Đích Nữ Tàn Phi

“Ngươi còn gì để nói?!” Ánh mắt Tiết lão thái thái sắc bén đến kinh người, trong lòng sớm đã nhận định Tiết Phong Lan là kẻ khiến cháu trai bảo bối của nàng bị thương, nhưng nàng ta lại một mực phủ nhận, hiện tại không chỉ có một nhân chứng là Lưu ma ma, mà còn có nha hoàn Tiểu Ngọc, mặc dù Xuân Cầm cũng ở nơi đó nhưng lòng nàng không mấy tin tưởng.

Xuân Cầm từng là người của Lão phu nhân trước kia, nàng thân phận chỉ là thiếp thất, nếu không phải sinh ra ba nhi tử mà lão phu nhân chỉ có một nữ nhi thì nàng sớm đã không được địa vị như ngày hôm nay, Xuân Cầm trung thành khiến nàng chán ghét, nàng sớm đã không vừa mắt, chuyển đến Lý Nguyệt Chi thì thôi đi, hiện tại lại đến nha đầu Tiết Phong Lan. Xuân Cầm là người của Tiết Phong Lan, tất nhiên không muốn Tiết Phong Lan chịu thiệt, nàng tất nhiên sẽ không tin tưởng lời nàng ta.

Tiết Phong Lan tựa tiếu phi tiếu: “Lan Nhi ở bên cạnh thì tổ mẫu liền khẳng định là Lan Nhi làm sao?”

Nàng vẫn duy trì lột bộ dạng bình thản khiến người khác nhìn không thấu.

“Duy Nhi không làm gì đắc tội ngươi, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm hại hắn bị thương như vậy? Hắn là đệ đệ ngươi a!” Phương Lam bên cạnh sớm đã không kìm chế được, nếu không phải có Thượng thư đại nhân tại thì nàng sớm đã tiến lên cho Tiết Phong Lan một bạt tay.

Thượng thư phu nhân không tiếng động nhíu mày, đệ đệ? Tiết Phong Lan hai tỷ muội là do nàng mang nặng để đau bất chấp nguy hiểm mà sinh ra, trong người mang dòng máu của nàng, nhưng Tiết Duy thì sao? Hắn không những không phải do nàng sinh ra mà còn là nhi tử của phu quân với nữ nhân khác, nàng chấp nhận thân phận hắn thì thôi đi, hiện tại còn muốn nữ nhi của nàng nhận hắn làm dệ đệ ư?

Tiết Duy bất quá cũng chỉ là dã chủng, nữ nhi của nàng còn không thể so sánh, làm sao có thể so sánh với nhi tử của nàng? Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng tối đi vài phần, phu quân yêu thương thì đã sao, đến cuối cùng nàng cũng bị mẹ chồng khinh thường vì không thể sinh nhi tử cho trượng phu.

Tiết Phong Lan mặt không biểu cảm, nàng tuy không chán ghét Tiết Duy nhưng cũng không có ý định nhận thân thích, dù sao kiếp này không có ai đáng để nàng tin tưởng.


Thấy Tiết Phong Lan yên lặng khồn nói, Phương Lam nước mắt như mưa khiến Thượng thư đại nahan phiền lòng không thôi.

Lúc này Xuân cầm đang quỳ vốn yên tĩnh nãy giờ đột nhiên mở miệng: “Lão gia, lão phu nhân, chuyện này không liên quan đến tiểu thư.”

Nàng thừa nhân lời Tiểu Ngọc nói không sai, nhưng sự thật ẩn đằng sau đó thì không ai có thể biết được. Khi đó nàng cùng Tiểu Ngọc đến đã nghe thấy tiếng hét, còn không biết xảy ra chuyện gì thì Tiết Duy lại ngã xuống, bên cạnh là Tiết Phong Lan gương mặt không chút cảm, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy sửng sốt nhưng Xuân Cầm nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng vội vàng hướng về phía hai người, Tiểu Ngọc lúc này mới giật mình choàng tỉnh, vội vàng đuổi theo sau, trong lòng chỉ mong tiểu thiếu gia có thể bình an vô sự, nếu không người chết sẽ là nàng!

Thân là nha hoàn, Xuân Cầm rất thông minh khi mở miệng không phải là hỏi mọi chuyện thế nào mà là quan tâm hỏi: “Tiểu thư có sao không?”, nàng đi đến đỡ Tiết Phong Lan, phát hiện một góc áo bị bùn đất làm bẩn thì không khỏi nhíu mày, trong lòng dường như đã hiểu rõ mọi chuyện. Trước lúc nàng rời khỏi đây nàng đã lấy ghế cho tiểu thư ngồi trên đó, khi quay lại Tiết Duy thì trên ghế té ngã, tiểu thư lại té ngồi trên đất, Xuân Cầm là người thông minh, sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Lúc nàng muốn đưa tiểu thư rời đi thì Lưu ma ma xuất hiện, nhìn đến Tiết Duy bị thương nàng ta cũng sợ hãi vô cùng, sau lại thấy nàng cùng tiểu thư đứng đó thì hai người họ lập tức rời đi, nhìn vẻ mặt của Lưu ma ma nàng liền ngay nàng ta không phải loại người tốt đẹp gì, dù sao đó cũng là người Tiết lão thái thái phái đến bảo vệ Tiết Duy. Quả nhiên, còn chưa bao lâu Tiết lão thái thái đã triệu tập mọi người đến từ đường, ngay cả Thượng thư đại nhân cũng trở về, nàng tuy không được vào trong nhưng tình hình trong đó nàng cũng hiểu rõ đôi chút, lúc nàng được phép vào thì nàng liền hiểu rõ, các nàng không gây sự với người khác thì bọn họ một vẫn không chịu buông tha.

“Ngươi thân là nha hoàn của nàng, nói tốt cho nàng là hiển nhiên, lời của ngươi không đáng để tin tưởng.”


Tiết Phong Lan cảm thấy rất buồn cười, Xuân Cầm là nha hoàn của nàng, lời nói không đáng tin tưởng, Tiểu Ngọc cùng Lưu ma ma chẳng phải cũng là người của Tiết Duy đó sao? Lời của bọn họ sao có thể đáng tin hơn Xuân Cầm chứ, nếu đổi lại hôm nay người bị thương là nàng thì liệu bọn họ có tin tưởng lời Xuân Cần không, hay cố viện lí do giúp Tiết Duy thoát tội?! Tiết Phong Lan thầm cảm thấy may mắn vì người nằm trên chiếc giường đó không phải là nàng, so với việc nằm trên chiếc giường không rõ sống chết, nàng thà ngồi đây làm kẻ xấu còn tốt hơn.

“Xuân Cầm không chỉ là người của Lan Nhi, mà còn là người của con, mẫu thân nói như vậy chẳng khác nào không tin tưởng lời của con?” Thượng thư phu nhân lúc này đột nhiên mở miệng, hiện tại mọi nhân chứng đều chứng minh Lan Nhi là người có tội, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, Lan Nhi có tội thì cùng lắm chỉ bị phạt chép tam tự kinh, hay cấm túc một tháng, thế nhưng chuyện này lại ảnh hưởng đến nàng, người có tâm sẽ nghĩ rằng là do nàng lợi dụng nữ nhi khiến nhi tử của trượng phu bị bị thương, đồn ra ngoài, không chỉ nàng bị tổn hại mà nhà mẹ đẻ của nàng cũng không tránh khỏi gièm pha!

Lý Nguyệt Chi nàng xuất thân cao quý, từ trước đến nay vốn không thích tranh giành tình cảm với nữ nhân khác, trước khi lấy nàng, Thượng thư đại nhân cũng đã hứa chỉ có một mình nàng làm thê, nhưng sau khi lấy nàng, hắn lại ghét bỏ nàng không sinh được nhi tử cho hắn, dù miệng hắn nói không yêu thương Phương Lam nhưng lòng hắn vẫn có Tiết Duy, hiện tại hắn lại im lặng ngồi đó, nhìn nữ nhi của mình bị mẫu thân mình dồn vào đường cùng, chỉ vì muốn lấy lại công bằng cho nhi tử của hắn!

Tiết lão thái thái bỗng nhíu mày, nghi ngờ nhìn Thượng thư phu nhân, mọi ngày chỉ cần nàng mở miệng thì nàng ta còn không dám trả lời, vậy mà hiện tại động đến nữ nhi của nàng ta thì liền lộ ra bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con?!

“Phu nhân, mẫu thân không ý như vậy, mẫu thân cũng chỉ là quá lo lắng cho Duy Nhi mà thôi.”

Thấy không khí giương cung bật kiếm của hai người thì Thượng thư đại nhân vội vàng mở miệng giảng hòa. Một người là mẫu thân sinh ra có ơn dưỡng dục hắn, một người là nương tử kết tóc se duyên cùng hắn đi đến răng long đầu bạc, quan hệ giữa các nàng không tốt tất nhiên hắn biết, nhưng hắn có thể làm gì được? Chỉ mong hai bên có thể nhường nhịn nhau đôi chút.

“Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, nhân cách Xuân Cầm thế nào trên dưới Tiết phủ mọi người đều biết, nếu Xuân Cầm đã nói không liên quan đến Lan Nhi thì mọi chuyện sẽ không liên quan đến Lan Nhi, chàng thân là phụ thân con bé, nhất định phải trả lại sự trong sạch cho nữ nhi.” Thượng thư phu nhân liếc mắt nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Phương Lam thì trong lòng cười lạnh, nhi tử nàng ta là báu vật vậy nữ nhi của nàng thì sao? Nàng chỉ có duy nhất hai nữ nhi này, một trong hai có mệnh hệ gì nàng liền không thể sống nổi, Lan Nhi đã bị tàn phế đôi chân, cuộc sống sau này tất nhiên không được tốt như xưa, nhưng một ngày còn có Lý Nguyệt Chi nàng tại thì nàng liền không để nữ nhi phải chịu ủy khuất.


Thượng thư đại nhân đau lòng thê tử, hắn nợ nàng quá nhiều, hiện tại suýt nữa khiến nữ nhi của bọn họ bị oan...

“Lan Nhi, con có gì để nói không?”

Thấy Thượng thư đại nhân cho Tiết Phong Lan cơ hội, Phương Lam không khỏi căm tức nhìn về phía Lý Nguyệt Chi, oán hận trong lòng càng lớn.

Nhị phòng còn lại một bên im lặng ngồi xem đại phòng đấu đá tranh giành, từ thế hệ trước đến thế hệ sau, Nhị lão gia mất sớm, nhị phòng chẳng có việc gì để tranh giành, huống hồ Nhị phu nhân Lâm thị còn có một nhi tử làm việc ở Hình bộ, cho dù Vũ di nương có Tiết lão thái thái chống lưng cũng không dám ra oai trước mặt Nhị phu nhân. Tam phòng ngược lại yên bình nhất trong các phòng, tam lão gia chỉ có một thê, Tam phu nhân thanh thản sống qua ngày, một nữ một tử sống hòa thuận nào giống đại phòng, sóng gió cứ hết lần này đến lần khác lần lượt kéo đến?!

“Phụ thân, nữ nhi còn có một nhân chứng khác, một nhân chứng... có sức tin cậy rất lớn.” Ánh mắt Tiết Phong Lan đầy thâm ý nhìn về phía Tam phu nhân Dung thị.

Lúc này, tại hậu hoa viên.

Nữ tử một thân váy trắng, tinh khiết không tì vết, đôi tay nàng trắng noãn đưa ra, hái một cành hoa hồng bỏ vào giỏ, gương mặt nàng xinh đẹp mang theo lạnh lùng, đôi mắt trong suốt như đáy hồ, chiếu ngước hình ảnh đóa hoa hồng đang nở, trong lúc bất cẩn tay nàng bị gai của hoa xẹt qua, khiến làn da bị đỏ một mảnh, may mắn là chưa chảy máu, nếu không đóa hoa trắng đã bị nhiễm bẩn.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Nha hoàn bên cạnh phát hiện vội vàng cầm lấy tay nàng, vẻ mặt lo lắng.


Bạch y nữ tử lắc đầu tỏ vẻ bản thân không sao, trong lòng nàng không ngừng suy nghĩ chuyện nãy, nàng tuy không với tứ tỷ nhưng trong lòng nàng mọi người đều là người trong nhà, phụ mẫu không cho nàng quản chuyện thị phi trong phủ nhưng thấy người khác bị oan chẳng lẽ nàng lại đứng nhìn, trong khi đó bản thân nàng cũng là một trong những nhân chứng sao?!

Tiết lão thái thái triệu tập mọi người đến từ đường chưa đến một canh giờ thì trên dưới Tiết phủ đều đồn rằng Tứ tiểu thư khiến tiểu thiếu gia bị thương, chỉ sợ chưa đến một ngày khắp kinh thành đều biết, khi đó thanh danh Tiết Phong Lan không chỉ đơn giản là bị phá hỏng mà chỉ sợ...

Nàng thật sự không dám nghĩ đến.

Lòng nàng bối rối trăm bề, khi Tiết Duy bị thương nàng cũng có mặt, chỉ là không ai phát hiện, nàng thấy rất rõ Tiết Duy đẩy tứ tỷ xuống đất, sau đó là hắn tự ngã bị thương, nhưng trong mắt người khác đổi lại là tứ tỷ khiến Tiết Duy bị thương.

Dù biết tứ tỷ oan uổng nhưng nàng lại không thể ra mặt, một phần là do nàng sợ hãi, một phần là do phụ mẫu không cho phép nàng xen vào chuyện trong phủ, bọn họ chỉ là tam phòng, chuyện của đại phòng không nên can thiệp quá sâu.

Thế nhưng nếu chỉ vì sự ích kỷ của nàng mà khiến người khác để lại tiếng oan, huống hồ người đó còn là đường tỷ của nàng, đại bá đối với tam phòng bọn họ cũng tốt, chưa hề bạt đãi...

Trong lúc nàng đang phân vân thì một đám người đột nhiên xuất hiện, dẫn đầu là nữ tử gương mặt lạnh lùng, không ai khác ngoài Xuân Cầm, nàng ta đi đến trước mặt nàng cung kính hành lễ, hoàn toàn khác với nha hoàn trong phủ không để nàng vào mắt, trong lòng nàng bất an ngày càng lớn.

“Ngũ tiểu thư, Đại lão gia cho mời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận