Thời gian 10 ngày trong nháy mắt trôi qua, Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý nói là ở Phật đường tu thân dưỡng tính, nhưng sự thực trừ bỏ không ở trong sân viện của mình, cũng không có gì khác biệt.
Thượng Quan thị mặt ngoài công phu làm được thập phần chu đáo, lão phu nhân nói không cho người khác thăm hỏi, bà ta liền không đi thăm hỏi, thậm chí ngay cả xiêm y thuốc mỡ đều không tự mình đưa đi.
Cứ như vậy, địa vị của bà ta ở trong lòng Từ thị lại dần dần bay lên, nhưng dù vậy, bà ta cũng không từng cầu tình giúp hai nữ nhi, ngược lại còn khiến Từ thị cảm thấy trừng phạt đã đủ, rốt cuộc cũng là hai đứa nhỏ mười một tuổi, nếu phạt quá nặng, không thiếu được có người sẽ thuyết tam đạo tứ, liền mệnh lệnh Ngụy nương thả người ra.
Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý kia cũng thông minh, hai người ở Phật đường cùng sao chép một bản kinh Phật hiến tặng cho Từ thị, Từ thị biết hai đứa cháu gái này không thích đọc sách cỡ nào, nên thấy kinh Phật rất là cảm động, lại bị Thượng Quan thị nói tới nói lui ám chỉ, tránh không được cảm thấy Hạ Liên Phòng đối với mình không đủ hiếu tâm, bằng không nàng ở Phật đường ba năm, sao một bản kinh Phật cũng không thấy?
Đối với chuyện thứ xuất chuyên sẽ trắng thay đen ở trước mặt Từ thị, trong lòng Hạ Liên Phòng sớm đã biết trước, nhưng nàng hoàn toàn coi như không biết, mỗi ngày vẫn cung cung kính kính đến thỉnh an Từ thị, bồi bà ta nói chuyện, dù phải ở lại cả ngày cũng không chê muộn.
Từ thị vốn đã tuổi già, con trai độc nhất lại không ở bên người, Hạ Liên Phòng mỗi ngày bồi, bà ta liền nhớ tới nhi tử có bao nhiêu thương yêu trưởng tôn nữ này, chậm rãi chút xa cách trong lòng cũng tiêu trừ, hơn nữa Hạ Liên Phòng hết sức biết cách nói chuyện, câu câu đều có thể nói vào trong đáy lòng bà ta, cho nên mấy ngày nay không rời được Hạ Liên Phòng, mỗi ngày nàng lại đây thỉnh an đều muốn lưu người lại lúc lâu.
Hạ Liên Phòng ngày thường cũng không bận bịu gì, nàng ở trong nhà này không có thực quyền gì, Từ thị còn cố ý phái người chăm sóc, cho nên trừ bỏ thỉnh an gần như không có việc phải làm, mỗi ngày chỉ đọc sách đánh đàn, luyện tập cầm kỳ thư họa pha trà, cộng thêm chăm lo việc học của Hạ Lan Tiềm.
Cuộc sống như vậy trôi qua hơn một tháng, Thượng Quan thị thủy chung chưa có hành động gì, nhưng Hạ Liên Phòng không bởi vậy thả lỏng đề phòng, không ai hiểu rõ Thượng Quan thị hơn so với nàng, Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý bị phạt, Thượng Quan thị ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng trong lòng đã hận nàng thấu xương, sợ là mấy ngày tiếp theo sẽ động thủ.
Người như bà ta, mặt nạ mang đã lâu, làm cái gì cũng cần cố kỵ không lộ bản tính, khó tránh khỏi vướng chân vướng tay.
Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý bị phạt vào Phật đường, hai người vốn nhận không ra mấy chữ, hơn nữa mùa đông khắc nghiệt, sao chép kinh thư há là chuyện dễ? Lúc trước dùng nước lạnh giặt đồ còn chưa kịp thoa thuốc, hai người đều bị nhiễm nứt da, mỗi ngày bảo dưỡng thoa thuốc còn không kịp, ở đâu có thời gian rỗi tìm đích xuất phiền toái?
Nữ nhi gia đều yêu cái đẹp một đôi ngọc thủ thon thon trở nên sưng đỏ thối rữa, dù là ai cũng chịu không nổi.
Trong lòng oán hận, tất nhiên không cần phải nói.
Mà nữ nhi chịu khổ, làm nương làm sao có thể không đau lòng? Thượng Quan thị vô luận thế nào đều muốn xả giận cho nữ nhi.
Người này nhìn qua hiền lành ôn nhu, nhưng thực nhất lòng dạ hẹp hòi, bụng dạ khó lường, ai chọc bà ta, dù có phải liều mạng cũng muốn khiến cho đối phương không dễ chịu.
Tính cách của Hạ Lục Ý giống bà ta nhất, đây cũng là nguyên nhân Thượng Quan thị thương Hạ Lục Ý hơn Hạ Hồng Trang.
Cho dù Hạ Hồng Trang càng xinh đẹp càng thông minh càng hiểu cách lấy lòng người khác, bà ta vẫn thiên vị Hạ Lục Ý.
Trong số bà tử đi theo tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng, Lục nương tinh thông y lý, Chu nương nữ hồng tuyệt luân, Kiều nương một thân võ nghệ, các bà được phái đến bên người Hạ phu nhân, đều là bởi vì có tuyệt kỹ như vậy.
Chỉ là trong phủ lòng người khó dò, lại có Thượng Quan thị như hổ rình mồi, Hạ phu nhân trước lúc lâm chung dặn dò ba người giấu tài, cho nên vô luận Thượng Quan thị chèn ép thế nào, ba vị bà tử này đều nhất nhất ẩn nhẫn xuống, không hề đề cập tới.
Một thời gian dài, Thượng Quan thị liền tin ba người chỉ là bà mụ bình thường, cũng không cảnh giác với họ nhiều nữa.
Kiếp trước lúc Hạ Lan Tiềm chết, Kiều nương là bà tử bên người cậu, là người tan nát cõi lòng thống khổ nhất, lúc đó bà đã bị Thượng Quan thị đuổi ra khỏi phủ, nhờ một thân võ nghệ miễn cưỡng cũng sống được an ổn, biết Hạ Lan Tiềm nhiễm thiên hoa, bà liền muốn lẻn vào phủ học sĩ thăm, bà lại phát hiện nguyên nhân thực sự khiến Hạ Lan Tiềm nhiễm bệnh.
Bà vốn định đem Hạ Lan Tiềm mang đi, ai ngờ lại bị Thượng Quan thị phát hiện, rơi vào đường cùng bị thương trốn thoát, còn bị đuổi giết, đành lấy thân tuẫn chủ, chết không nhắm mắt.
Cho nên khi Kiều nương thần sắc hốt hoảng đến bẩm báo nói Hạ Lan Tiềm đã xảy ra chuyện, Hạ Liên Phòng không chút nào che giấu tâm tình của mình, chén trà từ trong tay nàng rơi xuống đất, phát ra một tiếng chói tai, vỡ thành nhiều mảnh.
Sợ đống mảnh vụn này làm tổn thương tiểu thư, Cầm Thi vội tiến tới dọn dẹp.
Hạ Liên Phòng ánh mắt lạnh lùng nói: "Tiềm Nhi ở đâu?"
"Đã hồi sân viện, phủ y đang xem chẩn, lão phu nhân cùng nhị di nương đều ở bên." Kiều nương nhíu mày, mặt lộ vẻ vẻ lo lắng.
"Hôm nay thư đồng cùng đại thiếu gia đến học đường là người trước đây nhị di nương xếp vào ở trong sân, lão nô hỏi thế nào cũng chỉ trả lời lòng vòng quanh co, cho nên chưa tra được đại thiếu gia rốt cuộc là sinh bệnh gì."
Hạ Liên Phòng đè nén nộ khí đang muốn trào ra, gương mặt phẫn hận nháy mắt trở nên bình tĩnh: "Thông tri nhị tiểu thư chưa?"
"Yên Nhiên đã đi Mạt Lỵ uyển, Y Nhân canh chừng ở bên người đại thiếu gia, lão nô đến chỗ đại tiểu thư."
"Rất tốt." Hạ Liên Phòng đứng dậy phủ thêm áo choàng, "Kiều nương, bà đi phía trước dẫn đường."
"Dạ."
Xét thấy trong Hạm Đạm trúc cũng không thiếu người của Thượng Quan thị, cho nên Hạ Liên Phòng cũng không nói cái gì với Lục nương, nhưng Lục nương tự mình lại là rõ ràng, bà gật đầu với Hạ Liên Phòng, ý bảo chính mình đã có chuẩn bị.
Đoàn người đến U Lan các, trong phòng đã đầy ắp người, phủ y đang đứng ở một bên cung kính nói gì đó với Từ thị cùng Thượng Quan thị, Hạ Lan Tiềm sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, môi thoáng hiện ra màu xanh nhạt.
Một màn này, khiến Hạ Liên Phòng đau xót vô cùng! Nàng phảng phất lại nhìn thấy kiếp trước, bộ dáng thảm đạm tuyệt vọng của Tiềm Nhi, giờ phút này cậu như không có sinh khí nằm ở trên giường, giống như một giây sau sẽ rời đi nàng!
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thượng Quan thị, Hạ Liên Phòng cũng lộ vẻ lo lắng nghênh đón: "Tổ mẫu, nhị phu nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kiều nương nói với ta Tiềm Nhi ngã bệnh? Sáng sớm còn êm đẹp, sao đột nhiên lại bị bệnh chứ?"
Từ thị ngồi tại bên giường Hạ Lan Tiềm liên tục lau nước mắt, thấy Hạ Liên Phòng tới, giống như tìm được người đáng tin cậy, vội cầm tay nàng: "Nếu Tiềm Nhi có mệnh hệ gì, ta làm sao có mặt mũi gặp phụ thân cháu đây!"
Hạ Liên Phòng phiền chán trong lòng, giờ phút này nàng căn bản không muốn mở miệng an ủi Từ thị, chỉ cần vừa nghĩ đến "bệnh" của Tiềm Nhi có thể là do Thượng Quan thị hạ thủ, nàng liền lo lắng không thôi, nhưng trên mặt vẫn là ôn ôn nhu nhu: "Tổ mẫu chớ lo lắng, Tiềm Nhi có tổ mẫu quan tâm, tất nhiên hồng phúc tề thiên, không có việc gì." Nói xong đi hỏi phủ y: "Đã tra ra đại thiếu gia nhiễm bệnh gì chưa?"
Tên phủ y kia theo bản năng nhìn Thượng Quan thị, Hạ Liên Phòng nhất thời minh bạch, đây là người của Thượng Quan thị.
Nhưng nàng giống như không phát hiện ra, lại hỏi một lần: "Đại thiếu gia đến cùng là mắc bệnh gì?"
"Bẩm đại tiểu thư, bệnh này rất quái dị, tại hạ cũng không biết rốt cuộc là vì sao, từ mạch tượng xem ra, không giống như sinh bệnh, mà như là trúng độc."
"Trúng độc? !" Thượng Quan thị hô nhỏ, "Ai lớn mật như thế, dám hạ độc thiếu gia phủ đại học sĩ!"
Ai lớn mật như thế, trừ bỏ ngươi, còn có ai?
"Loại độc này có giải được không?" Hạ Liên Phòng tỉnh táo hỏi, nàng đã biết Thượng Quan thị muốn làm gì.
Vừa nãy nàng một lòng lo lắng Tiềm Nhi, ngược lại quên suy nghĩ.
Kiếp trước lúc này nàng còn ở trong Phật đường chưa từng đi ra, nếu không phải sau đó làm quỷ, biết đại khái chuyện phát sinh trong mấy năm sau đó, cũng sẽ không nghĩ ra Thượng Quan thị muốn làm cái gì.
Chờ sang năm, liền đến thời điểm nàng 'buồn bực mà chết', xem ra, Thượng Quan thị vẫn định như kiếp trước muốn dùng biện pháp giống nhau để ám hại mình .
"Chuyện này..." Phủ y giống như có lời khó nói, sau một lúc lâu mới nói: "Tại hạ chuyên công y thuật, không lắm am hiểu chuyện giải độc, kính xin đại tiểu thư thứ lỗi."
Vừa nghe lời này, Từ thị nhất thời liền nổi giận: "Nếu không am hiểu, dưỡng ngươi ở trong phủ có tác dụng gì? !"
Thật là kỳ quái, phủ y này là người của Thượng Quan thị, nắm giữ phủ y trong tay, muốn hại chết bất kỳ người nào bên trong phủ đều là thập phần dễ dàng.
Chỉ cần phủ y ở trong dược bỏ nhiều thêm hoặc là thiếu giảm chút phân lượng, liền có thể dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng giờ phút này Thượng Quan thị lại không có chút sợ hãi hay biện giải vì Từ thị tức giận, thậm chí đáy mắt ẩn ẩn còn tỏ vẻ đắc ý, có lẽ đã sớm chuẩn bị hậu chiêu.
Quả nhiên, bà ta ra vẻ do dự, đối với Từ thị muốn nói lại thôi, nhưng Từ thị do lo lắng Hạ Lan Tiềm nên chưa nhìn ra bà ta làm bộ làm tịch.
Hạ Liên Phòng ngược lại là không tiếc cho bà ta cơ hội này: "Nhị phu nhân, nhìn bà hình như có chuyện muốn nói, có phải có biện pháp cứu Tiềm Nhi hay không? Nếu có, trăm ngàn lần chớ chần chờ nha!"
Từ thị vừa nghe, vội nói: "Vân nương, ngươi là có biện pháp sao? Nói mau nói mau!"
Trong lòng ngươi chỉ có cháu trai này, lại nhẫn tâm trừng phạt bảo bối nữ nhi của ta như vậy! Thượng Quan thị trong lòng oán hận, biểu hiện lại đặc biệt cung kính: "Hồi bẩm lão phu nhân, tức phụ cũng không dám chắc chắn.
Nhà nhị đệ tức phụ có cháu trai là Thượng Quan Ngộ, thuở nhỏ đi theo đệ tức (em dâu) học y thuật, có chút am hiểu độc vật, nếu lão phu nhân không ghét bỏ, có thể thỉnh hắn đến phủ hỗ trợ trị liệu hay không? Chỉ là bên trong phủ chúng ta đều là tiểu thư như hoa như ngọc, hắn một cái nam tử chưa thành gia tiến vào, sợ là sẽ bị đàm tiếu...!Không biết đại tiểu thư ý như thế nào?" Một câu cuối cùng lại kéo đến trên người Hạ Liên Phòng.
Có thể cứu cháu trai, Từ thị nơi nào còn lo lắng cái khác: "Tất nhiên là muốn hắn tới!"
Hạ Liên Phòng cũng ra vẻ khẩn cầu: "Thượng Quan thiếu gia là đại phu, tới cứu ta tính mạng đệ đệ, sao có thể bị đàm tiếu chứ? Vẫn là xin nhị phu nhân nhanh chút đem hắn thỉnh đến đây đi!"
Chỉ sợ, am hiểu độc vật là giả, tay cầm giải dược mới là thật đi? ! Hạ Liên Phòng cười lạnh trong lòng, Thượng Quan Ngộ này, năm đã mười tám tuổi lại chưa dành được chút công danh nào, ăn uống chơi bời ngược lại là mọi thứ tinh thông, mẫu thân hắn xuất thân dược thảo thế gia cũng không giả, nhưng nào có thiên kim tiểu thư đi học y? Nói hắn đi theo mẫu thân học y? Thượng Quan thị ăn nói lung tung như thế, thật sự không sợ nói dối bị chọc thủng!
"Nếu đã như thế, vậy tại hạ trước giúp đại thiếu gia kê thuốc ngăn chặn độc tính, chờ vị Thượng Quan thiếu gia kia đến sẽ giúp đại thiếu gia giải độc sau." Phủ y nói xong liền bắt đầu viết phương thuốc.
Từ thị nóng nảy, bắt lấy tay Thượng Quan thị : "Như thế nào, không thể hiện tại liền tới đây sao?"
Hiện tại liền tới đây, giải độc, sao có lý do ỷ lại ở trong phủ không đi đâu? Hạ Liên Phòng thầm nghĩ, quả nhiên liền thấy Thượng Quan thị nói: "Lão phu nhân ngài có chỗ không biết, đứa cháu kia của con, hành tung bất định, tức phụ đã phái người đi mời, nhưng để tìm được hắn, thế nào cũng phải một hai ngày.
Kính xin lão phu nhân yên tâm, đại phu bên trong phủ chúng ta y thuật cũng là nhất đẳng nhất cao minh, đại thiếu gia chịu đựng qua đêm nay, tất nhiên sẽ không ngại."
Nghe vậy, Từ thị cũng chỉ có thể từ bỏ.