Đích Nữ Vô Song

Đến thiên điện, Thái hậu biểu hiện vô cùng từ ái dễ thân, không đợi hai người cúi chào xong liền mệnh ma ma đỡ các nàng đứng dậy, mời tiến lên, một trái một phải ngồi bên cạnh. Thái hậu lôi kéo tay Bùi Nguyên Ca, ánh mắt lộ ra yêu thương, nói: “Đứa nhỏ này thật đáng thương, hai lần liên tiếp gặp phải nhà chồng như vậy, may mà hiện tại đều đã qua rồi. Cũng chớ để ở trong lòng, ngươi là hài tử có phúc khí, tương lai tất có phú quý, một Thọ Xương Bá phủ căn bản không cần để ý.”

An ủi xong, bà lại lôi kéo tay Bùi Nguyên Hoa hỏi ngắn than dài, nếu là người không biết chuyện nhìn thấy, chắc đều nghĩ bọn họ là bà cháu ruột thịt.

Vừa hàn huyên vừa để các nàng ăn điểm tâm, còn nói việc nhà một hồi lâu, thái giám tới thông báo hai lần nói Triệu tiệp dư và các tần thiếp khác tới thỉnh an Thái hậu, Thái hậu đều không để ý. Mãi đến lần thứ ba, Thái hậu mới hơi buông mắt xuống, nói: “Để cho các nàng vào đi!”

Bởi vì không phải thời điểm thỉnh an theo quy củ, trong đám tần thiếp có Triệu tiệp dư phân vị cao nhất, cũng được sủng ái nhất, bởi vậy để nàng dẫn đầu tiến vào, thỉnh an Thái hậu. Triệu tiệp dư có thai không cần hành lễ, những người còn lại cung kính quỳ xuống đất thỉnh an, được Thái hậu chấp thuận mới đứng dậy, ngẩng đầu nhìn đến Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa ngồi phía trên, sắc mặt liền có chút khó coi.

Triệu tiệp dư bị Thái hậu bỏ quên rất lâu, vốn có chút khó chịu, lại nhìn thấy tỷ muội Bùi thị ngồi ở bên cạnh Thái Hậu, càng cảm thấy tức giận.

Tuy nàng có thai không cần hành lễ, nhưng vẫn phải khom lưng phúc thân, nếu không chính là đại bất kính với Thái hậu. Hiện tại, hai tỷ muội vừa bị chính mình làm khó dễ kia lại đang ngồi ở phía trên, chẳng phải giống như nàng hành lễ với hai ả sao? Thái hậu rất bá đạo không phân rõ phải trái, người còn chưa nhét vào đã để tỷ muội Bùi thị ra oai phủ đầu những tần thiếp các nàng, nhưng không tìm ra lỗi sai, chỉ có thể buồn bực ngồi bên cạnh, không mặn không nhạt tán gẫu với nhau.

Thái hậu ứng phó rồi vài câu, nhân tiện nói: “Tiệp dư đang có thai, phải nên cẩn thận bảo dưỡng, sinh cho hoàng tử cho Hoàng thượng mới đúng, đừng có đi lại khắp nơi, miễn cho động thai khí.”

Nếu không phải nghe nói Thái hậu muốn nhét người bên cạnh Hoàng thượng, mà Hoàng thượng còn vô cùng vừa ý với vị Bùi Tứ tiểu thư kia, hôm nay lại là thời điểm Bùi Nguyên Ca vào cung, không thì Triệu tiệp dư nàng mới không có tới đâu! Nhưng lời này không thể nói ra, đành phải cười nói: “”Đa tạ Thái hậu yêu mến, chỉ là thiếp hi vọng Thái hậu phúc thọ an khang, cho nên muốn tới Huyên Huy cung nhiều một chút, dính chút phúc khí trên người Thái hậu. Đây là chút tư tâm của thiếp, mong Thái hậu không lấy làm phiền lòng.”

Thái hậu chỉ cười cười, trong mắt chớp lóe tinh quang, nói: “Vẫn nên bảo trọng cái thai của ngươi quan trọng hơn.” Nói xong, bỗng nhiên quay đầu nói với Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa: “”Đúng rồi, ai gia thấy hai đứa hài tử gặp các ngươi đều là người biết lễ, không phải dạng liều lĩnh, trong lòng cực kì thích. Vừa vặn phía nam tiến cống tới mấy cuộn băng cẩm, ta một bà lão không dùng được mấy thứ tươi sáng đó, đều thưởng cho mấy hài tử trẻ tuổi các ngươi. Cũng không phải chất vải hiếm lạ gì, cầm dùng đi! Yên tâm, đây là ai gia thưởng các ngươi, không coi là quá giới hạn, không ai dám bới móc lễ của các ngươi đâu. Còn có ngự chế giám đưa tới vài món hoa trâm trang sức đúng mốt, ai gia mang các ngươi đi chọn vài món tốt tốt. Hài tử trẻ tuổi nên ăn diện đẹp đẽ như thế!”

Sắc mặt Triệu tiệp dư lập tức trở nên tái nhợt.

Băng cẩm là vật liệu may mặc vô cùng quý trọng, trong hoàng cung cũng không gặp nhiều. Nàng tuy được sủng ái, được thưởng một cuộn nhưng không nỡ mang ra chế xiêm y, bởi vậy chưa mặc trên ngươi. Hiện tại nàng dùng chỉ là gấm vóc cống phẩm, so với băng cẩm thì kém xa. Thái hậu cố tình thưởng liền vài cuộn, còn nói không phải chất vải hiếm lạ gì, rõ ràng là nhằm vào những lời lúc trước nàng nói với tỷ muội Bùi thị?

Đáng giận, còn chưa tiến cung đã càn rỡ như vậy, nếu vào cung, cái đuôi còn không đều vểnh lên trời sao?

Nhìn Triệu tiệp dư ghen tị hâm mộ lại mang ánh mắt có chút oán độc, trong lòng Bùi Nguyên Hoa vui sướng một trận. Mới vừa rồi, Triệu tiệp dư này không phải rất đắc ý rất hung hãn sao? Xoi mói gây khó dễ, còn tính kế muốn mang nàng về cung điện nàng ta, lúc này còn không phải nhìn mặt Thái hậu sao? Trước bắt bẻ xiêm y trang sức của nàng, giờ bị Thái hậu nói như đánh bốp bốp vào mặt, thật sự là hả giận.

Có điều, trên mặt lại không có tí ti biểu lộ, Bùi Nguyên Hoa phúc thân nói: “”Đa tạ Thái hậu ban cho.”

Bùi Nguyên Ca cũng đứng theo dậy nói lời cảm tạ, nhưng lại đang suy nghĩ một chuyện khác. Nàng vốn cho rằng Triệu tiệp dư này là người của Thái hậu, hiện tại xem ra, Thái hậu và Triệu tiệp dư rõ ràng không hợp nhau. Nàng ta là sủng phi, lại có thai, muốn nhằm vào nàng gây khó rất dễ dàng, đến lúc đó thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu không muốn bị Triệu tiệp dư chỉnh chết, thì chỉ có thể liều mạng tranh sủng bò lên cao. Bùi phủ căn cơ còn thấp, ở trong cung lại càng không có phân lượng, đến lúc đó ngoại trừ bắt lấy sủng ái của Hoàng thượng, có lẽ nàng thật sự chỉ có thể dựa vào Thái hậu.

Chủ ý này thật sự là tuyệt diệu!

Chẳng lẽ Triệu tiệp dư này là người của Liễu quý phi, cho nên bất hòa Thái hậu? Nếu nói như vậy, phải thử thông qua Vũ Hoằng Mặc và Liễu quý phi nói vài câu thông suốt với Triệu tiệp dư này mới được, ít nhất để nàng ta đừng nhằm vào nàng không đầu không đuôi như vậy! Bằng không, các nàng trai cò tranh nhau, sau cùng chỉ có Thái hậu này ngư ông đắc lợi,...

Lại tán gẫu vài câu, Triệu tiệp dư thật sự có chút chịu không nổi những câu có gai của Thái hậu, ấy cớ thân thể không thoải mái được cung nữ nâng trở về cung điện.

Nàng vừa đi, các vị phi tần khác cũng lục tục cáo từ theo.

Từ khi các nàng tiến vào, sắc mặt Thái hậu luôn thản nhiên, mãi đến khi các nàng rời đi mới thở đều, lộ ra tươi cười hiền lành hòa ái, nói: “Nguyên Ca Nguyên Hoa, ai gia biết các ngươi chịu ủy khuất rồi. Chỉ là Triệu tiệp dư này gần đây rất được tâm ý Hoàng thượng, lại mang thai, ai gia cũng không dễ phát tác, chỉ có thể gõ vài câu, ủy khuất các ngươi rồi. Đi lựa chút trang sức cung hoa, không cần khách khí, coi như là ai gia bồi thường các ngươi!”

Lời này nói rất chân thành, làm cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm.

Nếu không phải từ đầu đã cảnh giác sâu xa với Thái hậu, mỗi một sự kiện sau khi vào cung đều suy đoán khác nhau, không nhìn Thái hậu làm vẻ như vậy, chỉ sợ Bùi Nguyên Ca cũng cho rằng đó là một lão nhân hiền lành hòa ái, đối xử với các nàng thân thiết yêu thương, là thật sự thích các nàng.

Ít nhất, Bùi Nguyên Hoa cho là như vậy.

Kéo cánh tay Thái hậu, Bùi Nguyên Hoa duy trì ý cười đoan trang đại lượng, ôn hậu nói: “Thái hậu nương nương ngàn vạn lần đừng nói như vậy, người đối với chúng ta đã cực kỳ ân sủng rồi. Triệu tiệp dư có phê bình kín đáo, đó chính là chúng ta có chỗ chưa tốt. Dù sao tiểu nữ và muội muội tuổi trẻ, kiến thức nông cạn, chung quy vẫn có chỗ chưa chu toàn, nếu được Thái hậu đề điểm chỉ giáo, đó mới chân chính là hưởng thụ bất tận a!”

Trong lời nói này lộ ra ý lấy lòng, Thái hậu nghe hết sức hợp tai.

Thái hậu vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Đứa nhỏ này, nhu thuận thông tuệ như vậy, lại có cái miệng ngọt, đâu nào cần ai gia đề điểm? Tính tình Triệu tiệp dư vốn có chút ngang ngược kiêu ngạo, hiện giờ lại sủng quyến hưng thịnh, tính tình kia càng lộ rõ, thích nhất tranh sủng nên mới cố ý bới móc làm khó dễ các ngươi, nói những chuyện không nên nói. Chung quy vẫn phải khoan dung nhân ái, hòa thuận với nhau, hậu cung hòa thuận mĩ mãn Hoàng thượng mới an tâm trên triều. Thôi, không nói những thứ này nữa.”

“ Thái hậu nương nương nói rất đúng, thê thiếp nhà bình thường cũng phải hòa thuận gia đình mới thịnh vượng, huống chi là hoàng cung chứ?” Bùi Nguyên Hoa phỏng đoán tâm ý Thái hậu, thật cẩn thận nói: “Theo tiểu nữ thấy, Triệu tiệp dư này có chút ỷ sủng mà kiêu rồi.”

Lời này có chút quá giới hạn, có điều Thái hậu cũng không giận dữ, chỉ nói: “Đứa nhỏ này! Lời này không thể nói lung tung!”

“ Tiểu nữ lá gan nhỏ lắm, chưa bao giờ dám nói lung tung. Chỉ là thấy Thái hậu ưu ái tiểu nữ và muội muội như vậy, ngài lại hòa ái dễ gần, mới coi Thái hậu như người thân, lúc nãy không cẩn thận nói lỡ miệng!” Bùi Nguyên Hoa ra vẻ kinh hoảng, lập tức cười tựa đầu vào tay Thái hậu, nói: “Nhưng Thái hậu nương nương giáo huấn đúng lắm, về sau tiểu nữ nhất định vâng theo Thái hậu nương nương dạy bảo.”

Thái hậu mỉm cười gật đầu, đảo mắt nhìn Bùi Nguyên Ca chỉ lẳng lặng cười, không hề chen vào nói, trong lòng ngầm suy nghĩ.

Cứ như vậy, ba người đàm tiếu một hồi, Thái hậu nói trên người mệt mỏi, sai người mang Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa đi dạo hoàng cung. Bóng dáng hai người biến mất phía sau cửa, tươi cười trên mặt Thái hậu hoàn toàn tan biến, nằm nghiêng trên giường nhỏ trầm tư không nói, một hồi lâu mới trầm trầm: “Trương ma ma, ngươi thấy thế nào?”

Trương ma ma giúp Thái hậu bóp vai đấm chân, sau mới nói: “Theo nô tỳ thấy, tuy Bùi đại tiểu thư thanh danh truyền xa, nhưng xét độ bình tĩnh hay thông tuệ đều kém xa Tứ tiểu thư. Lúc trước xung đột với Triệu tiệp dư, bị Triệu tiệp dư nói mấy câu đã choáng váng, không biết nên ứng đối thế nào. Nhưng chỗ tốt là, Đại tiểu thư có tâm tư lớn, nô tỳ cảm thấy, không bằng Thái hậu thử bồi dưỡng Bùi đại tiểu thư xem sao, dù sao ngộ tính của nàng cũng không tệ!”

“Nàng ta không phải không biết ứng đối thế nào, mà chỉ sợ chính nàng ta cũng chướng mắt trang phục của mình, cho nên vô thức rơi vào lời bẫy của Triệu tiệp dư, quên mất căn nguyên. Có điều giống như ngươi nói, nàng có tâm tư này là chuyện tốt, tôi luyện vẫn có thể sử dụng!” Thái hậu trầm ngâm nói, nhớ tới Bùi Nguyên Ca, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt: “Còn Bùi Nguyên Ca này ai gia không có nhìn lầm, đích thật là nhân tài, thông tuệ không nói, có lẽ hiện giờ cũng nhìn ra được ai gia đang thăm dò nàng rồi.”

Sắc mặt Trương ma ma khẽ biến: “Không thể nào? Vậy làm sao bây giờ?”

“Nhìn ra thì nhìn ra, chẳng lẽ nàng còn có thể làm gì ai gia? Ai gia là Thái hậu, nàng không có hôn phối, ai gia dùng quyền lực tuyên nàng vào cung sắc phong, giờ lại tìm cho nàng một kẻ địch như Triệu tiệp dư, đến lúc đó nàng không muốn chết cũng chỉ có thể bò lên cao! Chính bởi vì nàng là người thông minh, cho nên càng hiểu rõ đạo lý này. Có điều, tính tình của nàng có chút cao ngạo, dù sao cũng là đích nữ quan gia, từ nhỏ đến lớn đại khái chưa trải qua khổ cực, cần mài bớt ngạo khí của nàng mới sử dụng tốt!” Thái hậu nhíu mi trầm tư. “Làm theo theo phân phó lúc trước của ai gia đi.”

Không cho Bùi Nguyên Ca nếm thử chút khổ cực, nàng sẽ không biết tầm quan trọng của quyền thế.

Cho rằng cái gì cũng có thể giải quyết dựa vào thông minh ư?

Chuyện cười!

“Vâng!” Trương ma ma tới cửa, phân phó mấy câu với cung nữ tâm phúc, phất tay mệnh nàng đi, lúc này mới trở về hỏi: “Nô tỳ dàn xếp hai vị tiểu thư bên phải thiên điện, Tứ tiểu thư sắp xếp ở Thải Tình viện, Bùi Đại tiểu thư ở Sương Nguyệt viện, Thái hậu nghĩ thế nào?” Viện như tên, Thải Tình viện có ánh sáng tốt, trang trí cũng được, Sương Nguyệt viện kém hơn một chút.

“Không, an bài ngược lại.” Thái hậu trầm giọng nói, “Mặt khác phân phó xuống những cung nữ thái giám, đối Bùi Đại tiểu thư cung kính hơn chút.”

Trương ma ma ngẩn ra: “Ý Thái hậu là, muốn cất nhắc Bùi đại tiểu thư?”

“Bùi Nguyên Ca quá kiêu ngạo, có lẽ còn tưởng rằng ai gia cầu nàng vào cung, cho nên không đáng lo. Ai gia muốn cho nàng biết, trong hoàng cung này, không có ai gia che chở, nàng chỉ hạng nào? Thêm đích thứ có khác, ai gia không tin, nàng có thể bình tĩnh nhìn Bùi Nguyên Hoa là thứ nữ vượt trên đầu nàng. Giống như một vật, chung quy phải có tranh đoạt mới càng giá trị. Nếu nàng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ai gia sẽ thành toàn nàng!” Giọng nói Thái hậu hơi lạnh, “Dù sao nàng còn nhỏ tuổi, tạm thời vẫn chưa thể vào cung, ai gia có thời gian từ từ mài dũa.”

Về phần trong khoảng thời gian này, bà không ngại cất nhắc Bùi Nguyên Hoa.

Tuy tài trí thông tuệ không bằng nhưng nhu thuận hơn hẳn, cũng xinh đẹp như hoa, tính tình ôn nhu đáng yêu, có thể được lòng Hoàng Thượng một chốc một lát.

--- ------

“Tứ muội, vốn ta còn sợ có gì ứng đối không thích đáng mà chọc giận Thái hậu, không nghĩ tới Thái hậu lại rộng lượng như vậy.” Bùi Nguyên Hoa vừa đi vừa cười, nghĩ đến vẻ mặt ôn hòa vừa rồi của Thái hậu với nàng, tâm tình càng phấn khởi. Hơn nữa trên đoạn đường đi này, cung nữ dẫn đường ân cần nhiệt tình với nàng hơn hẳn Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên là vì vừa rồi trong thiên điện, Thái hậu thân thiết với nàng hơn.

Người trong cung ánh mắt rất lợi hại, cung nữ này dám như vậy, có lẽ tâm tư Thái hậu hướng về nàng rồi.

Dù sao vừa rồi Bùi Nguyên Ca bị vắng vẻ quá mức.

Bùi Nguyên Ca nhìn nàng ca tụng Thái hậu trước mặt cung nữ Huyên Huy cung, chỉ cười không nói. Bùi Nguyên Hoa này, nói không chừng còn đang vì nàng được Thái hậu coi trọng mà vui mừng khôn xiết, vì Thái hậu thay nàng đánh mặt Triệu tiệp dư mà hả giận vui sướng. Nàng ta ông biết, toàn bộ đều là Thái hậu thiết kế, nàng chẳng qua là một quân cờ của Thái hậu mà thôi! Mà còn là quân cờ không quan trọng gì, có thể tùy ý an bài.

Đúng lúc này, một tên tiểu thái giám vội vàng đi tới, nhất thời không thấy người, va chạm với Bùi Nguyên Ca, hai người đồng thời ngã nhào trên đất.

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, xin quý nhân thứ tội!” Tiểu thái giám sợ tới mức mất hồn mất vía, cũng chẳng quan tâm đứng lên, dập đầu không ngừng.

Cung nữ dẫn đường cũng không đi nâng Bùi Nguyên Ca, ngược lại mỉm cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, vị này chính là Bùi tứ tiểu thư, không phải quý nhân trong cung. Hơn nữa, Bùi tứ tiểu thư tấm lòng thiện lương, khoan dung nhân từ, tất nhiên sẽ không trách tội ngươi, còn không mau đứng dậy, nên làm gì thì làm cái đó đi? Nhìn bộ dáng vội vàng của ngươi nhất định là có việc gấp, cẩn thận đừng lỡ việc, đó mới đúng là không người nào cứu được ngươi đấy!”

Nàng có thể dẫn Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa đi dạo, đương nhiên là người giỏi tùy mặt gửi lời. Lúc rời đi đó, một ánh mắt của Thái hậu nàng đã hiểu rõ, một đường này nên xu nịnh người nào, vắng vẻ người nào. Bùi tứ tiểu thư này thật sự quá không biết tốt xấu, lại dám không bám Thái hậu, nàng ta cho rằng nàng ta là ai?

“Ta không sao, ngươi đi đi, nên làm gì thì làm đi!” Bùi Nguyên Ca nhàn nhạt nói.

Nghe xong lời của nàng, lúc này tiểu thái giám mới dám đứng dậy, chạy phi như bay.

Thấy cung nữ kia và Bùi Nguyên Hoa đều không có ý định đỡ nàng, Bùi Nguyên Ca cũng không trông cậy vào, tự mình đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người. Mặt đất lát đá, tuy bị va có chút đau, may mà cũng sạch sẽ, bởi vậy y phục không có bị bẩn, thật không có bộ dáng chật vật gì. Bùi Nguyên Ca thản nhiên nhìn cung nữ dẫn đường, nói: “Không có việc gì, tiếp tục đi thôi!”

Thấy cung nữ dẫn đường và Bùi Nguyên Hoa đều không để ý tới mình, Bùi Nguyên Ca thối lui hai bước, mượn cơ hội bóng dáng hai người kia biến mất mà mở viên giấy trong tay. Vừa rồi khi tiểu thái giám kia đánh ngã nàng, đã rất nhanh nhét viên giấy vào trong tay nàng. Viên giấy không lớn, nét mực nhẹ nhàng viết một dòng chữ nhỏ: “Đừng đi Phù Dung đình, nhớ lấy!”

Đã từng nhìn qua bài thơ của Vũ Hoằng Mặc viết trong thọ yến Ôn phủ, Bùi Nguyên Ca lập tức nhận ra được, đây là bút tích của Vũ Hoằng Mặc, trong lòng chấn động.

Nếu Vũ Hoằng Mặc nói như vậy, Phù Dung đình kia nhất định có chỗ không ổn, tốt nhất không đi. Bùi Nguyên Ca suy tư, bỗng nhiên nhanh trí làm bộ như vừa rồi bị đụng vào thắt lưng, từng bước chậm rãi thong thả đến chỗ rẽ, quả nhiên không thấy bóng dáng Bùi Nguyên Hoa và cung nữ dẫn đường đâu. Cung nữ kia lạnh nhạt với nàng, nghĩ đến cũng sẽ không tận lực quay lại tìm nàng, vừa lúc mượn cơ hội này bỏ bọn họ, tránh Phù Dung đình.

Có điều, diễn trò phải làm nguyên bộ, Bùi Nguyên Ca nhìn quanh, tìm một gã thái giám, miêu tả cho hắn bộ dáng của Bùi Nguyên Hoa và cung nữ dẫn đường, lại giải thích mình bị đụng vào thắt lưng nên đi chậm, bởi vậy quẹo khúc liền không thấy người nữa. Căn cứ chỉ dẫn của tiểu thái giám, lúc không ai nhìn đến cố ý đi hướng ngược lại, rồi tìm người hỏi khắp nơi.

Như vậy nếu chuyện xảy ra, Thái hậu hỏi nàng cũng có thể thoái thác, mà còn có người làm chứng, hẳn sẽ không khiến Thái hậu hoài nghi.

Nhưng Bùi Nguyên Ca vốn cũng hết sức xa lạ với Hoàng cung, lại cố ý đi nhầm đường, dạo quanh lòng vòng, sau cùng thật sự lạc đường. Mắt thấy chung quanh càng đi càng hoang vắng, ít dấu chân người. Mặc dù có cung điện nhưng đều thê lương suy tàn, không có chút phồn hoa của hoàng cung. Nơi này thật sự quá mức quạnh quẽ, nếu xảy ra chuyện gì, nàng khóc cũng chẳng ích gì. Bùi Nguyên Ca thở dài, xoay người đi.

Nhưng mà đi rất lâu cũng không gặp ai, Bùi Nguyên Ca có chút nôn nóng. Chợt thấy sân phía trước có bóng người thấp thoáng, nàng bước nhanh tới nắm tay người kia: “Cô nương chờ một chút! Ta được Thái hậu tuyên triệu vào cung, không cẩn thận thất lạc cung nữ dẫn đường, lạc đến nơi này. Xin hỏi, từ nơi này đi Huyên Huy cung của Thái hậu phải đi như thế nào?”

Đột nhiên bị ngăn lại, cung nữ kia hoảng sợ, nghe xong lời của nàng mới thở phào, nói: “Thì ra vậy, ngươi muốn đi Huyên Huy cung...”

Lời còn chưa dứt đã bị tiếng nữ tử thê lương chói tai cắt ngang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui