Editor: Vy Vy 1505
Những năm này, Hoàng đế xưa nay đối với Thái hậu tôn kính có thêm, bởi vậy sau khi trong đầu Thái hậu hiện lên ý niệm này, lập tức cảm thấy là chính mình đa nghi. Nhưng mà, theo bản năng bà nhìn về phía Hoàng đế, vừa vặn đón nhận ánh mắt Hoàng đế nhìn về phía bà, hàng mày dài và rậm hơi nhướng lên, đuôi mắt phượng hẹp dài hơi giương lên, mơ hồ mang theo một cỗ khiêu khích. Thái hậu còn tưởng là chính mình nhìn lầm rồi, dụi dụi mắt rồi lần nữa nhìn qua, lại phát hiện vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi.
Sự khiêu khích trên mặt thực nhạt, nhưng biểu hiện như vậy trên mặt Hoàng đế xưa nay thâm trầm đã là rõ ràng.
Thấy thế, Thái hậu vốn là phẫn nộ dần dần bị thay thế bởi sự thấp thỏm ...
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân hiển nhiên cũng nhận thấy được ý Hoàng đế kiên quyết, thái độ khác một trời một vực so với dĩ vãng, giống như cố ý nhắm đến Diệp thị, đều có chút kinh nghi không xác định. Nếu nói Bùi Chư Thành diễu võ dương oai, đối nghịch với Diệp thị, kia thật ra là việc nhỏ, nhưng nếu quả thực người muốn đối phó Diệp thị biến thành Hoàng đế, tình hình lập tức hoàn toàn không giống.
Trong đầu Mạc Hải Dụ hiện lên vô số ý niệm, trong lúc nhất thời cũng quên luôn chuyện nhân cơ hội châm ngòi ly gián quan hệ giữa Thái hậu và Bùi Nguyên Ca.
Nghĩ đến Hoàng đế trước đó vài ngày không ngừng nhắc tới A Nguyên, chẳng lẽ lần này vụ án của Diệp Triệu Mẫn chính là Hoàng đế ra oai phủ đầu chính mình về chuyện của Cảnh Nguyên? Không! Không có khả năng, mọi người đều biết năm đó Cảnh Nguyên nhiễm đậu mùa chỉ là ngoài ý muốn, huống chi Hoàng đế lúc ấy căn bản không có ở kinh thành, hắn dựa vào cái gì nhận định Cảnh Nguyên là bà hại chết? Nếu Hoàng đế từ lúc bắt đầu đã hoài nghi lý do Cảnh Nguyên chết, trong lòng ghi hận bà, vậy có nghĩa là những năm gần đây Hoàng đế luôn luôn diễn trò trước mặt bà ...
Thái hậu nghĩ, bỗng nhiên nói: "Diệp Quốc công phu nhân, thế tử phu nhân, các ngươi qua thiên điện nghỉ ngơi trước đi!"
Biết Thái hậu có chuyện muốn nói với Hoàng đế, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân đều đứng dậy cáo lui, Bùi Nguyên Ca và Trương ma ma cũng lấy cớ rời đi, thuận tiện mang theo cung nữ thái giám chung quanh, chỉ còn lại hai người Hoàng đế và Thái hậu.
Trong điện một mảnh trầm tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên vang lên tiếng Hoàng đế gạt nắp chung trà thật nhỏ.
Thấy Hoàng đế không nói lời nào, Thái hậu chỉ có thể mở miệng trước, sâu kín thở dài nói: "Vừa rồi nhìn thấy nha đầu Nguyên Ca, thật sự khiến cho ai gia lắp bắp kinh hãi, thế nhưng giống y như bộ dáng A Nguyên năm đó. Khó trách khi ai gia mới gặp nha đầu Nguyên Ca lập tức cảm thấy rất hợp ý mà không hiểu vì sao, thì ra là bởi vì nàng giống A Nguyên! Nhớ ngày đó, đứa nhỏ A Nguyên dịu dàng hoà thuận, phụng dưỡng ai gia thập phần tận tâm, ai gia cũng đối đãi nàng như con gái ruột thịt, đáng tiếc đứa nhỏ này hồng nhan bạc mệnh... Chuyện đó Hoàng thượng còn nhớ không."
Nói xong, trên mặt không nhịn được thổn thức.
Đây là lần đầu tiên Thái hậu chủ động nhắc tới Cảnh Nguyên, Hoàng đế thản nhiên nhìn lá trà di động chìm nổi trong chung, vẻ mặt dần dần đông lạnh, nhưng không đáp lời, chỉ là trầm mặc không nói.
Nếu Hoàng đế mượn cơ hội này nháo lên làm rõ mọi chuyện thì tốt rồi, như vậy Thái hậu còn có cơ hội giải thích. Nhưng hắn hiện tại im lặng không nói như vậy, ngược lại làm cho trong lòng Thái hậu càng thêm nôn nóng, nghĩ nghĩ, đơn giản nói: "Mấy ngày nay, Hoàng thượng đột nhiên nhiều lần nhắc tới A Nguyên trước mặt ai gia, ai gia còn tưởng bởi vì nha đầu Nguyên Ca gợi cho Hoàng thượng nhớ lại, cũng không để ở trong lòng. Nhưng ai gia suy nghĩ kỹ lại, đến bây giờ mới có chút hiểu được. Hoàng thượng, không phải người hoài nghi A Nguyên chết có liên quan đến ai gia chứ?"
Nếu nói Hoàng đế từ lúc ban đầu đã hoài nghi là bà hại chết Cảnh Nguyên, lại kiềm chế không phát, tất nhiên là bởi vì lúc ấy Hoàng đế yếu thế, không thể chống đối với bà, cho nên chỉ có thể nhẫn nại. Nhưng một người ngại cho tình hình mạnh yếu mà không thể không cật lực nhẫn nại, có một ngày đột nhiên không nhẫn nại nữa, vậy chỉ có một cách giải thích, hắn đã có đủ thực lực chống lại người kia, cho nên không cần nhẫn nại. Tính tình Hoàng đế thâm trầm, nếu không có mười phần nắm chắc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng phát tác...
Đồng dạng, biểu hiện của hắn hiện tại rõ ràng như vậy, có ý nghĩa hắn cũng đủ nắm chắc.
Dù sao, người trước mắt là Hoàng đế, hơn nữa đã làm Hoàng đế gần ba mươi năm ... Nghĩ đến đây, lần đầu tiên Thái hậu cảm giác được chân chính sợ hãi và rét lạnh. Nhưng ngồi chờ chết cũng không phải cá tính của bà, chuyện năm đó bà đã làm được cực kỳ cơ mật, ngoại trừ tâm phúc Trương ma ma không có người khác biết, mà Trương ma ma trung thành và tận tâm với bà, tuyệt đối sẽ không phản bội bà. Như vậy, cho dù Hoàng đế có lòng nghi ngờ, chỉ cần không có chứng cớ chứng minh, bà vẫn còn đường phản bác.
Bởi vậy, bà mới có thể trực tiếp ngả bài, nói cho rõ giảng.
Hoàng đế giương mắt nhìn nhìn Thái hậu, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh: "Tại sao Mẫu hậu lại nói lời ấy?"
"Hoàng thượng, bao nhiêu ngày qua, mặc dù trước mặt ai gia người nhắc tới A Nguyên, nhưng mà lại chỉ nói tình hình nàng ấy mất, chỉ nói đậu mùa, điều này không phải rất kỳ quái sao? Ai gia lại không ngốc, nếu không phải không nghĩ sâu đến mặt này, cũng sẽ không đến bây giờ mới phản ứng." Thái hậu chậm rãi nói, vẻ mặt có chút thương cảm, tuy rằng lý giải cho việc làm của Hoàng đế, đồng thời cũng không dấu vết biện bạch cho chính mình —— bởi vì bà không hại chết Cảnh Nguyên, không chột dạ, cho nên cho tới bây giờ mới phản ứng, nếu Cảnh Nguyên thật sự là bị bà hại chết, bà hẳn là ngay từ đầu liền ý thức được mới đúng.
Đến bây giờ còn chơi trò văn tự? Hoàng đế lạnh lùng cười, nhưng không đáp.
"Ai gia thực không hiểu, làm sao Hoàng thượng có thể hoài nghi là ai gia gây ra? Đúng vậy, lúc trước ai gia xác thực cố ý muốn cho Ngọc Trăn hầu hạ Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng đối với A Nguyên mối tình thắm thiết, không muốn chuyện này. Nếu nói trong lòng ai gia không có câu oán hận, đó là giả. Bất luận nói như thế nào, Hoàng thượng ngài lúc ấy là thái tử, con thừa kế nối dòng có bao nhiêu trọng yếu? Nhưng mà ai gia nếu là chỉ vì chuyện này mà đẩy A Nguyên vào chỗ chết, không phải rất mất nhân tính sao? Lại nói như thế nào, A Nguyên luôn luôn hiếu thuận với ai gia, quan trọng nhất là, lúc ấy A Nguyên còn có mang!". Nói xong, trong đôi mắt Thái hậu rưng rưng nước mắt: "Người khác không biết, nhưng Hoàng thượng đáng lẽ nên biết, con nối dòng là nỗi đau sâu nhất trong lòng ai gia, cho dù là vì đứa nhỏ trong bụng A Nguyên, ai gia cũng sẽ không động thủ khi nàng đang có mang!"
Nói xong, nước mắt đã chậm rãi rớt xuống, Thái hậu lấy ra khăn tay, chậm rãi chà lau, vẻ mặt đau thương động lòng người.
Hoàng đế lại chậm rãi xuyết chung trà, ánh mắt khó dò.
Thấy bà đã nói đến nước này mà Hoàng đế lại còn không nói chuyện, trong lòng Thái hậu càng thấp thỏm không yên. Từ lúc làm Hoàng đế, hắn lại càng hỉ giận không hiện lên mặt, tâm tư cũng càng ngày càng khó phỏng đoán, ngay cả bà cũng không dám nói có thể hoàn toàn đoán được, tư vị bị treo ở giữa không trung, nửa vời thật sự khó chịu, nhưng tình hình trước mắt, trừ bỏ tiếp tục nói tiếp cũng không có lựa chọn nào khác.
"Khi A Nguyên nhiễm đậu mùa, Hoàng thượng ngài không ở kinh thành, căn bản không biết tình hình cụ thể, rốt cuộc là ai lải nhải bên tai Hoàng thượng, thế nhưng làm cho Hoàng thượng hoài nghi đến ai gia?". Thái hậu che mặt nói: "Hoàng thượng, nói như thế nào, ai gia và người mẹ con nhiều năm, người lại nghi ngờ ai gia như vậy, thật sự là làm cho ai gia rất đau lòng! Từ trước ai gia lo lắng Hoàng đế thương tâm, chưa bao giờ trước mặt Hoàng thượng nói cụ thể tình hình A Nguyên nhiễm đậu mùa, sớm biết rằng Hoàng thượng nghi ngờ ai gia như vậy, hẳn là sớm nói rõ ràng mới đúng! Lúc trước kinh thành bị dịch đậu mùa —— "
"Thái hậu!" Hoàng đế rốt cục mở miệng: "Người có biết người bị nhiễm đậu mùa mà chết có bao nhiêu thống khổ sao?"
"A?" Lời nói đột nhiên bị đánh gãy, lại là nói lời khó hiểu như vậy, Thái hậu nhất thời có chút không phản ứng kịp.
"Trẫm biết". Hoàng đế ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Thái hậu, trong đôi mắt rét lạnh và lợi hại chưa từng có: "Người bị nhiễm đậu mùa sẽ không ngừng phát sốt, thần trí hôn mê giống như bị nướng trên lò lửa, cả người nổi đầy mụn nước, toàn thân ngứa, lại không thể đụng vào; sau đó trong mụn nước sẽ chảy ra mủ làm ẩm ướt toàn bộ đệm chăn, một ngày đổi vài đệm chăn cũng không đủ; một loạt mụn nước vỡ xong rồi, lại có mụn nước mới nổi lên... Người nhiễm bệnh mỗi một ngày đều giống như đặt mình trong địa ngục, nhưng mà lại phải chịu đựng một tháng mới có khả năng lành lại..."
Hoàng đế chậm rãi nói xong, giọng nói thực bình tĩnh, thậm chí có chút chất phác.
Nhưng nghe vào trong tai Thái hậu lại rõ ràng có thể nghe ra phía sau lời nói bình tĩnh này ẩn chứa phẫn nộ, thù hận, lạnh như băng và sát ý... Thái hậu miễn cưỡng cười nói: "Hoàng thượng đừng nghe nói dọa người, người lại chưa bị nhiễm đậu mùa, lại chưa thấy qua, như thế nào —— "
"Trẫm tận mắt thấy!". Hoàng đế đánh gãy lời của Thái hậu, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà: "A Nguyên nhiễm đậu mùa mà chết, trẫm nên báo thù cho nàng, tạm thời còn chưa thể đi theo nàng, nhưng ít ra, trẫm phải biết được tất cả thống khổ mà lúc trước A Nguyên phải chịu, cho nên trẫm từng tận mắt thấy người nhiễm đậu mùa thống khổ giãy dụa như thế nào, nghĩ đến A Nguyên cũng từng thống khổ như vậy... Cứ như vậy nhịn mười sáu ngày... cuối cùng vẫn là chết. Bởi vì nhiễm ôn dịch mà chết nên xác không thể mai táng, phải đốt thành tro... Nghiền xương thành tro, không thể lại có kiếp sau!"
Thái hậu bị lời nói lạnh lẽo của hắn dọa sợ tới mức cả người run run, miễn cưỡng nói: "Hoàng thượng, A Nguyên chết thật sự không có liên quan gì đến ai gia. Nàng là vì lúc xuất cung đi qua Đông đường cái mới bị nhiễm đậu mùa. Đông đường cái là khu ôn dịch ngay lúc đó, chẳng qua khi A Nguyên đi ngang qua, đậu mùa ở Đông đường cái còn tại thời kỳ ủ bệnh, mọi người đều không biết, A Nguyên cũng không có phát hiện, thế nên mới ..."
"Thái hậu!", Hoàng đế lớn tiếng cắt đứt lời của bà: "Bà buổi tối cũng không gặp ác mộng sao?"
Thái hậu khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, nói: "Hoàng thượng, thật sự không phải ai gia."
"Vì làm cho A Nguyên thoạt nhìn như là nhiễm ôn dịch, vì không cho người hoài nghi là bà động tay chân, bà lệnh cho người mang quần áo trang sức của người nhiễm đậu mùa rải đến Đông đường cái, làm cho mọi người chỗ đó nhiễm ôn dịch, thoạt nhìn giống như nơi đó là khu ẩn núp ôn dịch, mà A Nguyên chính là bất hạnh đi ngang qua, nhiễm đậu mùa..." Hoàng đế cắn răng nói: "Lúc ấy Đông đường cái bởi vì đậu mùa đã chết hai ngàn sáu trăm mười bảy người, còn có A Nguyên và đứa nhỏ trong bụng nàng, Vĩnh Hòa, Vĩnh Đức vương phi, còn có tần phi trong cung lúc ấy đối nghịch với bà, cung nữ thái giám... Hơn hai ngàn mạng người, Thái hậu, buổi tối bà có thể ngủ an ổn sao? Bà cũng không gặp ác mộng sao?"
Nghe lời ấy, Thái hậu hoàn toàn sợ tới mức ngây người, thật giống như đột nhiên bị người bắt được cởi hết quần áo, dường như bị nhìn thấu dưới ánh mặt trời, nói không nên lời tâm hoảng ý loạn.
Làm sao Hoàng đế có thể biết chuyện này?
Lúc ấy rõ ràng bà làm được bí ẩn như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ Đông đường cái là khu ôn dịch, mà Cảnh Nguyên là vì đi ngang qua Đông đường cái thời kỳ ủ bệnh, nhiễm đậu mùa thế nên mới qua đời, đồng thời cũng biết trong cung nhiễm đậu mùa chết vài sủng phi... Thậm chí ngay cả trượng phu của bà cũng không nhận thấy được, là bà trước tiên động tay động chân trên đồ vật trong cung của Cảnh Nguyên, sau đó mới rải vật nhiễm bệnh đậu mùa đến Đông đường cái... Bà cứ như vậy trừ bỏ Cảnh Nguyên và sủng phi lúc đó của tiên hoàng mà thần không biết quỷ không hay, đỡ Ngọc Trăn làm thái tử phi...
Lúc ấy Hoàng đế căn bản là không ở kinh thành, làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?
--- ------ ---
Lời editor: Đọc đến đoạn này muốn khóc, tội ông Hoàng thượng ghê, tự nhiên đi ra ngoài một chuyến quay về vợ chết, con chết, mẹ ruột chết, biết ai là hung thủ mà vẫn phải nhẫn nại