Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người

"Tiểu thư...tiểu thư" Giọng nói quen thuộc của Hỉ Thước vang lên bên tay của Triệu Tuệ Lam, khiến nàng hơi nhíu nhíu cặp mày lá liễu, cảm giác choáng váng đầu nhất thời ập đến làm nàng thấy khó chịu. Hỉ Thước gặp nhị tiểu thư hình như vẫn chưa có ý muốn thức dậy thì hơi sốt ruột, giọng nói bất giác đề cao thêm một chút: "Tiểu thư, người không phải nói hôm nay phải dậy sớm hay sao, còn trễ nữa là không theo kịp đại công tử đâu".

Triệu Tuệ Lam bị Hỉ Thước nháo đến nháo đi không còn cách nào khác phải thức dậy, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú của Hỉ Thước, hơi nghi hoặc nhìn chằm chằm gương mặt rõ ràng phải rất quen thuộc nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Hỉ Thước gặp tiểu thư nhà mình đã tỉnh lại không có tý phản ứng nào lại còn dại ra nhìn chằm chằm mình thì vội lay nhẹ bờ vai của tiểu thư, nhẹ giọng gọi: "Tiểu thư....tiểu thư người làm sao vậy", Triệu Tuệ Lam bị lay như thế cũng tỉnh hơn phân nữa, đầu óc rốt cuộc cũng thanh minh hơn, nàng bật dậy nhìn chằm chằm vào nha hoàn cận thân của mình, đây đúng là Hỉ Thước chỉ khác là trẻ hơn nhiều so với gương mặt nàng vẫn thường thấy, nhìn qua chỉ khoảng 13, 14 tuổi.

Triệu Tuệ Lam hoang mang nhìn hoàn cảnh xung qua, trướng bồng hồng sắc mỏng nhẹ, rừng cột trạm trổ tinh xảo, khắp nơi trong phòng bày biện rất tinh xảo, cách bày trí như nói cho người khác biết thân phận của chủ nhân gian phòng này không phú tức quý.

Triệu Tuệ Lam cảm thấy khó có thể tin được, không phải gian phòng này bày trí hoa lệ làm nàng luống cuống mà là đây rõ ràng là khuê phòng của nàng lúc chưa xuất giá, ngay lúc còn hoang mang không rõ chuyện gì thì Hỉ Thước bên cạnh đã liến thoắng nói: "Tiểu thư, ngay rốt cuộc chịu tỉnh, thật là, tối qua còn nói nô tỳ nhất định đánh thức người vào giờ Mão (5h - 7h sáng), thế mà nô tì gọi mãi mà người không chịu thức, nếu là chậm trễ thời gian thì xem người có khóc chết hay không".

Hôm qua đại công tử hẹn tam thiếu gia của Mạc phủ đi câu cá, tiểu thư làm nũng, ăn vạ đòi đi theo, khó khăn lắm mới được đại công tử đồng ý, vốn định thức sớm để trang điểm, ăn diện thật đẹp nhằm được Mạc thiếu gia xem, vậy mà hôm nay gọi mãi tiểu thư vẫn không tỉnh, nếu là không đúng giờ ra cửa chắc chắn đại công tử sẽ không chờ tiểu thư đâu, Hỉ thước nhìn tiểu thư vẫn còn đang ở trạng thái mơ màng thì lắc lắc đầu, đi đến bên bàn trà cầm dụng cụ vệ sinh đến để hậu hà tiểu thư rửa mặt xúc miệng.

Triệu Tuệ Lam nháy mắt nghe Hỉ Thước lải nhải dong dài thì hiểu rõ bản thân đang ở hoan cảnh nào_______Trọng sinh, nàng vậy mà được trọng sinh.

Triệu Tuệ Lam lòng vui sướng như điên nhưng rốt cuộc có hai kiếp làm người nàng rất nhanh điều chỉnh cảm xúc không để lộ một chút bất thường nào, chỉ yên lặng tiếp nhận dụng cụ từ tay Hỉ Thước, vệ sinh buổi sáng sạch sẽ xong nàng mới nhàn nhạt cất tiếng hỏi: "Hôm nay là ngày mấy". Hỉ Thước hơi bất ngờ vì câu hỏi của Triệu Tuệ Lam nhưng vẫn nhẹ giọng nói: "Hôm nay là giờ Mão, năm Canh Dần, Hiến Văn Đế thập năm".


Triệu Tuệ Lam đại khái biết được bản thân trọng lại khoảng mười ba năm trước, hiện giờ nàng vẫn là Hầu gia đích nữ của Hầu phủ mà không phải là Tướng gia phu nhân, thê tử của Mạc Quân Hàn. Nàng cười nhẹ, tiếng cười từ nhỏ đến lớn dần, không giấu nỗi niềm vui sướng nàng trực tiếp nằm vật ra giường cười đến ngực khó thở, khóa mắt cũng thấm vài giọt nước mắt, hết thảy chưa bắt đầu, mọi thứ vẫn chưa vượt ra khỏi tầm tay của nàng.

Hỉ Thước nhìn tiểu thư bỗng ngã vật ra giường mà cười không ngừng, đầu óc ngu ngơ không hiểu, lúc nãy tiểu thư vẫn còn bình thường kia mà, Hỉ Thước lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình vẫn còn cười không ngừng, không biết nên làm gì bây giờ, giờ Mão sắp qua nếu không tranh thủ sợ là sẽ không kịp.

"Tiểu thư....."Hỉ Thước còn chưa nói hết câu thì bị Triệu Tuệ Lam cắt ngang, nàng lạnh nhạt nói: "Hỉ nhi, hôm nay ta hơi mệt, có chuyện gì để sau hãy nói, ngươi đi một chuyến thông báo cho gia gia, nãi nãi, cùng phụ thân, mẫu thân, hôm nay ta cơ thể khó chịu, xin được miễn thỉnh an, còn có không có việc gì thì ta muốn yên tĩnh nghĩ ngơi không chuẩn người khác quấy rầy", nàng hơi dừng lại một chút như nhớ ra điều gì nên vội vã bổ sung: "Cũng nói với đại ca, hôm nay ta không xuất môn", nói rồi quay trở lại giường nhắm mắt.

Hỉ Thước cảm thấy khó hiểu, tiểu thư hôm qua vẫn còn bừng bừng sức sống kia mà, sao bỗng nhiên đổ bệnh, nàng tuy nghi vấn nhưng không dám trái lời tiểu thư, cũng chỉ đành dạ nhỏ một tiếng, rồi lui ra.

Triệu Tuệ Lam nằm trên giường sắp xếp lại kí ức xa xôi đã đóng bụi nhiều nằm của nàng, nàng cũng nhớ được hôm nay là ngày gì, chắc hẳn đã qua tết nguyên tiêu hơn nữa năm, nàng đang trong tình trạng đeo đuổi Mạc Quân Hàn, hơn nữa năm thu thập tin tức về hắn, cũng tranh thủ mỗi lần tụ hội của đại ca cùng hắn thì lăn lộn đòi đi theo, nhưng đại ca chưa từng đáp ứng. Ngày này khi biết được tin hắn cùng đại ca hẹn câu cá thì nàng bất chấp mặt mũi đến cầu phụ thân nói với đại ca đem nàng theo, đại ca mới bất đắc dĩ đành đem theo cái đuôi nhỏ, nàng hạnh phúc đến choáng váng vì sắp được gặp mặt ý trung nhân nhưng đến khi đến nơi thì chỉ nhận được sự ghẻ lạnh của Mặc Quân Hàn, sau đó nàng gặp được Triệu Hồng Nhã cùng nha hoàn của nàng ta đến sau núi hái hoa, một bụng tức không có chỗ xả thì gặp được kẻ mà nàng chán ghét, không kịp suy nghĩ chỉ muốn phát tiết tức giân, nàng lao vào Triệu Hồng Nhã đẩy ngã nàng ta còn giẫm đạp lên giỏ hoa của hai chủ tớ.

Đại ca cùng Mặc Quân Hàn và bằng hữu của họ đến can ngăn, từ đó danh tiếng đại ca có một cô muội muội đanh đá cũng truyền lưu giữa vòng luẩn quẩn của các thế gia công tử, mặc dù vẫn có tin tức nàng hung hăng càn gỡ, nhưng dù sao không ai tận mắt thấy thì cũng khó thuyết phục những danh gia vọng tộc này. Chính vì việc này, thanh danh của nàng xem như đã định, việc hôn sự của nàng vì thế cũng trở nên khó khăn mà Triệu Hồng Nhã lại được mọi người che chở, nhu nhược yếu đuối, lúc ấy khóc đến đỏ mắt, khiến lòng người đau xót, danh tiếng của nàng ta cũng chậm rãi đi lên.

Triệu Tuệ Lam nằm nghĩ đến mà cười lạnh, hừ, nhu nhược, yếu đuối, nàng không tin cái cớ rách nát đi sau núi để tìm nhiều hoa lạ nhằm trồng ở hậu viện của Triệu Hồng Nhã, hoa nơi nào không có mà cứ nhất thiết phải chọn phía sau núi ngay tại chỗ đại ca tụ hợp, hơn nữa bình thường cũng không thấy nàng ta có niềm yêu thích với hoa, hoa cỏ hậu viện toàn nha hoàn nàng ta chăm sóc việc đó đừng tưởng nàng không biết, giờ nghĩ lại chắc hẳn nàng ta biết kế hoạch câu cá của đại ca muốn tạo dựng một màn tương ngộ bất chợt với Mặc Quân Hàn, nàng ta quả thật được như ý nguyện, bị nàng hành hung chật vật trên đất, nàng hung hăng, điêu ngoa phụ trợ nàng ta nhu thuận, yếu ớt, Mặc Quân Hàn lúc ấy còn đi đến đỡ nàng ta dậy, nhỏ giọng hỏi thăm còn đối với nàng thì hắn chỉ quăng đến ánh mắt lạnh lẽo cùng chán ghét.


Kiếp này, nàng không muốn làm nền cho ai nữa, nếu lão thiên cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng tuyệt không thể ngu muội như trước, nàng không tin xuyên việt rồi lại trọng sinh, vận may như thế có thể lập lại lần nữa, nàng sợ nếu kiếp này không nắm chắt cơ hội thì lão thiên gia sẽ không còn chiếu cố nàng nữa. Lần này, nàng nhất định phải được đến hạnh phúc.

--- ------ ------ ------ ------ ------0.0---- ------ ------ ------ ------ ------ ---

"Hỉ Thước" Giọng nói ôn hòa vang lên gọi lại Hỉ Thước đang vội vã phía trước, một thiếu niên dáng người cao gầy bước đến.

Hỉ thước nhanh chóng cúi người, thi lễ với thiếu niên, nhẹ gọi một tiếng: "Đại thiếu gia", thiếu niên mĩm cười hỏi: "Ngươi vội vã đi đâu đấy, Lam nhi đã thức chưa". Thiếu niên một thân trường bào xanh ngọc càng hiển rõ phong thái phóng khoáng, phong thần tuấn lãng của hắn, tuy trên gương mặt vẫn chưa thành thục nhưng cũng không khó đoán sau này sẽ là một thanh niên tuấn tú, người đến là con trai trưởng của Hầu phủ Triệu Văn Khanh.

Hôm nay hắn có hẹn cùng bằng hữu đi câu cá, Lam nhi nhất quyết đòi đi cùng, hắn sao không biết tâm tư của muội muội, chỉ sợ tiểu muội phí công vô ích thôi, người nào đó hiện giờ đã nổi lên tâm chán ghét, nếu muội muội còn day dưa e rằng bị thương sẽ là muội muội. Triệu Văn Khanh nghĩ đến vẻ mặt không kiến nhẫn của bằng hữu mỗi lần hắn cố ý nhắc đến muội muội thì thở dài thật sâu.

Hỉ Thước nhớ đến lời dặn của đại tiểu thư sáng nay thì nhẹ giọng bẩm báo: "Bẩm đại công tử, Tiểu thư đã tỉnh nhưng thân thể không khỏe muốn trong phòng tịnh dưỡng, người bảo tiêu thư đến thông báo cho mấy vị trên biết để không phải lo lắng", Triệu Văn Khanh nghe vậy thì hơi bất ngờ, hôm qua hắn còn thấy tiểu muội la hét muốn đi Ngọc phường chọn lựa vài bộ trang sức đẹp để chỉnh chu cho việc gặp ngày hôm nay mà, sau chỉ một đêm lại bệnh rồi, hắn vội vã hỏi: "Lam nhi bệnh thế nào, đã mời đại phu chưa".

Hỉ Thước nghe đại thiếu gia lo lắng thì nhanh chóng nói: "Đại thiếu gia không cần lo lắng chỉ là tiểu thư sáng sớm có chút đầu choáng nên muốn nghĩ nhiều ở trong phòng, tiểu thư dặn không để người quấy rầy", nhớ đến hành vi quái dị sáng nay của tiểu thư Hỉ Thước cũng lo lắng nhưng mệnh lệnh chủ tử nàng không thể không nghe.


Triệu Văn Khanh hơi nhíu mày, tính tình muội muội hắn làm sao không biết, nàng nếu nói không muốn gặp người thì sợ là có mời đại phu đến cũng bị nàng đuổi đánh, hắn không có biện pháp nào với cô muội muội ngang ngược này, đành nói: "Vậy ngươi bẩm báo với mẫu thân được rồi, mẫu thân sẽ nói với mọi người, ngươi nhanh chóng đi về chăm sóc tiểu thư đi, nhớ nếu tiểu thư vẫn không khỏe lên, ngươi nhất định phải gọi đại phu, nếu tiểu thư phản kháng thì cứ nói là lệnh của lão phu nhân", trong nhà này chắc trị được nha đầu kia chỉ có nãi nãi mà thôi, mà yêu thương nàng nhất cũng là người.

Hỉ Thước phúc thân dạ thưa một tiếng rồi mới nhanh chóng đi vệ Tương Lan Viện nơi ở của đại phu nhân. Triệu Văn Khanh thấy sắc trời sắp sáng tỏ, nghĩ đến cuộc hẹn với bằng hữu sợ trễ nãi thời gian hắn nhanh chân hướng cổng phủ đi đến.

--- ------ ------ ------ ----------0.0---- ------ ------ ------ ----
“Phu nhân, Hỉ Thước đến” Quế ma ma cẩn thận đặt ngọn đèn trong tay lên bàn, nương theo ánh sáng ngọn đèn vén màn giường lên nhìn vào đại phu nhân trong trướng bẩm báo.

Đại phu nhân khẽ "ừ" một tiếng biểu thị bản thân đã biết, Quế ma ma vội gọi nha hoàn vào hầu hạ phu nhân, sau khi xác định phu nhân đã chỉnh tề, ngăn nắp mới ra ngoài phòng gọi Hỉ Thước đang chầu ở bên ngoài.

Hi Thước nhẹ bước chân đến gần, cách phu nhân chừng 5 bước chân mới cung kính hồi báo: "Bẩm đại phu nhân, tiểu thư thân mình không khỏe, lệnh nô tỳ đến nói với phu nhân". Đại phu nhân cùng lão Hầu gia vốn là thanh mai trúc mã, đến tuổi thì được lão Hầu Gia rước về phủ từ đó phu thê ân ái, lại sinh cho Hầu gia một trai một gái, địa vị đã không ai có thể lay chuyển.

Vệ Tư Lan nghe con gái thân thể không khỏe thì nhíu mày, Lam nhi từ nhỏ thể chất yếu đuối lại từng bệnh một lần cửu tử nhất sinh thì thân mình lại càng kém, mấy năm nay chậm rãi điều dưỡng sức khỏe mới khôi phục được chút ích, nay lại đột nhiên không thoải mái, khiến bà vô cùng lo lắng, Vệ Tư Lan nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã gọi đại phu chưa, tiểu thư thân mình không khỏe thế nào, chẳng phải ngày hôm qua còn rất tốt hay sao".

Hỉ Thước biết đại phu nhân thương yêu tiểu thư vô cùng, lúc nhỏ tiểu thư lại bị bệnh suýt chết một lần từ đó đại phu nhân đem tiểu thư nhìn càng gắt gao, gió thổi cỏ lay một chút cũng điều sốt ruột hoảng, nếu không nhanh chóng giải thích chỉ e đợi nàng trở về là một hàng dài đại phu theo sát.

"Bẩm phu nhân, tiểu thư hôm qua ngủ hơi trễ nên sáng nay có chút choáng đầu, tiểu thư bảo nô tỳ bẩm với phu nhân để tiểu thư nghĩ ngơi một ngày"


Vệ Tư Lan nghe Hỉ Thước nói thì trong lòng hơi yên một chút, bất quá vẫn quay sang dặn dò Quế ma ma: "Quế ma ma bà đến khố phòng lấy một ích huyết yến của ta đưa cho Hỉ Thước để nó đem về cho tiểu thư dùng"

Quế ma ma khom người "dạ" một tiếng mới mang người đi đến khố phòng, mỗi một viện trong Hầu phủ điều có chế định phân lệ riêng, bao gồm ăn, ở tiêu xài. Lão gia yêu thương đại phu nhân nên ngoại trừ lão phu nhân thì phân lệ của đại phu nhân luôn được hưởng cao nhất, huyết yên này là cống phẩm của triều đình những tổ yên bên ngoài không cách nào so, lão gia là trọng thần trong triều lại được lòng vua nên thường được ban không thiếu đồ vật tốt, thông thường vật ban thưởng điều được lão gia đem phân cho lão thái gia cùng lão thái thái, phu nhân, tiểu thư cùng đại thiếu gia, nhưng phu nhân yêu thương tiểu thư và đại thiếu gia vô cùng, không thiếu đồ tốt điều hướng viện của người đưa.

Hỉ Thước cúi đầu tạ ơn đại phu nhân cầm huyết yên nhanh chóng quay về Uyển Đình viện, tiểu thư dặn dò không ai được làm phiền nhưng nàng chính là không an tâm tiểu thư, phải nhanh chân quay về thủ.

Vệ Tư Lan nhìn Hỉ Thước lui khỏi phòng thì hơi trầm tư một chút, Quê ma ma gặp đại phu nhân như có điều lo nghĩ bèn đi đến bên cạnh xoa bóp bả vai cho bà, mở miệng khuyên giải: "Phu nhân, người đừng quá lo lắng, mấy năm nay thân thể của tiểu thư càng ngày càng tốt, huống chi với sự che chơe của lão gia, tiểu thư làm sao có thể có chuyện, năm đó xảy ra chắc là ngoài ý muốn thôi".

"Ma Ma ta không phải lo lắng về chuyện sức khỏe của Lam nhi, nha đầu Hỉ Thước này trung tâm với Lam nhi ta hoàn toàn không nghi ngờ, nếu Lam nhi có chuyện nó sẽ không bình tĩnh như vậy, cái ta lo là chuyện tình cảm của Lam nhi"

Quê Ma ma nghe đại phu nhân nói thì cũng hiểu được, chuyện đại tiểu thư si mê con trai của Mạc phủ, bà làm sao không biết, tiểu thư không kém vì chuyện này nháo đến phu nhân vài lần, bà cũng hiểu nỗi lòng lo lắng của đại phu nhân, ngặt nỗi tình cảm loại chuyện này không phải là thứ con người có thể điều khiển.

"Phu nhân, tiểu thư khả ái, xinh xắn, nô tì tin là không ai có thể không yêu mến tiểu thư, phu nhân không cần lo lắng" Quế ma ma không muốn phu nhân thêm lo lắng chỉ đành an ủi một chút, bà nói cũng không ngoa, đại tiểu thư tuy tính tình cứng rắn một chút nhưng đó chỉ là tiểu hài tử chưa lớn suy nghĩ chưa thông mà thôi, đợi thêm vài năm bà tin tiểu thư có thể như những thế gia thiên kim khác tri thư đạt lễ, hơn nữa đại phu nhân là điển hình của nữ tử Giang Nam chính thống, dung mạo của tiểu thư kế thừa hoàn toàn từ đại phu nhân gọi hoa nhường nguyệt thẹn cũng không sai, chỉ chưa trưởng thành cũng đã có thể danh phủ kì thực gọi tiểu mỹ nhân, đến khi trưởng thành hoàn toàn bà tin trong kinh thành cũng khó ai bằng.

Vệ Tư Lan nghe Quế ma ma khuyên bảo cũng biết bản thân có lo lắng cũng không làm được gì chỉ đành thở dài, nàng biết Lam nhi lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người không khó tránh khỏi tính tình kiêu căng một chút nhưng không tính xấu hoàn toàn, chỉ hy vọng hiện tại chỉ là bốc đồng của tuổi nhỏ lớn lên chút Lam nhi có thể trưởng thành trong suy nghĩ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận