Đích Nữ Trọng Sinh Cả Nhà Mau Mau Ôm Đùi Vàng


"Rắc"
Ngón út bị bẻ gãy, nàng đau đớn đến tái nhợt, mồ hôi túa ra, cơn đau muốn khiến nàng ngất đi.

Tiếng gầm gừ bật ra từ cổ họng, như mãnh thú bị nhốt gào thét, nhưng việc giết Vương ma ma đã rút cạn sức lực của nàng.

Vừa cố gắng ngồi dậy, đã ngã khuỵu xuống.

"Nàng giờ đây mang tội danh thông đồng bán nước, Hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ giết nàng, chi bằng tự vẫn đi cho xong, hà cớ gì phải cản đường ta?"
"Ngươi cũng không tin ta? Lục Nhiên ta không có khả năng phản bội Vân Quốc!"
"Ta tất nhiên là tin tưởng nàng.

"
Giọng hắn dịu dàng như đang thì thầm, "Bởi vì bằng chứng là ta đưa cho Hoàng thượng.


"
Cái! Cái gì!
Tâm trí nàng trống rỗng, tai ù đi, bao nhiêu thế hệ Lục gia trung thành, hy sinh nơi sa trường, vậy mà bị hủy hoại trong tay trượng phu của nàng!
Bảy năm đầu ấp tay gối, tại sao lại phản bội nàng!
Cớ sao… Nộ khí công tâm, Lục Nhiễm nôn ra một búng máu.

Phủi phủi vệt máu trên y bào, hắn thản nhiên: "Nếu năm đó không gặp sơn tặc, nàng cũng chẳng vì cứu ta mà sảy thai, xem ra ta đã cược đúng rồi, nàng rất yêu ta.

"
Nghe vậy, đồng tử Lục Nhiễm co rút, máu toàn thân như đông cứng.

"Phải rồi, là Tĩnh Nhi dạy ta, mà nàng còn chưa biết Tĩnh nhi là ai.

"

Hắn ôn nhu nhìn nàng, tự nói với bản thân: "Là người trong lòng ta.

"
"Thẩm Hàm Thanh! Là ngươi! Chính là ngươi âm mưu giết chết cái thai trong bụng ta! Quái vật! Ngươi còn có lương tâm sao? Rõ ràng cũng là con của ngươi! "
"Phải, nhưng ta muốn có hài tử với Tĩnh Nhi hơn, nàng tuy là đệ nhất nữ tướng quân Vân Quốc, nhưng so với Tĩnh Nhi vẫn còn thô tục, lại sẹo đầy mình, nếu không phải năm đó ta nhắm mắt cưới nàng, thì ai nguyện ý chứ? Hiện giờ ta đã là Trạng Nguyên, nàng cũng nên lui lại nhường vị trí.

"
Thô tục?
Lục Nhiễm ngập tràn khó tin, nước mắt lăn dài trên má.

Bảy năm ân ái, giờ đây như mũi dao đâm thẳng vào tim.

Vết sẹo nào trên người nàng không phải là chiến công bảo vệ giang sơn?
Nàng một lòng trung với vua, phu quân lại ghê tởm nàng!
Khép hờ đôi mắt, khóe môi Lục Nhiễm nhếch lên nụ cười chua xót: "Thẩm Hàm Thanh, đã chán ghét ta, lúc trước sao còn trêu chọc ta, còn lừa ta gả cho ngươi? Đường đường Trạng Nguyên cũng chỉ là kẻ tham luyến quyền thế.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận