Tốc độ của ám vệ rất nhanh, chỉ sau một ngày bọn họ đã thành công cứu được mẫu thân của Ngọc Phong ra ngoài và lấy được thiệp mời thuận lợi.
Bọn họ cứu được bà ở trong một căn miếu đổ nát rất may chỉ bị bỏ đói chứ không bị đánh đập gì.
Khi mở mắt ra nhìn thấy người cứu mình là Phi Yến thì bà vô cùng biết ơn và cảm kích nàng. Nàng đã cứu họ hai lần mà lần nào cũng là nguy kịch.
Là một người kinh doanh từ nhỏ bà hiểu hết mục đích lần này bọn họ bắt bà là để làm gì.
Thật ra trong thâm tâm bà không muốn quay về trốn này nó đã gây nên cho bà bao nhiêu kí ức đau khổ.
Tuy nhiên nhi tử của bà lại khác, sinh ra là thứ tử lúc nào cũng bị chính thất bắt nạt nên đã hình thành một tâm lý chống đối.
Từ nhỏ Ngọc Phong đã rất thông minh và có thiên phú và kinh doanh cho nên phụ thân rất coi trọng nó vì vậy khiến cho đại công tử Lâu gia ghen ghét và cảm thấy bị uy hiếp nên đã nhiều lần giở trò.
Sự việc không có gì lớn lao cho đến năm trước gia chủ tự yên đổ bệnh không nói được, mọi việc trong phủ đều do chủ mẫu định đoạt.
Bọn họ thông đồng với nhau vu oan giá họa cho hai mẫu tử ăn trộm và cắt xén sổ sách cuối cùng bị đuổi khỏi phủ.
Ngọc Phong và mẫu thân ra đi tay trắng trong sự nhục nhã ê chề. Tuy thế nhưng bọn họ vẫn không tha cho mẫu tử họ cho người đuổi giết cũng may bọn họ phúc lớn mạng lớn mới không việc gì.
Chính vì lẽ đó nên tâm tính Ngọc Phong mới thay đổi như vậy, nó muốn chứng minh cho mọi người thấy nó tài giỏi như thế nào và người được mệnh danh là Lâu đại thiếu gia kia vô dụng ra sao.
Phi Yến vội vàng đã bà lên và nhẹ nhàng nói:
“Bá mẫu không sao là tốt rồi, hãy ở đây nghỉ ngơi ta sẽ cho người báo lại với Ngọc Phong để đệ ấy yên tâm tranh đấu không thể để tâm huyết của đệ ấy bị vùi lấp được, tài năng của đệ ấy phải được tỏa sáng”.
Bà rưng rưng nước mắt cảm động nhìn nàng mà không thốt lên lời, có đôi khi tình cảm của người thân còn không bằng người xa lạ.
Phi Yến hiểu cảm giác của bà bây giờ liền bảo A Phù đưa bà về phòng ăn uống và nghỉ ngơi.
Bị bắt đi cả một ngày trời có lẽ bà cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Nhìn tấm thiệp trên bàn nàng thầm mỉm cười, bọn chúng muốn trong ngày tranh chức vị gia chủ lấy tin tức này buộc Ngọc Phong dừng lại giữa chừng tuyên bố thua cuộc đây mà.
Ngày hôm đó nàng sẽ dẫn mẫu thân của đệ ấy đi để xem đám người kia sẽ phản ứng ra sao. Bọn họ cậy mình có ô dù lớn là Tổng đốc thành Dương Châu mà nàng lại còn có ô dù lớn hơn để xem lần này sẽ thế nào đây.
Thiên Dương nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng liền xoa đâu vẻ mặt cưng chiều nói:
“Muội nghĩ gì mà vui vẻ thế, có vẻ định tính kế ai hả”.
Phi Yến mỉm cười nói:
"Muội nào có tính kế ai cơ chứ, định mượn bóng huynh hù dọa một số người không biết trời cao kia thôi, huynh có đồng ỳ không ".
Thiên Dương phì cười nói:
"Ta sẽ nghe theo muội, muội bảo sao thì ta nghe vậy, ở nhà thê tử là nhất mà ".
Phi Yến nghe Thiên Dương trêu mà xấu hổ vội đi nhanh về phòng và lí nhí nói:
"Không đùa với huynh nữa, ta về phòng ".
Nhìn dáng vẻ chạy trốn của Phi Yến mà Thiên Dương thầm cười, chàng rất thích dáng vẻ này của nàng. Thời gian này Thiên Dương cảm thấy nàng có vẻ như đã thoát khỏi vẻ bề ngoài lạnh lùng của mình và dần thích ứng với chàng hơn.
Đây là dấu hiệu vui mừng, có lẽ dần dân chàng sẽ dùng tình cảm chân thật của mình để làm tan chảy con tim băng giá của nàng.
Chàng ra ám hiệu thì một ám vệ vụt xuất hiện vội cúi đầu cung kính nói:
“Vương gia có gì sai bảo ạ!”.
Thiên Dương giọng lạnh lùng nói:
“Ngươi hãy cho người điều tra thật kỹ về Tổng đốc Dương Châu cho ta, ta muốn nắm trong tay thật kỹ những bằng chứng ăn hối lộ và làm dụng chức quyền của hắn”.
Ám vệ cung kính nói:
"Thuộc hạ đã rõ xin vương gia yên tâm ".
Lúc này Thiên Dương mới từ từ đi về phòng mình, đây là lần đầu tiên muội ấy chịu mở lời tin tưởng mình chàng không thể để muội ấy thất vọng được ".
Chỉ nghĩ đến thế chàng đã vui mừng tủm tỉm cười
Thời gian ba ngày này Thiên Dương giành thời gian dẫn Phi Yến đi thăm quan và ăn những đặc sản nổi tiếng của Dương Châu nơi mà được mệnh danh là kinh thành thứ hai của Thục Quốc.
Phi Yến là người rất thích dược liệu nên nàng đã mua được rất nhiều thảo được quý.
Tranh thủ thời gian nàng cũng ăn được khá nhiều đặc sản nổi tiếng nơi đây, bây giờ nàng đã hiểu lý do vì sao đời trước huynh ấy lại không cần ngôi vị cửu ngũ chí tôn mà lại chọn đi đây đó thăm thú các nơi rồi.
Nếu bản thân nàng được chọn lựa lại lần nữa nàng cũng muốn sống một cuộc sống như thế, thật tuyệt vời biết bao lại có thể giúp được nhiều bá tánh khổ cực.