Editor: Vy Vy 1505
Uyển phi vừa nói ra, tân phòng lâp tức lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Ở đây người tuổi trẻ không biết cũng thôi đi, nhưng trong đó cũng có người lớn tuổi trong dòng họ hoàng thất, trong quá khứ ngại cho Thái hậu và Diệp thị, hơn nữa tuổi tác đã cao, dần dần quên mất tiền thái tử phi Cảnh Nguyên. Nhưng ba năm trước đây, hành động đầu tiên của Hoàng đế sau khi Diệp thị rơi đài chính là truy phong tiền thái tử phi Cảnh Nguyên thành Nguyên Đức Hoàng hậu, con gái của Cảnh Nguyên thành Thiên Tâm công chúa, liên hệ giữa chuyện Diệp thị rơi đài và truy phong cùng nhau, cộng thêm nhớ lại chuyện xưa năm đó Cảnh Nguyên và Vĩnh Đức Vương phủ cũng có thể đoán ra sự thật.
Trôi qua ba mươi năm, Diệp thị bị giết, truy phong Cảnh Nguyên, có thể thấy được cảm tình Hoàng đế đối với tiền thái tử phi rất sâu.
Nay theo như lời Uyển phi, Cửu hoàng tử phi ngày tân hôn lại dám phạm huý kiêng kỵ phạm đến Nguyên Đức Hoàng hậu, nếu rơi vào tai Hoàng đế, chỉ sợ vị Cửu hoàng tử phi này còn chưa được viết tên vào gia phả hoàng thất trước hết đã bị hạ đường (biếm từ thê thành thiếp)?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Bùi Nguyên Ca, mà Bùi Nguyên Ca ngồi ngay ngắn giữa hồng trướng lại im lặng không nói.
"Sao Bùi tứ tiểu thư lại không nói lời nào?" Uyển phi thấy nàng trầm mặc, càng thêm đắc ý: "Nói vậy ngươi cũng không có lời nào biện giải đi? Tuy rằng đấu áo cưới rất trọng đại, nhưng cho dù như thế nào, Bùi tứ tiểu thư cũng không nên vì làm cho áo cưới đẹp mắt mà sử dụng sợi tơ chỉ có thể dùng trên y quan của Nguyên hậu. Nếu lan truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn Cửu điện hạ thế nào? Bùi tứ tiểu thư xưa nay trí tuệ, sao ngay cả điểm ấy đúng mực cũng không có?"
"Theo quy củ, trước khi Cửu điện hạ chưa giở khăn hỉ, ta không nên nói chuyện, nhưng lời Uyển phi nương nương nói lại nhắc đến Cửu điện hạ, nếu ta tiếp tục không nói sẽ liên lụy Cửu điện hạ, Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ phá quy củ này, thỉnh chư vị ở đây làm chứng cho ta!" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước suối trên núi từ trong hỉ khăn màu đỏ truyền ra, bình tĩnh mà đoan trang: "Ta nghĩ muốn hỏi một chút Uyển phi nương nương, ngài dùng cái gì kết luận sợi tơ ta dùng trên áo cưới chính là Lưu Chuyển Hồng?"
Lục hoàng tử phi Đỗ Nhược Lan hơi suy tư, nhân tiện nói: "Nguyên Ca muội muội nói đúng, lúc này sao tân nương có thể nói chuyện? Nếu Uyển phi nương nương bởi vậy trách cứ Nguyên Ca muội muội, vậy có thể thật sự hiểu lầm nàng!", miệng nói "Nguyên Ca muội muội", lại chỉ ra Uyển phi thất lễ, hiển nhiên là đứng về phía Bùi Nguyên Ca bên này.
Thất hoàng tử phi Lý Tiêm Nhu còn đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ đến khuất nhục của chính mình đêm tân hôn, đột nhiên nàng cũng rất muốn có người gặp phải bi kịch giống mình.
Nhưng nàng cũng hiểu được, hiện tại nàng tuyệt đối không thể có khúc mắc với Bùi Nguyên Ca, lúc này cũng nói: "Nguyên Ca muội muội không cần lo lắng, chúng ta đều có thể làm chứng cho muội."
Không nghĩ tới Đỗ Nhược Lan và Lý Tiêm Nhu lại đứng về phía Bùi Nguyên Ca, nhất là Lý Tiêm Nhu, nàng không phải chính phi của Thất điện hạ sao? Uyển phi có chút khó hiểu, nhưng vẫn cười lạnh nói: "Được, nếu Bùi tứ tiểu thư mở miệng, nhưng thật ra bản cung muốn hỏi, nếu không phải ngươi dùng sợi tơ Lưu Chuyển Hồng, vì sao trên nền áo cưới đỏ tươi, mào và đuôi của phượng hoàng lại có thể sáng rõ như thế?"
"Thì ra là thế, Uyển phi nương nương hiểu lầm." Bùi Nguyên Ca không vội không nóng nảy nói: "Áo cưới của ta xác thực không dùng sợi tơ Lưu Chuyển Hồng, về phần mào và đuôi của phượng hoàng có thể sáng rõ như thế là vì ta dùng kỹ xảo thêu đặc thù. Chỉ là kỹ xảo này cũng không truyền lưu, Uyển phi nương nương có lẽ chưa từng nghe qua, thế cho nên hiểu lầm."
Uyển phi khí thế bức người truy vấn: "Đó là kỹ xảo gì?"
"Thỉnh Uyển phi nương nương thứ lỗi, kỹ xảo này không thể nói ra, khi ta học tập kỹ xảo này từng đáp ứng sư phó dạy ta, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Nhưng ta thật sự chỉ dùng kỹ xảo đặc thù để thêu ra hiệu quả này, không phải là dùng sợi tơ Lưu Chuyển Hồng, Uyển phi nương nương trăm ngàn không cần hiểu lầm." Bùi Nguyên Ca vẫn bình tĩnh: "Lại nói, nếu theo như lời Uyển phi nương nương, sợi tơ Lưu Chuyển Hồng này chỉ có trên y quan của Nguyên hậu mới có thể sử dụng, tất nhiên sẽ không lưu thông trong dân gian, ta từ nơi nào có thể lấy đủ sợi tơ Lưu Chuyển Hồng để thêu chứ?"
Quả thật là nhanh mồm nhanh miệng, lời nói biến hóa!
"Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, vì sao Bùi tứ tiểu thư dám làm không dám nhận? Khi Bùi tứ tiểu thư ở Hinh Tú cung học tập cung quy, cung nữ Hạo Tuyết từng nói cho Bùi tứ tiểu thư, dùng sợi tơ Lưu Chuyển Hồng thêu mào và đuôi phượng hoàng trên áo cưới, nhan sắc sẽ phá lệ sáng rõ, lóa mắt người khác, đợi đến lúc đấu áo cưới có thể khiến người trầm trồ."
Uyển phi cười lạnh nói: "Chẳng qua nàng cũng nói cho Bùi tứ tiểu thư, sợi tơ này chỉ có thể sử dụng trên y quan của Nguyên hậu. Nhưng Bùi tứ tiểu thư vì muốn lúc đấu áo cưới có thể gây náo động lớn nên yêu cầu Tề ma ma cho ngươi sợi tơ này. Bùi tứ tiểu thư không biết đi? Nội khố đều có ghi lại Tề ma ma từ trong kho lấy sợi tơ cho ngươi và Thất hoàng tử phi, trên đó rành mạch viết, Bùi tứ tiểu thư lấy Lưu Chuyển Hồng, ngươi cho là ngươi còn có thể chống chế?"
Bùi Nguyên Ca muốn chính là Uyển phi nói ra những lời này!
"À? Nói như vậy, là Tề ma ma từ trong kho lấy sợi tơ Lưu Chuyển Hồng đưa cho ta sao?" Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói.
Uyển phi không cần nghĩ ngợi trả lời: "Đương nhiên, trên sổ sách nội khố viết rành mạch!"
Nghe được lời Uyển phi nói, có lẽ còn có người kinh ngạc vì Bùi Nguyên Ca lớn gan, nhưng người não linh hoạt cũng đã phản ứng, chuyện sợi tơ Lưu Chuyển Hồng lần này tám phần có chuyển biến khác.
"Cái này kỳ quái! Ta và Lý tiểu thư, a, hẳn là Thất hoàng tử phi ở Hinh Tú cung học tập cung quy, muốn biết rõ các loại cung quy lễ nghi để tránh xuất hiện sai lầm. Mà trách nhiệm của Tề ma ma đúng là phụ trách dạy cung quy, vì sao ta muốn lấy sợi tơ Lưu Chuyển Hồng, Tề ma ma lại lập tức đáp ứng? Mà nội khố lại lập tức lấy ra?" Giọng nói Bùi Nguyên Ca vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng, lại mang theo một tia trào phúng như có như không: "Chẳng lẽ, Tề ma ma lại không biết sợi tơ Lưu Chuyển Hồng là chỉ có trên y quan của Nguyên hậu mới có thể dùng sao? Mà quan viên phụ trách sự vật nội khố chẳng lẽ cũng không biết chỗ tôn quý của sợi tơ Lưu Chuyển Hồng, lại tùy ý giao cho ma ma bên người Uyển phi nương nương như vậy?"
Nếu ngay cả điểm ấy Tề ma ma cũng không biết, bà ấy lại có tư cách gì dạy Bùi Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu cung quy?
Mà người trong nội khố lại dễ dàng giao Lưu Chuyển Hồng cho Tề ma ma, lại cố ý chỉ ra Tề ma ma là người bên cạnh Uyển phi, giao sợi tơ chỉ có Nguyên hậu mới có thể sử dụng cho cung nhân bên cạnh Uyển phi, đây cũng là hướng nghi ngờ về phía Uyển phi, ám chỉ nàng có ý mơ ước vị trí Hoàng hậu, đại bất kính đối với Nguyên hậu!
Mới vừa rồi Uyển phi lấy điểm ấy đến công kích Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc, lúc này Bùi Nguyên Ca liền gậy ông đập lưng ông.
Bởi vì quá mức vội vàng muốn gán tội danh cho Bùi Nguyên Ca, lấy lòng Liễu quý phi, khi Uyển phi nói những lời này có hơi không nghĩ ngợi, hiện tại bị Bùi Nguyên Ca hỏi như vậy, mới nhận thấy chính mình thế nhưng kéo chính mình vào, trong lòng nhất thời bối rối, vội nói: "Dù sao quy củ này đã quá lâu, Tề ma ma và quan viên nội khố nhất thời đã quên cũng có thể."
Cho dù thừa nhận Tề ma ma và quan viên nội khố có sơ xuất, Uyển phi cũng không thể chính mình gánh tội danh bất kính Nguyên hậu.
"Nếu nói ngay cả Tề ma ma dạy cung quy và quan viên trông coi nội khố cũng không biết chỗ trân quý của Lưu Chuyển Hồng, không biết vi phạm lệnh cấm, Uyển phi nương nương lại lấy lý do này đến yêu cầu xử lý ta một người học tập quy củ từ Tề ma ma, không thấy vớ vẩn sao?" Biết lúc này Uyển phi đã hoảng tay chân, Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói.
Vốn còn có chút lo lắng, không biết Liễu quý phi thiết kế cạm bẫy tinh diệu như thế nào, không nghĩ tới lại phái một người ngốc như vậy đến chất vấn nàng.
Còn chưa có giao phong như thế nào, Uyển phi trước hết kéo chính mình vào, lúc này lời nói lại giấu đầu hở đuôi, hỗn loạn dị thường.
Tuy rằng nghe Tề ma ma nói qua Bùi Nguyên Ca làm người khôn khéo, nhưng Uyển phi hỏi thăm chuyện cũ của Bùi Nguyên Ca, cho rằng lúc trước Bùi Nguyên Ca chẳng qua là bởi vì Thái hậu mới được sủng ái, sau lại bởi vì Thái hậu mà bị giận chó đánh mèo, căn bản sẽ không để nàng ở trong lòng. Lúc này chân chính chống lại, mới nhận thấy được nàng khó chơi! Uyển phi chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh hỗn loạn, bỗng nhiên nói: "Tuy rằng Tề ma ma quên, nhưng khi Hạo Tuyết nhắc tới Lưu Chuyển Hồng, từng rõ ràng nói cho ngươi, đây là sợi tơ chỉ có Nguyên hậu mới có thể dùng."
Cứ như vậy, Tề ma ma và quan viên nội khố đã quên quy củ này là vô tâm, mà Bùi Nguyên Ca biết rõ sợi tơ Lưu Chuyển Hồng chỉ có Nguyên hậu mới có thể dùng lại vẫn cố ý thêu trên áo cưới, chính là cố ý mạo phạm. Cố ý và vô tâm, hai bên khác biệt rất lớn, hơn nữa Bùi Nguyên Ca chẳng qua là nữ tử làm Hoàng thượng tức giận, mà nàng lại là sủng phi của Hoàng thượng, lại có Liễu quý phi chống lưng, sao có thể giống nhau?
Đúng, chính là như vậy!
Uyển phi như đột nhiên bắt được cọng cỏ cứu mạng, lạnh lùng nói: "Hạo Tuyết từng nhắc nhở ngươi, nghĩ đến ngươi sẽ không làm như vậy, cũng không để ở trong lòng. Ai biết đêm nay nhìn thấy áo cưới của ngươi, mới biết được ngươi lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, lập tức vội vàng đến bẩm báo bản cung. Nếu ngươi còn muốn giảo biện, bản cung có thể cho Hạo Tuyết đến giằng co với ngươi!"
Nói xong, nói với cung nữ bên người: "Tiết Sương, gọi Hạo Tuyết đến đây đối chất với Bùi Nguyên Ca!"
Tiết Sương lên tiếng, không đợi Bùi Nguyên Ca mở miệng, liền vội vàng rời đi.
Chỉ chốc lát sau dẫn theo Hạo Tuyết lại đây. Hạo Tuyết mới tiến vào đã quỳ rạp xuống đất, dựa theo ý Uyển phi lập lại lời khai một lần.
"Đây là xảy ra chuyện gì? Tân phòng náo nhiệt bản điện hạ đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy có người xem tân phòng như công đường Hình bộ thẩm vấn đấy!" Đúng lúc này, giọng nói lười biếng tản mạn từ cửa truyền đến, Vũ Hoàng Mặc một thân chính trang hoàng tử đỏ thẫm viền đen, kim quan trên đầu xuyên cây trâm có một viên ngọc đỏ thẫm anh nhung, càng tôn lên màu da tuyết trắng của hắn, dưới ánh nến lập lòe, dung nhan mị hoặc như yêu: "Điều làm bản điện hạ kinh ngạc nhất chính là, đây là xảy ra trong tân phòng của bản điện hạ, mà người bị thẩm vấn là hoàng tử phi mà bản điện hạ hôm nay cưới hỏi đàng hoàng!"
Vũ Hoàng Mặc vừa nói vừa đi vào, nhìn mọi người chung quanh bốn phía: "Ai có thể nói cho bản điện hạ, đây là có chuyện gì?"
Ánh mắt hắn nhìn đến ai, người đó liền nhịn không được trong lòng khẽ run lên, nói không rõ ràng đến tột cùng là bị ánh mắt liễm diễm mị hoặc hay là bị băng hàn ẩn giấu trong đó kinh sợ đến, chỉ là theo bản năng cảm thấy trong lòng có chút nao núng, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
"Cửu điện hạ, canh giờ như vậy, thiếp thân vốn không nên nói chuyện. Nhưng mà Uyển phi nương nương khí thế bức người, luôn miệng nói áo cưới của thiếp thân dùng sợi tơ chỉ có Nguyên hậu mới có thể sử dụng, còn liên lụy đến trên người Cửu điện hạ, thế nên thiếp thân mới bất đắc dĩ mở miệng, còn thỉnh Cửu điện hạ thứ tội!" Thấy mọi người cũng ai không mở miệng, Bùi Nguyên Ca liền nói, trong giọng nói cung kính, thậm chí còn muốn đứng dậy hành lễ với Vũ Hoàng Mặc.
Hai người riêng tư ở bên nhau, không kiêng nể ra sao cũng không có vấn đề gì, nhưng trong trường hợp này, nàng vẫn bày ra bộ dáng cung khiêm có lễ để tránh truyền ra lời đồn đãi nhảm nhí gì bất lợi cho Vũ Hoàng Mặc.
"Nguyên Ca, ngồi xuống cho bản điện hạ!" Thấy nàng muốn đứng dậy, Vũ Hoàng Mặc lập tức không hờn giận nói: "Bản điện hạ còn chưa giở hỉ khăn, nàng nên quy củ ngồi chờ bản điện hạ, cho dù có con mèo con chó đến nháo, nàng cần gì phải so đo với súc sinh? Sai ai đó đến nói cho bản điện hạ một tiếng, bản điện hạ tất nhiên sẽ xử lý, Nguyên Ca nàng xưa nay hiểu biết đại thế, sao ngay cả điểm ấy quy củ cũng không biết?" Tuy rằng bề ngoài lời nói là quát lớn Bùi Nguyên Ca không hiểu quy củ, nhưng âm thầm châm chọc Uyển phi, đồng thời biểu lộ hắn làm chỗ dựa cho Bùi Nguyên Ca, tất cả đều là sủng nịch và duy hộ.
Điểm này, mọi người ở đây ai nghe không hiểu?
Xem ra, cho dù vị Bùi tứ tiểu thư này như thế nào, ít nhất Cửu điện hạ vô cùng coi trọng nàng, điều này làm cho mọi người ở đây không thể không một lần nữa suy xét thái độ đối đãi Bùi Nguyên Ca.
Lý Tiêm Nhu ở bên cạnh nhìn, trong lòng càng chua xót, đồng dạng là nữ tử có hôn sự kỳ quái, đồng dạng làm hoàng thất tức giận, đồng dạng là đại hôn trước sau cách nhau chỉ một tháng, nhưng tình cảnh của nàng và Bùi Nguyên Ca hoàn toàn không giống. Đêm tân hôn nàng bị Thất điện hạ bỏ lại cô độc trong tân phòng, mà Cửu điện hạ từ lúc đón dâu đến bây giờ cho Bùi Nguyên Ca đủ loại thể diện, lúc này lại nói rõ ràng làm chỗ dựa cho Bùi Nguyên Ca... .
"Thiếp thân biết sai." Bùi Nguyên Ca nhu thuận đáp, lập tức tuân theo lời Vũ Hoàng Mặc nói, không lại mở miệng.
"Nếu Nguyên Ca là hoàng tử phi của bản điện hạ, nếu nàng xảy ra chuyện tất nhiên nên để bản điện hạ ra mặt, vừa rồi là ai làm phiền Nguyên Ca?" Vũ Hoàng Mặc cũng không vội vã giở hỉ khăn, ngược lại tùy ý ngồi xuống trong hồng trướng, cười yếu ớt như hoa nhìn mọi người, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn Uyển phi, nhân tiện nói: "Bản điện hạ còn cảm thấy kỳ quái, ai lớn gan như vậy dám trong ngày tân hôn mừng rỡ của bản điện hạ tới tìm xui, thì ra là Uyển phi ngươi!" Nói xong, cúi đầu nhìn Hạo Tuyết: "Này lại là ai vậy? Vì sao sẽ xuất hiện trong tân phòng của bản điện hạ?"
Thấy ánh mắt Cửu điện hạ nhìn chính mình, Hạo Tuyết vội vàng trả lời.
"Hồi bẩm Cửu điện hạ, nô tỳ Hạo Tuyết, là cung nữ trong Hinh Tú cung, lúc Bùi tứ tiểu thư ở Hinh Tú cung học quy củ là nô tỳ hầu hạ. Lúc ấy, Bùi tứ tiểu thư vì muốn làm cho áo cưới càng đẹp mắt, thường thường thảo luận với nô tỳ. Trong lúc vô ý nô tỳ nói ra sợi tơ Lưu Chuyển Hồng thêu chế áo cưới sẽ phá lệ sặc sỡ loá mắt, nhưng mà cũng nói cho Bùi tứ tiểu thư Lưu Chuyển Hồng là sợi tơ chỉ có Nguyên hậu mới có thể dùng. Vốn nghĩ đến nói qua mà thôi, không nghĩ tới đêm nay nhìn thấy áo cưới của Bùi tứ tiểu thư lại là dùng Lưu Chuyển Hồng, nô tỳ thấy không ổn nên đi bẩm báo Uyển phi nương nương, bởi vậy Uyển phi nương nương mang nô tỳ đến đối chất với Bùi tứ tiểu thư!"
"À, thì ra là thế!" Vũ Hoàng Mặc cười ngâm ngâm nói.
Nghe ra trong giọng nói Cửu điện hạ hình như cũng không tức giận, lại nhìn thấy được dung nhan Cửu điện hạ tuấn mỹ không giống người thường, tim Hạo Tuyết loạn nhảy, nhịn không được lại nói: "Cửu điện hạ —— "
Lời còn chưa dứt đã thấy Vũ Hoàng Mặc đột nhiên nhấc chân, hung hăng đá vào người Hạo Tuyết.
Lực đạo Vũ Hoàng Mặc mạnh cỡ nào, làm sao nữ tử mảnh mai như Hạo Tuyết chịu đựng được, lúc này bị hắn đá bay lên không trung, hung hăng đập vào tường tân phòng, lại "ầm" một tiếng rơi xuống, đã sớm hôn mê, chết sống chưa biết.
"Không tệ, tân phòng này xây thật sự rắn chắc, không để lại nửa điểm dấu vết, bản điện hạ thật cao hứng!" Vũ Hoàng Mặc không chút để ý, giương cao giọng nói: "Hàn Tủy, truyền ý chỉ của bản điện hạ, nói bản điện hạ thực vừa lòng quan viên xây dựng tân phòng, thưởng hắn một trăm lượng hoàng kim!"
Ngoài cửa sổ có người lên tiếng trả lời rời đi.
Vũ Hoàng Mặc không để ý tới Hạo Tuyết ngã xuống đất hôn mê, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra nhìn Uyển phi, cười ngâm ngâm nói: "Uyển phi còn có lời gì muốn nói sao?"
Vừa rồi hắn chính là nói cười yến yến đá Hạo Tuyết đến mức không rõ chết sống, trong nháy mắt lại dùng tươi cười như vậy nhìn Uyển phi. Uyển phi nhìn Hạo Tuyết, lại nhìn lại dung nhan Cửu điện hạ yêu mỵ, tươi cười điên đảo chúng sinh, giống như ma mị trong truyền thuyết, giơ tay nhấc chân lập tức có thể đoạt mạng người... . Uyển phi càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi, cả người đều đang run rẩy, khớp hàm cầm cập vang lên, làm sao nói được nửa câu?
Cửu điện hạ không khỏi rất... . rất...
"Uyển phi không nói lời nào, là thừa nhận ngươi nói xấu hoàng tử phi của bản điện hạ sao?" Vũ Hoàng Mặc cười vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng như gió thổi mây bay).
Uyển phi khẩn trương nuốt xuống mấy khẩu nước bọt, lại không thể giảm bớt cảm xúc sợ hãi, trong lòng muốn biện giải mấy ngàn mấy vạn câu, lại nửa điểm cũng nói không nên lời.
"Một khi đã như vậy… " Vũ Hoàng Mặc ngừng lại, giương giọng nói: "Hàn Lân, đi mời mẫu phi đến đây!"
Chỉ chốc lát sau, Liễu quý phi đi tới tân phòng Xuân Dương cung, vào cửa liền nhìn thấy Hạo Tuyết nằm trên mặt đất không biết chết sống, mày nhíu chặt, lại nhìn thấy Uyển phi bị dọa đến cả người run run như lá mùa thu bị gió cuốn, trong lòng càng cảm thấy không ổn, đón nhận ánh mắt đầy ý cười của Vũ Hoàng Mặc, nhíu mày nói: "Xảy ra chuyện gì? Đang tân hôn yên lành, làm sao có thể nháo thành cái dạng này? Mặc nhi, hôm nay chung quy là ngày vui tân hôn của con, con cũng quá hồ nháo!"
Trước tiên mở miệng răn dạy Vũ Hoàng Mặc.
Vũ Hoàng Mặc không chút nào ngại ngùng, trước tiên hành lễ với Liễu quý phi, lập tức buông tay nói: "Mẫu phi oan uổng nhi thần, nhi thần là thật tâm muốn đại hôn diễn ra bình yên, chỉ là có người cố tình muốn gây phiền toái cho nhi thần, bất đắc dĩ đành phải mời mẫu phi đi một chuyến! Nhưng mà, nhi thần còn chưa giở hỉ khăn cho Nguyên Ca, theo quy củ Nguyên Ca phải thành thành thật thật ngồi, không thể hành lễ với mẫu phi, còn thỉnh mẫu phi thứ tội!"
"Quý phi nương nương, ngài nên làm chủ cho thiếp thân!"
Nhìn thấy Liễu quý phi, Uyển phi như ăn một viên thuốc an thần, rốt cuộc nói ra lời, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng đang muốn ác nhân cáo trạng trước, Vũ Hoàng Mặc đã xen vào: "Tử Uyển, hiện tại theo quy củ Cửu hoàng tử phi không thể nói chuyện, ngươi thân là nha hoàn, nên vì chủ tử nhà mình suy nghĩ, còn muốn bản điện hạ nhắc nhở sao? Còn không mau bẩm báo đầu đuôi mọi chuyện cho mẫu phi?" Nha hoàn bên người Nguyên Ca, số lần hắn gặp Tử Uyển và Sở Quỳ tương đối nhiều, biết mặc dù tâm tư Sở Quỳ tinh tế nhưng lời nói cũng không trôi chảy, nên điểm tên Tử Uyển.
Nghe vậy, Tử Uyển đứng ra, trước tiên hành lễ với mọi người, lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần.
Nghe được đối thoại giữa Uyển phi và Bùi Nguyên Ca, trong lòng Liễu quý phi thầm hận, Uyển phi này!
Nàng hao tổn tâm cơ muốn làm cho Bùi Nguyên Ca xấu mặt ngày đại hôn, nhưng mà biết tâm tư Bùi Nguyên Ca nhạy bén, không dễ dàng thiết kế, khó khăn nghĩ tới Lưu Chuyển Hồng. Lúc ấy Hoàng đế truy phong Nguyên Đức Hoàng hậu, trong lúc vô ý nàng nghe được lão ma ma trong cung nói: "Khó trách cho tới bây giờ cũng không thấy Lưu Chuyển Hồng được dùng trên quần áo của phế hậu, thì ra nàng căn bản không so được với Nguyên hậu!" Lúc ấy nghe thấy kỳ quái, trở về hỏi Chu ma ma, mới biết được Lưu Chuyển Hồng còn có một quy củ như vậy, cho dù tuổi tác cao cũng ít có người biết.
Nhưng bởi vì người biết đến rất ít, thiết kế Bùi Nguyên Ca mới càng thuận tiện.
Lúc trước khi Diệp nhi làm kẻ chỉ điểm Diệp thị, từng biết nguyên nhân Hoàng đế có vài phần xem trọng Bùi Nguyên Ca. Cách ba mươi năm, Hoàng đế vẫn truy phong Nguyên Đức Hoàng hậu, còn bởi vậy xem trọng Bùi Nguyên Ca vài phần, có thể thấy được tình cảm Hoàng đế dành cho Nguyên Đức Hoàng hậu. Tuy rằng dung mạo Bùi Nguyên Ca tương tự Nguyên Đức Hoàng hậu, nhưng lúc trước đã bởi vì Vũ Hoàng Mặc làm Hoàng đế tức giận, lần này nếu tái phạm kiêng kỵ đến Nguyên Đức Hoàng hậu, Hoàng đế tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ, đến lúc đó Bùi Nguyên Ca phải trả giá đại giới.
Vốn dĩ tinh diệu thiết kế, không nghĩ tới giao cho Uyển phi ngu xuẩn này lại hỏng mất.
Đã nhắc nhở nàng đừng xem thường Bùi Nguyên Ca, nói chuyện lại vẫn không có đầu óc như vậy, đã dặn nàng chất vấn nháo cho mọi chuyện ầm ĩ lên, còn bị Bùi Nguyên Ca bắt được sơ hở, ngược lại kéo chính mình vào. Hiện tại ở đây phàm là người có chút đầu óc chỉ sợ đều đã nhìn ra là Uyển phi thiết kế Bùi Nguyên Ca! Trong lòng Liễu quý phi thầm hận, cật lực suy tư phải bổ cứu cục diện hiện tại như thế nào mới có thể đả kích Bùi Nguyên Ca, cũng sẽ không dẫn lửa đến trên người nàng.
"Thì ra là như vậy, thế áo cưới của Cửu hoàng tử phi có thật sự dùng Lưu Chuyển Hồng hay không? Uyển phi, ngươi có xác định không?"
Trước tiên không truy cứu chuyện này là ai đúng ai sai, chứng thực tội danh Bùi Nguyên Ca dùng Lưu Chuyển Hồng thêu áo cưới rồi nói sau! Chỉ cần xác định điểm này, cho dù hy sinh Uyển phi, cho dù cuối cùng Bùi Nguyên Ca thoát tội, cũng sẽ mai phục ở trong lòng Hoàng đế một cái gai, như vậy đủ rồi!
"Liễu quý phi nương nương, thiếp thân tuyệt đối xác định, nếu không phải Lưu Chuyển Hồng, vì sao mào và đuôi của phượng hoàng trên áo cưới của Cửu hoàng tử phi lại có thể sáng rõ như thế? Tuy rằng Cửu hoàng tử phi luôn miệng nói là kỹ xảo thêu thùa, lại không chịu giải thích, rõ ràng muốn hồ lộng!" Uyển phi lời nói chuẩn xác, vẻ mặt vô cùng khẳng định. Nếu thực sự có kỹ xảo có thể làm mào và đuôi phượng hoàng trên áo cưới sáng rõ như thế, đã sớm lan truyền, làm sao nàng lại không biết?
"Có phải Lưu Chuyển Hồng hay không, không phải vài câu nói của Uyển phi có thể định luận? Làm cho người ta đến nội khố lấy một cuộn Lưu Chuyển Hồng đến đây so sánh với sợi tơ trên áo cưới của Nguyên Ca, chẳng phải sẽ biết sao?" Vũ Hoàng Mặc mở miệng nói, cũng không để ý tới Liễu quý phi bất công, dù sao có hắn ở đây, Liễu quý phi muốn nhẹ nhàng che lấp chuyện này, tuyệt đối không có khả năng. Vẫn là định ra chuyện sợi tơ Lưu Chuyển Hồng trước, lại chậm rãi thu thập những người này cũng không muộn!
Thấy bộ dáng Vũ Hoàng Mặc chắc chắc, trong lòng Liễu quý phi nhất thời lo lắng có điềm xấu.
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Ca thật sự không dùng Lưu Chuyển Hồng?
"Một khi đã như vậy, xin mời quý phi nương nương sai người mang Lưu Chuyển Hồng đến so sánh!" Uyển phi lại không nghĩ nhiều như vậy, lập tức nói.
Chuyện tới nước này, Liễu quý phi đã đâm lao phải theo lao, chỉ đành lệnh Chu ma ma đến nội khố lấy Lưu Chuyển Hồng đến so sánh.
Chu ma ma mang đến một cuộn sợi tơ đỏ tươi sáng rõ như chu sa lại đây, đặt trước áo cưới của Bùi Nguyên Ca, cẩn thận so sánh, bỗng nhiên biến sắc, mặc dù cật lực che dấu, giọng nói lại vẫn hơi hơi run run: "Khởi bẩm quý phi nương nương, sợi tơ trên áo cưới của Cửu hoàng tử phi không phải là Lưu Chuyển Hồng. Sở dĩ Lưu Chuyển Hồng có thể vẫn bắt mắt trên nền vải đỏ tươi là vì thuốc nhuộm đặc thù, gặp được ánh sáng sẽ chiết xạ ra sáng rõ. Tuy rằng sợi tơ thêu mào và đuôi của phượng hoàng trên áo cưới cửa Cửu hoàng tử phi cũng thực rực rỡ nhưng vẫn có khác biệt so với Lưu Chuyển Hồng, để sát vào xem, nhan sắc cũng không giống, tuy rằng không biết vì sao có thể sáng rõ như thế trên nền áo cưới đỏ tươi, nhưng tuyệt đối không phải Lưu Chuyển Hồng!"
Trong lòng Liễu quý phi sớm có dự cảm, nghe vậy vẫn cảm thấy thất vọng không thôi.
Mà Uyển phi đã cảm thấy như sấm bên tai, nếu sợi tơ trên áo cưới của Bùi Nguyên Ca căn bản không phải Lưu Chuyển Hồng, vậy tất cả mọi chuyện đêm nay nàng làm chẳng phải đều thành chê cười? Hiện tại chứng minh Bùi Nguyên Ca trong sạch, vậy chẳng phải là nàng nói bậy? Lại còn tìm Hạo Tuyết đến làm nhân chứng, còn liên lụy Tề ma ma... Đấy là hoàng tử phi của Cửu điện hạ, vẫn là trong ngày lành tân hôn ... Uyển phi nhìn Hạo Tuyết, ngẫm lại mới vừa rồi Cửu điện hạ tàn nhẫn, trong lòng càng thêm sợ hãi, bỗng nhiên bổ nhào vào trước mặt Liễu quý phi, tê giọng nói: "Quý phi nương nương, thiếp thân... Thiếp thân..."
Tình hình trước mắt, cho dù muốn biện giải cũng không thể được.
Vũ Hoàng Mặc bình tĩnh đứng dậy, hành chính lễ với Liễu quý phi, thản nhiên nói: "Thỉnh mẫu phi chủ trì công đạo cho nhi thần!"
Không có nửa phần khàn giọng, cũng không có nửa điểm căm phẫn giận dữ, nhưng chỉ là thường thường thản nhiên một câu như vậy, nghe vào tai Liễu quý phi lại trầm trọng vô cùng. Nàng là người chưởng cung, lại là mẹ nuôi của Vũ Hoàng Mặc, chuyện trước mắt thỉnh nàng chủ trì công đạo là đương nhiên. Tất nhiên nàng có thể buông tha chuyện này, nhẹ nhàng xử lý Uyển phi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, xử nhẹ người đại náo hôn lễ của Vũ Hoàng Mặc, nói xấu Bùi Nguyên Ca, người khác sẽ nói như thế nào?
Hơn nữa, Hoàng đế vốn nghi ngờ quan hệ giữa nàng và Vũ Hoàng Mặc, nếu nàng làm rõ ràng bất công như thế, Hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu Hoàng đế nghi ngờ chuyện ở Lãnh Thúy cung đến trên người nàng, vậy hậu quả không chịu nổi.
Vũ Hoàng Mặc hắn là cố ý, biết rõ Uyển phi là chịu nàng sai sử, biết rõ Uyển phi là người nàng tân tân khổ khổ đến đỡ thượng vị, lại cố ý làm ra tư thái như vậy trước mặt mọi người, muốn nàng tự tay chặt đứt cánh tay của chính mình. Nhưng trước mắt cục diện này, nếu nàng không làm như vậy sẽ kéo cả chính mình vào... Bởi vậy, cho dù đau lòng cứ như vậy vứt bỏ quân cờ Uyển phi, Liễu quý phi cũng không thể không làm như vậy.
"Uyển phi nói xấu Cửu hoàng tử phi, đại náo Cửu hoàng tử đại hôn, tước phong hào, hàng làm mỹ nhân —— "
"Mẫu phi!" Vũ Hoàng Mặc mỉm cười đánh gãy lời nói của nàng: "Nếu mẫu phi cảm thấy Uyển phi là tân sủng của phụ hoàng, không tiện đắc tội, nhi thần cũng không làm khó mẫu phi, chính mình bẩm báo phụ hoàng cũng được. Uyển phi nói xấu hoàng tử phi, đảo loạn hoàng tử đại hôn, còn lợi dụng danh nghĩa Nguyên Đức Hoàng hậu, châm ngòi ly gián, lòng dạ độc ác, hẳn là huỷ bỏ phong hào, biếm lãnh cung! Nếu không phải hôm nay là ngày mừng rỡ của nhi thần, chỉ sợ cũng sẽ không buông tha nàng nhẹ nhàng như vậy! Hàn Lân!"
Ở ngoài cửa sổ Hàn Lân lập tức ứng: "Có thuộc hạ!"
"Chuyển cáo lời ta mới nói cho phụ hoàng, xin ý kiến phụ hoàng!" Vũ Hoàng Mặc phân phó, cũng không thèm nhìn tới Liễu quý phi.
Liễu quý phi nhất thời chán nản, nàng là người chưởng cung, chuyện của hậu cung và mệnh phụ vốn nên do nàng xử trí, hiện tại Vũ Hoàng Mặc lướt qua nàng, trực tiếp xin ý kiến Hoàng đế, chẳng phải là trước mặt mọi người cho nàng một cái tát sao? Cố tình còn nói dễ nghe như thế, cái gì cảm thấy Uyển phi là tân sủng của Hoàng đế, không tiện đắc tội, hắn cũng sẽ không làm khó mẫu phi, nhưng thật ra bộ dáng ra vẻ đạo mạo hiếu thuận, mặc cho ai cũng không thể chỉ trích.
Hàn Lân nghe vậy, liền đi đến Ngọc Long cung, nửa khắc cũng chưa từng dừng lại.
Chốc lát không lâu lắm, Hàn Lân quay lại, đồng hành còn có Trương Đức Hải thái giám cận thân của Hoàng đế: "Hoàng thượng nói, hành vi của Uyển phi thực không thể tha thứ, liền xử phạt dựa theo lời Cửu điện hạ nói. Ngoài ra, Hoàng thượng nghe chuyện của Lưu Chuyển Hồng, cười nói thế nhưng còn có quy củ như vậy? Tục ngữ nói đúng lắm, bảo kiếm tặng anh hùng, son phấn tặng mỹ nhân, sợi tơ trân quý tất nhiên nên giao cho cao thủ thêu thùa, mới không uổng phí tác dụng của nó, bởi vậy huỷ bỏ quy định này, hơn nữa lệnh cho nô tài truyền chỉ, ban thưởng tám cuộn sợi tơ Lưu Chuyển Hồng cho Cửu hoàng tử phi!"
Nói xong, gật đầu một cái với phía sau, lập tức có người cầm khay, dâng lên Lưu Chuyển Hồng.
Trong tân phòng mọi người nghe vậy, cũng không khỏi chấn động. Uyển phi là tân sủng của Hoàng đế, Cửu điện hạ xử trí ngoan tuyệt, Hoàng đế có thể đáp ứng đã thực làm người ta kinh ngạc, mà chuyện lần này bắt nguồn từ Lưu Chuyển Hồng, Hoàng đế rõ ràng vô cùng kính trọng Nguyên hậu, lại huỷ bỏ quy định này, hơn nữa quay đầu đã ban thưởng sợi tơ Lưu Chuyển Hồng cho Cửu hoàng tử phi? Đây rõ ràng chính là cho Cửu hoàng tử phi thể diện, duy hộ nàng!
Chẳng lẽ, Hoàng đế kỳ thật thực coi trọng Cửu hoàng tử phi?
Hoàng đế hạ chỉ, Cửu điện hạ tàn nhẫn và duy hộ, cộng thêm mới vừa rồi khi tân hoàng tử phi thoạt nhìn dịu dàng giằng co biểu lộ ra trí tuệ linh hoạt, đoan trang đại khí, tuyệt đối không thể khinh thường! Đủ loại đủ loại, nhất thời làm cho mọi người trong tân phòng thật sự lâm vào trầm tư. Vốn nghĩ đến ba năm trước đây Cửu hoàng tử phi làm Hoàng thượng tức giận đã thất sủng, hiện tại thoạt nhìn, hoàn toàn không phải như vậy! Vị Cửu hoàng tử phi này rõ ràng chạm tay có thể bỏng, tuyệt đối không thể đắc tội!
Trong đó, người kinh ngạc nhất không ai khác ngoài Liễu quý phi.
Làm sao nàng cũng nghĩ không rõ, cho dù dung mạo Bùi Nguyên Ca tương tự Nguyên Đức Hoàng hậu nên Hoàng đế có vài phần cảm tình đặc thù với nàng, nhưng ba năm trước đây nàng cầu tình vì Vũ Hoàng Mặc làm Hoàng đế tức giận; ba năm sau Vũ Hoàng Mặc lại thỉnh chỉ tứ hôn, cho dù Hoàng đế đáp ứng rồi cũng thực bất mãn với Bùi Nguyên Ca mới đúng, làm sao có thể trừng phạt nặng Uyển phi, lại cho Bùi Nguyên Ca thể diện như thế? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Thiếp thân tạ Hoàng thượng long ân!", lúc này Bùi Nguyên Ca không thể lại ngồi, đứng dậy tạ ơn.
Trương Đức Hải cười tủm tỉm nói: "Nếu Hoàng thượng nghe nói như thế, tất nhiên sẽ mất hứng. Sao Cửu hoàng tử phi còn gọi là Hoàng thượng? Nên sửa miệng gọi phụ hoàng mới đúng!", giọng nói vô cùng ôn hòa cung kính.
Thái độ của Trương Đức Hải thường thường đại biểu cho thái độ của Hoàng đế, ông ấy khách khí với Bùi Nguyên Ca, nói vậy Hoàng đế cũng thế.
"Thiếp thân tạ phụ hoàng long ân!" Bùi Nguyên Ca lập tức sửa lời nói.
Trương Đức Hải còn nói tiếp vài câu chúc mừng mới rời khỏi.
Vốn muốn tính kế Bùi Nguyên Ca, làm cho nàng ở ngày đại hôn mất hết mặt mũi, không nghĩ tới biến khéo thành vụng, ngược lại Hoàng đế cho nàng thể diện như vậy, có thêm ưu việt, mà chính mình bên này, khổ tâm hơn một năm mới đỡ Uyển phi đến vị trí này, cứ như vậy phế bỏ, trong các phi tần còn lại cũng không có thân tín của nàng, chuyện trong hậu cung tất nhiên sẽ thêm phiền toái... Liễu quý phi càng nghĩ càng không cam lòng cứ như vậy bại trận, cố gắng nghĩ cách làm cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca bị chút khó khăn, làm cho bọn họ không thể quá đắc ý.
Đảo mắt nhìn đến Hạo Tuyết, trong lòng Liễu quý phi vừa động, mở miệng nói: "Cung nữ này là chuyện gì xảy ra?"
Hừ, Hạo Tuyết rõ ràng chính là nhân thủ nàng an bày ở Hinh Tú cung, hiện tại thành như vậy, còn có cái gì chẳng phân biệt được? Trong lòng Vũ Hoàng Mặc cười lạnh, ánh mắt lại phát sáng liễm diễm: "Cung nữ này cấu kết Uyển phi nói xấu Nguyên Ca, bởi vậy nhi thần giáo huấn nàng một chút!"
"Mặc nhi, không phải bản cung nói con, nếu cung nữ này có chỗ nào đắc tội con, chết không thể tha, nhưng đêm nay dù sao cũng là ngày lành đại hôn của con, con lỗ mãng như vậy chẳng phải là rủi ro sao? Cho dù nể mặt Nguyên Ca cũng không nên làm vậy!" Liễu quý phi đầy mặt từ ái, lời nói ôn hòa, giống như hoàn toàn suy nghĩ cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca.
"Mẫu phi yên tâm, nhi thần còn muốn cùng với Nguyên Ca hạnh phúc đến bạc đầu, làm sao có thể để cho cung nữ này gây ra điềm xấu? Ngài nhìn một cái, trên người nàng cũng không có nửa điểm vết thương, càng thêm không có thấy máu, hơn nữa ngài yên tâm, trước giờ tý đêm nay nàng tuyệt đối còn sống, không gây ra rủi ro cho nhi thần được!" Vũ Hoàng Mặc cười ngâm ngâm nói: "Cung nữ này của Hinh Tú cung nói nàng thấy áo cưới của Nguyên Ca có điều không ổn, lại không bẩm báo cho người chưởng cung là mẫu phi ngài mà lại đi tìm Uyển phi, thật sự là rất kỳ cục! Tiến cung hơn mười năm lại không để mẫu phi vào mắt, ngược lại Uyển phi mới tiến cung, thường ngày không có gì tiếp xúc nàng lại xem như chánh chủ, nhi thần giáo huấn nàng một chút cũng là xả giận cho mẫu phi ngài, để cho người khác đều biết, chuyện hậu cung là do mẫu phi ngài làm chủ, ai cũng không thể lướt qua ngài! Mẫu phi, ngài nói đúng không?"
Liễu quý phi nhất thời bị hắn làm cho á khẩu không trả lời được.
Hơn nữa, Vũ Hoàng Mặc chỉ ra Hạo Tuyết là cung nữ Hinh Tú cung, vào cung hơn mười năm, xưa nay không có gì tiếp xúc với Uyển phi, rõ ràng chính là ám chỉ Hạo Tuyết là nhân thủ Liễu quý phi an bày ... . Liễu quý phi rùng mình, Hoàng đế là người cực kỳ khôn khéo, nếu có điều hoài nghi... Trong lúc nhất thời cũng bất chấp tức giận Vũ Hoàng Mặc, thuận miệng nói vài câu chúc mừng, mang theo nỗi lòng lo lắng rời đi.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ Hàn Lân lại nói: "Cửu điện hạ, tân khách ở tiền viện đang tìm ngài khắp nơi!"
"Nói bản điện hạ đã say, ở tân phòng nghỉ ngơi!" Vũ Hoàng Mặc thuận miệng đáp, ngược lại cười nhìn các mệnh phụ trong tân phòng: "Sao vậy? Chư vị muốn ở lại trêu chọc cô dâu chú rể sao?"
Trước mặt các nàng, Cửu điện hạ cứ như vậy công nhiên nói dối không đi ứng phó tân khách bên ngoài, hiển nhiên là đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, không muốn bị tân khách bên ngoài ép buộc. Lúc này các nàng còn không thức thời rời đi, nếu quấy rầy hưng trí Cửu điện hạ đêm tân hôn ... . Nghĩ đến kết cục của Hạo Tuyết mới vừa rồi, trong lòng rất nhiều người đều không rét mà run, lập tức tự giác tìm cớ rời đi, trả lại không gian cho vợ chồng Cửu điện hạ.
Bất luận như thế nào, chuyện đêm nay làm cho bọn họ rút ra một kết luận, Cửu điện hạ thực che chở vị tân hoàng tử phi này, vô cùng che chở.
Muốn động đến tân hoàng tử phi, phải suy nghĩ đến phân lượng của Cửu điện hạ!
Đợi cho mọi người giải tán, đám người Hàn Lân cũng chuyển Hạo Tuyết đi, trong tân phòng chỉ còn lại hai người Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca.
Biết bản thân Nguyên Ca có nhiều thị phi, mà hoàng cung và hoàng thất lại thích nhất phàn cao đạp thấp, nên Vũ Hoàng Mặc đã sớm chuẩn bị tìm cái bè rất lớn lăn lộn một hồi, để cho người khác biết, hắn coi trọng Nguyên Ca, như vậy có thể vì Nguyên Ca đánh rớt rất nhiều phiền toái! Bởi vậy, nương theo chuyện Uyển phi, đá bay Hạo Tuyết, kinh sợ mọi người, sau đó ngoan độc xử trí Uyển phi, thủ đoạn tàn nhẫn thiết huyết như thế là muốn răn đe mọi người, tuy rằng không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn tính kế nhằm vào Nguyên Ca, nhưng ít ra trước khi tính kế Nguyên Ca, họ đều phải suy nghĩ phân lượng của Vũ Hoàng Mặc hắn!
Mà đồng thời, hắn cũng muốn thử phụ hoàng.
Nếu phụ hoàng không đồng ý hắn xử trí, hắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn đạt tới mục đích, làm cho người ta biết hắn duy hộ Nguyên Ca, không dám hành động thiếu suy nghĩ; mà nếu phụ hoàng đồng ý hắn xử trí, thì phải là trước mặt mọi người cho Nguyên Ca thể diện, có hắn và phụ hoàng hai người, người khác tất nhiên không dám bắt nạt Nguyên Ca. Hiện tại thoạt nhìn, suy đoán của hắn là chính xác, ba năm trước đây cái gọi là Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận, hẳn là có nội tình khác.
Cứ như vậy, hắn càng yên tâm.
Hiện tại, giải tán hết đám tân khách đáng ghét, rốt cuộc đến lúc hắn và Nguyên Ca động phòng hoa chúc! Vũ Hoàng Mặc nghĩ, đột nhiên tim đập gia tốc, lấy ra bảo kiếm chuẩn bị tốt bên cạnh, đảo ngược lại, sử dụng chuôi kiếm giở lên hỉ khăn, đột nhiên hô hấp bị kiềm hãm, chỉ cảm thấy giây phút này đất trời như đứng yên, sau đó nhẹ nhàng nhấc tay, mở ra hỉ khăn tinh xảo kia.
Hỉ khăn từ từ rơi xuống đất, lộ ra dung nhan Bùi Nguyên Ca xinh đẹp như hoa.
Chuyện Lưu Chuyển Hồng, nàng đã sớm đoán được Liễu quý phi tính toán. Nhưng mà Liễu quý phi không biết, kiếp trước Bùi Nguyên Ca chuyên kinh doanh sợi tơ thêu, bản thân lại là cao thủ, ngay cả điển cố tối nghĩa như ngọc lâu điểm thúy cũng biết, làm sao có thể không biết quy củ của Lưu Chuyển Hồng? Còn nữa, vô duyên vô cớ, cung nữ hầu hạ nàng ở Hinh Tú cung vừa vặn có sở trường về thêu, cố ý trêu chọc nàng dùng Lưu Chuyển Hồng, khi đó nàng đã biết Liễu quý phi đánh chủ ý gì, lập tức quyết định tương kế tựu kế.
Không phải nàng không muốn đại hôn thuận lợi tiến hành, nhưng so sánh với điều đó mà nói, có thể vạch trần bộ mặt Liễu quý phi tốt hơn.
Chuyện đêm nay, nhìn như không quan hệ với Liễu quý phi, nhưng Hạo Tuyết là cung nữ Hinh Tú cung, cùng với Uyển phi luôn miệng nói sổ sách nội khố ghi lại, cũng đã thực có thể nói rõ vấn đề. Hoàng đế tất nhiên sẽ nghi ngờ, tuy không có căn cứ nhưng ngờ vực đến Liễu quý phi có quyền chưởng cung, đối với nàng và Hoàng Mặc về sau mà nói, tất nhiên là có lợi, so sánh hai bên, hy sinh một chút đại hôn thuận lợi vẫn là đáng giá .
Bởi vì biết tân phòng sẽ xảy ra chuyện nên sau khi tiến vào hoàng cung, Bùi Nguyên Ca liền tiến vào trạng thái cảnh giới.
Bùi Nguyên Ca vẫn chỉ dùng một thái độ phi thường bình tĩnh đến đối mặt Uyển phi chỉ trích, ánh mắt của mọi người cùng với sự phát triển tình thế, bởi vậy tâm tính cũng vô cùng trầm tĩnh. Nhưng mà nghe được Vũ Hoàng Mặc nói câu kia "uống say, ở tân phòng nghỉ ngơi", lại nghe hắn đuổi mọi người rời đi, đợi cho tân phòng chỉ còn lại hai người, nàng mới rốt cục hốt hoảng nhận thấy đêm nay là đêm tân hôn của nàng, lập tức liền hoảng. Hơn nữa nhận thấy được khoảnh khắc Hoàng Mặc giở hỉ khăn có một chút khẩn trương, càng bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, trong lúc nhất thời gần như ngay cả tiếng tim đập của chính mình cũng có thể nghe được.
Bởi vậy, sau khi hỉ khăn được cởi bỏ, Vũ Hoàng Mặc nhìn thấy đó là bộ dáng Bùi Nguyên Ca thẹn thùng hiếm thấy.
Áo cưới tinh xảo của Bùi Nguyên Ca vốn đã làm Vũ Hoàng Mặc cảm thấy kinh diễm, mà Nguyên Ca lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ càng làm cho hắn cảm thấy lâng lâng như bay, dù sao đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc của hắn, không cần thiết lại khắc chế cái gì. Bởi vậy Vũ Hoàng Mặc thuận theo tâm ý chính mình cúi đầu hướng tới Bùi Nguyên Ca.
Nhận thấy được hơi thở Hoàng Mặc tới gần, tim Bùi Nguyên Ca đập càng thêm nhanh hơn, theo bản năng muốn trốn tránh.
"Nguyên Ca, đừng nhúc nhích!" Vũ Hoàng Mặc nói bên tai nàng, lập tức lại lần nữa đến gần.
Lần này Bùi Nguyên Ca cố nén không né tránh, Vũ Hoàng Mặc rốt cục như ý nguyện hôn đến đôi môi đỏ mọng hắn khát vọng đã lâu, xúc cảm mềm nhẹ mượt mà, giống như đá lửa nháy mắt đốt lên ngọn lửa trong lòng, không tự giác khát cầu càng nhiều. Dịu dàng mà tràn ngập ý độc chiếm xâm nhập, khiêu mở khớp hàm của nàng, hơi thở giao hòa lẫn nhau, ngươi truy ta đuổi. Tư vị kia ngọt lành mềm mại giống như thuốc phiện, làm cho Vũ Hoàng Mặc tham luyến không ngớt.
Rốt cuộc, Nguyên Ca trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, trở thành Nguyên Ca của hắn!
"Hoàng Mặc... ." Bùi Nguyên Ca bị Vũ Hoàng Mặc hôn sâu đến gần như không thở nổi, giọng nói yếu ớt, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, có cảm giác hư thoát phiêu phiêu chưa từng trải qua bao giờ, giống như đặt mình trong nước, thầm nghĩ cứ như vậy theo hắn trầm luân sa đọa.
Mà thanh âm nhuyễn miên suy yếu như vậy tựa như dụ hoặc, khiến Vũ Hoàng Mặc muốn được càng nhiều.
Tháo ra mũ phượng nặng nề trầm trọng, nhổ xuống trâm vàng Nguyên Ca dùng để búi tóc, tóc đen như tơ lụa lập tức xõa xuống, tôn lên ánh mắt mê ly của Bùi Nguyên, hai gò má choáng váng đến bỏ bừng, có một loại phong tình đến kinh người. Mà Vũ Hoàng Mặc lập tức bị Nguyên Ca như vậy mị hoặc, nhẹ nhàng đỡ nàng ngã xuống giường, ngón tay vẽ ra hình dáng hai gò má duyên dáng, chuyển đến cổ đi xuống dần dần vào trong vạt áo.
Tay hắn như mang theo lửa nóng, sờ đến chỗ nào Bùi Nguyên Ca cảm thấy máu ở chỗ đó đều bốc cháy.
"Hoàng Mặc... . Đừng... Nóng quá... . Khó chịu... ." Bùi Nguyên Ca chưa bao giờ biết, thì ra thân thể và linh hồn của chính mình dễ dàng bị một người khống chế như vậy, hoàn toàn vô lực kháng cự hắn âu yếm và khiêu khích, giống như chỉ cần là hắn, chẳng sợ chỉ là chạm nhẹ một cái, cũng làm cho lý trí nàng hỏng mất, chỉ có thể theo cảm giác nguyên thủy, bị hắn vuốt ve hoàn toàn nở rộ, theo mỗi một động tác của hắn nhẹ nhàng nhảy múa.
Nàng mơ mơ màng màng nói, hoàn toàn không biết chính mình đang nói gì.
Nghe được Nguyên Ca nói "khó chịu", Vũ Hoàng Mặc hơi kinh hãi, tỉnh táo lại từ trong mê tình, nghĩ đến chính mình bởi vì quá mức khát thiết mà làm Nguyên Ca bị thương, nhưng nhìn thấy bộ dáng Nguyên Ca, liền biết nàng chỉ là vô ý thức nói chuyện, hắn yên tâm đồng thời cũng cảm thấy vui sướng tự đáy lòng. Thì ra không phải chỉ có hắn mong mỏi tiếp cận Nguyên Ca, đối với hắn tới gần và lửa nóng, Nguyên Ca cũng đồng dạng cảm giác được động tình, điều này làm cho hắn cảm thấy vui vẻ hơn so với bất kỳ điều gì khác.
Giống như hắn yêu Nguyên Ca thật sâu, Nguyên Ca đối với hắn cũng giống vậy!
"Nguyên Ca, nàng yên tâm, ta sẽ không thương tổn nàng!" Vũ Hoàng Mặc dịu dàng nói, lại vẫn theo bản năng nhẹ hơn động tác, tay trái tìm được nút thắt bên hông nàng, mềm nhẹ cởi bỏ đai lưng, chậm rãi cởi ra áo cưới của nàng.
Da thịt ấm áp chạm được hơi lạnh không khí, Bùi Nguyên Ca rốt cục hơi thanh tỉnh một chút, mở to mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc cùng với ánh mắt thâm tình, lập tức lại lạc vào trong đôi mắt lấp lánh sóng nước liễm diễm, một hồi lâu mới nhận thấy được tình huống của bản thân, nhất thời xấu hổ cực kỳ, muốn che lấp lại vô lực giãy giụa, chỉ có thể nhẹ giọng hô: "Hoàng Mặc... . tắt nến đi ... . thả màn xuống... ."
"Được." Biết Nguyên Ca thẹn thùng, Vũ Hoàng Mặc săn sóc buông xuống màn trướng thêu nhị tiên hòa hợp.
Nhưng hắn không có tắt nến, dù sao hắn chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, không biết phải làm sao mới có thể đủ lấy lòng Nguyên Ca, bởi vậy cần nhờ ánh sáng nhạt của nến đỏ xuyên thấu qua màn che chú ý tình hình của Nguyên Ca, lúc không thỏa có thể phát hiện kịp thời. Hắn tinh tường biết, bắt đầu từ ba năm trước, hắn luôn luôn mong mỏi một ngày này, sợ chính mình một cái không cẩn thận sẽ làm Nguyên Ca bị thương.
Thấy trong phòng tối hơn rất nhiều, hơn nữa tay Vũ Hoàng Mặc vẫn như cũ đi tới đi lui trên thân thể nàng, Bùi Nguyên Ca cũng không nhận thấy được điểm ấy, rất nhanh lại lâm vào mê tình.
Trên hồng trướng hiện lên nhợt nhạt bóng dáng hai người giao điệp lẫn nhau, trong bầu không khí tràn ngập tưởng niệm và yêu say đắm, rốt cuộc hòa hợp nhất thể.
...
Hồi lâu, hai người trong trướng mới tỉnh táo lại từ trong mê tình, nghĩ đến mới vừa rồi Nguyên Ca không khoẻ, Vũ Hoàng Mặc nhịn không được lại hỏi: "Nguyên Ca, nàng có tốt hơn chưa? Có phải còn rất đau hay không?" Hắn đã hết toàn lực nhẹ nhàng, nhưng mà khi đó biểu tình của Nguyên Ca vẫn có vẻ rất đau, sợ tới mức hắn luống cuống tay chân, trong lòng hận không thể đập nát cửa hàng bán đông cung đồ không còn một mảnh.
Nói cái gì đau một chút thì tốt rồi, quả thực là nói hươu nói vượn, rất không có trách nhiệm!
Cũng may sau đó biểu tình của Nguyên Ca dịu đi một chút, mới làm cho hắn hơi yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng như cũ.
Bị hắn hỏi vấn đề tư mật, hai người vẫn đang ở trạng thái không mặc quần áo, nhất thời vẻ mặt Bùi Nguyên Ca đỏ bừng, nghĩ muốn tránh đi vấn đề xấu hổ này, nhưng nhìn bộ dáng Hoàng Mặc thân thiết lo lắng, rõ ràng thực để ý tình huống của nàng, chỉ có thể đầy mặt đỏ bừng địa gật đầu, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, chàng không cần lo lắng."
Nhìn bộ dáng Hoàng Mặc như trút được gánh nặng, đột nhiên Bùi Nguyên Ca lại cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc.
Hắn coi trọng cảm giác của chính mình, không muốn nàng có chút tổn thương và không khoẻ, trên đời này có thể có bao nhiêu nữ tử được như nàng chứ?
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca bỏ qua một chút ngượng ngùng, lại gật gật đầu, nói: "Thật sự tốt hơn nhiều."
Vũ Hoàng Mặc rốt cục yên tâm, cong mi cười.
Nhìn ánh nến đỏ rực ngoài trướng, Bùi Nguyên Ca mơ hồ nhớ tới cái gì, lại bắt không được: "Đợi chút, Hoàng Mặc, chúng ta có phải quên mất chuyện gì hay không?" Hơn nữa, hẳn là chuyện rất quan trọng!
"Đúng rồi, nàng nói như vậy, ta cũng cảm thấy giống như không đúng chỗ nào... ." Vũ Hoàng Mặc lẩm bẩm.
Ánh mắt hai người bỗng nhiên đối diện, đều có chút cứng ngắc, lập tức trăm miệng một lời nói: "Chúng ta không uống ly rượu giao bôi!"
Ngay sau đó, hai người luống cuống tay chân ngồi dậy, nghĩ đến thân thể Nguyên Ca còn có chút khó chịu, Vũ Hoàng Mặc cường ngạnh đặt nàng ở trên giường, nói: "Nàng chớ lộn xộn, ta đi lấy ly rượu lại đây. Nàng yên tâm, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, chỉ cần chúng ta uống xong rượu giao bôi, không ai biết chúng ta quên!" Nói xong, mặc vào áo khoác nhấc lên trướng mà ra, lấy hai ly rượu giao bôi trên bàn đã sớm chuẩn bị tốt, cầm vào trong trướng, đưa một ly rượu cho Nguyên Ca, bản thân cầm một chén khác.
Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên lại nhịn không được bật cười, trước động phòng sau uống rượu giao bôi, đêm động phòng hoa chúc của hai người bọn họ cũng quá hỗn loạn. Nhưng dù sao Nguyên Ca cũng là nữ tử, cười thì cười, nhớ tới vừa rồi hoang đường lại nhịn không được đỏ mặt, cúi đầu.
"Nguyên Ca, ta rất vui vẻ, bởi vì từ hôm nay trở đi nàng cuối cùng trở thành thê tử của ta!" Vũ Hoàng Mặc vươn tay cầm ly rượu, quấn lấy tay Nguyên Ca, nghiêm túc nhìn nàng, trong đôi mắt tràn ngập nhu tình và vui sướng: "Nguyên Ca, ta yêu nàng!" Nói xong, hai tròng mắt sáng quắc nhìn Bùi Nguyên Ca, trong mắt chờ đợi và khát vọng quá rõ ràng.
Bùi Nguyên Ca cũng mỉm cười, không có chút nào do dự và khước từ, dịu dàng nói: "Hoàng Mặc, ta cũng yêu chàng!"
Hai người đưa tình dừng ở đây, đồng thời ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén nhẵn mịn thuần hậu.