Đích Nữ Tàn Phi

“Mẫu thân.” Thấy Thượng thư phu nhân Tiết Phong Linh ngoan ngoãn đi đến thỉnh an, sau khi được Vân Yên chỉnh lại trang dung, dung mạo như hoa như ngọc bởi vì tối qua ngủ không ngon mà trở nên thất sắc thì lúc này đã khôi phục lại vẻ xinh đẹp vốn có, bất quá thần sắc vẫn lộ vẻ tái nhợt, trông có vẻ yếu ớt tiều tụy.

Thượng thư phu nhân một thân cẩm y chói mắt, trên váy thêu những đóa hoa hải đường đỏ rực, phối với dung nhan diễm lệ của mình không khỏi càng thêm sắc sảo, thần sắc Thượng thư phu nhân hôm nay có chút lạnh lùng, vẻ nhu mì ngày thường đã thay đổi, thay vào đó là vẻ đẹp sắc bén, đôi mắt nàng lạnh như băng, môi hơi mím lại, để lộ sự tức giận không rõ.

Tiết Phong Linh cẩn thận quan sát sắc mặt Thượng thư phu nhân, mặc dù Thượng thư phu nhân không có bộc lộ ra ngoài nhưng thân là nữ nhi, ngày ngày đều nhìn đến sắc mặt của Thượng thư phu nhân thì nàng liền biết đối phương là đang tức giận, mà sự tức giận này, sợ là có liên quan đến nàng hoặc là... hướng về nàng mà đến.

Lúc nãy nghe Vân Yên phân tích vấn đề, Tiết Phong Linh cũng biết bản thân đã phạm vào sai lầm rất lớn, nàng không nên lừa gạt Thượng thư phu nhân và Tiết lão thái thái, không nên đẩy hết mọi lỗi lầm lên đầu Tiết Phong Lan, nhưng chuyện đã xảy ra, cũng không thể thay đổi, hiện tại có trách bản thân cũng vô dụng, quan trọng hơn là... phải nghĩ cách để nghịch chuyển tình thế của bản thân.

Tối qua Thượng thư phu nhân tức giận rời đi, Tiết Phong Linh cũng đoán được tám chín phần mười là nàng đi tìm Tiết Phong Lan hỏi tội, khi đó nàng còn cảm thấy vui vẻ vì mẫu thân giúp nàng trút được cơn giận, nhưng lời nói của Vân Yên như thau nước lạnh tát vào người khiến nàng trấn tỉnh hẳn ra. Dựa vào tính tình mấy tháng này của Tiết Phong Lan sợ là sẽ không ngồi yên bị mắng, nếu là trước kia có lẽ nàng ta sẽ để mặc người khi dễ, bất quá hiện tại không giống vậy, nàng ta dù muốn chết cũng sẽ lôi kéo nàng đi cùng, chuyện tối qua xảy ra ở Liên phủ đã chứng minh hết thảy, nếu không trong lúc bị mọi người kết tội, Tiết Phong Lan cũng không cần bổ một đao sau cùng cho nàng như vậy.

Thượng thư phu nhân đi đến bên bàn ngồi xuống, Trần ma ma nhanh chóng thay chủ tử rót trà, nàng hơi nâng mắt, nhìn đến dung nhan xinh đẹp của Tiết Phong Linh thì ánh mắt không khỏi trở nên phức tạp đi vài phần.

Đây là nữ nhi mà nàng mang nặng đẻ đau, là nữ nhi mà nàng nhìn lớn lên, là nữ nhi mà nàng yêu thương nhất, là áo bông nhỏ của nàng, tri kỷ của nàng, tâm can bảo bối của nàng, vốn dĩ Thượng thư phu nhân còn cho rằng trên đời này không ai hiểu con bằng mẹ, nhưng hiện tại xem ra... là nàng sai rồi.

Đại nữ nhi của nàng ôn nhu hiểu chuyện, thiện giải nhân ý lại dối gạt nàng, không những hãm hại muội muội bất thành, còn đem hết mọi chuyện đổ lên đầu muội, còn muốn muội muội thay nàng chịu phạt!

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt đỏ ửng hiện lên năm dấu tay kia, tâm nàng như bị bóp nghẹn, khổ sở vô cùng.

“Linh Nhi, ngồi xuống đây...” Tiết Phong Linh nghe lời ngồi xuống, bộ dạng nàng ngoan như vậy không những không khiến tâm tình Thượng thư phu nhân tốt hơn mà ngược lại còn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Nữ nhi của nàng vẫn luôn là bộ dáng ngoan ngoãn như vậy a.

Nhưng ai biết được phía sau gương mặt đó lại là thế nào?

Không biết từ lúc nào nàng đã không còn hiểu rõ nữ nhi của mình nữa rồi.

Nữ nhi mà nàng tự hào, ở sau lưng nàng làm ra chuyện như vậy, bảo nàng làm sao vui vẻ cho được?

“Vừa mới dậy sao?” Đôi mắt Tiết Phong Linh vẫn còn chưa tiêu sưng, xem ra là do tối qua khóc không ít, nếu là trước kia Thượng thư phu nhân nhất định sẽ đau lòng nữ nhi nhưng hiện tại tâm của nàng lạnh như nước.

“Dạ vâng.” Môi mỏng hơi hé, mặc dù đã trang điểm xinh đẹp thế nhưng trên gương mặt vẫn không giấu đi được vẻ tiều tụy yếu ớt, khiến người khác nhìn vào không khỏi xin lòng thương tiếc.

“Linh Nhi, mẫu thân có chuyện muốn cùng con nói.”

Tiết Phong Linh mẫn cảm phát hiện ánh mắt Thượng thư phu nhân nhìn nàng đã không còn vẻ gì là yêu thương cưng chiều như thường ngày, thay vào đó là vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, chẳng kém gì người xa lạ, khiến nàng không khỏi hơi thấp thỏm.

Đã bao giờ mẫu thân nhìn nàng với ánh mắt như vậy?

Chưa bao giờ!

Tất cả cũng tại tiện nhân Tiết Phong Lan, nếu không tại nàng ta thì mẫu thân đâu có nhìn nàng với ánh mắt như vậy?!

Nghĩ đến Tiết Phong Lan, ngọn lửa dưới đáy lòng bị kìm nén rốt cuộc cũng bùng lên dữ dội, nếu không phải có Vân Yên bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt cảnh cáo thì Tiết Phong Linh cũng không biết bản thân đã làm ra chuyện gì.

Muốn làm được việc lớn thì phải biết cách nhẫn nhịn, đây là điều mà Vân Yên đã dạy nàng.

Một ngày nào đó ngồi lên vị trí kia, nàng còn sợ không có cách đối phó với Tiết Phong Lan sao?

Nghĩ đến đây nàng liền bình tĩnh trở lại.

“Có chuyện gì mà sáng sớm mẫu thân đã đến tìm Linh Nhi rồi ạ?”

“Chuyện tối qua xảy ra ở Trường Bình Hầu phủ, lời con nói... là thật sao?” Thượng thư phu nhân cũng không có ý định sáng sớm đã đến đây chất vấn Tiết Phong Linh, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, một ngày chưa tìm ra được sự thật thì tâm tình nàng không thể nào yên ổn được, có lẽ là nàng bị tác động bởi lời nói của Trường Bình Hầu phu nhân, cũng có thể là do lương tâm trỗi dậy vì đã đánh Tiết Phong Lan một bạt tay, thế nên vừa mới giải quyết chuyện của Hồng Hương xong nàng liền đi đến Mẫu Đơn Các tìm đại, mặc dù đại nữ nhi cũng chỉ vừa mới dậy.

“Tối qua có tổ mẫu con tại, mẫu thân không tiện hỏi nhiều, hiện tại không có nàng con có thể nói cho mẫu thân biết đâu là thật, đâu là giả được không?” Tối qua Tiết Phong Linh dùng vài câu liền đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu Lục La cùng Tiết Phong Lan, khi đó Thượng thư phu nhân cũng e ngại nhiều điều cho nên cũng không có lên tiếng, chỉ biết tiếp tục im lặng lắng nghe, đặc biệt là khi đó còn có Tiết lão thái thái ở bên cạnh, nàng cùng Tiết lão thái thái quan hệ không tốt, ở trước mặt mẹ chồng nàng cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, chỉ mong mẹ chồng không cùng nàng gây sự. Hơn nữa nhìn thấy Tiết Phong Linh khóc lóc thảm thương như vậy, nàng cũng không có tưởng nhiều, nghĩ rằng lời nữ nhi nói là thật, nàng chỉ ở bên cạnh an ủi nữ nhi, không có nhắc đến chuyện này nữa, sợ nữ nhi nghe thấy sẽ đau lòng, mà Tiết lão thái thái ngày thường bênh vực nữ nhi như vậy, Thượng thư phu nhân không dám mở miệng cũng là sợ nàng cùng Tiết lão thái thái bất đồng quan điểm, đến lúc đó dẫn đến cãi nhau rồi lại khó xử cho nữ nhi, cũng bởi vì nàng im lặng cho nên không biết rằng thật ra Tiết lão thái thái cùng nàng có cùng một suy nghĩ.

“Con...” Tiết Phong Linh nghe đến đây thì hơi hé môi, còn chưa kịp nói gì đã bị Thượng thư phu nhân làm động tác không cần phải nói.

“Con không cần vội trả lời, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói.” Thượng thư phu nhân không dám dùng giọng điệu quá cáu gắt, sợ dọa sợ nữ nhi, nàng dùng giọng nói ôn nhu, như đang dỗ dành tiểu hài tử. Thân là người làm mẫu thân nữ nhi đi làm sai mà nàng không chỉ ra lỗi sai của nữ nhi thì là lỗi của nàng, nữ nhi nàng ngoan như vậy, nếu nàng cùng nữ nhi nói rõ ràng, nàng tin tưởng nữ nhi sẽ lĩnh ngộ ra được. Chỉ là hiện tại không vội, nàng muốn nữ nhi suy nghĩ thật kỹ, lời nói ra rồi chẳng khác nào bát nước đổ đi, nữ nhi của nàng cần phải có trách nhiệm với những gì đã nói, nàng là người trưởng thành, phải có kiên nhẫn với hài tử, huống hồ người làm sai lại là nữ nhi của nàng, dục tốc bất đạt.

“Tối qua lúc mẫu thân biết tin con xảy ra chuyện, ta và phụ thân liền lập tức chạy đến, nhìn đến cô nước mắt đầy mặt, ta đau lòng không thôi, đối với lời nói của đám người kia không hề nghe lọt lỗ tai, chỉ biết rằng chuyện này có liên quan đến con cùng Lan Nhi, mẫu thân sở dĩ giận dữ với Lan Nhi là bởi vì khi đó nàng cũng có mặt mà lại để cho con khóc.” Nghĩ đến đây tâm tình Thượng thư phu nhân lại chìm xuống, lúc đó nhìn đại nữ nhi khóc, tiểu nữ nhi mặc dù có mặt nhưng lại thờ ơ, điều này khiến nàng rất tức giận, giận chó đánh mèo lên người Tiết Phong Lan. Nhưng nàng chưa có nghĩ đến, trong chuyện này ai là người có lỗi, vì sao đại nữ nhi lại khóc trong khi đó tiểu nữ nhi lại bình tĩnh như vậy, liệu có phải đại nữ nhi đã làm sai chuyện gì mới nhận được sự lạnh nhạt từ tiểu nữ nhi?

Lo lắng quá mất đi lí trí, Thượng thư phu nhân cũng chưa từng nghĩ đến tiểu nữ nhi Tiết Phong Lan cũng chịu ủy khuất, hơn nữa đó còn là từ đại nữ nhi Tiết Phong Linh mà ra.

Bình thường nếu có chuyện xảy ra, trong lúc chưa biết rõ sự thật thì mọi người sẽ chỉ quan tâm đến người khóc trước, người còn lại sẽ nhận được sự chỉ trích của mọi người, cho dù người thật sự chịu ủy khuất là người không hề khóc kia.

“Trở về phủ, mẫu thân muốn nghe con giải thích, con nói là tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, con bị Lục La hãm hại, Lan Nhi cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, mẫu thân tin con mà tìm đến Lan Nhi, con có biết Lan Nhi nói gì không?”

“Lan Nhi nói nàng không có làm sai, nàng cũng là nạn nhân, nàng không biết chuyện gì xảy ra, nàng là bị con hãm hại, con không những làm bẩn chiếc váy nàng muốn đi dự tiệc, con còn sai Lục La chặn đường nàng, ý đồ muốn nàng cùng Đới Tứ thiếu gặp riêng, muốn phá hủy thanh danh của nàng!”

“Chính là mẫu thân không tin, mẫu thân nói nữ nhi của ta ngoan như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện hãm hại muội muội, dối gạt mẫu thân? Cho đến sáng nay ta cho người gọi Hồng Hương đến thẩm vấn thì Vĩnh Ninh gửi thư giải thích mọi chuyện tối qua, cho nên Linh Nhi... ta muốn con nói rõ mọi chuyện với ta.”

Vĩnh Ninh chính là danh hiệu của Trường Bình Hầu phu nhân khi còn là quận chúa của Vĩnh vương phủ, Thượng thư phu nhân cùng Trường Hầu phu nhân là biểu tỷ muội, tình cảm trước giờ vẫn luôn rất tốt, cho nên lời của Trường Bình Hầu phu nhân nói, nàng tin đến bảy phần.

Tiết Phong Linh sắc mặt tái nhợt, nàng trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến người nói cho Thượng thư phu nhân biết sự thật lại là Trường Bình Hầu phu nhân, nàng vốn nghĩ là Tiết Phong Lan bị mắng đến tức giận nên mới đem nàng khai ra, như vậy vừa vặn nàng có cơ hội bào chữa cho bản thân, nhưng lại không phải Tiết Phong Lan mà là Trường Bình Hầu phu nhân. Trường Bình Hầu phu nhân người này cũng xem như là nhìn nàng lớn lên, mười tuổi nàng đến Liên gia, vì muốn tiếp cận người của Liên gia nên nàng một mực lấy lòng Trường Bình Hầu phu nhân, ý đồ muốn để đối phương yêu thích nàng, đúng như suy tính của nàng, Trường Bình Hầu phu nhân nhìn nàng rất vừa mắt, hai năm qua còn nhiều lần muốn ngõ ý kết thân với Thượng thư phủ, muốn nàng làm con dâu của nàng ta, gả cho Liên Hạo Nguyên, đáng tiếc là nàng mắt cao hơn đầu, chướng mắt Liên Hạo Nguyên, cho nên chưa từng đồng ý, nhưng Trường Bình Hầu phu nhân cũng không có tức giận, không ngờ lúc này nàng ta lại đem chuyện tối qua đi nói với Thượng thư phu nhân, nàng đúng là nhìn lầm nàng ta.

“Mẫu thân, Linh Nhi...” Từ lúc nghe Vân Yên nói, Tiết Phong Linh sớm đã chuẩn bị tâm lí phải đối mặt với chất vấn của Thượng thư phu nhân, chỉ là nàng không biết hiện tại nên trực tiếp nhận tội hay kéo dài thời gian để có thể tìm cớ cho bản thân, dù sao vừa mới bị chất vấn mà nhận tội cũng không phải là tác phong của nàng, bất quá ở trước mặt Thượng thư phu nhân, nàng nếu kéo dài thời gian chẳng khác nào càng thêm chọc giận Thượng thư phu nhân.

“Mẫu thân, Linh Nhi sai rồi, Linh Nhi không nên làm như vậy...” Vừa dứt lời liền lập tức quỳ xuống, nước mắt nói rơi là rơi, lệ rơi trên dung nhan xinh đẹp như thủy phu dung kia, vô cùng yếu ớt, chọc người triều mến.

“Cho nên... đây là sự thật?!” Mặc dù sớm biết kết quả như vậy nhưng Thượng thư phu nhân vẫn không muốn tin, nữ nhi mà nàng thương yêu lại làm ra chuyện này, không chỉ hãm hại thân muội mà còn dối gạt mẫu thân là nàng, bảo nàng làm sao có thể chấp nhận sự thật này đây?!

“Linh Nhi biết trong chuyện này là Linh Nhi sai, Linh Nhi biết lỗi rồi, Linh Nhi... Linh Nhi cũng không muốn như vậy...” Tiết Phong Linh chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, lê hoa đái vũ kia khiến nhiều người nhịn không được mà sinh lòng thương tiếc, vốn dĩ Thượng thư phu nhân là mềm lòng, nhưng nghĩ đến Tiết Phong Lan cũng từng oan ức như vậy mà không thể nói khiến tâm nàng cứng rắn đi vài phần.

“Con không muốn như vậy? Con không muốn như vậy vì sao lại còn làm ra chuyện như vậy?!”

“Con không chỉ bày mưu tính kế muội muội mình mà còn lôi nha đầu Diệp gia vào chuyện này, mặt mũi Tiết gia bị con vứt sạch rồi!”

“Bản thân đã làm sai không chịu nhận tội mà còn đổ trách nhiệm lên đầu người khác, đây là cách ta dạy dỗ con hay sao?! Khụ... khụ khụ...”

“Phu nhân...”

“Mẫu thân...”

Vừa dứt lời Thượng thư phu nhân liền ho khan không ngừng khiến Trần ma ma bên cạnh sắc mặt tái mét, vội vàng giúp Thượng thư phu nhân vuốt lưng để thuận khí, mà Tiết Phong Linh bên cạnh cũng hốt hoảng không thôi, vội vàng đứng lên rót chung trà cho Thượng thư phu nhân lại bị nàng tránh đi, sắc mặt Tiết Phong Linh nháy mắt liền tái nhợt.

“Ta là bị con làm cho tức chết!”

“Mẫu thân...”

“Phu nhân đừng tức giận, uống trà đi...” Trần ma ma cầm lấy chung trà đưa cho Thượng thư phu nhân  nàng ở bên cạnh Thượng thư phu nhân nhiều năm, đối với tính tình của Thượng thư phu nhân cũng rõ ràng, ngoài mặt Thượng thư phu nhân nói như vậy nhưng trong lòng nàng đối với Tiết Phong Linh cũng là yêu thương vô cùng, chìa lần này bị Tiết Phong Linh làm cho tức giận nên mới nói những lời khó nghe mà thôi.

Thượng thư phu nhân trầm mặc nhận lấy chung trà uống một hơi, sau khi uống xong cảm thấy tốt hơn rất nhiều, bất quá lửa giận trong lòng vẫn còn đó, nàng chỉ là chưa muốn nói ra mà thôi.

Tiết Phong Linh bị Thượng thư phu nhân nói những lời đó tâm tình cũng vô cùng khó chịu nhưng lại không thể phát tát, sau đó nhìn thấy Thượng thư phu nhân uống trà mà nàng rót, sắc mặt mới tốt hơn một chút.

“Mẫu thân, là Linh Nhi sai rồi, mẫu thân đừng tức giận...” Nàng đi đến bên cạnh Thượng thư phu nhân, nắm lấy tay đối phương, bộ dạng yếu ớt mở miệng: “Mẫu thân muốn đánh muốn mắng Linh Nhi đều được, nhưng mẫu thân đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người...” Lời này nói ra dù Thượng thư phu nhân có tức giận cỡ nào cũng nhịn không được mà mềm lòng bỏ qua.

Tâm Thượng thư phu nhân mềm đi vài phần, bất quá nàng vẫn chưa có ý định bỏ qua chuyện này, trong lòng nàng vẫn còn khó chịu chuyện bản thân vì tức giận mà đã tát Tiết Phong Lan một bạt tay, mặc dù nữ nhi đã nói là không để trong lòng nhưng bị đánh oan như vậy, ai mà không tức giận, chỉ sợ ngoài mặt nói như thế nhưng trong lòng nữ nhi cũng không dễ chịu.

“Linh Nhi, vì sao con lại muốn hại muội muội của mình?”

Phát hiện giọng nói của Thượng thư phu nhân ôn hòa đi vài phần nàng liền có chút yên tâm thở ra: “Mẫu thân, Lan Nhi là muội muội của con, mẫu thân thật sự nghĩ con muốn hại nàng hay sao?” Tiết Phong Linh nức nở, bắt đầu kể về uất ức mà nàng phải chịu.

“Kể từ ngày Lan Nhi bị thương hai chân, mẫu thân ngày càng quan tâm Lan Nhi mà bỏ mặc con, lúc nào mẫu thân cũng nghĩ đến Lan Nhi, trong mắt người không còn con nữa, con rất khó chịu!”

Thượng thư phu nhân hơi cau mày, cảm thấy nữ nhi không thể nói lí, Lan Nhi bị thương hai chân không thể đi lại, cả đời phải ngồi xe lăn, nàng quan tâm đến đối phương không phải là điều hiển nhiên hay sao? Lan Nhi là nữ nhi của nàng, nữ nhi nàng gặp chuyện người làm mẫu thân như nàng không đau lòng hay sao? Huống hồ nàng dù quan tâm Lan Nhu cũng không có vắng vẻ Linh Nhi, thậm chí cũng chưa từng vì Lan Nhi mà bỏ mặc Linh Nhi, Linh Nhi thân là tỷ tỷ, lẽ ra phải rộng lượng mà hiểu cho muội muội hơn chứ?!

“Linh Nhi...” Còn chưa đợi nàng nói thêm cái gì Tiết Phong Linh đã đi trước ngắt lời: “Con biết, con biết bản thân suy nghĩ như vậy là không đúng, con làm tỷ tỷ, muội muội gặp chuyện như thế con nên an ủi muội muội, hiểu cho muội, không nên có cái suy nghĩ ích kỷ như thế nhưng mẫu thân... Linh Nhi làm không được!”

“Linh Nhi cũng cần mẫu thân, ngày ngày nhìn mẫu thân ở bên cạnh Lan Nhi, con cảm thấy bản thân như là người ngoài, rõ ràng con cũng là nữ nhi của mẫu thân, vì sao mỗi lần Lan Nhi xuất hiện mẫu thân chỉ nhìn thấy Lan Nhi mà không nhìn thấy con?” Dứt lời nước mắt liền thi nhau rơi xuống, Tiết Phong Linh ôn nhu nho nhã ngày thường đã biến mất thay vào đó la bộ dạng ghen tỵ của tiểu hài tử, nàng khóc nức nở, như muốn khóc hết tất cả uất ức ra ngoài, tiếng khóc của nàng như hồi chuông đánh sâu vào lòng mỗi người ở đây, vô cùng thê lương, vô cùng buồn tủi.

Nếu Tiết Phong Lan có mặt ở đây, nhìn thấy một màn này nhất định sẽ vỗ tay khen hay, nàng cảm thấy Tiết Phong Linh trời sinh ra đã là con hát, chuyện trái lương tâm như vậy mà cũng dám nói ra, rốt cuộc giữa Thượng thư phu nhân và tỷ muội hai người, ai mới là người ngoài? Chuyện này người có mắt đều nhìn ra được, cùng là tỷ muội nhưng đãi ngộ khác biệt, tỷ tỷ được phụ mẫu yêu thương, trong khi muội muội lại bị vắng vẻ, cho dù đánh đổi hai chân nhưng thứ mà Tiết Phong Lan nhận được chính là mỗi buổi sáng nàng được Thượng thư phu nhân đến thăm một khắc, ngay sau đó Thượng thư phu nhân liền rời đi, cả ngày đều không thấy bóng dáng đâu, vậy mà vào miệng Tiết Phong Linh lại là nàng ta bị vắng vẻ, đúng là tức cười.

Điều đáng buồn cười hơn là, chuyện như vậy mà lại có người tin.

“Linh Nhi đừng khóc, mẫu thân đau lòng...” Thượng thư phu nhân nghe những lời bộc bạch của nữ nhi, phản ứng đầu tiên chính là sửng sốt, sau đó lại là đau lòng, nàng quên mất... nữ nhi của nàng dù có hiểu chuyện cách mấy vẫn chỉ là một tiểu hài tử, bởi vì từ nhỏ nữ nhi đã có suy nghĩ lớn hơn tuổi tác của nàng cho nên Thượng thư phu nhân chưa bao giờ xem nàng như tiểu hài tử, hiện tại nghe nàng nói vậy Thượng thư phu nhân mới ý thức được sai lầm của bản thân. Tiết Phong Linh chỉ mới có mười hai tuổi, vẫn chỉ là một nữ hài, iểu hài tử có suy nghĩ của tiểu hài tử, có cảm xúc của tiểu hài tử, nàng vì Lan Nhi mà vắng vẻ Linh Nhi khiến nàng không có cảm giác an toàn nên mới sinh ra suy nghĩ không tốt mới muốn hãm hại muội muội, là nàng sai rồi.

“Linh Nhi, mẫu thân xin lỗi, là mẫu thân suy nghĩ không chu toàn mới khiến con có cảm giác không an toàn, thật xin lỗi Linh Nhi...”

“Không, là Linh Nhi sai...” Tiết Phong Linh lắc đầu: “Là bản thân Linh Nhi có suy nghĩ ích kỷ nên mới làm ra những chuyện như vậy, là Linh Nhi sai, là lỗi của Linh Nhi, mẫu thân không có lỗi...”

“Linh Nhi, hôm nay con cứ nói suy nghĩ của bản thân cho mẫu thân biết, đừng giấu trong lòng, sẽ khó chịu...” Thượng thư phu nhân thở ra một hơi, cảm thấy vẫn là nên dành thời gian tâm sự với nữ nhi, nàng không biết là trong lòng nữ nhi cư nhiên lại có nhiều suy nghĩ như vậy, nàng sợ nữ nhi suy nghĩ lung tung đến lúc đó làm ra chuyện khiến bản thân hối hận cả đời thì không tốt.

“Con... con...”

“Linh Nhi đừng sợ...” Thượng thư phu nhân ôn nhu xoa đầu nữ nhi, dùng giọng điệu mềm mại nói chuyện, ý đồ muốn khiến nàng cảm thấy yên tâm.

“Linh Nhi đừng giấu mẫu thân, con có suy nghĩ gì bất mãn hãy nói ra, mẫu thân hứa sẽ giúp con hiểu rõ vấn đề...” Nữ nhi của nàng sợ là đã hiểu lầm gì đó với mọi chuyện nên mới có suy nghĩ không tốt như vậy, nếu nàng tận tình dạy dỗ, nữ nhi chắc chắn sẽ không lầm đường lạc lối.

“Mẫu thân... sẽ tức giận sao?” Tiết Phong Linh ngập ngừng, ánh mắt nhìn Thượng thư phu nhân mang theo vài phần dò hỏi.

“Sẽ không, mẫu thân sẽ không tức giận...” Thượng thư phu nhân để Tiết Phong Linh ngồi đối diện nàng, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đối phương, ý đồ muốn trấn an nàng.

Tiết Phong Linh mím môi, thần sắc lộ vẻ khó xử, cũng không biết nàng đấu tranh tư tưởng bao lâu mới thấp giọng lên tiếng.

“Con không thích Lan Nhi...”

“Vì sao?” Thượng thư phu nhân cũng không tức giận mà kiên nhẫn hỏi ngược lại.

“Bởi vì từ nhỏ Lan Nhi đã rất nghịch ngợm, luôn làm phiền con...” Từ nhỏ Tiết Phong Lan đã rất nghịch ngợm, không những thường xuyên khiến trưởng bối phải phân tâm nà còn cùng tỷ muội trong nhà gây sự với nhau, mặc dù chỉ là tranh chấp nhỏ nhưng cũng có thể khiến cho Tiết gia chó gà không yên.

Đối với đáp án này của nữ nhi nàng có chút buồn cười.

“Sau khi Lan Nhi bị thương, mẫu thân lại chỉ quan tâm Linh Nhi, ngay cả Như Nguyệt cũng chỉ quan tâm đến Linh Nhi...”

“Tất cả mọi người chỉ biết đến Lan Nhi, không ai quan tâm con cả, cho nên con mới... mới muốn nàng mất mặt một chút con không hề có ý muốn hủy hoại nàng, Đới Tứ thiếu mặc dù phong lưu nhưng chưa từng cưỡng ép người khác, cho nên...”

Sắc mặt Thượng thư phu nhân trầm đi rất nhiều, nàng phải hít một hơi thật sâu mới kìm nén được cơn giận không cho nó bùng phát.

Tiết Phong Linh sai sao?

Tất nhiên là sai rồi!

Thân là tỷ tỷ mà lại đi ghen tỵ với muội, còn làm ra chuyện hãm hại như vậy, nàng làm sao có thể không sai?!

Chỉ là... nếu Tiết Phong Linh sai một thì nàng là người sai mười.

Chính là bản thân nàng làm mẫu thân, bởi vì phân biệt đối xử với khiến nữ nhi suy nghĩ lung tung.

“Cho nên con bảo Hồng Hương làm bẩn váy của Lan Nhi, ý đồ muốn nàng không đi dự tiệc?”

“Con...”

“Phu nhân...” Vân Yên đi đến trước mặt Thượng thư phu nhân quỳ xuống: “Đây là chủ ý của Vân Yên.”

“Ngươi?” Thượng thư phu nhân hơi kinh ngạc.

“Vân Yên!” Tiết Phong Linh kêu lên một tiếng, không rõ vì sao Vân Yên lại nhận tội.

“Là nô tì nhìn thấy tiểu thư vì chuyện Tứ tiểu thư được Liên tiểu thư mời dự tiệc mà ủ rũ suốt ngày nên mới nghĩ ra kế sách này khiến Tứ tiểu thư không thể đi dự tiệc.” Vân Yên thần sắc lạnh nhạt nói ra mọi chuyện, hoàn toàn làm lơ bộ dạng nóng nảy kia của Tiết Phong Linh.

“Mẫu thân, không phải Vân Yên, là con...”

“Không phu nhân, là Vân Yên...”

“Mẫu thân...”

“Đủ rồi!” Thượng thư phu nhân chau mày, tỏ vẻ khó chịu: “Ta vẫn còn ở đây mà tranh cãi cái gì?”

Vân Yên này là nha hoàn từ bên ngoài đến, năm đó Tiết phủ tuyển nha hoàn chăm sóc hai vị tiểu thư, Vân Yên biểu hiện xuất sắc nhất cho nên nàng phân phó đến Mẫu Đơn Các chăm sóc Tiết Phong Linh, vốn dĩ là nàng muốn đưa cho Tiết Phong Lan, dù sao tiểu nữ nhi này của nàng ngày thường hay gây rắc rối  có một nha hoàn trầm ổn như Vân Yên ở bên nàng cũng yên tâm, không ngờ Tiết Phong Linh lại nhìn trúng Vân Yên cho nên nàng mới để Vân Yên đến chăm sóc Tiết Phong Linh. Mấy năm nay Vân Yên chăm sóc Tiết Phong Linh rất tốt, so với người làm mẫu thân này không kém, khiến Thượng thư phu nhân chưa bao giờ phiền muộn, không ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện này, hơn nữa đó còn là chủ ý của Vân Yên!

“Vân Yên chỉ là vì muốn giúp con nên mới là như vậy, mẫu thân đừng trách Vân Yên...” Tiết Phong Linh thay Vân Yên cầu tình.

“Không trách Vân Yên thì trách ai? Trách con sao?”

“Linh Nhi là chủ tử, người của mình làm sai Linh Nhi cam nguyện đến gánh vác.”

“Được rồi, Vân Yên có lỗi, một tháng này đi làm tạp dịch đi, khi nào hết hạn hãy trở về Mẫu Đơn Các.”

“Mẫu thân...” Tiết Phong Linh muốn nói lại thôi.

“Con có ý kiến?”

“Đa tạ phu nhân rộng lượng, nô tì nhất định sẽ cam tâm tình nguyện chịu phạt.”

“Tốt lắm.” Thấy Vân Yên không có vẻ gì là bất mãn, thái độ của Thượng thư phu nhân hòa hãn hơn nhiều: “Chuyện của Diệp gia nha đầu là thế nào?”

“Nàng... nàng ở trên bữa tiệc làm con xấu mặt...” Tiết Phong Linh ngập ngừng, tìm đại một lý do đẩy lên người Diệp Linh Vi.

“Bởi vì như vậy mà con lại nhẫn tâm đem nàng đẩy vào hố lửa?”

“Con... con chỉ muốn giáo huấn nàng một chút... không nghĩ đến...” Nói đến đây nàng cũng không biết nói thêm gì, xác thực chuyện lần này nàng làm thật quá không cẩn thận, nếu không cũng không bị mắng thành ra như vậy.

Thượng thư phu nhân thật sâu nhìn nữ nhi, một lát sau mới mở miệng: “Linh Nhi con làm ta quá thất vọng.”

Thượng thư phu nhân bất dắc dĩ, nàng hiện tại phải làm gì, nữ nhi cũng đã nhận tội, nàng cũng không thể ra tay đánh nữ nhi, nàng đã sai lầm đánh tiểu nữ nhi, cũng không thể sai lầm đánh luôn đại nữ nhi được, cho nên...

“Lát nữa con đi xin lỗi Lan Nhi, còn có nhận lỗi với tổ mẫu đi.”

“Vâng.” Tiết Phong Linh ngoan ngoãn nhận lệnh.

“Chuyện này con cũng có sai, đã phạt Vân Yên rồi cũng không thể không phạt con, con bị cấm túc một tháng, một tháng này con nghiêm túc suy nghĩ lại xem rốt cuộc là bản thân sai ở đâu?”

Cấm túc một tháng?

Tiết Phong Linh ngẩng đầu, thần sắc lộ vẻ nóng vội: “Mẫu thân...”

“Con không phục?”

“Không phải, con... Như Nguyệt bên kia...”

Thượng thư phu nhân hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, bất quá lúc này cũng không phải thời cơ tốt để xin lỗi Liên Như Nguyệt, nàng hiểu tâm trạng của Liên Như Nguyệt, bị khuê mật của mình lừa dối như vậy trong lòng nhất định là rất tức giận, huống hồ Liên Như Nguyệt lại còn nhỏ tuổi, đối với mọi việc chưa suy nghĩ thấu đáo, tức giận với Tiết Phong Linh cũng là bình thường.

“Chờ dịp khác có cơ hội xin lỗi của không muộn.”

“Vâng.”

Thượng thư phu nhân đi rồi Tiết Phong Linh mới kéo tay Vân Yên hỏi: “Vân Yên vì sao lúc nãy ngươi lại nhận tội?”

“Thân là nha hoàn, cho dù chủ tử có sai cũng là do nha hoàn sai.” Vân Yên lạnh nhạt đáp lại.

“Nhưng mà...”

“Tiểu thư yên tâm, một tháng mà thôi, không có việc gì, bất quá tiểu thư phải nhớ kỹ lời Vân Yên nói, một tháng này không có Vân Yên bên cạnh, tiểu thư tuyệt đối không được hành sự lỗ mãng, nếu không Vân Yên cũng không giúp được tiểu thư.” Đôi mắt Vân Yên lóe lên hàn quang, nhìn Tiết Phong Linh với ánh mắt cảnh cáo.

“Ta biết rồi.” Mặc dù không cam lòng nhưng Tiết Phong Linh vẫn đáp ứng.

Một tháng mà thôi, chỉ cần nàng nhẫn nhịn một tháng là tốt rồi!

Vân Yên trầm mặc, Tiết Phong Linh bị cấm túc một tháng, đến lúc săn thú mùa xuân diễn ra nàng vẫn còn đang cấm túc, không thể tham gia, như vậy xem ra kế hoạch trong chuyến săn thú mùa xuân lần này chưa hoàn thành đã thất bại rồi.

Không được, nàng phải lập tức truyền tin cho chủ tử!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui