Đích Nữ Vô Song

Vừa nghe Bùi Nguyên Ca nói, Thái hậu liền lập tức hiểu rõ tâm tư của nàng, gần đây Hoàng Hậu càng ngày càng nhằm vào bà, lần này nghe được Nguyên Ca vào cung liền mang theo tần phi tới đấy, ý đồ gây rối làm khó dễ thật sự quá mức rõ ràng. Bùi Nguyên Ca tâm tư thông minh, nhạy bén thạo đời, Hoàng hậu muốn bắt cán chuôi của nàng không dễ dàng, nhưng vị Bùi phu nhân này năng lực ứng biến hiển nhiên không bằng Nguyên Ca, nếu bị Hoàng hậu tóm được cái gì, giễu cợt một phen thậm chí xử trí trừng phạt, Hoàng hậu hạ uy phong ở Huyên Huy cung, vậy mặt mũi Thái hậu là bà cũng không ánh sáng theo rồi.

“ Trương ma ma, mang Bùi phu nhân đến Sương Nguyệt viện nghỉ tạm đi!” Thái hậu phân phó nói, thuận tiện cho nàng một ánh mắt.

Trương ma ma hiểu ý, vội vàng mang theo Thư Tuyết Ngọc và Tử Uyển rời thiên điện, cố ý né qua đám người Hoàng hậu, rời đi từ cửa hông, dàn xếp tại Sương Nguyệt viện xong xuôi liền chạy tới hầu hạ Thái hậu. Vào cửa gặp Hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu tiên, ý cười nhẹ nhàng, đôi mắt lại lợi hại như lưỡi dao, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, Liễu quý phi vẫn cười ôn nhiên như cũ, cúi đầu hớp trà, sắc mặt Hoa phi rét lạnh, tần phi còn lại cũng đều hoặc sáng hoặc ẩn đánh giá Bùi Nguyên Ca.

Lúc này không kiêng nể gì nhất chính là Triệu tiệp dư ngồi dưới Liễu quý phi.

Nàng mặc nhũ đỏ bạc nhũ đỏ bạc thêu bức tranh cây lựu trăm tử ngàn tôn, trên ống tay áo rộng rãi thêu hai kim tước rất sống động, thân tước dùng từng sợi chỉ nhỏ dính tụ mà thành, lông mềm như nhung, nhìn qua sinh động như thật. Bên hông thắt đai lưng dải lụa dải lụa dài màu xanh, cố ý nổi lên bụng dưới, hạ thân là cung màu đỏ nhuận, nhìn qua cao quý hoa lệ.

Tuy có thai, nhưng màu da Triệu tiệp dư không hề giống phụ nữ có thai khác nổi chấm mụn vàng, ngược lại càng trắng nõn nà, quả thực có thể nói là da như mỡ đông, má ví như mây bay, hồng đào mận trắng, tôn lên mắt to ngập nước, miệng nhỏ đỏ sẫm như anh đào, đúng là càng phát ra phong tình quyến rũ, lại thêm thần thái ngang ngược nữa, nhìn quanh khí thế ngạo nghễ, đừng nói Liễu quý phi ghế trên nàng, ngay cả Hoàng hậu gần như đều bị nàng đè ép xuống.

Trương ma ma bất động thanh sắc đứng ở phía sau Thái hậu, lặng không tiếng động.

“A, Triệu tiệp dư muội muội, bản cung nói này, sau khi muội muội có bầu, khí sắc càng thêm tốt, nhất là da thịt này, quả thực vô cùng mịn màng, toàn bộ hoàng cung cũng không tìm ra nước da đẹp như vậy. Hôm nay gặp Bùi Tứ tiểu thư mới thấy Bùi tứ tiểu thư da thịt cũng là đóa hoa mềm mại, ta coi thấy so với Triệu tiệp dư muội muội còn làm người ta thích hơn, khó trách Thái hậu thích như vậy, Hoàng thượng cũng vài phần kính trọng a!” Hoàng hậu cười mỉm nói, hàn huyên qua đi, vừa mở miệng liền châm ngòi.

Bùi Nguyên Ca cười nhạt, thần sắc trầm tĩnh, phúc thân nói: “Hoàng hậu nương nương nói đùa, Triệu tiệp dư kiều diễm mỹ lệ, lại mang Long duệ, quý trọng vô cùng, tiểu nữ làm sao có thể cùng so sánh?”

Triệu tiệp dư nghe lời này cực kỳ lọt tai, có điều nhìn đến Bùi Nguyên Ca trong trắng lộ hồng, da thịt trắng mịn như son, dung mạo thanh lệ tuyệt tục, ngẫm lại Thái hậu và Hoàng đế ưu ái Bùi Nguyên Ca, trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác như kim châm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bùi tứ tiểu thư thật là dịu dàng nhu thuận, vừa thấy đã thương, khó trách Hoàng hậu nương nương khen ngợi!”

Trong lòng Bùi Nguyên Ca thở dài, trước nàng chỉ ra Triệu tiệp dư là cung tần, đang đương sủng, nàng chỉ là bạch thân, đã lộ ra ý không tranh chấp, lại cố ý nhắc tới Hoàng hậu, tuyên bố lời này là Hoàng hậu châm ngòi ly gián. Triệu tiệp dư tuy ngang ngược kiêu ngạo, nhưng không phải là ngu dốt, tất nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, lại vẫn dứt khoát kiên quyết nhảy vào cạm bẫy của Hoàng hậu, nhằm vào nàng,... Lòng hư vinh và ghen tị của nữ nhân, thực đáng sợ!

Ban đầu nghĩ đến Triệu tiệp dư được sủng ái, nếu có thể tiêu trừ địch ý của nàng, cùng liên thủ cũng là một trợ lực lớn. Hiện tại xem ra, hay là thôi đi!

Không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn, loại người ỷ sủng mà kiêu ngang ngược này, trời sinh chính là để người ta lợi dụng làm hại. Nàng nghĩ vậy bèn cười nói: “”Đa tạ Hoàng hậu nương nương cùng Triệu tiệp dư khích lệ, tiểu nữ xấu hổ không dám nhận. Có điều theo tiểu nữ thấy, muôn tía nghìn hồng trăm hoa đua nở mỗi thứ đều có cái đẹp riêng, nhưng chỉ mẫu đơn là vương trong loài hoa, diễm quan quần phương. Nếu bàn về ung dung hoa quý, khí chất tao nhã, ai có thể so sánh với Hoàng hậu nương nương thân là quốc mẫu? Ánh sáng đom đóm làm sao có thể tranh nhau phát sáng cùng mặt trời? Hoàng hậu nương nương, ngài nói phải hay không?”

Lời này nghe qua là xu nịnh Hoàng hậu, nhưng vốn là Hoàng hậu châm ngòi ly gián, để cho Triệu tiệp dư cùng Bùi Nguyên Ca tỉ thí, sinh lòng ngăn cách. Nhưng bị Bùi Nguyên Ca nói như vậy, Hoàng hậu cũng bị dụ dỗ. Nhất là lời nói sau cùng, nhìn như xu nịnh, kì thực xảo quyệt, Hoàng hậu đáp không được, không đáp cũng không được, thế khó xử.

Bùi Nguyên Ca nói gần nói xa đều cường điệu nàng là Hoàng hậu, thân là quốc mẫu, đây là khởi nguồn tôn vinh của nàng, nếu nàng phủ nhận những thứ này, tương đương phủ định quyền uy cùng địa vị của Hoàng hậu nàng, trước mặt chúng tần phi phủ định khen ngợi của người khác, cho rằng chính mình không bằng người ta, chuyện tự bạt tai mình này, Hoàng hậu tuyệt đối sẽ hẳn không. Nhưng nếu đáp lại Bùi Nguyên Ca, không nói đến nàng hiềm nghi kiêu ngạo hay không, riêng lời này rõ ràng là đè ép Triệu tiệp dư một đầu, lấy Triệu tiệp dư ngang ngược kiêu ngạo tự phụ, tâm tính không phục ai, khẳng định sẽ bởi vì mấy câu nói đó sinh lòng ghen ghét với nàng.

Nàng không muốn Triệu tiệp dư ghen ghét nàng, nhưng cứ như vậy, ý đồ muốn châm ngòi Bùi Nguyên Ca và Triệu tiệp dư hoàn toàn bị đánh nát rồi..

Bởi vì Bùi Nguyên Ca hạ mình như vậy, cho dù trong lòng Triệu tiệp dư có khó chịu, so sánh với sự khó chịu khi thấy Hoàng hậu nàng an nhiên tiếp thu lời nói này, quả thực bé nhỏ không đáng kể, sau cùng hận là nàng còn là Hoàng hậu!

Bùi Nguyên Ca này, quả nhiên không phải kẻ dễ bắt nạt, nói hai ba câu lại dẫn ánh mắt Triệu tiệp dư rời ra?

Càng là như vậy, người thông minh lanh lợi như vậy, lại càng không thể lưu! Trong lòng Hoàng hậu càng thêm kiêng kị, tâm tư muốn diệt trừ Bùi Nguyên Ca càng kiên định, chẳng những muốn diệt trừ nàng, mà còn muốn nàng bị chết thê thảm, mới có thể giải mối hận trong lòng nàng.

Quả nhiên, thấy Hoàng hậu im lặng không nói, bình yên tiếp thu lời khen tặng của Bùi Nguyên Ca, Triệu tiệp dư nhìn về phía Hoàng hậu, đôi mắt trở nên bất thiện. Trong lòng ngầm cười lạnh, Hoàng hậu đã sớm hoa tàn ít bướm (*), mất sự sủng ái của Hoàng thượng, chẳng qua là ỷ có danh hiệu Hoàng hậu này mà thôi! Hiện tại người Hoàng thượng sủng ái nhất chính là nàng, chỉ cần nàng có thể sinh hạ hoàng tử, có thể tấn phong làm phi, ví như hoàng tử của nàng có thể được phong thái tử, tương lai vặn ngã Hoàng hậu, ngồi lên ghế Hoàng hậu cũng không phải không có khả năng, đến lúc đó nàng thật muốn nhìn, Hoàng hậu còn có cái gì mà ra oai?

Nữ tử hậu cung tranh cường háo thắng, nào có ai không ngắm hậu vị? Triệu tiệp dư cũng không ngoại lệ.

Nhìn ánh mắt hai người biến hóa, Bùi Nguyên Ca khoan thai ngồi xuống, vẻ mặt cực kỳ dịu ngoan nhu thuận. Dù sao nàng đã bị Triệu tiệp dư ghen ghét, cũng không sợ bị hận nhiều thêm một chút, dù sao lời nói này đã chôn xuống trong lòng Triệu tiệp dư một cây đâm, để cho nàng đau đương nhiên là Hoàng hậu cao cao tại thượng, thân phận địa vị đè nặng nàng. Cũng bị Triệu tiệp dư ghen ghét, mọi người cùng nhau bị ghen ghét!

(*) Hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá

Thái hậu nhìn, nhẹ nhàng vỗ tay Bùi Nguyên Ca, ý bảo nàng làm rất khá.

Bùi Nguyên Ca này, tỉnh táo hơn Hoàng hậu rất nhiều, tâm cơ thủ đoạn cũng cao minh hơn, Hoàng hậu thân là quốc mẫu, phân cao thấp cùng một nữ hài mười ba tuổi như vậy, bản thân cũng có chút làm trò cười cho thiên hạ, hiện giờ còn bị Bùi Nguyên Ca bất động thanh sắc phản kích lại, lại càng là truyện cười! Hoàng hậu cứ ngu muội như vậy, mấy năm nay nếu không có bà chỉ điểm, Hoàng hậu làm sao có thể ngồi yên vị trí này, đã sớm xảy ra sơ suất rồi! Hiện tại cánh cứng cáp đã muốn đoạt thành, thật sự là si tâm vọng tưởng! Đúng là đáng đời!

Tần phi trong cung có thể được sủng ái, cái khác không nói, bản lĩnh tùy mặt gửi lời này, không ai kém cỏi cả.

Phi tần còn lại hiển nhiên cũng nhìn ra con đường trong đó, biết Hoàng hậu ăn đau mà không dám kêu, đều mỉm cười nhìn.

Nhận thấy được ánh mắt mọi người còn lại, trong lòng Hoàng hậu càng cảm thấy phẫn nộ, nhưng đây là thâm ý giữa những hàng chữ, không thể coi đó làm cớ phát tác, nếu không chỉ càng thêm cho thấy nàng khí lượng nhỏ hẹp, sinh sự từ việc không đâu. Cảm giác ăn thiệt thòi này, mấy ngày này Hoàng hậu đã nhận được ở chỗ Thái hậu, không nghĩ tới cũng sẽ nếm đến loại tư vị này tại trên người Bùi Nguyên Ca tiểu cô nương mười ba tuổi, khó trách Thái hậu nhìn trúng tiểu cô nương này, khó trách ngày đó Bùi Nguyên Ca dám ở trước mặt nàng hung hãn như thế...

Nhớ tới những điều khiến nàng căm thù đến tận xương tuỷ, hàm răng Hoàng hậu chậm rãi cắn lên môi.

Nhưng mà dù sa cũng đang ở Huyên Huy cung, trước mặt một đám phi tần, Hoàng hậu vẫn miễn cưỡng khắc chế cảm xúc của mình, bất động thanh sắc dời đi đề tài, bắt đầu đàm luận quần áo trang sức, nói xong bỗng nhiên lại cười khanh khách: “Nghe nói trước đó vài ngày, Hoàng thượng ban cho Triệu tiệp dư muội muội dạ minh châu Nam Man tiến cống, không biết muội muội có thể mang ra để cho chúng ta mở rộng tầm mắt hay không?”

Chuyện khoe đế vương sủng ái này xưa nay là thú vui của Triệu tiệp dư, lập tức sai người trở về lấy.

Không lâu sau, cung nữ bưng một cái hòm tử đàn mộc khắc hoa tiến vào, Triệu tiệp dư tiếp nhận, mở hòm ra, trên vải lót nhung màu đen là hạt châu kích cỡ trứng gà lẳng lặng nằm đó, dưới sắc vải đen nhánh làm nền càng có vẻ rực rỡ, trân châu sáng bóng, tao nhã cao quý, khiến nữ tử ở đây cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch.

Ngay cả Thái hậu cũng bị dạ minh châu hấp dẫn, tới gần quan sát.

Bởi vì là ban ngày ánh sáng lớn, dạ minh châu không hiển ra chỗ đặc biệt, Thái hậu sai người đóng cửa phòng, lấy rèm tới che khuất cửa sổ, thiên điện sáng sủa lộng lẫy lập tức tối xuống như bóng đêm. Mà ở trong phiến ánh sáng yếu ớt đó, dạ minh châu từ từ phát sáng rực rỡ, trên mặt mọi người chung quanh cũng dính quang mang trong suốt, mông lung lúc ẩn lúc hiện, như tiên như huyễn.

Cảnh trí mỹ lệ như vậy, để cho mọi người cùng khen ngợi.

Thấy thế, ý cười trên mặt Triệu tiệp dư lộ ra đắc ý, dạ minh châu này là cống phẩm Nam Man tiến cống, mỹ lệ như mộng, trong hoàng cung cũng là bảo vật độc nhất, Hoàng thượng ban viên dạ minh châu này cho nàng, có thể thấy được sủng ái cỡ nào, mọi người ở đây khó có thể sánh được. Huống chi, nữ tử nào không yêu trang sức châu báu, dạ minh châu quý trọng mỹ lệ như vậy, nói vậy trân bảo của mọi người đều kém hơn, Triệu tiệp dư thích loại cảm giác này.

“Hạt châu này của Triệu tiệp dư muội muội thật sự là xinh đẹp, ngay cả bản cung cũng không nhịn được sinh lòng tán thưởng.” Hoàng hậu nhìn viên dạ minh châu kia, trong lòng càng thêm bất mãn với sự bất công của Hoàng đế, minh châu như vậy toàn bộ hẳn phải là của Hoàng hậu nàng, lại ban cho Triệu tiệp dư, để cho Triệu tiệp dư so sánh nàng không bằng... Nhẫn nại nói, “Nếu bàn về mỹ lệ, chỉ sợ cũng chỉ có thất thải lưu ly châu trong lời đồn mới có thể so sánh cùng thôi? Lưu Ly trong suốt, bảy màu luân chuyển, không chỉ như vậy, mang ở trên người còn có công hiệu dưỡng thân ngưng thần, thanh tâm tĩnh khí, chính là của quý độc nhất vô nhị!”

Hoàng hậu chậc chậc khen ngợi, ngụ ý hiển nhiên là nói, nếu bàn về mỹ lệ, thất thái lưu ly châu và dạ minh châu là tương xứng, nhưng thất thải lưu ly châu tốt cho thân thể, điểm ấy dạ minh châu không thể bằng.

Mọi người lập tức dồn ánh mắt tập trung trên người Bùi Nguyên Ca.

Bùi tứ tiểu thư thắng được đấu cờ Giám Hiên kỳ, cướp đi thất thải lưu ly châu, mọi người kinh thành đều biết, những tần phi trong hoàng cung cũng có nghe thấy.

Triệu tiệp dư nghe vậy, lại càng lộ ra thần sắc tức giận, hiển nhiên bất mãn vì việc Hoàng hậu đánh giá thất thải lưu ly châu cao hơn dạ minh châu, kia há không phải có ý nàng tự nhận dạ minh châu trân bảo, nhưng ngay hạt châu của Bùi Nguyên Ca bạch thân cũng không bằng? Mấy ngày này, Triệu tiệp dư tại hoàng cung xuôi gió xuôi nước, Hoàng hậu và Liễu quý phi đều phải tránh mũi nhọn của nàng, đâu nào cam tâm bị Bùi Nguyên Ca đè xuống?

Trong lòng Bùi Nguyên Ca liền ngưng lại, mơ hồ cảm thấy sự tình hôm nay không thích hợp.

Hoàng hậu dường như lại cật lực khơi mào mâu thuẫn của nàng và Triệu tiệp dư, tới cùng có mưu đồ gì...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui