Trương Linh Chi là buổi sáng ngày hôm sau bị gia đinh quét dọn bên ngoài phủ phát hiện.
Mới đầu bọn họ chỉ là kỳ quái trên đường sao lại có cái bao lớn như vậy, đi qua xem thử, cảm giác bên trong có cái gì đó dài dài, cũng không biết là cái gì, vài người hai mặt nhìn nhau, sau đó thăm dò dùng chổi đem vải dệt che ở trên người vật thể kỳ quái xốc lên, thứ lọt vào trong tầm mắt làm cho bọn họ luống cuống, đứng tại chỗ há hốc mồm, một hồi lâu sau mới giật mình nói: "Các ngươi mau ở đây canh chừng, ta đi bẩm báo chủ tử!"
Hạ Lịch lúc ấy đã thượng triều, trong phủ chỉ có Hạ Liên Phòng.
Sớm như vậy, nàng thậm chí còn chưa thức dậy.
Bên ngoài sân viện hò hét ầm ĩ, không lâu sau truyền đến tiếng Cầm Thi nói nhỏ: "Tiểu thư còn chưa thức giấc, bất kể là ai, đều trước tiên ném ở đó, đợi cho tiểu thư tỉnh định đoạt sau!"
Hạ Liên Phòng xoa xoa trán, giấc ngủ của nàng xưa nay đều không sâu, một chút một gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến nàng bừng tỉnh.
Vì thế giương giọng kêu: "Thiên Tuyền?"
Thiên Tuyền nhanh chóng từ phòng khách nhỏ chạy tới: "Tiểu thư!"
"Bên ngoài phát sinh chuyện gì, sao náo động như thế?"
"Bẩm tiểu thư, là gia đinh ở bên ngoài phủ phát hiện thấy Trương Linh Chi." Thiên Tuyền trả lời xong câu hỏi của Hạ Liên Phòng, sau đó lo lắng nhìn về phía nàng hơi mang vẻ uể oải, hỏi: "Tiểu thư, ngài có khỏe không?"
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Đi thôi, kêu cho bọn đến tiền sảnh trước, đợi một lát ta liền đi qua."
Thiên Tuyền chần chờ sau đó vẫn là đi.
Bên ngoài không có thanh âm huyên náo, Hạ Liên Phòng cảm thấy bớt đau đầu đi nhiều.
Nàng khó được có thể ngủ hơn nữa không làm ác mộng kiếp trước, đột nhiên bị bừng tỉnh, cảm thấy mí mắt không mở nổi ra.
Thiên Tuyền cùng Cầm Thi đi tiền sảnh, Sắt Từ Diêu Quang thì tiến vào hầu hạ nàng thay quần áo trang điểm, sau một nén nhang Hạ Liên Phòng mới tính hoàn toàn thanh tỉnh.
"Trương Linh Chi xuất hiện ở bên ngoài phủ như thế nào?"
Diêu Quang hồi đáp: "Nghe nói là gia đinh sớm hôm nay đi ra ngoài quét rác phát hiện, vốn còn tưởng rằng là ai làm rơi cái bao lớn ở đó, tới gần vừa nhìn mới biết được là người, dùng chổi chọc thấy có động tĩnh, kết quả mở ra mới phát hiện là Trương đại tiểu thư." Trên miệng nàng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng kỳ thật lại phi thường sung sướng khi người gặp họa.
Nàng đã nói mà, tiểu thư hôm qua vì sao lại dễ nói chuyện như vậy, Trương Linh Chi muốn gì thì cho cái đó, hóa ra là có hậu chiêu nha!
Nàng là ám vệ trải qua huấn luyện khắc nghiệt tàn nhẫn lớn lên, tất nhiên sẽ không có lòng thương hại, huống chi là đối với loại nữ tử tham mộ hư vinh như Trương Linh Chi.
Đừng tưởng rằng nàng nhìn không ra được, đây hết thảy đều là Trương Linh Chi từ mình cầu lấy.
Nếu hôm qua lúc thế tử cướp xe, nàng ta có thể nói rõ thân phận, thế tử cũng không đến mức làm khó nàng ta, kết quả nàng ta lại mất tích một đêm, không phải thuyết minh là chính nàng ta nguyện ý đi sao?
Đây đều là Trương Linh Chi tự mình lựa chọn, dù có chết cũng không phải chuyện của tiểu thư nhà nàng.
"Tiểu thư, có phải ngài đã sớm biết Tề thế tử sẽ nửa đường cướp xe hay không?"
Hạ Liên Phòng nhấp một ngụm trà súc miệng, chậm rãi nói: "Đoán mà thôi." Kỳ Hoài Húc vốn cũng không phải là người biết nhẫn nhịn, mình cứ lượn lờ trước mặt hắn, lại không hề tiếp xúc, với tính tình của này người sợ là sớm đã vội vàng khó nén.
Kỳ Ngọc Hà ngược lại là tâm tư lung linh, nhưng hắn là thế tử Lỗ vương phủ, không thể lúc nào cũng dính với Kỳ Hoài Húc, chỉ cần Kỳ Hoài Húc muốn, cuối cùng hắn sẽ tìm biện pháp tới gặp nàng.
Chỉ cần nàng chút thêm chút ám chỉ, đối phương liền đợi không được thời cơ mà hăn cùng Kỳ Ngọc Hà đã chọn sẵn, mà sẽ lỗ mãng ra tay trước.
Còn với tính tình của Trương Linh Chi, Hạ Liên Phòng cũng thập phần lý giải, đây đều muốn quy công cho mấy năm nàng làm quỷ kia, có miệng không thể nói, có tay không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người Trương gia tác quái.
Càng là không cho, Trương Linh Chi càng muốn lấy, mà tiện nghi đưa tới cửa thì lại càng sẽ không cự tuyệt, thậm chí kiếp trước Trương gia thủy chung trụ ở Hạ phủ, Hạ Hồng Trang lúc ấy đã trở thành Hoàng Hậu, Trương Linh Chi còn muốn thông đồng với tân hoàng, vớt cái chức phi tử.
Người như vậy, cho nàng ta một cái cơ hội leo lên, còn lo nàng ta không lâm vào hay sao? Cầu phú quý trong nguy hiểm, người Trương gia thích làm như vậy nhất.
Hạ Liên Phòng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng không còn là Hạ Liên Phòng tâm thiện kiếp trước.
Ít nhất, thiện lương cùng ôn nhu của nàng tuyệt đối sẽ không cho loại bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa như Trương gia.
Ngày nào Trương gia chưa diệt thì ngày đó nàng còn khó có thể an nghỉ.
Đợi đến khi nàng chậm rãi đến tiền sảnh, Đại Từ thị đã tức giận ném vỡ không ít trà cụ đồ sứ, dưới đất tiền sảnh một đống hỗn độn, mà Tôn di nương thì đang ôm Trương Linh Chi khóc tê tâm liệt phế.
Vừa thấy Hạ Liên Phòng tới, quải trượng của Đại Từ thị liền hướng nàng đập tới: "Ngươi đồ tiểu nhân! Tâm tư lại ác độc như thế, hại biểu tỷ ngươi! Ta ngược lại là muốn hỏi Hạ Lịch một chút, hắn dạy dỗ thế nào lại ra một nữ nhi ngoan như vậy!"
Hạ Liên Phòng sửng sốt một chút, cũng không né tránh, Thiên Tuyền tay mắt lanh lẹ âm thầm bắn ra một ngân châm, đem quải trượng của Đại Từ thị đánh văng ra ngoài, ngay cả Đại Từ thị cũng ngã xuống đất, thoạt nhìn như là bà ta đi đường không tốt, trượt chân.
"Đại di nãi nãi, mau mau đứng lên, ta gánh không nổi một lạy của ngài đâu!" Hạ Liên Phòng ngoài miệng nói như vậy, nhưng căn bản không đi đỡ, vẫn là bà tử bên cạnh Đại Từ thị nâng dậy.
Đại Từ thị tức giận đến mức run rẩy cả người, ánh mắt trừng Hạ Liên Phòng quả thực như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Quải trượng bay đến một bên, bà ta lạnh lùng nói: "Ngươi còn không nhận lỗi! Làm ra chuyện dơ bẩn tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ ngươi một chút áy náy cũng không có sao? Tốt thay một cái Hạ gia nữ, tốt thay một cái đệ nhất mỹ nhân Yến Lương, nữ nhi tốt Hạ Lịch dạy dỗ!"
Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm vừa lúc cũng đến, bọn họ vào sảnh liền nghe thấy lời Đại Từ thị nói, Hạ Lan Tiềm cười lạnh nói: "Đó là đương nhiên, đại tỷ ta tất nhiên là tốt, chính là không biết tại sao đại biểu tỷ gặp rủi ro lại đem tội lỗi đẩy hết lên trên người đại tỷ ta!"
"Đại di nãi nãi đã có tuổi tác, ngay cả đúng sai cũng phân biệt không nổi nữa.
Ở Hạ phủ ta, đánh đại tiểu thư đích xuất của Hạ phủ ta, đại di nãi nãi quả nhiên thậy là uy phong nha!" Hạ Mạt Hồi nói mát, xoay người nâng Từ thị lại đây —— đây chính là nguyên nhân bọn họ đến chậm.
Đối đãi Đại Từ thị, Hạ Liên Phòng là vãn bối, vô luận như thế nào nếu bị chụp mũ cái lời trưởng bối thì thanh danh liền có chỗ bẩn.
Chỉ có Từ thị mới trị được Đại Từ thị.
"Tổ mẫu, ngài nhìn xem, đại tỷ nàng hôm qua tiến cung làm bạn Thái Hậu, Thái Hậu còn khen nàng huệ chất lan tâm ôn nhu săn sóc đấy, hôm nay đại di nãi nãi lại nói đại tỷ âm độc ích kỷ, lãnh khốc vô tình, đây chẳng lẽ là cảm thấy lời Thái Hậu nói là sai sao?"
Từ thị vừa nghe, lời chửi bới Thái Hậu nương nương này nói cũng có thể nói được ra sao? Thái Hậu nói Hạ Liên Phòng tốt, đó chính là tốt! Quyền trượng đầu long trogn tay bà gõ mạnh xuống đất: "Đây là Hạ gia ta, ta cũng muốn xem thử, ai có bản lãnh cao như vậy, dám ở trước mặt lão bà tử ta, đánh cháu gái ngoan của ta!"
Đại Từ thị lập tức giận nói: "Ngươi đây là có ý gì? Hạ Liên Phòng hại cháu gái ta đó là sự thật, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho nàng hay sao? Thái Hậu nương nương bị bộ mặt giả tạo của nàng lừa, chẳng lẽ ta không thể vạch trần nàng?! Loại người ác độc như nàng, nên bị trượng tễ đánh chết!"
Từ thị nghe được mà cả người phát run: "Trượng tễ? Đánh chết? ! Đây là đích nữ phủ đại học sĩ ta, cháu ngoại nữ Phủ Tĩnh quốc công, thân phận cao quý, ngươi một phụ nhân tầm thường có tư cách gì dám nói đem nàng trượng tễ? Dù là Thái Hậu nương nương muốn giết cũng phải suy nghĩ đến phủ đại học sĩ cùng Phủ Tĩnh quốc công, ngươi lấy đâu ra bản lĩnh đấy? Lấy đâu ra tư cách? Chẳng lẽ ở trong động phượng hoàng sống mấy ngày, chim sẻ liền không phải chim sẻ sao?!" Bà lãnh khốc nhìn Đại Từ thị, cảm thấy chính mình thật là quá mức thiện tâm, vốn chỉ nghĩ đồng bào tỷ muội, tiếp tế một chút cũng không có gì, nhưng hôm nay xem ra, bà vẫn là quá dung túng Đại Từ thị rồi!
Cố tình Đại Từ thị còn tự cho là có uy nghiêm, bà ta trừng mắt nhìn Từ thị: "Ta là trưởng bối nàng, ta muốn giáo huấn vãn bối, ngươi ở đây nói cái gì?"
Khẩu khí cả vú lấp miệng em như vậy, Hạ Liên Phòng nghe mà buồn cười.
Đại Từ thị này quả nhiên là kẻ không biết thân biết phận, cũng không nhìn xem người Trương gia chung quanh, trừ bỏ bà ta ai dám nói chuyện cùng người Hạ gia như vậy? Bọn họ ăn, mặc ở, đi lại toàn bộ đều ỷ lại Hạ gia, thế nhưng còn dám phách lối như vậy?
Thấy Từ thị muốn làm khó dễ, Hạ Liên Phòng vội nói: "Tổ mẫu đừng tức giận, cháu gái vừa tới đây, ngay cả đến cùng đã xảy ra chuyện gì còn không biết đâu! Đại di nãi nãi dù muốn trị ta tội, bắt lỗi ta thì cũng phải để ta biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới được nha!"
Tôn di nương kêu khóc nói: "Đại tiểu thư! Tại sao ngươi lại ác độc như vậy! Linh Chi nàng nói như thế nào cũng là biểu tỷ của ngươi, dù ngươi không thích nàng, ghen tị nàng, chán ghét nàng cũng không thể đối với nàng như vậy nha!"
"Đại tỷ ta còn cần ghen tị nàng?" Hạ Lan Tiềm như là nghe được một chuyện vô cùng buồn cười nào đó.
"Nàng là đẹp hơn đại tỷ ta, hay là được yêu quý hơn đại tỷ ta, vẫn là thân phận cao quý hơn đại tỷ ta? Tôn di nương, cơm có thể ăn nhiều, nhưng nếu nói lung tung liền sẽ khiến người nghe ghê tởm." Cùng lúc đó, đôi mắt phượng giống y Hạ Liên Phòng đột nhiên lăng lệ, nhìn cho Tôn di nương lộp bộp trong lòng.
Bà ta ngập ngừng rồi nói: "Đây, đây vốn chính là sự thật...!Chẳng lẽ còn không cho người ta nói lời thật hay sao? !"
Hạ Liên Phòng nhìn mà chỉ cảm thấy buồn cười.
Tôn di nương là mẹ đẻ của Trương Linh Chi lại không dám cố gắng tranh thủ vì nữ nhi, sợ là ngay cả giờ phút này đau lòng nôn nóng cũng là bởi vì sợ sau này nữ nhi không gả được cho quý nhân ấy chứ? Hơn nữa bà ta biểu hiện bi thống như vậy, cũng chỉ vì có thể từ Hạ gia mò được nhiều ưu việt hơn.
Ngay cả huyết nhục tình thân bọn họ đều có thể đối đãi như thế.
Hạ Liên Phòng cảm thấy, có lẽ kiếp trước Trương gia cũng không phải là vô tình vô nghĩa với Hạ Mạt Hồi, mà là bản thân bọn họ dù gặp phải người nhà xảy ra chuyện cũng sẽ không nói hai lời lựa chọn vứt bỏ.
Người một nhà như vậy làm sao có khả năng sẽ an phận, làm sao có thể không hại người chứ?
"Tôn di nương nếu nói là sự thật, vậy thì mời đem sự tình từ đầu tới đuôi kể lại một lần đi, bằng không ai biết nên tin ai chứ?" Hạ Mạt Hồi cười lạnh.
Trương Linh Chi đang ở trong lòng Tôn di nương khóc thút thít, nghe vậy, ra vẻ kiên cường nói: "Di nương, tổ mẫu, tiểu di nãi nãi, liền để ta nói đi...!Hôm qua buổi sáng, ta ở hậu sân viện ngắm hoa, gặp đại tiểu thư muốn vào cung gặp mặt Thái Hậu, nàng hỏi ta có muốn vào cung xem thử hay không, ta nghĩ chính mình cũng chưa từng thấy qua hoàng cung là cái dạng gì liền đáp ứng.
Xong nàng nói muốn đem ta dẫn tới gặp Thái Hậu, nhưng sự thật không phải như thế, ta ở đó ước chừng đứng mấy canh giờ! Sau đó Tề thế tử tới bái kiến Thái Hậu, đại tiểu thư lại vẫn ở đó mắt đi mày lại, ta muốn hồi phủ, nàng còn ra vẻ hảo tâm để ta mặc áo choàng của nàng, đeo chu thoa của nàng.
Tâm tư nàng thật ngoan độc a, thế nhưng lại tự mình đi trở về, bức ta phải một mình về trước, vì thế trên đường gặp được Tề thế tử cướp xe, ta lớn tiếng kêu cứu lại không ai nghe thấy, cuối cùng chỉ phải, chỉ phải...!Ô ô ô ——" khóc nước mắt nước mũi tùm lum, vô cùng đáng thương.
Cầm Thi cùng Diêu Quang vẫn đi theo bên cạnh Hạ Liên Phòng nghe được trợn mắt há hốc mồm, phen lên án đổi trắng thay đen này, nếu không phải các nàng vẫn ở tại bên người tiểu thư, quả thực đều muốn cho rằng Trương Linh Chi nhìn thấy là một tiểu thư khác!
Hạ Liên Phòng khẽ thở dài một cái, giọng điệu tiếc hận: "Đại biểu tỷ, ta biết ngươi gạp phải vũ nhục như vậy tâm tình sẽ không tốt, nhưng ngươi nói chuyện cũng phải có căn cứ.
Ngươi nói ta mời ngươi nhập cung, nhưng ngươi có biết hay không, không có Thái Hậu nương nương cho phép thì ta không thể một mình dẫn người tiến cung, bằng không chính là tội lớn chém đầu, ngươi chính là muốn bịa lý do cũng mời bịa cái nào tốt hơn một chút đi."
Trương Linh Chi sửng sốt, lập tức nghĩ tới chính mình bởi vì muốn cùng cùng đi, lúc quấn lấy Hạ Liên Phòng đều đã đuổi hết hạ nhân đi, hơn nữa còn không nói cho bất luận kẻ nào, lặng lẽ ra phủ...
"Còn có, ngươi nói ta đưa cho ngươi áo choàng da Bạch Điêu cùng chu thoa, nhưng ngươi cẩn thận nhìn xem, áo choàng này thoạt nhìn chất lượng rất tốt, nhưng kỳ thật cũng không phải da chồn mà là da thỏ, về phần chu thoa kia...!Trên trang sức của ta đều có khắc khuê danh, lại là vật Hoàng Thượng ngự tứ, sao ta có thể đưa cho ngươi chứ? Chẳng lẽ ta không sợ bị chém đầu sao? Không tin ngươi xem, phía trên cái chu thoa kia có tên của ta hay không?" Nói xong, Hạ Liên Phòng thở dài, "Mà thôi, ta biết ngươi sẽ không tin ta, Sắt Từ, đi đem áo choàng cùng chu thoa của ta cầm lại đây."
Sắt Từ lĩnh mệnh mà đi, Thiên Tuyền nói: "Lão phu nhân, chẳng lẽ ngươi quên sao? Hôm qua sau khi tiểu thư hồi phủ còn tới Phúc Thọ viên vấn an ngài, lúc ấy nàng còn chưa kịp đổi xiêm y đấy!"
Từ thị hồi tưởng một chút, hôm qua lúc nhìn thấy Hạ Liên Phòng quả thực nàng mặc áo choàng da chồn trắng đầu mang chu thoa.
Lập tức nhận định Trương Linh Chi đang căn càn lung tung, khinh bỉ nói: "Rốt cuộc là nhà đê tiện thương nhân, không lên được mặt bàn như thế!"
Lời này vừa nói ra, ngay cả sắc mặt Đại Từ thị cũng trắng nhợt.
Sĩ nông công thương, Hạ gia là thân phận cao quý nhất, Trương gia lại là tầng thấp nhất! Từ thị nói như vậy, chính là đã đem quan hệ hai nhà triệt để xé rách!
Hiện trường nhất thời rơi vào một trận trầm mặc, vừa vặn Sắt Từ thở hổn hển chạy đến, trên tay cầm chính là áo choàng da Bạch Điêu cùng với chu thoa của Hạ Liên Phòng, đứng ở đàng kia cười hì hì, lời nói ra lại giống như dao cắm vào ngực Trương Linh Chi: "Lão phu nhân, đây là đồ hôm qua tiểu thư mặc ra ngoài, áo choàng da Bạch Điêu là Phủ Tĩnh quốc công đưa đến, chu thoa là Hoàng Thượng ban thưởng, tất cả đều ở đây.
Ngài nhìn xem, đây đều là đồ thật, không phải mấy thứ lộn xộn gì cũng có thể giả mạo."
Từ thị đâu cần xem, chỉ vừa nhìn liền biết đây tuyệt đối đều là bảo vật vô giá, bà khinh thường nhìn Trương Linh Chi, cũng chỉ có nữ tử ái mộ hư vinh như vậy mới có thể lấy chút hàng giả để lừa gạt người.
Trương Linh Chi há hốc mồm nhìn áo choàng cùng chu thoa kia, chỉ vào Hạ Liên Phòng kêu to: "Ngươi gạt người! Ngươi gạt người! Ngươi rõ ràng đem bọn nó đưa cho ta!"
Hạ Liên Phòng thở dài: "Đại biểu tỷ, áo choàng da Bạch Điêu này, là đại cữu phụ của ta tặng, trang sức thì là Hoàng Thượng khâm ban, người trước là trưởng bối, người sau là quân vương, sao ta có thể đưa những thứ đó cho ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đem hết thảy mọi chuyện đều đẩy đến trên người của ta sao?"
Nàng mĩ lệ lại ôn nhu, giọng nói rất thành khẩn, ngày thường đối đãi hạ nhân cũng thập phần hòa ái, cho nên trừ bỏ người Trương gia, tất cả mọi người tâm đều hướng về Hạ Liên Phòng, mọi người nhất tề khinh thường nhìn về phía Trương Linh Chi, cảm thấy nàng ta thật là không thể nói lý.
Đại tiểu thư nhà bọn họ như là thần tiên, làm sao có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy chứ?
Đối với lời đổi trắng thay đen của Trương Linh Chi, Hạ Liên Phòng không làm bất kỳ giải thích nào —— bởi vì căn bản không phải nàng làm, vì sao nàng phải giải thích? Trương Linh Chi càng ăn nói bừa bãi người khác càng sẽ không tin nàng ta.
Ai kêu nàng ta ngày thường ở Hạ gia tác uy tác phúc, vênh mặt hất hàm sai khiến, không coi mình là người ngoài, làm sao có khả năng sẽ có người đứng ở bên phía nàng ta chứ?