"Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi." Hạ Liên Phòng lấy tươi cười che giấu thù hận nơi đáy lòng, vuốt ve đầu Hạ Lan Tiềm, hỏi: "Đệ trở về có nói một tiếng với phụ thân chưa?"
Hạ Lan Tiềm như con chó nhỏ chui vào trong lòng nàng, làm nũng nói: "Không có đâu! Đệ là nghe bọn hắn trái một câu phải một câu khen Hạ Hồng Trang, trong lòng chán ghét, lại nghe Tề vương thế tử kia đề nghị phụ thân mời bốn vị tiểu thư đến gặp nhau, sợ tỷ không biết, đến lúc đi sẽ chịu thiệt, thế nên mới chạy về.
Nhị tỷ chỗ đó đệ đã kêu Y Nhân đi thông báo, nếu phụ thân không phái người đến thì tốt, nếu có phái người mời, đại tỷ tỷ cũng chuẩn bị chút tài nghệ, đợi lát nữa phải khiến cho những người đó được thêm kiến thức!"
Nghe mấy lời trẻ con này, nhìn khuôn mặt hồn nhiên sạch sẽ của cậu, Hạ Liên Phòng liền mềm lòng.
Nàng điểm nhẹ chóp mũi đệ đệ, "Đệ cho rằng gây chú ý thì có chuyện tốt gì?"
"Không phải sao? !" Hạ Lan Tiềm khó hiểu.
"Sao Hạ Hồng Trang kia như lại thích gây chú ý như vậy?"
Hạ Liên Phòng ho nhẹ một tiếng, sau đó tràn ngập ý cười: "Nhà ai mà cô nương chưa cập kê lại làm ra loại chuyện đó trước mặt nhiều ngoại nam như vậy? Nói nhẹ chút là không hiểu chuyện, nếu nói khó nghe, đó chính là lỗ mãng vô liêm sỉ.
Khuê các thiên kim, ai mà không giấu tài điệu thấp ẩn nhẫn, phủ trong có ngoại nam tới, đều muốn lảng tránh ở trong sân viện, đây là quy củ lễ pháp.
Nào có vì gây chú ý liền đàn Tương phi oán loại khúc nhạc tương tư tình lang này? Lúc ấy đệ ở đấy, có thấy sắc mặt phụ thân như thế nào không?"
...!Hạ Lan Tiềm giờ mới nhớ tới lúc ấy sắc mặt phụ thân có bao nhiêu khó xem.
Cậu lập tức lo lắng: "Vậy, vậy đợi một hồi vạn nhất phụ thân gọi người đến đây tìm tỷ? Có đi hay là không?"
"Tất nhiên muốn đi.
Phụ thân là gia chủ, ông tự mình gọi đến, so với chủ động xuất hiện, đó là hoàn toàn bất đồng ." Hạ Liên Phòng kiên nhẫn giải thích quan hệ lợi hại trong đó cho cậu, "Hơn nữa, nhiều đồng nghiệp như vậy đều ở, nếu như chỉ là một mình Tề vương thế tử muốn gặp, phụ thân tất nhiên có thể cự tuyệt.
Nhưng nếu Lỗ vương thế tử cùng nhị hoàng tử đều muốn, hai vị kia tất nhiên sẽ cộng đồng phụ họa, để tránh làm mất mặt vị thế tử này.
Phụ thân xem tại nhị hoàng tử phân thượng, tất nhiên không thể cự tuyệt." Hai vị thế tử cùng một vị hoàng tử cùng thỉnh cầu, nếu Hạ Lịch dám cự tuyệt, ngày sau sẽ có người mượn chuyện này chụp cho ông tội danh dĩ hạ phạm thượng, coi thường Hoàng gia, nói vậy, sẽ là chọc phải cái đại phiền toái.
"Đúng rồi Tiềm Nhi, đệ ở tiền sảnh tiếp khách, có thấy vị Thượng Quan thiếu gia kia không?"
Hạ Lan Tiềm gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: "Thấy thì có thấy, nhưng mà hắn chỉ cùng phụ thân hàn huyên vài câu liền một mình ngồi uống vài chén rượu, sau đó nói choáng váng đầu, cáo từ hồi khách sân viện ."
Thượng Quan thị để Thượng Quan Ngộ lấy thân phận ân nhân cứu mạng Hạ Lan Tiềm đi tham gia yến hội, chắc cũng là hi vọng hắn có thể leo lên vài vị quý nhân, nhưng Thượng Quan Ngộ hoàn toàn không có thực học, hai là không có công danh, các trọng thần mắt cao hơn đầu sao có thể vừa mắt hắn? Tất nhiên là không ai để ý.
Bất quá liền tính leo không lên cũng không vấn đề gì, chỉ cần hắn lộ mặt, để mọi người biết được hắn là ân nhân Hạ gia, liền đủ để bọn họ đạt tới mục đích.
Đối phương chọn động thủ hôm nay, là thấy quý phủ đông khách, tưởng nhất cử hủy hoại nàng.
Nếu là có thể, Hạ Liên Phòng cũng không muốn gây ra chuyện gì vào hôm nay, chung quy sẽ khiến phụ thân mất thể diện, nhưng nếu đối phương đã xuất thủ, liền chớ trách nàng phản kích.
Ác mộng ngày đêm dây dưa tra tấn nàng khiến nàng liên tục thù hận, nàng liền muốn vào hôm nay tìm cái chỗ hổng phát tiết đi ra ngoài!
Không dấu vết nhìn về phía Kiều nương, thấy bà gật đầu, Hạ Liên Phòng trong lòng hiểu rõ, đang định nói chuyện, liền thấy quản gia Hạ An bên cạnh Hạ Lịch đi vào: "Đại tiểu thư, lão gia mời ngài đến hậu hoa viên một chuyến.
Chỗ đó khách nhân đông đảo, tiểu thư phải chú ý giữ ấm."
Khách nhân nhiều, có liên quan gì đến giữ ấm? Hạ Lan Tiềm nháy mắt không thể lý giải.
Hạ Liên Phòng lại lâp tức nghe hiểu ý của Hạ An, đây là phụ thân đang uyển chuyển ám chỉ mình phải cẩn thận! Trước đây Thượng Quan thị quản sự vụ trong phủ, Hạ An tuy rằng vẫn giữ chức tổng quản, nhưng là vô thực quyền, tuy thấy thứ xuất khi dễ đích xuất nhưng cũng đành bất lực.
Nay Hạ Lịch hồi phủ, hắn đi theo Hạ Lịch bên người, tất nhiên một trái tim đều là hướng về phía thiếu gia tiểu thư đích xuất.
"Ta biết.
Hạ thúc, Hồi nhi chỗ đó đã phái người thông báo chưa?"
"Hồi bẩm đại tiểu thư, tiểu nhân đã cho người qua."
Hạ Liên Phòng gật đầu, "Hạ thúc phí tâm rồi."
"Đây là bổn phận của tiểu nhân, đại tiểu thư quá khen." Hạ An liền vội vàng hành lễ nói cảm tạ, thái độ cung kính, đồng thời đáy mắt hắn cũng có vẻ kinh ngạc.
Đại tiểu thư xem như là hắn nhìn lớn lên, trước giờ đều là người có tính tình ôn nhu, tại sao vào Phật đường ba năm, đi ra liền như thay đổi thành một người khác vậy? Tuy vẫn mĩ lệ ôn hoà như trước đây, nhưng lại cho người ta cảm giác kiên định trầm ổn.
Không hề nói quá nhiều, một giây trước khi cất bước bước qua bậc cửa, Hạ Liên Phòng đột nhiên phân phó Sắt Từ bên cạnh: "Ngươi hồi Hạm Đạm trúc, lấy cho ta một cái áo choàng mang đến, nhớ rõ, lấy cho ta bộ vàng nhạt nạm châu kia, nếu chưa thấy ngay, cứ chậm rãi mà tìm." Nàng sáng nay lúc đến U Lan các cố ý không mặc áo choàng.
Sắt Từ rất thông minh, nàng đi theo bên người Hạ Liên Phòng lâu như vậy, sớm đã thành thói quen tính tình của tiểu thư, nay vừa nghe khẩu khí này, liền biết tình thế không tầm thường, vội đáp ứng, theo sau liền đi về Hạm Đạm trúc.
Lục nương, Cầm Thi, Yên Nhiên đều đi theo.
Hạ nhân phục vụ trong U Lan các không ít, nhưng kẻ chân chính có thể tín nhiệm cũng chỉ có vài người bên cạnh.
Hạ Liên Phòng vừa đi vừa quét mắt khắp sân viện một vòng, ánh mắt bình thản, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.
Nàng cố ý đi chậm một chút, giúp Sắt Từ tranh thủ thêm thời gian.
Không đem kế hoạch nói cho Sắt Từ, là bởi vì nha đầu kia tuy thông minh, nhưng lại không có chút ngay thẳng, cũng chính vì vậy, phản ứng của nàng mới càng giống người bình thường.
Nếu đổi thành Cầm Thi tâm tư tế nị hoặc là Lục nương tinh tường, khó tránh khỏi sẽ bị nhìn ra sơ hở.
Dù vậy, nàng vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất Sắt Từ không thể lãnh hội ý mình, cũng tiện trước tiên làm ra bổ cứu.
Rất nhanh, đoàn người Hạ Liên Phòng liền đến cửa hoa viên hậu viện, xa xa liền nhìn thấy Hạ Mạt Hồi đứng tại bên cạnh Hạ Lịch, nguyên lai nàng đã đến trước một bước.
Hạ An chạy chậm đi vào thông báo, lập tức liền thấy mọi người sôi nổi đem tầm mắt nhìn lại đây, liếc thấy Hạ Liên Phòng, không ít người nhìn ngây ngẩn!
Nàng mi mục như họa ngũ quan tinh xảo, đoan trang cao quý, nếu không cẩn thận, sẽ cho rằng đây là người từ trong tranh bước ra! Nhiều năm ăn chay niệm phật, khiến cho trên người nàng có một loại khí chất lắng đọng tường hòa mờ ảo đặc biệt mà người bên ngoài không có.
Mình sinh ra đẹp thế nào, Hạ Liên Phòng đã sớm biết.
Đối mặt với ánh mắt người khác, cũng phảng phất như không thấy, chỉ là khi phát hiện ánh mắt cất giấu sắc dục cùng tham lam nào đó, tay nhỏ giấu trong tay áo hung hăng nắm thành quyền.
"Liên nhi bái kiến phụ thân, không biết phụ thân gọi nữ nhi đến dây, là có chuyện gì?" Nàng ưu nhã hành lễ, bất kỳ một động tác nào cũng đều làm cho người ta cảm thấy không thể xoi mói.
Trong mắt kHạ Lịch hó nén vẻ kiêu ngạo: "Mau đến bên phụ thân."
Nàng theo lời đi qua, liền nghe phụ thân giới thiệu: "Hôm nay trong phủ khách nhân đông đảo, không ít đều là bạn tâm giao của phụ thân, còn có hai vị thế tử cùng nhị điện hạ, Hồi nhi đã gặp qua, ngược lại là con lại không nhận biết."
Hạ Liên Phòng nhất nhất cúi người ân cần thăm hỏi, tầm mắt khi xẹt qua Tề vương thế tử Kỳ Hoài Húc, Lỗ vương thế tử Kỳ Ngọc Hà, cùng với nhị hoàng tử Kỳ Vấn Sơn thì đồng tử thoáng co rút lại, nhưng lúc ấy nàng cúi đầu liễm mi, cho nên không ai phát giác.
Đây là kẻ thù của nàng! Hai người sinh sinh hủy hoại Tiềm Nhi cả đời, kẻ sau thì là bội bạc Hồi nhi, cuối cùng đăng ngôi hoàng vị còn nghênh cưới Hạ Hồng Trang! "Thần nữ bái kiến hai vị thế tử, nhị hoàng tử điện hạ."
Mênh mông thù hận thiêu đốt trong lồng ngực, khiến nàng thống khổ, nhưng nàng phải nhịn, tất yếu phải nhịn.
Bọn họ là hoàng tộc, nhị hoàng tử còn là đích tử đương kim Hoàng Hậu sinh ra, nàng lấy cái gì để đấu với bọn họ? Chỉ có nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại nhiều hơn nữa.
Tận đến khi nàng đem bọn họ giẫm dưới chân, làm cho bọn họ cũng nếm thử, cái gì gọi là đau thấu tâm can! Một cái khuê các nữ tử nhỏ bé, muốn tranh đấu với Hoàng gia quý tộc, truyền đi sợ là sẽ bị người khác cười rớt răng hàm, nhưng nàng chính là muốn đấu, hơn nữa nhất định sẽ thành công, chẳng sợ cuối cùng chính mình nghiệp chướng nặng nề, không được chết già!
"Tiểu thư không cần đa lễ, mau mau xin đứng lên." Kỳ Hoài Húc vô cùng háo sắc, đặc biệt yêu thích trẻ nhỏ, hơn nữa nam nữ đều ăn.
Nếu tuổi lớn, dù có xinh đẹp mấy hắn cũng không có hứng thú.
Nay thấy tử nữ Hạ gia đều xinh đẹp như hoa, trong lòng nhất thời giống như bị mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.
Hạ Liên Phòng cúi người hành lễ, hắn liền ra vẻ khoan dung tiến lên muốn nâng nàng dậy, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể sờ soạng môt cái lên bàn tay nhỏ non mềm kia!
Lúc trước hắn chỉ gặp Hạ Lan Tiềm, cảm thấy đứa nhỏ này bộ dạng thật là tốt, sau lại ở hoa viên nghe được tiếng cầm, thấy Hạ Hồng Trang, sau đó liền thấy Hạ Mạt Hồi, mỗi một cái đều làm cho hắn nổi lên sắc tâm, hận không thể đều mang về phủ hảo hảo thưởng thức một phen, nhất là Hạ Liên Phòng cùng Hạ Lan Tiềm.
Hạ Lan Tiềm là nam đồng, tuy rằng bộ dạng có chút cao, nhưng ngẫm lại cũng là thượng phẩm.
Mà Hạ Liên Phòng bởi vì ở Phật đường ba năm, cũng không cao hơn Hạ Hồng Trang bao nhiêu, hơn nữa màu da tuyết trắng, thoạt nhìn như là còn nhỏ hơn mấy đệ muội khác, đúng khẩu vị của Kỳ Hoài Húc.
Trong nháy mắt khi hắn đưa tay, Hạ Liên Phòng đã đứng dậy, vừa vặn né qua.
Nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kỳ Hoài Húc, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, càng đem đối phương mê được thần hồn điên đảo.
Hạ Lịch xưa nay không thích Tề vương thế tử chỉ biết ăn uống ngoạn nhạc này, ông đem nữ nhi kéo ra phía sau, hỏi: "Ngọ thiện đã dùng chưa?"
Hạ Liên Phòng gật đầu: "Đã dùng rồi ạ."
Ánh mắt Kỳ Ngọc Hà luôn luôn nhìn chằm chằm trên người ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng, nhưng mà hắn không lộ liễu như Kỳ Hoài Húc, ánh mắt chỉ mang theo tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, rất là trong trẻo.
Nhưng chỉ có Hạ Liên Phòng rõ ràng, vị Lỗ vương thế tử này, có bao nhiêu ngạo mạn, ương ngạnh, kiêu căng! Hắn cùng Kỳ Hoài Húc là một dạng, đều ham chơi, những năm gần đây hai người không biết đã cùng nhau huỷ hoại bao nhiêu đồng nam đồng nữ, làm hại bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan, thê ly tử tán.
Chỉ là Kỳ Ngọc Hà ra vẻ đạo mạo giỏi hơn Kỳ Hoài Húc, cho nên trong mắt người ngoài, hắn chỉ là quý tộc có chút ngây thơ mà thôi.
"Hạ đại nhân, vị này chính là hiếu nữ Hạ đại tiểu thư vì vong mẫu nhập Phật đường thủ hiếu ba năm sao?"
"Chính là, thế tử khen nhầm." Hạ Lịch trầm giọng trả lời.
Kỳ Ngọc Hà đang muốn lại nói chuyện, đột nhiên một tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên, xa xa truyền tới!.