Editor: Vy Vy 1505
Mà bên cạnh cỗ kiệu của nàng, Vạn Quan Hiểu một thân quan phục diện mạo hiên ngang bước xuống, tới trước kiệu đỡ lấy Bùi Nguyên Dung, biểu hiện vô cùng ân ái, sau đó hai người dắt tay đi về phía cửa chính Bùi phủ.
Bùi phủ hộ vệ đánh giá hai người trước mắt này chắc là một đôi vợ chồng.
Chỉ thấy nàng kia một thân áo gấm đỏ nhạt mới tinh, váy lan tử la bát bước, trên đầu cài trâm vàng ròng khảm trân châu phượng thoa, tô son điểm phấn, tuy rằng mới nhìn xem như đẹp đẽ quý giá, nhưng tổng thể lộ ra phong cách nhà giàu mới nổi, giống như mới vội vàng mua sắm quần áo trang sức; mà nam tử mặc quan phục võ tướng tòng lục phẩm, hẳn là chức quan nhàn tản sau khi đậu khoa cử, chưa từng được giao nhiệm vụ gì quan trọng. Như vậy thoạt nhìn, hẳn là vợ chồng vì vừa khảo trúng khoa cử, muốn đến nhờ vả lão gia cầu đường làm quan rộng mở!
Những hộ vệ này vốn là thân binh thuộc hạ của Trịnh Sào, sau lại đi theo Bùi Chư Thành, đều là người thẳng tính, khinh thường nhất là thư sinh nghèo kiết hủ lậu cả ngày chỉ biết luồn cúi, liền không chút khách khí nói: "Vị đại nhân này, hôm nay là ngày tứ tiểu thư nhà ta lại mặt về thăm, lão gia phân phó không tiếp khách lạ. Nếu ngài muốn gặp lão gia nhà ta, xin mời ngày khác lại đến?"
Nghe vậy, Bùi Nguyên Dung lập tức giận dữ, một cước đá lên người hộ vệ, vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Hai con chó trông cửa các ngươi mù rồi sao, ở đây nói hươu nói vượn cái gì? Biết ta là ai không? Ta chính là Bùi phủ tam cô nãi nãi, hôm nay tứ muội muội ta về lại mặt, ta cố ý cùng với vị hôn phu trở về thăm hỏi. Lại dám xem ta như khách lạ? Chờ ta nói cho phụ thân và tứ muội muội, xem họ có đánh gãy chân các ngươi hay không!"
Nghe được lời của nàng, hai gã hộ vệ ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau, thế nhưng ngay cả một cước này của Bùi Nguyên Dung cũng không tránh khỏi.
Thời gian bọn họ theo Bùi Chư Thành chưa lâu, lúc ấy Bùi Nguyên Dung đã sớm xuất giá, căn bản chưa từng gặp qua tam tiểu thư. Mà bởi vì Bùi Chư Thành căm tức thất vọng với Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu, cũng không nhắc tới đứa con gái này. Cho nên nghe được nàng tự xưng là Bùi phủ tam tiểu thư, hai gã hộ vệ đều cảm thấy khó có thể tin, vị Bùi tam tiểu thư này là từ đâu nhảy ra vậy? Hơn nữa, Bùi nhị tiểu thư ôn hòa nhu thuận, Bùi tứ tiểu thư nhạy bén trí tuệ, lại đều rất rộng lượng với hạ nhân, phụ nhân trước mắt này lời nói thô lỗ, hành vi lỗ mãng, làm sao giống tỷ muội với Bùi nhị tiểu thư và Bùi tứ tiểu thư?
Thấy vẻ mặt hai gã hộ vệ không tin, Vạn Quan Hiểu âm thầm nhíu mày.
Bùi Nguyên Dung thật sự là ngu ngốc, lúc này lại còn ngang ngược, điểm nào giống xuất thân tiểu thư thiên kim? Cũng khó trách hai gã hộ vệ này nghi hoặc. Hơn nữa hắn và Bùi Nguyên Dung đoạn tuyệt quan hệ với Bùi phủ đã lâu, lúc này muốn tới tu bổ quan hệ, phải nên cụp đuôi làm người, quan hệ hòa hảo với tất cả mọi người Bùi phủ mới đúng, sao có thể còn chưa vào cửa trước hết đã đắc tội Bùi phủ hộ vệ? Phải biết rằng, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, nếu trong lòng những người này tồn hận ý, hợp nhau ngáng chân hắn, lúc đó càng thêm khó làm!
Bùi Nguyên Dung chết tiệt, trước khi ra cửa đã dặn dò nàng phải cẩn thận, không thể lỗ mãng, kết quả ngay từ đầu liền gây ra rắc rối!
Trong lòng Vạn Quan Hiểu thầm hận, nhưng cũng không thể biểu lộ, trên mặt bày ra ý cười, ôn hòa nói: "Hộ vệ đại ca, chuyết kinh thật sự là Bùi phủ tam tiểu thư, lần này nghe nói nhạc phụ đại nhân hồi kinh, tứ muội muội lại xuất giá, cố ý đến chúc mừng. Làm phiền hai vị hộ vệ đại ca thông báo một tiếng, cảm ơn vô cùng!" Nói xong, mặt không biến sắc từ trong tay áo lấy ra hai thỏi bạc, phân biệt đặt vào tay hai người.
"Đừng làm vậy, Bùi phủ chúng ta không có quy củ này!"
Thấy bộ dáng Vạn Quan Hiểu luồn cúi, trong lòng hai gã hộ vệ càng thêm khinh thường, nhưng mà nghe lời hắn ngôn chi chuẩn xác, cũng có chút không xác định, liếc mắt lẫn nhau, một người liền đi vào thông báo.
Nghe nói Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu tới cửa, Bùi Chư Thành lập tức hiểu được hai người đánh chủ ý gì.
Lúc ông hồi kinh, bọn họ không đến bái kiến; khi Ca nhi thêm trang, ngay cả Xảo nhi xa gả Quan Châu cũng chạy trở về, Bùi Nguyên Dung thân ở kinh thành lại làm bộ như không biết, ngay cả lúc Ca nhi xuất giá cũng không lại đây chúc mừng. Hiện tại Ca nhi và Cửu điện hạ lại mặt nhận thức, lại ba ba vội vàng đến, không phải là muốn leo lên tầng này quan hệ với Cửu điện hạ sao? Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung xem Bùi Chư Thành ông là đồ ngốc, có thể tùy ý khi nhục như vậy sao?
"Làm cho bọn họ cút đi, ta không có con gái, con rể như bọn họ!" Bùi Chư Thành giận tím mặt, quát.
Hộ vệ ra cửa trên mặt vô cùng khó coi, lạnh như băng nói: "Lão gia nhà ta nói, thỉnh hai vị rời đi, ông ấy không có cửa thân thích này!"
Lúc trước hắn và Bùi Nguyên Dung làm chuyện mất mặt, trăm phương nghìn kế leo lên cửa hôn nhân này, sau lại bởi vì Bùi Chư Thành bị tước chức mà hối hôn, nhiều năm không thư từ qua lại, hiện tại cố ý trở về nhận thân, với tính tình của Bùi Chư Thành, tất nhiên sẽ không cho phép. Tuy rằng Vạn Quan Hiểu sớm có dự cảm, nhưng trong lòng vẫn ôm vạn nhất may mắn, hiện tại nghe xong lời hộ vệ trong nói, biết một chút hy vọng giải hòa cuối cùng cũng không có, không khỏi thất vọng dị thường.
Hộ vệ nhắn dùm lời nói còn khó nghe như thế, Bùi Chư Thành nguyên văn nhất định càng thêm không chịu nổi.
Nhưng mà, hôm nay là ngày Cửu điện hạ và Bùi tứ tiểu thư lại mặt, cũng giới thiệu cho Cửu điện hạ nhận thức thân thích bên vợ, nếu hôm nay hắn không thể đi vào Bùi phủ, căn bản không lộ diện trước mặt Cửu điện hạ, vậy sau này Cửu điện hạ tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn là anh em cột chèo.
Vạn Quan Hiểu nghĩ, trong đôi mắt xẹt qua một chút ngoan độc.
Vốn mọi người đều có thể cho nhau bậc thang bảo trì thể diện, tính tình Bùi Chư Thành cứng rắn như vậy, cũng chỉ có thể nháo ầm ĩ, biến thành mọi người đều mất mặt mới có thể làm cho Bùi Chư Thành và Cửu điện hạ không thể không thừa nhận hắn là thân thích. Chỉ cần có một tầng quan hệ như vậy, mà hắn cũng có năng lực kinh doanh thỏa đáng, muốn mưu một chức quan tốt vẫn có hi vọng.
Vạn Quan Hiểu đã định chủ ý, lui ra phía sau hai bước, nhìn Bùi Nguyên Dung và Bùi phủ hộ vệ dây dưa không ngớt, cũng không cản lại.
"Đám nô tài các ngươi mắt chó xem người thấp, ngay cả ta cũng dám ngăn đón! Ta chính là Bùi phủ tam tiểu thư, đây là nhà của ta, ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi vào?" Bùi Nguyên Dung vốn lỗ mãng xúc động, sau khi gả cho Vạn Quan Hiểu lại bị tức giận không ít, càng thêm thô lỗ không có lễ nghi. Hiện tại biết Bùi phủ và Bùi Nguyên Ca là lớn nhất dựa vào của mình, nếu hôm nay ngay cả cửa Bùi phủ cũng không vào được, sau khi trở về Vạn Quan Hiểu nhất định sẽ lại không để ý tới nàng, đến lúc đó tình hình của nàng lại quay về bộ dáng ba năm này.
Mấy ngày trước nàng chỉnh mấy sủng thiếp của Vạn Quan Hiểu đến gà bay chó sủa, nếu lại để cho các nàng ấy đắc thế, chỉ sợ nàng càng thêm thê thảm nghèo túng!
Bởi vậy, Bùi Nguyên Dung một chút cũng không bận tâm thể diện, cứ như vậy gân cổ lên gào.
Ba ngày trước, Bùi phủ tứ tiểu thư phong phong quang quang gả cho Cửu điện hạ, hôm nay chính là ngày lại mặt, chuyện ấy mọi người kinh thành đã sớm biết. Náo nhiệt ai cũng thích xem, bởi vậy, sớm có người chờ chung quanh ngã tư đường xem náo nhiệt, mắt thấy nhanh đến giờ, trước cửa Bùi phủ lại tranh cãi ầm ĩ, có ai mà không tò mò? Bởi vậy quần chúng đều dần dần bị tiềng ồn ào hấp dẫn, xúm lại càng ngày càng nhiều.
Thấy thời cơ đã đến, Vạn Quan Hiểu bỗng nhiên đi qua, dùng ngữ điệu ôn hòa lại có thể đủ cho người chung quanh đều nghe được nói: "Phu nhân, coi như thôi đi! Tuy rằng nàng cũng là Bùi phủ tam tiểu thư, nhưng dù sao cũng là thứ xuất, vi phu lại không biến tiến thủ, tuy khảo trúng tiến sĩ nhưng vẫn không có quan chức. Lúc trước nhạc phụ đã không thích vi phu, nay tứ muội muội gả cho Cửu điện hạ..." Dừng một chút, tiếp tục nói: "Hôm nay dù sao cũng là ngày lành tứ muội muội lại mặt, chúng ta đến cũng vì muốn làm hết bổn phận con gái con rể, nếu nhạc phụ đại nhân không thích nhìn thấy chúng ta, vẫn là đi về trước đi!"
"Dựa vào cái gì? Ta là Bùi phủ tiểu thư, Bùi Nguyên Ca cũng vậy, chẳng lẽ bởi vì nàng gả cho Cửu điện hạ thì quý giá hơn so với ta hay sao? Dựa vào cái gì ngay cả cửa cũng không cho ta đi vào?" Bùi Nguyên Dung làm sao chịu nghe khuyên? Lúc này hét lớn hô to nói.
"Suỵt, phu nhân nàng nhỏ tiếng chút!" Vạn Quan Hiểu không tán thành nói: "Việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài, đó dù sao cũng là phụ thân nàng, nhạc phụ của ta, nàng ồn ào như vậy để cho người nghe được sẽ nghĩ sao? Mau theo vi phu rời đi, đừng ảnh hưởng danh dự của nhạc phụ đại nhân và tứ muội muội! Nàng yên tâm, sẽ một ngày, vi phu nhất định sẽ trở nên nổi bật, sẽ không để cho phu nhân chịu ủy khuất bực này."
Hắn nói những câu uyển chuyển biết lễ, khắp nơi vì người khác suy nghĩ, cũng đã thần không biết quỷ không hay đổi trắng thay đen mọi chuyện.
Cứ như vậy nghe vào tai quần chúng vây xem, liền biến thành Bùi Chư Thành ngại bần yêu phú, bởi vì con rể không phát đạt mà ghét bỏ hắn, nay có con rể như Cửu điện hạ, mắt càng thêm cao, thế nhưng ngay cả cửa cũng không cho con rể đi vào. Mà Vạn Quan Hiểu mặc dù thân trong nghịch cảnh, vẫn tự lập tự cường, khinh thường leo lên nhà vợ, khí khái ngạo nghễ, đạo đức quân tử.
Nhân phẩm cao thấp, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
Mắt thấy vẻ mặt quần chúng chung quanh nhìn về phía Vạn Quan Hiểu đều mang theo đồng tình và tán thưởng, nhìn về Bùi phủ lại là khinh thường và hèn mọn, hai hộ vệ chung quy không ngốc, cũng biết sự tình có chút khó giải quyết, nếu là thực để vị tam cô gia này rời đi, chỉ sợ lời đồn rất nhanh sẽ truyền khắp kinh thành, đều thực bất lợi với lão gia và tứ tiểu thư, bởi vậy cho nhau một ánh mắt, một người lại chạy vào thông báo.
Nghe nói Vạn Quan Hiểu lại dám đùa giỡn thủ đoạn vô lại, Bùi Chư Thành tức giận đến cả người phát run.
Thư Tuyết Ngọc cũng tức giận thực, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày Nguyên Ca lại mặt, nếu huyên quá lớn chung quy khó coi, cũng có chút xui xẻo. Nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể nhịn xuống, khuyên nhủ: "Lão gia, Nguyên Ca và Cửu điện hạ cũng sắp tới trước cửa, nếu là thực nháo gặp chuyện không may, chẳng phải là để Nguyên Ca bị xui? Dù sao bọn họ thật là con gái và con rể Bùi phủ, lan truyền ra ngoài không tốt. Hay là cho bọn họ tiến vào trước, việc nhà chúng ta chậm rãi lại xử trí, bất luận như thế nào cũng đừng làm cho Nguyên Ca mất mặt!"
Làm sao Bùi Chư Thành không biết đạo lý này, chỉ là nhịn không được cơn tức.
Chỉ chốc lát sau, hộ vệ lại chạy như bay ra, nói: "Lão gia nhà ta nói, thỉnh tam tiểu thư và tam cô gia vào đi!"
Hừ, nếu Bùi Chư Thành sớm thức thời như vậy, không phải chuyện gì đều không xảy ra sao? Không nên huyên náo mọi người mất mặt rất khó coi! Vạn Quan Hiểu thấy mục đích đạt tới, trong lòng âm thầm đắc ý. Nhưng mà, vừa rồi hắn còn biểu hiện có cốt khí như vậy, nay Bùi Chư Thành tuy rằng cho hắn đi vào, hắn cũng không thể đáp ứng quá nhanh, nếu không khó tránh khỏi khiến người ta khả nghi, cố ý sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Không cần, Vạn Quan Hiểu ta hèn mọn, sợ làm bẩn Bùi phủ, không dám đi vào!"
Vẻ mặt cao ngạo, hơn nữa mặt mày tuấn tú, cũng có vẻ rất có cốt khí, khiến người ta có ấn tượng tốt, trong lúc nhất thời rất nhiều người lên tiếng ủng hộ.
Mà đúng lúc này, xe ngựa của Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca cũng đến gần Bùi phủ, nghe được bên ngoài nhao nhao ồn ào, trong lòng Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc cảm thấy kỳ quái. Vũ Hoằng Mặc xốc lên rèm cửa sổ, thấy một vòng người vây quanh bên ngoài Bùi phủ, giống như rộn ràng nhốn nháo tranh chấp gì đó, nhíu mày, nói: "Hàn Lân, đi hỏi thăm xem sao lại thế này?"
Hàn Lân lĩnh mệnh rời đi.
Mà đôi mắt trong suốt như nước của Bùi Nguyên Ca nháy mắt thấy được Vạn Quan Hiểu dõng dạc trước cửa Bùi phủ, nhìn xem tình hình chung quanh, đại khái đoán nguyên do chuyện xảy ra, âm thầm cười lạnh. Lúc trước Vạn Quan Hiểu vì leo lên Bùi phủ, trăm phương nghìn kế cùng Bùi Nguyên Dung thông đồng, kết quả bởi vì phụ thân bị giáng chức thất sủng mà vắng vẻ bất hòa, nay thấy Bùi phủ thịnh vượng lại muốn dán lên kiếm chỗ tốt, còn bày ra chính mình phẩm cách cao thượng, lộ vẻ Bùi phủ có lỗi với hắn!
Trên trời dưới đất làm gì có chuyện tốt như vậy?
Chỉ chốc lát sau Hàn Lân bẩm báo càng chứng thực phán đoán của nàng.
Đối với chuyện của Vạn Quan Hiểu, Vũ Hoằng Mặc vẫn biết một hai, thậm chí có một số việc là hắn từ giữa thúc đẩy, hiện tại nghe nói Vạn Quan Hiểu đổi trắng thay đen, hắt nước bẩn lên người Bùi phủ, hơn nữa, lại cố ý chọn ngày Nguyên Ca lại mặt nháo chuyện, cố ý cho Nguyên Ca ngột ngạt, ý định lợi dụng quan hệ với Nguyên Ca, muốn mượn cơ hội bức bách, làm cho hắn và Bùi phủ thừa nhận thân thích này... . Hừ, dưới bầu trời này người vừa có thể trêu chọc hắn đen đủi, vừa có thể chiếm tiện nghi của hắn, chỉ sợ còn chưa sinh ra đâu!
Trong lòng Vũ Hoằng Mặc cười lạnh, nói với Bùi Nguyên Ca: "Nguyên Ca, nàng chờ một lát, ta sẽ thu thập hắn rất nhanh!"
"Không cần, Hoằng Mặc, chàng đi chẳng phải là cho hắn mặt mũi sao?" Bùi Nguyên Ca lạnh lùng thốt.
Nàng khổ tâm mưu hoa lâu như vậy, vì làm cho Vạn Quan Hiểu thê thảm nghèo túng, trơ mắt nhìn tiến sĩ cùng khoa với hắn từng bước thăng chức, hắn lại ngay cả một chuyện cũng lĩnh không được, thứ mình muốn nhất rõ ràng gần như vậy, lại cố tình không chiếm được! Nàng vốn có mục đích như vậy, làm sao có thể để cho Vạn Quan Hiểu leo lên Bùi phủ, nương thế của nàng thăng chức rất nhanh?
Hừ, nghĩ thuận miệng nói mấy câu là có thể đổi trắng thay đen? Chẳng qua là phụ thân cố kỵ mặt mũi của ta, không muốn nháo lớn thôi, nhưng nếu để cho ta nhìn thấy, Vạn Quan Hiểu ngươi muốn nháo, vậy nhìn xem đến cuối cùng ai mới là người mất hết mặt mũi?
Phát hiện thái độ Nguyên Ca khang khác, trong lòng Vũ Hoằng Mặc hơi kỳ quái. Rất lâu trước đó, hắn đã mơ hồ cảm thấy Nguyên Ca giống như phá lệ thống hận Vạn Quan Hiểu, nhưng bất luận hắn tra thế nào cũng tra không ra hai người này từng có khúc mắc gì. Nhưng cũng không sao cả, dù sao Nguyên Ca thống hận Vạn Quan Hiểu chứ không phải có liên quan gì khác, nếu Nguyên Ca không muốn nói, hắn cũng không hỏi tới. Dù sao người Nguyên Ca chán ghét, hắn tất nhiên không hề nghi ngờ giúp đỡ chỉnh chết.
"Hàn Lân, đi đối phó hắn!"