Đúng như Hạ Liên Phòng đã nhận lời, liên tục 3 ngày, nàng đều dựa theo ước định đi tới Túy Tiên lâu.
Nhiếp Tĩnh luôn đên sớm hơn so với nàng, mỗi khi nàng đến hắn đều đã ngồi ở bên trong chờ đợi, trước mặt đã dọn xong bàn cờ, chờ đợi nàng đến.
Hạ Liên Phòng cũng không phải không nhận thấy được ý đồ của Nhiếp Tĩnh với mình, chỉ là...!Nàng luôn cảm thấy có chỗ quái dị nào đó không nói ra được.
Số lần nàng gặp mặt hắn có thể đếm trên năm đầu ngón tay, càng không mấy khi nói chuyện, tại sao đối phương lại có tâm tư dư thừa với nàng? Đặc biệt Nhiếp Tĩnh lại luôn treo cái mặt nạ tuấn tú ôn hòa như thần tiên, nhưng chuyện làm ra lại khác một trời một vực.
Liên tiếp đánh cờ suốt cả 7 ngày, Hạ Liên Phòng thủy chung biểu hiện rất có kiên nhẫn, nhưng Nhiếp Tĩnh lại biết, không thể tiếp tục nhử.
Hắn tính toán thời gian tinh chuẩn nhất, vì đó có thể ở trong lòng Hạ Liên Phòng lưu lại ký ức về mình.
Mà vì được đến hảo cảm của Hạ Liên Phòng, hi sinh một tỷ tỷ không có cảm tình gì đối với mình, Nhiếp Tĩnh cảm thấy, cũng không tính là đáng tiếc.
Nhiếp Phinh Đình không phải thật tâm với hắn, nhưng lại còn muốn từ trên người hắn lấy được chỗ tốt, không phải nàng suốt ngày ghé vào lỗ tai hắn lải nhải nhắc đến Hạ Liên Phòng tốt như thế nào sao? Như vậy thì, giúp đệ đệ mình một phen, nàng cũng sẽ không cự tuyệt đúng không? Nếu biểu hiện làm ra vẻ tỷ tỷ tốt, tất nhiên sẽ phải làm chút gì để chứng minh chứ, bằng không, hắn sẽ cho rằng nàng lừa hắn đấy.
Hạ Liên Phòng vẫn cảm thấy, lấy khát vọng cùng năng lực không thua nam tử của Nhiếp Phinh Đình, sẽ dễ dàng thích Lam Thần như vậy, là một chuyện có khả năng xảy ra rất nhỏ.
Đương nhiên, đó cũng không phải nói Lam Thần không đủ tư cách, mà ngược lại, Lam Thần rất ưu tú, cũng là lang quân như ý mà rất nhiều khuê các thiên kim trong Yến Lương thành muốn chen vỡ đầu gả cho, nhưng trong những khuê các thiên kim đó, tuyệt đối không bao gồm Nhiếp Phinh Đình.
Cho nên, đối với chuyện Nhiếp Phinh Đình có ý đồ mượn Lam Thần để khiến Phủ Tĩnh quốc công bị trọng thương, Hạ Liên Phòng vừa cảm thấy là trong dự liệu, lại cảm thấy là ngoài dự kiến.
Nàng nhìn thiếu niên áo trắng tuấn mỹ ngồi phía đối diện, hắn phong thần tuấn lãng, có tư thái thiên nhân, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là từ bi.
Nhưng hắn biểu hiện ra tất cả lại đều là một mặt không hợp với bề ngoài của hắn.
"Nhiếp công tử đem những điều này nói cho ta biết, chẳng lẽ không sợ bởi vậy xúc phạm tới lệnh tỷ hay sao?"
Nhiếp Tĩnh tươi cười đạm nhạt: "Đây là tạo hóa của nàng."
"...!Vì bản cung, có đáng không?"
Nhiếp Tĩnh tươi cười gia tăng, hắn ngưng mắt nhìn Hạ Liên Phòng: "Có đáng giá hay không, đó là do ta đến quyết định.
Ta cho rằng công chúa đáng được, liền giống như công chúa cho rằng quyết sẽ không thích ta vậy."
Tính cả kiếp trước, Hạ Liên Phòng ít nhất đã sắp 30 tuổi, Nhiếp Tĩnh không đến hai mươi tuổi ở trong mắt nàng, thật sự không khác gì đứa nhỏ.
Nghe hắn bốc đồng nói như vậy, nàng chỉ cảm thấy có chút buồn cười: "Bản cung đã gả cho người, hiện tại bản cung là Thanh vương phi, chẳng lẽ Nhiếp công tử không biết?"
"Trên Hội hoa xuân Nguyên Tiêu, ta đã gặp qua Thanh vương điện hạ." Nhiếp Tĩnh rất sảng khoái thừa nhận bản thân mình không bằng.
"So sánh với hắn, ta đích xác có rất nhiều chỗ kém hơn, nhưng mà, ta cũng có chỗ hắn không thể sánh bằng.
Huống chi, ta lại chưa nói muốn công chúa ngươi rời khỏi Thanh vương điện hạ đi tới bên cạnh ta, một thời gian nữa, ta tin tưởng, khi công chúa nhìn đến năng lực của ta, sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa."
Khi hắn nói lời này có vẻ thập phần thản nhiên, hiển nhiên không có nửa câu lời giả dối.
Ánh mắt tỏa sáng của hắn luônnh ìn chăm chú vào Hạ Liên Phòng, không để lọt bất kỳ một biểu tình nhỏ nào của nàng.
"Nếu chúng ta không có duyên trở thành thân thuộc, như vậy thì, làm đối thủ cũng rất tốt.
Ta sẽ dốc hết năng lực, đứng ở mặt đối diện với công chúa."
Hạ Liên Phòng: "..."
Cảm giác giống như gặp phải người điên.
Ngón tay thon dài nhặt một quân cờ lên, Nhiếp Tĩnh cười có chút ý vị thâm trường: "Chuyện trên đời, phong vân khó lường, ai biết cuối cùng, ai sẽ theo ai dắt tay, ai sẽ đối đầu với ai chứ? Công chúa, ngươi nói xem có không phải không? Nếu chúng ta không thể làm tình nhân, vậy thì nhất định là địch nhân."
Hắn đây là đang hạ chiến thư cho nàng, Hạ Liên Phòng đã hiểu.
Hoặc là, đến bên người hắn, hoặc là, cùng hắn đọ sức một phen, xem xem là ai thông minh, ai có thể đem hết thảy nắm giữ trong lòng bàn tay.
"Chúng ta có xung đột lợi ích gì, mà phải đến tình cảnh làm địch nhân? Nhiếp công tử, ngươi là thiếu niên ưu tú, nữ tử ngưỡng mộ ngươi không biết có bao nhiêu, ngươi đây là làm gì vậy?"
Nhiếp Tĩnh lại hỏi ngược lại: "Công chúa có tin mệnh số?"
Hạ Liên Phòng trầm ngâm một lát, vẫn trả lời cho: "Tin."
Nhiếp Tĩnh cả cười, trong phút chốc như muôn tía nghìn hồng nở rộ, tuấn tú phong lưu khó nói thành lời: "Vậy là được."
***
Lam Thần thích Nhiếp Phinh Đình là thứ thiệt, hắn đã đến tuổi thành gia, nhưng mãi vẫn chưa gặp được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, Nhiếp Phinh Đình xuất hiện, làm cho hắn nhận thấy được, hóa ra nữ tử tốt đẹp trong tưởng tượng của hắn, thật sự có tồn tại.
Ôn nhu, săn sóc, thấu hiểu lòng người, hơn nữa còn có vô số tiếng nói chung với mình.
Nữ tử như vậy, nếu không giành lấy sớm, tương lai nhất định sẽ hối hận.
Nam tử Lam gia mấy đời nay không nạp thiếp, trước khi chưa gặp được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, liền vẫn chỉ lo thân mình.
Đối với Lam Thần mà nói, Nhiếp Phinh Đình là nữ tử hắn yêu thích, cho nên, cho dù giữa hai người cách nhau tầng tầng trở ngại, hắn cũng không chút e ngại nào, nhất định sẽ vượt qua.
Ngay từ đầu, hắn cũng từng nghĩ tới Nhiếp Phinh Đình có ý đồ khác.
Nhưng theo thời gian ở chung gia tăng, Nhiếp Phinh Đình ngượng ngùng, ôn nhu, kiều mỵ...!đều thật sâu đả động tâm hắn, làm cho hắn cảm thấy, bản thân mình một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại hoài nghi một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, quả nhiên là càng sống càng thụt lùi.
Nghĩ đến đây, hắn liền không khỏi có chút cảm giác áy náy.
Vì vậy Nhiếp Phinh Đình lại càng có thể ta cần ta cứ lấy với hắn.
Lam Thần có bề ngoài cao lớn anh tuấn, nhìn như lãnh ngạnh không dễ tiếp cận, nhưng thực ra rất ôn nhu, đối với người nhà cũng vô cùng dịu ngoan.
Hắn không giỏi nói chuyện, nhưng đối với đệ muội lại hết sức che chở, khi còn nhỏ Hạ Liên Phòng chính là muốn hái sao trên trời hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy xuống.
Nay hắn coi Nhiếp Phinh Đình là bạn lữ chung thân, tất nhiên đối với nàng sẽ không có mảy may che dấu, phàm là điều nàng hỏi, nàng mong muốn, chỉ cần Lam Thần có thể cho, liền quyết không keo kiệt.
Cũng bởi vậy, Nhiếp Phinh Đình từ trong miệng Lam Thần biết được rất nhiều chuyện có liên quan đến Phủ Tĩnh quốc công, trong đó một điều quan trọng nhất—— đó chính là, giờ Lam Chiến đang không ở trong phủ!
Lam Chiến vốn là võ tướng, cùng phủ Tín Dương hầu và Thanh vương điện hạ trấn thủ biên cương, đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng mà, vì sao hắn lại muốn lấy danh nghĩa phụng dưỡng trước giường phụ thân đóng cửa không ra, sau đó lại ở trong bóng tối rời khỏi Yến Lương, vụng trộm quay về biên cương?
Trong này chắc chắn có ẩn tình!
Hồi tưởng lại thời gian Lam Chiến rời đi, lúc ấy Thanh vương điện hạ còn ở Yến Lương, nói cách khác, khi đó biên cương chỉ có phủ Tín Dương hầu trấn thủ! Nhưng sau đó, Lam Chiến lại thần không biết quỷ không hay rời khỏi Yến Lương lặng lẽ quay về biên cương...!Chẳng lẽ, là Hoàng Thượng không tin Nhiếp gia, cho nên muốn Lam Chiến theo dõi? Khả năng này không lớn, bởi vì bình thường cũng có Tĩnh quốc công cùng Thanh vương, nếu Hoàng Thượng không tin Nhiếp gia thì cũng không cần dùng thủ đoạn như vậy.
Người Nhiếp gia bọn họ tuy rằng trong bản chất cao ngạo, nhưng trên người chảy dòng máu Đại Tụng, dù có ham quyền thế cũng quyết không thể làm ra chuyện công cao chấn chủ.
Như vậy thì, Lam Chiến trở về biên cương là vì cái gì chứ? Nếu nói không có liên quan đến người Nhiếp gia thì Nhiếp Phinh Đình không tin.
Nay biên cương có ba ca ca của nàng trấn thủ, trong ba vị ca ca này, ngoại trừ Nhiếp Hàng đầu óc có chút ngay thẳng, tam ca ngũ ca đều là người thông tuệ cực kỳ cẩn thận, quyết không thể để bại lộ gì.
Ở trong lòng Nhiếp Phinh Đình, Nhiếp gia lập được công lao hãn mã cho Đại Tụng triều, dù có chút lỗi nhỏ cũng hẳn là có thể bỏ qua , Hoàng Thượng đề phòng nhà bọn họ như vậy, không khỏi có chút quá mức hẹp hòi.
Theo lý thuyết, lực uy hiếp của phủ Tín Dương hầu so với Thanh vương thì thật đúng là chỉ như gặp sư phụ.
Dù tương lai một ngày nào đó phủ Tín Dương hầu có ý đồ mưu phản thì cũng sẽ cả đời cõng cái tiếng xấu phản tặc, danh không chánh ngôn không thuận, dù cho được đến cái vị trí kia thì có thể thế nào? Nhưng Thanh vương không giống với nha! Hắn cùng đương kim hoàng thượng là một dạng, là đích xuất, năng lực trác tuyệt, thậm chí còn có danh xưng Chiến Thần, là thần thủ hộ trong lòng dân chúng, chỉ cần có hắn ở đây liền không có ngoại tộc dám xâm phạm non sông Đại Tụng.
Vương gia có uy tín lại tay cầm binh quyền như vậy, chẳng lẽ không nguy hiểm hơn phủ Tín Dương hầu mấy trăm lần sao? Vì sao Hoàng Thượng lại luôn nhìn bọn họ chằm chằm không buông chứ?
Nhiếp Phinh Đình cảm thấy thập phần khó hiểu vấn đề này.
Ít nhất, ở trong ấn tượng của nàng, người nhà của nàng cho dù không thể nói là hết mực thần phục, nhưng cũng đủ để được xưng là trung thành và tận tâm, phủ Tín Dương hầu so với Phủ Tĩnh quốc công, thấp chỗ nào? Vì sao Hoàng Thượng lại cứ tín nhiệm Phủ Tĩnh quốc công hơn phủ Tín Dương hầu?
Đối với chuyện Lam Chiến không ở trong phủ, Nhiếp Phinh Đình nghĩ, phụ thân của nàng hẳn còn chưa biết.
Nếu không phải Lam Thần không coi nàng ta là người ngoài thì sẽ không nói cho nàng biết.
Như vậy thì, có phải nàng ta có thể mượn cơ hội này, được phụ thân tán thành hay không?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Phinh Đình liền không khỏi hưng phấn bắt đầu kích động.
Nàng nằm mơ rời đi Yến Lương đã rất lâu rồi! Trước đây nàng vẫn cho là phụ thân sẽ rất nhanh trở lại biên cương, cho nên tâm tình vẫn không tốt, cũng không nghĩ tới Hoàng Thượng lại luôn có nhiệm vụ cắt cử, dẫn đến phụ thân vẫn mãi bị vướng chân không thể rời đi.
Nàng liền nghĩ, mượn khoảng thời gian này khiến phụ thân nhìn đến năng lực cùng giá trị thật sự của mình, chắc chắn nàng sẽ không bị nhốt ở Yến Lương thành nho nhỏ này.
Yến Lương dù có phồn hoa mấy thì cũng không phải nơi nàng muốn ở lại.
Nhiếp Phinh Đình vô cùng thống hận thân phận nữ tử của mình, nếu nàng cũng giống như các huynh trưởng sinh là nam nhi thì sẽ kiến công lập nghiệp, trở thành nhất thế kiêu hùng!
Nhiếp Phinh Đình không thật lòng với Lam Thần —— hoặc là nói, có một bộ phận không phải thật lòng, Hạ Liên Phòng đã sớm nhìn ra được.
Nàng vẫn không rõ, vì sao phía trước lúc Nhiếp đại Nhiếp nhị ở đây, rõ ràng Nhiếp Phinh Đình cùng Lam Thần đã tư định chung thân, lại còn muốn lấy ngôn ngữ kích động hai vị huynh trưởng của nàng ta đến tìm phiền toái.
Nay nghĩ đến, sợ một là vì ngòi nổ để Tín Dương hậu hồi phủ, từ đó thoát ly thân phận con tin rời khỏi Yến Lương; hai, chỉ đơn thuần là muốn cho các nam nhân Nhiếp gia cuồng vọng tự đại, gần như đều coi nhẹ nàng ta một bài học đi.
Chỉ tiếc, Nhiếp Phinh Đình không ngờ tới cuối cùng kết cục lại thê thảm như vậy.
Nàng cứ tưởng rằng chỉ là "giáo huấn nho nhỏ", lại gần như bị mất tính mạng của hai vị huynh trưởng.
Nếu không phải do Nhiếp Hàng tốt hơn một chút so với những người trong Nhiếp gia khác thì chỉ sợ cũng vẫn bị vây ở Yến Lương thành này.
Mấy đời trở mặt, đời này, sợ là cũng vô pháp đánh vỡ.
Nếu Nhiếp Phinh Đình cùng Lam Thần là thật lòng yêu nhau thì thôi, nhưng sợ là sợ tại nàng ta căn bản không phải thật lòng, thậm chí còn lòng mang mưu mô, muốn lợi dụng Lam Thần để đối Phủ Tĩnh quốc công tạo thành thương tổn khó có thể phai mờ.
Hạ Liên Phòng không lo lắng những chuyện khác, chỉ lo lắng Lam Thần sẽ bởi vì việc này mà không gượng dậy nổi.
Nàng không muốn biểu ca không vui, nhưng trước mắt xem ra, Lam Thần đối với Nhiếp Phinh Đình là tình căn thâm chủng, sợ là đã nhận định nàng ta, còn Nhiếp Phinh Đình...!Có lẽ trong lòng nàng ta cũng có Lam Thần, nhưng xa xa không đủ.
So sánh với Nhiếp gia, Nhiếp Phinh Đình sẽ không chút do dự lựa chọn Nhiếp gia.
Chuyện nam nữ này, xưa nay không phải thế mạnh của Hạ Liên Phòng.
Nàng có thể chỉnh lý rõ ràng tình cảm của mình đã là không dễ rồi, muốn nàng lo lắng cho người khác, thật sự là khiến nàng khó xử.
Tựa như chuyện nàng thích Thanh vương, cảm tình đối với hắn càng ngày càng tăng, nhưng muốn nàng như Yến Vân Kỳ yên lặng trả giá hơn 20 năm, cho dù không chiếm được đối phương đáp lại cũng cam tâm tình nguyện thì nàng ngàn vạn không thể làm được.
Nhưng muốn nàng học theo Nhiếp Phinh Đình, vì ích lợi cùng gia tộc lừa gạt phản bội người yêu, nàng cũng không làm được.
Nàng thậm chí rất khó lý giải suy nghĩ của Yến Vân Kỳ cùng Nhiếp Phinh Đình.
Hai người này, một quá si tình, một quá bạc tình, nếu có thể trung hòa một chút, Yến Vân Kỳ sẽ không tuổi còn trẻ đã mất mạng, Nhiếp Phinh Đình cũng sẽ không làm ra chuyện thương tổn Lam Thần biểu ca.
Nhưng trên đời này, tình yêu nam nữ chính là phức tạp khó hiểu như vậy.
Hạ Liên Phòng suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể khiến Lam Thần thấy rõ bản chất của Nhiếp Phinh Đình, nhưng sẽ không lâm vào thương tâm...!Ít nhất sẽ không thương tâm lâu lắm.
Bên kia Hạ Mạt Hồi đã nhanh bị nhị hoàng tử đúng là âm hồn bất tán làm cho bức điên rồi! Người này càng ngày càng càng làm nghiêm trọng thêm, quả thực giống như Quỷ Hồn nơi nơi xuất hiện, cho dù nàng cáo ốm nằm trên giường không dậy nổi, nhị hoàng tử đều muốn xuyên qua Hạ Lịch đến "Thăm" một phen!
Lúc thăm còn luôn dùng loại ánh mắt nóng rực kia khiến Hạ Mạt Hồi nổi da gà chăm chú nhìn nàng, muốn bao nhiêu thâm tình liền có bấy nhiêu, nếu như không có những mộng cảnh kia, nói không chừng Hạ Mạt Hồi thật sự sẽ tin tưởng hắn là thật sự yêu nàng.
Nhị hoàng tử thật sự là rất biết diễn nha! Hắn có thể ở trước mặt nàng biểu hiện như là một tình thánh, muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu, muốn bao nhiêu săn sóc liền có bây nhiêu săn sóc, lễ vật đưa đến toàn bộ đều là hàng vô giá, cử chỉ ngôn ngữ tiến thoái có độ, quả nhiên là chọn không ra một chút tật xấu nào.
Nếu Hạ Mạt Hồi chưa từng mơ thấy cảnh nam nhân anh tuấn này trở mặt không nhận người, hơn nữa còn hủy hoại cả đời nàng thì nói không chừng thật sự sẽ động tâm.
So với những hoàng tử khác theo đuổi, nhị hoàng tử rõ ràng thành thật và cố chấp hơn, giống như hắn thích nàng chỉ là đơn thuần thích, không có ý đồ khác ấy.
Nhưng Hạ Mạt Hồi rõ ràng biết, hắn là muốn từ nàng trên người được đến càng nhiều, mới có thể dốc dức lớn như vậy.
So với bên trong mộng cảnh như gần như xa, nhị hoàng tử lấy lòng nàng như vậy, quả thực không giống như tồn tại chân thật.
Trong hoảng hốt, Hạ Mạt Hồi nhớ tới bên trong mộng cảnh, mình si ngốc nhìn đối phương, nhưng mà một giây sau, đối phương liền buông lỏng tay nàng ra, quên mất những thề non hẹn biển từng nói với nàng, xoay người dắt tay một nữ tử khác, mang theo nữ tử kia xoay người rời đi.
Một giây sau, liền là cảnh mình quỳ trong mưa to tầm tã, chỉ mặc xiêm y mỏng manh, người đang mang thai lại bị bắt tiếp nhận ánh mắt xoi mói và thóa mạ đến từ bốn phương tám hướng.
Hạ Mạt Hồi nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, những mộng kia cho dù đã trôi qua lâu, nhưng nàng vẫn không thể quên được, giống như đó là một đời khác của nàng.
Nếu lúc trước đại tỷ không rời khỏi Phật đường đến bảo hộ chăm sóc nàng cùng Tiềm Nhi, một mình nàng tất nhiên đấu không lại Thượng Quan thị, cũng không mời nổi phụ thân hồi phủ, như vậy thì, hết thảy chuyện sau đó hẳn là đều sẽ dựa theo tình tiết trong mộng mà phát triển.
Chỉ cần vừa nghĩ đến kết cục đáng sợ kia, Hạ Mạt Hồi liền không nhịn được run run.
Cho nên, đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không cùng nhị hoàng tử có bất kỳ liên quan gì! Nàng trốn hắn còn không kịp, sao có thể ái mộ hắn!
Thậm chí, Hạ Mạt Hồi còn muốn nói, nàng không đi phá hư chuyện của nhị hoàng đã rất nhân từ rồi, không nghĩ tới đối phương lại không biết xấu hổ luôn dây dưa không ngừng, thật sự là khiến nàng khó chịu đến cực hạn.
Không tiếp nhận nhị hoàng tử, cũng không có nghĩa Hạ Mạt Hồi sẽ tùy tiện tiếp nhận một hoàng tử khác.
Thân phận của nàng quảng cáo rùm beng giá trị của nàng, người muốn cưới nàng thật sự là quá nhiều, Hạ Mạt Hồi gần như có thể suy ra, đợi cho lễ cập kê của mình qua đi, người tới cửa cầu hôn có khả năng sẽ đem xéo bằng bậc cửa.
Nhưng nàng đã đáp ứng người nào đó, sẽ chờ hắn trở về, hơn nữa cũng đã thu tín vật đính ước của người ta, nhất định không có khả năng thay đổi tâm ý.
Khoảng cách Thanh vương cùng Hạ Lan Tiềm, Thập Lục hoàng tử rời đi đã qua vài tháng, sắc trời dần dần chuyển lạnh, Hạ Mạt Hồi rốt cuộc cũng nghênh đón lễ cập kê của nàng.
So với lễ cập kê của Hạ Liên Phòng, Hạ Mạt Hồi mộc mạc hơn rất nhiều.
Đây là chính nàng yêu cầu, không cần gióng trống khua chiêng, chỉ ở trong nhà, mời ngoại tổ mẫu cùng đại cữu mẫu đến, chỉ có người nhà, ngoài ra ai cũng không cần.
Trải qua mấy năm nay ở chung, Hạ Mạt Hồi cùng Đường Thanh Hoan thành bạn tốt, cho nên, trừ bỏ Đường Thanh Hoan, không còn người thứ hai nhận được thiệp mời của Hạ gia.
Bởi vì có Hạ Liên Phòng, hiện tại Đường Thanh Hoan ở Đường gia tuy nói không được ăn sung mặc sướng, nhưng cũng không còn ai dám bắt nạt nàng nữa.
Tính cách của nàng rất giống Hạ Liên Phòng kiếp trước, đều là nhu nhược ôn hòa, mặc kệ người khác làm chuyện quá phận cỡ nào đều tránh được thì tránh, quyết không nổi lên xung đột.
Nhưng hiện tại Hạ Liên Phòng biết, không có ích lợi gì như vậy, người khác sẽ không bởi vì ngươi nhượng bộ mà cảm ơn, bọn họ chỉ biết càng lấy khí thế bức nhân, lòng tham không đáy, đem máu của ngươi hút khô.
Đường Tinh Oánh vẫn sẽ ngầm ngáng chân, nhưng so với trước đây, ngày tháng của Đường Thanh Hoan thật sự có thể nói được là thay đổi long trời lở đất.
Nàng bây giờ mỗi ngày có thể đúng hạn được ăn thức ăn nóng hôi hổi, chi phí mỗi tháng cũng sẽ không bị cắt xén, thân thể di mẫu cũng có đại phu đến xem, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt.
Có thể nói, hiện tại tất cả của nàng đều là Hạ Liên Phòng ban cho, cho nên trong lòng nàng tràn ngập cảm ơn Hạ Liên Phòng, dù muốn nàng vì Hạ Liên Phòng mà chết, Đường Thanh Hoan cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Cho nên, đối với chuyện ngấm ngầm vẫn có người khi dễ nàng hoặc vũ nhục nàng, Đường Thanh Hoan căn bản là không mở miệng kể ra.
Hạ Liên Phòng xem sắc mặt nàng tốt hơn trước đây rất nhiều, trong lòng cũng thư thản, nàng coi Đường Thanh Hoan như muội muội, nhưng chuyện nhà của Đường gia lại không phải chuyện nàng có thể nhúng tay.
Nàng cũng từng nghĩ nhận Đường Thanh Hoan làm Nghĩa muội, nhưng chuyện này không hợp lí.
Nàng là đích trưởng thiên kim Hạ gia, lại là Bình Nguyên công chúa Hoàng Thượng khâm phong, còn là Thanh vương phi, nàng như vậy, không thể nhận một thứ nữ làm Nghĩa muội.
Huống chi, Hạ Liên Phòng cũng không cảm thấy, nhận Đường Thanh Hoan làm Nghĩa muội có thể làm cho ngày tháng của nàng dễ chịu hơn bao nhiêu.
Chỉ cần có Kinh Thiếu Du kia ở Đường gia một ngày, Đường Thanh Hoan sẽ vĩnh viễn không vui vẻ.
Sống lại một đời, Hạ Liên Phòng chỉ đối có cảm giác đau lòng cho hai người ngòau, một là Yến Vân Kỳ, một người khác chính là Đường Thanh Hoan.
Nha đầu kia tính tình đặc biệt tốt, quả thực hiền lành đến bất trị, làm cái gì cũng thuận thụ nghe lời, không tức giận cũng không oán hận, giống như mặc kệ thế nào nàng đều lặng yên sống cuộc sống của nàng, người khác thích nàng cũng được, không thích nàng cũng thế, đều không liên quan đến nàng.
Đường Tinh Oánh bắt nạt nàng, Đường Thanh Hoan căn bản là không thèm để ý, bởi vì đó đều là chút việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, cũng không có thật sự xúc phạm được tới nàng.
Điều thật sự có thể gây tổn thương cho nàng, trên đời này chỉ có một người có thể làm được dễ dàng —— Kinh Thiếu Du.
Cũng chính hiện tại, Hạ Liên Phòng mới biết được, lúc trước ngoài Hạ Lan Tiềm đoạt được hạng nhất văn võ Song trạng nguyên, Kinh Thiếu Du lại đạt được Song thám hoa.
Cộng thêm hắn sinh được tuấn tú hơn người, khí độ phi phàm, tuy rằng không có gia thế gì, nhưng vừa nhìn liền biết tương lai hăn sẽ là tiền đồ vô lượng.
So với Hạ Lan Tiềm trẻ tuổi mà nói, Kinh Thiếu Du đến tuổi kết hôn lại chưa có hôn phối càng được hoan nghênh.
Hơn nữa, bài thi của hắn cùng Hạ Lan Tiềm từng được Hoàng Thượng tán dương không phân cao thấp sàn sàn như nhau trên đại điện, trận chung kết đấu võ thì cũng bởi vì lúc trước từng chịu thương nặng dẫn đến bại bởi Hạ Lan Tiềm nửa chiêu.
Nếu trước đó không bị thương, như vậy thì, ngày đó hươu chết vào tay ai còn là một ẩn số.
Cho nên nói, Hạ Lan Tiềm có thể như nguyện lên chiến trường, "Vận khí" thật sự đã giúp hắn một cái đại ân.
Lễ cập kê của Hạ Mạt Hồi phi thường ấm áp, đợi cho tóc nàng từ kiểu của thiếu nữ được búi lên thì hốc mắt Hạ Lịch cũng đỏ.
Ông vừa vui mừng vừa chua xót nhìn hai nữ nhi trước mặt, trong lòng càng thêm tưởng niệm vong thê.
Nếu thê tử còn sống thì thật tốt biết bao nha! Cả nhà bọn họ năm người khoái khoái lạc lạc, lúc thê tử còn sống, thường nói sau này nữ nhi cập kê xong nhất định phải tìm cho các nàng một lang quân như ý giống ông, vừa si tình, vừa biết thương yêu thê tử...!Nhưng vạn vạn không nghĩ tới là, nàng không thể sống đến khi nữ nhi cập kê!
Phu nhân ơi, nếu nàng ở trên trời có linh thiêng, nếu nhìn đến một đôi nữ nhi trưởng thành như hôm nay, cũng sẽ cười đúng không?
Hạ Lịch trìu mến nhìn nữ nhi, nói: "Hồi nhi cũng trưởng thành rồi." Công việc trong nhủ, một tiểu cô nương như nàng một mình gánh vác, hơn nữa còn xử lý gọn gàng ngăn nắp, giữa bất tri bất giác, con cái của ông thật sự đều đã trưởng thành.
Lớn đến mức cho dù không có người phụ thân này cũng có thể sống, thậm chí có thể sống rất tốt.
Hạ Mạt Hồi mạc danh cảm thấy thần sắc của phụ thân có chút thê lương, vội vàng kéo tay ông lại nói: "Lời này của phụ thân nữ nhi không thích nghe, nữ nhi vừa mới cập kê, phụ thân đã không muốn thương Hồi nhi nữa sao?"
Hạ Lịch bật cười: "Nha đầu này, nói cái gì vậy, phụ thân tất nhiên là yêu con."
"Vạy sao phụ thân lại không vui nha?" Hạ Mạt Hồi hỏi.
"Ngoại tổ mẫu cùng đại cữu mẫu đều ở đây đấy, phụ thân cũng không sợ bị họ chê cười."
Hạ Liên Phòng nghe vậy, mỉm cười nói: "Đều là người một nhà, phụ thân, ngài khóc ra đi, nữ nhi cam đoan không chê cười ngài."
Bị nàng nói như vậy, Hạ Lịch có chút quẫn bách, vội vàng thu hồi suy nghĩ đang bay xa, lắc đầu nói: "Nha đầu kia, miệng lưỡi ngày càng bén nhọn, ngay cả phụ thân cũng không tha."
Hạ Liên Phòng mím môi cười khẽ, lúc này, Thiên Tuyền đột nhiên đi tới, bám vào bên tai nàng nói câu gì đó.
Hạ Liên Phòng nhướn mày, như là đang bất ngờ.
Mọi người đều tò mò nhìn nét mặt của nàng, đợi cho Thiên Tuyền xoay người rời đi, Lam Tịch mới hỏi: "Liên muội, phát sinh chuyện gì rồi?"
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Là vương gia cùng Tiềm Nhi, còn có Thập Lục hoàng tử, từ biên cảnh gửi thư cùng lễ cập kê cho Hồi nhi, vừa vặn bắt kịp lúc."