Bởi vì sắp sang năm mới, cho nên một ngày trước trừ tịch, Hạ Lịch mang theo ba tỷ đệ bọn họ đến Phủ Tĩnh quốc công một chuyến.
Từ ba năm trước, Hạ Liên Phòng cùng Hạ Lịch, một người tại Phật đường, một người ở Tướng Quốc Tự, đều chưa từng bước vào nơi này, mà Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm cũng bởi vì Thượng Quan thị ngoài sáng ám cản trở mà không tới được mấy lần, trừ bỏ ngày lễ ngày tết, hai nhà dưới sự cố ý ngăn cản của Thượng Quan thị lại dần dần trở nên xa lạ.
Kiếp trước không qua năm mới bao lâu Hạ Liên Phòng liền chết, sau này Hạ gia bởi vì Thượng Quan thị dính líu vào chuyện hoàng thất, đứng ở phía đối lập với Phủ Tĩnh quốc công.
Mà sau khi tân hoàng đăng cơ, bốn phía chèn ép Phủ Tĩnh quốc công, thay vì nói kiếp trước bọn họ không chìa tay giúp đỡ, chi bằng nói là ngay cả tự vệ còn khó.
Lúc ấy Phủ Tĩnh quốc công đã mất đại quyền, ngoại tổ phụ dưới cơn nóng giận hộc máu mà chết, vài vị biểu ca cũng đều xảy ra chuyện, đại cữu phụ bệnh nặng quấn thân, dưới tình huống đó, bọn họ có thể bảo trụ Lam gia đã là không dễ, làm gì còn năng lực mà đi cứu vớt Hạ Mạt Hồi chứ? Lam thị trăm năm vọng tộc, ở Yến Lương thâm căn cố đế, lại đã từng là địch nhân của tân hoàng, bị chèn ép cũng là rất bình thường.
Huống chi miễn bàn lúc đó Binh bộ thượng thư Trương Chính Thư lại là thân tín của tân hoàng.
Ngoại tổ phụ cùng Hồi nhi đều cho rằng đối phương bỏ qua tình thân, đứng ở mặt đối địch kia, nhưng có ai biết, trung gian khúc chiết quấn quanh, căn bản là bởi Thượng Quan thị?
Cách thời gian nhị hoàng tử đăng cơ còn có bảy năm, mà bây giờ, nhị hoàng tử còn chưa được Hoàng Thượng phong làm trữ quân! Nàng còn có thời gian, bảy năm, đã đủ, đủ để nàng đem đệ muội dưỡng dục thành người, đủ để nàng từng bước một đem đường cho đi ổn.
Tĩnh quốc công phi thường yêu thích tiểu nữ nhi, nhưng ai biết tiểu nữ nhi này nhan bạc mệnh, tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn.
Ông chỉ có một hòn ngọc quý trên tay như vậy, đau đến tận xương tủy, nhận được tin nữ nhi qua đời thì ôing liền phun một búng máu từ cổ họng ra, quả thực khóe mắt muốn nứt.
Nhưng ông lại có thể thế nào? Hạ Lịch làm người ra sao ông nhìn ở trong mắt, chính là như thế, ông mới đem tiểu nữ nhi gả cho hắn, Hạ Lịch không có sai, nữ nhi cũng không sai, duy nhất sai, liền chỉ có Từ thị cái loại lão nhân không để ý tâm tình vãn bối kia.
Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là lẽ thường, Từ thị lại là mẹ ruột của Hạ Lịch, chẳng lẽ oing còn có thể làm gì Từ thị hay sao?
Là nữ nhi quá mức quật cường, tính tình như vậy, nếu là nam nhi, tất nhiên đỉnh thiên lập địa sa trường điểm binh, nhưng sinh tại trên người một cái nữ tử, không gặp được phu quân tốt, liền chú định cả đời cơ khổ.
Nhưng ông tình nguyện con gái của mình không gặp được phu quân tốt, cơ khổ cả đời, cũng không nguyện ý thấy nàng hồng nhan mất sớm!
Ông vừa có chút oán Hạ Lịch, lại biết sai không ở Hạ Lịch, trong lúc nhất thời, phi thường mâu thuẫn, cho nên cho dù biết tin Hạ Lịch hồi phủ cũng không cho người Phủ Tĩnh quốc công đi thăm, cố tình Hạ Lịch cũng vẫn không tới cửa.
Làm khi hạ nhân thông báo nói Hạ đại học sĩ đến bái phỏng, Tĩnh quốc công đều ngây ngẩn cả người!
Ông vốn không muốn thấy hắn, nhưng lại nghe nói Hạ Lịch mang theo cháu ngoại nữ cùng cháu ngoại đến, ông là đối Hạ Lịch có tâm kết, nhưng đối với cháu ngoại lại thập phần thương yêu, vì thế vội vàng phất phất tay để hạ nhân mời người vào.
Lam Chiến ngồi tại ghế dựa đàn mộc lớn bên cạnh ông không khỏi cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh, làm cho nàng đi đem lão thái quân, phu nhân cùng với vài vị thiếu gia mời đến.
Hạ Lịch vào tiền sảnh, đang muốn bái kiến Nhạc phụ, ai biết Tĩnh quốc công lại xẹt qua hắn trực tiếp chạy về phía ba nhi nữ đi theo phía sau, ôm lấy nói: "Các con ba kẻ không có lương tâm này, không biết chủ động tới xem ngoại tổ phụ sao? Nói, có phải là phụ thân dạy các con hay?" Nói xong còn hung hăng liếc xéo Hạ Lịch.
Từ khi vào tiền sảnh, Hạ Lịch một câu cũng chưa kịp nói liền bị chụp tội danh, đáy mắt bất đắc dĩ chợt lóe lên, liền thấy Lam Chiến nhẹ giọng nói: "Không cần để ý tới phụ thân, ông là đang cáu kỉnh đấy." Nhà có một lão già như có một trẻ nhỉ quả thật không sai, khi hắn còn nhỏ phụ thân có thể nói là uy nghiêm lãnh túc, bình thường một ánh mắt có thể làm hắn sợ tới mức hắn như nhũn ra, nhưng mấy năm gần đây lại giống nhe tiểu hài tử hay tức giận, chính là tính tình vẫn quật cường cố chấp như xưa, sợ là vĩnh viễn đều không đổi được.
"Đệ hiểu." Hạ Lịch ngồi vào bên người Lam Chiến, hai người khẽ giọng nói chuyện với nhau, trong lúc tầm mắt Hạ Lịch đảo qua trên người nhi nữ, đem sự tình mấy ngày nay từ đầu tới cuối nói một lần cho Lam Chiến.
"Nếu đã như thế, sau này đệ chớ có lại hồ đồ, muội muội đã không ở đây, ba đứa nhỏ này là thịt trong tim nó, đệ không thể buông tay mặc kệ." Hạ Lịch đối vơi muội muội mối tình thắm thiết, Lam Chiến tất nhiên vui như mở cờ, nhưng nếu phần ân tình này quá sâu, cho nên làm hại tới ba cái đứa nhỏ, vậy hắn liền không thể dung túng Hạ Lịch.
"Ba năm này đệ ở Tướng Quốc Tự, ta cùng phụ thân có tâm che chở bọn nhỏ, nhưng chung quy không phải người phủ học sĩ, nếu làm quá phận, khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, cho nên bọn nhỏ ở bên trong phủ trôi qua như thế nào, chúng ta cũng không rõ ràng.
Thị thiếp kia của đệ, không phải là kẻ dễ đối phó, người ta an bài trong phủ học sĩ phủ đều bị nàng ta đuổi đi, tốt nhất đệ nên tìm cái danh nghĩa, đem hạ nhân trong phủ phát mại bớt, đổi lại một đám mới."
"Ân, trước đó vài ngày đệ đã sai người đem đám hạ nhân trong sân viện bọn Liên nhi đổi đi, về phần cái những sân viện khác, chắc bọn họ khi nhìn thấy ta hồi phủ cũng không dám lại có tâm tư gì, sẽ không lấy Thượng Quan thị làm chủ, sai đâu đánh đó nữa.
Nàng ta khống chế được học sĩ phủ nhất thời, nhưng không khống chế được một đời." Hạ Lịch đạm đạo.
Trong lúc nói, thanh âm vang dội uy nghi của lão thái quân truyền đến: "Là Liên nhi bọn họ tới sao? Là Liên nhi bọn họ tới sao?" Tiến vào đại sảnh, thấyg tam tỷ đệ Hạ Liên Phòn, nước mắt xoát xoát liền rớt xuống, khiến Lam phu nhân đi theo sau hoảng sợ, vội nhẹ giọng khuyên giải an ủi.
Lam Chiến tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng đáy lại cũng rất kích động, nay trong sảnh tất cả đều là người trong nhà, không cần quản nhiều, tiến lên đây bắt lấy tay Hạ Lan Tiềm liền luyến tiếc buông ra, Hạ Lịch ngồi ở trên ghế trông qua, nhất thời dở khóc dở cười, Liên nhi bị lão thái quân gắt gao ôm vào trong ngực, Hồi nhi thì bị Tĩnh quốc công túm, vị anh vợ kia của ông giữ một phen mặt lạnh, túm tay Tiềm Nhi thao thao bất tuyệt nói gì đó, chỉ có Lam phu nhân Triệu thị cùng bốn cháu trai coi như bình thường, nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ, cũng giống như là muốn nhào qua.
Đây là cảnh ông vẫn luôn thực hâm mộ, Phủ Tĩnh quốc công cùng bất luận nhà nào cũng đều không giống, bọn họ coi trọng tình thân nhất, có thể vì thân nhân trả giá tánh mạng của mình.
"Liên nhi, Liên nhi, đứa nhỏ số khổ của ta..." Lão thái quân nâng măt Hạ Liên Phòng lên nhìn chăm chú, trong thoáng chốc dường như nhìn thấy nữ nhi mất sớm, nhất thời bi thương trào ra, nước mắt chảy càng mạnh.
Hạ Liên Phòng vội nói: "Ngoại tổ mẫu, hôm nay là ngày lành, sao ngài khóc rồi? Đợi lát nữa Liên nhi còn muốn ăn chút điểm tâm vui vẻ đâu, xem ngài vừa khóc như vậy, đợi lát nữa 'Mở miệng cười', còn không biến thành 'Ngậm miệng khóc' a?"
Mở miệng cười là một loại điểm tâm làm từ mứt hoa quả, bột mì, đường mạch nha kết hợp với nhau rồi đem chiên, bởi vì có một chỗ hổng như là miệng mỉm cươi, cho nên có tên mở miệng cười, là món Hạ Liên Phòng thích nhất.
Vừa nghe Hạ Liên Phòng nói như vậy, lão thái quân nhất thời khóc cũng không được, mà cười cũng không được, cuối cùng nhẹ nhàng gõ trán cháu ngoại, sẳng giọng: "Cháu nha đầu kia, ở đâu học được nói chuyện như vậy!"
"Tổ mẫu, cháu thấy Liên biểu muội nói chuyện như vậy không có gì không tốt, trước đây quá hướng nội thẹn thùng, xem nàng bây giờ, nhiều có phong cách quý phái!" Thân mặc trang phục màu sắc tươi sáng, bên hông dùng ngũ sắc thải lụa hệ một khối mĩ ngọc thiếu niên cười trêu chọc.
Trước khi Hạ phu nhân chưa qua, hai nhà thân như một, tỷ đệ Hạ Liên Phòng cùng bốn vị biểu ca này đều là chơi đùa từ nhỏ đến lớn, cảm tình phi thường tốt, nếu không có Thượng Quan thị xuất hiện, bọn họ hiện tại khẳng định vẫn là một đại gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng trên đời nào có nhiều chữ nếu như vậy, thời gian qua Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm và các bị biểu ca vẫn được gặp nhau, vài vị biểu ca đều rất lý giải tình huống sinh hoạt của các biểu đệ muội, nhưng đối với Hạ Liên Phòng, thì thật đúng là suốt cả ba năm một cái liếc mắt cũng không được thấy.
Trước đây bọn họ sẽ phụng mệnh trưởng bối đi phủ đại học sĩ, nhưng mỗi khi đi một lát liền phải trở về, chung quy phải tuân thủ lễ pháp quy củ, dù mở miệng nói với Thượng Quan thị lúc ấy cầm quyền bảo muốn đi Phật đường thăm Liên biểu muội, Thượng Quan thị cũng lấy các loại lý do thoái thác có lệ bỏ qua.
Cho nên suốt ba năm, đôi bên lại là một lần cũng chưa gặp qua.
Nay thấy, Hạ Liên Phòng vẫn thanh lệ nhu hoà như ba năm trước, chỉ là giữa mi mày hơn một tia kiên nghị, mắt phượng đen láy trầm tĩnh giống như giếng cổ, lời nói cử chỉ thập phần ôn nhu động lòng người, không giống như từng bị bạc đãi.
"Đa tạ Vãn biểu ca khích lệ." Hạ Liên Phòng mím môi cười.
Lam gia đặt tên đều phi thường tùy tâm sở dục, trừ bỏ tên của ngoại tổ phụ là tằng ngoại tổ phụ nghiền ngẫm từng chữ một lấy ra, tên của đại cữu phụ Lam Chiến phát ra từ ngoại tổ phụ lúc ấy còn đang ở trên chiến trường đánh nhau, mà tên bốn vị biểu ca còn tùy ý hơn nữa: Thần (buổi sáng sớm), Thưởng (buổi trưa/chính ngọ), Tịch (chiều tối), Vãn (hoàng hôn), vừa vặn bao quát cả một ngày.
Hỏi đại cữu phụ, hắn liền nói mình xem như võ tướng, chịu không nổi nhất là toan hủ văn nhân, lấy danh tự cho các nhi tử như vậy hắn cảm thấy đã đủ tốt rồi, lúc trước khi Thần biểu ca sinh ra là giờ sửu, lấy tính tình của hắn, chưa gọi Lam Sửu đã là rất tốt rồi!
Nhưng cố tình võ tướng thế gia Lam thị như vậy, lại sinh ra Lam Thần Lam Thưởng hai vị văn thần, Lam Tịch không có hứng thú gì với quan trường, lại yêu thích buôn bán kinh thương, chỉ có tứ tử Lam Vãn, từ nhỏ liền thích múa đao lộng thương, Phủ Tĩnh quốc công cũng mới tính là có truyền thừa.
Bốn vị biểu ca này ai ai cũng tuấn tú lịch sự, Lam thị từ trước đến nay sinh ra rất nhiều mĩ nhân.
Kiếp trước Phủ Tĩnh quốc công là đứng ở phe đối lập với nhị hoàng tử , bởi vì Tĩnh quốc công cảm thấy nhị hoàng tử làm người quá mức thâm trầm, không đủ để trở thànhHoàng Đế tốt nhân từ cơ trí, ông từ trước đến giờ đều coi trọng tứ hoàng tử ôn hòa đôn hậu, nhưng ai biết vì vậy lại dẫn tới nhị hoàng tử kiêng kị, vì thế sau khi hắn đăng cơ chuyện thứ nhất chính là cướp binh quyền của Tĩnh quốc công!
Đại Tụng triều dân giàu nước mạnh, binh tướng có thể ra trận giết địch có trăm vạn người.
Đương kim Hoàng Đế chia binh tướng phù ra làm bốn, một phần ở trong tay Thanh vương điện hạ, một phần ở trong tay Tĩnh quốc công, Tín Dương hậu cùng Hoàng Đế thì kiềm giữ hai phần còn lại, bọn họ đem binh quyền chia làm bốn, Hoàng gia chưởng hai, thần tử chưởng hai.
Nhưng thực muốn chân chính nói đến hiệu lệnh toàn quân, sợ vẫn là vị Thanh vương điện hạ kia được truy sùng nhất.
Nay tứ hải Thái Bình, đám võ tướng chưởng quản binh quyền bọn họ đều ở phủ đệ trong Yến Lương, chỉ có Thanh vương là vẫn trú đóng ở biên cương, hiếm khi trở về..