Đích Nữ Vô Song

Edit: B.Y

“Tiểu nữ ngu dốt, học quy củ có chỗ không được chu đáo, tất nhiên không bằng Diệp tiểu thư gia giáo quy củ tốt, còn phải học tập Diệp tiểu thư nhiều. Công chúa còn chưa nói chuyện đã cướp lời nói trước, mở miệng liền hỏi sản nghiệp nhà người ta suy tàn tới mức nào. . . . Trước đa tạ Diệp tiểu thư dạy ta hai điều lễ nghi này. Như thế xin hỏi Diệp tiểu thư, gia sản quý phủ có bao nhiêu, đã suy tàn đến hạng nào vậy?” Bùi Nguyên Ca cười ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi han.

Nàng và Diệp Vấn Quân đã kết tử thù, bởi vậy mở miệng là mỉa mai, không lưu chút mặt mũi nào.

Vũ Oản Yên che tay áo cười nhẹ, cảm thấy Bùi Nguyên Ca này thật là thú vị.

Diệp Vấn Quân đương nhiên hiểu ý chế giễu của nàng, cả giận nói: “Bùi Nguyên Ca, ngươi dám nguyền rủa nhà ta suy tàn?”

“Được rồi, là ta nói sai rồi.” Bùi Nguyên Ca thở dài, nói: “Ta đây hỏi lần nữa, xin hỏi Diệp tiểu thư, gia sản quý phủ bao nhiêu, phú khả địch quốc đến mức nào?” Phụ thân của Diệp Vấn Quân là Lại bộ Thượng thư, nếu chỉ tính bổng lộc ban cho, tối đa được coi là phú quý hậu đãi, làm sao tới mức phú khả địch quốc? Nếu thật sự như vậy, đó nhất định là nhận hối lộ hoặc tham ô.

Diệp Vấn Quan trả lời không được mà không trả lời cũng không xong, mặt sung huyết đỏ bừng, dậm chân nói: “Bùi Nguyên Ca, ngươi giỏi làm càn!”

“Tiểu nữ tin tức ít, thật sự không biết Diệp tiểu thư được Hoàng thượng phong thưởng. Xin hỏi được phong hào gì, cấp độ, phẩm chất ra sao?” Bùi Nguyên Ca hơi nhíu mày. “Nếu không phải vậy, ngươi là kẻ bình dân, ta cũng kẻ bình dân, Diệp tiểu thư dựa vào cái gì nói ta làm càn? Hay là nói, dòng dõi quý phủ không giống chúng ta, thiên kim quan gia khác thấy tiểu thư quý phủ đều phải ba quỳ chín lạy, khắp nơi kính cẩn nghe theo, không tức là làm càn?”

Luận võ mồm, Diệp Vấn Quân đâu phải đối thủ của Bùi Nguyên Ca, nàng ta bị hỏi á khẩu không trả lời được, buột miệng: “Ta là cháu gái họ của Hoàng hậu nương nương.”

Lần này không đợi Bùi Nguyên Ca mở miệng, Vũ Oản Yên đã mở miệng trách cứ: “Diệp tiểu thư cẩn trọng lời nói!” Lời này có ý gì? Bởi vì Diệp Vấn Quân là cháu gái của Hoàng hậu nương nương cho nên Bùi Nguyên Ca đường đường đích nữ Hình bộ Thượng thư, thấy nàng ta phải kính cẩn nghe theo, nửa điểm không thể làm trái? Đó chẳng phải là ỷ vào thanh danh Hoàng hậu tùy ý làm bậy, khi nhục đích nữ của quan lớn triều đình? Chỉ là cháu gái của Hoàng đã như vậy, huống chi người khác?

Diệp Vấn Quân này càng nói càng không ra gì, nên trừng trách một trận mới đúng.

“Thật sự không ngờ nơi này cũng náo nhiệt như vậy?” Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng từ phía trước truyền đến. Theo tiếng nhìn lại, thấy Vũ Hoằng Mặc toàn thân y phục đỏ thẫm, dựa nửa người vào ghế mỹ nhân trên hành lang, tư thái lười biếng thanh thản. Lúc này hành lang sâu hun hút phía sau đều trở thành làm nền cho hắn, con ngươi tối tăm giống như hắc diệu thạch, mênh mông sáng rọi. “Oản Yên muội muội, đã lâu không gặp.”

Đôi mắt đẩy ẩn tình liếc xẹt qua mọi người, khi nhìn đến Bùi Nguyên Ca nhấp nhoáng lóe lên sáng rọi, rồi lập tức biến mất, tự tiếu phi tiếu nhìn mọi người.

“Chào Cửu hoàng huynh!” Vũ Oản Yên tiến lên hành lễ, nửa oán giận nửa cáo trạng nói: “Là Diệp tiểu thư bắt bẻ Bùi tứ tiểu thư hành lễ ạ!” Nàng biết rõ tính tình vị hoàng huynh này, nhìn như lười biếng thực tế lại cực kỳ nhanh nhạy, không buông tha người. Thay vì che giấu giúp Diệp Vấn Quân rồi bị Cửu hoàng huynh vạch trần khó xử, còn không bằng tự giác nói thật, chí ít có chuyện cũng không liên lụy lên đầu nàng.

“A..., thì ra là Diệp tiểu thư răn dạy Bùi tứ tiểu thư hành lễ à! Cũng phải, Diệp tiểu thư thân là nữ nhi Lại bộ Thượng thư, dòng dõi gia đình có tiếng học giỏi, các loại quy củ lễ nghi rõ như bàn tay, luận quy củ đích thật là thuần thục hơn người khác.” Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu, dáng vẻ đồng ý, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua người Bùi Nguyên Ca, lưu chuyển rực rỡ, cười tít mắt nói: “Bùi tứ tiểu thư, có thể được Diệp tiểu thư chỉ điểm, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, phải cám ơn Diệp tiểu thư thật tốt, ngoan ngoãn mà học tập nàng ta, biết chưa?”

Diệp Vấn Quân vốn đang lo lắng Vũ Hoằng Mặc sẽ quát nàng, không nghĩ tới hắn lại nói ra như vậy, nhất thời mừng rỡ như điên, đôi mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca tràn ngập khiêu khích: “Bùi Nguyên Ca, có nghe hay không? Ngay cả Cửu điện hạ cũng nói ta quy củ hơn ngươi, còn không ngoan ngoãn cám ơn ta? Về sau ta sẽ cẩn thận dạy dỗ ngươi, tránh cho ngươi làm xấu hổ mất mặt!”

Nghe vậy, đôi mắt tối đen của Vũ Hoằng Mặc bắt ra một tia sáng, lập tức hóa thành sóng mênh mông tia sáng kỳ dị, mị hoặc kinh hồn.

Vũ Oản Yên yên lặng nhìn xuống đất, trong lòng thầm mắng Diệp Vấn Quân không biết sống chết, dám hung hãn làm càn trước mặt Cửu hoàng huynh, đáng đời ả bị Cửu hoàng huynh trị! Chẳng qua chỉ là cháu gái cách một tầng với Hoàng hậu, bám Diệp Vấn Khanh mới được nói trước mặt Hoàng hậu, mới thế đã quên mất nguồn gốc của mình, người như thế, sớm ăn một chút giáo huấn cũng tốt, miễn sau này liên luỵ Diệp thị!

Bùi Nguyên Ca tất nhiên không tin Vũ Hoằng Mặc sẽ thiên vị Diệp Vấn Quân, nếu hắn nói như vậy nhất định có dụng ý. Tâm tư vừa chuyển, nàng cung kính hành lễ trước Vũ Hoằng Mặc: “Đa tạ Cửu điện hạ dạy bảo, tiểu nữ ghi nhớ!” Tiếp theo dùng bình lễ với Diệp Vấn Quân, ấm giọng nói. “Hành vi của tiểu nữ có chỗ không đúng, đa tạ Diệp tiểu thư chỉ điểm, về sau tiểu nữ nhất định cố gắng rèn luyện, không cô phụ sự chỉ bảo của Diệp tiểu thư.”

Thấy nàng hiểu ý của mình, ý cười trên môi Vũ Hoằng Mặc càng sâu, nha đầu xảo quyệt!

Bởi vì An Trác Nhiên, Diệp Vấn Quân vẫn luôn không thân thiện với Bùi Nguyên Ca, nàng ta lại nhanh mồm nhanh miệng, lần trước ở trước cửa Ôn phủ bị Bùi Nguyên Ca tát một bạt tai, trong lòng oán giận càng sâu. Lúc này thấy nàng biết vâng lời, cuối cùng thở ra, mở miệng nói: “Đứng lên đi!”

Bùi Nguyên Ca đứng dậy, cung kính hiền thục thối lui hai bước, đứng ở một bên.

“Bản điện hạ chủ trì công đạo, Bùi tứ tiểu thư đã tạ lỗi với Diệp tiểu thư, hiện tại nên đến phiên Diệp tiểu thư rồi.” Vũ Hoằng Mặc một tay chống đầu, một tay vuốt cằm, lười biếng nhìn Diệp Vấn Quân, nói: “Nếu được Bản điện hạ khen ngợi, cũng xứng nhận lễ của Bùi tứ tiểu thư, Diệp tiểu thư đến làm tư thế hành lễ chính xác cho chúng ta xem đi! Uh`m... bắt đầu hành lễ với bản điện hạ, Diệp tiểu thư, mời!”

Diệp Vấn Quân thật tâm khoe ra, đắc ý liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Ca một cái, nói: “Xem trọng rồi!”

Sau đó tiến lên, hai tay chồng lên nhau đặt ở eo phải, hai đầu gối nhún xuống phúc thân hành lễ, cất cao giọng nói: “Tiểu nữ gặp qua Cửu điện hạ.”

“Uhm, hình như là rất đúng mà lại có chút không đúng, Bản Điện Hạ không xác định được. Oản Yên muội muội, ngươi cảm thấy được không?” Sắc mặt Vũ Hoằng Mặc ngưng trọng, giống như đang nghiên cứu quốc sự, không đợi Vũ Oản Yên trả lời đã nói: “Đúng rồi, Oản Yên muội muội nhận lễ nhiều chứ ít phải hành lễ, thực tiễn quá thiếu, nhất định không nhìn ra đâu...” Hắn trầm ngâm, bỗng nhiên đứng lên, vỗ tay hoan nghênh. “Đúng rồi, Bản điện hạ nhớ bên người mẫu phi có vị Chu ma ma, rất quen thuộc các lễ nghi trong cung, ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi. Bà ấy nhất định có thể nhìn ra Diệp tiểu thư hành lễ chuẩn ra sao. Người đâu, đến Trường Xuân cung mời Chu ma ma tới đây!”

Nói xong, lại cười hòa khí với Diệp Vấn Quân, xin lỗi nói: “Mời Diệp tiểu thư kiên trì một lát, đợi Chu mama tới nhận xét ngươi!”

Trường Xuân cung cách nơi này một đoạn, ám vệ hiểu rõ tâm tư của Vũ Hoằng Mặc nên không dùng khinh công, không nhanh không chậm đi tới Trường Xuân cung. Vũ Oản Yên cúi thấp đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, giống như cực kỳ thấy hưng thú với đá lát trên đó. Bùi Nguyên Ca học bộ dáng Vũ Oản Yên, cúi đầu nhìn mấy con kiến, còn Vũ Hoằng Mặc lại chán chết, tựa đầu trên hành lang dài, ngẫu nhiên ngáp một cái, dáng vẻ cực kỳ nhàm chán.

Thỉnh thoảng thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm liếc nhìn Bùi Nguyên Ca một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi lại, khóe môi cong lên nụ cười.

Lần này lại khổ Diệp Vấn Quân.

Thời tiết tháng 6 đã có chút nóng bức, Vũ Hoằng Mặc ngồi trong bóng mát của hành lang, Vũ Oản Yên cũng đứng chỗ râm mát, ngay cả Bùi Nguyên Ca lúc đứng dậy lui ra phía sau, cũng thông minh chọn chỗ có cành lá. Nhưng Diệp Vấn Quân muốn hành lễ với Vũ Hoằng Mặc, nhất định phải tới đất trống trước hành lang, không hề có một mảnh che. Ánh nắng bỏng rát chiếu vào thân thể nàng, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng, đầm đìa trên trán, chạy ròng rớt xuống mặt. Nàng ta mặc quần áo trong là tơ tằm, tuy mềm nhẵn nhưng không thấm mồ hôi, chỉ thấy toàn thân đều dính dính, vô cùng không thoải mái.

Này còn chưa tính, mấu chốt là vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối hành lễ, Diệp Vấn Quân nhanh chóng cảm thấy mệt, đầu gối run nhè nhẹ, thân thể không nhịn được hơi lay động rồi lập tức ổn định, chỉ cảm thấy thời gian vô cùng dài, toàn thân dường như đã cứng ngắc, chỗ cẳng chân âm ỉ như rút gân.

Ngay lúc Diệp Vấn Quân muốn té xỉu, Chu ma ma rốt cục đến.

“Chu ma ma, vị Diệp tiểu thư này cực kỳ coi trọng lễ nghi, nhìn thấy hành lễ không đủ tiêu chuẩn sẽ nhắc nhở. Bản điện hạ không hiểu nhiều mặt này cho nên mời Chu ma ma ma tới cho lời bình về tư thế hành lễ của Diệp tiểu thư, nói cho chúng ta cùng biết quy củ Diệp tiểu thư rốt cuộc tốt chỗ nào, về sau cũng đi theo mà học tập, tránh cho mất mặt xấu hổ!” Vũ Hoằng Mặc cười mỉm nói, giống như là cực kỳ chân thành muốn khích lệ Diệp Vấn Quân.

Làm sao Chu ma ma không biết tính tình vị điện hạ này, lập tức hiểu ý. Trước hành lễ với hắn, sau đó đứng dậy, bản mặt nghiêm khắc không nhìn ra chút biểu tình nào, lạnh lùng thốt: “Tư thế hành lễ vị tiểu thư này hiển nhiên không đúng, vị trí đặt hai tay quá cao, biên độ hạ đầu gối quá nhỏ, quan trọng nhất là thân hình không vững, lung lay động đậy thế ra còn thể thống gì?” Nói đến phần sau, không tự giác quát lớn giọng điệu nghiêm khắc.

Diệp Vấn Quân cảm thấy vô cùng ủy khuất, lão yêu bà nhà người đứng cả buổi sáng thử xem, xem ngươi có lay động không?

Vũ Hoằng Mặc cực kỳ khéo hiểu lòng người, nói: “Có lẽ vừa rồi Diệp tiểu thư giữ nguyên một tư thế quá lâu, cho nên có hơi căng thẳng. Không sao không sao, lặp lại lần nữa là tốt, Bản điện hạ tin tưởng, tư thế hành lễ của Diệp tiểu thư tất sẽ cực kỳ tiêu chuẩn.”

Rốt cục có thể đứng dậy, Diệp Vấn Quân cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc, vươn tay muốn xoa đầu gối.

“Vị tiểu thư này, tiểu thư quý tộc trước mặt người khác phải đoan trang có lễ, không thể có bất luận hành vi thất lễ nào, cho dù thân thể không thoải mái cũng phải giữ nguyên dáng vẻ. Mời hạ cái tay của ngài xuống, đứng lên, hành lễ lại với Cửu điện hạ!” Chu ma ma bản mặt như đưa đám, lạnh băng nói.

Diệp Vấn Quân không còn cách nào, chỉ có thể lại hành lễ với Vũ Hoằng Mặc.

“So với lần trước càng kém hơn, không chỉ động tác không tiêu chuẩn, cả người còn cứng ngắc, không có gì đẹp để nói. Tiểu thư làm bằng cọc gỗ à? Lặp lại!” Chu ma ma lạnh lùng nói.

Diệp Vấn Quân cực kỳ ủy khuất nhìn Vũ Hoằng Mặc, nói: “Cửu điện hạ, lão yêu bà này ức hiếp ta!”

“Diệp tiểu thư thận trọng lời nói. Vị Chu ma ma này là lão ma ma dạy lễ nghi trong cung, ngay cả phụ hoàng cũng khen bà là người lễ nghi nghiêm trang nhất, hết sức kính trọng. Ba chữ kia nếu truyền tới tai phụ hoàng, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới Diệp tiểu thư đó!” Vũ Hoằng Mặc mỉm cười, nói: “Diệp tiểu thư đừng sốt ruột, lần này không đúng thì làm lại lần nữa, bản điện hạ không vội. Bản điện hạ tin tưởng, Diệp tiểu thư nhất định là người tuân thủ quy củ lễ nghi, thấy nó vô cùng quan trọng, không chấp nhận được người nào có nửa điểm lỗi, nếu không làm sao lại mở miệng chỉ trích đích nữ Hình bộ Thượng thư lễ nghĩ không đúng? Mời Diệp tiểu thư làm lại, làm mẫu cho chúng ta một tiêu chuẩn phúc thân đi!”

Đến lúc này, Diệp Vấn Quân có ngốc cũng hiểu vị Cửu điện hạ này đang đào hố cho nàng nhảy vào, nâng nàng lên nói nàng quy củ tốt, cố ý để nàng hành lễ, đứng im hồi lâu sau đó tìm lão yêu bà này tới cố ý soi mói nàng, vốn dĩ là muốn chỉnh nàng thôi! Sợ rằng nàng hành lễ bao nhiêu lần đều sẽ bị soi lỗi đi?

“Cửu điện hạ...” Diệp Vấn Quân suy nghĩ lại, rốt cục ngập ngừng nói. “Là tiểu nữ sai rồi!”

Vũ Hoằng Mặc cười hòa ái: “Làm sao Diệp tiểu thư sai được? Cẩn giữ quy củ lễ nghi là chuyện nên làm, Diệp tiểu thư có sai chỗ nào đâu?”

Căm giận nhìn mắt Bùi Nguyên Ca đang cúi đầu, Diệp Vấn Quân cắn răng nói: “Tiểu nữ... Tiểu nữ không nên giữ tâm tư oán giận Bùi tứ tiểu thư, mở miệng chỉ trích nàng ta hành lễ có vấn đề. Tiểu nữ... tiểu nữ biết sai rồi!”

“Làm càn! Ngươi và Bùi tứ tiểu thư có tư oán, đó là chuyện riêng của hai người các ngươi, nhưng ngươi dám lấy mặt mũi Oản Yên muội muội, lấy lễ nghi quy củ cung đình chúng ta làm ngụy trang? Diệp Vấn Quân, ở trong mắt ngươi, quy củ lễ nghi hoàng thất chung ta rốt cuộc là gì? Là công cụ để ngươi trút oán thù cá nhân sao? Hơn nữa, hôm nay là đại thọ Hoàng tổ mẫu, là ngày tốt lành, ngươi lại dám có ý định sinh sự, ngươi làm như vậy là đặt lễ nghi quy củ hoàng thật ở đâu? Đặt tôn nghiêm hoàng thất chúng ta ở đâu? Đặt Hoàng tổ mẫu ở chỗ nào?” Vũ Hoằng Mặc đột nhiên biến sắc, lạnh lùng quát. “Hàn Thiết, nói cho Diệp tiểu thư, coi rẻ hoàng thất, khi nhục Hoàng tổ mẫu, là tội danh gì, nên xử trí như thế nào?”

Hàn Thiết cung kính nói: “Coi rẻ hoàng thất, khi nhục Thái hậu là đại bất kính, kết cục phạt chém eo, thậm chí quả hình (róc thịt)!”

“Diệp tiểu thư còn chưa biết chém eo là gì phải không? Là thả ngươi lên kẹp chặt trên lưỡi đao, chém thẳng xuống eo chặt ngươi thành hai đoạn. Kỳ thực làm như vậy, ngươi một chốc một lát không chết ngay được, nghe nói có người sau khi bị chém eo, dính máu của mình viết liền mười chữ thảm xong mới tắt thở. Về phần quả hình lại càng thú vị, quả hình là róc thịt ngươi gọt thành khung xương, cuối cùng chỉ còn một lớp thịt, ngay cả nội tạng cũng nhìn thấy...” Vũ Hoằng Mặc miêu tả hai loại khổ hình này sinh động như thật. “Xem ra, Diệp tiểu thư cực kỳ muốn thử tư vị hai khổ hình này rồi.”

Lời này đừng nói Diệp Vấn Quân, ngay cả Vũ Oản Yên đều nhíu mày, sắc mặt trắng xanh.

Bùi Nguyên Ca cắn môi thầm quyết định, thọ yến thôm nay kiên quyết không ăn bất cứ cái gì mặn, thật sự là... quá ghê tởm rồi!

Diệp Vấn Quân mặt trắng như tờ giấy, sợ tới mức toàn thân đều run run, lắp bắp nói: “Cửu... Cửu điện hạ... Tiểu nữ... tiểu nữ không có...”

“A..., Bản điện hạ hiểu rồi, Diệp tiểu thư muốn nói, ngươi không có ý coi rẻ hoàng thất, chỉ là quá chú trọng lễ nghi quy củ, cho nên mới mở miệng chỉ trích Bùi tứ tiểu thư, phải không?” Vũ Hoằng Mặc nhíu mày, lạnh như băng hỏi.

Diệp Vấn Quân gật đầu như gà mổ thóc.

“Bản điện hạ nói mà, Diệp tiểu thư là nữ nhi Lại bộ thượng thư, cháu gái mẫu hậu, sao có thể tùy ý làm bậy như vậy?” Vũ Hoằng Mặc lập tức thay đổi khuôn mặt, cười tít mắt nói. “Giữ quy củ lễ nghi, dùng tư thế hành lễ chuẩn xác là việc nên làm. Một khi đã như vậy, xin mời Diệp tiểu thư hành lễ lại với bản điện hạ, đồng thời làm mẫu tư thế chính xác cho Oản Yên muội muội cùng Bùi tứ tiểu thư đi! Chu ma ma nhớ phải cho ý kiến để chúng ta biết, tư thế hành lễ chuẩn phải là như thế nào.”

Lần này Diệp Vấn Quân không dám nói gì nữa, tiến lên quỳ gối hành lễ: “Tiểu nữ bái kiến Cửu điện hạ.”

“Động tác quá cứng!” Chu ma ma nói.

“Không sao, làm lại một lần là được.” Vũ Hoằng Mặc mỉm cười nói, cực kì khoan hồng độ lượng.

“Tiểu nữ bái kiến Cửu điện hạ.”

“Đặt tay thấp xuống.”

“Làm lại!”

....

Cứ như vậy, Diệp Vấn Quân hành lễ, Chu ma ma chèn ép, Vũ Hoằng Mặc cực kỳ “khoan dung” bắt nàng ta làm lại; hành lễ, bị chỉ trích, làm lại.... lặp đi lặp lại. Lúc mới bắt đầu, Diệp Vấn Quân còn cảm thấy toàn thân cứng ngắc, xương sống thắt lưng đều đau, mỗi một động tác giống như nặng tựa ngàn cân. Về sau mất cảm giác, chỉ máy móc hành lễ, đứng dậy, hành lễ, lại đứng dậy... Chỉ hy vọng vị điện hạ này nhanh chóng vừa ý!

Không biết qua bao lâu, Vũ Hoằng Mặc cảm thấy phát chán, vuốt cằm nói: “Uhm, học quy củ là chuyện tốt, khó có được Diệp tiểu thư thành tâm như vậy, lại thêm Chu ma ma chỉ điểm, không bằng mời tất cả mọi người tới Ngự hoa viên cùng nhau học quy củ cho tốt! Người đâu, đi truyền ý chỉ bản điện hạ, lệnh tất cả mọi người đến đây, đi theo Diệp tiểu thư học quy củ!”

Hàn Thiết lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Cửu hoàng huynh này, thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn! Vũ Oản Yên bất đắc dĩ nhíu mày, đơn giản cứ xem diễn trò, dù sao trời sập xuống còn có Cửu hoàng huynh chống đỡ phía trước, dù thế nào cũng không trách đến người nàng. Nếu mẫu hậu thực vì một đứa cháu gọi họ tự mình phạm sai mà đỗ lỗi lên người công chúa là nàng... Vậy Vũ Oản Yên nàng cũng không phải ngồi không, sẽ làm ồn ào bất cứ giá nào cho tất cả mọi người thấy, để xem là ai mất mặt!

Ai chẳng biết thanh danh Cửu điện hạ? Đó là nửa điểmkhông thể đắc tội!

Bởi vậy, sau khi nghe Hàn Thiết truyền lệnh, tất cả mọi người nhao nhao tới, nhìn Diệp Vấn Quân làm đi làm lại hành lễ với Cửu điện hạ, bên cạnh có vị ma ma mặt đưa đám không ngừng soi mói, sau đó Diệp Vấn Quân phải hành lễ lại, Cửu điện hạ chỉ mỉm cười nhìn. Mọi người liền hiểu, nhất định là vị Diệp tiểu thư này đắc tội Cửu điện hạ, giờ bị Cửu điện hạ chỉnh, cho nên Cửu điện hạ mới mệnh bọn hắn tới đây.

Bị mọi người vây xem, vốn mất mặt một phần lập tức biến thành mất mặt một trăm, Diệp Vấn Quân xấu hổ muốn chết.

Nhưng Cửu điện hạ vừa nói vào tai, nghĩ đến những hình phạt đáng sợ đó, nàng lại không thể không cắn răng, chịu đựng xấu hổ, tiếp tục hành lễ.

Mọi người chỉ trỏ, hi hi ha ha xem náo nhiệt. Trong đó không ít người trước kia bị Diệp Vấn Quân vênh váo ức hiếp, lúc này lại càng thấy hứng khởi, thậm chí nhịn không được hò reo. Cũng có người qua lại thân thiết với Diệp Vấn Quân, đồng cảm với tình cảnh xấu hổ của nàng ta mà không vui. Trong đó vẻ mặt xanh mét nhất là thế tử Trấn Quốc hậu phủ thế tử An Trác Nhiên, mặt mũi âm trầm như muốn chảy ra nước.

Ngay cả tên thế tử Thọ Xương bá Phó Quân Thịnh kia cũng được chức thị vệ tam phẩm còn khuyết, hắn đường đường thế tử Trấn Quốc Hầu, lại chỉ có thể mang cái chức quan nhàn tản, trong lòng tất nhiên khó chịu.

Vốn định thọ yến lần này lấy lòng Thái hậu, cầu cái chức thực, không nghĩ tới thọ yến còn chưa bắt đầu, vị hôn thê Diệp Vấn Quân lại khiến hắn mất mặt trước mắt bao người. Cảm thụ được đủ loại ánh mắt cười nhạo vui sướng khi người gặp họa chung quanh, An Trác Nhiên đổ hết căm hận lên Diệp Vấn Quân.

Trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu chọc Cửu điện hạ?

Ả đàn bà ngu xuẩn này!

Liếc mắt thấy ánh mắt lạnh như băng của An Trác Nhiên, trong lòng Diệp Vấn Quân vốn xấu hổ, nay nhiều hơn là đau đớn. Nàng là vì ai mới nhằm vào Bùi Nguyên Ca, mới lạc đến tình trạng này? Kết quả, hắn thân là vị hôn phu, lúc này chẳng những không nghĩ biện pháp giải vây cho nàng, ngược lại lại ghét bỏ nàng làm mất mặt hắn? Trong lòng vừa tức vừa đau vừa hận, trước mặt bỗng tối sầm, nhất thời ngất đi.

Thấy thế, Vũ Hoằng Mặc mới hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt đứng dậy, nói: “Đưa nàng đến thiên điện đi, thỉnh thái y tới khám và chữa bệnh!”

Chu ma ma đáp lời: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh!”

Vũ Hoằng Mặc không nhìn mọi mọi người xung quanh, lập tức rời đi. Hắn đi rồi, mọi người cũng tản theo, có điều túm năm tụm ba thảo luận chuyện vừa rồi của Diệp Vấn Quân. Vũ Oản Yên nhún nhún vai, cũng rời theo.

Bùi Nguyên Ca đứng giữa trời, cũng cảm thấy người cứng đờ, đang muốn cử động, bỗng nhiên trước mắt có bóng đen chớp lóe tối sầm lại, ngẩng đầu liền thấy gương mặt u ám của An Trác Nhiên. Đối với vị hôn phu trước lòng dạ hẹp hòi tự cho là đúng này, Bùi Nguyên Ca không có một chút hảo cảm gì, hơi hơi nhíu mày, giọng mang theo tia châm chọc: “An Thế tử có chuyện gì?”

“Ngươi không dung được Vấn Quân như vậy? Nhất định phải để nàng ấy mất mặt mới bằng lòng bỏ qua!” An Trác Nhiên nhìn chằm chằm, con ngươi đen lóe lên.

Lần này Diệp Vấn Quân chịu thiệt, nhất định có liên quan tới Bùi Nguyên Ca, hắn có cảm giác này!

Bùi Nguyên Ca cười nhạo: “An thế tử, mời ngươi nhìn cho rõ, không phải ta dung không được nàng ta, là vị hôn thê của ngươi tới gây sự với ta! Còn có, nếu ngươi cảm thấy bất bình thay vị hôn thê của ngươi thì.. người làm khó dễ nàng ta là Cửu điện hạ, mời ngươi xoay người, đi về phía trước, bên kia mới đúng chính chủ! Nếu ngươi cảm thấy ta là quả hồng mềm, dễ cầm hơn, muốn tới tìm ta gây phiền toái thì bỏ ý niệm ấy đi! Đường đường nam tử hán, không dám trêu chọc Cửu điện hạ nên lấy một nữ tử như ta ra trút giận, nếu thật sự như thế, chúng ta cùng nháo lên, nhìn xem ai mất mặt hơn ai!”

“Bùi Nguyên Ca!” An Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, bắp thịt trên mặt như muốn xoắn xuýt thành khối. “Ngươi đừng có quá đắc ý! Về sau ngươi kết hôn với Phó Quân Thịnh, hắn được ngự tiền tam đẳng thị vệ cho nên đã diễu võ dương oai rồi hả? Ta là người tâm tư lương thiện, nghĩ tới ngươi là một nữ tử bị Trấn Quốc hậu phu ta lui hôn, danh dự có tổn hại, cho nên thủ hạ lưu tình với ngươi, ngươi đừng tưởng rằng Trấn Quốc hầu phủ chúng ta thật sự dễ ức hiếp như vậy!”

“Nếu nói như ngươi, Trấn Quốc hậu phủ các ngươi thoái thác hôn sự định từ nhỏ với Bùi phủ ta khiến danh dự của bị hao tổn, ta ngược lại phải cảm tạ tấm lòng lương thiện phúc hậu của các ngươi?” Bùi Nguyên Ca cười lạnh. “An Trác Nhiên, đầu ngươi bị lừa đá à!”

An Trác Nhiên bị nàng mắng sắc mặt kịch biến, nhìn chằm chằm dung mạo thiên chân xinh đẹp, sau cùng nghiến răng nghiến lợi chữ bắn ra vài chữ: “Ngươi đừng hối hận!”

Nói xong, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Chuyện Diệp Vấn Quân náo lớn như vậy, tất nhiên cũng kinh động hậu cung, sau khi Hoàng hậu và Liễu quý phi dường như cùng nhận được tin. Hoàng hậu hận nghiến răng nghiến lợi, nhìn chòng chọc Liễu quý phi phía đối diện, lại bật cười, nói vài câu chúc mừng, sau đó mới uyển chuyển nói: “Mẫu hậu, theo nô tỳ thấy, Cửu điện hạ này có phải quá bướng bỉnh hay không? Vừa nãy trong ngự hoa viên, lại gây khó dễ một đứa bé như Vấn Quân, làm nhục trước mặt mọi người, cường bạo khiến Vấn Quân té xỉu, bây giờ còn chưa tỉnh lại.”

Thái hậu nhàn nhạt nhìn lại, hỏi: “Có loại chuyện này?”

Liễu quý phi vội nói: “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, chuyện này Chu mama bên người thiếp thân cũng có xem, không bằng gọi Chu ma ma tới, hỏi rõ ràng. Nếu quả thực Mặc nhi hành sự hoang đường thì không thể dung túng nó! Chu ma ma ở ngoài điện, chờ Thái hậu nương nương truyền triệu.”

“Vậy thì truyền nàng vào đi!” Thái hậu không nhanh không chậm nói.

Chu ma ma tiến vào hành lễ, nói một lượt chuyện đã trải qua đâu ra đấy. Tuy Diệp Vấn Quân hành lễ qua bà mới đến nhưng tất nhiên là hiểu tiền căn hậu quả, mới dám hà khắc Diệp Vấn Quân như vậy, lúc này cũng không thêm mắm thêm muối, chầm chậm kể lại sự kiện đã trải qua.

Thái hậu còn đang nghe, càng về sau bỗng nhiên biến sắc, đập bàn nói: “Đây cũng uá làm càn rồi !”

Thấy Thái hậu tức giận, trong lòng Hoàng hậu mừng thầm, vội nói: “Còn không phải sao? Dù nói thế nào, Vấn Quân cũng là một cô nương, lại họ Diệp, Cửu điện hạ làm vậy, thật sự là khinh người quá đáng!”

“Ai gia nói, là Diệp Vấn Quân này quá làm càn rồi !” Thái hậu lớn tiếng trách cứ. “Nàng là nữ nhi Lại bộ Thượng thư, Bùi tiểu thư là nữ nhi Hình Bộ Thượng Thư, cùng một thân phận, nàng ta dựa vào cái gì chỉ trích Bùi tiểu thư? Huống chi lúc ấy còn có công chúa là Yên nhi ở đây, đâu có chỗ cho nàng ta nói chuyện? Ngay trước mặt Mặc nhi đã dám hung hãn làm càn như thế, trước mặt người khác còn không biết cuồng vọng thế nào? Nếu là người sáng suốt, biết đây là bản thân Diệp Vấn Quân không nên thân, ví như thay là người không hiểu biết, chỉ sợ cho rằng nàng ỷ vào họ Diệp mới dám hung hãn như vậy, ngay cả công chúa hoàng tử hoàng thất và quy củ thể hiện đều không để trong lòng!”

Hoàng hậu không nghĩ tới Thái hậu đúng là trách cứ Diệp Vấn Quân, nhất thời kinh hãi, vội vàng cúi rạp người thỉnh tội: “Là nô tì sơ sót, mong mẫu hậu bớt giận.”

“Nếu nàng họ Diệp, lại là cháu họn ngươi, hậu tộc chi nhân thì càng phải giữ lễ tiết, biết tiến biến lùi, dương dương làm càn như vậy còn ra thể thống gì? Truyền ý chỉ ai gia, về sau không cho phép Diệp Vấn Quân ra vào cung đình!” Thái hậu ra lệnh, mắt nhìn Hoàng hậu, trong lòng càng sinh ra bất mãn. Đã làm Hoàng hậu mười mấy năm lại vẫn không phân rõ nặng nhẹ, chỉ biết thiên vị bao che khuyết điểm, tranh giành tình nhân, một chút tiến bộ cũng không có! “Mặt khác, truyền ý chỉ ai gia, Mặc nhi giáo huấn Diệp Vấn Quân rất đúng, thưởng một đôi kim Ngọc Như Ý. Hôm nay nếu Mặc nhi không ở đó giáo huấn nàng, chỉ sợ người khác đều cho rằng nàng dám làm càn như vậy, đều do ai gia cùng Hoàng hậu dung túng!”

Bị Vũ Hoằng Mặc đánh mặt, lại còn phải cảm kích hắn? Có phải bác già rồi hồ đồ rồi không?

Trong lòng Hoàng hậu oán thầm, cũng không dám lên tiếng.

“Hoàng hậu đứng lên đi, ngươi là Hoàng hậu, trước mặt ngươi nàng nào dám như vậy? Nhu thuận dịu ngoan như mèo nhỏ để xu nịnh, ngươi mới bị nàng che mắt, về sau cẩn thận chút là được.” Chung quy cũng là cháu ruột mình, Thái hậu không muốn làm khó, đổi đề tài nói: “Đợi chút, vị Bùi tiểu thư kia, có phải là người ai gia hạ chỉ lệnh nàng tiến cung Bùi... Bùi Nguyên Ca?”

Chu ma ma đáp: “Hồi thái hậu, đúng là đích nữ Bùi Thượng thư, Bùi Nguyên Ca.”

“A..., là đứa bé kia à!” Trên mặt Thái hậu bỗng nhiên lộ ra ý cười, hỏi. “Bùi tiểu thư đã đưa thọ lễ chưa, mau mang tới cho ai gia nhìn xem.”

Không ai nghĩ tới, Thái hậu cảm thấy hứng thú với Bùi Nguyên Ca như vậy, cung nữ bên cạnh vội vàng tìm thọ lễ của Bùi Nguyên Ca, phụng lên.

Không ngờ giành tới tay là một quyển Kim cương kinh viết tay, Thái hậu ngây ngẩn cả người, lập tức mỉm cười mở ra, gật đầu nói: “Tục ngữ nói đúng gặp, chỗ tối gặp đúng dịp sẽ phát sáng, khải thư bình thường nhưng đứa nhỏ này viết không nóng không vội, từng chữ lớn nhỏ đồng đều như trong một khuông mẫu in ra, xem ra rất khổ công, khó có được sự trầm tĩnh như vậy. Tốt!”

Đúng lúc này, vẻ mặt cung nữ khó xử nói: “Thái hậu nương nương, còn một phần thọ lễ.. .”

Nghe khẩu khí của nàng giống như cực kỳ khó xử, Thái hậu nói: “Trình lên đến đây đi!”

Vớ giày trong tay, không có thêu hoa, đừng nói là thọ lễ cho Thái hậu, cho dù là mừng thọ tầm thường cũng không tránh khỏi quá đơn giản. Thái hậu khẽ nhíu mày: “Đây là thọ lễ trưởng nữ Bùi phủ đưa tới?” Khó hiểu suy tư hồi lâu không khỏi sinh tò mò, nói. “Đôi tỷ muội Bùi phủ này thật là thú vị. Người tới, tuyên đám nhỏ này vào đi, ai gia thật sự muốn gặp mặt tỷ muội nhà này rồi rồi !”

Có ý chỉ Thái hậu tuyên triệu, mọi người nhanh chóng xếp thành hàng đi vào, nam tử lấy Vũ Hoằng Triết và Vũ Hoằng Mặc cầm đầu, nữ tử lấy Vũ Oản Yên cầm đầu, im lặng đứng đó, không dám có chút tiếng động lớn xôn xao.

Nhìn thiếu niên nam nữ cả điện đều hết sức xuất sắc, Thái hậu gật gật đầu, hỏi: “Vị kia là trưởng nữ Bùi phủ ?”

Không ngờ Thái hậu chỉ đích danh mình đầu tiên, trong lòng Bùi Nguyên Hoa kinh hỉ, biết nhất định là thọ lễ của mình nổi lên tác dụng. Thọ lễ tặng Thái hậu hầu hết là các loại kỳ trân dị bảo, tranh kỳ đấu quý, nàng lại dùng phương pháp trái ngược, vô cùng mộc mạc đơn giản, trong một đám thọ lễ tất nhiên như hạc trong bầy gà, chỉ cần Thái hậu chú ý tới sinh ra tò mò, đó chính là bước đi đầu tiên của nàng.

Hiện tại, bước này, nàng thắng.

Bùi Nguyên Hoa kiềm chế vui mừng, dáng vẻ dịu dàng bước ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống đất: “Tiểu nữ Bùi Nguyên Hoa, khấu kiến Thái hậu nương nương!”

Thấy nàng đoan trang thủ lễ, tự nhiên hào phóng, Thái hậu gật gật đầu, nói: “Ngươi là Bùi Nguyên Hoa? Chương ngự nữ từng nhắc tới ngươi với ai gia, nói ngươi thông tuệ đại lượng, tài hoa hơn người. Chỉ là ai gia thấy thọ lễ của ngươi, lại đoán không ra ý tứ. Không biết ngươi có thể giải thích nghi hoặc cho ai gia hay không? Vì sao phải đưa vớ giày mộc mạc như vậy cho ai gia?”

Chương ngự nữ, hẳn là Chương văn uyển đãi tuyển vào cung đi? Hóa ra Thái hậu biết Bùi Nguyên Hoa từ chỗ Chương Văn Uyển. Bùi Nguyên Ca suy tư.

Bùi Nguyên Hoa cung kính nói: “Hồi Thái hậu nương nương, tiểu nữ nhận ẩn sủng của Thái hậu, chỉ dụ vào cung chúc thọ người, cảm động và nhớ nhung ân sủng của Thái hậu, bởi vậy muốn tự tay chuẩn bị thọ lễ cho người. Đôi vớ giày này làm từ vải bông, mặc dù không bằng tơ lụa có tiếng, nhưng mềm mại thoải mái, đi trên chân hết sức thoải mái, nếu thêu thêm vào khó tránh khỏi có chút khó chịu, không bằng vải bông dính vào thịt thoải mái. Vả lại, cũng là tiểu nữ thêu không tốt, bởi vậy không dám vụng về. Chỉ là một phần tâm tư nho nhỏ của tiểu nữ, không có ý thất lễ với Thái hậu, mong Thái hậu minh giám!”

Nghe nàng nói như vậy, Thái hậu dùng tay sờ sờ vớ giày kia, quả nhiên mềm mại thoải mái, nhìn lại kích thước vừa hợp số đo của nàng, liền biết Bùi Nguyên Hoa thực sự dụng tâm, hết sức hài lòng với tâm tư tỉ mỉ của nàng, sau nghe đến nàng thản nhiên nói thêu không tốt, càng cảm đứa nhỏ này trung thực, không hề phù phiếm, gật đầu nói: “Làm sao có thể thất lễ được? Ngươi có tâm tư quan tâm này, cực kì khó có được. Trương ma ma, thưởng!”

Một vị ma ma khoảng năm mươi tuổi bên người Thái bước xuống, đặt một đôi hà bao vào trong tay nàng, nói: “Thái hậu thưởng cho ngươi!”

Hà bao phình hiển nhiên có cái gì đó. Nhưng dù cho chỉ có một cái hà bao không thì trong cả điện nàng là người đầu tiên được Thái hậu thưởng, riêng phần vinh quang này đã là hiếm thấy. Trong lòng Bùi Nguyên Hoa vô cùng vui sướng, run giọng nói: “Tiểu nữ khấu tạ Thái hậu ban cho!”

Thì ra, Bùi Nguyên Hoa có chủ ý này!

Bùi Nguyên Ca nhớ lại thời điểm hôm nay gặp Ngũ điện hạ, lúc ấy ở ngoài điện, Ngũ điện hạ nhìn thấy nàng, trong đôi mắt rõ ràng có một tia kinh ngạc, giống như cực kỳ ngoài ý muốn vì nàng cũng xuất hiện tại thọ yến của Thái hậu. Như vậy xem ra, ý chỉ của Thái hậu không có quan hệ gì với Hoàng hậu và Ngũ điện hạ. Nếu nói vậy, Thái hậu là nghe tên Bùi Nguyên Ca từ chỗ Chương Văn Uyển sao, nếu thế thì vì sao lại muốn triệu nàng vào cung mừng thọ đây?

Đang nghĩ ngợi, giọng nói của Thái hậu lại vang lên bên tai: “Vị nào là Bùi tứ tiểu thư?”

Bùi Nguyên Ca thoáng rùng mình, bước ra khỏi hàng quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: “Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca, khấu kiến Thái hậu nương nương!”

“ Đại lễ của đại tỷ ngươi bề ngoài mộc mạc, bên trong lại có càn khôn. So sánh thì quyển kinh thư của ngươi chữ viết tú lệ, chữ lời một dạng, không có tí thiên lệch, cũng không có một chút hỗn độn viết ngoái, nhìn ra được là hết sức dụng tâm viết.” Thái hậu cười, lại đột nhiên nghiêm mặt nói. “Có điều, ai gia vẫn rất không hài lòng. Đứa nhỏ này, sao lại lười biếng chỉ viết một quyển kinh thư mà không chịu thêu một bức họa đẹp cho ai gia hử?”

Tuy có ý trách cứ, nhưng ai cũng nghe ra sự yêu thích trong lời của Thái hậu.

Bùi Nguyên Ca mờ mịt, bối rối nói: “Tiểu nữ... tiểu nữ khó hiểu...”

“Còn giả ngu trước mặt ai gia?” Thái hậu oán trách nói. “Trước đó vài ngày, Ngô tài tử đưa cho ai gia một bức bình thêu (một trong bộ tranh tứ bình gồm các bức tranh ghép lại như tùng cúc trúc mai, xuân hạ thu đông..), màu sắc du đạm như được vẽ lên, hàm ý sâu sa, hoàn toàn khác với những bức tranh thêu phồn hoa diễm lệ trong kinh thành. Ai gia chưa bao giờ nhìn qua bức tranh thêu đẹp như vậy, liền triệu người thợ thêu kia đến hỏi. Người thợ thêu kia có kinh nghiệm, rất trung thực nói tranh thêu ban đầu bị thuốc màu nhiễm bẩn, hắn thấy không thể giao hàng đúng thời hạn, vừa lúc gặp được Bùi tứ tiểu thư, diệu thủ xoay càn khôn, biến mục nát thành thần kì, chẳng những dấu được vết màu lem còn biến bức tranh thêu thêm trân quý.”

Là tranh thêu hoa nở phú quý kia sao?

Ngụy sư phó từng nói, tấm tranh thêu kia là một vị Ngô đại nhân muốn; Ôn tỷ tỷ cũng nói, Liễu quý phi thưởng hoa yến, sau thứ nữ Ngô Thị lang được Hoàng thượng coi trọng, phong làm tài tử. Vài ngày trước Ngụy sư phó nhờ người tới nói lời cảm tạ, nói bởi vì bức tranh thêu này được người trên coi trọng, trở thành nghệ nhân nhất đẳng.. Gắn kết mọi chuyện lại, lúc này Bùi Nguyên Ca mới hiểu được, hóa ra Thái hậu triệu nàng vào cung, là vì bức tranh thêu này!

“Ai gia nói những lời này, có phải chư vị ở đây cũng muốn nhìn thấy tấm tranh thêu đó?” Thái hậu cười nói, sai người chuyển bức bình thêu kia tới.

Phong cách thêu này tuyệt nhiên không giống trong kinh thành, hình như là dùng bút phác họa đường nét bên ngoài, lại do phẩm màu tô nên tạo thành, nhất là đóa nhị kiều ở chính giữa, giống như dùng bút vẻ nên, không chút nhìn ra dấu vết thêu, mà lại tươi sáng nổi bật hơn vẽ thông thường, dung hợp hai trường phái hội họa và thêu kỹ, thực sự khiến người phải tán dương.

Trong đại điện tức thời vang lên tiếng than thở, vô số người đều tập trung ánh mắt trên người Bùi Nguyên Ca.

Trong đó Vũ Hoằng Mặc, Vũ Hoằng Triết, Phó Quân Thịnh và An Trác Nhiên có ánh mắt nóng bỏng hơn cả. Nhất là An Trác Nhiên, dù sao cũng không nghĩ tới, lần này thọ yến còn chưa bắt đầu, giờ vị hôn thê của hắn đã bị Cửu điện hạ nhục nhã trước mặt mọi người, lại bị Thái hậu đuổi ra khỏi cung, mất hết mặt mũi. Thọ yến vừa bắt đầu, vị hôn thê Bùi Nguyên Ca từng bị hắn thối lui lại đại xuất danh tiếng, được Thái hậu tán thưởng không thôi.

Nếu ngày đó hắn không từ hôn... .

Lúc này không khỏi có chút ghen ghét nhìn Phó Quân Thịnh, thấy hắn ta tuy cúi đầu nhưng nhìn Bùi Nguyên Ca cười ngây ngô, trong lòng không rõ tư vị gì.

Bùi Nguyên Ca hoàn toàn không có ý náo động thọ yến, bởi vậy mới chọn thọ lễ bình thường nhất, không nghĩ tới sau cùng lại bởi vì một bức tranh thêu lúc trước, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, phúc thân nói: “Là Thái hậu nương nương khen lầm rồi, tiểu nữ chẳng qua chỉ muốn phủ tranh thêu giúp Ngụy sư phó thôi, không ngờ vô tâm sáp liễu liễu rợp bóng (ý chỉ trùng hợp), ngược lại đặc biệt hiệu quả. Nói ra đều là Thái hậu hồng phúc tề thiên, mới có sự trùng hợp như vậy!”

Nghe nàng chuyển phúc khí lên thân mình, trong lòng Thái hậu càng vui, cười nói: “Đứa nhỏ này! Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn một cái, tới cùng sinh cái miệng khéo léo như nào, mới biết ăn nói như vậy?”

Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ, chỉ có thể ngẩng đầu lên.

Liếc thấy dung nhan thanh lệ tuyệt tục kia, ý cười trên mặt Thái hậu bỗng chốc cứng đờ, không tự giác đứng dậy kinh ngạc, ngay quyển kinh thư trong tay rơi xuống đất cũng không biết!

Trên đời này... Sao lại có có dung nhan giống nhau đến như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui