Editor: Vy Vy 1505
Ánh mắt Ôn Dật Tĩnh lóe ra, lại lập tức ưỡn ngực, miễn cưỡng đón nhận ánh mắt Bùi Nguyên Ca nhìn như ôn hòa kỳ thật lại khiếp người.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người không tự giác nhìn về phía bên này, tuy rằng vẻ mặt xem như không có việc gì, trong đôi mắt lại lóe ra các loại phán đoán quang mang.
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Ca lại đột nhiên "Xì" một tiếng bật cười thản nhiên, đến gần lặng lẽ cầm tay Ôn Dật Lan, thế này mới nói: "Ta đã biết, Ôn tam tiểu thư nhất định là nghĩ đến Ôn tỷ tỷ ngày mai xuất giá, về sau không có tỷ tỷ thương, bởi vậy ghen với Tần tỷ phu, cho nên mới nháo ầm ĩ phải không?"
Nói xong, dừng lại một chút, giống như nhìn Ôn Dật Tĩnh, ý cười dịu dàng nói: "Tần tỷ phu là Hàn Lâm, Ôn bá phụ cũng là Hàn Lâm, nếu nói Ôn tam tiểu thư cảm thấy gả cho Tần tỷ phu ủy khuất Ôn tỷ tỷ, chẳng phải là ngay cả Ôn bá phụ cũng thế hay sao? Ta là người thứ nhất không tin! Ôn tam tiểu thư, ngươi nói có đúng hay không?"
Ôn Dật Tĩnh ngẩn ra, không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca thế mà lại nhắc đến Ôn Mục Liễm, tức thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Bùi Nguyên Ca đã muốn nói đến tình trạng này, nếu Ôn Dật Tĩnh lại kiên trì giữ vững lời nói, kia chẳng phải là nói nàng xem thường phụ thân thân sinh (cha ruột)? Như vậy trước mắt mọi người, tội danh bất hiếu là không đường chối cãi. Hơn nữa, nếu lời nói lúc nãy của nàng tỏ vẻ thân thiết thật ra là khiêu khích rơi vào tai phụ thân thì không lo, nhiều nhất cũng chỉ bị vài câu răn dạy, nhưng lời này của Bùi Nguyên Ca nếu rơi vào tai phụ thân, nàng tất nhiên không có chỗ nào tốt, nói không chừng hung hăng làm phụ thân tức giận, lại khó xoay người.
Bùi Nguyên Ca này, quả nhiên không dễ chọc, mở miệng liền chạm được của tử huyệt (điểm yếu) của nàng!
"Nhìn bộ dáng Ôn tam tiểu thư tất nhiên là bị ta nói trúng rồi. Nhưng mà cũng khó trách, Ôn tỷ tỷ xưa nay ngay thẳng hào khí, đối xử chân thành với mọi người lại không có lòng riêng, cũng khó trách Ôn tam tiểu thư sẽ luyến tiếc.".
Thấy nàng không lên tiếng, Bùi Nguyên Ca làm sao để cho nàng có thời gian suy nghĩ ra cách ứng đối, lúc này cười nói: "Nếu như vậy, Ôn tam tiểu thư nhanh đi tìm Ôn công tử, năn nỉ bọn họ ngày mai tàn nhẫn rót cho Tần tỷ phu vài ly rượu, thay ngươi xả giận!". Nói xong, che miệng nở nụ cười.
Nghe nàng mở miệng "Tần tỷ phu", ngậm miệng "Tần tỷ phu", Ôn Dật Lan sớm đỏ mặt, mắng nói: "Nguyên Ca muội là tiểu nha đầu không đứng đắn, chỉ biết trêu ghẹo tỷ, xem tỷ có dám xé miệng của muội hay không!", nói xong tiến lên động thủ.
Bùi Nguyên Ca vội năn nỉ nói: "Tỷ tỷ tốt, xem như nể mặt muội hôm nay tới đây thêm trang cho tỷ, tha muội đi!"
Hai người như vậy đùa giỡn thành một đoàn, tiếng cười đùa vui vẻ như châu lạc ngọc bàn. Tình hình tiểu nhi nữ trêu ghẹo ngoạn nháo nhất thời tiêu trừ toàn bộ nghi ngờ mà Ôn Dật Tĩnh mang đến mới vừa rồi, mọi người đều cho là Ôn Dật Tĩnh luyến tiếc Ôn Dật Lan, bộc phát tính tình trẻ con, cho nên mới nói dỗi lời nói kia, hiểu ý cười, không hề chú ý chuyện bên này, tụ tốp năm tốp ba nhàn thoại như trước, chờ giờ lành ngày thêm trang.
Mắt thấy việc sắp thành lại bại, lại bị Bùi Nguyên Ca phá đám, còn nhân cơ hội đề cao Ôn Dật Lan, đổ có vẻ tính nàng trẻ con không hiểu chuyện, Ôn Dật Tĩnh nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi, khăn thêu mềm mại quý báu trong tay tức khắc bị vò thành một đoàn.
Thấy thế, tâm của Ôn phu nhân đang treo cao rốt cục thả xuống, bỗng nhiên trong lòng vừa động, ngoắc gọi đại nha hoàn Phỉ Thúy tới bên người.
"Tìm một người lén lút truyền ra lời nói mới vừa rồi của tam tiểu thư, nghĩ biện pháp truyền đến tai lão gia, trọng điểm là tam tiểu thư khinh thường chức quan Hàn Lâm, cảm thấy vũ nhục dòng dõi Ôn phủ. Nhớ kỹ, đừng để ai tra ra lời đồn là từ ngươi lộ ra, tốt nhất là trong lúc vô ý gã sai vặt bên người lão gia nghe được.", Ôn phu nhân nhỏ giọng phân phó.
Phỉ Thúy hiểu ý, biết đây là cố ý mách lẻo Ôn Dật Tĩnh và Dung di nương với lão gia, gật gật đầu nói: "Phu nhân yên tâm!"
Nhìn Phỉ Thúy lui xuống, khóe miệng Ôn phu nhân lộ ra một tia cười lạnh.
Đối với trượng phu của chính mình, nàng rất rõ ràng, luôn luôn cảm thấy nàng cường thế, cưng chìu di nương và thứ nữ con vợ lẽ, đối với đích nữ Lan nhi chỉ là làm bộ ngoài mặt, hơn nữa sau khi Lan nhi được định gả choTần Hạo Quân, nghĩ là không trợ giúp được gì cho con đường làm quan của ông, ông càng thêm không để ở trong lòng. Nếu báo cho ông biết Ôn Dật Tĩnh dụng tâm hiểm ác, ông cũng sẽ không tin, sẽ chỉ nói Ôn Dật Tĩnh là tiểu hài tử, bất bình vì Ôn Dật Lan, nhưng thật ra mẹ cả là nàng quá đa tâm. Ngược lại, nếu sự tình liên lụy tới bản thân ông, chính là không giống vậy. Cha chồng là các lão, ông lại ở Hàn Lâm viện ngây người lâu như vậy, ngay cả chưởng viện cũng chưa được làm, trong lòng tất nhiên không thõa mãn, lại tự ti, nếu là nghe được Ôn Dật Tĩnh nói như thế, chọc ngay tâm bệnh, cho dù không phát tác cũng sẽ vắng vẻ nàng và Dung di nương.
Ôn phu nhân được Ôn Các lão và Ôn lão phu nhân coi trọng, lại có hai con trai một con gái bàng thân, chỉ cần không có sai lầm quá lớn, vị trí chính thất vững như thái sơn, bởi vậy cũng lười phân cao thấp với các di nương và thứ nữ. Nhưng lần này Ôn Dật Tĩnh và Dung di nương dám ngáng chân trong ngày trọng đại của Lan nhi, dụng tâm ngoan độc, cũng là chọc giận nàng, nhất định phải thừa dịp này cho bọn họ chút nếm mùi đau khổ!
Nghĩ đến đây, Ôn phu nhân lại có chút thở dài, đến gần Thư Tuyết Ngọc, nhịn không được nói: "Ta nghĩ mãi mà không hiểu, Bùi Chư Thành là cái đầu gỗ, không thích nhất là đùa giỡn thủ đoạn nham hiểm, ngươi lại là cái tính tình ngay thẳng, ta rất hiếu kỳ, các ngươi làm sao dưỡng được đứa nhỏ Nguyên Ca thông minh như vậy? Cũng dạy giúp nha đầu ngốc nhà ta!"
Thư Tuyết Ngọc nhợt nhạt cười, có chút chua xót: "Bởi vì ta và Chư Thành không dạy dỗ nàng đàng hoàng mới có thể tạo thành Nguyên Ca hiện tại."
Ôn phu nhân ngẩn ra, lập tức hiểu được, mấy năm nay, Thư Tuyết Ngọc bị giam lỏng, Bùi Chư Thành chinh chiến bên ngoài, Bùi phủ là Chương di nương chưởng phủ, loại nữ nhân này làm sao đối xử tốt với Nguyên Ca? Nguyên Ca chỉ là hài tử nho nhỏ, chống lại Chương Vân giả dối âm ngoan như vậy, nếu không tiến bộ chút, chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng sớm không còn. Thấy Thư Tuyết Ngọc trầm xuống, an ủi nói: "Ngươi cũng đừng nhớ đến những chuyện này nữa, không phải đã qua rồi sao? Hiện tại Nguyên Ca trí tuệ nhạy bén như vậy, về sau cho dù là đến nơi nào cũng không sợ bị thiệt thòi lớn!"
Nàng cũng biết tâm tư Thái hậu đối với Nguyên Ca, chỉ sợ tương lai Nguyên Ca phải vào cung, thầm than trong lòng.
Nhắc tới chuyện chung thân của Nguyên Ca, Thư Tuyết Ngọc nhịn không được nghĩ đến lời nói của Bùi Chư Thành trước đó, chuyện xảy ra trong bãi săn, nàng mơ hồ nhận thấy được tâm tư của Vũ Hoằng Mặc nên nói cho Bùi Chư Thành, cũng biết đêm đó Bùi Chư Thành đi từ đường hỏi Nguyên Ca, sau khi trở về vẻ mặt ngưng trọng, chỉ sợ tám phần chính là thật. Nay Liễu quý phi chưởng cung, thanh thế Cửu hoàng tử nước lên thì thuyền lên, nếu có ý đối với Nguyên Ca, với tính tình Cửu hoàng tử chỉ sợ là tìm mọi cách đạt được, mà Nguyên Ca lại là người Thái hậu chuẩn bị cho Hoàng đế.... Này món nợ hồ đồ, không biết tương lai phải thanh toán như thế nào, nhớ tới đến liền cảm thấy phiền não.
Cố tình đây là thị phi trong hoàng thất, bất luận là nàng hay là Bùi Chư Thành đều không thể nhúng tay, chỉ có thể nhìn sự tình phát triển rồi tính tiếp.
Aiii, bị cuốn vào vòng thị phi như vậy, tương lai Nguyên Ca còn phải đối mặt bao nhiêu trắc trở mới có ngày bình an trôi chảy?
Nếu có thể, nàng thà rằng Nguyên Ca có thể giống như Ôn Dật Lan vậy, gả cho một nam tử gia phong trong sạch, gia thế đơn giản, hai người có thể vui sướng hòa thuận cả đời, không cần đối mặt thị phi! Đáng tiếc, với tình hình hiện tại chuyện đó sợ là khó khăn....
Bỗng nhiên thấy Lễ bộ thượng thư Đỗ phu nhân đang tiến đến cạnh Thư Tuyết Ngọc, nàng không tiếp tục đề tài này nữa, ba người bắt đầu tán gẫu chút việc nhà nhàn thoại.
Lúc thu săn, Đỗ Nhược Lan từng nhắc đến chuyện cùng Bùi Nguyên Ca đến lễ thêm trang của Ôn Dật Lan, đúng thật là để tâm, cùng Đỗ phu nhân ngồi xe ngựa tới trước Bùi phủ, sau đó cùng nhau đến Ôn phủ. Lúc này Đỗ Nhược Lan nhìn Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca vui đùa, nhịn không được tiến lên nhẹ nhàng búng vào cái trán Ôn Dật Lan, nói: "Chỉ nhìn thấy Bùi tứ tiểu thư, chẳng lẽ không thấy ta một người sống sờ sờ hay sao?"
Ôn Dật Lan ôm cái trán, vôi vàng nhận lỗi với Đỗ Nhược Lan.
Đúng lúc này, bắt đầu từ ngoài cửa, nữ quyến đột nhiên đều đứng dạt ra hai bên giống như tránh không kịp sẽ dính vào cái gì xui vậy, Lý Tiêm Nhu vừa mới tới cửa lập tức lộ mặt trước mọi người. Lý phu nhân bệnh nặng, nàng không thể ăn mặc quá tươi sáng, nhưng dù sao cũng là ngày tốt của Ôn Dật Lan, cũng không thể ăn mặc quá thuần tịnh mang đến đen đủi cho người, bởi vậy mặc áo màu lam nhạt thêu cành mai bằng chỉ bạc, trên đầu đeo đồ trang sức bạch ngọc, dung mạo tú lệ. Chính là, nhìn bộ dáng mọi người chỉ sợ tránh không kịp, gương mặt nàng trắng trong thuần khiết trướng đến đỏ bừng, không biết là thương tâm hay là xấu hổ và giận dữ, trong ánh mắt lóe ra một chút ánh sáng, sững sờ đứng ở cửa, trong lúc nhất thời như là tiến thoái lưỡng nan, không biết như thế nào cho phải.
Vốn trong đình viện ồn ào rầm rĩ náo nhiệt, nháy mắt yên tĩnh hẳn, sau lại chậm rãi phát ra giọng nói khe khẽ nói nhỏ chỉ trỏ Lý Tiêm Nhu.
Trên gương mặt phúc hậu của Đỗ phu nhân lộ ra khinh thường nhàn nhạt, lập tức mất đi, nhịn không được lôi kéo ống tay áo Ôn phu nhân nói nhỏ: "Sao lại mời nữ quyến nhà Lý Các lão đến? Lại làm sao có thể là Lý Tiêm Nhu?"
Ôn Các lão và Lý Các lão không vừa mắt nhau đã không phải là chuyện bí mật gì, tuy rằng mỗi khi quý phủ có việc hiếu hỉ, ngại cho mặt mũi cũng sẽ chiếu quy củ đưa thiếp mời, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không tham gia tiệc của nhau, chỉ phân phó người đến đưa lễ vật là được. Ngay cả Ôn phu nhân cũng không nghĩ tới, lần này Lý Các lão lại cho Lý Tiêm Nhu đến tham gia thêm trang của Ôn Dật Lan, nhưng mà ngẫm lại cũng có lý, hiện tại Lý phu nhân bệnh nặng, không thể đứng dậy, tất nhiên đích nữ Lý Tiêm Nhu nên ra mặt.... Chính là, bởi vì chuyện ở Lâm Giang Tiên, Lý Tiêm Nhu và Lý Tiêm Vũ cùng với ngũ điện hạ ồn ào huyên náo, xem như là mất hết danh dự mặt mũi, hôm nay lại là ngày tốt Lan nhi thêm trang, Lý Tiêm Nhu người như vậy xuất hiện, khó tránh khỏi nhiều hơn vài phần xui xẻo.
Mặc dù cá tính Ôn phu nhân ngay thẳng, không so đo tục lễ cho lắm, nhưng sự tình liên quan đến chung thân con gái yêu, nhất thời mày cũng chau lại.
Vẻ mặt, ánh mắt của mọi người trong mắt Lý Tiêm Nhu như vạn kiếm xuyên tim, đau đớn mà nhục nhã, chỉ có thể hung hăng cắn môi mới có thể miễn cưỡng không rơi nước mắt. Từ lúc truyền ra Ngũ điện hạ lập nàng làm chính phi, bao nhiêu người quen mắt ghen tị, nịnh nọt xu nịnh, ngay cả phụ thân và kế mẫu đều phá lệ hiền lành với nàng; nhưng mà, sau khi chuyện ở Lâm Giang Tiên bị phanh phui ầm ĩ, Ngũ điện hạ và Lý phủ đều là mặt xám mày tro, mà thân là đương sự nàng lại bị chĩa mũi nhọn vào, đừng nói ở bên ngoài, ngay cả phó dịch hạ nhân trong nhà cũng chỉ trỏ nàng, nhưng là....
Nàng làm sai cái gì?
Nàng rõ ràng cái gì cũng không làm! Vì sao.... Không ai có thể thương tiếc nàng?
Ngay cả phụ thân, xảy ra chuyện như vậy, cũng không nghĩ đến cảm thụ của con gái, biết rõ hiện tại tất cả mọi người chỉ trỏ nàng, bất luận đi đến nơi nào, nàng đều là đối tượng bị mọi người nhục nhã miệt thị, lại vẫn buộc nàng tham gia thu săn và các loại yến hội, muốn cho nàng định một cọc hôn nhân có trợ lực đối với phụ thân, thậm chí ngay cả lần này Ôn Dật Lan thêm trang cũng không bỏ qua cơ hội, cứng rắn ép buộc nàng đến đây....
Lý Tiêm Nhu cắn cánh môi tái nhợt đến gần như chảy máu, đứng thẳng bất động ở cạnh cửa, đón ánh mắt mọi người miệt thị khinh thường, rốt cuộc khó có thể thừa nhận.
Trường hợp đông người náo nhiệt như thế này vốn không phải là chỗ cho người mất hết danh dự mặt mũi như nàng nên đến!
Sắc mặt Lý Tiêm Nhu trắng bệch, rốt cuộc xoay người muốn bỏ đi. Mà đúng lúc này, sau lưng lại đột nhiên vang lên một giọng nói tựa như tiên nữ....