Đích Nữ Vô Song

Editor: Vy Vy 1505

Bề ngoài Bùi Nguyên Ca dù sao cũng là người của Thái hậu, lúc này Hoàng đế và Thái hậu đã xé rách mặt (trở mặt hoàn toàn), bởi vậy Bùi Nguyên Ca vài lần phụng lệnh Thái hậu cầu kiến, đều bị Hoàng đế cự tuyệt, vì không để Thái hậu nhận thấy được nàng đã sớm đầu nhập vào phe Hoàng đế, Bùi Nguyên Ca cũng không dám lén gặp Hoàng đế, mà là thông qua Triệu Lâm truyền tin tức bên Thái hậu mà nàng biết qua đó.

Hiện tại Thái hậu đã có quyết định chuyện của Diệp Triệu Mẫn, chuyện trọng yếu như vậy tất nhiên phải bẩm báo cho Hoàng đế.

Sau khi Triệu Lâm truyền tin tức thì mang về khẩu dụ của Hoàng đế, lại là muốn gặp Bùi Nguyên Ca.

Sau khi trải qua an bài kín đáo, Bùi Nguyên Ca theo Triệu Lâm đi tới ngự thư phòng, kể lại cuộc đối thoại ngay lúc đó từ đầu đến cuối, một chữ không lậu cho Hoàng đế. Sau khi Hoàng đế nghe xong, có chút lâm vào trầm tư, im lặng không nói, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Trẫm vẫn luôn biết, Thái hậu là người thực sâu sắc, rất có cái nhìn đại cục. Quả nhiên, bà so với tất cả mọi người bình tĩnh nhanh hơn, lập tức nhìn thấu tình thế, đưa ra quyết định có lợi nhất cho Diệp thị."

Sáng nay lâm triều, Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử bước ra khỏi hàng, công bố Diệp Triệu Mẫn cô phụ hoàng ân, nếu thật sự làm ra việc hại nước hại dân bực này, hẳn là phải nghiêm trọng xử trí, không thể bởi vì hắn là người nhà mẹ đẻ củaThái hậu mà gia dĩ khoan thứ (khoan dung + tha thứ), đồng thời trình sổ con thỉnh tội, nói chính mình thân là Diệp Triệu Mẫn đường đệ, lại không thể khuyên nhủ hắn, thỉnh cầu Hoàng thượng xử trí, đồng thời Diệp Quốc công phu nhân, thế tử phu nhân và Diệp Triệu Mẫn thê tử đều trình thiếp thỉnh tội với Liễu quý phi.

Nếu Diệp thị cố ý bảo vệ Diệp Triệu Mẫn, sẽ càng lún càng sâu vào vụ án này, liên lụy càng ngày càng nhiều người, đến lúc đó Hoàng thượng muốn động thủ sẽ có rất nhiều lý do.

Nhưng hiện tại, Thái hậu quyết định vứt bỏ, Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử trước mặt văn võ bá quan nói được dõng dạc, tình chân ý thiết, luôn miệng nói thân là người nhà mẹ đẻ Thái hậu, lại bôi đen thanh danh Thái hậu... Lúc trước thủ đoạn tẩy trừ Hộ bộ của Hoàng đế cứng rắn tàn nhẫn, tất nhiên có thể kinh sợ quần thần, hiện tại lại thêm vụ án Lại bộ bán quan bán tước, đồng dạng liên lụy đến toàn bộ Lại bộ, ngắn ngủn mấy ngày, trong sáu bộ có hai bộ đã bị tẩy trừ, khó tránh khỏi làm cho quần thần có cảm giác môi hở răng lạnh, lại trải qua lần này Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử bày tỏ thái độ, lấy lùi để tiến, Hoàng đế ngược lại không thể theo đuổi không bỏ.

Dù sao, Diệp thị là nhà mẹ đẻ Thái hậu, bất kể như thế nào, còn có chữ hiếu đè nặng trên đầu.

Nếu là làm quá mức tuyệt tình, tất nhiên sẽ bị lên án.

"Bùi Nguyên Ca, ngươi cũng nghĩ trẫm làm việc quá mức vội vàng sao?", hồi lâu, Hoàng đế ngẩng đầu hỏi Bùi Nguyên Ca.

Lời này, không chỉ chỉ chuyện của hậu cung, cũng bao gồm triều đình chính sự. Nếu là bình thường, Bùi Nguyên Ca tuyệt đối sẽ không nhúng tay, nhưng hiện tại nàng và Bùi Chư Thành đều đã bị cuốn vào, nếu sau khi Hoàng đế tranh đấu cùng Diệp thị mà thất bại, có lẽ Hoàng đế sẽ không có việc gì, nhưng phụ thân tuyệt đối sẽ trở thành người hy sinh, đây là điều Bùi Nguyên Ca không muốn nhìn thấy.

Bởi vậy, nghĩ nghĩ, Bùi Nguyên Ca hàm súc nói: "Tiểu nữ cảm thấy, nếu Thái hậu không biết rõ ý đồ của Hoàng thượng, có lẽ sẽ không tỉnh táo lại nhanh như vậy. Dưới tình huống đánh úp bất ngờ, vụ án của Diệp đại nhân vốn có thể được đến càng nhiều chỗ tốt."

"Ngươi cảm thấy trẫm không nên ngả bài với Thái hậu có phải không?". Nếu ông đã bày mưu đặt kế Bùi Nguyên Ca đi dọa Thái hậu, Hoàng đế đã chuẩn bị tâm lý đối với việc nàng có khả năng biết mọi chuyện, bởi vậy lúc đề cập đến cũng thẳng thắn hơn rất nhiều.

Bùi Nguyên Ca trầm tư một lát, nói: "Nếu theo lý trí mà nói là như thế này. Dù sao, nếu Thái hậu biết Hoàng thượng nhớ kỹ chuyện năm đó, có tâm tư đối phó bà và Diệp thị, sẽ có cảnh giác, với sự khôn khéo của Thái hậu, về sau muốn bắt được nhược điểm của Diệp thị chỉ sợ sẽ rất khó. Hơn nữa, bởi vì chuyện của phế hậu, Thái hậu và Diệp thị đã có vết rách, nhưng hiện tại, vì có Hoàng thượng uy hiếp, Thái hậu và Diệp thị ngược lại vứt bỏ mâu thuẫn trước đó, bắt tay cùng chung cửa ải khó khăn, thế lực Diệp thị đều ở phía quan văn, tranh đấu trong triều đình như thế này đúng là bọn họ am hiểu nhất, nếu là khắp nơi đều đối nghịch với Hoàng thượng chỉ sợ sẽ dao động nền tảng lập quốc, chuyện kế tiếp Hoàng thượng cần cân nhắc kỹ rồi sau đó hãy làm."

Nghe ra ý nghĩa trong lời nói nàng chưa hết, Hoàng đế nói: "Tiếp tục nói."


"Theo lý trí mà nói là như vậy. Nhưng mà... ", Bùi Nguyên Ca ngừng một chút, không biết nhớ tới cái gì, nhanh chóng nói: "Nếu theo cảm tình mà nói, Hoàng thượng làm như vậy cũng không cã gì đáng trách, dù sao... có một số việc có lẽ theo thời gian trôi qua sẽ chậm rãi phai màu, nhưng có những chuyện chôn giấu càng lâu lại càng không thể tiêu tan, tổng sẽ có thời điểm xúc động khó có thể ức chế. Hoàng thượng như vậy, ngược lại làm cho tiểu nữ cảm thấy hơn vài phần cảm giác chân thật."

Có lẽ là nhớ đến lúc ở Cẩm Tú Lương Uyển, đối mặt Chương Vân, nàng đột nhiên bùng nổ, Bùi Nguyên Ca nói lời này, bất tri bất giác mang theo chút cảm xúc của bản thân, một hồi lâu mới ý thức được chính mình đi quá giới hạn, vội nói: "Tiểu nữ hồ ngôn loạn ngữ, nếu có chỗ nào mạo phạm Hoàng thượng, còn thỉnh Hoàng thượng thứ tội!"

"Cách nói này trẫm vẫn là lần đầu tiên nghe được, nhưng thật ra mới mẻ". Hoàng đế cũng không tức giận, ngược lại có chút thú vị nói: "Theo như ngươi nói như vậy, ngược lại là người lỗ mãng chút mới tốt sao?"

"Tiểu nữ chỉ là cảm thấy, nếu một người vĩnh viễn đều có thể đủ tinh tường xem xét thời thế, làm ra quyết định có lợi nhất cho chính mình, vĩnh viễn biểu hiện không thể chỉ trích, bất luận việc lớn hay việc nhỏ, cho tới bây giờ cũng không phạm sai lầm, người như vậy tiểu nữ nhất định sẽ cách rất xa. Là người, tất nhiên còn có tình cảm và suy nghĩ, một người nếu có thể làm được vĩnh viễn không bị cảm xúc khống chế, nhất định là tâm tư thâm trầm mà lãnh huyết (máu lạnh), hơn nữa giỏi về ngụy trang". Bùi Nguyên Ca trầm ngâm nói: "Đây cũng chỉ là lời nói một phía của tiểu nữ mà thôi, Hoàng thượng tùy ý nghe một chút là được rồi. Đương nhiên, nếu một người vĩnh viễn ở cùng thời điểm mấu chốt, mắc cùng lỗi lầm tương tự, người như vậy tiểu nữ cũng sẽ cách rất xa, bởi vì người như vậy tất nhiên không có tâm tư quá sâu, nhưng có đôi khi làm việc cũng có thể khiến người ta tức chết!"

Câu trước trong lời nói làm cho Hoàng đế có điều xúc động, nhưng nghe đến câu sau, lại nhịn không được bật cười.

"Trẫm vốn là nghĩ, ngươi đứa nhỏ này trấn tĩnh nhạy bén, không nghĩ tới thì ra là người có cá tính, thoạt nhìn ngươi ngụy trang cũng không sai biệt lắm!". Hoàng đế mang chút trêu chọc nói: "Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự là người đủ trấn tĩnh nhạy bén, lúc thu săn sẽ không đấu đá lung tung, thiếu chút nữa tự mình đâm chết chính mình!"

Nghe được xưng hô "đứa nhỏ" này, trong lòng Bùi Nguyên Ca vừa động, càng xác định Hoàng đế cũng không có xem mình là thế thân của Cảnh Nguyên, ngược lại là dùng ánh mắt đối đãi vãn bối nhìn chính mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng buông lỏng, Bùi Nguyên Ca nhịn không được oán giận nói: "Còn nói nữa! Sau khi tiểu nữ trở về, Hoàng thượng lệnh thái y chẩn mạch cho tiểu nữ, tiểu nữ còn tưởng là Hoàng thượng quan tâm tiểu nữ, không nghĩ tới thì ra là vì làm cho phụ thân có thể hạ quyết tâm trách phạt tiểu nữ, kết quả tiểu nữ lại còn chạm vào cái đinh, giả vờ đáng thương với phụ thân, lập tức bị phụ thân vạch trần!"

Nghe nàng nói được ủy khuất, Hoàng đế nhịn không được mỉm cười, nói: "Xứng đáng!"

"Hoàng thượng!", Bùi Nguyên Ca kháng nghị.

Đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Nguyên Ca ở trước mặt ông biểu lộ biểu tình trẻ con như thế, trong lòng Hoàng đế vừa động, nhịn không được lại nghĩ tới Cảnh Nguyên và con gái của ông và Cảnh Nguyên, Vĩnh Hòa, vốn nghĩ trong lòng đã chết lặng lại xẹt qua một trận đau đớn.

Nếu Vĩnh Hòa có thể lớn lên, có lẽ bộ dáng hiện tại chính là giống Nguyên Ca như vậy? Có lẽ cũng sẽ trí tuệ giống Nguyên Ca như vậy, cũng sẽ làm nũng với chính mình, có đôi khi có lẽ cũng sẽ gây chuyện thị phi, sau đó ba ba chờ ông giải quyết hậu quả cho nàng... Hoàng đế tưởng tượng đến vô số khả năng, đến cuối cùng cũng là hóa thành một tiếng thở dài, ẩn hàm thật sâu đau xót.

Đều chỉ là vô căn cứ mà thôi, Vĩnh Hòa đã sớm chết, A Nguyên và đứa con trong bụng cũng đã chết, còn có rất nhiều người thân nhất của ông (cha mẹ ruột, anh ruột), đều đã chết...

"Hoàng thượng?", Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng hô.

Hoàng đế hơi phục hồi tinh thần lại, đón nhận ánh mắt Bùi Nguyên Ca mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, lại mang theo an ủi và quan tâm, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, lắc đầu, bật cười nói: "Không có việc gì, trẫm chính là đột nhiên nhớ tới một ít chuyện cũ". Nói xong, chuyển đề tài nói: "Đoạn thời gian này, trẫm chưa từng gặp ngươi, đối với Thái hậu mà nói, ngươi đã mất đi tác dụng ban đầu, nhưng ngươi còn có thể đạt được Thái hậu tín nhiệm, vì trẫm truyền lại tin tức, thật sự là ủy khuất ngươi, cũng vất vả ngươi! Kỳ thật, cho dù hiện tại Thái hậu nhận thấy được ngươi đã đầu nhập vào phe của trẫm bên này, cũng không có vấn đề gì. Nếu thật sự xuất hiện chuyện như vậy, ngươi không cần mạo hiểm cậy mạnh, trước hết cố bảo vệ chính ngươi lại nói sau."


Cảm tình như vậy đối với Hoàng đế mà nói là ít có.

Bùi Nguyên Ca nhận thấy được lời ông nói rất chân thành, trong lòng hơi vừa động, nói: "Tiểu nữ nhớ kỹ."

"Nếu không có việc gì, ngươi trước hết lui ra đi! Ở Thái hậu bên kia...", Hoàng đế dừng một chút, châm chước câu chữ nói: "Cẩn thận!"

Bùi Nguyên Ca phúc thân nói: "Vâng!"

Xoay người đang muốn rời đi, lại bỗng nhiên bị Hoàng đế gọi lại, Bùi Nguyên Ca quay đầu, mang chút nghi hoặc: "Hoàng thượng còn có chuyện gì sao?"

Hoàng đế nhìn kỹ nàng, bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Nếu trẫm không nhớ lầm, cây trâm phượng hoàng ngậm ngọc châu trên đầu ngươi, còn có hai vòng tay vàng ròng khảm lan hồ điệp bằng hồng ngọc trên cổ tay đều là Thái hậu ban cho ngươi, hẳn là kiểu dáng trang sức ngự chế giam mới làm ra? Nhưng thật ra rất bắt mắt!". Lại dừng một chút, nói: "Trẫm từng nói qua, ngươi trợ giúp trẫm trừ bỏ Hoàng hậu, phân hoá ly gián Thái hậu và Diệp thị, có công rất lớn, ở trong phạm vi trẫm cho phép, trẫm có thể đáp ứng ngươi một sự kiện. Bùi Nguyên Ca, hiện tại, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Tim Bùi Nguyên Ca đập mạnh một chút, suy tư một lát, nói: "Tiểu nữ hiện tại chỉ hy vọng có thể mau chóng trừ bỏ Thái hậu và Diệp thị uy hiếp."

"Ngẫm lại đi, nếu nghĩ kỹ rồi hãy nói cho trẫm!", Hoàng đế vuốt vuốt cằm: "Được rồi, đi xuống đi!"

Bùi Nguyên Ca lại phúc thân, xoay người rời đi ngự thư phòng, phỏng đoán dụng ý trong lời cuối của Hoàng đế, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Thái hậu xác thực từng ban cho nàng cây trâm phượng hoàng ngậm ngọc châu và hai vòng tay vàng ròng khảm lan hồ điệp bằng hồng ngọc, nhưng mà hiện tại nàng đang đeo không phải hai vật Thái hậu ban cho, mà là trước khi Hoàng Mặc rời đi kinh thành đưa cho nàng. Hoàng đế và Diệp thị tuyên chiến, tình thế kinh thành và hoàng cung biến hoá kỳ lạ, Hoàng Mặc lại phải rời đi kinh thành, thật sự không yên lòng nàng, mới tặng cho nàng hai vật này. Bởi vì nàng ở lại Huyên Huy cung, nhất cử nhất động đều ở dưới mí mắt Thái hậu, nếu đột nhiên xuất hiện vật không có từ trước, nói không chừng sẽ khiến người hoài nghi, cho nên Hoàng Mặc rõ ràng tìm bản vẽ hai loại trang sức ở ngự chế giam, tìm người khác làm ra.

Hai loại trang sức này thoạt nhìn không khác gì Thái hậu ban cho, nhưng lại là dấu diếm huyền cơ.

Phía trong vòng tay bằng vàng là rỗng ruột, trên đó có giấu ba ngân châm tẩm thuốc mê và ba ngân châm tẩm thuốc độc, hai vòng tay cộng lại là sáu cái, chỉ cần tay chạm vào cánh hoa cơ quan bên trong lập tức khởi động, lúc nguy cấp có thể dùng để cứu mạng; mà trâm phượng hoàng chỉ cần vặn đầu phượng, sẽ bắn ra lưỡi dao sắc bén, có thể sử dụng như chủy thủ. Hơn nữa thân phượng cũng có cất giấu một quả tín hiệu pháo hoa tinh xảo, dùng để liên hệ với ám vệ của Hoàng Mặc ở hoàng cung.

Hai vật này đều là Hoàng Mặc lưu lại cho nàng, lúc khẩn cấp có thể bảo mệnh.

Mà trâm hoàn trang sức nàng đeo, ngoại trừ hai vật này, còn có trên người lả lướt dây ngọc, trên vành tai là khuyên tai bạch ngọc hình giọt nước, cũng là Thái hậu đồng thời ban cho, tinh xảo xinh đẹp giống nhau, Hoàng thượng lại chỉ điểm trâm phượng và vòng tay Hoàng Mặc đưa cho nàng, điều này không thể không làm cho nàng nghi ngờ, Hoàng đế có phải đã nhận ra điều gì hay không?

Hơn nữa, sau khi nói về hai loại trang sức này, Hoàng đế lại nhắc tới lúc trước nhận lời nàng một sự kiện.


Chẳng lẽ, Hoàng đế đã nhận thấy được chuyện giữa nàng và Hoàng Mặc? Mà lại nhắc tới sự kiện kia, có phải ý nghĩa, Hoàng đế không phản đối chuyện nàng và Hoàng Mặc, cũng đang ám chỉ nàng, sau này có thể mượn lời hứa của Hoàng đế để đạt thành tâm nguyện hay không? Nghĩ đến đây, tim Bùi Nguyên Ca lập tức nhảy kịch liệt, trong đôi mắt đột nhiên nở rộ ra ánh sáng chói mắt quang mang như ngọc.

Bởi vì bị lời cuối cùng của Hoàng đế tác động tâm thần, cũng bởi vì tin tưởng Hoàng đế muốn lén gặp nàng, tất nhiên sẽ an bài thỏa đáng, cho nên Bùi Nguyên Ca không nhận thấy được, ngay tại nháy mắt nàng rẽ vào, trước ngự thư phòng vừa vặn đi tới một đạo bóng dáng, hẳn là quan viên đang muốn đến bái kiến Hoàng đế.

Tuy rằng giây lát lướt qua, nhưng chủ nhân đạo bóng dáng này chỉ cần liếc mắt một cái lập tức nhận ra nơi Bùi Nguyên Ca rẽ vào, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, tươi sáng cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng...

--- ------ ------ ------ ------ ---------

"Thái hậu nương nương, không tốt!"

Đoạn thời gian gần đây, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân thường xuyên tiến cung, bẩm báo tin tức mới nhất ngoài cung cho Thái hậu, mà đến cũng vì xin chỉ thị Thái hậu xử lý mọi chuyện, để tránh có điều sơ hở, bị Hoàng đế bắt được nhược điểm. Đương kim Hoàng thượng quyết tâm đối phó Diệp thị, có thể nói Diệp thị đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, phải từng bước cẩn thận, tuyệt đối không thể lại đi sai một bước.

Thấy vẻ mặt các nàng bối rối, Thái hậu khẽ nhíu mày, cật lực bình tĩnh trở lại: "Làm sao vậy?"

"Thái hậu nương nương, thứ lỗi thiếp thân đi quá giới hạn, hiện tại Bùi tứ tiểu thư ở nơi nào?". Nhìn chung quanh trong điện, không thấy Bùi Nguyên Ca ở đây, Mạc Hải Dụ hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn lo lắng truy vấn hành tung Bùi Nguyên Ca.

Đều lúc nào rồi, tại sao cứ nhớ mãi điểm này ân oán với nha đầu Nguyên Ca? Thấy Mạc Hải Dụ cắn chặt không bỏ Bùi Nguyên Ca, trong lòng Thái hậu khó tránh khỏi có chút phiền chán, cật lực nhẫn nại, thản nhiên nói: "Nha đầu kia nói đến ngự hoa viên đi trích chút sương sớm trên hoa mai, dùng để pha trà uống. Làm sao vậy? Vì sao cố ý hỏi đến nàng?"

Mạc Hải Dụ thế này mới yên tâm, nhìn xem bốn phía, muốn nói lại thôi.

Thái hậu hiểu được ý tứ của nàng, phân phó tất cả mọi người lui ra, mới thấy phía sau Mạc Hải Dụ và Diệp Quốc công phu nhân có một người mặc áo xám, thân hình cao lớn, bị áo choàng che khuôn mặt, trong lòng càng thêm không vui. Tâm phúc của bà ở Huyên Huy cung đều đã lui ra, bên người Mạc Hải Dụ lại còn giữ một người, còn thể thống gì? Căn bản chính là coi rẻ Thái hậu này!

Mạc Hải Dụ thế này mới vội vàng nói: "Thái hậu nương nương, lần này thiếp thân và mẫu thân vào cung, có hai chuyện đại sự bẩm báo Thái hậu nương nương. Chuyện thứ nhất chính là, không như Thái hậu nương nương suy đoán, Hoàng thượng cũng không thoái nhượng Diệp thị chúng ta, chuyển biến tốt liền thu, chờ đợi ngày sau chậm rãi suy xét; mà là muốn nhổ tận gốc chúng ta Diệp thị; chuyện thứ hai lại là về Bùi Nguyên Ca. Thái hậu nương nương, thiếp thân đã sớm nói Bùi Nguyên Ca rắp tâm bất lương, ngài không nên tin tưởng, hiện tại quả nhiên, Bùi Nguyên Ca căn bản chính là gian tế Hoàng đế phái đến bên người ngài, nàng là người của Hoàng đế!"

Hai tin tức này đều làm cho Thái hậu trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới nói: "Ngươi có chứng cứ gì?"

Mạc Hải Dụ hơi nghiêng người về phía sau, nói: "Lý thị vệ, mời ngươi nói rõ ràng mọi chuyện với Thái hậu nương nương đi!"

Thái hậu thế này mới phát hiện, người có thân hình cao lớn mặc áo xám cũng không phải nha hoàn của Mạc Hải Dụ hay Diệp Quốc công phu nhân, mà là người vừa được phong làm nhất đẳng thị vệ Lý Minh Hạo. Tính tình Lý Minh Hạo cao ngạo đến thế, lại ăn mặc như vậy tới gặp bà, hiển nhiên có chuyện trọng đại, lại liên tưởng đến gần đây Lý Minh Hạo được Hoàng đế sủng ái và lời nói mới vừa rồi của thế tử phu nhân, lập tức như lạc vào hàn băng, cả người một mảnh lạnh như băng.

Lý Minh Hạo cởi áo choàng, lộ ra gương mặt hắn kiệt ngạo, nói: "Thần Lý Minh Hạo tham kiến Thái hậu nương nương!"

"Không cần đa lễ!", Thái hậu vội vàng nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"


"Trước khi giải thích Thái hậu nương nương nghi hoặc, thần có chuyện muốn hỏi Thái hậu nương nương trước". Lý Minh Hạo vẫn không thay đổi tư thái kiêu ngạo như cũ, bình thản ung dung nói: "Nghe nói Bùi tứ tiểu thư là người Thái hậu nương nương chuẩn bị cho Hoàng thượng, xin hỏi, sau khi Hoàng thượng và Thái hậu nương nương trở mặt, thái độ Hoàng thượng đối với Bùi tứ tiểu thư như thế nào? Có từng triệu kiến Bùi tứ tiểu thư không? Thái hậu nương nương không cần tò mò làm sao thần có thể biết được nội tình, thế tử đã thản nhiên cho thần biết, dù sao nếu muốn hợp tác, đầu tiên phải thẳng thắn thành khẩn với nhau, không phải sao?"

Thái hậu rốt cục lĩnh giáo Lý Minh Hạo kiêu ngạo tự phụ, không coi ai ra gì trong truyền thuyết, hơi tỉnh táo lại, hỏi: "Nếu Lý thị vệ biết, Diệp thị nay đang ở thời điểm nguy nan, đã không giống lúc trước có thể hô mưa gọi gió như vậy, còn nguyện ý đầu nhập vào Diệp thị sao?"

"Tục ngữ nói đúng lắm, cầu phú quý trong nguy hiểm (có gan làm giàu, liều ăn nhiều)! Nếu Diệp thị vững vàng như trước, vẫn đang hô mưa gọi gió, cho dù thần đầu nhập vào, chẳng qua là dệt hoa trên gấm thôi, ngược lại, hiện tại đang là lúc nguy nan, nếu thần có thể vì Diệp thị góp một phần lực, giúp Diệp thị vượt qua cửa ải khó khăn, tình cảm loại này tất nhiên không tầm thường. Với thực lực của Diệp thị, thần cảm thấy thần đánh cược trận này, sẽ không thua! Còn nữa —— "

Lý Minh Hạo cười như có chút đăm chiêu, đang muốn nói chuyện, lại bị người đánh gãy.

"Lý thị vệ, đừng nói nhiều lời râu ria nữa." Mạc Hải Dụ e sợ hắn sẽ nói ra ý đồ với Bùi Nguyên Ca, không chừng sẽ làm Thái hậu tức giận, ngược lại không chịu tin tưởng lời kế tiếp của Lý Minh Hạo, vội vàng đánh gãy lời hắn nói, lại nói với Thái hậu: "Thái hậu nương nương, tại thời điểm này, Lý thị vệ đứng về phía Diệp thị, đã là không thể hoài nghi, thời gian cấp bách, vẫn là trước hết nghe hắn nói trọng điểm đi!"

Suy tư lời nói của Lý Minh Hạo, Thái hậu cảm thấy hơi có thể tin, với tính cách này của Lý Minh Hạo, xác thực sẽ đặt cược như vậy, gật gật đầu nói: "Lý thị vệ ở thời điểm nguy nan có thể vươn tay trợ giúp, ngày sau nhất định không quên đại ân đại đức của ngươi". Xong mới nói: "Lý thị vệ lần này đến đây đến tột cùng là có chuyện gì?"

"Thái hậu nương nương gặp nguy không loạn, quả nhiên là nữ trung hào kiệt, hiểu được mượn sức lòng người như thế nào, làm cho thần cảm thấy, trận này đánh cược càng nhiều hơn chút phần thắng!". Lý Minh Hạo cười, lập tức vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ngày hôm qua Hoàng thượng triệu kiến, Hoàng thượng phân phó cho thần một chuyện, có liên quan với vụ án của Diệp thượng thư trước mắt. Hoàng thượng phân phó thần âm thầm tra tìm vụ án Lại bộ tham ô bán quan có liên hệ như thế nào với Diệp Quốc công phủ, còn phân phó nói chỉ cần có thể tìm được chứng cứ chính xác có thể định tội Diệp Quốc công phủ là được rồi! Ngoài ra còn phân phó nói, muốn thần âm thầm tìm kiếm danh sách quan viên có liên quan với Diệp thị, và chứng cứ phạm tội." Dừng chút một, lại nói: " Giống như Diệp Quốc công phủ, chỉ cần có chứng cứ là đủ rồi."

Thái hậu đương nhiên hiểu được ý tứ những lời này, đó là chỉ cần có thể tìm ra chứng cứ là được, không cần biết thật giả.

Đổi cách nói, cho dù chứng cứ này là giả tạo, chỉ cần có thể hoàn hoàn ăn khớp, đủ định tội cho Diệp Quốc công phủ là được rồi! Hơn nữa, có danh sách quan viên liên quan tới Diệp thị kèm theo chứng cứ phạm tội, đây là nhổ tận gốc Diệp thị!

Nghĩ đến đây, Thái hậu liên tục rùng mình vài cái, bà đã sớm biết, Hoàng đế tình thâm ý trọng với Cảnh Nguyên, mà lúc trước bà và Diệp thị liên thủ mưu hại Cảnh Nguyên và Vĩnh Hòa, còn có những người đó (cha mẹ và anh ruột của Hoàng đế), nếu bị Hoàng đế biết, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng mà... trôi qua ba mươi năm cũng không thể dần dần phai đi thù hận trong lòng Hoàng đế sao? Chẳng lẽ hắn không có nghĩ tới, Diệp thị cành lớn rễ sâu, nếu hắn thật sự nhổ tận gốc Diệp thị, sẽ khiến cho triều dã chấn động như thế nào? Thậm chí có khả năng dao động nền tảng lập quốc! Hơn nữa, bây giờ còn có khai chiến Kinh Quốc ở biên cảnh, còn có ngoại tộc khác như hổ rình mồi, nếu Đại Hạ lại nội đấu, loạn trong giặc ngoài, nói không chừng còn có nguy cơ mất nước.

Hoàng đế xưa nay khôn khéo, lấy đại cục làm trọng, cũng có thời điểm điên cuồng như vậy sao?

Đây đúng là kết quả tệ nhất trước đó Thái hậu nghĩ đến.

"Hoàng thượng hắn đây là điên rồi!". Thái hậu cắn răng nói, lập tức nhớ tới mới vừa rồi Mạc Hải Dụ còn nhắc tới Bùi Nguyên Ca, trong lòng càng phát ra bối rối: "Bùi Nguyên Ca thì sao? Việc này lại có quan hệ gì với Bùi Nguyên Ca?"

"Khi thần phụng chiếu đến ngự thư phòng vừa vặn nhìn thấy có người rời đi ngự thư phòng, thần nhận ra đúng là Bùi tứ tiểu thư mà Thái hậu nương nương sủng tín. Hơn nữa, trong quá trình Hoàng thượng phân phó thần, mơ hồ nghe ra Hoàng thượng cực kỳ khẳng định, giống như chắc chắn Diệp thị sẽ thoái nhượng, có thể nhân cơ hội thêm mạnh tay diệt trừ!". Lý Minh Hạo chậm rãi nói: "Còn có, thần còn nhận ra, lúc ấy vị công công cùng Bùi tứ tiểu thư rời đi ngự thư phòng đúng là vị công công xưa nay vẫn đi theo Bùi tứ tiểu thư, theo như lời Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân hẳn là tên Triệu Lâm!"

Bùi Nguyên Ca? !

Triệu Lâm? !

Thái hậu như bị sét đánh, sắc mặt một mảnh trắng bệch.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận