Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người

"Ân cứu mạng đương nhiên phải hồi báo, Triệu tiểu thư đã cứu mạng ta đương nhiên ta sẽ ghi nhớ ân tình này, nếu có việc ta có thể làm được Triệu tiểu thư cứ nói" 

Doãn Hạo Kì cười với Triệu Tuệ Lam cũng không nhìn hai người nữa, ánh mắt chuyển hướng sang vị nam tử Nạp Lan Mộc.

"Đa tạ ân cứu trị của Nạp Lan công tử, tại hạ Du Hạo"

"Không có gì,tiện đường mà thôi, Du công tử không cần để trong lòng"

"Nạp Lan công tử quá khiêm tốn, y thuật của Nạp Lan công tử....."

Triệu Tuệ Lam khống chế không được phản ứng của cơ thể đưa tay che miệng ngáp một cái, ánh mắt vẫn nhìn hai người đang khách sáo tới lui, sau lại như tri kỉ mà thăm hỏi nhiệt tình kia, sống đến tận hai kiếp người nhưng nàng vẫn không hề hiểu được cách lá mặt lá trái, quanh co vòng vèo như thế.

Doãn Hạo Kì trải qua một hồi thăm dò vẫn không có tin tức nào đáng nói chỉ biết người trước mặt họ Nạp Lan là người Hàn Châu, là một đại phu lang thang, hiển nhiên người trước mặt cũng rất biết cách giữ miệng.

"Xin hỏi Du công tử khi nào thì người của ngài mới đến tiếp viện" Triệu Tuệ Lam sau khi nghe hai người thăm dò tới lui một hồi mới không kiên nhẫn mà cắt ngang, nếu nàng tính không sai thì từ lúc nàng đến ôn tuyền ngâm mình đến bây giờ an toàn tại chỗ này thì cũng sắp tối trời, khu rừng càng ngày càng thiếu ánh sáng lộ ra bóng đếm bắt đầu kéo đến, trời ạ, nàng cùng Nhã Nhã nếu không quay về đến khi trời tối hẳn thì chờ đợi nàng chính là cấm túc đến từ vị mẫu thân thường ngày luôn hiền hòa của nàng.

Doãn Hạo Kì cũng hiểu để hai vị khuê nữ qua đêm tại trong rừng là điều không nên, hắn suy nghĩ một chút mới quyết định.

"Ta nghĩ chúng ta có thể quay trở lại Trúc Hiên, người của ta cũng sẽ nhanh chóng đến đây, đến lúc đó cũng có thể trên đường gặp mặt"

Thật ra lúc hắn vừa tỉnh dậy thì ám vệ cũng đã cho hắn ám hiệu để nhắc nhở nên quay về lúc này cũng không sao, tin rằng thị vệ của phụ hoàng cũng đang trên đường đến đây.

Triệu Tuệ Lam không phản đối, hơi nhìn qua Nạp Lan Mộc một chút mới kéo Tư Đồ Linh Nhã đi theo Doãn Hạo Kì về Trúc Hiên, nàng có nhiều chuyện muốn hỏi Nạp Lan Mộc nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp, chuyện gặp tại Tứ Thư Lâu cùng câu nói sau cùng của hắn làm nàng suy nghĩ rất nhiều, cứ như hắn biết được gì đó.

Nạp Lan Mộc cũng không có ý tách ra lệnh cho A Nghĩa bám theo, bản thân thì đi không nhanh không chậm đi theo phía sau, Triệu Tuệ Lam cứng ngắt thân mình đi phía trước chịu đựng ánh mắt nóng rực thăm dò phía sau mình, nàng rất muốn quay lại quát lấy cái tên cứ dán mắt vào người nàng nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, bởi ánh mắt kia cũng không phải suồng sả, vô lễ mà chỉ có tò mò mà thôi.

Cả đám người chỉ đi chưa được bao lâu thì gặp được một đội vệ binh tiến đến, đội trưởng của đội vệ binh vừa nhìn thấy mặt của Doãn Hạo Kì thì vội vã đi đến trước mặt sau đó quỳ gối xuống, chắp tay nói: "Tham kiến Thái Tử, Hoàng Thượng hay tin người gặp ám sát thì lập tức phái mạt tướng đến bảo hộ".

"Có bắt được thích khách hay không" 

"Bẩm Thái Tử, thích khách toàn bộ là tử sĩ nên khi biết bản thân không còn đường thoát đã cắn độc tự sát" 


Doãn Hạo Kì nghe đến tử sĩ thì mày nhăn lại, tử sĩ không giống những thích khách bình thường, muốn nuôi một lượng lớn tử sĩ như vậy hẳn thực lực của đối phương khá lớn, người mà hắn nghĩ đến chính là lão tam, Doãn Hạo Trí, người luôn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Thái Tử của hắn nhưng hiện tại phụ hoàng đang chính trực tráng niên mà vị tam đệ kia cũng chỉ là con của một cung nữ dù cho giết hắn cũng không thể trèo lên ngôi vị Thái Tử, mặc dù hiện tại Doãn Hạo Trí là con nuôi của Đức Nghi Phi có nhà mẹ đẻ là thân vương lâu đời nhưng Doãn Hạo Trí được nhận làm con nuôi khi đã ở độ tuổi trưởng thành hắn không nghĩ rằng Đức Nghi Phi sẽ bất chấp tất cả mà ủng hộ Doãn Hạo Trí cung cấp tài lực cho Doãn Hạo Trí đào tạo tử sĩ khi chính bà ta đang ở độ tuổi vẫn còn hy vọng sinh con ruột cho mình.

"Ngươi phái người hộ tống Triệu tiểu thư cùng Tư Đồ tiểu thư về phủ trước đi"

Doãn Hạo Kì nghĩ bản thân có lẽ đã quá tự phụ về khả năng nắm chắc ngôi vị Hoàng Đế của mình nên mới thả lỏng đề phòng đối với những vị huynh đệ kia, xem ra có một số chuyện hắn càng phải hảo hảo điều tra một phen.

"Nạp Lan công tử không trách Cô* giấu diếm thân phận chứ, chỉ là lúc ấy thật không thích hợp tiết lộ thân phận"

Doãn Hạo Kì quay sang Nạp Lan Mộc ôn hòa bày tỏ nỗi bắc đắc dĩ một phen, hiển nhiên Nạp Lan công tử cũng không dò hỏi gì thêm, đối với hắn những chuyện này điều là phiền toái mà hắn thì ghét nhất chuyện phiền phức, ngoại trừ đối với những thứ hắn cảm thấy hứng thú.

"Thái Tử quá lời, cẩn thận luôn là việc cần thiết"

Nạp Lan Mộc chắp tay chào Doãn Hạo Kì cùng nhóm thị vệ kia rồi mới muốn rời đi, nhưng chưa được mấy bước đã bị Triệu Tuệ Lam gọi lại: "Nạp Lan công tử xin dừng bước, ta có chuyện muốn hỏi công tử"

Nạp Lan Mộc cũng không bất ngờ khi bị gọi lại chỉ dừng lại chờ Triệu Tuệ Lam bước đến.

"Triệu tiểu thư, mời nói"

Triệu Tuệ Lam cắn cắn môi, nàng không biết người này là ai nhưng nàng có trực giác hắn giống như biết gì đó, trùng sinh cùng xuyên việt hai chuyện này là điều không tưởng đối với mọi người nhưng lại cùng lúc xảy ra đối với nàng.

"Nạp Lạp công tử còn nhớ những gì mà công tử nói ở tại Tứ Thư Lâu"

Nạp Lan Mộc cũng không gật đầu hay lắc đầu chỉ thản nhiên đáp phi sở vấn: "Triệu tiểu thư không ngại thì để tại hạ đi tìm dược liệu xong nhất định sẽ đến gặp mặt"

Triệu Tuệ Lam nghe thế cũng biết hiện tại Nạp Lan Mộc không muốn trả lời câu hỏi của nàng, đành gật nhẹ đầu sau đó được thị vệ hộ tống quay về Hầu phủ.

"Lam nhi______" 

Triệu Tuệ Lam chỉ kịp thấy một bóng dáng màu xanh thì đã rơi vào cái ôm với hai luồng sóng lớn cuộn trào của____Hầu lão thái thái, bà nội của nàng.


"Trời ơi, Lam nhi của ta, cháu có sao không, ta vừa đi từ chỗ Từ lão quân về thì nghe cháu với Tư Đồ tiểu thư gặp phải thích khách thì hoảng sợ thế nào đâu"

Triệu Tuệ Lam nhìn vẻ mặt lo lắng của bà nội và mẫu thân cũng đang chạy từ xa đến thì trong lòng ấm áp vô cùng, dù là đời trước hay kiếp này người nhà của nàng cũng điều thật tình yêu thương nàng, vô hạn bao dung nàng, có lẽ may mắn lớn nhất của nàng là đã đầu thai làm con của Hầu phủ.

"Nương, người buông Lam nhi ra trước" nhìn con gái bị ép đến sắp nghẹt thở, Vệ Tư Lan vội nhắc nhở mẹ chồng của mình.

"À..à ta quên, Lam nhi mau mau theo nãi nãi đi vào, khổ thân cháu ta" Hầu lão phu nhân nghe thế mới buông cháu gái đáng yêu của mình ra, nhanh tay kéo Triệu Tuệ Lam vào nội thất.

Triệu Hồng Nhã phẫn hận nắm chắt tay, mười ngón tay cắm sâu và da thịt hằn lên dầu vết sâu, từ đầu đến cuối tất cả mọi người điều như không nhìn thấy nàng, từ đầu đến cuối nàng cứ như người ngoài mà họ mới là một gia đình.

Vệ Tố Huyền ánh mắt ám ám nhìn một màn hòa thuận trước mặt, dư quang khóe mắt bắt đến tia phẫn hận chưa kịp thu hồi của Triệu Hồng Nhã, trong ánh mắt lóe lên, bà thông qua nha hoàn thì đã biết Hầu gia có một vị thiếp họ Từ và một thứ nữ, từ miệng nha hoàn bà cũng hiểu đại khái hai người này giống như ẩn hình tại Hầu phủ, tuy bà không hiểu nguyên do nhưng có thể hảo hảo lợi dụng một phen.

"Bẩm phu nhân, Mặc phủ sai người đưa thiệp đến" Một gia nô cung kính đưa ra tấm thiệp đỏ trên tay.

Triệu Tuệ Lam mới vừa ngồi xuống tháp đã bị vô số câu hỏi bủa vây từ bà nội yêu cháu như mạng này, còn đang đầu choáng mắt hoa vì phải trả lời bà nội thì tiếng kiêu của gia đinh như tiếng trời vang lên kịp thời giải cứu nàng, bất quá thiếp mời của Mặc phủ, Triệu Tuệ Lam hoi ghé mắt nhìn sang bà nội đang đọc thiếp mời nhìn thấy đó là mời đại thọ năm mươi của Mặc lão thái quân.

"Nương, Mặc lão thái quân chưa từng tổ chức lễ sinh thần, sao hôm nay lời lên tiếng tổ chức như thế" Vệ Tư Lan tiếp nhận thiếp mời từ tay Hầu lão phu nhân, nghi hoặc vô cùng.

"Ha..hả....tên tiểu tử Mặc Quân Hàn năm nay cũng đã mười sáu tuổi rồi, chắc là......" Hầu lão thái thái không nói tiếp nhưng những người ở đây điều hiểu ý tứ câu nói phía sau.

Triệu Tuệ Lam không dấu vết liếc nhìn sang Triệu Hồng Nhã quả nhiên thấy nàng ta kích động đến không kịp che dấu, hai má còn như ửng hồng lên, bĩu bĩu môi dứt khoác không thèm nhìn cái người đang tỏa ra vô hạn ảo tưởng kia, không biết có phải kiếp này không có nàng luôn ở một bên gây sự hay không mà Triệu Hồng Nhã và Mặc Quân Hàn đến nay cũng không có mấy gì thân thiết.

Bất quá bà nội à, người cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang cháu ngoan của mình mà cười tủm tĩm như thế làm gì, Triệu Tuệ Lam thật muốn trợn trắng mắt, kính nhờ cho dù đây quả thật là đại hội xem mắt của Mặc Quân Hàn thì liên quan gì đến nàng, bà nội cứ như có ý nhìn nàng là muốn nháo làm sao.

"Hảo, hảo, mọi người ai về phòng nấy đi, Tư Lan con thỉnh Tú Phường Vân Cẩm đến may cho Lam nhi một ích xiêm y mới để chuẩn bị đi tham dự sinh thần của mặc lão thái quân"

Hầu lão thái thái luôn nghĩ Triệu Tuệ Lam là thích Mặc Quân Hàn, bà cũng rất thích đứa cháu thứ ba này của Mặc lão thái quân, hai nhà vốn là thâm giao nếu có thêm một tầng hôn sự này thì chẳng phải thân càng thêm thân.


"Tiểu thư, người...người làm gì vậy" nha hoàn Thu nhi nhìn Triệu Hồng Nhã đang lục tung tủ y phục của mình giống như đang tìm thứ gì.

"Thu nhi, ngươi còn nhớ bộ y phục mà tuần trước ta đặt may tại Vân Cẩm Phường hay không" Triệu Hồng Nhã nhìn thấy Thu nhi thì luống cuống hỏi.

"Tiểu thư, người quên hay sao, bộ y phục đó tiểu thư bảo phần eo hơi rộng nên vẫn còn tại Vân Cẩm Phường chỉnh lại"

Triệu Hồng Nhã nghe thế mới chực nhớ lại, hơi nhăn mày nhìn Thu nhi nói: "Ngươi đi một chuyến sang đó, thúc giục họ sửa lại cho ta"

Triệu Hồng Nhã đi về phía bàn trang điểm kiểm kê trang sức của mình, cái nào cũng không hài lòng, cuối cùng quyết định chiều này phải đến tiệm trang sức để chọn lựa.

Không chỉ Triệu Hồng Nhã đang hân hoan chuẩn bị cho lễ sinh thần của Mặc lão thái quân mà bên Khách Viện hai mẹ con Vệ Tố Huyền cũng đang bận rộn ngập trời, đây là cơ hội tốt để giới thiệu nữ nhi của mình với vương công quý tộc nên Vệ Tố Huyền đương nhiên không bỏ qua, không chỉ chọn lựa xiêm y, trang sức còn vì Vệ Tố Huyền mời đến một chuyên dung đại sư để trang điểm cho nữ nhi.

So với Nhã uyển và Khách Viện đang nháo tung trời thì bên Lam uyển có vẻ vô cùng yên ắng.

"Tiểu thư, người xem bộ trang sức Mạch Thượng Hoa Khai này thế nào ạ", Hỉ Thước giơ lên một bộ trang sức bằng vàng khảm bảo thạch chói mắt được điêu khắc thành hình dạng hoa mẫu đơn trông vô cùng lộng lẫy.

"Ân.... ..." ngón tay thon dài mảnh dẻ ngắt lấy một quả nho bỏ vào miệng nhai, Triệu tiểu thư cũng chả thèm nhìn mà qua loa đáp một tiếng.

"Không được, quá xa hoa....tiểu thư người xem bộ Phượng Loan Vũ này thế nào" bỏ qua bộ trang sức mẫu đơn lộng lẫy kia HỈ Thước cầm lên một bộ làm bằng bạc có hình phượng hoàng giương cánh nhìn đơn giản nhưng vô lại mang khí chất tôn quý.

"Ân....." bàn tay khẽ động, một trang sách được lật qua, Triệu đại tiểu thư an nhiên không thèm nhìn lấy một cái.

"Tiểu thư________" Hỉ Thước hét lên, nàng ở đây chọn tới chọn lui còn tiểu thư nhà nàng lại chả có chút gì tự giác cả, lỡ như lúc ấy tiểu thư không được lòng Mặc lão thái quân thì sao bây giờ, Hỉ Thước vô cùng lo lắng chuyện này, không sai nàng chính là không tin tiểu thư đã không còn tình cảm với Mặc công tử, sở dĩ nói đã bỏ qua cho đoạn tình này chỉ là do tiểu thư đang giận dỗi mà thôi, nàng cùng tiểu thư từ bé đã lớn lên cùng nhau tính tình tiểu thư cố chấp đến nàng còn phải sợ thì sao chỉ trong một buổi tối nói thay đổi là thay đổi.

Triệu Tuệ Lam thở dài, nàng hiểu ý nghĩ của Hỉ nhi nhưng nàng lại không thể mạnh mẽ biểu đạt quyết tâm của chính nàng, thay đổi chỉ sau một đêm đã rất kì lạ nàng không muốn gánh thêm nhiều phiền phức, nếu Hỉ Thước nghĩ như thế thì nàng cũng không tốt giãi bài thêm đành tùy vậy.

"Hỉ nhi, dùng bộ trang sức làm bằng trân châu lần trước mà phụ thân gửi cho ta đi"

Triệu Tuệ Lam nhìn ánh mắt trở nên sáng rỡ của nô tỳ nhà mình thì lại thở dài thêm lần nữa, trừ phi nàng tìm được phu quân như ý thì chắc mãi cũng không thể thay đổi ý nghĩ của mọi người về nàng và Mặc Quân Hàn.

Nhớ đến nam tử kia Triệu Tuệ Lam lại thấy trong lòng hơi khó chịu, nàng thật sự không muốn nhìn thấy nam tử kia nhưng ngặt nỗi giữa hai nhà là thâm giao nhiều dịp có tiệc lớn nhỏ điều sẽ đưa thiệp cho Hầu phủ, nàng cũng không thể làm bất hòa quá mức rõ ràng chung quy mặt mũi giữa hai nhà là phải giữ.

--- ------ ------ ------ ------ -------0.0---- ------ ------ ---

Mặc phủ, gia đinh trải thành hai hàng đứng trước cửa để đón tân khách, Mặc gia nhiều thế hệ điều là thái phó cho thái tử và các vị vương tôn quý tộc khác nên danh vọng trong triều đình luôn luôn rất cao, huống chi con cháu Mặc gia toàn là tài tuấn vô cùng, điển hình chính là Mặc gia tam công tử Mặc Quân Hàn, mọi người điều tin tưởng nếu Mặc Quân Hàn đi khảo thi chắc chắn sẽ là Trạng Nguyên không thể nghi ngờ, nhưng gia huấn đời đời của Mặc gia là con cháu phải đến khi làm lễ đội mũ mới được bước chân vào quan trường bởi lo sợ nếu bước chân vào quan trường quá sớm thì tâm tính sẽ bị sai lệch, sự cẩn trọng tỉ mỉ này của Mặc gia càng khiến cho Hoàng Thượng vô cùng trọng dụng.


"Mặc lão thái quân, hôm nay phủ nhà thật nhộn nhịp, Tư Lan đến đây chào Mặc lão thái quân đi" Hầu lão thái thái vui mừng chắp tay bạn hiễn quay đầu nói với con dâu đang đi theo phía sau.

"Chúc mừng, chúc mừng, Mặc lão thái quân đây là thọ lễ xin người nhận lấy" Vệ Tư Lan đưa đến một hộp quà được gói cẩn thận cho no tỳ đứng cạnh Mặc lão thái quân, vừa cầm tay bà nói lời chúc mừng.

Mặc lão thái quân năm nay cũng đã hơn năm mươi nhưng tinh thần vẫn còn rất chấn hưng, có lẽ con cháu trong nhà điều có thành tựu riêng nên bà cũng không phải lo lắng nhiều có thể nói càng sống càng trẻ.

"Ha...ha...ha....A Hạ bà thật là, đã thân như người một nhà sau còn giữ lễ như vậy" Mặc lão thái quân tươi cười cầm lấy tay bạn hiền mà dắt vào trong nội đường, Mặc lão thái quân và Hầu lão thái thái vốn là bạn thân tâm giao nên khi hai người gặp nhau vẫn giữ lấy thói quen gọi nhau khi còn chưa xuất giá, Triệu Tuệ Lam im lặng đi theo mẫu thân nhìn hai lão thái thái trước mặt, hoảng hốt nhớ đến đời trước khi nàng dùng cái chết bức phụ thân và mẫu thân phải qua đề chuyện với Mặc gia, bà nội khi đó vì yêu thương nàng nên cũng không ngăn cản thậm chí còn lấy giao tình với Mặc lão thái quân ra mà đề hôn cho dù lúc ấy Mặc lão thái quân đang vô cùng không thích nàng vì hung danh lan xa, khiến cho hai lão thái thái dần dần bất hòa dù gì Mặc Quân Hàn là đứa cháu mà Mặc lão thái quân yêu thương nhất không chỉ uất ức bị người bức hôn mà còn là một cô nương hắn không hề yêu thích lại có ác danh lan xa như nàng, dù là bạn tốt nhiều năm thì trong lòng cũng sinh ra ngăn cách.

"Ấy...đây là....Lam nhi đúng không" Mặc lão thái quân cùng Hầu lão thái quân đã yên vị tại nội đường thì Mặc lão thái quân mới đưa mắt nhìn vào thiếu nữ đang nhu thuận ngồi tại bên người Vệ Tư Lan.

"Lam nhi chúc Mặc lão thái quân phước như đông hải, thọ tỉ nam sơn" bị điểm danh Triệu Tuệ Lam bất đắc dĩ bước ra, nhún người hành lễ.

"Tốt...tốt...tốt, một thời gian không thấy Lam nhi, càng ngày càng xinh đẹp, thật giống nương của cháu" Mặc lão thái quân âm thầm quan sát Triệu Tuệ Lam, trong ánh mắt không giấu được vẻ tán thưởng, đối với cháu gái của bạn hữu thâm giao của mình lúc đầu bà có chút không thích bởi dáng vẻ kiêu căng khi lần đầu gặp mặt nhưng giờ nhìn lại thì vẻ kiêu căng đó đã biến mất thay vào là khí chất thiếu nữ Giang Nam ôn nhu, dịu dàng giống y như mẫu thân Vệ Tư Lan của nàng, xem ra là do lúc đó tuổi nhỏ nên khó tránh khỏi có chút bốc đồng, lớn rồi ngược lại càng hiểu chuyện hơn.

Thấy Mặc lão thái quân trong ánh mắt không giấu được vẻ tán thưởng, Hầu lão thái quân trong lòng cũng là mừng rỡ, không một người bà nào lại không thích nghe cháu mình được khen huống chi người này là bạn tốt kiêm luôn đối tượng thông gia mà bà muốn định.

Mọi người điều là người quen nên gặp mặt cũng không có gì câu nệ, hai bên trò chuyện thật vui vẻ nhưng hiển nhiên đối với khung cảnh hòa hợp này có người lại không vui, Vệ Tố Huyền nhìn Mặc phủ quyền quý cao sang thì có tâm muốn kết thân, huống chi khi đến đây bà cũng có nghe về mặc phủ, danh tiếng của Mặc Quân Hàn thì càng không phải nói, được gọi là Kinh Thành tam thiếu nếu nữ nhi của bà được gả tiến vào nơi này thì còn gì bằng, nhưng là từ nãy đến giờ bọn họ đã tiến được một lúc nhưng trừ lúc đầu giới thiệu ra thì Hầu lão thái quân chằng đả động gì đến bọn họ nữa.

Vệ Tố Huyền đang suy nghĩ tìm cách để cho nữ nhi nhận thức Mặc lão thái quân, bỗng nghe thấy có người kêu lên: “Nãi nãi”

Triệu Tuệ Lam ghé mắt nhìn, người đến là Mặc Hạo con trai thứ của huynh trưởng Mặc thái phó, Mặc Hạo tiến đến cười tươi hành lễ vấn an một loạt trưởng bối ở đây, sau đó thi lễ với Triệu Tuệ Lam, Triệu Hồng Nhã và La Cẩm Dung.

“Mặc nhị ca, sao huynh lại ở đây?” Triệu Tuệ Lam có ấn tượng rất tốt với Mặc Hạo, dù gì trong Mặc gia khi nàng gả tiến lúc trước thật lòng tươi cười chào đón nàng cũng chỉ có Mặc Hạo, vì thế tươi cười của nàng cũng phá lệ sáng lạn và thật tình hơn.

Mặc Hạo đối với Triệu Tuệ Lam khi còn bé bộ dáng phấn điêu ngọc mài là thật tình yêu thích vẫn luôn xem nàng như muội muội mà đối đãi, vì thế hắn cũng càng thêm tươi cười nói: “Ta cùng Quân Hàn đang chơi cờ tướng thì nghe nói người của Hầu phủ đến mới nhanh chân đi ra xem.”

Lời còn chưa dứt thì một thiếu niên từ phía cửa bước vào, dáng người cao gầy mặc áo choàng trúc diệp thanh sắc đạm nhạt, gương mặt nghiêm nghị tuấn lãng, một đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ hướng về phía mọi người thoải mái quét một vòng, mây bay nước chảy lưu loát sinh động hành lễ, thanh đạm nói: “Tiểu chất Mặc Quân Hàn, vấn an Hầu lão thái quân, Hầu phu nhân.” 

Giọng nói thiếu niên đang trong kì vỡ tiếng có phần trầm khàn hơn bình thường nhưng cũng không khó nghe ngược lại tăng thêm vài phần nam tính, sức sát thương mười phần mười, chỉ nhìn một đám nô tỳ cùng Triệu Hồng Nhã, La Cẩm Dung mặt mày đỏ lên thẹn thùng muốn nhìn mà không dám là đủ hiểu, thân mình thẳng tắp đứng thẳng, y phục thanh sắc ôm sát hiển lộ dáng người như trúc như tùng, thân thể vừa cường tráng lại phong nhã đến cực hạn, quả không hổ danh là Kinh Thành tam thiếu.

Triệu Tuệ Lam từ lúc Mặc Quân Hàn bước vào thì cả người cứng ngắt, trong lòng giống như sợi chỉ vốn đã thả lỏng đột nhiên như bị ai đó kéo mạnh, đột ngột đến mức thiếu chút nữa đứt đoạn, tuy nhiều lần tự nói bản thân phải bình tĩnh khi đối mặt với người này nhưng chung quy nàng yêu hắn hơn mười năm đâu thể nói muốn bỏ là bỏ được nên khi Mặc Quân Hàn vừa bước vào thì cơ thể lại làm phản xạ trước khi nàng kịp phản ứng, cũng may lúc ấy mọi người chỉ lo chào hỏi chứ không để ý đến thái độ mất tự nhiên của nàng, Triệu Tuệ Lam rũ mắt xuống, tiệp mi che dấu tình tự trong đôi mắt, tuy trong lòng vẫn còn hỗn loạn nhưng rất nhanh bị nàng cưỡng ép đè xuống.

"Hàn nhi, cháu đến rồi, ha..ha....ta còn tính bảo người gọi cháu đến đấy" Mặc lão thái quân tươi cười càng lớn hơn, đứa cháu này của bà nhìn từ khía cạnh nào cũng điều suất sắc, là niềm tự hào của bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận