Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Editor: nhuandong

Lãnh Liên uyển

Vận Nhi có chút bồn chồn nhìn Vân Lãnh Ca đã trầm tư hồi lâu ở trên giường, kể từ khi Tam di nương và Tứ tiểu thư đi tiểu thư vẫn duy trì trạng thái này, Vận Nhi liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, đã là giờ Mùi, tiểu thư vẫn không dùng cơm trưa.

“Tiểu thư, người có muốn dùng chút điểm tâm hay không?” Vận Nhi lo lắng lên tiếng, làm cho suy nghĩ của Vân Lãnh Ca quay trở lại.

Vân Lãnh Ca nhìn vẻ mặt toát ra sự lo âu nồng đậm của Vận Nhi, ánh mắt lóe lên, Vận Nhi quan tâm khiến cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ. Kể từ khi nàng trọng sinh tới thân thể này đến này, nàng vẫn luôn làm việc theo suy nghĩ của mình, chưa từng nghĩ tới việc chăm sóc tốt cho Vận Nhi, cũng không nhớ tới việc sống tốt thay Vân Lãnh Ca nữa. Nàng chỉ muốn mau chóng thoát ra khỏi phủ Hữu thừa tướng, mau chóng rời khỏi chỗ này. Mặc dù nàng có được tất cả trí nhớ của Vân Lãnh Ca, nhưng từ tận đáy lòng nàng vẫn không nghĩ mình chính là Vân Lãnh Ca, bởi vì nàng chỉ muốn sinh tồn được ở cái thế giới này theo phương thức của mình. Nàng chưa từng nghĩ tới sau khi mình rời đi người bên cạnh mình sẽ phải làm gì, nàng chưa bao giờ quan tâm suy nghĩ vì người của mình, mình đúng là rất ích kỷ, trong lòng Vân Lãnh Ca vô cùng khổ sở.

Lời nói hôm nay của Tam di nương khiến cho nàng phải cẩn thận sắp xếp lại trí nhớ. Mỗi một chi tiết, mỗi một khoảng cách, không thể bỏ sót. Bà và người mẹ kiếp trước của mình có phong cách giống nhau đến vậy, càng suy nghĩ cẩn thận lại, nàng lại càng cảm thấy được suy nghĩ của mình giống như là đã chính thức dung nhập vào trong cơ thể này. Bà vĩnh viễn dịu dàng nhìn Vân Lãnh Ca, che chở giống như là chính mình mà không phải là Vân Lãnh Ca trước kia.Những người quan tâm nàng cũng chầm chậm hiện lên trong lòng nàng.

Có lẽ đây chính là việc tất cả trí nhớ của thân thể cổ đại này đã từ từ dung nhập vào đáy lòng nàng, khiến cho nàng cảm thấy nàng vẫn chính là Vân Lãnh Ca chân chính. Mới mấy ngày này, Sở Ca kiếp trước lại khiến cho nàng có cảm giác như là một giấc mơ. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Thầm cười khổ, những ký ức này khiến cho người thiếu hụt tình cảm từ nhỏ như nàng cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái, khiến cho trong lòng nàng có một loại cảm giác không bỏ được, không bỏ được nữ tử mình không thèm nghĩ đến kia nữa, không bỏ được Vận Nhi, Ngâm Cầm, Ngâm Thư, còn có ngoại công luôn âm thầm bảo vệ của nàng. Loại cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy ấm áp, nhưng lại khiến nàng có ràng buộc. Khi mình phải đưa ra một lựa chọn nào đó, những thứ ràng buộc này sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ tâm trạng nàng.

Thật ra Vân Lãnh Ca chỉ muốn có một chút đầu mối ở bên trong, tìm được chút dấu vết để tra rõ nguyên nhân cái chết của thân mẫu thân thể này, nhưng khi tất cả trí nhớ từng chuỗi từng chuỗi một hiện ra, lại khiến cho nàng có nhiều hơn chút nhớ thương, có nhiều hơn chút không bỏ được, cũng có nhiều hơn chút hối hận. Những ký ức kia giống như được phát lại ở trong não nàng, giống như tất cả thật sự xảy ra ở trên người nàng vậy.

Đôi mắt đen của Vân Lãnh Ca bắt đầu loạn chuyển suy nghĩ như làn sóng, lúc này ánh mắt phức tạp khó hiểu, khiến cho Vận Nhi vẫn luôn đợi ở bên cạnh càng thêm lo lắng không nguôi.

Một lúc lâu, Vân Lãnh Ca nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, mình không phải là người hay phân vân lưỡng lự, nếu trong lòng không bỏ được, vậy thì cứ sinh hoạt theo suy nghĩ chân chính của mình, không muốn ép buộc mình, tránh cho về sau sẽ hối hận.

Mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt đẹp chỉ còn lại sự kiên định và tỉnh táo, người yêu mến của mình nhất định nàng sẽ bảo vệ, loại suy nghĩ này hòa tan trái tim băng giá của nàng. Nếu như có thể thì hãy để cho thời gian dừng lại lâu một hơn một chút, từ giây phút này trở đi, nàng chính là Vân Lãnh Ca, hại nàng và hại người bên cạnh nàng, về sau nàng tuyệt sẽ không nương tay, chỉ vì những người âm thầm yêu nàng.

Trong ánh mắt dịu dàng của Vân Lãnh Ca hiện rõ sắc mặt lo âu của Vận Nhi, nhẹ giọng nói ra: “Vận Nhi, ta không sao, em có thể nói cho ta biết có phải nhũ mẫu đã đưa em vào đây không?”

(Từ giờ Vân Lãnh Ca sẽ thay đổi xưng hô với Vận Nhi, Ngâm Cầm, Ngâm Thư từ “ta_ngươi” thành “ta_em” vì Vân Lãnh Ca đã thay đổi suy nghĩ về bọn họ)

Vận Nhi thấy Vân Lãnh Ca lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, tảng đá lớn trong lòng đã mất, nhưng khi nghe thấy câu hỏi kia thì có chút sửng sốt: “Tiểu thư, không phải người không biết, ban đầu người không không phải người biết em là do Lâm ma ma bên người phu nhân an bài vào trong Tướng phủ.” Lâm ma ma chính là nhũ mẫu của Vân Lãnh Ca, là đại nha hoàn hồi môn của Lâm thị, cũng là người được Lâm thị rất tin tưởng, cả đời chưa từng lập gia đình, canh giữ ở bên cạnh Lâm thị, tận tâm và trung thành.

Vân Lãnh Ca thở dài, nói: “Đúng vậy, ta biết rõ, vậy em biết hiện tại nhũ mẫu ở đâu không?”

“Nô tỳ biết, tiểu thư.”

“Nói cho ta biết một chút về nhũ mẫu đi.” Từ nhỏ nhũ mẫu đã rất thương Vân Lãnh Ca, nàng quyết không thể để mặc nhũ mẫu một thân một mình cô độc ở bên ngoài.

Vận Nhi đáp một tiếng, từ từ nói ra: “Năm năm trước khi nô tỳ bán mình chôn cất phụ thân được Lâm ma ma cứu giúp, Lâm ma ma cứu em xong liền nói cho nô tỳ biết, tương lai nô tỳ sẽ vào Tướng phủ hầu hạ tiểu thư. Sau đó Lâm ma ma lại từ từ nói cho em biết chuyện và tính cách của tiểu thư, còn có chút tình huống căn bản của Tướng phủ. Cho đến khi hai năm trước, Lâm ma ma dùng ít tiền cuối cùng mua được người môi giới bán người, để cho người môi giới cho nô tỳ giả dạng làm người của người môi giới khi Tướng phủ cần người, nếu như tiểu thư muốn người, mới để cho nô tỳ đứng chung một chỗ với mấy nha đầu bị bán kia, hi vọng tiểu thư có thể mua nô tỳ. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Sau đó quả nhiên nô tỳ đã mua, Lâm ma ma vô cùng vui vẻ, sau đó em không có cơ hội nhìn thấy bà nữa, cũng không biết hiện tại Lâm ma ma thế nào nữa.”

Vận Nhi một hơi nói rành mạch rõ ràng, Vân Lãnh Ca chỉnh lại suy nghĩ trong lòng mình một chút. Lâm thị qua đời khi mình mới bảy tuổi, một năm sau nhũ mẫu bị Nhị di nương tìm lý do đuổi ra ngoài, sau đó nhũ mẫu theo phân phó của Lâm thị tìm cách phái người chăm sóc nàng, một năm sau đó phát hiện ra Vận Nhi bán mình chôn phụ thân. Vận Nhi theo Lâm ma ma ba năm, cho đến hai năm trước được đưa đến nơi này, khi đó thân thể này đã được mười bốn tuổi, chuyện là như vậy.

Đột nhiên Vân Lãnh Ca nghĩ đến một câu, vội vàng mở miệng hỏi: “Vận Nhi, hai năm trước khi em mới được Lâm ma ma dùng số tiền cuối cùng mua được người môi giới, những ngày trước đó trôi qua không tốt?”

“Đúng vậy, tiểu thư, em và Lâm ma ma đều giặt quần áo cho người có tiền sống qua ngày, Lâm ma ma có một ít vốn riêng, nhưng đã để dùng cho nô tỳ chôn cất phụ thân hết, còn dư lại cũng để mua được cho người môi giới, cũng không biết em đi Lâm ma ma thế nào nữa.” Vận Nhi vẻ mặt như đưa đám, cau mày, nước mắt cũng nhanh rơi xuống, nàng nhìn Vân Lãnh Ca nhỏ giọng cầu xin: “Tiểu thư, nô tỳ van cầu người đưa Lâm ma ma vào trong phủ đi, nô tỳ rất lo lắng thân thể Lâm ma ma không chịu nổi.”

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Vận Nhi, Vân Lãnh Ca dịu dàng nói: “Lần này ta hỏi chuyện của Lâm ma ma, chính là định thu xếp tốt cho bà, em đi gọi Ngâm Cầm vào đi.”

Vận Nhi hít mũi một cái sau đó cáo lui, đi ra ngoài gọi Ngâm Cầm.

Mất một lúc hai người cùng nhau tiến vào, không đợi Ngâm Cầm hỏi Vân Lãnh Ca đã mở miệng nói: “Ngâm Cầm, buối tối em đi ra ngoài một chuyến, vẫn giống như trước kia, đừng cho người khác phát hiện được. Vận Nhi nói địa chỉ cho Ngâm Cầm đi.”

Vận Nhi nói một địa chỉ, Vân Lãnh Ca cũng không biế là nơi nào, dù sao thân thể này trước kia rất ít đi ra ngoài, Vận Nhi nói nơi đó là một nơi vắng vẻ, nhưng Ngâm Cầm chỉ gật đầu một cái, xem ra là đã biết là ở đâu.

Vân Lãnh Ca tiếp tục mở miệng nói: “Ngâm Cầm em đến đó rồi, nói cho Lâm ma ma biết, ngày Mộ Dung Thế tử trở về ta sẽ tự mình đi gặp người.” Nói xong, Vân Lãnh Ca mở một ngăn kéo ra, từ trong cái hộp lấy ra một thỏi bạc: “Mười lượng bạc này đến lúc đó em đưa cho Lâm ma ma, nói bà hãy bảo vệ thân thể cho tố, sau đó em trở lại bẩm báo cho ta chút tình trạng gần đây của bà.” Vốn dĩ nàng định viết một phong thư, nhưng suy tính đến chuyện có khi nhũ mẫu không biết chữ, cho nên thôi.”

Vận Nhi nhìn bạc trên bàn tay nhỏ bé trắng thuần trong tay Vân Lãnh Ca, cúi đầu nước mắt rơi như thác đổ. Kể từ khi nàng đi tới Tướng phủ, giờ phút nào nàng cũng lo lắng cho Lâm ma ma. Lâm ma ma và nàng giống như mẹ con ruột, ba năm này hai người bọn họ vẫn sống nương tựa lẫn nhau. Thật sự nàng không dứt bỏ được, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của mình chăm sóc Vân Lãnh Ca cho thật tốt. Vốn tưởng rằng cả đời sẽ không có cơ hội gặp lại Lâm ma ma, hôm nay thấy được tính toán của tiểu thư, nàng cảm động nói không thành lời, nức nở nói: “Tiểu thư, người thật là quá tốt…” Tiểu thư không phải là người độc ác, nàng vẫn rất tin tưởng điểm này. Mặc dù trước kia tiểu thư khiến cho nàng cảm thấy thất vọng, nhưng kể từ khi tiểu thư tỉnh lại sau khi rơi xuốn nước, lại khiến cho nàng một lần lại một lần cảm động trong lòng. Nàng tin tưởng đây mới chính là bản tính chân chính của tiểu thư.

Vân Lãnh Ca nhìn bộ dạng khóc không lên tiếng của Vận Nhi, trong lòng cũng có chút cảm động, đây chính là Vận Nhi, chỉ cần ngươi đối tốt với nàng một chút nàng đều sẽ nhỡ kỹ. Trong mắt mang theo chút ấm áp, Vân Lãnh Ca dùng bàn tay trắng noãn của mình giúp Vận Nhi lau nước mắt trên mặt nàng.

“Ta sẽ chăm sóc Lâm ma ma, sẽ chăm sóc em, Ngâm Cầm, Ngâm Thư, còn có ngoại công, về sau mọi người đều là trách nhiệm của ta.” Vân Lãnh Ca nhìn Vận Nhi, trong mắt lóe lên kiên định và chăm chú. Đây chính là cam kết đầu tiên khi Vân Lãnh Ca đến nơi dị thế này, cũng là lần đầu tiên trịnh trọng mở miệng như vậy.

Đây chính là bảo đảm với Vận Nhi, cũng là bảo đảm với mình. Mặc dù có trách nhiệm, nàng sẽ không tự do tự tại như vậy nữa, nhưng loại suy nghĩ này khiến cho cảm giác lưu luyến không ngừng nảy sinh ở đáy lòng.

Vận Nhi nghe vậy khóc càng thêm lợi hại, khiến cho gương mặt được Vân Lãnh Ca lau sạch lại bắt đầu không ngừng rơi lệ. Ban đầu Ngâm Cầm khiếp sợ, sau đó hốc mắt nàng cũng có chút đỏ. Lời nói của tiểu thư khiến cho nàng cảm thấy trong lòng đều là ấm áp, nàng quay đầu lau lệ, nhìn về phía rèm cửa đã được vén lên, Ngâm Thư đang bất động đứng thẳng. Sắc mặt Ngâm Thư phức tạp, nàng nghe được câu nói vừa rồi trong phòng, ánh mắt bình tĩnh thường ngày cũng tràn ngập sự cảm động.

Ngâm Thư nhìn Ngâm Cầm nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người chạm nhau rồi hạ xuống, hiểu được ý tứ trong đó. Ngâm Thư không thể không gật đầu một cái, cũng không nói chuyện, hốc mắt ửng đỏ nhanh chóng buông rèm lui xuống.

Vân Lãnh Ca có chút bất đắc dĩ nhìn bộ dạng càng ngày càng nhiều nước mắt của Vận Nhi. Ngày đầu tiên vừa tới nơi này nàng cũng đã được lĩnh giáo công lực nước mắt của Vận Nhi, hiện tại chỉ cảm thấy ngày càng thêm lợi hại. Vân Lãnh Ca khẽ lắc đầu một cái, làm bộ than thở nói: “Vận Nhi, em mà cứ khóc nữa, không nói đến việc ta sắp bị em hại chết đuối, nhìn thấy mắt em sưng giống như hột đào, người khác còn tưởng rằng ta và Ngâm Cầm hợp lại bắt nạt em.” Hốc mắt hồng hồng, Ngâm Cầm nghe vậy lại thấy buồn cười.

Vận Nhi hít hít cái mũi hồng hồng, tiếng nói có chút nghẹn ngào mở miệng nói: “Tiểu thư, không cho người nói đến chữ chết.” nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Ngừng một chút lại mở miệng sẵng giọng: “Nhưng đúng là tiểu thư bắt nạt nô tỳ, làm hại nô tỳ khóc thành ra như vậy, tiểu thư người thật là xấu.”

“Vâng vâng vâng, là ta không tốt được chưa, buổi trưa ta không ăn gì, hiện tại đói bụng rồi, giúp ta đi lấy chút điểm tâm được không, khi đến phòng bếp nhớ rửa mặt một chút, nếu không thành mèo hoa đấy.” Vân Lãnh Ca cười khẽ trêu ghẹo.

Vận Nhi chu mỏ một cái, vốn dĩ còn muốn nói, lại nghĩ tới quả thật đã lâu Vân Lãnh Ca chưa ăn cái gì, bất chấp mọi thứ, cuống quit vội vàng cáo lui đi lấy điểm tâm cho Vân Lãnh Ca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui