Trong tiếng hét của nữ tử ẩn chứa vô vàn hoảng sợ và thương tâm, khiến người nghe không đành lòng. Ngay sau đó là một loạt tiếng đồ vật vỡ vụn, sau đó “ầm” một tiếng tựa như cửa bị phá mở. Cung nữ kia biến sắc, dậm chân nói: “Nguy rồi! Đều đã nói cẩn thận rồi, không biết tiểu đề tử nào không có mắt lại kích thích nàng, thật sự là không bớt lo mà!”
Nói xong, cũng bất chấp Bùi Nguyên Ca kêu hô, vội vã chạy vào.
Bùi Nguyên Ca dò xét nhìn lại, đình viện thưa thớt xa xa, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một nữ tử mảnh khảnh mặc cung trang, mặt che lụa mỏng giống như điên cuồng, không ngừng gào thét. Bên cạnh ba bốn cung nữ ăn mặc loè loẹt liều mạng lôi kéo nàng, dường như không ngừng khuyên giải, xô đẩy lôi nữ tử về tẩm điện, sau đó bận rộn ra ra vào vào, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Cung nữ bị Bùi Nguyên Ca ngăn lại lúc này mới lại ra cửa, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, lập tức áy náy nói: “Vị tiểu thư này, thật sự là xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện. Đáng lẽ nô tỳ nên mời người vào dâng trà chờ, có điều chủ tử nhà ta tính tình không tốt, hơn nữa không thích nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp trẻ tuổi, cho nên nô tỳ không dám để ngài vào gặp nô tỳ nhà ta. Nô tỳ đang muốn đi ngự dược giám, có thể đi cùng tiểu thư một đoạn đường, mời tiểu thư đi cùng nô tỳ.”
Vị tiểu thư này nói, nàng là Thái hậu tuyên triệu vào cung, những nô tỳ như các nàng không đắc tội nổi.
Bởi vậy dọc theo đường đi, cung nữ kia vô cùng cung kính với Bùi Nguyên Ca, nhưng lại không hề đề cập tới trong đình viện hoang vắng và chuyện đã xảy ra.
Trong hào môn đại trạch còn có nhiều bí mật bị cấm chỉ, huống chi nơi này là hoàng cung? Mà bí mật trong cung, có đôi khi càng biết nhiều càng nhanh chết. Bởi vậy, từ thời khắc Bùi Nguyên Ca vượt qua cửa cung đó, nàng đã thu lại tất cả lòng hiếu kỳ, chỉ mỉm cười yên lặng đi đường, không hỏi nửa lời. Có điều tuy không hỏi, nhưng nhìn tình huống kia nàng cũng có thể đoán ra ba phần.
Những cung điện hoang vắng này, hơn phân nửa là những nơi đồng dạng như lãnh cung, hoặc là chỗ ở của tần phi thất sủng.
Thâm cung sâu như biển, tần phi khi được sủng ái oanh oanh liệt liệt, vinh thịnh như dệt hoa trên gấm, dẫn tới bao người hâm mộ, vì thế cố gắng chen vào như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng hậu cung ba ngàn giai lệ, ai có thể trường thịnh không suy? Những tần phi thất sủng hay tranh sủng thất bại, người ba thước lụa trắng, một ly rượu độc chấm dứt cuộc đời, hoặc là thê lương quạnh quẽ ở nơi này yên lặng chờ chết.
Vị nữ tử mang mạng che mặt kia có lẽ cũng là phi tần thất sủng, bởi vậy có chút thần chí không rõ...
Đi theo cung nữ này khoảng thời gian chừng một ly trà nhỏ, bước vào cánh cửa khắc hoa rủ xuống, Bùi Nguyên Ca rốt cục đã thấy thái giám và đại nội thị vệ. Cung nữ kia phúc thân nói: “Tiểu thư, ngài đi theo hướng trái, trên đường này đều có người, ngài theo ven đường có thể tới đại sảnh. Nô tỳ có việc gấp muốn đi ngự dược giám, không thể dẫn đường cho ngài, mong ngài thông cảm.”
Cáo biệt cung nữ kia, Bùi Nguyên Ca hỏi một đường, rốt cục về tới Huyên Huy cung.
Khi Thái hậu nhìn thấy nàng, hơi lấy làm kinh hãi, lập tức cười hỏi: “Đứa nhỏ này, sao một mình trở lại rồi?” Không phải bà đã phái người đi ám chỉ cung nữ dẫn đường, dẫn Bùi Nguyên Ca tới Phù Dung đình sao? Thế nào Bùi Nguyên Ca lại một mình bình yên vô sự trở lại? Chẳng lẽ để lộ tin tức, Bùi Nguyên Ca cảnh giác nên bỏ lại cung nữ dẫn đường phía sau? Nghĩ vậy, bà khẽ nhíu mày lại. Nếu như vậy tức là trong cung có người thông tin cho Bùi Nguyên Ca, muốn cướp Bùi Nguyên Ca khỏi sự khống chế của bà, mượn sức Bùi Nguyên Ca qua đó.
Nghĩ thế, trong lòng Thái hậu nhất thời phát lạnh, nếu là như vậy, mặc kệ người nọ là ai cũng không thể dễ dàng tha thứ!
Chính bà tính kế mọi cách, thận trọng muốn áp chế Bùi Nguyên Ca, lại có người dám phá rối bên trong, muốn mượn chính sắp xếp của bà mưu lợi cho người đó, hành vi làm càn này, bà tuyệt đối không cho phép!
Sắc mặt Bùi Nguyên Ca khẽ biến, hiện rõ vài phần đau khổ, khẽ nói: “Hồi bẩm Thái hậu, tiểu nữ vốn theo Đại tỷ cùng thưởng thức phong cảnh, ai ngờ nửa đường nhảy ra tên tiểu thái giám đụng phải tiểu nữ, vừa vặn đụng phải thắt lưng nên có chút đau đớn, bước đi hơi chậm. Kết quả vừa mới chuyển một ngã rẽ đã không thấy tăm hơi bóng dáng Đại tỷ và cung nữ dẫn đường đâu. Tiểu nữ hỏi đường, càng chạy càng choáng quáng, kết quả vẫn lạc đường, khó khăn lắm mới tìm được người, đánh phải hỏi Huyên Huy cung ở đâu, lúc đó mới biết đường trở về.”
Nghe xong lời này, Thái hậu mới thoáng yên tâm.
Nhưng bà sống trong cung nhiều năm, gặp chuyện ngoài ý muốn, mặc kệ người đó nói lý lẽ bao nhiêu, bà đều không dễ tin tưởng. Liếc mắt ra hiệu với Trương ma ma, thấy bà ta hiểu ý ra ngoài, lúc này Thái hậu mới cười nói: “Có chuyện này sao? Là tên tiểu thái giám kia không hiểu chuyện, dám va vào ngươi? Thúy Liễu, nhanh đi tuyên Lộ thái y qua đây xem cho Nguyên Ca nha đầu một cái. Ngươi cũng đừng chối từ, vẫn nên để Thái y nhìn cho yên tâm, tránh để lại hậu hoạn.”
Nếu nàng biết rõ tin tức kiếm cớ tránh cung nữ dẫn đường, vậy trên người chắc chắn không có thương tổn, để ma ma kiểm tra là biết.
Sắc mặt Bùi Nguyên Ca như thường, mang chút cảm kích nói: “”Đa tạ Thái hậu quan tâm.”
Lộ thái y vội vàng bị gọi tới, bắt mạch hỏi mấy câu, nhờ mama giúp hắn xem chỗ bị đau, mỉm cười nói: “Thái hậu không cần lo lắng, Bùi tứ tiểu thư chỉ có chút bầm tím, không có thương tổn đến nội tạng. Dùng cao lưu thông máu bầm, nhờ hai vị ma ma giúp Bùi tứ tiểu thư xoa bóp tan vết bầm tím là được. Chỉ là, thứ hạ quan nói thẳng, thân thể Bùi tứ tiểu thư dường như không tốt lắm, về sau còn phải điều dưỡng nhiều hơn!”
Bùi Nguyên Ca vẫn thản nhiên. Kỳ thật bị tiểu thái giám kia đụng vào nàng không sao, chỉ là sau đó nghĩ đến Thái hậu cẩn thận, chỉ sợ có những lí do thoái thác và thái giám thị vệ làm chứng này còn chưa đủ, nói không chừng sẽ mời Thái y hoặc ma ma nghiệm thương. Nếu nói bị người va chạm thương tổn, hành động không tiện mới thất lạc cung nữ dẫn đường và Bùi Nguyên Hoa nhưng bên hông không có vết thương, há tự nói với Thái hậu nàng nói dối? Mà nói không chừng Thái hậu còn nghi ngờ có người thông tin tức cho nàng.
Bởi vậy ở chỗ không người, nàng tự đụng vào ghế đá, cảm thấy bên hông đau đớn, xác định chí ít có bầm tím mới phóng tâm. Cho nên, khi Thái hậu đề xuất mời Thái y khám bệnh, Bùi Nguyên Ca không kinh hoảng chút nào. Bởi vì trên thắt lưng nàng đích xác có vết thương, hoàn toàn không sợ Thái y chẩn bệnh hay mama nghiệm thương.
Đúng lúc này, Trương ma ma cũng tiến vào, ghé vào bên tai Thái hậu nói nhỏ vài câu.
Thấy trên người Bùi Nguyên Ca đích xác có bầm tím, trong lòng Thái hậu đã không hoài nghi nữa, lại nghe Trương ma ma nói, Bùi Nguyên Ca quả thực đã từng tìm người hỏi hành tung Bùi Nguyên Hoa và cung nữ dẫn đường, cũng thực sự hỏi đường tìm về Huyên Huy cung. Những lời này đều trùng khớp lời Bùi Nguyên Ca kể, nên không có vấn đề. Lúc này Thái hậu mới hoàn toàn yên tâm, xem ra chỉ là trùng hợp, Bùi Nguyên Ca trùng hợp bị người đụng vào, lẫn lộn tránh thoát kiếp này mà thôi. Lúc trước bà thật sự quá đa nghi rồi!
Nghĩ vậy, ý cười trên mặt Thái hậu càng thêm hòa ái, nghe nói thân thể Bùi Nguyên Ca có chút không tốt, vội vàng hỏi: “Sao lại thế này? Làm sao có thể không khỏe?” Trong lòng lại động tâm tư khác.
“Hồi bẩm Thái hậu, hạ quan cho rằng Bùi tứ tiểu thư khi còn bé từng bị bệnh nặng, bởi vậy tổn thương nguyên khí. Có điều hình như gặp người tinh thông y thuật, dùng dược liệu tốt điều dưỡng cho Tứ tiểu thư, cho nên đang chậm rãi khôi phục.” Lộ thái y chẩn bệnh, lập tức lại nói, “Ta thấy đại phu này dùng dược thiện rất chuẩn, điều dưỡng thân thể Bùi tứ tiểu thư vô cùng tốt, Bùi tứ tiểu thư cứ dùng theo, qua một hai năm có thể điều dưỡng tốt trở lại.”
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra. Nghe nói khi nàng còn bé quả thực từng bệnh nặng một trận, là năm ba tuổi ấy, nghe nói bệnh cực kỳ hung hiểm, thiếu chút nữa bỏ mạng. Bởi vậy, những người khác có thể còn chút trí nhớ với những chuyện trước năm ba tuổi, nhưng nàng thì mất toàn bộ, dù là mẹ đẻ hay Thư Tuyết Ngọc, đều không nhớ nổi chút nào. Không nghĩ tới Lộ thái y có thể chẩn ra, xem ra thái y trong cung quả thật danh bất hư truyền.
Vậy người tinh thông y dược theo lời ông hẳn là Tử Uyển, mấy tháng này, Tử Uyển luôn nấu dược thiện cho nàng bồi bổ.
Bỗng nhiên, trong lòng Bùi Nguyên Ca khẽ đông.
Nàng sinh bệnh năm ba tuổi, mẫu thân cũng là mất năm ấy. Trước tiến cung, nàng đã từng hỏi Tử Uyển về tình hình mẫu thân bị hại. Lúc ấy Tử Uyển nói, lúc đầu là nàng xảy ra chuyện trước, chẳng lẽ chính là trận bệnh nặng này của nàng? Phụ thân cố kỵ nàng tuổi nhỏ, chỉ nói mẫu thân mất vì bệnh, không nói tỉ mỉ. Phu nhân cũng chưa bao giờ nhắc tới, không biết tình hình cụ thể rốt cuộc thế nào? Là Chương Vân hại chết mẫu thân, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng tới cùng bà ta đã làm gì? Hại chết mẫu thân như thế nào? Nếu như có thể biết được chân tướng này, Chương Vân mới thật sự vạn kiếp bất phục!
Trên mặt Bùi Nguyên Ca là ý cười ôn hòa: “Lộ thái y quả nhiên y thuật cao minh.”
Sau khi Lộ thái y cáo lui, Thái hậu đang muốn để cho mama giúp Bùi Nguyên Ca làm tan máu bầm thì bỗng nhiên cung nữ dẫn đường Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, kinh hoảng nói: “Thái hậu nương nương, không tốt rồi. Bùi đại tiểu thư ở Phù Dung đình bên kia gặp Hoa phi nương nương và Triệu tiệp dư, một lời không hợp, va chạm hai vị nương nương. Triệu tiệp dư sai người vả miệng Bùi đại tiểu thư. Xin Thái hậu qua xem đi!”
Nghe được ba chữ Phù Dung đình, trong lòng Bùi Nguyên Ca cả kinh, nơi đó quả nhiên có vấn đề!
Thái hậu lộ vẻ lo lắng: “Có chuyện này? Mau đỡ ai gia qua đi!” Quay đầu nói, “Nguyên Ca nha đầu, tuy đại tỷ ngươi bị nạn, nhưng dù sao ngươi bị thương, vẫn nên ở trong cung dưỡng thương đi, ai gia đi xem sao lại thế này?”
Đã chỉ ra là đại tỷ của nàng, nếu nàng không đi, chẳng phải để người ta nói nàng lãnh tâm bạc tình?
Bùi Nguyên Ca cũng tỏ ra lo âu, nói: “Thái hậu nương nương, tiểu nữ chỉ bấm tím nhỏ thôi, không sao cả. Tỷ tỷ bị đánh, tiểu nữ không yên lòng không thể an tâm, vẫn nên đi theo Thái hậu xem sao?” Huống chi, nàng cũng cực kỳ muốn biết, Thái hậu tới cùng muốn làm gì? Bên Phù Dung kia rốt cục đã an bài tiết mục gì?
Phù Dung đình bên trái lâm thủy, xung quanh lùm tùm hoa phù dung. Đợi hoa phù dung nở rộ là lúc bốn bề như bao trùm ráng mấy tuôn, sáng sủa rực rỡ như cẩm tú. Loại khí thế hừng hực này tỏa sáng tràn đầy trời đất, như nữ tử trong cung huy hoàng lúc thịnh sủng. Bởi vậy phi tần trong cung đều thích đến đây ngồi, muốn dính chút tiền đồ sáng lạn nơi này.
Hiện giờ mới tháng sáu, chưa tới kỳ hoa phù dung nở rộ, chỉ một vài nụ hoa tách ra, lớn mật lặng lẽ tỏa ra một chút hương thơm.
Nhưng hiện tại ngoài Phù Dung đình, đã có nhan sắc tỏa sáng hơn cả phù dung, đó chính là Bùi Nguyên Hoa mặt sưng đỏ, cùng với máu tươi ở khóe miệng so với máu bình thường càng thêm sáng chói, giống như hỏa diễm cháy đôi mắt. Hai gò má nàng bây giờ đỏ lên như muốn bật máu, vết máu khóe miệng uốn lượn, búi tóc bởi vì vả miệng mà trở nên rối tung, hồng trâm đã rơi xuống đất, lây dính rất nhiều nước bùn, ảm đạm tối tăm.
Nếu bàn về thương thế thảm hại, lần này còn không bằng lần trước bị Diệp Vấn Khanh dày vò. Nhưng lần đó là ở trong nhà, chỉ có Diệp Vấn Khanh và Bùi Nguyên Dung nhìn thấy, lần này nhưng ở trước công chúng, rất nhiều thái giám cung nữ đều bên cạnh, còn có Hoa phi cùng với Triệu tiệp dư từng nhục nhã nàng sau đó bị Thái hậu làm mất mặt. Loại chật vật trước mắt bao người này, so với vết thương trướng đau nóng bỏng trên mặt càng khiến nàng cảm thấy không chịu nổi, hơn nữa nghĩ đến nguyên do hoàn toàn không hiểu vì sao bị đánh, trong lòng lại càng phẫn nộ như bốc cháy, hừng hực thiêu đốt không thể vãn hồi.
“Hoa phi tỷ tỷ coi, nàng còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn tỷ kìa!” Triệu tiệp dư cười lạnh, “Muội muội không nói sai đâu? Bùi Nguyên Hoa này thật sự kiêu ngạo, ỷ vào Thái hậu ân sủng đều không để ai vào mắt! Theo muội thấy, vả miệng 20 cái vẫn chưa đủ để ả tỉnh táo lại, không bằng vả miệng 20 cái nữa răn đe?” Chịu nhục trong điện Thái hậu, nàng chuyển toàn bộ nỗi hận đó ghi tạc trên người tỷ muội Bùi thị, vừa rồi tại Phù Dung đình ngẫu nhiên gặp Bùi Nguyên Hoa, thừa dịp Thái hậu không có ở đây, tìm cơ hội hung hăng giáo huấn nàng ta một trận.
Dù sao đã đắc tội ngoan độc, không bằng nhân cơ hội hủy dung mạo Bùi Nguyên Hoa, vĩnh trừ hậu hoạn.
Hoa phi lại nghĩ đến hôn sự của Vũ Oản Yên, có chút ghi hận Bùi phủ. Hôn sự đều đã định rồi còn lui cái quỷ gì? Nếu Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh còn hôn ước, làm sao Thái hậu có thể tứ hôn Oản Yên cho Phó Quân Thịnh? Có bố mẹ chồng xu lợi như thế, tương lai Oản Yên có thể có hạnh phúc sao? Bởi vậy khi nàng nhìn thấy Bùi Nguyên Hoa liền tức giận, lại bị Triệu tiệp dư châm ngòi vài câu, tức giận càng tăng lên, một lời không hợp liền hạ lệnh vả miệng.
Đúng lúc này, truyền đến một tiếng thông báo: “Thái hậu nương nương giá lâm!”
Lời còn chưa dứt, Thái hậu đỡ tay Bùi Nguyên Ca, cước bộ vội vàng đi tới, vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang như cũ. Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Bùi Nguyên Hoa, bà sai Trương ma ma đỡ nàng đứng dậy, sắc mặt không tốt nhìn Hoa phi và Triệu tiệp dư, lớn tiếng hỏi: “Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ không biết Bùi đại tiểu thư là khách quý ai gia tuyên triệu vào cung sao? Thế nào còn dám hạ nặng tay như vậy? Hoa phi, Triệu tiệp dư, các ngươi còn để ai gia vào mắt hay không?”
Lời này vô cùng nặng nề, trong mắt Bùi Nguyên Hoa liền hiện lên ý cảm kích. Thái hậu quả nhiên là coi trọng nàng!
Hoa phi và Triệu tiệp dư đang định đáp lời, lại một tiếng thông báo truyền đến: “Hoàng thượng giá lâm!”
Lần này tất cả mọi người vội vàng quỳ xuống, chỉ Thái hậu còn đứng, sắc mặt không tốt. Hoàng đế mặc long bào chậm rãi đi tới, thản nhiên nói: “Trẫm đang phê duyệt tấu chương, mẫu hậu phái người mời trẫm qua đây, không biết có chuyện gì?” Nhìn đến Bùi Nguyên Ca bên cạnh Thái hậu, đôi mắt thâm sâu xẹt qua dị sắc rồi lập tức mất đi, xoay chuyển ánh mắt rơi trên người Bùi Nguyên Hoa bộ dáng chật vật, nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Bùi Nguyên Hoa nằm mơ đều nghĩ đến gặp thánh nhan, nàng đã từng vô số lần ao ước một ngày nào đó có thể tương ngộ cùng Hoàng thượng, dựa vào tài mạo của nàng, nhất định có thể khiến Hoàng thượng liếc nhìn, tiến tới sủng ái nàng. Chỉ là thọ yến lần trước Bùi Nguyên Ca là tiêu điểm, từ đầu tới cuối Hoàng thượng cũng chưa liếc mắt nhìn nàng một cái. Nay nàng rốt cục đợi được, nhưng lại dưới tình huống chật vật nhất, chỉ sợ không những không thể làm Hoàng thượng ái mộ, không chừng còn sẽ chán ghét nàng.
Bởi vậy, Bùi Nguyên Hoa vội vàng cúi đầu, trong lòng càng hận thấu xương Hoa phi cùng Triệu tiệp dư.
Thái hậu tựa như thông cảm tâm tư của nàng, cũng không bắt nàng ngẩng đầu để Hoàng thượng nhìn thương thế, chỉ nói: “Nói thế nào Nguyên Hoa nha đầu kia cũng là ai gia tuyên triệu vào cung, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, Hoa phi với Triệu tiệp dư hạ lệnh trách phạt, cũng có chút quá đi?”
Hoa phi phản đối, phúc thân nói: “Thái hậu minh giám, Hoàng thượng minh giám, không phải là thiếp thân sinh sự từ việc không đâu, thật sự là Bùi đại tiểu thư này không hiểu quy củ, nhiều lần mạo phạm thiếp thân, thiếp thân khuyên giải vài lần nàng ta đều không để ý, lại vẫn khẩu xuất cuồng ngôn. Thiếp thân bất đắc dĩ mới sai người trách phạt cảnh cáo. Tuy Bùi đại tiểu thư là khách quý Thái hậu mời đến, nhưng càng là như vậy lại càng nên giữ quy củ, làm càn như thế, chẳng phải làm mất mặt Thái hậu sao?”
“Nói bậy!” Thái hậu nghiêm khắc nói, “Nguyên Hoa nha đầu xưa nay biết lễ, làm sao có thể mạo phạm ngươi?”
Bùi Nguyên Hoa vốn muốn biện giải, lại không nghĩ rằng Thái hậu lại xuất ngôn biện luận giúp nàng, đúng là bảo vệ nàng, trong lòng càng thêm cảm kích.
“Hôm nay thiếp thân muốn thiết yến khoản đãi Triệu tiệp dư muội muội tại Phù Dung đình, bởi vậy sớm sai người chuẩn bị tốt các loại trái cây trà bánh, đều là vật hiếm có tốt cho thai nhi và nữ nhân có thai, là thiếp thân khó khăn lắm mới tìm được. Ai ngờ thiếp thân và Triệu tiệp dư muội muội tới trễ một bước, Bùi đại tiểu thư đĩnh đạc ngồi trong đình tự ý ăn những đồ thiếp thân chuẩn bị cho Triệu tiệp dư muội muội, cung nữ thái giám bên cạnh đều nhìn thấy, cũng từng nhắc nhở nàng nhưng nàng bỏ mặc. Đây chẳng lẽ còn không gọi là mạo phạm sao?” Hoa phi giương mắt nói, thần sắc có chút tức giận.
“Hoàng thượng, không phải như vậy...” Trong lòng Bùi Nguyên Hoa khẩn trương, muốn biện minh.
“Làm càn, bản cung là tòng nhất phẩm phi vị, người chẳng qua một kẻ bạch thân, bản cung muốn bẩm tấu ngọn nguồn sự việc cho Hoàng thượng, Hoàng thượng lại không hỏi ngươi, đâu nào có chỗ cho ngươi xen mồm? Bản cung nói ngươi láo xược kiêu ngạo, không hiểu quy củ, thật sự là không nói sai nửa điểm!” Hoa phi lạnh lùng quát, thần sắc nghiêm nghị, tiếp tục nói, “Lúc ấy thiếp thân tiến vào đình, cũng không thấy nàng hành lễ, vốn định tha thứ nàng, bởi vậy có thiện ý mời nàng ngồi cùng trò chuyện vài câu. Phong hào thiếp thân là Hoa, nàng lại gọi là Nguyên Hoa, rõ ràng va chạm thiếp thân lại không biết kiêng dè. Thiếp thân niệm tình nàng là Thái hậu nương nương tuyên triệu vào cung, có lòng tốt chỉ điểm nàng, muốn ban thưởng tên cho nàng, kết quả Bùi đại tiểu thư lại châm chọc chống đối. Thiếp thân không thể nhịn được nữa, lúc này mới sai người vả miệng, xin Hoàng thượng minh giám!”
Hoa phi vốn hận Bùi phủ, lại hận tỷ muội Bùi thị về sau có thể trang sủng, có tâm muốn bọn họ biết chút lợi hại và giáo huấn của nàng.
Tuy tính tình nàng nóng vội, nhưng trong cung được thánh sủng nhiều năm, đương nhiên cũng không phải hạng người không có tâm cơ, đoạt trước lời, “Thiếp thân biết Thái hậu nương nương yêu thích Bùi đại tiểu thư, nhưng lúc nãy không chỉ mình thiếp thân mà Triệu tiệp dư muội muội cũng thấy được, còn có những cung nữ thái giám chung quanh này, đều có thể làm chứng cho thiếp thân! Không tin, Hoàng thượng cũng có thể hỏi Bùi đại tiểu thư, có phải nàng tự ý sử dụng trái cây trà bánh thiếp thân chuẩn bị hay không?”
Hoàng đế đưa mắt nhìn sang Bùi Nguyên Hoa.
“Tiểu nữ nữ quả thực có dùng trà bánh trong đình, nhưng mà...”
“Biết mình làm gì là được!” Không đợi nàng nhận, Hoa phi liền ngắt lời rồi cười lạnh nói, “Bản cung hỏi lại ngươi, khi đó ngươi đáp tên là Bùi Nguyên Hoa, bản cung có bởi vậy trách cứ ngươi không? Có ôn tồn nói tên này của ngươi va chạm phong hào của bản cung, sẽ rước lấy phiền toái hay không? Bản cung có cho ngươi thể diện, ban thưởng tên cho ngươi hay không? Bùi Nguyên Hoa, bản cung nói những lời này, có câu nào giả không?”
“Vâng, nhưng là...” Thấy sắc mặt Hoàng đế dần chuyển sang không vui, trong lòng Bùi Nguyên Hoa lo âu, rất muốn biện giải.
Nhưng lần này lại bị Hoa phi ngắt lời: “Hoàng thượng, lời thiếp thân nói, Triệu tiệp dư muội muội có thể làm chứng, thái giám cung nữ chung quanh cũng có thể làm chứng, ngay cả Bùi đại tiểu thư cũng thừa nhận thiếp thân không nói dối. Nếu Hoàng thượng vẫn muốn trách phạt thiếp thân, thiếp thân không còn lời nào để nói, cam nguyện bị phạt. Dù sao, Bùi đại tiểu thư là Thái hậu tuyên triệu vào cung, mà Thái hậu lại là mẫu thân của Hoàng thượng, một chữ hiếu nặng, đừng nói Hoàng thượng, ngay cả thiếp thân cũng không dám đối kháng!”
Lời tuy là vậy, nhưng ý tứ trong lời nói Hoa phi rất rõ, ý nói Thái hậu thiên vị, không phân biệt thị phi.
Thấy tất cả đều bị Hoa phi nói hết, trong lòng Bùi Nguyên Hoa khẩn trương, nhưng mới vừa rồi bị Hoa phi quát lớn, Hoàng thượng cũng không thèm để ý tới, lúc này càng không có chỗ cho nàng nói chuyện, chỉ vội vàng nhìn Thái hậu. Sự việc không phải như thế, nàng bị người hãm hại, là có người thiết kế nàng!
Nghe xong Hoa phi nói như vậy, sắc mặt Hoàng thượng có chút khó xử: “Mẫu hậu, người xem...”
Mà đúng lúc này, có thái giám ở bên cạnh nhỏ giọng, “Hoàng thượng, bốn vị nội các còn đang ở Ngự thư phòng chờ Hoàng thượng, muốn thương lượng chuyển ứng đối Kinh quốc ạ!”
Kinh quốc nhiều lần xâm chiếm Đại Hạ, là họa ngầm của Đại Hạ, Hoàng đế xưa nay luôn coi trọng việc này, bèn nói: “Hoa phi đã nói sự việc rõ ràng, Bùi đại tiểu thư cũng thừa nhận, theo trấm thấy chuyện này Hoa phi làm không có chỗ nào không ổn. Nhưng dù sao Bùi đại tiểu thư cũng là mẫu hậu tuyên triệu vào cung, coi như là nàng bị ủy khuất. Trương Đức Hải, lấy cán chuôi ngọc Như Ý tới thưởng cho Bùi đại tiểu thư.” Cứ như vậy bỏ qua chuyện này, vội vàng xoay người rời đi.
Đột nhiên hắn lại dừng lại, quay đầu nói: “”Đúng rồi, Bùi đại tiểu thư hiện ở trong cung, mà tên nàng quả thực va chạm danh hào Hoa phi, vậy cũng không ổn. Như vậy đi, trẫm tự mình ban thưởng tên cho Bùi đại tiểu thư, kêu là Bùi Nguyên...” Lúc này không thể nghĩ ra chữ hay, bỗng nhiên thoáng nhìn Bùi Nguyên Ca, thuận miệng nói, “Kêu là Bùi Nguyên Vũ đi! Tứ tiểu thư Bùi Nguyên Ca, Đại tiểu thư Bùi Nguyên Vũ, vừa nghe liền biết là tỷ muội, coi như ân điển của trẫm cũng tương đương bồi thường Bùi đại tiểu thư phải chịu ủy khuất.” Nói xong, vội vã theo hướng Ngự thư phòng trở về.
Nếu ở tình huống khác, có thể được Hoàng thượng tự mình ban thưởng tên, Bùi Nguyên Hoa, không, nên gọi là Bùi Nguyên Vũ nhất định vui mừng khôn xiết. Nhưng hôm nay, chỉ làm nàng cảm thấy hết sức bi phẫn nhục nhã.
Rõ ràng chính là Hoa phi và Triệu tiệp dư vu oan hãm hại nàng, lại ác nhân cáo trạng trước, không cho phép nàng biện luận, kết quả nàng bị đánh, bị khuất nhục, Hoa phi cùng Triệu tiệp dư lại được Hoàng thượng khen. Mà cái tên này là vì tên nàng va chạm phong hào Hoa phi mà thay đổi, cho dù là vinh quang cùng ân sủng cũng là vinh quang cùng ân sủng của Hoa phi. Mà phần vinh quang ân sủng này là dẫm xuống mặt nàng, danh dự của nàng, đối với nàng mà nói, đây đều là nhục nhã, khiến nàng về sau mỗi lần bị người gọi tên này, đều nhớ lại trận nhục nhã này, vĩnh viễn không thể quên được.
Hơn nữa, Bùi Nguyên Vũ - Bùi Nguyên Ca, ca vũ ca vũ, cũng là ca trước vũ sau. Nhưng mà, nàng là trưởng nữ Bùi phủ mà!
Bùi Nguyên Vũ tuy là thứ nữ, nhưng Bùi Chư Thành sủng nàng, đều coi như kim tôn ngọc quý, cho tới bây giờ chưa từng nếm trải chút khổ cực. Lần đó tại Lâm Giang tiên bị Diệp Vấn Khanh đánh một trận, nhưng dù sao cũng là nàng sai trước, mà Diệp Vấn Khanh cũng chỉ là nữ tử nhu nhược. Lần này, nàng lại là bị người thiết kế hãm hại, cho nên bị ma ma quen hành hình trong cung giáo huấn một trận, trước mặt mọi người lại bị giẫm lên mặt, đời này nàng chưa từng nếm qua khổ như vậy, cũng chưa từng mất mặt trước mặt mọi người như vậy, vừa hận vừa giận, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Hiện tại, mỗi thời mỗi khắc, mỗi một ánh mắt đều như là một cây đao lăng trì xử tử Bùi Nguyên Vũ.
Bùi Nguyên Vũ gắt gao cắn môi, như muốn cắn bật máu.
Nếu Hoàng thượng đã phán quyết, vậy chuyện này cũng tiếp thu từ đây, Hoa phi cùng Triệu tiệp dư đắc ý nhìn Bùi Nguyên Hoa, lại cảnh cáo trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, lúc này mới hành lễ cáo từ Thái hậu. Thái hậu thấy Bùi Nguyên Vũ thương thế không nhẹ, vội vàng sai người đỡ nàng lên phượng giá của mình, mang về Huyên Huy cung. Trước gọi thái y tới khám bệnh cho nàng, nấu thuốc, lấy cao dưỡng nhan tiến cống cho nàng, che chở săn sóc, cẩn thận an ủi.
Bùi Nguyên Vũ vốn ủy khuất đầy mình, được Thái hậu dịu dàng như vậy lại càng đau buồn, nhất thời thất thanh khóc rống lên.
Thái hậu vỗ nhẹ bờ vai nàng, mặc cho nàng phát tiết. Một hồi lâu, Bùi Nguyên Vũ chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, từ từ kể lại chuyện đã trải qua.
Thì ra, sau khi nàng và Bùi Nguyên Ca tách ra, cung nữ dẫn đường không thấy Bùi Nguyên Ca nữa, có chút hoảng hốt. Dù sao Bùi Nguyên Ca là nàng mang rời đi, nếu xảy ra chuyện gì, cung nữ này nhất định bị phạt, vì thế để Bùi Nguyên Vũ chờ tại Phù Dung đình, nàng đi trước tìm Bùi Nguyên Ca. Bùi Nguyên Vũ ngồi chờ một hồi, bỗng nhiên có vài thái giám cung nữ tới, đưa trà bánh lên, nói là cung nữ dẫn đường sợ nàng ngồi nhàm chán, sai người đưa tới cho nàng.
Bùi Nguyên Vũ cũng không nghi ngờ. Ai biết, ngay sau khi nàng vừa ăn vài điểm tâm, Hoa phi cùng Triệu tiệp dư lại đột nhiên xuất hiện, nói nàng tự ý ăn vụng đồ quý Hoa phi chuẩn bị cho Triệu tiệp dư. Sau đó thái giám cung nữ chung quanh đồng thời tố cáo, nói bọn hắn đã nhắc nhở Bùi Nguyên Vũ nhưng Bùi Nguyên Vũ bỏ mặc vẫn muốn ăn. Sắc mặt Hoa phi không vui, Triệu tiệp dư lại ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, tuy không có trách phạt nàng, nhưng không thiếu được châm chọc khiêu khích.
Tiếp theo, Hoa phi lại cố ý hỏi tên họ nàng, nghe được một chữ hoa liền giận tím mặt, nói phong hào Hoa phi của nàng ta nàng cũng dám dùng, cấp cho tên mới. Bùi Nguyên Vũ vừa mở miệng phân bua nói tên họ là phụ thân ban tặng, Hoa phi và Triệu tiệp dư liền động thủ sai người vả miệng.
Nghe đến đó, chân tướng sự tình không thể không rõ ràng hơn nữa, Bùi Nguyên Ca nheo mắt lạnh lùng.
Chuyện này hiển nhiên là Hoa phi hợp tác với Triệu tiệp dư, trù hoạch cái bẫy để người ta nhảy vào, chỉ sợ dù Bùi Nguyên Vũ không ăn những điểm tâm này, các nàng cũng sẽ cho thái giám hoặc người nào ăn luôn, sau đó vu oan lên người Bùi Nguyên Hoa, nói rõ là vui oan hãm hại. Thủ đoạn không tính cao minh nhưng rất hữu hiệu, bởi vì Hoa phi và Triệu tiệp dư là sủng phi trong cung, bên người có người phối hợp, trong lòng Hoàng thượng cũng có địa vị, mà Bùi Nguyên Vũ chỉ là nữ tử đơn độc được Thái hậu cho vào cung, chỉ cần Hoa phi và Triệu tiệp dư một mực nói Bùi Nguyên Vũ mạo phạm các nàng, thì ngay cả Thái hậu cũng không có biện pháp.
Hoặc nói, ít nhất ở mặt ngoài, Thái hậu không thể lấy cớ.
“Haizz, ai gia biết ngươi không phải loại liều lĩnh không hiểu chuyện mà.” Quả nhiên, Thái hậu ôn nhu an ủi nàng, sau đó tố khổ, “Đáng tiếc, ai gia tuy thân là Thái hậu, nhưng tình hình hôm nay ngươi cũng thấy đấy, mặc dù có hiếu đạo ở trước, nhưng cũng có thanh danh không từ (hiền từ) đè nặng ai gia, ai gia cũng có điều cố kỵ không thể vượt qua. Dù sao, hoàng cung này vẫn là hoàng cung của Hoàng thượng, Nguyên Hoa... Nguyên Vũ nha đầu, ngươi cũng biết ngươi hôm nay tại sao lại như vậy không?”
Bùi Nguyên Vũ nức nở nói: “Tiểu nữ hành sự vô ý, không nhận thấy được đây là người khác thiết hạ cạm bẫy.”
“Nha đầu ngốc, ngươi vẫn không rõ sao? Chuyện này là Hoa phi và Triệu tiệp dư hợp sức thiết bẫy cho ngươi nhảy vào, dù ngươi nhận ra cũng vô dụng! Nhưng đổi lại là Hoàng Hậu, Liễu quý phi, dù cho chỉ là Chương ngự nữ, Hoàng thượng chạy đến cũng sẽ nghe các nàng biện giải một chút, dù sao cũng có ân ái triền miên mà! Không giống như ngươi, ngay cơ hội nói chuyện cũng không cho!” Thái hậu thấm thía khuyên bảo, “Trong hoàng cung này, thông minh tâm cơ mỹ mạo gì đó đều là hư thoại, không có Hoàng thượng sủng ái thì cái gì cũng không dùng được, người nào cũng dám tới giẫm lên hai chân ngươi. Ngược lại, giống Triệu tiệp dư là người không nhiều tâm cơ, được Hoàng thượng sủng ái lại có bầu, hiện tại ngay cả Hoàng Hậu và Liễu quý phi cũng phải nhường nàng ba phần, chính là đạo lý này.”
Tuy là nói với Bùi Nguyên Vũ, ánh mắt Thái hậu không tự giác liếc về phía Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Vũ dừng lại khóc nỉ non, cẩn thận suy tư. Nàng đã từng cho rằng, bằng vào mỹ mạo tài hoa và sự thông tuệ lanh lợi của nàng, chỉ cần có cơ hội vào cung, có thể nhìn thấy Hoàng thượng, nhất định có thể từng bước thăng chức. Hiện tại thật sự vào rồi mới biết được sự tình không phải đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, nhất là chuyện hôm nay, căn bản là cái bẫy không chê vào đâu được, cũng chỉ là vì Hoa phi và Triệu tiệp dư trong lòng Hoàng thượng phân lượng quá nặng, Bùi Nguyên Hoa nàng lướt nhẹ không đáng nhắc tới, vì thế Hoàng thượng thậm chí cơ hội nghe biện giải cũng không cho nàng...
Thái hậu nói đúng, nếu nàng có phân lượng trong lòng Hoàng thượng, như thế nào đến mức này?
“Nhưng mà, làm sao mới có thể được Hoàng thượng sủng ái?” Bùi Nguyên Vũ nghĩ đến nhập thần, không tự giác thốt ra, không chút nào nhận thấy lời này không ổn, “Mỹ mạo tài hoa, những thứ này còn chưa đủ sao?”
“Đứa nhỏ này, nói đến mỹ mạo tài hoa, nữ nhân trong cung người nào không phải mỹ nhân, người nào không mấy tay tuyệt kỹ? Nhưng nhiều nữ nhân tiến cung như vậy, được sắc phong, sau cùng có thể vinh sủng không suy có mấy người?” Thấy Bùi Nguyên Vũ mắc câu, Thái hậu nhàn nhạt nhìn Bùi Nguyên Ca, trầm giọng nói, “Nếu ngươi cho rằng ngươi có mỹ mạo thông tuệ thì nhất định có thể được thánh sủng, vậy thì sai mười phần! Muốn vinh sủng không suy, rõ ràng có những thứ này không đủ, trọng yếu nhất là, ngươi có thể đủ hiểu rõ tâm ý yêu thích của Hoàng thượng, hợp tâm tư Hoàng thượng, Hoàng thượng mới có thể coi trọng ngươi. Mà những thứ này, không có lão nhân trong cung nhiều năm chỉ điểm là không thể biết được. Nếu không hiểu những thứ này, chỉ bằng mỹ mạo, Hoàng thượng có lẽ sẽ tươi mới nhất thời, nhưng đảo mắt cũng bỏ qua. Phải biết rằng, trong cung không thiếu nhất chính là mỹ nhân!”
Bùi Nguyên Vũ chậm rãi nghiền ngẫm từng lời Thái hậu nói, trầm tư không nói.
Thái hậu bỗng nhiên nhận thấy mình nói lỡ, vội nói: “Coi ai gia nói này, đây đều là đạo lý sinh tồn của nữ nhân trong cung, nói với hài tử các ngươi làm gì chứ, trừ phi Nguyên Vũ nha đầu ngươi muốn vào cung. Chúng ta vẫn nói chuyện khác đi!”
Bùi Nguyên Vũ vốn đang muốn đang muốn về Hoàng đế, bị Thái hậu trêu ghẹo mặt nhất thời đỏ lên, xấu hổ hỏi lại.
Vì thế ba người lại nói đùa một hồi. Chính xác ra, là Bùi Nguyên Vũ và Thái hậu nói cười, thân như tổ tôn, còn Bùi Nguyên Ca lại yên lặng trầm tư, có ba phần không tập trung. Thái hậu qua loa Bùi Nguyên Vũ, ngẫu nhiên giương mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, trong mắt hiện lên ý cười kiên định. Tuy kiếp nạn này vốn an bài cho Bùi Nguyên Ca, lại vô tình nhầm lẫn biến thành Bùi Nguyên Vũ, nhưng chuyện này để lộ ra tin tức, lời nên nói bà cũng đều mượn Bùi Nguyên Vũ nói ra rồi.
Nếu Bùi Nguyên Ca là người thông minh, nên hiểu được con đường về sau phải đi như thế nào.
Mới vào cung đã trải qua chuyện như vậy, Thái hậu thông cảm Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Vũ mệt nhọc, không giữ lại lâu, an bài các nàng đến thiên điện nghỉ ngơi. Hai người cùng rời đi, nhìn thần thái dáng vẻ của Bùi Nguyên Vũ, Bùi Nguyên Ca biết, lúc này Bùi Nguyên Vũ đại khái đã coi Thái hậu thành thân nhân của mình, tin tưởng không nghi ngờ, trong lòng không khỏi cười lạnh, Bùi Nguyên Vũ cũng coi như người thông minh, vừa gặp phải loại chuyện này liền phạm hồ đồ!
Chuyện hôm nay nhìn như Hoa phi và Triệu tiệp dư gây nên, nhưng Bùi Nguyên Ca tin tưởng, trong này tuyệt đối có bút tích của Thái hậu, thậm chí là âm thầm thúc đẩy.
Mấu chốt chuyện này kỳ thật không phải bởi thân phận hai bên, mà là vì Bùi Nguyên Vũ đơn độc một mình, không ai làm chứng. Mà cung nữ Huyên Huy cung vốn đi bên cạnh lại tìm cớ rời đi, lúc này mới bị Hoa phi cùng Triệu tiệp dư liên hợp vu hãm. Có thể nghĩ, trong này nhất định có phân phó của Thái hậu, cho dù lúc ấy nàng không bị lạc, cung nữ dẫn đường cũng sẽ kiếm cớ rời đi, lưu lại một mình Bùi Nguyên Vũ, để dễ dàng cho Hoa phi và Triệu tiệp dư hành sự.
Mà tâm tư của Thái hậu, Bùi Nguyên Ca cũng đã sáng tỏ.
Đơn giản là thấy nàng không chịu mắc câu, nên cho nàng cái cảnh cáo để nàng hiểu rõ, Bùi Nguyên Ca nàng thông minh mỹ mạo ở trong hoàng cung này không là gì cả. Nếu không muốn chết phải bắt trụ Hoàng đế, mà muốn bắt được Hoàng đế, phải hiểu biết tâm tư và sở thích của ngài. Mà sở thích của Hoàng thượng, ai có thể rõ ràng hơn mẫu thân của hắn? Huống chi, chuyện kia là hãm hại và vu khống trắng trợn, phàm là người có chút chính trực, gặp phải chuyện này đều tức giận bất bình muốn trả thù. Mà chỉ cần có cái tâm tư này, đối với chuyện vào cung sẽ không còn kháng cự nữa mà trở nên tích cực chủ động vùng lên. Như vâỵ, Thái hậu có thể hóa bị động thành chủ động, yêu cầu Bùi Nguyên Ca đi tranh sủng theo chỉ điểm của bà ta.
Bình tĩnh mà xem xét, chiêu công tâm của Thái hậu quả thực lợi hại, chẳng trách khiến Bùi Nguyên Vũ quyết một lòng như vậy.
Biết hiện tại nàng có nhắc nhở Bùi Nguyên Vũ cũng không nghe vào, chỉ có thể hạ quyết tâm, sau lần này hồi phủ phải nghĩ biện pháp thuyết phục phụ thân, không được cho Bùi Nguyên Vũ vào cung nữa, tốt nhất tìm mối hôn sự cho nàng ta, sớm gả ra ngoài, tránh phải trở thành quân cờ của Thái hậu, nói không chừng sau còn đưa tới mầm tai vạ cho Bùi phủ.
Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Ca đến chỗ sân viện của mình.
Sân nàng ở tên là Sương Nguyệt viện, Tử Uyển Sở Quỳ đã sớm ở trong sân, Bùi Nguyên Ca mới vào cửa, hai người đón chào, sắc mặt đều có chút chấn kinh, hẳn là đã biết rõ chuyện ở Phù Dung đình. Sắc mặt Tử Uyển nhìn không tốt lắm, nhỏ giọng đưa lổ tai: “Tiểu thư, nô tỳ hỏi thăm, Đại tiểu thư ở nơi gọi là Thải Tình viện, ánh sáng cảnh trí đều tốt hơn Sương Nguyệt viện, mà còn được bên Huyên Huy cung kia ân cần niềm nở, trên mặt mang cười, ngoài miệng bôi mật, lấy lòng khắp nơi. Trái lại nô tỳ mới vừa muốn hỏi một chút có thể lấy nước nóng ở đâu, những người đó đều hờ hững!” Tuy Tử Uyển không muốn tiểu thư vào cung, nhưng nhìn thấy đến tiểu thư bị vắng vẻ như vậy, trong lòng nổi dậy bất bình.
Thái hậu rốt cục muốn làm gì? Rõ ràng nhìn trúng tiểu thư, Đại tiểu thư chỉ là bồi theo tiểu thư, thế nào khi vào cung, Đại tiểu thư biến thành nhân vật chính, tiểu thư ngược lại rớt xuống là sao?
Nhìn bộ dáng căm giận của Tử Uyển, Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói: “Đừng oán giận, đại tỷ bị thương vốn nên chiếu cố nhiều chút. Cẩn thận bộ dạng này bị người nhìn thấy, truyền ra ngoài người khác còn tưởng rằng ta ghen tị đại tỷ đấy!”
“Đương nhiên nô tỳ biết, chỉ trước tiểu thư mới như vậy thôi, không tin tiểu thư hỏi Sở Quỳ, vừa rồi đối mặt tiểu thái giám mặt lạnh tự cao tự đại kia, nô tỳ lại vẫn cười theo à.” Tử Uyển dẩu môi nói, nàng không phải người không biết nặng nhẹ, tiểu thư cũng quá xem thường nàng rồi!
Bùi Nguyên Ca đang muốn nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào lớn.
“Buồn cười, đừng nói một cái Sương Nguyệt viện, cho dù là Ngự thư phòng của phụ hoàng, bản điện hạ không phải không từng xông vào, hiện giờ mà lại không thể vào cái Sương Nguyệt viện nho nhỏ này sao?” Thanh âm lười biếng tản mạn mang theo hàn ý lạnh thấu xương làm cho người ta không khỏi có chút nao núng, ngay sau đó Vũ Hoằng Mặc quần áo đỏ thẫm dung mạo yêu nghiệt xuất hiện trong Sương Nguyệt viện, tiện tay đẩy tiểu thái giám cản lại ra, tự tiếu phi tiếu nói, “Tuy Bùi tứ tiểu thư là khách hoàng tổ mẫu mời đến, nhưng bản điện hạ vẫn là tôn nhi của hoàng tổ mẫu đấy, chẳng lẽ còn không thể gặp Bùi tứ tiểu thư?”
Thầm liếc mắt chuyển hướng Bùi Nguyên Ca, sóng nước lưu chuyển, mỉm cười lười biếng thét to: “Bùi Nguyên Ca, bản điện hạ tới chơi, còn không mau ra đây nghênh đón?”
Thấy hắn lại làm bộ làm tịch, trong lòng Bùi Nguyên Ca cười thầm, cung kính nói: “Tiểu nữ bái kiến Cửu điện hạ.”
“Bản điện hạ có chuyện muốn nói riêng với Bùi tứ tiểu thư, thái giám cung nữ các ngươi đều lui ra cho bản điện hạ, còn hai người các nữa, cũng đứng một bên đi!” Vũ Hoằng Mặc vẫy vẫy tay.
Thấy dáng vẻ hắn giống như gây chuyện, đám cung nữ thái giám lộ vẻ khó xử, nào dám rời đi?
Thấy thế, sắc mặt Vũ Hoằng Mặc lạnh xuống, khóe môi cong càng sâu, tự tiếu phi tiếu nói: “Bản điện hạ chỉ muốn nói với Bùi tứ tiểu thư vài câu cũng không được sao? Đám cẩu nô tài các ngươi còn không mau lùi ra, đều thất thần làm cái gì? Chẳng lẽ bản điện hạ có thể ăn thịt Bùi tứ tiểu thư hay sao?”