Đích Nữ Tàn Phi

Tiết Thanh Liên vừa mới đi không lâu, kinh thành liền có tin tức mới, lúc này đã là hai mươi tháng ba, đầu tháng tư sẽ tổ chức săn thú mỗi năm một lần, mọi người có thời gian hơn hai mươi ngày chuẩn bị, năm nay chỉ cần là quan ngũ phẩm trở lên đều có thể tham gia, thậm chí có thể dẫn gia quyến theo. Ngụy đế đi đầu dẫn theo hậu cung của mình là Từ Hoàng hậu, Hương Quý phi, Tàng tần, Diệp mỹ nhân, cùng với Diêu đáp ứng, vị Diêu đáp ứng là tú nữ mới nhập cung không lâu, vừa mới vào cung đã khiến Ngụy đế lâm hạnh nhiều ngày, thậm chí còn được gụy đế dẫn đi tham gia săn thú đúng là không phải tầm thường, ngoại trừ hậu cung của mình, chúng hoàng tử công chúa đều được tham dự, đối với những công chúa gả cho ngoại ban xa xôi không nói, chỉ cần là còn ở kinh thành đều có thể tham gia.

Lễ bộ Thượng thư Tiết gia là quan nhị phẩm, hiển nhiên cũng có một phần danh ngạch, chính là gia quyến không được vượt quá năm người, trường săn tuy rộng lớn nhưng cũng không phải chỉ chứa một nhà Lễ bộ, cho nên danh ngạch đã được đặt ra chỉ có bớt ra chứ không có thêm vào. Thượng thư phu nhân thân là chủ mẫu tất nhiên không thể vắng mặt, Tiết Vũ Văn là Đại công tử của Tiết gia cũng phải tham gia, huống hồ chuyến đi săn lần này chủ yếu là tập trung vào việc để nam nhân thể hiện tài năng, thường thì phủ nào có nam nhi đủ tuổi đều để tham dự, Tiết Mộ cũng vì nguyên nhân này mà chiếm một phần danh ngạch. Tiết Duy vốn là muốn đi nhưng tuổi còn quá nhỏ, không tiện xuất hiện ở nơi tiễn bay loạn xạ như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì đại phòng thật sự không còn người thừa kế, Phương Lam cũng hiểu điều này cho nên nàng cũng không có dây dưa, mặc dù cuộc thi săn bắn này rất quan trọng, để nhi tử có thể thể hiện tài năng nhưng Phương Lam biết rõ mạng sống của nhi tử mới là quan trọng nhất, chỉ cần một ngày có nhi tử tại, nàng cũng không sợ tương lai không thành chủ mẫu của Tiết gia. Tiết Duy vốn là nghe thấy săn bắn thú vị cho nên muốn đòi theo, ai ngờ Tiết lão thái thái ngày thường yêu thương hắn cũng cự tuyệt yêu cầu này của hắn, hắn khóc nháo một hồi lâu, Phương Lam phải dỗ một ngày một đêm mới nín, ngày hôm sau liền đem chuyện này quên đi không còn một mảnh, bất quá giải quyết xong Tiết Duy còn một chuyện quan trọng khác cần giải quyết nữa là hai vị trí trống của chuyến đi săn, điều này khiến mọi người trong phủ xôn xao một trận.

Tiết Thanh Liên đã gả cho người, không đáng nhắc đến, cho dù nàng ta không có gả đi ra ngoài thì săn thú năm nay cũng không đến lượt nàng ta đi, suy cho cùng cuộc thi săn thú này là nơi để hội ngộ anh tài, không phải loại người nào cũng có thể đến. Tiết Yên Hoa tuổi còn quá nhỏ, mang phận là thứ nữ, hơn nữa còn là thứ nữ của nhị phòng thì lại càng không tiện nhắc đến, ngày thường nàng ta không được dạy dỗ lễ nghi đầy đủ, ở trước mặt người ngoài chỉ sợ càng khiến cho Tiết gia thêm mất mặt, cho nên không tiện để nàng xuất đầu lộ diện, dù sao cung yến ngày đó Hạ Anh bị phạt cũng có phần của Tiết Yên Hoa. Kể từ sau ngày đó mẫu tử Vũ di nương và Tiết Yên Hoa trở nên an phận rất nhiều, ít nhất thì cũng không dám tùy tiện đi gây chuyện nữa, Vũ di nương cũng biết Tiết lão thái thái xem trọng Tiết Phong Lan nên đã cảnh cáo Tiết Yên Hoa không được đi tìm Tiết Phong Lan gây sự, mà Tiết Yên Hoa cũng bắt đầu trưởng thành, đi theo Vũ di nương học quy cũ, không dám tùy tiện phát tát tính tình, điều này khiến mọi người nhìn nàng với đôi mắt khác, xem ra Tiết lão thái thái trừng phạt vẫn là có ích.

Thượng thư phủ có sáu vị tiểu thư, hai vị thứ nữ được loại trừ, hiện tại còn có bốn người đang tranh giành danh ngạch, tính thêm một vị biểu tiểu thư còn đang ở lại nữa là năm người, trong năm người này người muốn giành một danh ngạch nhất không ai khác chính là Hạ Anh. Tiết thị trở về Khâm Châu, giao phó Hạ Anh cho Tiết lão thái thái chăm sóc, Tiết lão thái thái cũng không có từ chối, may mắn năm nay Hạ Anh chỉ mới mười một, vẫn còn là tiểu hài tử, để nàng ở Tiết phủ cũng không có lời ra tiếng vào nhiều, bất quá ngoại thân thích vẫn là ngoại thân thích, thân phận của nàng cũng chỉ là biểu tiểu thư, mà biểu tiểu thư thì có đồ gì tốt đến lượt nàng cũng đã không còn gì, cho nên việc nàng muốn dành một vị trí trong săn thú mùa xuân năm nay là chuyện không thể nào. Thế nhưng Hạ Anh lại không hiểu, không biết tốt xấu ở trước mặt mọi người hướng Tiết lão thái thái xin xỏ, khiến nhiều người nhìn không vừa mắt, không có Tiết thị tại người trong phủ đối với Hạ Anh cũng chẳng có mấy phần tôn trọng, đặc biệt là Thượng thư phu nhân. Nàng vốn không có cảm tình với đứa nhỏ này, lúc đầu là do nàng ta là nữ nhi của Tiết thị, nhớ năm đó khi nàng gả vào phủ, Tiết thị không ít lần gây khó dễ, cùng với Tiết lão thái thái làm khó, bất quá Tiết lão thái thái là mẹ chồng, Thượng thư phu nhân không tiện trách cứ nhưng Tiết thị cũng chỉ là em chồng của nàng mà thôi, ở trước mặt gây khó dễ, sau lưng lại muốn nàng tìm một mối lương duyên tốt, Thượng thư phu nhân không tức giận mới lạ.

Từ ngày Hạ Anh đến Tiết phủ, Tiết gia chưa bao giờ có một ngày bình yên, Tiết lão thái thái cũng vì Tiết thị mà thiên vị rõ ràng, không những cướp thiệp mời cung yến của Tiết Phong Lan mà còn cố ý không để Tiết Phong Linh thể hiện tài hoa, muốn Hạ Anh một mình nổi bật toàn trường, bởi vì dã tâm quá lớn nên Hạ Anh phải trả giá cho hành động của bản thân, bị phạt đánh ba mươi đại bản, nhờ có ba mươi đại bản này mà nàng ta nằm trên giường một tháng, cho nên kho sinh thần Liên Như Nguyệt diễn ra mới không thể tham gia, nếu không sợ là náo loạn cũng muốn đi rồi. Ai ngờ vừa mới bình phục, xuống giường không bao lâi thì tin tức săn thú mùa xuân truyền đến, mọi người còn chưa tỏ vẻ gì thì nàng đã xuất hiện làm nũng, hướng Tiết lão thái thái yêu cầu một danh ngạch, điều này khiến Thượng thư phu nhân không khỏi cười lạnh, Hạ Anh không xem lại thân phận của mình là ai, ăn nhờ ở đậu Tiết gia liền thật sự đem mình trở thành tiểu thư của Tiết gia?

Săn thú mùa xuân này là do Thánh thượng tổ chức, không phải a miêu tiểu cẩu gì cũng có thể vào trường săn hoàng gia, huống hồ danh ngạch này cũng là do Thượng thư đại nhân giữ chức quan lớn trong triều mới có thể lấy được, Tiết Vũ Văn và Tiết Mộ thì không đáng nói, dù sao bọn họ cũng là nam nhân Tiết gia, có thể ở trường săn thể hiện tài năng cũng là tạo mặt mũi cho Tiết gia, hai danh ngạch còn lại cho dù là suy xét thì cũng phải suy xét đến nữ nhi đại phòng đầu tiên, nào có lí mà đưa cho biểu tiểu thư không danh không phận này?!

“Ngoại bà~ Anh Anh biết người thương Anh Anh nhất có phải không? Người cho con danh ngạch này đi~.” Ở đại sảnh, trước mặt một đám người Hạ Anh lại không biết xấu hổ hướng Tiết lão thái thái đòi danh ngạch, thật sự là khiến mọi người tức giận một trận, người vô tâm thì không nói người có tâm thì mắt lạnh nhìn một màn này, mọi người chưa có nói gì cũng là bởi vì đang đợi Tiết lão thái thái tỏ thái độ mà thôi.

Hạ Anh là do Tiết thị giao phó cho Tiết lão thái thái, cho nên đối với chuyện Hạ Anh gây ra, Tiết lão thái thái phải chịu trách nhiệm, Thượng thư phu nhân đánh mặt cũng phải nể mũi, Tiết lão thái thái còn chưa lên tiếng, nàng cũng không dám nói gì.

Thượng thư đại nhân đem tin tức về xong thì đi xử lí công việc, Tiết Vũ Văn cùng Tiết Mộ cũng bận rộn chuyện riêng, cho nên hai vị trí danh ngạch còn lại để Tiết lão thái thái quyết định, vì vậy mới có cuộc triệu tập ở đại sảnh này, Phương Lam biết rõ nhi tử của bản thân không thể đi cho nên nàng cũng chẳng muốn đến đây để bị cười nhạo, mà mẫu tử Vũ di nương cùng Tiết Yên Hoa lại khen ngược, biết rõ không có lượt mình lại đến đây, cũng không biết là đến xem kịch vui vẫn là chưa hết hi vọng. Nữ nhân tam phòng ngoại trừ Phương Lam đều đến đủ, ngay cả Tiết Phong Linh vốn là đang bị cấm túc cũng xuất hiện thì quả thật khiến cho mọi người kinh ngạc, chuyện Tiết Phong Linh bị phạt sớm đã truyền ra khắp phủ, cũng không biết ngày đó Tiết Phong Linh ở Liên gia làm ra chuyện gì, bất quá bởi vì e ngại Thượng thư phu nhân cho nên không ai dám nhắc đến, vốn nghĩ nàng đã bị cấm túc, danh ngạch lần này không đến lượt nàng, ai ngờ được nàng cũng bị gọi đến, hơn nữa còn là do Tiết lão thái thái gọi đến.

Sự có mặt của Tiết Phong Linh ngày hôm nay là minh chứng tốt nhất cho thấy địa vị của của nàng ta ở trong lòng Tiết lão thái thái không hề tầm thường, xem ra chuyện xấu mà Tiết Phong Linh làm cũng không hề ảnh hưởng đến việc Tiết lão thái thái sủng ái Tiết Phong Linh, mà Thượng thư phu nhân bên cạnh thấy Tiết Phong Linh cũng không có kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm biết điều này. Rõ ràng hình phạt là Thượng thư phu nhân đưa ra, cho dù Tiết lão thái thái muốn gọi người đến cũng phải thông qua sự đồng ý của Thượng thư phu nhân, Tiết Phong Linh có mặt ở đây thì đã được sự đồng ý của Thượng thư phu nhân, một người bị cấm túc mà có thể tham gia săn thú, đúng là thiên vị đến mức khiến người cảm thấy bất mãn mà!

“Ngoại bà~ người giúp Anh Anh đi, Anh Anh thật sự muốn đi săn thú lắm.” Hai mắt Hạ Anh dán chặt vào người Tiết lão thái thái, đối với ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh không có chú ý đến.

“Con biết cưỡi ngựa bắn cung sao?” Tiết lão thái thái không chịu nổi dây dưa của Hạ Anh, nhịn không được mở miệng, nàng biết rõ Hạ Anh nhất định là không biết bắn cung, cũng không biết cưỡi ngựa, không phải chỉ riêng Hạ Anh mà là tất cả các tiểu thư khuê các trong kinh thành đều không biết trừ khi người đó xuất thân từ nhà võ, đối với tiểu thư khuê các được nuôi dạy từ nhỏ sẽ không được học những thứ này, những thứ này chỉ dành cho mãng phu.

“Ách, con không biết...” Hạ Anh lắc đầu, nàng xác thực là không biết, từ nhỏ nàng nhìn huynh đệ Hạ Túc cưỡi ngựa bắn cung, nhìn thấy con ngựa nổi điên chạy loạn xạ nàng rất là sợ hãi, từ đó đối với những thứ đồ vật này rất bày xích. Hạ Anh vốn dĩ cũng không muốn tham gia săn bắn gì đó thế nhưng chuyến đi săn này không giống nhau, bởi vì lần này là do Thánh thượng tổ chức, là lễ hội lớn chỉ dành cho quan viên trong triều, người tham gia nhất định đều là vương công quý tộc cùng thiên kim tiểu thư, đây là cơ hội tốt để lật ngược tình thế của nàng hiện tại.

“Bất quá không sao, con thể học, chẳng phải còn đến nửa tháng hay sao, con nhất định sẽ học bắn cung thật tốt.”

Vẻ mặt này của Hạ Anh hoàn toàn thể hiện rõ suy nghĩ của nàng ta, Thượng thư phu nhân cũng cảm thấy xấu hổ thay Tiết thị vì đã dạy dỗ ra một nữ nhi như vậy nên không khỏi mở miệng: “Biểu tiểu thư vừa mới xuống giường đi lại đã muốn vận động mạnh, không sợ tổn thương đến vết thương sao?”

“Mợ, vết thương của Anh Anh rất tốt, không có việc gì.” Nhắc đến chuyện này sắc mặt Hạ Anh có phần khó coi, bất quá vẫn là nhẹ nhàng trả lời, nàng ghi nhớ lời Tiết thị dạy, nơi này là Tiết gia không phải Hạ gia, tính tình của nàng không phải ai cũng có thể nhường nhịn, nếu muốn tiếp tục sống ở đây thì phải biết kìm chế tính tình.

“Ta cũng không phải là lo lắng biểu tiểu thư sao?” Thượng thư phu nhân thở dài, một bộ dạng người tốt không được báo đáp khiến Hạ Anh nghẹn họng trân trối.

“Ta cũng là sợ biểu tiểu thư học bắn cung không thành đến lúc đó thể hiện chỉ tổ mất mặt, dù sao ngày đó trên cung yến...” Lời tuy không nói hết nhưng mọi người đều hiểu rõ, Hạ Anh đến đây một thời gian, trước cung yến một tháng nàng ta còn không ngừng luyện vũ kỹ của bản thân, ai ngờ trên cung yến muốn thể hiện một màn “Phượng Vũ Cửu Thiên” lại trở thành điệu múa “phong tình diễm vũ” khiến cho Hoàng hậu tức giận một trận. Lần này đi săn bắn, nàng ta không biết bắn cung vậy mà cũng dám đòi một phần danh ngạch, còn muốn học bắn cung cưỡi ngựa, trong phủ này có ai biết bắn cung cưỡi ngựa đâu, cho dù có thì cũng chỉ có Tiết Vũ Văn và Tiết Mộ, hai người đó đều có công việc của riêng mình, không thể bỏ công việc của bản thân mà dạy dỗ Hạ Anh, dù sao so với Hạ Anh, công việc của bọn họ mới quan trọng, không cần bọn họ lên tiếng, Tiết lão thái thái cũng sẽ không để cho Hạ Anh có cơ hội làm phiền Tiết gia hai vị thiếu gia. Đã không có người dạy thì phải bỏ tiền ra mời, mà mời lầm người như lần trước không phải là muốn mất mặt sao? Lỡ như nàng ta học không thành tài, đến lúc đó ở trên trường săn tiễn bay loạn lạc vô tình rơi trúng người của quý nhân nào đó thì Tiết gia dù có mười cái mạng cũng không thể gánh vác thay nàng đâu!

“Ngươi...”

“Trường săn ngày hôm đó Hoàng hậu nương nương cũng có mặt, nương nương vốn là không vừa mất biểu tiểu thư, nếu ngày đó để nương nương nhìn đến biểu tiểu thư sợ là sẽ chọc cho nương nương giận dữ, đến lúc đó giận chó đánh mèo lên Tiết gia, biểu tiểu thư gánh vác nổi sao?!” Lời này của Thượng thư phu nhân không phải là không có lí, dù sao cung yến ngày đó Hạ Anh được người khiêng trở lại a, bộ dạng thê thảm đó của Hạ Anh, bản thân nàng ta không nhớ rõ vì đã hôn mê bất tỉnh nhưng mỗi một người ở Tiết gia đều rõ ràng, không ai muốn đi theo vết xe đổ của Hạ Anh.

“Mợ nói quá rồi, Hoàng hậu nương nương trăm công nghìn việc làm sao có thể nhớ đến Anh Anh?” Hạ Anh cũng hơi đuối lí, bất nàng vẫn không chịu buông tha cho phần cơ hội này.

“Này thì cũng chưa chắc, trí nhớ Hoàng hậu đặc biệt tốt, đặc biệt là đối với người chọc giận mình...”

Hạ Anh tức giận, muốn lên tiếng phản bác thì Tiết lão thái thái đột nhiên mở miệng chặn họng của nàng: “Anh Anh, lời này của mợ con nói không sai, con lại không biết bắn cung, ở trường săn nhiều loại thú dữ, đối với con mà nói rất nguy hiểm, con nên ở nhà đi.”

“Vì sao? Những người mà sự khác cũng có biết bắn cung đâu mà lại được đi?!”

Đúng như lời Hạ Anh nói, chuyến đi này ngoại trừ mục đích để các nam tử thể hiện tài năng ra thì còn để cho các nữ tử có cơ hội tiếp xúc với nhau, kết giao thêm nhiều bằng hữu mới, Tiết lão thái thái hiểu được ý nghĩa của việc, bởi vì hiểu được cho nên nàng mới không để cho Hạ Anh đi.

“Con tuổi còn nhỏ, không có nhiều kinh nghiệm, đến nơi đó lỡ xảy chuyện gì, lão bà như ta cũng không thể ăn nói với phụ mẫu con.” Hạ Anh tuy là cháu gái của nàng nhưng suy cho cùng cũng không cùng họ, đặc biệt nhà nàng ta ở tận Khâm Châu, hai người vốn là gặp mặt không nhiều, nếu nói tình cảm sâu đậm thì thật sự không có, nếu bảo nàng lựa chọn giữa Hạ Anh và đám người Tiết Phong Linh thì nàng tất nhiên không do dự chọn đám người Tiết Phong Linh rồi, dù sao cũng là do nàng nhìn lớn lên, tình cảm so với Hạ Anh nhất định là bền chặt hơn nhiều, càng huống hồ đừng nói đến việc Hạ Anh không đáng để nàng bỏ vốn vào.

“Không muốn, con muốn đi...”

“Người đâu, đưa biểu tiểu thư trở về trước đi.” Tiết lão thái thái phiền chán phất tay, Hạ Anh rất nhanh liền bị kéo xuống.

Một người trầm mặc, đối với một màn này cũng không có ai tỏ thái độ gì, rõ ràng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ cho dù Tiết lão thái thái có vì Tiết thị mà sủng ái Hạ Anh đi chăng nữa thì cũng sẽ không vì Hạ Anh mà bỏ lỡ cho tương lai của một đám nữ nhi Tiết gia, dù sao bọn họ mới là người mang họ Tiết, còn Hạ Anh suy cho cùng cũng chỉ là quan hệ họ hàng, sau này người mà Tiết lão thái thái dựa vào cũng chỉ là nữ nhi Tiết gia.

“Theo như ta thấy thì danh ngạch đi săn lần này không ai thích hợp hơn Linh Nhi và Hương nhi cả.” Thượng thư đại nhân dùng công lao của mình để lấy danh ngạch cho nên về phía đại phòng ít nhất phải có một danh ngạch, hiển nhiên Tiết Phong Linh là lựa chọn thích đáng nhất, về phần người thứ hai thì Tiết Lan Hương thích hợp hơn nhiều so với hai tỷ muội còn lại. Tiết Lan Hương thường xuyên đi theo Tiết Phong Linh ra ngoài dự tiệc, quan hệ bằng hữu cũng xem như rộng rãi, mà Tiết Liên Kiều lại suốt ngày nhốt mình ở trong phủ, tính tình lại e ngại hướng nội, không thích hợp, còn Tiết Phong Lan... đôi chân của nàng thành ra như vậy thì làm sao mà đi cho được?

Một nhà tam phòng bên này sớm đã biết được Tiết lão thái thái vốn không vừa mắt bọn họ, cho dù có lễ hội gì cũng sẽ không để cho bọn họ đi, bọn họ sớm đã quen thuộc, hơn nữa bọn họ vốn thích cuộc sống an nhàn vì vậy quyết định của Tiết lão thái thái bọn họ cũng không có phản đối, Tiết Liên Kiều cũng không có tỏ vẻ bất mãn, dù sao bản thân nàng cũng không thích hợp đến nơi đông người, săn thú gì đó nàng cũng không biết, điều đáng tiếc của nàng có lẽ là không có cơ hội gặp lại người kia, chỉ có Tam phu nhân Dung thị mặc dù cảm thấy tiếc nuối thay nữ nhi nhưng vẫn im lặng, một bộ dạng cam chịu.

Tiết Lan Hương kỳ thực rất bình tĩnh, bởi vì nàng biết rõ cho dù Tiết lão thái thái có lựa chọn thêa nào cũng sẽ có phần của nàng, trong phủ này nàng và Tiết Phong Linh là hai cháu gái mà Tiết lão thái thái vừa ý nhất, có gì tốt tất nhiên sẽ đưa cho nàng cùng Tiết Phong Linh, nếu hôm nay không phải là đi săn thú mà là đi dự tiệc gì đó, có lẽ sẽ không có phần của nàng, bởi vì dạo gần đây Tiết lão thái thái có vẻ thích Tiết Phong Lan hơn, rất có thể sẽ để nàngta xuất đầu lộ diện, nhưng đi săn thú thì khác, tuy nói tiểu thư khuê các chỉ cần đứng một bên nhìn nhưng nếu gặp phải thú tập kích thì phải nhanh chóng chạy thoát, mà Tiết Phong Lan thì... 

“Thời gian không còn sớm nữa, lát nữa Linh Nhi cùng Hương Nhi hai đứa đi chọn vải để may kỵ trang đi, đến lúc đó còn có y phục để mặc.” Quyết định của nàng từ trước đến giờ không có ai dám cãi, huống hồ Tiết lão thái thái cũng rất tin tưởng vào phán đoán của bản thân, đúng như lời nàng nói chỉ có Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương là thích hợp nhất, cho nên vừa dứt lời, nàng cũng không cho thời gian để mọi người suy nghĩ mà trực tiếp đưa ra quyết định, để Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương nhanh chóng đi chọn vải may kỵ trang.

“Mẫu thân, con dâu có lời muốn nói.” Thượng thư phu nhân nhíu mày, đối với quyết định nóng vội của Tiết lão thái thái có phần bất mãn.

“Ồ? Ngươi lại có gì bất mãn với quyết định của bà già này?” Nhắc đến từ “lại” Tiết lão thái thái dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Con dâu không có bất mãn, chỉ là con dâu cảm thấy như vậy có phần không công bằng.”

“Không công bằng?!” Tiết lão thái thái liếc mắt, sắc mặt lộ vẻ không vui, rõ ràng là đối với việc Thượng thư phu nhân chống đối lại quyết định của nàng khiến nàng khá bất mãn.

“Săn thú mỗi năm tổ chức một lần, nếu con dâu nhớ không lầm năm trước Linh Nhi cùng Hương Nhi cũng đã tham gia rồi.” Săn thú mùa xuân năm trước Tiết Phong Linh đi theo Liên Như Nguyệt cùng Liên Hạo Nguyên tham gia, tiện thể kéo theo Tiết Lan Hương cho đủ danh ngạch, khi đó quan hệ giữa hai nhà Liên - Tiết vẫn còn rất tốt, cho nên đối với việc nữ nhi tham gia cùng Liên Như Nguyệt Thượng thư phu nhân không có ý kiến, chỉ là hiện tại Tiết Phong Linh cùng Liên Như Nguyệt trở mặt, nếu săn thú mùa xuân năm nay Liên Như Nguyệt cũng tham gia, đến lúc đó gặp nhau ở trại săn hoàng gia không phải là có chút xấu hổ hay sao, dù sao cũng là nữ nhi nàng có lỗi. Hơn nữa nhìn bộ dạng háo hức của Tiết Phong Lan ngày đó, Thượng thư phu nhân có thể khẳng định tiểu nữ nhi của nàng chắc chắn cũng muốn tham gia chuyến săn lần này...

“Năm trước tham gia rồi thì sao? Chẳng lẽ năm nay hai người các nàng không thể tham gia?” Tiết lão thái thái lúc này cũng không rõ Thượng thư phu nhân là có ý gì, Tiết Phong Linh là nữ nhi Thượng thư phu nhân yêu thương nhất, ngày thường nhìn thấy nữ nhi của mình có thể tranh thủ như vậy nàng hẳn là rất vui vẻ, thế nhưng hôm nay... cho dù mấy ngày trước Tiết Phong Linh làm ra chuyện chọc giận nàng nhưng phạt cũng đã phạt, sự có mặt của Tiết Phong Linh ở nơi này là bằng chứng tốt nhất cho thấy Thượng thư phu nhân vẫn còn yêu thương nữ nhi này, nàng phạt Tiết Phong Linh bị cấm túc một tháng nhưng khi thảo luận danh ngạch cho chuyến săn thì lại để Tiết Phong Linh tham gia, tuy nói là ý của Tiết lão thái thái nhưng hình phạt là do Thượng thư phu nhân ra, nếu không phải Thượng thư phu nhân đồng ý thì Tiết Phong Linh cũng không có mặt tại đây, dù sao chuyện dạy con cái của Thượng thư phu nhân trước giờ Tiết lão thái thái cũng không quản.

Tiết Phong Linh cũng cảm thấy khó hiểu, mấy ngày nay bị nhốt trong viện, mặc dù sân rộng lớn để nàng có thể đi dạo nhưng Tiết Phong Linh vẫn cảm thấy buồn chán, đặc biệt hơn là Vân Yên không có ở bên cạnh nàng, càng khiến Tiết Phong Linh không dám hành xử lỗ mãng, chỉ dám nhẫn nhịn cho qua. Lúc này Thánh chỉ hạ xuống, đây rõ ràng là cơ hội để nàng có thể ra ngoài, không chỉ là có thể ra ngoài mà còn có thể gặp được Liên Như Nguyệt để nhận lỗi, hơn nữa săn thú mỗi năm đều có không ít vương công quý tộc tham gia, cũng không biết năm nay diễn ra thế nào, Tiết Phong Linh ôm tâm trạng háo hức chờ mong thì Thượng thư phu nhân lại lên tiếng, không hiểu sao nghe giọng điệu này của Thượng thư phu nhân nàng lại có linh cảm không tốt. Nhưng rất nhanh Tiết Phong Linh liền an ủi bản thân, có lẽ nnagf đã suy nghĩ quá nhiều, mặc dù chuyện lần này nàng làm đã chọc giận đến mẫu thân, thậm chí mấy ngày liên tục mẫu thân không đến gặp nàng nhưng mà sau đó mọi thứ cũng khôi phục lại bình thường, hơn nữa ngày hôm nay Tiết lão thái thái gọi nàng đến đây mẫu thân cũng không có phản đối, cho thấy mẫu thân cũng không có thật sự không xem nàng nữ nhi.

“Nếu Linh Nhi và Hương Nhi năm trước đã tham gia, như vậy thì năm nay không phải nên nhường cơ hội lại cho người khác hay sao?”

Tiết lão thái thái: “!!!”

Tiết Phong Linh: “!!!”

Mọi người: “?!!”

Thẳng thắng mà nói trước khi đến đại sảnh trong lòng mọi người đều rõ ràng danh ngạch săn thú năm nay sẽ thuộc về ai, một nhà tam phòng bên kia chỉ có Tam phu nhân Dung thị là hơi thất vọng còn Tiết Liên Kiều lại mặt không đổi sắc, cũng không biết là nàng không có hứng thú với chuyến săn vẫn là nàng nhận thức được địa vị của bản thân cho nên đối với quyết định của Tiết lão thái thái mới không có phản ứng. Ngoại trừ tam phòng ra đi thì cũng phải nhắc đến thứ nhị phòng, Vũ di nương đối với quyết định của Tiết lão thái thái không dám cãi lại, mặc dù trong lòng có chút không cam tâm khi nữ nhi của nàng vẫn luôn là người thua thiệt, mà Tiết Yên Hoa rõ ràng là bất mãn nhưng cũng không dám nói, mẫu tử hai người ôm tâm tư khác nhau, lúc Tiết lão thái thái nói Tiết Phong Linh và Tiết Lan Hương sẽ thay mặt Tiết gia tham gia hai người đã chết tâm, chính là vào lúc này Thượng thư phu nhân đã lên tiếng, lời nói của nàng rõ ràng là làm sống dậy hi vọng của mẫu tử Tiết Yên Hoa, đồng thời lại nhận được sự kinh ngạc của mọi người.

Tiết Phong Lan từ lúc bước vào đại sảnh cũng chỉ lẳng lặng ngồi một bên, đối với quyết định để Tiết Phong Linh và Tiết Lan Hương tham gia săn thú mùa xuân năm nay của Tiết lão thái thái nàng cũng không có tỏ thái độ gì, gương mặt xinh đẹp vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, trong lòng nàng sớm đã biết rõ quyết định của Tiết lão thái thái. Mấy ngày nay không có Tiết Phong Linh bên cạnh, Tiết lão thái thái đối với nàng cũng xem như là vừa lòng hợp ý, thế nhưng nàng biết địa vị của nàng so ra kém Tiết Phong Linh ở trong lòng Tiết lão thái thái, bởi vì nàng không có giá trị lợi dụng như nàng ta, săn thú mùa xuân mỗi năm tổ chức một lần, đây là cơ hội tốt để một đám tiểu thư khuê các tìm thấy ý trung nhân của mình, nếu Tiết Phong Linh đến đó nhất định sẽ tranh giành nổi bật cùng người khác, mà nàng... trước kia thì không nói nhưng hiện tại đôi chân nàng tàn phế, phải ngồi xe lăn, đến nơi đó không những không gặp được quý nhân tương trợ mà còn tự rước lấy nhục, Tiết lão thái thái tất nhiên là sẽ không để nàng đi.

Chính là... bản thân nàng đã nói, săn thú mùa xuân năm nay nhất định phải đi, hơn nữa trong hai tỷ muội, nàng không thể để Tiết Phong Linh đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui