Đích Nữ Tàn Phi

Như Sương đứng ở phía sau đẩy xe lăn, Hạ Nguyệt Lam và Tiết Phong Lan đi ngang nhau, bữa tiệc đã sắp tàn cho nên đường đi trở về hậu viện trống trải, tĩnh lặng như nước, giọng nói của Hạ Nguyệt Lam đột ngột vang lên đặc biệt trở nên rõ ràng.

“Nguyệt Lam, ngươi đang nói gì vậy?” Hai mắt Tiết Phong Lan vẫn còn phiếm hồng, đôi mắt to tròn, linh động, gương mặt thanh lệ lộ vẻ mờ mịt càng thêm điềm đạm đáng yêu, bất quá Hạ Nguyệt Lam biết rõ, thiếu nữ trước mắt không hề đáng yêu như vẻ ngoài mà nàng thể hiện.

“Ai da, coi ai đang giả vờ không biết kìa.” Hạ Nguyệt Lam hơi cong khóe môi, gương mặt xinh đẹp dịu dàng thế nhưng đôi mắt lại lóe lên vẻ cơ trí, hoàn toàn không phù hợp với dung mạo dịu dàng như nước của nàng thế này.

Bên ngoài là tiểu thư khuê các nhưng bên trong lại là tính tình của một tên lưu manh, có thể dùng từ ngữ như vậy để hình dung Hạ Nguyệt Lam đi.

Nụ cười trên mặt Tiết Phong Lan một chút cũng không suy giảm:

“Không biết ngươi đang nói gì nữa.”

Giả vờ?

Nàng đúng là đang giả vờ, chỉ là Hạ Nguyệt Lam có thể làm gì được nàng?

Nàng không nhận, Hạ Nguyệt Lam cũng không thể ép nàng nhận nha.

Kiếp trước nàng cùng Hạ Nguyệt Lam tiếp xúc không nhiều, bất quá danh tiếng của Hạ Nguyệt Lam nàng cũng từng nghe qua, một nữ tử có thể làm quân sư trong quân doanh, tất nhiên người bình thường không thể so sánh với trí tuệ của nàng được. Kiếp này nhận thức, nàng cũng xem như là đại khai nhãn giới, Hạ Nguyệt Lam quả thật là một nữ tử thông minh, con người này... chỉ cần để lộ một chút đầu mối thì nàng ta liền có thể đoán được tất cả mọi chuyện, cũng giống như chuyện vừa rồi, Lục La vừa đến nàng ta liền biết thực hư mọi chuyện ở đằng sau, thế nhưng vẫn im lặng không nói, rõ ràng là muốn đứng một bên xem kịch vui, bất quá điều này cũng không có gì đáng trách, đổi lại là nàng nàng cũng sẽ làm như vậy.

So với việc mở miệng nói ra sự thật lại rước phiền toái vào người thì không bằng im lặng đứng một bên theo dõi câu chuyện, vừa được xem kịch miễn phí, lại có thể nắm bắt được tình hình của Tiết gia hiện tại.

Sau chuyện ngày hôm nay, Vương gia bên kia thì không nói nhưng Liên gia, Diệp gia, Hạ gia cùng Nguyệt gia đều biết được sự phân biệt đối xử của Thượng thư phu nhân, tuy bọn họ không nói ra nhưng ít nhiều vẫn để lại trong lòng ấn tượng xấu, một người có thể dạy dỗ ra nữ nhân tâm cơ như Tiết Phong Linh, Thượng thư phu nhân đúng là có bản lĩnh, sau đó còn bênh vực kẻ ác là Tiết Phong Linh thì Thượng thư phu nhân lại càng có bản lĩnh.

“Chuyện của Tiết Phong Linh, ngươi sớm đã biết rồi đúng không?” Mặc dù là câu hỏi ngươi ngữ khí lại khẳng định mười phần.

Tiết Phong Lan nheo mắt, không có trả lời.

“Ngươi biết rõ mọi chuyện cho nên mới đi cứu Diệp Linh Vi, nếu không... ngươi cũng không cần nhanh chóng đi tìm nàng như thế, ta đoán có lẽ là lúc ngươi cùng Diệp Linh Vi tách ra ngươi đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Tiết Phong Linh và Lục La, thế nhưng ngươi lại không báo cho mọi người mà lại tự bản thân đi tìm Diệp Linh Vi.”

“Ồ? Theo như Nguyệt Lam là ta đã biết mọi chuyện rồi nhưng lại không nói ra?” Tiết Phong Lan nghiêng đầu, thần sắc khó kìm được tia kinh ngạc, hơi khó hiểu mở miệng: “Ta giấu đi thì có ích lợi gì chứ?”

“Thứ nhất, ngươi biết dù nói ra thì mọi người chưa chắc đã lời tin ngươi, ngược lại còn nghi ngờ ngươi có ý đồ không tốt, đặc biệt Tiết Phong Linh và Lục La là hai người thân cận với Liên Như Nguyệt, hôm nay lại là sinh thần của nàng, cho nên chẳng ai muốn chọc nàng mất hứng, phần lớn mọi người đều sẽ lơ đi lời nói của ngươi.”

“Huống hồ nếu là người có mục đích sẽ không làm như vậy, bởi vì sẽ đánh rắn động cỏ, dù sao nàng ta cũng muốn tính kế ngươi, ta thấy con người ngươi... nhất định sẽ không dễ dàng kết cục mọi chuyện như vậy.”

“A, theo Nguyệt Lam con người ta thì sẽ thế nào?” Tiết Phong Lan hứng thú mở miệng.

“Có thù tất báo.” Nhìn Tiết Phong Lan, Hạ Nguyệt Lam không chút do dự nói ra bốn chữ này.

Có thù tất báo, lời này cũng thật không sai.

“Nếu đã có thứ nhất thì hẳn là phải có thứ hai nhỉ?”

“Nguyên nhân thứ hai rất đơn giản, ngươi muốn làm Tiết Phong Linh mất mặt với mọi người, đồng thời trả thù chuyện nàng ta chuyện bộ y phục đó của ngươi.” Ánh mắt Hạ Nguyệt Lam rơi vào những đóa hoa màu đen do mực vẽ nên, Hạ Nguyệt Lam ngày thường nếu không phải cùng Nguyệt Viên Viên chơi đùa thì chính là ở Quốc Tử Giám đọc sách, đối với mùi mực, nàng vô cùng quen thuộc, khi nãy vừa đến gần Tiết Phong Lan, nàng đã ngửi được mùi mực từ người đối phương, liếc mắt nhìn sơ cũng biết những đóa hắc mẫu đơn này là do mực vẽ nên.

Hoàng sam mỏng manh, chất liệu mềm mại, nhìn qua liền biết là hàng thượng phẩm, chưa kể đến phong cách thiết kế cũng là kiềủ cổ điển, mặc dù hiện tại mỗi người đề ưa chuộng vẻ kiêu sa thanh lệ, không có hứng thú với cổ áo kiểu này lắm nhưng không thể không nói mỗi chi tiết trên bộ y phục này đúng là không chê vào đâu được. Những đóa hắc mẫu đơn này, đường nét tuy không phải là rồng bay phượng múa nhưng cũng xem như thanh lệ thoát tục, có thể vẽ được hoa mẫu đơn ở trình độ này, hơn nữa còn là vẽ trên vải thì cũng thấy được tay nghề của người này cao thế nào.

“Bộ y phục này của ngươi đúng là rất đẹp, nhưng Tiết Phong Linh cũng không thể vì vậy mà ghen tỵ với ngươi, mục đích của nàng rõ ràng là không muốn để ngươi đến dự sinh thần của Liên Như Nguyệt, nguyên nhân cụ thể, ta không rõ ràng, dù sao ngươi cũng là muội muội nàng, ngươi hẳn là hiểu nàng hơn ta.”

Tiết Phong Lan tất nhiên hiểu rõ Tiết Phong Linh đang có âm mưu gì, tất cả những chuyện đối phương làm đều là muốn nàng mất hết mặt mũi trước mặt Liên Như Nguyệt, Tiết Phong Linh không muốn nàng cùng Liên Như Nguyệt tiếp xúc nhiều nên hết lần này đến lần khác đều ngăn cản nàng, nàng ta sợ nàng cùng nàng ta tranh giành nổi bật.

“Ta từng nghe qua địa vị của hai người ở Tiết phủ, Tiết gia tuy có nhiều tiểu thư nhưng địa vị lớn nhất vẫn là Tiết Phong Linh, nàng ta tuy không chỉ được lòng lão thái thái mà còn được phụ mẫu yêu thương, so với nàng muội muội như ngươi chẳng là gì cả.” Hạ Nguyệt Lam nhìn Tiết Phong Lan với ánh mắt đầy thâm ý, một người vừa có tâm cơ lại có đầu óc như Tiết Phong Lan, lẽ ra nàng ta sẽ không chịu thua Tiết Phong Linh mới đúng, vì sao lại ở khắp nơi bị Tiết Phong Linh chèn ép mà lại không phải kháng?

Là không thể phản kháng hay là muốn giả trư ăn hổ?

Hạ Nguyệt Lam cảm thấy vế sau có khả năng hơn.

“Tin tức của Nguyệt Lam... đúng là rất linh động nhỉ?” Đối phương không có phủ nhận lời nàng nói càng khiến Hạ Nguyệt Lam nảy sinh nghi ngờ.

“Ở trong mắt mọi người chỉ có Tiết Phong Linh, không có chỗ dành cho Tiết Phong Lan ngươi, cho nên ngươi mới nhân chuyện này làm cho Tiết Phong Linh xấu mắt, ngươi không nói ra tên Tiết Phong Linh từ đầu là bởi vì ngươi muốn chính miệng Vương Kim nói ra, như vậy sẽ không liên quan đến ngươi.”

“Phải không?”

“Có phải hay không chính ngươi là người rõ ràng nhất, dù sao trong chuyện này ngươi có lợi nhưng vẫn có hại.”

Cẩn thận suy nghĩ, Hạ Nguyệt Lam nói tiếp: “Mẫu thân ngươi... có vẻ rất tức giận khi nghe nói ngươi làm mất mặt tỷ tỷ của mình, ngươi phải cẩn thận đó.” Nàng chỉ là muốn nhắc nhở Tiết Phong Lan, không nên vì chuyện hôm nay mà mất cảnh giác, dù sao Tiết Phong Linh cũng có Tiết gia ở phía sau làm chỗ dựa, muốn kéo nàng ta xuống vị trí tiểu thư được sủng ái nhất Tiết phủ không phải là chuyện dễ dàng.

“Đa tạ Nguyệt Lam đã quan tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.” Gương mặt Tiết Phong Lan lộ vẻ thành khẩn, tựa hồ như đối với việc Hạ Nguyệt Lam quan tâm nàng khiến nàng cảm động, bất quá trong lòng nàng rõ ràng, nàng không có biện pháp tin thêm người nào nữa, đôi khi những thứ mà nàng biểu hiện ra ngoài hoàn toàn khác với những gì nàng nghĩ, nhiều lúc nàng còn bị bản thân mình đánh lừa cơ.

“Thật sự mà nói ta không thích nữ nhân tâm cơ như Tiết Phong Linh  bất quá... ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta cũng không thích ngươi.” Hạ Nguyệt Lam từ nhỏ đã được Hạ Thái phó dạy dỗ như nam tử, mặc dù nàng mang dáng dấp dịu dàng của nữ tử nhưng tính tình vẫn có phần cương liệt giống như nam tử, với tính tình hào sảng như vậy, bằng hữu của nàng phần lớn đều là nam tử, Hạ Nguyệt Lam không thích một đám nữ nhân suốt ngày mang chiếc mặt nạ giả dối, bụng lại đầy âm mưu quỷ kế, Tiết Phong Linh như vậy, Tiết Phong Lan cũng là như vậy.

“Tiết gia các ngươi, mỗi người đều ôm một tâm tư riêng, ta không phải loại thích minh tranh ám đấu thế này, cho nên cả ngươi và nàng... ta đều không thích.” Lời này của nàng là sự thật, dù sao đối với một đám nữ nhân tâm cơ, không chỉ riêng Hạ Nguyệt Lam mà những người khác đều không thích.

“Chỉ là con người của ngươi không tệ, nếu cẩn thận suy xét, chúng ta có thể kết giao bằng hữu được, dù sao... nha đầu Viên Viên kia có vẻ thật sự thích ngươi.” Trước đó gặp mặt Nguyệt Viên Viên đã rất thích Tiết Phong Lan, có lẽ là bởi vì đôi chân của đối phương, sau chuyện ngày hôm nay, nhìn thấy Tiết Phong Lan bị phụ mẫu và tỷ tỷ đối xử như vậy, Nguyệt Viên Viên nhất định sẽ sinh lòng thương tiếc, sau đó lại càng muốn thân cận Tiết Phong Lan.

Tiết Phong Lan người này, có trí có dũng lại dám ra tay tàn nhẫn, làm bằng hữu với nàng ta còn tốt hơn là kẻ thù.

Chỉ sợ là vì Nguyệt Viên Viên, Hạ Nguyệt Lam mới đồng ý kết giao bằng hữu với nàng đi?

Hạ Nguyệt Lam đối với ai cũng duy trì thái độ không xa không gần, duy chỉ đối với Nguyệt Viên Viên là khác biệt, hiện tại đối phương lại muốn cùng nàng kết giao, Tiết Phong Lan tất nhiên sẽ không cho rằng nàng ta thật sự là xem trọng nàng, bởi vì nàng và nàng ta chỉ mới gặp nhau có hai lần, trong hai lần này Hạ Nguyệt Lam vẫn duy trì lễ phép vốn có, chỉ là Nguyệt Viên Viên thì khác, nhìn thấy nàng liền kêu một tiếng “tỷ tỷ”, còn muốn cùng nàng thân cận, nàng không cần nghĩ cũng biết Hạ Nguyệt Lam cùng nàng kết giao chắc chắn là có liên quan đến Nguyệt Viên Viên.

Biết rõ Hạ Nguyệt Lam rất để ý Nguyệt Viên Viên nhưng để ý đến như vậy thì đúng là kì lạ.

Nguyệt Viên Viên người này, ngây thơ đơn thuần, thiện lương ngoan ngoãn, đôi mắt sạch sẽ như mặt hồ trong vắt không nhiễm chút bùn đất nào, nói dễ nghe chính là dễ tin người, không có tâm cơ, khó nghe chính là ngu ngốc, đáng tiếc là... nàng lại trao tâm cho Lam Thành Vũ.

Nếu Nguyệt Viên Viên không yêu Lam Thành Vũ, nàng nhất định sẽ xem đối phương như muội muội mà đối đãi, dù sao tính cách của Nguyệt Viên Viên đúng là hợp ý nàng, chỉ là cả hai người bọn họ lại không đứng cùng chiến tuyến, nếu nàng trùng sinh sớm hơn, nàng nhất định sẽ ngăn cản Nguyệt Viên Viên thích Lam Thành Vũ, tên tra nam Lam Thành Vũ này vốn không phải người tốt, nha đầu Nguyệt Viên Viên lại thiện lương như vậy, ở bên cạnh hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt, không bằng giao tâm cho Đới Tứ thiếu, dù sao Đới Tứ thiếu người này chính là thật tâm thích Nguyệt Viên Viên, bất quá hiện tại đã quá muộn, nhìn biểu hiện lúc nãy của Nguyệt Viên Viên trên bàn ăn, thân là người từng trải, Tiết Phong Lan tất nhiên rõ ràng ánh mắt đó là gì.

Thích một người, thứ không thể giấu được chính là ánh mắt, bởi vì khi thích một người, ánh mắt sẽ nhịn không được mà chăm chú nhìn về phía đó.

Ân oán của nàng và Lam Thành Vũ không có cách nào phá giải, nếu không phải ta sống thì là ngươi chết, mà tình cảm của Nguyệt Viên Viên dành cho hắn cũng không phải đơn giản, ít nhất thì sau khi gả cho Đới Tứ thiếu, nàng ta vẫn chưa thể quên được Lam Thành Vũ, vậy mà kiếp này bằng hữu Nguyệt Viên Viên của Hạ Nguyệt Lam lại muốn cùng nàng kết giao, nguyên nhân là vì Nguyệt Viên Viên, chuyện này... đúng là khiến cho người phải rối rắm.

“Có thể kết giao cùng Nguyệt Lam, là vinh hạnh của ta.” Tiết Phong Lan nhếch môi, đôi mắt cũng cong lên thành hình trăng khuyết, tựa hồ như rất vui vẻ, nhưng chỉ có bản thân nàng biết, lòng nàng không hề vui vẻ như vẻ ngoài mà nàng thể hiện.

Hạ Nguyệt Lam, kết giao cùng người này đối với nàng cũng là có lợi, dù sao quan hệ của Hạ Nguyệt Lam rất tốt, Hạ Thái phó lại là phe trung lập, là một thế lực rất đáng để lôi kéo, cho nên dù trong lòng vẫn còn rối rắm chuyện của Nguyệt Viên Viên thì nàng cũng không muốn vụt mất vị bằng hữu này, còn về phần Nguyệt Viên Viên, nếu nàng ta cũng giống như kiếp trước, thích Lam Thành Vũ nhưng im lặng chịu đựng thì tốt, bằng không... nữ nhân rơi vào lưới tình đáng sợ thế nào Tiết Phong Linh đã thấy qua.

“Nghe nói săn thú mùa xuân sắp đến rồi, cũng không biết ngươi có tham gia hay không?” Mùa xuân là mùa sinh sản, đồng thời cũng là mùa để săn thú, thời tiết mát mẻ rất thích hợp cho các cuộc cạnh tranh, thường thì Ngụy đế sẽ dẫn đầu cùng với các quan gia sẽ dẫn theo gia quyến đi, Tiết gia giữ chức Lễ bộ, xem ra cũng có một phần nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui