Đích Nữ Truyện Ký FULL


Từ lúc đại quyền bên trong phủ giao do Hạ Liên Phòng chấp chưởng, Thượng Quan thị đã rất lâu không hỏi thế sự, khoảng thời gian trước bởi vì chuyện phù chính Tề vương đã có không ít câu oán hận với Thượng Quan hàn lâm, Thượng Quan thị tuy rằng muốn mượn tay bên chỗ phụ thân nhưng lại khổ không có cửa.

Cho nên khi bà ta biết được thanh danh của bản thân mình cùng hai nữ nhi ở Yến Lương đã biến thành cái dạng gì thì đã vô pháp vãn hồi!
Trong đó tất nhiên không thể thiếu Hạ Liên Phòng lửa cháy thêm dầu.

Dân chúng Yến Lương ai ai đều nói loại nữ tử không có phụ đức như Thượng Quan thị, Hạ đại nhân nên trực tiếp đuổi bà ta ra khỏi phủ.

Vốn Hạ Lịch cũng nghĩ như vậy nhưng Hạ Liên Phòng lại ngăn trở ông.
Hiện tại Thượng Quan thị vẫn không thể rời đi, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa hiểu muốn từ trên người Thượng Quan thị tìm được đáp án.

Nhất là chuyện của mẫu thân, đây là một cái gai trong lòng Hạ Liên Phòng, nàng không thể đối nói với bất kỳ người nào, hơn nữa từ đầu tới đuôi nàng đều chỉ là hoài nghi, cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh mẫu thân chết có liên quan đến Thượng Quan thị.

Nếu nhất định muốn nói nguyên nhân, cũng chỉ có thể quy về trực giác của nàng.
Tuy rằng Thượng Quan thị vẫn lưu tại phủ trong nhưng đãi ngộ thì đã không có cách nào giống trước đây, chi phí ăn mặc cũng do Hạ Lịch phân phó hạ giảm bớt hơn phân nửa, Từ thị bởi vì chuyện của Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý không chịu gặp bà ta, Thượng Quan thị coi như đã bị cấm túc.

Bà ta tuy thân ở phủ đại học sĩ, nhưng mỗi người đều coi bà ta như trong suốt, ngay cả bọn hạ nhân đều quen phủng cao dẫm thấp, kéo theo địa vị của Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý ở trong phủ cũng đảo lộn.

Các nàng vốn nhờ Từ thị che chở, nhưng bởi vì liên tiếp hư hỏng danh tiết, bây giờ Từ thị giờ đối với các nàng hết sức kiêng kỵ, còn không cho hai nàng tiếp xúc với ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng, sợ tôn tử tôn nữ có tiền đồ vô hạn của bà ta cũng bị làm hư.
Mặc cho ngươi có đủ kiểu thủ đoạn, vạn loại tâm cơ, nhưng ngươi chỉ có thể bị nhốt ở trong sân viện nho nhỏ này thì có thể gây lên sóng gió gì chứ?
Thượng Quan thị oán hận ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng càng ngày càng nặng, thậm chí bà ta còn định tìm mọi cách để ngọc đá cùng nát với các nàng, cố tình Hạ Liên Phòng không thèm găp bà ta, mặc cho bà ta ở trong sân viện nhỏ của mình làm ầm lãm ĩ Hạ Liên Phòng đều biểu hiện như là phủ trong không có Thượng Quan thị này tồn tại.
Thượng Quan thị người này, thói quen mang mặt nạ khoan dung từ ái, liền thật sự cho rằng bản thân mình là đóa hoa thuần khiết trắng trong.

Bà ta một bên tình nguyện tin tưởng tình tiết bản thân mình hư cấu ra, cố chấp cho rằng là Lam thị đoạt đi phu quân cùng vinh diệu của mình, hết thảy vốn đều nên là thuộc về bà ta, là bà ta tới trước, dựa vào đâu mà Lam thị lại cái sau vượt cái trước? Dưới sự tẩy não ngày qua ngày năm qua năm của bà ta hai tỷ muội Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý tất nhiên cũng đảo lộn hết trắng đen, phủ đại học sĩ này vốn hẳn là của các nàng, các nàng mới là đích xuất tiểu thư chna chính, mấy người Hạ Liên Phòng chẳng qua chỉ là kẻ trộm âm hiểm vô sỉ mà thôi!
Đồng dạng, khi hào quang "Phu nhân" từ trên người bị dỡ xuống, khi hạ nhân phủ trong đều gọi bà ta một tiếng "Thượng Quan di nương", khi tháng ngày sống an nhàn sung sướng ra oai phách lối cách mình đi xa...!khi bà ta rốt cuộc nhận rõ bản thân mình chỉ là một di nương có thân phận thấp, có thể bị các chủ tử tùy tiện đánh chửi xử lý thì Thượng Quan thị liền lâm vào điên cuồng.

Bà ta không thể tiếp thu thành quả bản thân mình khổ tâm xây dựng nhiều năm qua bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không cam lòng đem hết thảy ngường lại cho con cái Lam thị, oán hận Hạ Lịch một trái tim không chịu cho bà ta chút vị trí! Thậm chí bà ta bắt đầu cáu giận hai nữ nhi của mình, nếu không phải các nàng quá mức ngu xuẩn để người ngoài chui chỗ trống thì sao bản thân mình lại bị cấm túc như thế, ngay cả muốn bước chân ra ngòai cũng phải được chủ tử cho phép?
Bà ta muốn đem hết thảy mọi thứ của Lam thị đoạt lấy, bà ta muốn trở thành thê tử của Hạ Lịch, muốn người khác gọi bà ta một tiếng Hạ phu nhân, bà ta muốn vang danh khắp Yến Lương, bồi dưỡng được hai nữ nhi ưu tú dung mạo xinh đẹp!
Nhưng nay tất cả giấc mộng đều trở thành bọt nước, Thượng Quan thị thậm chí không biết rõ ràng mình tới cùng là tại sao lại thua !
Nếu như bà ta lúcmười mấy năm trước vừa vào phủ thì chắc chắn sẽ không như vậy.

Mấy năm nay hô phong hoán vũ thành quen đã làm cho bà ta dần dần trở nên to gan, đã đem toàn bộ phủ đại học sĩ coi là vật trong túi của mình, nhưng làm sao có thể lại tâm tính hồi năm đó khi vào phủ chứ? Các cụ đã có câu: từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, chính là cái đạo lý này.

Mắt thấy hết thảy đã sắp tới tay lại cứ thế biến thành Kính Hoa Thủy Nguyệt*, ước mơ tha thiết muốn có được chẳng những không thể được đến còn mất đi càng nhiều, đối với Thượng Quan thị đã nắm chắc phần thắng mà nói chính là một chuyện làm cho bà ta hỏng mất cỡ nào! (*Kính Hoa Thủy Nguyệt: hoa trong gương, trăng trong nước, ý chỉ những thứ chỉ như phù hoa không có thật)
Qua từng ngày bị cấm túc, cảm xúc của Thượng Quan thị trở nên phi thường phập phồng không chừng, táo bạo dễ nổi giận, "Thượng Quan phu nhân" luôn vẻ mặt ôn hòa với hạ nhân trong dĩ vãng đã không thấy, thay vào đó là "Thượng Quan di nương"vừa không hài lòng liền không đánh thì mắng, Thượng Quan thị hà khắc hạ nhân, hạ nhân liền dưới sự mở một con mắt nhắm một mắt của Hạ Liên Phòng giảm bớt đồ ăn chỗ Thượng Quan thị, từ có vàng có đỏ biến thành chỉ có một chén cơm trắng mấy cọng rau xanh, Thượng Quan thị đối với bọn họ càng ác liệt bọn họ liền càng cắt xén.

Cố tình Thượng Quan thị lại không tự xét lại, vẫn mỗi ngày kêu gào muốn gặp lão phu nhân, gặp lão gia, gặp đại tiểu thư, khổ nỗi hạ nhân hoàn toàn coi như bà ta đang loạn sủa, nay khắp nơi trong phủ đều là nô tài nguyện trung thành với người Hạ gia, có ai sẽ nguyện ý nhận hối lộ của Thượng Quan thị để làm việc cho bà ta chứ? Bà ta ngu, nhưng bọn hạ nhân cũng không ngốc, nay phủ trong đương gia làm chủ là đại tiểu thư, bọn họ chỉ cần cố gắng trung thành hộ chủ, tất nhiên sẽ có ban thưởng.

Mọi người đều là ký khế ước bán thân, có gia thất cũng đa số là làm nô ở Hạ gia, ai sẽ vì một di nương cho tới bây giờ chưa từng được sủng ái mà đắc tội chủ tử chân chính chứ? Càng miễn bàn những người này tất cả đều là được đổi mới sau khi Hạ Liên Phòng cầm quyền, không ai biết trước đây Thượng Quan di nương có bao nhiêu uy phong, ở trong mắt bọn họ chỉ có đích xuất tiểu thư cùng thiếu gia.
Đối với chuyện bọn hạ nhân cắt xén đồ ăn ở chỗ Thượng Quan thị Hạ Liên Phòng hoàn toàn coi như không biết, cũng đã đến lúc để Thượng Quan thị chịu chút đau khổ.
Cuối cùng, Thượng Quan thị rốt cuộc không thể chịu đựng được loại cuộc sống này, khuyên can mãi mới khơi thông được bà tử canh chừng sân viện của mình, để Tề nương gửi một phong thư đến hàn lâm phủ báo tin.

Bà tử kia thu mười lượng bạc của bà ta xong liền đem Tề nương thả đi ra ngoài, sau đó nhìn bóng dáng Tề nương cười ha hả.

Sáng sớm hôm nay Cầm Thi cô nương bên cạnh đại tiểu thư đã tới nói buổi tối mình sẽ phát tài, không nghĩ tới quả nhiên bị nói trúng rồi.

Thượng Quan di nương này cũng là kẻ thú vị, phủ đại học sĩ nay là đại tiểu thư làm chủ, nếu đại tiểu thư không cho phép thì ai dám thả Tề nương đi ra ngoài?
Bà ta hừ tiểu khúc, dáng vẻ coi như cái gì cũng không phát sinh, như cũ canh giữ ở cửa sân.
Rời khỏi sân viện Tề nương một đường cẩn thận đi tới cửa sau, ai ngờ còn chưa vòng qua hành lang liền bị Lục nương mang theo một đống người làm bắt lấy.

"Ai ôi, Tề nương, đây là định đi chỗ nào nha?"
Tề nương sửng sốt, lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngắc ngứ cười khan nói: "Không nhọc Lục nương phí tâm, ta chỉ là đi ra ngoài thăm người nhà mà thôi."
Lục nương đáp trả một cái tươi cười: "Tề nương cần gì khách khí như thế, muốn thăm người nhà, lúc nào cũng có thể thăm, nhưng trước đó đại tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi một mặt, kính xin Tề nương đi theo ta đi thôi."
Nghe xong lời này Tề nương liền biết hôm nay bản thân mình đừng mong ra được khỏi phủ, điều bà ta lo lắng duy nhất chính là lá thư trên người có thể bị Hạ Liên Phòng tìm ra hay không, nhưng Lục nương luôn nhìn chằm chằm bà ta, mấy bà mụ canh chừng bà ta nghiêm nghiêm thật thật, dù có mọc cánh sợ cũng khó bay.
Đây là lần đầu tiên Tề nương đến Hạm Đạm trúc, chỉ thấy bên trong rường cột chạm trổ, nước chảy quanh hòn giả sơn, hoa tươi đua nhau nở rộ, cảnh sắc thập phần tuyệt vời, nhất là một mảnh hồ sen to lớn kia, nay chính là giữa hè, hoa sen tranh nhau khoe sắc, toàn bộ Hạm Đạm trúc đều tràn ngập mùi sen thanh mát.

Đợi cho vào phòng khách, bài trí đầy phòng xa hoa lại không mất cao nhã càng khiến cho Tề nương suýt nữa nhìn mà choáng váng, trong lòng không khỏi nghĩ: đều nói tam tiểu thư tứ tiểu thư được lão phu nhân sủng, nhưng có thế nào cũng không so được với đích xuất tiểu thư nha! Dưới đất là thảm tiến cống từ Ba Tư mà đến, mấy nương nương trong hậu cung cũng không có a được ban cho, nhưng Hạ Liên Phòng lại đem mấy chiếc thảm tinh xảo này phủ kín phòng khách! Còn có bình hoa đồ sứ bày trên bàn, mỗi một thứ đem ra ngoài đều là bảo vật vô giá.
Hạ Lịch thanh liêm, làm quan nhiều năm trước nay không tham ô nhận hối lộ, nhưng Hạ gia lại vẫn có thể trôi qua cuộc sống như thế đủ thấy gia tộc Hạ thị đã mọc rễ cắm sâu ở Yến Lương thế nào! Trách không được phu nhân liều mạng cũng muốn làm chính thất phu nhân Hạ gia này, phú quý như vậy đặt ở trước mắt, ai có thể không động tâm? Ai có thể chống cự được hấp dẫn như vậy?
Tề nương chỉ nhìn thấy một vị mỹ nhân vận váy xanh ngồi ở trước bàn quay lưng lại với mình, thân tư yểu điệu tinh tế, một đầu tóc đen như suối rủ ở sau lưng, một bàn tay búp non mềm mại tùy ý đặt ở trên bàn, chỉ nhìn thấy chút sườn mặt liền làm cho người lâm vào tâm thần nhộn nhạo.

Bà ta vội vã cúi đầu, không dám xem tiếp, chỉ thỉnh an nói: "Lão nô bái kiến đại tiểu thư."
Hạ Liên Phòng từ từ xoay người lại, thấy Tề nương không dám nhìn thẳng bản thân mình liền lãnh đạm nói: "Tề nương, ngươi rất tốt a."
Tốt? Tốt từ đâu đến? Tề nương không hiểu ra sao, lại không dám hỏi, nhưng theo bản năng ngẩng đầu lên, dung mạo Hạ Liên Phòng vừa lọt vào mắt liền khiến bà ta phải hít sâu một ngụm không khí lạnh!
Bởi vì Thượng Quan thị nên Tề nương cũng đã lâu chưa gặp được Hạ Liên Phòng, trong lòng bà ta Hạ Liên Phòng vẫn là thiếu nữ mảnh mai ôn hòa cả người lộ ra khí chất thanh linh ốm yếu, nhưng hôm nay vừa thấy, bà ta lại cảm thấy đại tiểu thư cùng trước đây không giống nhau! Tuy nói vẫn tạo cho người khác cảm giác ôn hòa nhưng lại không dám coi khinh, Tề nương bị đôi mắt phượng kia nhìn lên, lại cảm thấy sợ hãi, bàn tay giấu trong tay áo cũng không tự chủ run lên.

"Lão, lão nô không dám..."
"Tiểu thư nói ngươi tốt, ngươi phải tốt!" Thiên Tuyền hừ lạnh.
Trên người nàng có khí thế khát máu, Tề nương bị nàng quát cho sợ tới mức mềm chân, quỳ đều quỳ không thẳng, trực tiếp úp rạp xuống mặt đất.
Hạ Liên Phòng đặt hai tay trên đầu gối, giống như tùy ý hỏi: "Tề nương hôm nay ra phủ là có chuyện gì muốn làm?"
Tề nương run run, cẩn thận tính toán tâm tư của Hạ Liên Phòng, nghe giọng điệu này, đại tiểu thư tựa hồ không có ý muốn gây khó khăn cho bà ta, chẳng qua đại tiểu thư ngày thường cũng là như vậy, thật sự là đoán không ra trong lòng nàng nghĩ gì.

Vì thế nghĩ nghĩ, bảo thủ đáp: "Lão nô chỉ là tưởng niệm cháu trai ở nhà cho nên mới cùng phu...!Thượng Quan di nương xin nghỉ, muốn ra phủ một chuyến.

Trước đó chưa bẩm báo tiểu thư, là lỗi của lão nô, kính xin tiểu thư khai ân!"
Lúc này Diêu Quang đi lên trước, cũng không biết ra tay như thế nào, một giây sau Tề nương liền nhìn thấy phong thư bị bà ta cất kín trong ngực đã đến trong tay đối phương.
Nhất thời sắc mặt đại biến, trơ mắt nhìn Diêu Quang đem thư đưa cho Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng không chút để ý xem một lần, rồi đem nó vứt qua một bên, cười như không cười nói: "Tề nương người nhà không phải ở nông thôn sao? Từ lúc nào đã đến Yến Lương vậy?"
Mồ hôi trên trán Tề nương càng chảy càng nhiều, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cái này, này..."
"Ta biết Tề nương tất nhiên rất là tưởng niệm thân nhân ở nông thôn nên đã tự chủ trương, đem người nhà của ngươi đón đến thành Yến Lương, bà tử sẽ không trách tội ta tự chủ trương chứ?"
Tề nương như bị sét đánh, sau một lát, giương miệng nói: "Tiểu thư là chủ tử, lão nô là hạ nhân, nào có nô tài trách tội chủ tử chứ?" Bà ta đây là cắn nắt răng nuốt cả máu, ý tứ trong lời nói của đại tiểu thư này chính là nói người nhà của bà ta đều đã bị chộp tới! "Chỉ là lão nô không rõ, tiểu thư đến cùng là muốn làm gì?" Sau thời gian giãy dụa ngắn ngủi, Tề nương trầm thấp nói.
Nói cách khác, giữa chủ tử cùng người nhà, bà ta lựa chọn người sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui