Đích Nữ Vô Song

Editor: Vy Vy 1505

Lý Tiêm Nhu cảm thấy nàng và Nguyên Ca đều là người bị dính thị phi, lại trước sau đại hôn, Thất điện hạ vắng vẻ thô bạo với nàng, mà Cửu điện hạ lại yêu Nguyên Ca như trân bảo, tương phản rõ ràng quả thực giống như một cây gai chặt chẽ trát trong lòng nàng. Bùi Nguyên Ca và Cửu điện hạ càng hạnh phúc, càng hiện rõ nàng ảm đạm nghèo túng, thê lương bi thương.

Về phần Lý Minh Tâm, thấy Cửu điện hạ ngay cả nhìn cũng chưa nhìn nàng, chỉ lo ôm Bùi Nguyên Ca khanh khanh ta ta, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu chua xót ghen tị.

Nàng đang muốn quát mắng, lại bị Lý Tiêm Nhu giữ chặt, lắc lắc đầu với nàng.

Tuy rằng phu thê thân thiết trước mặt mọi người không quá hợp quy củ, nhưng cho đến bây giờ Cửu điện hạ chưa bao giờ là người tuân thủ quy củ, lại đang ở phòng ngủ của hai người, Bùi Nguyên Ca còn nói chính mình thân thể suy nhược chân mềm, vậy Cửu điện hạ săn sóc Cửu hoàng tử phi ốm yếu, bế nàng lên giường cũng không phải chuyện gì lớn. Nếu thực để cho Lý Minh Tâm nháo ầm ĩ, cuối cùng mất mặt sẽ chỉ là các nàng! Mà Bùi Nguyên Ca thậm chí sẽ lấy chuyện này làm lý do, không cho các nàng sau này lại lui tới Xuân Dương cung, vậy sẽ tổn thất lớn.

Lý Minh Tâm vốn không để Lý Tiêm Nhu vào mắt, nhưng bị nàng lôi kéo vẫn là nhịn xuống, chỉ là hai mắt gần như phun ra lửa.

Vũ Hoàng Diệp biết tính tình Lý Minh Tâm xúc động lỗ mãng, không có bao nhiêu tâm cơ, Vũ Hoàng Mặc lại có tình cảm sâu nặng với Bùi Nguyên Ca, nếu để cho Lý Minh Tâm đi nháo, tuyệt đối không có khả năng ảnh hưởng đến hai người mảy may. Bởi vậy, trước khi đi, hắn cố ý dặn dò Lý Minh Tâm, muốn nàng thật sự nghe lời Lý Tiêm Nhu nói, tất nhiên hắn sẽ nghĩ biện pháp mưu tính vì nàng, khiến nàng gả cho Cửu điện hạ, nếu không vâng lời, hắn sẽ không bao giờ xen vào chuyện này nữa.

Bế Bùi Nguyên Ca lên giường, Vũ Hoàng Mặc giúp nàng đắp chăn, dịch góc chăn cẩn thận, động tác dịu dàng săn sóc.

"Nếu biết ta lo lắng, nàng nên nghỉ ngơi thật nhiều, mau nhanh chóng dưỡng tốt thân thể." Một tay Vũ Hoàng Mặc xoa hai má nàng, tay kia vẫn nắm tay Bùi Nguyên Ca, nương chăn mỏng che lấp, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại như không xương, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong lưu, vẻ mặt lại nghiêm trang: "Nhớ đến hôm nay nàng bị bệnh, lúc lâm triều ta đều không yên lòng, chỉ một lòng nhớ thương bệnh tình của nàng. Hôm qua đều do ta, mới làm hại nàng hôm nay sinh bệnh, Nguyên Ca, nàng sẽ không trách ta có phải không?" Nói xong, đôi mắt liễm diễm tối tăm, giống như thật sự áy náy lo lắng.

Lời này đường hoàng, chính là nói Bùi Nguyên Ca vì hắn làm lụng vất vả mà bị bệnh, tình thâm ý trọng với hắn.

Nhưng làm sao Bùi Nguyên Ca lại không nghe ra hắn nói lời ái muội, tối hôm qua còn không phải là bởi vì Vũ Hoàng Mặc thú tính nổi dậy, mới có thể làm hại nàng sáng nay không thể rời giường sao? Cái tên này lại dám nương theo hoàn cảnh mà đùa giỡn nàng? Bùi Nguyên Ca khó tránh khỏi có chút bực bội xấu hổ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Lý Minh Tâm ở bên cạnh tức giận xanh mét, lại cảm thấy trong lòng rất khoái, nhìn lại Vũ Hoàng Mặc đắc ý, giống như chắc chắc nàng sẽ không vạch trần hắn trước mặt mọi người, chỉ có thể nhẫn nại.

Hừ, hắn biết bắt nạt nàng, chẳng lẽ nàng không thể phản công sao?

Nghĩ, Bùi Nguyên Ca trên mặt hiện lên ý cười, mặt mày doanh doanh như nước, liếc mắt đưa tình nhìn Vũ Hoàng Mặc, thấp giọng ngượng ngùng nói: "Xem Hoàng Mặc chàng nói kìa, ta là thê tử của chàng, hầu hạ chàng, chăm sóc chàng là bổn phận của ta, huống chi chàng tốt với ta như vậy, cho dù lại làm lụng vất vả hơn nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ lo lắng không thể làm chàng hài lòng, đáp lại tấm lòng chàng dành cho ta, làm sao ta có thể trách chàng chứ?"

Nói xong, ỷ vào có chăn mỏng che lấp, người khác nhìn không tới, nàng chợt lớn gan, vẽ xoắn ốc trong lòng bàn tay Vũ Hoàng Mặc, tràn ngập ý khiêu khích.

Vũ Hoàng Mặc đột ngột nắm chặt tay, giữ chặt bàn tay quấy rối của Nguyên Ca lại.

Nha đầu này, thật sự học hư!

Nhìn vẻ mặt nàng giống như hàm súc nhu uyển, kỳ thực ánh mắt bảy phần kiều mỵ, lại nghe nàng mềm mại đáp lại lời nói ái muội, bộ dáng dục nghênh còn cự, thẹn thùng vô hạn, trong lòng Vũ Hoàng Mặc sớm ngứa ngáy, hơn nữa tay nàng còn khiêu khích hắn dưới lớp chăn, Vũ Hoàng Mặc càng cảm thấy máu cả người đều bốc cháy, hận không thể cứ như vậy đặt Nguyên Ca dưới thân, bừa bãi trìu mến.

(Dục nghênh còn cự : Thích muốn chết mà còn làm bộ từ chối)

Cố tình còn có đám người Lý Tiêm Nhu ở bên cạnh chướng mắt, còn nữa, hắn nhịn mấy ngày, tối hôm qua làm càn, thân thể Nguyên Ca chỉ sợ cũng không thể thừa nhận.

Nha đầu kia xem chuẩn điểm ấy nên mới cố ý trêu chọc hắn!

Trong lòng Vũ Hoàng Mặc vừa ngứa ngáy, vừa tức giận lại vừa vui sướng, nhìn chằm chằm bộ dáng Nguyên Ca đắc ý dào dạt, thật sự yêu cực kỳ nàng như thế này.

"Nguyên Ca không trách ta là tốt rồi, vậy chờ nàng khỏe hẳn hãy từ từ hầu hạ chăm sóc ta, không vội!" Vũ Hoàng Mặc cười, vẻ mặt tự nhiên cúi người hôn nhẹ lên môi Nguyên Ca trước mặt Lý Tiêm Nhu và Lý Minh Tâm, sau đó ngẩng đầu, nhìn mặt Nguyên Ca trở nên đỏ bừng, trong lòng rất đắc ý. Cũng không ngẫm lại Vũ Hoàng Mặc ta là loại người nào? Trên đời này ta là người không tuân thủ quy củ nhất, người phóng túng đàng hoàng nhất, hàng năm bị ngự sử buộc tội nhiều nhất, có chuyện gì mà ta không dám làm chứ? Hừ hừ, nghĩ rằng chuyện nhỏ như vậy có thể trêu đùa ta, đạo hạnh quá thấp rồi!

"Hoàng Mặc chàng ——" hai má bạch ngọc của Bùi Nguyên Ca nhất thời hồng như ráng chiều.

Vũ Hoàng Mặc mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt kia rõ ràng đang nói ‘có bản lĩnh nàng cứ việc hôn ngược lại, ta vui vẻ nhận’!

Tên này, đúng là không biết xấu hổ, vô lại, vô liêm sỉ, hỗn đản... . Bùi Nguyên Ca âm thầm mắng, tay dưới chăn hung hăng nhéo Vũ Hoàng Mặc một chút, hắn cũng quá làm càn, lại dám hôn nàng trước mặt mọi người ... Người này chính là ỷ vào da mặt dày, khi dễ nàng da mặt mỏng!

Vũ Hoàng Mặc chẳng xem cái nhéo này ra gì, chỉ cười tủm tỉm thưởng thức bộ dáng Nguyên Ca ngượng ngùng quẫn bách.

Vốn hai người còn có ba phần diễn trò, nhưng lúc này đã hoàn toàn là tình thú giữa vợ chồng vô cùng thân thiết, không cần cố ý ngụy trang, quanh thân hai người đều mang theo tình ý dạt dào, đôi mắt khi nhìn người đối diện lộ ra ngọt ngào và ôn nhu nồng nàn không thể hòa tan, làm người ta ghen tị, lại làm cho hai người bên cạnh tức muốn nổ phổi.

Lý Minh Tâm rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: "Trước mặt mọi người khanh khanh ta ta, Bùi Nguyên Ca, ngươi còn thể thống gì?"

Ở địa bàn của hắn lại có người dám mắng Nguyên Ca? Vũ Hoàng Mặc ngưng mi liếc Lý Minh Tâm một cái, lại là cười yếu ớt mị hoặc: "Vị tiểu thư này còn chưa lập gia đình, tất nhiên ngươi không hiểu chuyện giữa phu thê, cũng đừng nói nhiều miễn cho chọc người chê cười."

Chỉ một câu đã có thể ngăn chận miệng Lý Minh Tâm.

Người ta đã nói đây là chuyện giữa phu thê, nử tử chưa lập gia đình không có tư cách bình luận. Chẳng lẽ Lý Minh Tâm còn có thể nói nàng đã biết hết, đã hiểu hết, không thể không soi mói sao? Cho dù nàng lại nghe không hiểu lời châm chọc, cũng còn biết có một số việc nử tử phải bận tâm, không thể quá mức không kiêng nể gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Lý Tiêm Nhu, ý bảo nàng mở miệng, ngăn cản Bùi Nguyên Ca và Cửu điện hạ tiếp tục ngọt ngào thân thiết, nhìn như có gai đâm vào lòng nàng.

Dù sao, Lý Tiêm Nhu đã thành thân, nàng có thể xen vào chuyện giữa phu thê không phải sao?

Lý Tiêm Nhu cũng thấy thực không thoải mái, Bùi Nguyên Ca đây là cố ý đâm đau ánh mắt nàng có phải không? Nhưng mà nàng cũng không lỗ mãng như Lý Minh Tâm, cười ôn nhiên nói: "Cửu hoàng đệ và Nguyên Ca muội muội thật là ân ái! Nhưng mà, trước mắt dù sao cũng là ban ngày, nếu quá mức thân mật, để cho người khác biết, chỉ sợ sẽ nói Nguyên Ca muội muội không tự ái, cũng sẽ liên lụy thanh danh Cửu hoàng đệ. Cửu hoàng đệ và Nguyên Ca muội muội vẫn nên thu liễm chút."

Lời nói vô cùng thấm thía, giống như hoàn toàn suy nghĩ vì Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca.

"Chuyện này mới kỳ quái, Nguyên Ca là thê tử của ta, nàng thân mật với ta lại bị nói là không biết tự ái, vậy phải thân mật với ai mới là biết tự ái? Lại làm sao có thể liên lụy đến thanh danh của ta? Chẳng lẽ ta không thân mật với thê tử của chính mình, mà thân mật với nữ nhân khác mới không liên lụy thanh danh hay sao?" Vũ Hoàng Mặc nói cười yến yến, bởi vì mới vừa rồi đùa giỡn Nguyên Ca thành công mà tâm tình vô cùng tốt, cũng không phụng phịu, tươi cười yêu mỵ: "Hơn nữa, Thất hoàng tẩu cũng không phải người ngoài, lại quan hệ tốt với Nguyên Ca, tất nhiên sẽ khắp nơi quan tâm chúng ta, tự nhiên sẽ không giống mấy bà tám ba hoa nhiều chuyện. Lại làm sao có thể truyền ra đi chứ?"

Lý Tiêm Nhu nhất thời cứng lưỡi, khó có thể nói tiếp.

Nếu Nguyên Ca còn muốn bận tâm thể diện, không thể quá mức làm càn thì nàng còn có đường nói chuyện, nhưng vị Cửu điện hạ này chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường, cũng càng khó chống đỡ. Nghe ý trong lời hắn nói, chuyện hôn thê tử trước mặt mọi người có vẻ phá lệ đúng lý hợp tình, đồng thời lại dùng lời nói chèn ép Lý Tiêm Nhu, nói nàng không phải người ngoài, lại quan hệ tốt với Nguyên Ca, tự nhiên sẽ không truyền ra ngoài.

Hiện tại Lý Tiêm Nhu cật lực muốn biểu hiện nàng và Nguyên Ca vừa là bạn tốt vừa là chị em dâu tình thâm, mới có đủ lý do thường xuyên vào cửa Xuân Dương cung mà không bị người ta nói. Nếu nàng truyền ra ngoài chuyện trong khuê phòng của Bùi Nguyên Ca, thậm chí chửi bới Bùi Nguyên Ca, thì rõ ràng là châm ngòi thị phi, Bùi Nguyên Ca có đủ lý do trở mặt với nàng!

Cửu điện hạ cố ý chỉ đề nàng, không đề cập tới Lý Minh Tâm, hiển nhiên cho dù Lý Minh Tâm kể chuyện lúc này truyền ra cũng sẽ tính trên đầu nàng.

Đến lúc đó Cửu điện hạ sẽ nói bởi vì nàng và Nguyên Ca vừa là bạn tốt vừa là chị em dâu, không xem nàng là người ngoài, cho nên không câu nệ, kết quả Lý Tiêm Nhu truyền ra ngoài chuyện trong khuê phòng của hai người, mượn chuyện này chửi bới Nguyên Ca, như vậy lại xem như cái gì tỷ muội tốt? Cái gì chị em dâu tình thâm? Còn nữa, ai cũng biết xưa nay Cửu điện hạ phóng túng quái đản, thường xuyên làm mọi người có cảm giác, hình như cho dù vị Cửu điện hạ này làm ra chuyện gì cũng không ngạc nhiên, huống chi chỉ là hôn thê tử của mình trước mặt người khác? Nói không chừng ngược lại sẽ trở thành giai thoại phu thê tình thâm, Bùi Nguyên Ca không có bao nhiêu tổn thất, nàng lại gánh ác danh chửi bới bạn bè.

Nàng và Nguyên Ca đã trở mặt, chỉ là bởi vì chuyện của Vũ Hoàng Diệp liên quan danh dự của Bùi Nguyên Ca, hai bên cũng sẽ không nói rõ, cho nên còn phải duy trì thể diện bên ngoài.

Nhưng nếu có đủ lý do, Bùi Nguyên Ca có thể quang minh chính đại trở mặt với nàng, không cho phép nàng đặt chân vào Xuân Dương cung.

Hiện tại, bởi vì dựa vào thể diện và quan hệ, nàng còn có thể bái phỏng Bùi Nguyên Ca, coi như còn có điểm tác dụng với Thất điện hạ, nếu ngay cả tầng này quan hệ cũng không còn, nàng đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng. Đến lúc đó, tình cảnh chắc chắn càng thêm không chịu nổi.

Bởi vậy, Vũ Hoàng Mặc nói lời này, Lý Tiêm Nhu không những không thể mượn chuyện này sinh sự, còn phải chú ý ước thúc Lý Minh Tâm, miễn cho Bùi Nguyên Ca mượn cớ này hoàn toàn quyết liệt với nàng.

"Cửu hoàng đệ nói đúng lắm, tất nhiên ta sẽ không truyền ra ngoài!" Lý Tiêm Nhu chỉ có thể nói như vậy.

"Nếu Thất hoàng tẩu sẽ không truyền ra ngoài, ta cũng không cần lo lắng, lại càng không cần kiêng kỵ không phải sao?" Vũ Hoàng Mặc cười tủm tỉm nhìn nàng: "Huống chi, phu thê mới cưới, không phải tất cả đều là như mật đường ngọt ngào sao, Thất hoàng tẩu vừa mới tân hôn, nói vậy cũng hiểu được tư vị trong đó, tất nhiên có thể lý giải, càng thêm không trách tội ta luống cuống nho nhỏ có phải không?"

Sắc mặt Lý Minh Tâm buồn bã, nắm chặt nắm đấm, nàng làm gì có tân hôn mật đường ngọt ngào?

Cửu điện hạ nói như vậy rõ ràng chính là cố ý bóc vết sẹo của nàng!

Nhưng nàng có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nàng có thể ở trước mặt mọi người, nói Thất điện hạ vắng vẻ nàng, cho tới bây giờ hai người vốn không có lúc nào mật đường ngọt ngào? Như vậy chẳng những không thể cãi lại Cửu điện hạ, ngược lại là tự vạch áo cho người xem lưng. Bởi vậy, Lý Tiêm Nhu cũng chỉ có thể yên lặng nhịn xuống, miễn cưỡng cười nói: "Đó là tất nhiên."

"Ta cũng nghĩ vậy." Vũ Hoàng Mặc cười nói, dù sao bọn họ ngầm đã sớm xé rách mặt, hắn lại cảnh cáo nàng hậu quả của việc loạn truyền tin đồn. Khó được hiện tại Nguyên Ca mềm mại nhu thuận nghe lời, lại cố ý biểu hiện thân thiết với hắn như vậy ... nếu hắn không nắm chắc cơ hội tốt, chẳng phải là rất ngốc sao? Nghĩ đến đây, Vũ Hoàng Mặc giương giọng nói: "Tử Uyển, đều khi nào rồi? Sao còn chưa truyền đồ ăn sáng?"

Tử Uyển vội nói: "Nô tỳ lập tức đi ngay."

Nghe được phải dùng đồ ăn sáng, Bùi Nguyên Ca muốn đứng dậy xuống giường, lại bị Vũ Hoàng Mặc đè lại.

"Đã nói nàng thân thể không tốt, đừng loạn xuống giường, cứ bày bàn thức ăn ngay trên giường luôn đi, ta hầu hạ nàng dùng bữa nhé!" Vũ Hoàng Mặc hứng thú bừng bừng nói, bình thường Nguyên Ca thật sự rất quy củ, cũng chỉ có buổi tối mới có thể buông lỏng chút, làm sao sẽ để hắn làm loại chuyện này? Vừa vặn hôm nay nhân cơ hội thể nghiệm cảm giác tự tay đút Nguyên Ca ăn cơm, thuận tiện hiến chút ân cần, miễn cho Nguyên Ca còn ghi hận hắn tối hôm qua phóng túng.

Làm sao Bùi Nguyên Ca có thể chống lại hắn, sắc mặt ửng đỏ: "Ta chính mình dùng! Hoặc là để cho Tử Uyển các nàng hầu hạ ta là được rồi!"

"Có sao đâu? Đã nói Thất hoàng tẩu không phải người ngoài, cũng sẽ không nói lung tung, Nguyên Ca lo lắng cái gì chứ? Hơn nữa, hôm nay nàng không thoải mái, ta hầu hạ nàng, ngày khác đến phiên ta thân thể không tốt, liền đổi nàng tới hầu hạ ta, như vậy thực công bằng!" Vũ Hoàng Mặc nhân cơ hội trước mặt mọi người cầu phúc lợi, nếu hắn nằm ở trên giường, Nguyên Ca tự tay một ngụm một ngụm đút hắn ăn cơm... Chậc chậc chậc, ngẫm lại liền cảm thấy thật tuyệt!

Ừ, lần khác phải đổi thành hắn giả vờ bệnh mới được.

Nhìn xem bên cạnh Lý Minh Tâm mặt vặn vẹo, ánh mắt ghen ghét, Bùi Nguyên Ca lập tức gật gật đầu, nói: "Được!"

Được rồi! Thật sự được! Trong lòng Vũ Hoàng Mặc mừng rỡ, ân cần đầy đủ hỗ trợ dọn xong bàn ăn, lại đặt điểm tâm Nguyên Ca yêu thích lên bàn, lấy ra đũa và muỗng, thật sự gắp thức ăn đưa đến bên miệng Bùi Nguyên Ca, chờ nàng ăn, ánh mắt lóe sáng lấp lánh hỏi: "Có ngon không?"

Ngẩng đầu chạm được ánh mắt Vũ Hoàng Mặc nghiêm túc sáng ngời, trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, gật gật đầu: "Ừ, ngon lắm."

"Thật sự ngon như vậy sao?" Vũ Hoàng Mặc nói xong, chiếc đũa vừa chuyển, lại gắp một ngụm thức ăn đưa vào miệng chính mình, ăn ăn, gật đầu nói: "Hình như là ngon hơn so với bình thường! Tử Uyển, truyền ý chỉ của bản điện hạ, nói sáng nay phòng bếp nhỏ làm thức ăn sáng ngon lắm, bản điện hạ có thưởng!" Sau đó lại múc một muỗng cháo hoa, đưa đến bên miệng Bùi Nguyên Ca.

Hoàng Mặc này ... luôn như vậy!

Nhìn như đang vui đùa và hài hước, đột nhiên trong nháy mắt, biến thành biểu tình chân thành vô cùng, hơn nữa đôi mắt kia ẩn tình liễm diễm, lơ đãng sẽ bị hắn đả động; nhưng mà ngay sau đó sẽ trở nên trẻ con, làm ra chút hành vi làm cho người ta dở khóc dở cười ... . Nhưng Hoàng Mặc như vậy lại làm cho tim Bùi Nguyên Ca hòa tan thành một vũng nước xuân, rốt cuộc cứng rắn không nổi.

Trượng phu của nàng thật là một tên yêu nghiệt câu hồn đoạt phách!

Mà đáng sợ nhất là, tên yêu nghiệt này có đôi khi sẽ có ánh mắt trong suốt chân thành như trẻ nhỏ, làm cho người ta hoàn toàn tin tưởng.

Nhận thấy được biến hóa trong ánh mắt Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc nhợt nhạt cười, hân hoan vô hạn.

Hai người cứ khanh khanh ta ta như vậy không coi ai ra gì, thân thiết dị thường, làm như Lý Tiêm Nhu và Lý Minh Tâm không hề tồn tại. Lý Tiêm Nhu cũng thôi đi, tuy rằng chua xót hâm mộ, nhưng cũng còn có thể nhịn xuống. Ngược lại, Lý Minh Tâm từ lúc mới gặp Vũ Hoàng Mặc đã bị thân thủ và dung mạo kinh diễm của hắn hấp dẫn, một lòng muốn thay thế vị trí của Bùi Nguyên Ca. Nhưng trước mắt, nàng trang điểm tinh xảo, ăn mặc minh diễm, Cửu điện hạ ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn nàng một cái. Trong khi Bùi Nguyên Ca quần áo không chỉnh, tóc mây rối tung, hắn còn thân thiết ngưỡng mộ ôm nàng, sờ hai má nàng, thậm chí còn tự tay đút nàng ăn cơm... .

"Ba ——" Lý Minh Tâm đột ngột đặt đũa trong tay xuống bàn, cũng nhìn không được nữa, quay đầu chạy đi ra ngoài.

Lý Tiêm Nhu đứng dậy, nói với Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc: "Minh Tâm mới vào cung không quen thuộc các nơi, ta phải chăm sóc nàng, cáo từ trước!" Nàng biết địa vị của Lý Minh Tâm trong lòng Vũ Hoàng Diệp, Lý Minh Tâm ôm hận đố kỵ chạy ra, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, tất nhiên Thất điện hạ sẽ quy tội cho nàng, bởi vậy không dám khinh thường.

Nhìn theo Lý Tiêm Nhu rời đi, ý cười trên mặt Bùi Nguyên Ca lập tức chậm rãi đọng lại, trầm tư.

"Nguyên Ca, đừng nghĩ nữa, đến đây, ta đút nàng ăn cơm!" Vũ Hoàng Mặc ân cần đầy đủ nói, hắn không thích Nguyên Ca hao phí tâm tư như vậy, ngay cả lúc ăn cơm cũng không rỗi rảnh.

"Đừng náo loạn, này thành bộ dáng gì nữa?" Bùi Nguyên Ca tức giận nói, vừa rồi là làm dáng cho Lý Tiêm Nhu và Lý Minh Tâm xem, lúc này làm sao có thể hồ nháo như vậy? "Người khác không biết, chàng còn không biết hay sao? Ta nào có suy yếu đến tình trạng này? Mau dùng bữa nhanh đi, chàng còn phải đi làm việc, Xuân Dương cung cũng còn có một đống sự vụ muốn ta xử lý đấy!" Nếu không cần diễn, Bùi Nguyên Ca liền bắt đầu tự mình dùng bữa.

Nhìn con mèo nhỏ vốn dịu dàng nhu thuận, nháy mắt trở nên giương nanh múa vuốt, Vũ Hoàng Mặc thực ai oán.

Quay đầu lưu luyến nhìn về hướng Lý Tiêm Nhu và Lý Minh Tâm rời đi, tuy rằng không biết đầu đuôi ngọn nguồn, nhưng vừa rồi Nguyên Ca khác thường khẳng định có liên quan đến hai nữ nhân này... . Không biết các nàng có đến nữa hay không? Vũ Hoàng Mặc mong mỏi nghĩ, hắn thích các nàng đến Xuân Dương cung, phi thường thích!

Mà những ngày kế tiếp thật giống như Vũ Hoàng Mặc chờ đợi, Lý Tiêm Nhu và Lý Minh Tâm thường xuyên ra vào Xuân Dương cung, có đôi khi Lý Tiêm Nhu một mình đến, có đôi khi mang theo Lý Minh Tâm cùng lại đây, ngồi xuống chính là rất lâu, chủ yếu chỉ nói chuyện phiếm với Bùi Nguyên Ca, kéo gần quan hệ, giống như thập phần thân mật. Đến cuối cùng, ngay cả Vũ Hoàng Mặc đều tức giận, nhịn không được muốn đuổi người!

Trải qua chuyện mấy ngày nay, nếu hắn còn không rõ ràng tâm tư của Lý Minh Tâm, vậy hắn cũng sẽ không là Vũ Hoàng Mặc!

Tuy rằng có đôi khi Nguyên Ca sẽ bởi vì ghen mà cố ý thân cận hắn, điều này làm cho hắn thích vô cùng.

Nhưng mà, biết rõ Lý Tiêm Nhu và Lý Minh Tâm không có ý tốt, lại còn để yên cho các nàng thường xuyên tiếp cận Nguyên Ca, ai biết các nàng khi nào thì gây ra chuyện xấu? Nguyên Ca đã đủ hao phí tâm huyết còn phải có lệ phòng bị hai nữ nhân này, làm cho Vũ Hoàng Mặc thực tức giận. Mà quan trọng nhất là, Lý Tiêm Nhu cũng thôi đi, Lý Minh Tâm hoàn toàn không thèm để ý thời gian, không xem trường hợp, có đôi khi đã khuya vẫn còn ở đây chưa chịu về, ảnh hưởng nghiêm trọng ban đêm hắn và Nguyên Ca "giao lưu câu thông", điều này làm cho Vũ Hoàng Mặc thực khó chịu, phi thường khó chịu.

"Tiểu thư, lúc trước Cửu điện hạ đã hạ lệnh, không cho phép Thất hoàng tử phi và Lý Minh Tâm đến Xuân Dương cung nữa, vì sao ngài lại ngăn trở?"

Tử Uyển vừa đọc sách thuốc, nghiên cứu chế dược thiện cho Nguyên Ca, vừa hỏi, vẻ mặt khó hiểu.

"Tuy rằng có rất nhiều chuyện Hoàng Mặc có thể chắn giúp ta, nhưng ta cũng không thể lấy hắn làm lý do chống đỡ cho mọi chuyện. Hơn nữa, ta và Lý Tiêm Nhu vốn là bạn bè, việc này cũng không tính cơ mật, người biết đến không ít, nếu không duyên không cớ từ chối các nàng ngoài cửa, người khác sẽ nghĩ ta như thế nào? Ỷ sủng mà kiêu, phú quý mà quên nghĩa... Đừng quên, trong số cung nữ mới tới cung chúng ta có cơ sở ngầm của Liễu quý phi, chỉ sợ bọn họ đang chờ bắt nhược điểm của ta đấy" Bùi Nguyên Ca cười nói: "Càng là lúc này, chúng ta càng phải cẩn thận, không thể để người bắt bím tóc."

"Chẳng lẽ tiểu thư ngài cũng không tức giận sao?" Nhìn khuôn mặt Bùi Nguyên Ca cười tủm tỉm, Tử Uyển nhịn không được hỏi: "Lý Tiêm Nhu làm ra chuyện như vậy lại còn cố ý trước mặt tiểu thư giả bộ tỷ muội tình thâm, vô liêm sỉ, quả thực nhìn thôi cũng khiến cho người ta tức giận; về phần Lý Minh Tâm kia càng thêm quá đáng, nghĩ người khác đều là người mù, nhìn không ra trong lòng nàng đang nghĩ gì hay sao?"

Thấy bộ dáng Tử Uyển đầy căm phẫn, Bùi Nguyên Ca ngược lại nở nụ cười.

"Có cái gì phải tức giận? Nếu Lý Tiêm Nhu muốn diễn trò, chúng ta cùng diễn với nàng! Đừng quên, hiện tại ta mới là người chiếm thượng phong, phong cảnh vô hạn, người nghèo túng thảm hại là nàng, càng nhìn thấy rõ ràng tình hình của ta ở Xuân Dương cung, nàng chỉ biết càng thương tâm. Ta vui thì trả lời có lệ nàng hai câu, không vui cứ việc đâm nàng hai câu, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, điều này có cái gì không tốt?" Bùi Nguyên Ca cười nói: "Về phần Lý Minh Tâm, vậy càng không cần thiết, chẳng lẽ Hoàng Mặc sẽ có ý với nàng hay sao?"

"Nhưng mà nhìn người như vậy lắc lư trước mặt luôn thấy phiền lòng!" Mộc Tê cũng phụ họa nói, thực bất mãn hai người này.

Bùi Nguyên Ca cười vỗ vỗ tay, buông khung thêu trong tay: "Nếu ta phiền lòng sẽ làm các nàng như ý. Ngược lại, nếu ta bình tĩnh, người phiền lòng tức giận liền biến thành các nàng! Tử Uyển, Mộc Tê, Sở Quỳ các ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ gặp chuyện gì, đều phải bình tĩnh, nếu chúng ta tự loạn đầu trận tuyến, chỉ tạo cho người khác thừa cơ hội. Khi Thanh Đại trở về, các ngươi cũng phải nói cho nàng lời này của ta, nàng là người thiếu kiên nhẫn nhất đấy."

"Nhưng mà, tiểu thư… " Sở Quỳ trầm tư nói: "Nô tỳ cảm thấy, chuyện này vẫn có cổ quái."

Bùi Nguyên Ca nhìn nàng chăm chú, ánh mắt cổ vũ.

Biết tiểu thư vẫn luôn có ý bồi dưỡng năng lực xử sự ứng biến cho mấy người, Sở Quỳ liền thẳng thắn phát biểu ý kiến của mình: "Nô tỳ cảm thấy, Thất hoàng tử phi và Lý tiểu thư tới rất kỳ quái. Đừng nói là Lý tiểu thư làm người như vậy, với tình cảm Cửu điện hạ dành cho tiểu thư, cho dù đến một thiên tiên mỹ nhân, Cửu điện hạ cũng chưa chắc sẽ để vào mắt. Điểm ấy, Thất hoàng tử phi và Thất điện hạ không có khả năng không biết. Nhưng hắn vẫn làm cho Thất hoàng tử phi và Lý tiểu thư lại đây, không phải rất kỳ quái sao?"

Bốn nha hoàn bên cạnh đều biết tâm tư Vũ Hoàng Diệp đối với Bùi Nguyên Ca cùng với bộ mặt thật của Lý Tiêm Nhu.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười, ngay cả Sở Quỳ cũng có thể nhận thấy kỳ quái, làm sao nàng lại không phát hiện chứ?

Lý Tiêm Nhu đến Xuân Dương cung, còn mang theo Lý Minh Tâm, đây tuyệt đối là Vũ Hoàng Diệp bày mưu đặt kế. Nhưng mà, Vũ Hoàng Diệp cũng rõ ràng tình cản giữa nàng và Hoàng Mặc, cho Lý Tiêm Nhu mang Lý Minh Tâm đến đây, muốn cho Hoàng Mặc kinh diễm ái mộ Lý Minh Tâm, thật sự là nói nhảm! Nhưng nếu hắn cho Lý Tiêm Nhu làm như vậy chỉ vì cho nàng ngột ngạt, kia không khỏi quá mức ngây thơ, cho nên, Lý Tiêm Nhu làm như vậy tuyệt đối có dụng ý khác. 

Mà Bùi Nguyên Ca cũng có vài phần đoán trúng dụng ý này. 

Lý Minh Tâm ra ra vào vào Xuân Dương cung, có Lý Tiêm Nhu đi theo coi như không sao, không có lời đồn nhảm nhí gì. Nhưng mà, nếu đột nhiên Lý Minh Tâm có túi thơm, khăn tay, hoặc là vật riêng tư gì gì đó đánh rơi ở thư phòng của Hoàng Mặc, hoặc là ở nơi khiến người ta suy diễn sâu xa, vậy đã có thể khiến cho mọi người miên man bất định. Đến lúc đó, Vũ Hoàng Diệp lấy cớ danh dự Lý Minh Tâm bị hao tổn, hoặc là trắng trợn vu oan Hoàng Mặc, nói bọn họ có tư tình, làm cho Hoàng Mặc cưới Lý Minh Tâm, chẳng phải là nước chảy thành sông sao? Cho dù Hoàng Mặc không muốn, hắn cũng sẽ truyền cho dư luận xôn xao, khiến Hoàng Mặc dính vào chuyện thị phi.

Nhìn Bùi Nguyên Ca như có chút đăm chiêu ý cười, Sở Quỳ chỉ biết, trong lòng tiểu thư đã có định luận, nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, có phải ngài biết gì hay không?"

Bùi Nguyên Ca cũng không giấu diếm, nói giản lược suy đoán của chính mình.

Nghe vậy, ba người Tử Uyển Sở Quỳ Mộc Tê đều biến sắc, không nghĩ tới thì ra Lý Tiêm Nhu là đánh chủ ý này, Mộc Tê cả giận nói: "Thất hoàng tử phi và Lý tiểu thư đúng là quá không biết xấu hổ, ngay cả thủ đoạn ti tiện như vậy cũng làm được, trách không được muốn mặt dày mày dạn đến Xuân Dương cung, có đôi khi rõ ràng nhìn thấy tiểu thư bận việc, hoặc là Cửu điện hạ trở về cũng không lảng tránh, thì ra là đánh chủ ý này!"

"Khó trách từ lần đầu tiên Thất hoàng tử phi mang Lý tiểu thư tới cửa, tiểu thư liền hạ lệnh khóa toàn bộ thư phòng của Cửu điện hạ và những nơi riêng tư khác, làm cho ám vệ trông coi nghiêm ngặt, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, thì ra là đã sớm đoán được Thất hoàng tử phi tính toán, có phòng bị." Sở Quỳ bừng tỉnh đại ngộ (hiểu rõ mọi chuyện), vốn còn thắc mắc vì sao tiểu thư đột nhiên có mệnh lệnh như vậy, thì ra là thế.

"Trách không được mỗi lần Thất hoàng tử phi và Lý tiểu thư đi dạo ở Xuân Dương cung, tiểu thư đều lệnh cho bọn nô tỳ đi theo, vốn nô tỳ còn nghĩ, chẳng lẽ Thất hoàng tử phi tới đào trộm cơ mật gì của Cửu điện hạ hay sao?" Tử Uyển cũng hiểu được: "Nhưng mà, tiểu thư vừa nói như vậy, nô tỳ bỗng nhiên nhớ ra, có đôi khi Thất hoàng tử phi sẽ muốn đi về phía thư phòng của Cửu điện hạ, hoặc là đình nghỉ mát Cửu điện hạ hay đến tránh nóng, hoặc là noãn các, chỉ sợ thực đánh chủ ý này."

Vốn dĩ, loại chuyện này hẳn là Lý Minh Tâm làm mới đúng.

Nhưng mà Lý Minh Tâm tính tình lỗ mãng, không có bao nhiêu tâm nhãn, làm loại chuyện này thực dễ dàng bị phát hiện. Ngược lại, Lý Tiêm Nhu có thể ẩn nhẫn, tâm tư cũng xem như tinh tế, lại có Lý Minh Tâm bị người chán ghét thu hút mọi sự chú ý đánh lạc hướng giúp nàng, cơ hội nhưng thật ra không nhỏ. Nếu thực để cho nàng làm thành công, nháo ầm ĩ, kia mới là phiền toái lớn!

"Nhưng mà, tiểu thư..!" Tử Uyển có chút không cam lòng: "Cho dù tiểu thư khắp nơi phòng bị, sẽ không để cho Thất hoàng tử phi thực hiện được. Nhưng mà, chẳng lẽ chúng ta cứ chịu đựng nàng hư tình giả ý lắc lư trước mắt, khiến người phiền lòng hay sao?"

Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Chẳng lẽ tiểu thư nhà các ngươi là người chỉ biết chống đỡ, lại không đánh trả hay sao?"

Tử Uyển, Sở Quỳ, Mộc Tê trước mắt đều sáng ngời: "Tiểu thư có chủ ý gì sao?"

"Ta chỉ cố kỵ vấn đề mặt mũi, mới dung túng các nàng ở Xuân Dương cung đi lại như vậy, chẳng qua là lười đấu võ mồm với quân cờ như các nàng mà thôi, thắng cũng không có ý nghĩa. Mục tiêu của ta là một người khác!" Trong đôi mắt Bùi Nguyên Ca nở rộ ra khác thường sáng rọi, "Trước mắt thời cơ cũng sắp đến rồi, Mộc Tê, đi xem Thanh Đại đã về hay chưa? Nếu đã trở lại, nói cho nàng lại đây, ta có việc phân phó nàng làm."

Mấy ngày nay, nàng thường thường để cho Tử Uyển hoặc là Sở Quỳ hoặc là Mộc Tê "làm bạn" với Lý Tiêm Nhu, lại phái Thanh Đại ra ngoài.

Một phần là vì nha đầu Thanh Đại kia tính tình có chút vội vàng xao động, sợ nàng không nhịn được vẻ mặt của hai người Lý Tiêm Nhu, nhất thời nhẫn nại không được, phát sinh xung đột với Lý Tiêm Nhu và Lý Minh Tâm; về phương diện khác, cũng là bởi vì Thanh Đại lời nói lanh lẹ, tính tình ngay thẳng, dễ dàng hoà đồng với người khác, phái nàng đi hỏi thăm tin tức và các loại người giao tướng lui tới là thích hợp nhất. Hiện tại, thời cơ cũng sắp rồi, đã đến lúc nàng thu lưới bắt cá!

Đám người Tử Uyển lập tức hứng thú hưng phấn...

Chuyện Lý Tiêm Nhu thường thường đến Xuân Dương cung cũng không tính là bí mật gì, dần dần lan truyền rộng rãi ngay bên trong hoàng cung. Ngay sau đó cũng có người nói, khi Thất hoàng tử phi và Cửu hoàng tử phi còn chưa xuất giá là bạn bè cực tốt, cũng có người tin tức linh thông kể lại chuyện lúc ở bãi săn và lễ thêm trang ở Ôn phủ, Cửu hoàng tử phi vì Thất hoàng tử phi giải vây, thuyết minh hai người xác thực quan hệ rất tốt, thân như tỷ muội, nay lại thành chị em dâu, cũng khó trách hai người càng đi được gần, Thất hoàng tử phi sẽ thường thường đến cung của Cửu hoàng tử phi.

Tin tức này chậm rãi truyền khắp hoàng cung, tự nhiên rơi vào tai Lý Tiêm Nhu.

Tuy rằng không biết như thế nào truyền ra, nhưng mà thật ra Lý Tiêm Nhu cảm thấy tin tức này rất có lợi với nàng. Hiện nay, nàng đã là Thất hoàng tử phi, tất nhiên sẽ không lại có người lấy chuyện năm đó đến đùa cợt nàng. Ngược lại, cứ như vậy, tất cả mọi người đều biết nàng và Bùi Nguyên Ca quan hệ tốt, vậy Bùi Nguyên Ca muốn chống đẩy không cho nàng lui tới càng thêm khó khăn!

Nghĩ đến đây, Lý Tiêm Nhu lại phái Úy Lam và Yên Chi truyền ra ngoài chuyện nàng và Bùi Nguyên Ca ba năm qua lui tới, càng chứng thực chuyện này.

Trong lúc mọi người đang bàn luận xôn xao nàng và Bùi Nguyên Ca tình cảm sâu đậm, Bùi Nguyên Ca sẽ càng cố kỵ nàng.

Nhưng mà... . nghĩ đến chuyện Vũ Hoàng Diệp phân phó nàng làm, Lý Tiêm Nhu nhất thời nhíu mày. Không biết là Bùi Nguyên Ca đã nhận thấy được dụng ý của nàng hay là Xuân Dương cung quá cẩn thận, cho dù như thế nào nàng cũng không tìm thấy cơ hội đặt vật riêng tư của Lý Minh Tâm ở nơi có thể gây thị phi. Thoạt nhìn, muốn làm thành chuyện này, còn phải phí một phen tay chân, không thể quá mức nóng vội.

Dù sao hiện tại có lời đồn đãi như vậy, nàng đi Xuân Dương cung càng thêm hợp tình hợp lý, chắc chắn sẽ có cơ hội!

Nghe được có người gia tăng nội dung lời đồn đãi, Bùi Nguyên Ca mỉm cười, theo tin tức của nàng, lời đồn đãi đã trải rộng không sai biệt lắm, kế tiếp, chỉ việc chờ ngày mười lăm tháng sáu đến.

Dựa theo quy củ của Đại Hạ vương triều, trước khi lập thái tử, tất cả hoàng tử đều ở tại hoàng cung, sau khi hoàng tử phi gả vào, tự nhiên cũng ở tại hoàng cung. Nhưng nếu có thể được hoàng tử đồng ý, mang theo cung khuyết eo bài cũng có thể tùy ý ra cung thăm người thân hoặc du ngoạn. Mà tần phi hậu cung vốn không được tự do như vậy, ngoại trừ người nhà Hoàng hậu có thể tùy ý vào cung, tứ phi và phi khác cũng phải theo quy định mỗi tháng đúng ngày người thân vào cung thăm hỏi.

Mà phi tần có phân vị từ Tiệp Dư trở xuống, muốn cùng người nhà gặp mặt lại chỉ có một cơ hội ngày mười lăm tháng sáu mà thôi.

Có người thành thật, hôm nay cũng chỉ gặp mặt con gái, nói hết nhung nhớ. Nhưng có chút người thông minh luồn cúi, sau khi gặp con gái, cũng sẽ tùy tiện bái phỏng quý nhân khác trong cung, có thể kéo gần bao nhiêu quan hệ thì kéo bấy nhiêu. Trước kia trong cung chỉ có tần phi, mà tần phi vốn là quan hệ tranh thủ tình cảm, muốn mượn sức cũng mượn sức không được, nhưng bắt đầu từ năm trước, ba vị hoàng tử trưởng thành đều lần lượt đón dâu, nổi bật nhất là Thất điện hạ và Cửu điện hạ, tự nhiên sẽ có người muốn đến bái phỏng Thất hoàng tử phi và Cửu hoàng tử phi hai tôn đại thần, nói không chừng thời điểm mấu chốt có thể chiếu ứng con gái nhà mình.

Hiện tại người đang ở Xuân Dương cung chính là mẫu thân của Đỗ mỹ nhân, Đỗ phu nhân.

Bùi Nguyên Ca đang khách khách khí khí nói chuyện với bà, bỗng nhiên bên ngoài có nha hoàn báo lại: "Thất hoàng tử phi đến thăm Cửu hoàng tử phi!"

Nghe vậy, trên mặt Bùi Nguyên Ca hiện lên một chút ảm đạm, lập tức biến mất, gật gật đầu với Đỗ phu nhân, nói: "Không nghĩ tới lúc này Tiêm Nhu tỷ tỷ sẽ đến, hay là Đỗ phu nhân đi dạo ở Xuân Dương một chút? Chờ ta và Tiêm Nhu tỷ tỷ nói chuyện xong lại tiếp tục tán gẫu với Đỗ phu nhân?"

Nàng dùng là giọng điệu dò hỏi, nhưng làm sao Đỗ phu nhân có thể nói không?

Vì thế Đỗ phu nhân đứng dậy, được cung nữ dẫn ra chính viện đi về phía hoa viên. Vị Đỗ phu nhân này những cái khác đều tốt, vừa vặn bình sinh lớn nhất yêu thích chính là thám thính việc riêng các nhà khác, hơn nữa muốn nắm rõ như lòng bàn tay mới chịu. Lúc này thấy vẻ mặt và hành vi của Cửu hoàng tử phi đều có chút khác thường, trong lòng không khỏi thắc mắc. Nếu là bình thường, cho dù Thất hoàng tử phi đến, bà cũng thuận tiện tham kiến là được, vì sao lại muốn bà lảng tránh đi chỗ khác? Hơn nữa vừa rồi vẻ mặt Cửu hoàng tử phi hình như cũng có chút ảm đạm, như thế kỳ quái, chẳng lẽ trong đó có nguyên do đặc biệt gì sao?

Vốn thích hỏi thăm bát quái (nhiều chuyện), gặp được loại chuyện này, Đỗ phu nhân khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, nhịn không được hỏi cung nữ bên cạnh: "Vị cô nương này, nghe nói Thất hoàng tử phi và Cửu hoàng tử phi là bạn bè tốt, Thất hoàng tử phi thường xuyên đến Xuân Dương cung thăm Cửu hoàng tử phi, là thật sao?"

Những lời này là vừa rồi bà nghe từ cung của con gái mình.

Cung nữ này tất nhiên là Tử Uyển, đôi mắt hơi ảm, lập tức cười nói: "Đúng vậy, giao tình giữa hoàng tử phi nhà ta và Thất hoàng tử phi đã nhiều năm!"

Người thích hỏi thăm thị phi cũng là người xem mặt đoán ý giỏi nhất, Đỗ phu nhân thấy vẻ mặt cung nữ này biến hóa, đã biết nàng tất nhiên biết nội tình, nhưng sẽ không nói cho bà. Chuyện này cũng không kỳ quái, người có thể hầu hạ bên người Cửu hoàng tử phi đương nhiên là tâm phúc của Cửu hoàng tử phi, làm sao có thể dễ dàng nói việc riêng của chủ tử cho người khác nghe được? Muốn biết nguyên do trong đó, biện pháp tốt nhất chính là nghe lén hạ nhân Xuân Dương cung nói nhàn thoại. Nhưng mà, xem cách Cửu hoàng tử phi quản người, trị cung hiển nhiên là nghiêm cẩn, càng là người thân cận nàng, ngược lại càng khó hỏi thăm tin tức, nhưng mà nha hoàn làm việc nặng không được trọng dụng trong Xuân Dương cung nói không chừng ngược lại dám nói cái gì đó.

Đỗ phu nhân nghĩ, liền cười nói: "Vị cô nương này tất nhiên là tâm phúc của Cửu hoàng tử phi, không dám làm phiền cô nương vì ta mà chậm trễ thời gian, cô nương cứ tự đi làm việc, ta đi dạo hoa viên một lát, tự thưởng thức cảnh trí cũng được. Cô nương yên tâm, ta sẽ không đi loạn!"

"Một khi đã như vậy, Đỗ phu nhân xin thong thả, nếu có gì phân phó, cứ việc kêu cung nữ bên ngoài là được!" Tử Uyển cười nói, cũng không từ chối, phúc thân hành lễ, liền rời đi.

Đỗ phu nhân nhìn xem bốn phía, ánh mắt dừng ở mặt sau núi giả cách đó không xa.

Bà là người thường nghe bát quái, tất nhiên biết chỗ nào dễ dàng nghe bát quái nhất, chỗ núi giả này bóng râm mát, đi qua đi lại nhất định phải đi ngang nơi này, lại khuất, nếu có cung nữ mệt mỏi trốn việc, nói nhàn thoại, nói chuyện phiếm, chắc chắn sẽ đề cập đến không ít nội dung bí mật.

Quả nhiên, Đỗ phu nhân trốn vào không bao lâu, liền có tiếng bước chân từ xa đến gần.

"Diệu Thanh tỷ tỷ, chúng ta ngồi một lát đi! Thời tiết quỷ này, nóng như lồng hấp ấy, hơi chút động động là ra một thân mồ hôi!" Cung nữ giọng nói mềm mại oán giận: "Vừa vặn bên kia có núi giả, chúng ta qua ngồi nghỉ một lát đi? Muội thường thường hay nghỉ tạm ở đó, ngồi dựa lưng vào, chú ý bên ngoài một chút, có người lại đây lập tức có thể nhìn thấy, sẽ không bị ai phát hiện."

"Hồng Hạnh muội đó, chỉ biết lười biếng!" Diệu Thanh sẳng giọng, nhưng không cự tuyệt lời của nàng.

Hai người đi tới núi giả, vừa vặn ngồi ở mặt sau nơi Đỗ phu nhân ẩn thân. Giọng nói mềm mại của Hồng Hạnh lại vang lên: "Diệu Thanh tỷ tỷ, nghe nói Thất hoàng tử phi lại đến thăm Cửu hoàng tử phi nữa. Tỷ thấy có lạ hay không? Sao Thất hoàng tử phi lại thường đến thăm Cửu hoàng tử phi như vậy chứ? Hầu như là ngày nào cũng đến, người khác nói là Thất hoàng tử phi và Cửu hoàng tử phi quan hệ tốt, nhưng mà muội vẫn cảm thấy kỳ quái!"

Diệu Thanh thở dài, nói: "Có cái gì kỳ quái?"

"Diệu Thanh tỷ tỷ không thấy kỳ quái sao? Cửu hoàng tử phi phải quản lý Xuân Dương cung, phải chăm sóc Cửu điện hạ, một đống một đống chuyện phải làm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có bao nhiêu, ngay cả Cửu điện hạ cũng thường thường nói Cửu hoàng tử phi rất vất vả! Nhưng mà, vì sao Thất hoàng tử phi lại nhàn rỗi như vậy chứ? Chẳng lẽ nàng không cần quản lý Đức Chiêu cung, không cần hầu hạ Thất điện hạ sao? Theo lý thuyết, việc này hẳn là khiến cho nàng không thể thoát thân mới đúng, vì sao có thể rảnh rỗi như vậy chứ?" Giọng nói Hồng Hạnh nghi hoặc: "Diệu thanh tỷ tỷ, có phải tỷ biết gì hay không? Mau nói cho muội biết với, cũng miễn cho muội không biết, phạm vào kiêng kỵ!"

"Được rồi, tỷ nói cho muội, nhưng mà muội đừng nói cho người khác nha!" Diệu Thanh dặn dò.

Hồng Hạnh vội vàng đáp ứng: "Tuyệt đối không, Cửu hoàng tử phi trị cung nghiêm như vậy, muội nào dám loạn truyền lời? Diệu Thanh tỷ tỷ nói mau đi!"

Lúc này, Đỗ phu nhân tránh ở mặt sau núi giả, không nghĩ tới chính mình lập tức sẽ nghe đến tin tức muốn nghe nhất, trong lòng gấp gáp không kém Hồng Hạnh, nếu không phải vì đang ẩn nấp, bà hận không thể nắm lấy Diệu Thanh, làm cho nàng mau mau nói rõ ràng.

"Lời này, tỷ cũng chỉ nghe nói thôi." Diệu thanh chậm rãi nói: "Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi ân ái, phu thê tình thâm, bởi vậy rất nhiều chuyện đều phải do Cửu hoàng tử phi chuẩn bị, Cửu điện hạ cũng giao cung vụ Xuân Dương cung cho Cửu hoàng tử phi xử lý. Nhưng mà, ta nghe nói, hình như Thất hoàng tử phi lại không phải như vậy. Nghe nói trong Đức Chiêu cung có một thị thiếp họ Viên được Thất điện hạ cực kỳ sủng ái, ngay cả đêm tân hôn, Thất điện hạ cũng nghỉ ở chỗ Viên thị, mà không qua đêm ở tân phòng!"

"A?" Hồng hạnh cả kinh gần như nhảy dựng lên: "Có chuyện này sao?"

"Uh, tỷ nghe nói nha, Thất điện hạ thật sự rất thích Viên thị, nhưng thân phận Viên thị thấp kém, không thể làm hoàng tử phi, hình như Liễu quý phi nương nương cũng không thích Viên thị, cho nên Thất điện hạ không có biện pháp, chỉ có thể cưới người khác làm hoàng tử phi. Nhưng mà, hắn lo lắng Viên thị bị ủy khuất, cho nên mới cố ý chọn Thất hoàng tử phi hiện tại, chính là bởi vì Thất hoàng tử phi lớn tuổi, tình cảnh cũng không tốt, cho dù cưới về cũng không có gì phải lo lắng, không dám khó xử Viên thị. Nói cách khác, thân phận Thất điện hạ tôn quý như vậy, lại được Hoàng thượng coi trọng, nếu không phải vì suy nghĩ cho Viên thị, làm sao có thể cưới Thất hoàng tử phi hiện tại chứ?" Diệu Thanh nói: "Muội nghĩ xem, nếu Thất điện hạ cưới một Thất hoàng tử phi gia thế tôn quý, bản lĩnh lợi hại, vậy Viên thị có sống yên ổn được không?"

Hồng Hạnh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, muội đã nói mà, làm sao Thất điện hạ có thể cưới Thất hoàng tử phi này chứ!"

Hai cọc tứ hôn cho Lý Tiêm Nhu và Bùi Nguyên Ca từ lúc bắt đầu đã khiến cho mọi người thực nghi hoặc, không rõ kinh thành song kiệt hai vị hoàng tử, vì sao lại cưới hoàng tử phi đều là như thế... . Sau đó, khi Cửu hoàng tử phi kính trà, Cửu điện hạ mới để lộ, là vì Cửu điện hạ ở thu săn nhìn thấy Cửu hoàng tử phi xả thân đua ngựa, tận hiếu vì thanh danh phụ thân, trong lòng rung động, cho nên thỉnh chỉ tứ hôn, thế này mới giải thích nghi hoặc của mọi người. Nhưng vì sao Thất điện hạ cưới Lý Tiêm Nhu đến nay vẫn làm người ta khó hiểu.

Đây cũng là nghi hoặc vẫn quanh quẩn trong lòng Đỗ phu nhân, không nghĩ tới hôm nay lại có thể được đến giải đáp.

Lúc này tâm tình của Đỗ phu nhân quả thực giống Hồng Hạnh như đúc.

Thì ra là thế a!

"Đúng vậy, cho nên, đêm tân hôn hai người căn bản không có viên phòng, cho nên ngày hôm sau, Liễu quý phi nương nương liền có chút bất mãn với Thất hoàng tử phi. Muội nghĩ xem, bản thân Thất hoàng tử phi đã không tự tin, đêm tân hôn không viên phòng, tâm tư Thất điện hạ luôn đặt trên người Viên thị, Liễu quý phi lại không thích Thất hoàng tử phi, nàng ở Đức Chiêu cung có thể sống tốt được không? Đừng nói quản lý Đức Chiêu cung, hầu hạ Thất điện hạ, chỉ sợ nửa điểm quyền lực cũng không có, đương nhiên không có khả năng bận rộn giống Cửu hoàng tử phi chúng ta!" Diệu Thanh thở dài nói: "Hơn nữa, Thất hoàng tử phi cũng thật sự là đáng thương."

Hồng Hạnh gật gật đầu: "Còn không phải vậy sao? Khó trách Thất hoàng tử phi rảnh rỗi như vậy, có thể thường thường đến Xuân Dương cung."

"Thất hoàng tử phi thường đến Xuân Dương cung, cũng không phải chỉ bởi vì rảnh thôi đâu. Tỷ nghe nói, bởi vì nàng không được sủng, ngay cả hạ nhân Đức Chiêu cung cũng dám khi dễ nàng, càng đừng nói vị Viên thị kia. Cho nên, Thất hoàng tử phi ở Đức Chiêu cung sống không tốt lắm. Cửu hoàng tử phi chúng ta và Thất hoàng tử phi vốn là bạn tốt, Cửu hoàng tử phi chúng ta ở Xuân Dương cung lại được sủng ái, Thất hoàng tử phi đến bên này, có Cửu hoàng tử phi che chở, ai cũng không dám khi dễ nàng, mỗi ngày không phải tốt hơn so với ở Đức Chiêu cung sao? Cho nên Thất hoàng tử phi mới có thể thường thường đến Xuân Dương cung." Diệu Thanh giải thích.

"Thì ra là thế, muội đã nói mà, vì sao luôn là Thất hoàng tử phi đến đây, Cửu hoàng tử phi lại chưa từng đến Đức Chiêu cung. Chắc là sợ tình hình trong Đức Chiêu cung xấu hổ, làm cho Thất hoàng tử phi tủi thân!" Hồng Hạnh hình như hơi hiểu được: "Ai, cái này cũng không có biện pháp, tuy rằng Cửu hoàng tử phi ở Xuân Dương cung xác thực được sủng ái, giao tình với Thất hoàng tử phi cũng tốt, nhưng mà không có đạo lý em dâu đi quản chuyện trong viện của anh chồng, cũng chỉ có thể chiếu cố Thất hoàng tử phi nhiều một chút, không để nàng quá khó khăn thôi!"

Lời này nhưng thật ra nói có lý, đều là ngang hàng, thậm chí Cửu hoàng tử phi còn nhỏ tuổi hơn so với Thất điện hạ, tự nhiên không thể nhúng tay chuyện trong Đức Chiêu cung.

Đỗ phu nhân âm thầm gật đầu, Cửu hoàng tử phi nhưng thật ra tốt bụng trọng tình trọng nghĩa, cũng hiểu quy củ.

Khó trách Xuân Dương cung được nàng quản lý gọn gàng ngăn nắp, ngay cả Cửu điện hạ xảo quyệt quái đản cũng vô cùng yêu thích nàng.

"Nói là như thế không sai... ." Diệu Thanh hơi dừng một chút, giọng nói càng trầm thấp: "Muội có cảm thấy Thất hoàng tử phi hơi quá đáng không? Cửu hoàng tử phi chúng ta bận rộn như vậy, vừa phải quản lý Xuân Dương cung, vừa phải chăm sóc Cửu điện hạ, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, vài ngày trước còn mệt mỏi ngã bệnh. Nhưng mà, nàng tốt với Thất hoàng tử phi như vậy, Thất hoàng tử phi cũng không thông cảm Cửu hoàng tử phi nhiều hơn, ngày ngày tới cửa, ngay cả lúc trước Cửu hoàng tử phi bị bệnh cũng vội vàng đến. Cửu hoàng tử phi tự mình bận việc, lại mang theo bệnh, còn phải khuyên giải an ủi Thất hoàng tử phi, nghe nàng tố khổ, lại phải chiếu cố mặt mũi của nàng, không muốn cho cung nữ hạ nhân nhìn thấy nàng nghèo túng ảm đạm, chỉ có thể chính mình khuyên giải, thật sự là vất vả. Ngươi xem, Cửu hoàng tử phi gả vào không bao lâu, lại gầy yếu."

"Cũng đúng." Hồng Hạnh đồng ý nói: "Nhưng mà, cũng đâu còn biện pháp nào đâu? Cửu hoàng tử phi và Thất hoàng tử phi là bạn tốt, giao tình đã nhiều năm, Cửu hoàng tử phi lại tốt bụng, chẳng lẽ có thể buông tay mặc kệ, ngồi xem Thất hoàng tử phi ở Đức Chiêu cung nghèo túng sao? Tuy Cửu điện hạ là con nuôi, chung quy cách một tầng, rất nhiều lời Cửu điện hạ cũng không thể nói, Cửu hoàng tử phi cũng không thể nói với Liễu quý phi nương nương, đây là chuyện không có cách nào khác!"

"Còn không phải thế sao?" Diệu Thanh thở dài, "Tỷ chỉ là đau lòng Cửu hoàng tử phi, khó gặp được chủ tử tốt như nàng vậy, săn sóc Cửu điện hạ, đối với hạ nhân tuy rằng nghiêm chút, nhưng ít chút thị phi, chúng ta cũng an ổn. Huống chi, xưa nay Cửu hoàng tử phi và Cửu điện hạ cũng không keo kiệt tưởng thưởng... Từ lúc Cửu hoàng tử phi vào Xuân Dương cung, nghe nói Cửu điện hạ đều cười nhiều hơn so với trước đây."

"Cửu hoàng tử phi xinh đẹp như vậy, lại thông minh săn sóc, thay đổi ai không thích?" Hồng Hạnh cười nói.

Hai người nói xong nói xong, liền thay đổi đề tài, nói ngày thường đủ loại việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, càng nói đề tài càng xa. Cuối cùng, hình như Hồng Hạnh nhận thấy được có người đi về phía này, hai người vội vàng đứng lên, đi làm chuyện của chính mình.

Đợi cho hai người đi xa, xác định bên ngoài không còn ai, Đỗ phu nhân mới lặng lẽ đi ra, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng.

Không nghĩ tới đến bái kiến Cửu hoàng tử phi một chuyến, thế nhưng được hai cái tin tức kính bạo như vậy!

Khó trách nghe nói Thất hoàng tử phi đến đây, trên mặt Cửu hoàng tử phi sẽ hiện lên một chút ảm đạm, thì ra là vì lo lắng tình cảnh của Thất hoàng tử phi; lại cố ý cho bà đi ra ngoài, chắc là lo lắng khi Thất hoàng tử phi nói chuyện sẽ lộ tin tức, biểu lộ ra tình cảnh của Thất hoàng tử phi; khó trách Thất hoàng tử phi thường xuyên tới cửa, thì ra trong đó có nhiều nội tình như vậy... . Thì ra là thế a!

Đỗ phu nhân càng nghĩ càng kích động, chỉ hận không thể lập tức rời cung, đàm luận chuyện này với các phu nhân bà kết giao.

Nhưng mà, qua hồi lâu, mới có người lại đây mời bà, nói là Thất hoàng tử phi đã rời đi, Cửu hoàng tử phi mời Đỗ phu nhân trở về nói chuyện. Nhưng lần này, Đỗ phu nhân lại chỉ nhớ thương chuyện bát quái mới vừa nghe được, một lòng muốn nhanh trở về, chưa nói được bao lâu liền đứng dậy cáo từ, chuẩn bị chia sẻ tin tức kính bạo hôm nay với các bạn bè của mình.

Nhìn bóng dáng Đỗ phu nhân đi xa, bên cạnh Bùi Nguyên Ca đột nhiên xuất hiện hai người.

Hồng Hạnh và Diệu Thanh tất nhiên là do hai nha hoàn bên cạnh Bùi Nguyên Ca sắm vai, Hồng Hạnh là Thanh Đại, Diệu Thanh là Mộc Tê, hai người tận mắt thấy Đỗ phu nhân nấp phía sau núi giả, cố ý giả trang thành tầm thường cung nữ đi qua nói nhàn thoại, để lộ cho Đỗ phu nhân biết những tin tức cần thiết. Càng nghĩ Thanh Đại càng bội phục Bùi Nguyên Ca sát đất: "Tiểu thư, ngài đoán thực chuẩn! Sau khi Đỗ phu nhân rời đi, quả nhiên liền tránh ở phía sau núi giả, chờ nghe góc tường (nghe lén) đấy!"

"Đỗ phu nhân là người nhiều chuyện, thích nhất là hỏi thăm tư mật, tự nhiên sẽ biết làm sao thích hợp nghe góc tường!" Bùi Nguyên Ca cười nói.

Sở Quỳ lại nói: "Nhưng mà nô tỳ cảm thấy thắc mắc, vì sao tiểu thư khẳng định Thất hoàng tử phi sẽ tới cửa?" Dù sao hôm nay là ngày cha mẹ của cung tần có thể vào cung thăm hỏi, rất nhiều phu nhân sẽ đi bái phỏng ba vị hoàng tử phi, nói không chừng Thất hoàng tử phi cũng sẽ ở Đức Chiêu cung, chờ gặp chư vị phu nhân! Nhưng mà, tiểu thư hình như vô cùng chắc chắn, Thất hoàng tử phi tuyệt đối sẽ tới cửa ngày hôm nay.

"Cũng không phải chỉ có mình ta biết Đỗ phu nhân lắm miệng, thích truyền tin tức." Bùi Nguyên Ca cười nhạt nói: "Hiện tại Lý Tiêm Nhu hận không thể để toàn người trong thiên hạ đều biết ta và nàng quan hệ tốt, nghe nói Đỗ phu nhân tới cung của ta, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ đến đây, làm cho Đỗ phu nhân cảm thấy chúng ta tỷ muội tình thâm, giúp nàng lan truyền ra ngoài."

Kế tiếp, nàng chỉ cần chờ tình thế phát triển là đủ rồi.

Quả nhiên, trải qua Đỗ phu nhân tuyên dương, việc này rất nhanh lan truyền ra giữa các phu nhân trong kinh thành, càng truyền tình cảnh của Lý Tiêm Nhu càng đáng thương. Chuyện này trong miệng nữ nhân chẳng qua là chuyện thị phi bát quái mà thôi, nhưng rơi vào trong tai nam nhân đã không giống vậy. Rất nhanh có tấu chương của ngự sử đưa đến trước mặt Hoàng đế, buộc tội Thất điện hạ Vũ Hoàng Diệp.

Tội danh, sủng thiếp diệt thê!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui