Trương thị một nhà từ lúc vào thành Yến Lương liền bị một mảnh phồn hoa này làm cho mê mẩn hoa mắt, cảm thấy mình trước đây ở Trừ Châu tuy đã rất tốt, nhưng vô luận thế nào cũng không so được với kinh thành, bọn họ một đường trải qua không ít tòa nhà của quan lại thé gia, càng xem càng cảm thấy nhà mình không lên nổi mặt bàn, nội tâm đối với phủ đại học sĩ sắp tìm đến để nương tựa lại thêm một phần khát khao.
Bất quá khát khao này như thế nào cũng không rung động cùng hâm mộ bằng khi bọn họ chính mắt thấy được phủ đại học sĩ!
Cánh cổng màu đen đoan trang khí phái, hai bên cửa đặt hai đầu sư tử bằng đá, trên bảng hiệu nền đen chữ đỏ bốn chữ phủ đại học sĩ ở dưới ánh mặt trời có vẻ vô cùng rạng rỡ sinh huy! Ngay cả thủ vệ gia đinh canh cửa, chất vải mặc trên người cũng cực tốt, ai ai đều thân hình cao lớn ngũ quan đoan chính, cả người tỏa ra chính khí, khiến người nhìn vào liền sinh lòng sợ hãi.
Trương lão phu nhân vừa gả vào Trương gia không lâu, Trương lão thái gia liền đem biểu muội thanh mai trúc mã lấy danh phận bình thê đón vào trong phủ, khéo là biểu muội này cũng họ Từ, bởi vậy để phân biệt hai người, mọi người đều gọi họ là Đại Từ thị cùng Tiểu Từ thị.
Nay nhiều năm trôi qua như vậy, Trương lão thái gia cùng Tiểu Từ thị đều đã xuống đất, ngược lại Đại Từ thị lại càng già càng dẻo dai, càng sống càng có tinh thần.
Bà ta nhìn bảng hiệu trước mắt, nhìn phủ đại học sĩ khí phái này, trong lòng không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Năm đó nếu bà ta thông minh một chút, nhìn xa trông rộng một chút thì nói không chừng người gả vào Hạ gia chính là bà ta, ai kêu lúc ấy bà ta một lòng thích Trương lão thái gia, chẳng sợ đối phương là kẻ thương nhân bà ta cũng không tiếc hết thảy muốn gả đến thế nên mới chọc cho người nhà tức giận, đem bà ta trục xuất.
Tình yêu mà bà ta một lòng chờ đợi, Trương lão thái gia cũng không thể cho bà ta, hắn chỉ là muốn ở Yến Lương vịn lên một nữ tử cao môn đại hộ từ đó đem chuyện buôn bán làm lớn, ai biết bà ta lại liều lĩnh vì hắn, còn bị Từ gia xoá tên, còn bị lệnh cưỡng chế một đời không cho phép đặt chân vào kinh thành.
Đại Từ thị bị lừa, trong lòng oán hận tất nhiên là không cần nhiều lời, nhưng bà ta cứng rắn là kẻ có thể nhịn, chẳng sợ Trương lão thái gia bởi vì bà ta không có giá trị lợi dụng lạnh lùng với bà ta, sau khi bà ta nhập môn không lâu lại còn đón thêm bình thê vào cửa, Đại Từ thị vẫn nhất nhất nhịn xuống.
Từ đó về sau bà ta chỉ dùng thời gian ngắn ngủi mấy năm liền đem toàn bộ Trương gia nắm vào trong lòng bàn tay mình, Tiểu Từ thị kia căn bản không thể ở trong tay bà ta sống được mấy năm, Trương lão thái gia sau này nhét vào phủ thêm vài di nương, mỗi một người đều bị bà ta dạy dỗ dễ bảo, Trương viên ngoại do bà ta sinh ra đương nhiên trở thành đích tử duy nhất của Trương gia.
Hiện tại Trương lão thái gia chết, Từ gia lại xuống dốc không phanh nên Đại Từ thị mới nghĩ tới muội muội là lão phu nhân phủ đại học sĩ, chính mình đời này xem như xong nhưng bà ta còn có một cháu trai đang độ niên hoa, cũng không thể để hắn cả đời không có tiền đồ chứ? Vì thế bà ta liền gửi cho Từ thị tu một phong thư, sau khi được đối phương nhận lời trợ giúp liền chuyển nhà tới Yến Lương —— đương nhiên, mấy di nương kia của Trương lão thái gia thì ba ta mặc kể, mặc cho họ tự sinh tự diệt đi thôi.
Có thể nói, bản thân Đại Từ thị này là kẻ có một loại dục vọng không chế cực mạnh, bà ta cường thế, bưu hãn cho nên mới dưỡng ra cái loại nhi tử yếu đuối háo sắc như Trương viên ngoại.
May mắn cháu trai không chịu thua kém, tuổi còn trẻ đã đậu tú tài, nếu có thể được Hạ Lịch đề bạt cùng chỉ dẫn sau này nhất định có thể trở nên nổi bật, làm rạng rỡ tổ tông.
Đại Từ thị sở dĩ muốn chuyển nhà đến Yến Lương, một mặt là tưởng niệm phồn hoa nơi này, về phương diện khác chính là vì tiền đồ của cháu trai Trương Chính Thư.
Có một biểu thúc là nhất phẩm đại quan, sĩ đồ của hắn mới có thể đi được dễ dàng cùng quang minh nha!
Đương nhiên, trước khi tới bà ta cũng đã tìm hieur tình hình trong phủ đại học sĩ.
Không có phu nhân, chỉ có một cái di nương cùng bốn vị tiểu thư và một vị đại thiếu gia, muội muội bà ta khi còn ở nhà gả liền bị bà ta chèn ép gắt gao, nếu không phải bà ta coi trọng Trương lão thái gia thì sao đến phiên Từ thị được gả vào Hạ gia? Cho nên Đại Từ thị cảm thấy, Từ thị có phú quý như hôm nay đều phải cảm tạ bà ta năm đó vì khuynh tình đã nhường cho đấy! Một khi đã như vậy thì bà ta mang theo con cháu đến tìm nơi nương tựa, nói sao đi chăng nữa thì Từ thị cũng phải đem phủ đại học sĩ này giao cho bà ta quản lý đi? Chung quy di nương là cái loại không lên được mặt bàn, tiểu thư trong phủ lại tuổi tác lại nhỏ, việc chưởng quản bếp núc này, Đại Từ thị cảm thấy không ai thích hợp để làm hơn bà ta.
(Mia: cực phẩm từ địa cầu nào rớt xuống đây không biết???)
Cho nên khi nhìn thấy phủ đại học sĩ vừa to vừa đẹp, bà ta tất nhiên rất cao hứng, nghĩ mình có thể trụ đến chỗ như thế này, thật sự không biết uy phong gấp bao nhiêu lần hơn nhà cũ của Trương gia ở Trừ Châu.
Nhưng thấy Từ thị cùng Hạ Lịch không hề ở cửa nghênh đón, Đại Từ thị liền có chút không vui.
Bà ta thấy, mình đường xa mà đến, lại là trưởng bối, nói như thế nào cũng phải đi ra đón chào mới đúng nha, nhất thời trong lòng liền có so đo, ngoài mặt cũng không dễ coi.
Gia đinh giữ cửa thấy trùng trùng điệp điệp tới mấy chiếc xe ngựa liền biết là một nhà Trương lão phu nhân trong miệng lão gia nói, liền vội vàng tiến lên tiếp đón, đem xe ngựa dẫn vào bên trong phủ.
Hạ An tiến lên cúi chào, cung kính nói: "Chắc đây chính là Trương lão phu nhân, tiểu nhân là quản gia phủ đại học sĩ- Hạ An, lão gia nhà ta đã sớm phân phó tiểu nhân chờ ở đây, kính mời Trương lão phu nhân đi bên này." Hắn không dấu vết liếc mấy chiếc xe ngựa của Trương gia một cái, thấy hai chiếc đi trước bên trong ngồi là chủ tử Trương gia, hai chiếc phía sau thì là mấy hạ nhân, nhưng nhân số cũng không nhiều, chắc lần này bọn họ đến kinh vẫn chưa đem tất cả mọi người ở Trừ Châu lão gia đều mang đến, trên xe ngựa đi sau cùng là chút vàng bạc châu báu, đều là vật đáng tiền, do mấy gia đinh canh chừng vô cùng cẩn thận, trừ bỏ nô bộc thân cận bên các chủ tử Trương gia thì chỉ có không đến mười người làm.
Không phải nói Trương gia ở Trừ Châu cũng được coi như phú giáp một phương sao? Tại sao thoạt nhìn lại nghèo nàn như vậy?
Hạ An tất nhiên là không biết, Trương gia chỉ có phong cảnh mặt ngoài, kỳ thật trước khi Trương lão thái gia chết đã là kéo dài hơi tàn, cho nên Đại Từ thị mới quả quyết chuyển nhà đến Yến Lương như thế, cũng đem ngân lượng có thể lấy ra từ trong nhà và trong các cửa hàng vơ vé toàn bộ, đem nợ ngập đầu lại hết cho đám di nương của Trương lão thái gia, thừa dịp ban đêm vụng trộm lên đường.
Cũng may năm đó bà ta bị Từ gia đuổi, khi cùng Trương lão thái gia về Trừ Châu thì hai người đều ngại mất mặt, không đem thân phận của bà ta nói ra, trước đây vẫn có người châm chọc bà ta khả năng có xuất thân thấp hèn, hiện nay ngược lại là chuyện tốt, không ai biết bà ta đã đến tìm muội muội nương tựa.
Đoàn người vào cổng, ven đường xuyên qua hành lang quanh co khúc khuỷu, nhìn thấy tiền viện rường cột chạm trổ, hành lang eo mạn hồi, hạ nhân lui tới ăn mặc đẹp đẽ chỉnh tề, đều tự có nhiệm vụ, thật là quá khí phái, quá hoa lệ! Chỉ riêng từ cổng đi đến tiền sảnh đã mất gần nửa nén hương!
Chỉ sợ lúc nhà bọn họ hưng thịnh nhất ở Trừ Châu cũng chưa từng được ở tòa nhà tốt như vậy!
Bao gồm cả Đại Từ thị ở bên trong, trên mặt người Trương gia đều tràn đầy yêu thích ngưỡng mộ cùng rung động, còn có vẻ tham lam không muốn người khác biết.
Đợi cho bọn họ đến tiền sảnh, Hạ An tiến đến bẩm báo, theo sau liền đi ra nói: "Trương lão phu nhân, lão gia cho mời."
Đại Từ thị quay đầu liếc mắt nhìn con cháu mình, thấp giọng quát mắng nói: "Đều chuẩn bị tinh thần tốt cho lão thân, để tiểu di nãi nãi của các ngươi nhìn xem, con cháu Trương gia ta, đều là có tiền đồ có chí khí!" Nói xong chỉnh chỉnh lại bộ xiêm y tốt nhất có trên người, cất bước đi vào.
Nhưng vừa đi vào bà ta liền cảm thấy vô cùng ghen tị! Ngồi chỗ chủ vị bên phải tiền sảnh là Từ thị, thân xuyên bộ áo kép ngân nghê hồng tế vân cẩm, áo khoác ngoài là một kiện thanh hoa kháp hoa, bên dưới là váy Kim La màu tím đỏ, đầu cắm trâm mạ vàng nạm bảo phượng điệp, trên cân quắc còn khảm một viên dạ minh châu to, quả nhiên là vô cùng uy nghiêm, dáng vẻ ung dung! Trái lại chính mình, tất cả trang sức trên người cộng lại sợ là cũng không địch nổi cái nhẫn noãn ngọc trên ngón tay cái Từ thị!
Lại nhìn sang bên phải, người ngồi là nam tử trung niên tuấn tú thân mặc áo dài màu xám nhạt, giờ phút này đối phương đang nghiêng mình nói cái gì đó với Từ thị, đây chắc là người cháu Hạ Lịch của bà ta.
Nhìn tiếp xuống dưới liền nhìn thấy một mĩ phụ trung niên trang điểm tinh xảo, ngồi bên người nàng ta là hai thiếu nữ kiều tiếu, một hồng một xanh, đều là phú quý bức người, linh khí lả lướt, so sánh với tiểu thư Trương gia, chỉ riêng khí chất đa không thể đánh đồng!
"Di mẫu đường xa mà đến, một đường phong trần, nhất định là rất vất vả đi?" Hạ Lịch sai người dâng trà, khí tràng thượng vị giả nhiều năm khiến cho người Trương gia, bao gồm Đại Từ thị không dám thở mạnh một chút, nhất là Trương viên ngoại, đáng khinh gù lưng cúi đầu, xem ở trong mắt Đại Từ thị thật là vị nhi nói không ra lời nổi.
Đều là nhi tử, dựa vào cái gì con trai của bà ta lại không bằng muội muội? Một là nhất phẩm đại quan thâm thụ Hoàng Đế tín nhiệm, một cái khác lại là viên ngoại có chút tài sản không hề công danh! Một Đem ra so sánh nào chỉ là khác nhau một trời một vực!
Đại Từ thị quen cường thế, chẳng sợ trong lòng có chua xót, ở mặt ngoài vẫn không chịu yếu thế: "Cũng còn tốt, ít nhiều nhờ có Hạ Lịch cháu lo lắng."
Từ thị cười nói: "Tỷ tỷ lần này tới đây cứ an tâm ở tạm trong phủ, tỷ muội chúng ta đã nhiều năm chưa gặp, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói."
Đại Từ thị gật đầu, quay đầu trừng mắt Trương viên ngoại: "Còn không mau bái kiến tiểu di cùng biểu đệ ngươi!"
Song phương thế này mới lần lượt giới thiệu với nhau, người Trương gia lần này ngoại trừ Đại Từ thị, Trương viên ngoại, Trương phu nhân cùng Trương Chính Thư, còn có hai di nương cùng hai nữ nhi của Trương viên ngoại, nhưng Hạ Lịch nhìn thấy rõ ràng, đám người Trương gia này đều có chút e ngại Đại Từ thị, thường thường một ánh mắt của bà ta liền có thể khiến đối phương sợ tới mức không thể động đậy, nghĩ đến vị di mẫu này chắc cũng có thủ đoạn rất cao, bằng không há có thể đắn đo được nhiều người như vậy?
Giới thiệu lẫn nhau xong, Từ thị nhíu lại mi, hỏi Ngụy nương: "Ngươi đi xem thử xem đại tiểu thư bọn họ tại sao còn chưa tới?"
Nghe xong lời này, Đại Từ thị mới chú ý đến ở đây chỉ có hai tiểu thư Hạ gia, lại là thứ xuất, ba tử nữ đích xuất đều không xuất hiện.
Chẳng lẽ là xem thường đại di nãi nãi nghèo túng này, cho nên khinh thường đi ra gặp mặt? Nghĩ như vậy, ấn tượng đầu liền của bà ta đối với tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng liền không tốt lắm.
Đại Từ thị là người quen kiêu ngạo, người như vậy cũng đặc biệt tự ti, nhất là vào hoàn cảnh ở thấp hơn Từ thị nhiều như vậy.
Đang muốn mở miệng nói chuyện liền nghe được một thanh âm thanh thúy xinh đẹp cất lên: "Tổ mẫu nói gì vậy, chúng ta đây không phải đã tới nha!"
Chỉ thấy mành cửa hông cạnh bình phong bị một bàn tay nhấc lên, đầu tiên là một nha hoàn xuất hiện, phía sau liền tiếp tiến vào hai tuyệt sắc mĩ nhân nhi: "Tổ mẫu, là do tôn nữ trên đường làm mất vòng tai nên mới làm phiền đại tỷ cùng đệ đệ theo tôn nữ trở về tìm, ngài đừng giận tôn nữ nha!"
Từ lúc Hạ Liên Phòng ra khỏi Phật đường, chính mình lại gặp phải ác mộng kỳ quái kia, Hạ Mạt Hồi càng ngày càng giỏi giang, càng ngày càng biết làm người, Từ thị đối với nàng cũng càng ngày càng thêm coi trọng, thương yêu.
Nghe xong lời của nàng, liền từ ái nói: "Mất thì mất thôi, để hạ nhân tìm cũng là được, trời lạnh như vậy, cháu cũng không sợ đông lạnh hỏng rồi, xem khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật là có chút đỏ bừng rồi đấy."
Hạ Mạt Hồi khéo cười tươi đẹp đến gần, hành lễ, Hạ Lan Tiềm đi theo vào phía sau liền không khách khí chút nào phá đám nàng: "Tổ mẫu, nhị tỷ càng ngày càng vứt đồ bừa bãi, tôn nhi cùng đại tỷ mất một phen mới tìm được nha, ngài nên dạy dỗ tỷ ấy, Tôn nhi thật sợ ngày nào đó ngay cả bản thân tỷ ấy đều làm mất!"
"Cháu đứa nhỏ này!" Từ thị bị chọc cho thoải mái, vội vẫy bảo bối kim tôn đến bên người, Hạ Lan Tiềm liền xông đến, thẳng tắp bổ nhào vào trong lòng Từ thị.
"Tiềm Nhi! Đệ nhẹ một, đừng đè ép tổ mẫu." Cùng với tiếng nói mềm nhẹ êm tai này hạ xuống, sau mành lại đi ra thêm một người.
Lúc đầu một nhà Trương thị thấy Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý liền cảm thấy hai vị tiểu thư này xinh đẹp như hoa, tìm khắp Trừ Châu cũng không thấy ai sánh bằng, nhưng sau đó mành vừa vén lên, đầu tiên đi ra là Hạ Mạt Hồi mĩ lệ tuyệt luân, sau đó là Hạ Lan Tiềm tinh xảo như ngọc, mỹ nhân nhi một cái tiếp một cái, phía sau thế nhưng còn có Hạ Liên Phòng mặt mày như tranh vẽ!
Hạ gia lại có nhiều mĩ nhân như vậy!
Quay đầu nhìn lại hai thứ xuất tiểu thư, dung mạo kiều diễm kia nháy mắt liền tụt xuống vài bậc.
Ở Trừ Châu thì hai tiểu thư Trương gia cũng được coi là mĩ mạo nổi danh, không ít người đều tới cửa cầu thân, nhưng Đại Từ thị một lòng muốn các nàng gả cao cho quý nhân có thể nâng đỡ Trương gia, cho nên vẫn kéo dài chưa gả, hai tiểu thư đều đã cập kê nhưng nay lại vẫn chưa có hôn ước.
Cứ tưởng rằng cháu gái nhà mình đã là mĩ mạo hơn người, nhưng vừa so sánh với nữ nhân Hạ gia thì quả thực là cách biệt một trời một vực! Đừng nói so với đích xuất thiên kim, chỉ riêng thứ xuất cũng đã hơn xa các nàng một mảng lớn!
Đại Từ thị càng thêm ghen tị Từ thị, sao cái gì tốt đều bị bà ta đoạt được hết? Chính mình gả cho kẻ thương nhân, bị bức rời kinh, trượng phu lại là kẻ lạm tình, di nương trong phủ đông đảo, sinh ra con trai lại không tiền đồ như thế, gia đạo sa sút.
Nhưng Từ thị gả vào vọng tộc như Hạ gia, trượng phu lại chung thân chưa từng nạp thiếp, nhi tử còn là nhất phẩm đại quan triều đình, hơn nữa lại sinh ra vài tôn nữ tuyệt sắc, chỉ cần dung mạo của nữ nhân Hạ gia thì dù tiểu thiếu gia Hạ gia là hoàn khố công tử sau này cũng vẫn có vinh hoa phú quý không đếm được hết!
Tục ngữ nói, người so với người, hơn nhau ở cái số, đại khái chính là cái đạo lý này.
Từ thị cười nói: "Tổ mẫu thân thể rất tốt, ngược lại là Liên nhi các cháu, mau bái kiến đại di nãi nãi cùng biểu bá phụ biểu bá mẫu, cùng với biểu ca biểu tỷ của các cháu đi."
Biểu ca?
Hạ Liên Phòng mỉm cười, Trương Chính Thư cũng xứng được các nàng gọi là biểu ca? Biểu ca của nàng, là Lam gia tứ kiệt đỉnh thiên lập địa Phủ Tĩnh quốc công, loại mặt hàng như Trương Chính Thư thì được tính là cái thá gì? !
Nhưng trên mặt nàng lại nhìn không ra một chút khinh miệt: "Bái kiến đại di nãi nãi, bái kiến biểu bá phụ biểu bá mẫu, bái kiến biểu ca cùng hai vị biểu tỷ."
Ngay từ đầu thấy Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý, Trương Chính Thư đã nhìn đăm đăm, khi Hạ Mạt Hồi xuất hiện, Trương Chính Thư liền càng thêm không còn hồn phách, nước miếng cũng sắp chảy ra, sau lại thấy Hạ Liên Phòng thì một trái tim liền đập bùm bụp, cũng không biết hắn lấy đâu ra tự tin dám nghĩ nếu một ngày kia mình có thể đậu Trạng Nguyên, liền sẽ cưới hai đích nữ Hạ gia này làm thê thiếp, học theo nga hoàng nữ anh thì chẳng phải là một chuyện tốt đẹp sao?!
Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, còn không phản ứng kịp tiếp đón tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng, đợi khi hắn hoàn hồn người ta đã ân cần thăm hỏi xong nhất tề ngồi xuống.
Hạ Lan Tiềm từ cái nhìn đầu tiên đã chán ghét vị biểu ca này, cậu thấy dáng vẻ xấu xa của đối phương hận không thể đem hai con tròng mắt dính tại trên người hai tỷ tỷ của mình thì không khỏi chán ghét bĩu bĩu môi.
Loại cóc ghẻ như vậy cậu dùng một quyền đã có thể đánh cho hắn rung hết răng!
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hạ Lan Tiềm, Trương Chính Thư lại không phản ứng kịp, như cũ nhìn chằm chằm Hạ Mạt Hồi, chốc lát sau lại nhìn về Hạ Liên Phòng, qua lại suy tính dưới đáy lòng, đến cùng muốn cưới ai nhập vào cửa trước đây? Không bằng cùng cưới, đêm động phòng hoa chúc ba người cộng phó vu sơn, sẽ là chuyện mỹ diệu cỡ nào!
"Đại tỷ." Hạ Lan Tiềm nghiêng người sang, nằm sấp đến bên tai Hạ Liên Phòng nói: "Đệ dùng một quyền có thể đánh rớt mười chiếc răng của tên biểu ca này, tỷ có tin hay không?"
Hạ Liên Phòng vừa nghe liền buồn cười, nụ cười này của nàng càng thêm thanh lệ động lòng người, hồn phách của Trương Chính Thư quả thực đều bị câu đi mất! "Đệ nha, tại sao sau khi tập võ càng thêm bạo lực rồi, người ta trêu chọc đệ, đệ liền muốn đánh rụng mười chiếc răng người ta?" Nói ít cũng phải hai mươi cái mới được.
Hạ Lan Tiềm hừ một tiếng, "Đệ không thích đám người này." Một đám như chưa hiểu việc đời, đáy mắt tham lam muốn che cũng che không nổi.
"Đại tỷ, bên ngoài sân viện của tỷ cùng nhị tỷ nhớ cử thêm nhiều người trông coi, đệ cảm thấy đám người này không phải thứ gì tốt." Dưới sự chỉ bảo của đại cữu phụ cùng vài vị biểu ca, Hạ Lan Tiềm không chỉ võ nghệ tiến bộ không ít, ngay cả bản lĩnh nhìn người cũng tăng lên.
Đại biểu ca Lam Thần là Đại Lý tự Thiếu Khanh, chưởng quản thẩm án hình ngục, thường xuyên túm Hạ Lan Tiềm bồi hắn cùng thẩm vấn, mượn mấy án kiện đó dạy cậu cách nhìn người cùng rèn luyện tư duy, cho nên đừng nhìn Hạ Lan Tiềm còn nhỏ, ánh mắt của cậu tinh hơn rất nhiều người đấy.
Nhìn Tiềm Nhi như vậy, lại nghĩ đến Tiềm Nhi kiếp trước không ai chỉ bảo dưới sự kích thích của Thượng Quan thị luôn là tính tình táo bạo dễ nổi giận, quả nhiên là một trời một vực.
Đối với sự tiến bộ của đệ đệ, Hạ Liên Phòng nhìn ở trong mắt, cũng không tiếc khen ngợi cậu: "Phải phải phải, ta biết Tiềm Nhi của chúng ta thông minh nhất, đệ nói chuẩn không sai, đợi lát nữa ta liền sai người đem cảnh giới bên ngoài sân viện tăng mạnh gấp đôi, có được hay không?"
Nhận được câu trả lời hài lòng Hạ Lan Tiềm liền cười nheo mắt.
Mọi người lại hàn huyên thêm khoảng một chén trà, Hạ Lịch liền kêu Hạ An mang đoàn người Trương gia đi khách sân viện nghỉ ngơi.
Khách sân viện sớm đã được quét dọn sạch sẽ, đệm giường chăn đều đổi mới rồi, cả đám người Trương gia cùng hạ nhân bọn họ mang đến vào ở đều còn dư dật.
Hạ An giới thiệu bố cục phòng ốc cho bọn họ một lượt sau đó liền lui xuống, trong khách sân viện chỉ còn lại một nhà Trương thị cùng người làm của bọn họ.
Trương gia đại tiểu thư, gọi là Trương Linh Chi lặng lẽ nói với mẫu thân nàng ta, cũng chính là Tôn di nương của Trương viên ngoại: "Di nương, phủ đại học sĩ này thật xa hoa nha, ngay cả cái khách sân viện còn lớn hơn chủ viện của chúng ta nha!" Nàng ta nhớ tới lúc trước nhìn thấy Hạ Liên Phòng, đối phương đi ra từ mành sau, phía sau theo một đống lớn nha hoàn bà mụ, còn bên người mình thì sao? Chỉ có một cái nha hoàn thiếp thân, so sánh thua chị kém em, trong lòng vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
Bất quá cũng may nay nhà bọn họ cũng ở Yến Lương, về sau chỉ cần bám chặt lấy Hạ gia, ngày lành đều ở phía sau đâu!
Tôn di nương cũng bị khách sân viện này mê mắt: "Đúng a...!Xem sân viện này, thật to, thật tốt!"
Đại Từ thị nghe không nổi lời nói hẹp hòi như vậy của bọn họ, nhưng đối phương là di nương cùng thứ nữ, chưa trải sự đời cho nên cũng không giận, chỉ lo phân gian phòng.
Bởi vì đi đường mệt nhọc vất vả, ai nấy tự liền đều nghĩ muốn nghỉ ngơi, nhưng rất nhanh liền có bà tử dẫn theo nhóm tỳ nữ đến đưa lên thức ăn cùng nước ấm, để bọn họ ăn cơm và tắm rửa.
Trong nước thả đóa hoa, trogn phòng đốt huân hương, không biết có bao nhiêu hưởng thụ!
Đến đưa đồ ăn là Lục nương, sau khi trở về bà đem những gì mình nhìn thấy nhất nhất báo lại cho Hạ Liên Phòng đang ở trong thư phòng Hạ Lịch.
Sau khi nhận được đồ ăn chỉ có Đại Từ thị thờ ơ, những người khác đều là mặt lộ vẻ vui mừng, Trương Chính Thư thì liên tục lôi kéo bà hỏi thăm các vị tiểu thư.
"Tiểu thư, cần gì phải đối tốt với bọn họ như vậy? Lão nô thấy bọn họ đều không phải người tốt gì, lão gia cho bọn họ lưu lại ở tạm trong phủ, ngày lâu sợ là sẽ làm ra mấy trò mất lý trí! Khách sân viện tốt như vậy, cho bọn họ ở thật là đáng tiếc!"
Hạ Liên Phòng cười khẽ: "Người tới tức là khách, cũng không thể để cho người ta nói chúng ta chậm trễ thân nhân của tổ mẫu.
Lục nương, bà cảm thấy khách sân viện cho bọn họ ở thật đáng tiếc, nhưng ta xem nha, lão phu nhân Trương gia kia lại bực bội ấy chứ!"
Lục nương còn chưa kịp hỏi, Hạ Lan Tiềm liền tò mò nói: "Vì sao lại bực bội? Chẳng lẽ là chê chúng ta đối xử với bọn họ không đủ thân thiết không đủ tốt?" Nói xong lại tự mình nói tiếp: "Ai lại đi đối xử tốt với một đám đỉa đói hút máu người nha, có phải bị điên đâu!"
Lời này vừa ra, ngay cả Hạ Lịch đang viết tấu chương cũng bật cười, Hạ Mạt Hồi đứng mài mực ở bên cạnh ông cũng cười tươi như hoa.
Hạ Liên Phòng gật gật đầu, khen: "Nay ánh mắt nhìn người của Tiềm Nhi đúng là ngày càng chuẩn." Đám người kia không phải đúng là lũ đỉa đói hút máu người sao? Cắn người xong liền không buông miệng, đến tận khi hút hết máu cũng chawgr buông tha.
Tác giả có lời muốn nói: thực nhiều chữ.
.