Editor: Vy Vy 1505
Vốn dĩ, với tình hình trước mắt, kỳ thật biện pháp giải quyết tốt nhất là Bùi Nguyên Dung ra mặt nhận hết trách nhiệm về mình, lại kiên trì nhấn mạnh hai người là thật lòng yêu nhau, sau đó nàng lại khóc lóc kể lể, hắn ở bên cạnh tỏ thái độ, giọng nói và ánh mắt chân thành đả động Bùi thượng thư, mới có thể giảm sự ảnh hưởng của chuyện này đối với tiền đồ của hắn đến mức thấp nhất. Lại nói dù như thế nào, trải qua chuyện đêm nay, Bùi Nguyên Dung đã là người của Vạn Quan Hiểu, sống chết vinh nhục tương lai đều gắn chặt trên người hắn, nếu Vạn Quan Hiểu bị Bùi Chư Thành ghét bỏ, tiền đồ ảm đạm, như vậy Bùi Nguyên Dung là Vạn phu nhân cũng chắc chắn nghèo túng thê thảm.
Bởi vậy, Vạn Quan Hiểu lén lút kéo kéo ống tay áo Bùi Nguyên Dung, ý bảo nàng ra mặt.
Bất đắc dĩ tâm tư Bùi Nguyên Dung vốn là không nhạy bén, lại bị chuyện trước mắt dọa sợ tới mức không nhẹ, ở bên cạnh co rúm lại run run giống như lá rụng trong gió thu, chỉ ước gì Bùi Chư Thành vĩnh viễn không nhớ tới nàng, làm sao có thể đoán được ý của Vạn Quan Hiểu, lại làm sao có thể ra mặt? Ngược lại, thân thể Bùi Nguyên Dung rụt lui về phía sau, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, vẻ mặt thực bất mãn.
Đều là Vạn Quan Hiểu dụ dỗ nàng, hiện tại đã mất trong sạch, muốn kết hôn với người khác là tuyệt đối không thể, đáng chết!
Nàng đường đường là tiểu thư phủ thượng thư, thất thân với học trò nghèo Vạn Quan Hiểu đã là hạ thấp giá trị con người, lúc này hắn còn không che chở nàng? Lại còn kéo ống tay áo nàng trong lúc phụ thân đang nhìn chằm chằm, muốn lực chú ý của phụ thân chuyển dời đến trên người nàng, quở trách nàng, chính mình có thể thoát thân, thật sự là không có trách nhiệm, thật sự rất đáng giận! (cái này gọi là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò)
Vạn Quan Hiểu bị hành động của nàng làm cho tức giận muốn hộc máu, trong lòng mắng to Bùi Nguyên Dung ngu ngốc ngu ngốc.
Hắn thậm chí có chút hối hận, tục ngữ nói đúng lắm, nam làm chủ việc bên ngoài, nữ làm chủ việc trong nhà, muốn từng bước thăng chức trên con đường làm quan, tất nhiên không thể thiếu việc luồn cúi, nhưng mà thê tử giao tế và ứng đối cũng rất trọng yếu. Với tính tình Bùi Nguyên Dung như thế này, tương lai ở trong nhà có thể giúp hắn được bao nhiêu? Nói không chừng chẳng những không giúp được mà ngược lại còn... Nghĩ, Vạn Quan Hiểu nhịn không được nhăn mày nhăn mặt, trong lòng phiền loạn nhiều hơn.
Quên đi, vẫn là ứng phó tốt Bùi thượng thư trước mắt đã!
Vốn là không khí khẩn trương, càng bởi vì trầm mặc mà làm cho người ta gần như hít thở không thông.
Bùi Chư Thành vẫn là đầy ngập lửa giận như cũ, xưa nay ông cũng biết Bùi Nguyên Dung không có đầu óc, làm việc không có chừng mực, nhưng cho dù không đúng mực đi chăng nữa cũng nên có vẻ đoan trang cơ bản của nữ tử, lại hồ đồ đến mức làm ra loại chuyện này, thật sự làm cho ông quá thất vọng rồi! Về phần Vạn Quan Hiểu, bình thường lời nói hùng hồn, khí khái ngạo nghễ, nhưng hành vi và lời nói đêm nay của hắn toàn là đi ngược lại, quả thực là... Nhưng mà, sau khi bộc phát lửa giận tới đỉnh điểm, Bùi Chư Thành ngược lại chậm rãi tỉnh táo.
Bất luận như thế nào, hai người đã làm ra chuyện như vậy, trừ phi ông có thể nhẫn tâm giết chết Bùi Nguyên Dung, hoặc là đưa nàng đến chùa miếu thanh đăng cổ phật cả đời, nếu không, Bùi Chư Thành chỉ có thể cho phép Bùi Nguyên Dung gả cho Vạn Quan Hiểu.
Tuy rằng với chuyện trước mắt, nhân phẩm Vạn Quan Hiểu thực đáng hoài nghi, nhưng mà ai kêu Bùi Nguyên Dung làm ra chuyện xấu hổ như vậy...
Trong lúc nhất thời, Bùi Chư Thành nản lòng thoái chí, rốt cuộc không có tâm trạng truy tra tiếp sự việc, có chút uể oải khoát tay, đứng dậy ra khỏi thiên viện, chỉ để lại hai người mang tâm tư khác nhau quỳ ngồi dưới đất, trong ánh mắt nhìn nhau một người là không cam lòng, người kia là oán giận.
Động tĩnh ở thiên viện rất nhanh truyền vào tai Bùi Nguyên Ca.
Đêm khuya tĩnh lặng, dưới ánh nến lay động, Bùi Nguyên Ca đứng lặng ở phía trước cửa sổ, nhìn về phía trời cao thẫm, vẻ mặt bình tĩnh mang theo nhè nhẹ âm hàn.
Từ lúc ban ngày Tử Uyển ngửi được trên người Vạn Quan Hiểu hương vị của mê hương, trở về nói cho nàng, nàng đã biết Vạn Quan Hiểu đánh chủ ý gì. Hiển nhiên Bùi Nguyên Dung nổi lên tâm tư khác, cho nên Vạn Quan Hiểu ở tình huống bất đắc dĩ muốn gạo nấu thành cơm, khiến cho Bùi Nguyên Dung không thể không gả cho hắn.
Vì thế, nàng đứng sau lưng xảo diệu đẩy một phen.
Vạn Quan Hiểu tự cho là chuyện đêm nay hết thảy thuận lợi, hắn thực không biết, hộ vệ Bùi phủ vốn rất nghiêm mật, bởi vì từ sau lần trước Hoàng Mặc lẻn vào, phụ thân lại gia tăng phòng bị, nếu không phải nàng bí mật tương trợ, Vạn Quan Hiểu tuyệt đối không thể thuận lợi tới thiên viện như vậy, càng không nói tới Bùi Nguyên Dung ngu dốt vụng về. Thậm chí không cần đề cập đến hộ vệ Bùi phủ, Bùi Nguyên Dung tuyệt đối không thể qua mặt bà tử gác cổng hậu viện mà lẻn ra. Lại nói sau đó, Tử Ngọc nửa đêm thức dậy cũng là bị tính kế, mà sau khi nha hoàn thức giấc sẽ theo bản năng đi thăm dò chủ tử đang ngủ say, cho nên nhận ra Bùi Nguyên Dung mất tích, tự nhiên sẽ bẩm báo sự tình đến chỗ nàng, sau đó, nàng lại lấy cớ lo lắng tam tỷ tỷ, bẩm báo sự tình đến chỗ phụ thân.
Nàng cũng không muốn chuyện xấu của Bùi Nguyên Dung mọi người đều biết, đều là con gái Bùi phủ, chuyện này đối với nàng chỉ có hại chứ không có lợi.
Bùi Nguyên Ca chính là muốn để cho Bùi Chư Thành bắt quả tang chuyện này.
Nàng cũng hiểu biết tính cách phụ thân, tuy rằng phụ thân phá lệ cưng chìu nàng, nhưng mà ông cũng là phụ thân của Bùi Nguyên Dung, mặc dù Bùi Nguyên Dung có nhiều điều không phải, phụ thân vẫn sẽ làm tròn nghĩa vụ người cha như cũ, thậm chí, cho dù tương lai Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu thành thân, nể mặt Bùi Nguyên Dung, phụ thân cũng sẽ nghĩ biện pháp đề bạt Vạn Quan Hiểu, trợ lực cho hắn, giống như kiếp trước nàng đã từng trải qua. Cho nên, nếu muốn phụ thân chặt đứt phần tâm tư này, phải làm cho ông thất vọng với Vạn Quan Hiểu...
Không thể sớm cũng không thể trễ.
Nếu trước khi Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung đính hôn, phụ thân nhận ra bản tính Vạn Quan Hiểu như vậy, ông tuyệt đối không gả Bùi Nguyên Dung cho Vạn Quan Hiểu; nhưng mà, nếu là sau khi ông định ra hôn sự giữa Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung, phụ thân mới nhận rõ hành vi của Vạn Quan Hiểu, bởi vì là ông định việc hôn nhân cho hai người nên trong lòng phụ thân sẽ áy náy với Bùi Nguyên Dung, tự nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng ấy...
Cho nên, chỉ có thể tại thời điểm này.
Ở thời điểm trước khi Vạn Quan Hiểu cầu hôn làm cho phụ thân bắt quả tang chuyện giữa Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung, nhận thấy được Vạn Quan Hiểu gian trá dối trá, nhưng mà ván đã đóng thuyền, trừ bỏ gả Bùi Nguyên Dung cho Vạn Quan Hiểu không còn biện pháp nào khác. Mà cục diện này cũng là Bùi Nguyên Dung không biết tự trọng tạo thành, bởi vì nàng ấy và Vạn Quan Hiểu có vợ chồng chi thực (đã XXX rồi á)... Cứ như vậy, phụ thân đồng thời thất vọng với Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung, bởi vì đã có khúc mắc, cho dù sau khi hai người thành thân tranh chấp tranh cãi ầm ĩ với nhau, chuyện có xảy ra phụ thân cũng sẽ không nhúng tay bởi vì đó là con đường do chính bọn họ chọn, không thể trách người khác.
Chương Vân, Vạn Quan Hiểu, Bùi Nguyên Dung.
Đây là ba người Bùi Nguyên Ca hận nhất, tuy rằng Bùi Nguyên Vũ gây ra cho nàng càng nhiều phiền toái, thậm chí từng muốn hại chết nàng, nhưng mà từ lúc ban đầu, Bùi Nguyên Ca đã phòng bị nàng ấy, đối đãi nàng ấy giống như địch nhân, kẻ thù vốn là đối địch với nhau, bất luận dùng thủ đoạn gì cũng chẳng có gì lạ. Cho nên, Bùi Nguyên Ca sẽ cảm thấy Bùi Nguyên Vũ khó giải quyết, phiền toái, muốn áp chế nàng ấy, giải quyết nàng ấy, nhưng mà sẽ không hận nàng ấy. Nhưng mà ba người này không giống vậy, bởi vì Bùi Nguyên Ca từng thật tình với bọn họ, mấy năm như một ngày xem bọn họ như người thân cận nhất, cho nên thời điểm bị bọn họ phản bội lừa gạt, mới có thể đau thấu xương, hận thấu xương...
Hận đến mức... nếu để họ chết một cách dễ dàng dứt khoát sẽ cảm thấy quá mức tiện nghi bọn họ.
Bùi Nguyên Dung không giống Chương Vân, nàng dù sao cũng là con gái của phụ thân, bất luận phụ thân thất vọng với nàng ra sao nhiều nhất cũng chỉ vắng vẻ nàng, sẽ không chà đạp nàng, cũng sẽ không cho phép người khác không có lý do chà đạp Bùi Nguyên Dung, đây là nguyên tắc của phụ thân. Cho nên ở Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca nhiều nhất chỉ có thể khiến Bùi Nguyên Dung thất sủng, cũng không thể tiến thêm một bước, cho nên mới âm thầm thiết kế hôn sự Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu, chỉ cần hai người có thể thành thân, như vậy kế tiếp nàng thậm chí không cần làm gì, chỉ cần nhìn hai người chém giết lẫn nhau là đủ rồi...
Chỉ cần Vạn Quan Hiểu phát hiện, Bùi Nguyên Dung không có ích lợi gì đối với con đường làm quan của hắn, ngược lại còn kéo chân sau (gây trở ngại)...
Chỉ cần Bùi Nguyên Dung phát hiện, Vạn Quan Hiểu không phải là mang ơn, khắp nơi thuận theo nàng, mà ngược lại khinh thị hèn mọn, có nhiều bất mãn với nàng...
Với tính tình hai người, chỉ cần bùng nổ, sẽ không kết thúc, sẽ luôn huyên náo gà chó không yên, long trời lở đất.
Nàng đã từng nói... sẽ làm bọn họ rơi xuống địa ngục!
※※※※※※※※※※※※※※※
Huyên Huy cung.
Thái hậu và Hoàng đế ngồi cạnh nhau, lượn lờ khói trắng bay lên từ chung trà trong tay, hương trà thơm bốn phía.
"Buổi sáng hôm nay, quý phi lại đây thỉnh an ai gia, thật sự là ông trời phù hộ, quý phi cuối cùng khỏe lại, có thể xử lý sự vụ lục cung, ai gia cũng yên tâm, so với Hiền phi và những người khác, dù sao vẫn là quý phi làm việc thỏa đáng hơn.". Trong khoảng thời gian này tuy rằng Liễu quý phi dưỡng bệnh, tạm thời không thể chưởng cung, nhưng Thái hậu và Diệp thị cũng không chiếm được chút ưu việt nào. Dù vậy, Thái hậu vẫn như cũ tươi cười đầy mặt, không thấy chút bất mãn, cười nói: "Nhớ tới chuyện đêm đó, ai gia cũng cảm thấy hết hồn, thích khách kia cũng quá kiêu ngạo, ám sát hoàng thượng, lại đâm quý phi bị thương!"
"Đúng vậy.". Hoàng đế nhàn nhạt uống một ngụm trà, vẻ mặt đạm nhiên: "Đáng tiếc, khi Lý ái khanh bắt được tên thích khách lẩn trốn, đối phương đã hấp hối, cái gì cũng chưa hỏi được, cũng không biết đến tột cùng là người phương nào sai sử. Nếu trẫm truy tra ra được, tất nhiên nghiêm trị không tha."
Ánh mắt Thái hậu có chút ngưng trệ, lập tức cười nói: "Phải nên như thế. Nói đến lần đó thu săn, ai gia lại nghĩ tới một chuyện. Ai có thể nghĩ đến, nha đầu Nguyên Ca kia lại náo loạn mạo hiểm như vậy, ai gia sợ tới mức tim muốn nhảy ra yết hầu. Cũng không nghĩ tới đứa nhỏ Mặc nhi kia ngày thường đàng hoàng phóng túng, ai cũng không để vào mắt, lần này lại không để ý tính mạng tiến đến cứu giúp, mới bảo vệ tính mạng Nguyên Ca, cho dù hiện tại nhớ đến, lòng ai gia còn sợ hãi."
Thái hậu vỗ vỗ ngực, như là nhớ đến liền cảm thấy sợ, lại như cố ý như vô tình nhấn mạnh "Không để ý tánh mạng tiến đến cứu giúp", như là đang ám chỉ cái gì.
Hoàng đế có chút giương mắt, đôi mắt đen tối sâu thẳm khó phân biệt, như là có hào quang gì đó hiện lên, lại giây lát lướt qua.
Đến lúc này, Thái hậu còn có tâm tư muốn dùng Bùi Nguyên Ca chèn ép Vũ Hoằng Mặc... Thoạt nhìn, Thái hậu vẫn là rất nhàn rỗi! Nghĩ đến gần đây trên triều đình Bùi Chư Thành và Diệp Quốc công phát sinh vài lần xung đột không lớn không nhỏ, việc này không có khả năng không rơi vào tai Thái hậu...
Khóe miệng Hoàng đế bỗng nhiên hiện lên ý cười thản nhiên, lại chuyển chủ đề, nói: "Đúng rồi, trẫm nghĩ tới, trong ngự thư phòng còn có tấu chương châu huyện phụ cận kinh thành đưa đến, nói là xuất hiện bệnh đậu mùa, cần phải lập tức xử lý, cho nên muốn cáo lui trước."
Nghe được ba chữ "bệnh đậu mùa" (nguyên bản là “hai chữ thiên hoa”), trong lòng Thái hậu bỗng nhiên giật nảy mình, lập tức cười nói: "Hoàng đế tất nhiên phải lấy quốc sự làm trọng, nếu còn có tấu chương phải phê duyệt, mau trở về thôi!"
"Đa tạ mẫu hậu thông cảm, nếu là việc khác, trì hoãn nhất thời nửa khắc cũng không có gì, nhưng bệnh đậu mùa dễ dàng lây bệnh, không thể không cẩn thận cẩn thận, kéo dài lâu, nói không chừng còn có thể lây bệnh đến trong hoàng cung. Trẫm nhớ rõ, lúc trước A Nguyên chính là nhiễm bệnh đậu mùa cho nên mất, còn có Vĩnh Hòa công chúa lúc ấy còn chưa đến một tuổi cũng mất. Loại ôn dịch này hung hăng bá đạo như thế, xác thực là phải nhanh chóng xử lý." Hoàng đế thản nhiên cười, trong đôi mắt bỗng nhiên hiện ra vô số ý tứ hàm xúc, chậm rãi nói: "Mẫu hậu, ngài nói có đúng không?"
Chung trà trong tay Thái hậu "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống sàn, nước trà văng khắp nơi.