Đích Nữ Vô Song

Editor: Vy Vy 1505

Chuyện giữa Ôn tam tiểu thư và Thất điện hạ là đề tài nóng nhất trong khoảng thời gian này ở kinh thành, cuối cùng Ôn Dật Tĩnh lấy thân phận cháu gái thủ phụ trở thành sườn phi của Thất điện hạ, trịnh trọng cưới, kết quả này ra ngoài dự kiến của rất nhiều người. Bởi vậy hôm nay xuất giá, người đến Ôn phủ xem náo nhiệt rất nhiều. Hơn nữa, Ôn Dật Tĩnh là cháu gái thứ xuất của Ôn thủ phụ, gả cho Thất điện hạ làm sườn phi, Thất điện hạ lại trịnh trọng như vậy, một phần là thể hiện lời nói lúc trước kính trọng nhân phẩm Ôn Dật Tĩnh, một phần là cho Ôn thủ phụ Ôn các lão mặt mũi.

So sánh với Đức Chiêu cung trịnh trọng, Ôn phủ xem như trèo cao nhưng lại vô cùng bình tĩnh.

Ngày xuất giá, Ôn Mục Liễm đã sớm cáo bệnh ở Hàn Lâm viện hồi lâu, căn bản không xuất hiện, Ôn phu nhân lên tiếng nói phải chiếu cố phu quân, không rảnh phân thân, chỉ đi ra lộ mặt liền rời đi, ngay cả đưa gả cho Ôn Dật Tĩnh cũng không. Từ đầu đến cuối đều do Ôn các lão chủ trì, nhưng cho dù là cách ăn mặc hay sắc mặt đều có vẻ không cao hứng, vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc, đối lập rõ ràng với không khí xuất giá vui mừng.

"Thất điện hạ cưới Ôn Dật Tĩnh làm lớn như vậy, không khỏi không hợp lễ!"

Từ xưa tới nay, chỉ nghe nói nhà gái xuất giá, ngại nhà trai không đủ phong cảnh thể diện, Ôn thủ phụ nói như vậy thật làm cho tân khách ở đây đều ngẩn người.

Đối với cọc hôn sự này, Vũ Hoàng Diệp cũng không vừa lòng.

Ôn Dật Tĩnh nhiều chuyện, làm hại hắn không thể bắt cóc Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoàng Diệp đã vô cùng tức giận, nay còn bị lời đồn đãi trong kinh thành phiền nhiễu, vì bình ổn không thể không cưới Ôn Dật Tĩnh làm sườn phi. Vũ Hoàng Diệp kiêu ngạo tự phụ, bị bức bách làm việc đã là mười phần nhục nhã, thù mới hận cũ cộng lại càng thêm không có ấn tượng tốt với Ôn Dật Tĩnh.

Nhưng mà, đối mặt với Ôn các lão, thủ phụ đứng đầu giới thanh lưu, Vũ Hoàng Diệp vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười.

"Ôn thủ phụ quá khiêm tốn, chuyện lúc trước Ôn tam tiểu thư cũng không có lỗi, vô tội bị hại, thật làm cho người ta đồng tình, sau đó lại thông tình đạt lý, hiên ngang lẫm liệt, vì danh dự Ôn phủ mà tình nguyện thanh đăng cổ phật, thật làm người ta khâm phục, không hổ là cháu gái Ôn thủ phụ! Nàng có khí tiết xứng làm mẫu mực cho nữ tử trong thiên hạ, đáng giá mười dặm hồng trang, phong cảnh xuất giá mới dúng, làm sao có thể chậm trễ?"

Ôn các lão chẳng qua là muốn Ôn phủ thêm thể diện thôi, hắn cho được.

Ôn các lão lại nghiêm mặt nói: "Thất điện hạ hiểu lầm, từ xưa đích thứ có khác, Ôn Dật Tĩnh vốn là thứ nữ, lại ra chuyện lúc trước, nay lại là gả làm sườn phi, cho dù theo mặt nào mà nói cũng không nên đàng hoàng quá mức. Thất điện hạ thân là hoàng tử nên làm gương cho người trong thiên hạ, rõ ràng đích thứ, cưới sườn phi trịnh trọng như vậy không biết đặt Thất hoàng tử phi mới gả vào Đức Chiêu cung không lâu ở chỗ nào? Huống chi, Ôn Dật Tĩnh ngu dốt lỗ mãng, vốn không xứng với Thất điện hạ, nay danh dự bị hao tổn, càng thêm trèo cao không được... ."

Nói xong, mặt mày hiện ra một tia ảo não, giây lát rồi biến mất.

Chuyện tới nay, đã đến ngày xuất giá, nói những lời này lại có tác dụng gì?

Vốn còn tưởng rằng Ôn các lão khiêm tốn, ai biết lời này càng nghe càng không thích hợp, tân khách chung quanh nhất thời sững sờ tại chỗ. Nhìn vẻ mặt và lời nói của Ôn thủ phụ, hình như thực không hài lòng cọc hôn sự này, thế nên ngay cả Thất điện hạ cũng bị giận chó đánh mèo, đây là có chuyện gì?

"Ôn thủ phụ thật sự... ." Đối mặt với lời nói lạnh nhạt như vậy, Vũ Hoàng Diệp nhất thời không nhịn được, sắc mặt hơi trầm xuống.

Tân khách bên cạnh biết tình hình không đúng, cười giảng hòa nói: "Giờ lành đã đến, mau mời sườn phi nương nương đi ra, giờ lành gả nữ, phúc thọ song toàn!"

"Không dám nói cái gì phúc thọ song toàn, chỉ cầu hôm nay Thất điện hạ cưới Ôn Dật Tĩnh làm sườn phi, có thể quản giáo nàng thật tốt, sau này nếu nàng gây ra họa lớn, Thất điện hạ chớ nên trách tội Ôn phủ chúng ta dạy nữ không nghiêm, lão phu đã ngàn tạ vạn tạ!" Ôn các lão lạnh lùng chắp tay nói, hiện nay tình hình Đức Chiêu cung phức tạp, với tính tình của Ôn Dật Tĩnh, gả qua tất nhiên sẽ không an phận, sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn, thay vì đến lúc đó chịu liên lụy, không bằng hiện tại xem như phân rõ giới hạn.

Vũ Hoàng Diệp chau mày, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Vốn không tình nguyện với cọc hôn sự này, lại ở Ôn phủ bị tức giận, sau khi trở lại Đức Chiêu cung, Vũ Hoàng Diệp không muốn quan tâm Ôn Dật Tĩnh. Bất đắc dĩ lần trước đêm tân hôn hắn và Lý Tiêm Nhu không viên phòng, ngầm trở thành trò cười trong hoàng cung, lần này Liễu quý phi tuyệt đối không cho phép hắn lại gây ra chuyện không may, bởi vậy đã sớm phòng bị, phái Chu ma ma lại đây hỗ trợ để ý chuyện cưới sườn phi, kỳ thực là cảnh cáo Vũ Hoàng Diệp không cần lại làm ra chuyện gì khó coi, bất đắc dĩ Vũ Hoàng Diệp chỉ có thể nén giận vào tân phòng.

Cưới sườn phi tự nhiên không có ba ngày phép nghỉ thành thân, sáng sớm hôm sau, Vũ Hoàng Diệp cứ theo lẽ thường vào triều.

Mà Ôn Dật Tĩnh thân là sườn phi, cũng không thể kính trà Hoàng đế và Liễu quý phi, nhưng thật ra ngày hôm sau phải kính trà cho Thất hoàng tử phi Lý Tiêm Nhu.

Trước khi kết hôn đã học tập cung quy với ma ma giáo dẫn, Lý Tiêm Nhu đã nhớ kỹ lễ nghi, bởi vậy sáng sớm đã thức dậy rửa mặt chải đầu, trang điểm xong, chuẩn bị uống chén trà của Ôn Dật Tĩnh. Ai biết, thân là chính phi sớm đã chuẩn bị tốt, sườn phi Ôn Dật Tĩnh lại kéo dài thời gian mới xuất hiện ở cửa chính điện.

Đợi cho thấy rõ trang phục trên người Ôn Dật Tĩnh, Lý Tiêm Nhu càng cảm thấy chán ốm vô cùng.

Chỉ thấy Ôn Dật Tĩnh mặc một thân áo gấm hồng thêu quả lựu, quần lụa thêu hoa hải đường, trên đầu cài bát bảo phượng trâm vàng ròng khảm hồng ngọc, lam ngọc…, rũ xuống dây trân châu lớn cỡ đầu ngón tay, từng bước lay động, trân châu lấp lánh chiếu vào mặt nàng trong trắng lộ hồng, càng tôn lên Ôn Dật Tĩnh mị nhân sáng bóng, trong đôi mắt mang theo quyến rũ say lòng người, phong tình vô hạn.

Ôn Dật Tĩnh thân là sườn phi, không thể mặc màu đỏ.

Nếu sườn phi hoặc thiếp thất biết quy củ, khi đến kính trà chủ mẫu, hẳn là mặc quần áo màu hồng phấn hoặc màu hồng nhạt, tỏ vẻ tôn trọng địa vị của chủ mẫu chính thất. Mà áo gấm và hải đường tuy rằng không phải đỏ, nhan sắc lại kém không bao nhiêu; mà hoa văn quả lựu ngụ ý con cháu đầy đàn, bát bảo phượng trâm trên đầu là sính lễ Liễu quý phi ban cho, quý trọng vô cùng, Ôn Dật Tĩnh cố ý mặc như vậy, ý đồ khiêu khích rất rõ ràng.

Lý Tiêm Nhu nghĩ tới Ôn Dật Tĩnh không phải hạng người dễ đối phó, lại thật không ngờ nàng không kiêng nể gì như vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Thấy sắc mặt Lý Tiêm Nhu biến đổi, Ôn Dật Tĩnh lại âm thầm đắc ý, khóe miệng ngược lại lộ ra một chút ý cười, cố ý nhìn nhìn bản thân, lập tức cười nói: "Sắc mặt tỷ tỷ chuyển giận, chẳng lẽ là thấy muội muội ăn mặc không vừa mắt? Sườn phi không thể mặc màu đỏ, muội muội cũng không phạm kiêng kỵ, gấm và hải đường cũng không phải màu đỏ; về phần hoa văn quả lựu, vốn Thất điện hạ nghênh muội muội vào cửa là vì kéo dài con nối dòng, tự nhiên phải khẩn cầu trời xanh ban phước như quả lựu con cháu đầy đàn; mà bát bảo phượng trâm là quý phi nương nương ban cho, muội muội không dám cô phụ ý tốt của quý phi nương nương, tự nhiên thường thường đội trên đầu, thể hiện quý phi nương nương từ ái. Không biết đến tột cùng tỷ tỷ không vừa mắt muội muội ở chỗ nào?"

Sợ Lý Tiêm Nhu không biết nàng ăn mặc khiêu khích, Ôn Dật Tĩnh đơn giản chính mình toàn bộ nói ra.

Lý Tiêm Nhu tức giận đến cắn răng, nhưng Ôn Dật Tĩnh nói năng hùng hồn lý lẽ, cho dù thế nào cũng không thể bác bỏ, chỉ có thể cố nén cười nói: "Nếu Tĩnh muội muội cảm thấy bản thân ăn mặc đều thỏa đáng, sao lại cảm thấy bản cung vì Tĩnh muội muội ăn mặc mà không vui?"

"À, thì ra tỷ tỷ không phải vì trang phục của muội muội mà không vui?" Ôn Dật Tĩnh cố làm ra vẻ lấy tay áo che miệng cười duyên: "Đều do muội muội không tốt, thấy tỷ tỷ nhìn muội muội liền trầm mặt, theo bản năng tưởng trang phục của muội muội chọc tỷ tỷ tức giận. Nếu không phải vì quần áo của muội, vậy tỷ tỷ mất hứng chẳng lẽ là vì muội muội đến muộn giờ thỉnh an kính trà, cho nên trong lòng không vui sao?"

Hiển nhiên, nàng cũng không sợ hãi chút nào vì chính mình đến chậm, ngược lại là cố ý làm vậy, cố ý khiêu khích.

Không để nàng vào mắt, quả thực buồn cười! Lửa giận trong lòng Lý Tiêm Nhu xông thẳng lên não, tuy rằng địa vị nàng ở Đức Chiêu cung không cao, nhưng nô bộc thậm chí Viên Sơ Tụ, cho dù chậm trễ nàng, cũng chỉ quanh co lòng vòng, ai cũng không giống Ôn Dật Tĩnh giáp mặt khiêu khích không kiêng nể gì!

"Thì ra Tĩnh muội muội cũng biết ngươi đến chậm giờ thỉnh an, thôi, niệm ở Tĩnh muội muội mới vi phạm lần đầu, đứng ngoài hành lang một canh giờ kiểm điểm là được."

Chẳng qua là sườn phi, lại dám mạo phạm nàng như vậy, Ôn Dật Tĩnh thực nghĩ đến chính mình có gì đặc biệt hơn người hay sao?


Chẳng qua là nương theo chuyện xe ngựa bị cướp leo lên Thất điện hạ, rải lời đồn cưỡng bức, mặt dày mày dạn vào Đức Chiêu cung, cũng dám diễu võ dương oai như vậy.

Nghe được lời Lý Tiêm Nhu nói, trong mắt Ôn Dật Tĩnh lập tức toát ra rõ ràng tức giận.

Muốn phạt nàng đứng ngoài hành lang kiểm điểm? Hừ, Lý Tiêm Nhu là cái thá gì?

Năm đó vốn ngầm định là Ngũ hoàng tử phi, kết quả bị muội muội ruột cướp phu, thông đồng với Ngũ điện hạ biến thành dư luận xôn xao, bởi vậy mất hết danh dự, thành gái lỡ thì mười chín tuổi cũng chưa thể gả ra ngoài, ai biết đi đường ngang ngõ tắt gì mới cầu được Thất điện hạ cưới làm chính phi? Hừ, luận dung mạo không xinh đẹp bằng nàng, luận gia thế, tuy rằng phụ thân Lý Tiêm Nhu cũng là các lão, lại sớm thất sủng vì Ngũ điện hạ, tốt xấu treo danh các lão mà thôi, nàng cũng đường đường là cháu gái thủ phụ; luận Thất điện hạ sủng ái, Thất hoàng tử phi vào cửa, đêm tân hôn Thất điện hạ cũng không nghỉ ở tân phòng, ngược lại qua đêm ở Thần Phương Các, mà nàng làm sườn phi, vừa vào cửa liền thừa sủng...

Lý Tiêm Nhu có điểm gì có thể so với nàng? Nếu Lý Tiêm Nhu thức thời kính trọng nàng, nàng cũng sẽ không so đo với Lý Tiêm Nhu.

Hiện tại lại muốn phạt nàng, vậy đừng trách Lý Tiêm Nhu khó coi!

"Thì ra tỷ tỷ tức giận là vì chuyện này!" Ôn Dật Tĩnh không chút hoang mang cười nói: "Tỷ tỷ hiểu lầm, muội muội không dám không tôn kính tỷ tỷ? Chỉ là tối hôm qua muội muội hầu hạ Thất điện hạ quá mệt mỏi, hôm nay trước khi đi Thất điện hạ cố ý dặn dò, để cho muội muội nghỉ ngơi lại sức, tránh quá mức mệt nhọc. Thất điện hạ phân phó, muội muội cũng không dám không nghe theo, nếu tỷ tỷ cảm thấy muội muội làm như vậy không ổn, cứ việc lý luận với Thất điện hạ!"

Tuy rằng Thất điện hạ cũng không nói như vậy, nhưng mà Thất điện hạ yêu thương nàng, vì nàng nói dối một chút cũng đâu sao?

Ôn Dật Tĩnh nghĩ như thế.

Thất điện hạ tất nhiên sủng ái nàng dị thường, nếu không, làm sao có thể thỉnh chỉ muốn cưới nàng? Hơn nữa dưới tình huống nàng bị người bắt cóc, thanh danh bị tổn thương, còn muốn vì nàng chính danh, nói nàng tiết liệt đáng kính, cưới một thứ nữ như nàng làm sườn phi, làm lễ long trọng như vậy? Ngày cưới bị tổ phụ làm mặt lạnh, đêm tân hôn, cũng không vắng vẻ nàng giống như đối đãi Lý Tiêm Nhu, vẫn như cũ viên phòng... . Nếu không phải thiệt tình thích nàng, làm sao Thất điện hạ lại làm nhiều chuyện như vậy?

Nhưng thật ra nghĩ đến Ôn các lão, trong lòng Ôn Dật Tĩnh dâng lên tức giận.

Hừ, dám ở ngày nàng phong cảnh gả cho Thất điện hạ nói những lời cố ý hạ thấp nàng, lại cố ý cho nàng ít đồ cưới như vậy... . Tuy rằng nàng là thứ nữ, nhưng lại gả cho Thất điện hạ làm hoàng tử phi, đáng lẽ đồ cưới phải nhiều hơn Ôn Dật Lan gấp mấy lần mới đúng, rõ ràng là cưng Ôn Dật Lan, cố ý chèn ép nàng, làm cho nàng không mặt mũi... Hừ, tổ phụ càng khinh thường nàng, nàng lại càng muốn cho ông thấy rõ ràng, xem ai mới là tiểu thư phong cảnh tôn quý nhất Ôn phủ!

Bởi vậy, Ôn Dật Tĩnh quyết định chủ ý, tuy rằng nàng là sườn phi, nhưng nhất định ngày đầu tiên sau khi xuất giá phải đánh phủ đầu chính phi Lý Tiêm Nhu, làm cho người trong Đức Chiêu cung biết, ai mới thật sự là bảo bối trong lòng Thất điện hạ, ai mới thật sự là nữ chủ nhân của Đức Chiêu cung!

Danh phận tính cái gì? Tuy rằng di nương nàng chỉ là thiếp, nhưng phong cảnh gấp trăm lần Ôn phu nhân!

Mà nàng tuy là thứ nữ cũng phong cảnh hơn đích nữ Ôn Dật Lan gấp trăm lần!

Cho nên, đối với hôm nay kính trà, từ trước khi xuất giá, Ôn Dật Tĩnh đã bàn bạc với Dung di nương, nhất định phải kéo Lý Tiêm Nhu xuống ngựa!

Nghe Ôn Dật Tĩnh nói chắc như đinh đóng cột, Lý Tiêm Nhu nhất thời có chút hồ nghi, chẳng lẽ thật là Thất điện hạ phân phó? Với tâm tính của Thất điện hạ, Viên Sơ Tụ thừa sủng đã lâu cũng không thấy Thất điện hạ săn sóc như vậy, đối với Ôn Dật Tĩnh lại... . Chẳng lẽ Thất điện hạ thật sủng ái Ôn Dật Tĩnh sao? Hoặc là nói, vì Ôn các lão sau lưng Ôn Dật Tĩnh? Nhưng cho dù thế nào, nếu Thất điện hạ thật sự để Ôn Dật Tĩnh trong lòng, nàng ngay mặt đối kháng, hiển nhiên là không sáng suốt.

Bởi vậy, mặc dù bị Ôn Dật Tĩnh chọc giận đến ngực đau, Lý Tiêm Nhu vẫn cố gắng mỉm cười nói: "Nếu Thất điện hạ phân phó như vậy, tự nhiên không phải lỗi của muội muội. Hồng Ngọc, chuẩn bị trà cho Tĩnh sườn phi!" Đây là nhắc nhở Ôn Dật Tĩnh, nên kính trà cho chính phi. Cho dù ngươi được Thất điện hạ thích thì sao chứ, sườn phi cũng chỉ là thiếp, vẫn phải quỳ xuống kính trà cho chính phi, đó gọi là quy củ!

Một cung nữ dung mạo xinh đẹp bên cạnh liền rót chén trà, đưa cho Ôn Dật Tĩnh.

Hừ, đùa giỡn chính thất uy phong sao? Ôn Dật Tĩnh âm thầm tức giận, nhưng trà vẫn phải kính, bởi vậy không thể không tiếp nhận đĩa trà, không tình nguyện quỳ xuống, giơ cao đĩa trà nói: "Mời Thất hoàng tử phi uống trà!" Trong lòng lại âm thầm cười lạnh, cũng không nhìn xem, trà Ôn Dật Tĩnh kính dễ uống như vậy sao? Lý Tiêm Nhu muốn nhục nhã nàng, không có cửa đâu!

Lý Tiêm Nhu lộ ra mỉm cười tự đắc, đưa tay qua bưng trà.

Trong nháy mắt tay nàng vừa chạm được chén trà, tay Ôn Dật Tĩnh đột nhiên run lên, chén trà sứ men xanh lập tức nghiêng, nước trà nóng bỏng đổ ra, hơn phân nửa đều hắt lên tay trắng nõn của Lý Tiêm Nhu, lập tức bị nóng nổi lên một mảnh sưng đỏ, còn dính lá trà xanh nhạt, thoạt nhìn giống như bức tranh hoa đỏ lá xanh. Dấu vết bị phỏng trên da thịt trắng nõn của Lý Tiêm Nhu càng có vẻ ghê người.

Lý Tiêm Nhu không đề phòng, chỉ cảm thấy trên tay đau đớn xuyên tim, kinh hô ra tiếng.

Nhìn lại vẻ mặt Ôn Dật Tĩnh, hiển nhiên là cố ý hắt nước trà lên tay nàng, cố ý khiêu khích. Lý Tiêm Nhu vài ba lần bị Ôn Dật Tĩnh khiêu khích, không thể kiềm được, vẫy tay quăng toàn bộ đĩa trà đánh về phía mặt Ôn Dật Tĩnh, phẫn nộ quát: "Thật là làm càn, lại dám dĩ hạ phạm thượng, hắt nước trà nóng bỏng lên tay bản cung?"

Ôn Dật Tĩnh cũng không nghĩ tới Lý Tiêm Nhu sẽ làm như vậy, tuy rằng trốn tránh vẫn có chút nước trà còn sót lại bắn tung tóe lên mặt nàng.

Nhận thấy được trên mặt có mấy chỗ đau đớn, nhìn lại dấu vết bị phỏng dần tạo thành bóng nước trên tay Lý Tiêm Nhu, trong lòng Ôn Dật Tĩnh khủng hoảng, nàng vừa mới gả vào, dung mạo đối với tương lai của nàng vô cùng quan trọng, nếu bị hủy dung, cho dù Thất điện hạ lại thích nàng, cũng sẽ dần dần sinh ghét. Lý Tiêm Nhu thật rất độc ác, lại muốn hủy dung mạo nàng! Cứ chờ nàng được ân sủng, sau này Thất hoàng tử phi Lý Tiêm Nhu sẽ không còn địa vị.

"Lý Tiêm Nhu, tỷ thật quá đáng, lại muốn mượn cơ hội hủy dung mạo của muội, chúng ta đến trước mặt Thất điện hạ lý luận đi!"

Ôn Dật Tĩnh khóc lên, lôi kéo tay Lý Tiêm Nhu đòi đi tìm Vũ Hoàng Diệp, hơn nữa cố ý bắt lấy chỗ Lý Tiêm Nhu bị phỏng, hung hăng bóp một phen, tốt nhất trên tay lưu lại vết sẹo thật to, làm cho người ta ghê tởm, về sau Thất điện hạ sẽ không quan tâm nàng, cũng làm cho Lý Tiêm Nhu biết Ôn Dật Tĩnh lợi hại!

Vốn bị phỏng đau đớn, lại bị Ôn Dật Tĩnh bóp mạnh, bóng nước vừa nổi lên lập tức bị nàng bóp vỡ, nước chảy ra, thịt non trong bóng nước vốn mềm mại mẫn cảm, bị Ôn Dật Tĩnh nhéo mạnh lại đau đớn vạn phần. Lý Tiêm Nhu giãy dụa, muốn vùng thoát khỏi Ôn Dật Tĩnh, không nghĩ tới Ôn Dật Tĩnh cầm quá chặt, chẳng những không thể vùng thoát khỏi, ngược lại khiến cho những bóng nước xung quanh cũng bị vỡ, đụng tới thịt non bên trong làm cho đau đớn xuyên tim, đau đến mức Lý Tiêm Nhu lập tức chảy nước mắt, cũng nhịn không được kêu la.

"Các ngươi đều là người chết sao? Còn không mau kéo nàng ra?" Lý Tiêm Nhu sợ hãi hô, vừa giận vừa đau.

Hồng Ngọc trước hết phản ứng, vội vàng tiến lên can ngăn, Úy Lam và yên Chi lập tức cũng xông tới, những cung nữ khác và Viên Sơ Tụ bên cạnh cũng đều ra trận, vừa khuyên giải vừa can ngăn, nhưng cho dù như thế nào cũng kéo không ra.

Đúng lúc này, một tiếng “keng” vang lên.

Tiếng vỡ vụn thanh thúy, bừng tỉnh mọi người đang đánh nhau, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bát bảo phượng trâm vàng ròng tinh xảo rớt trên đất, phần dây rũ xuống bị đứt, trân châu văng khắp nơi, mà hồng ngọc, lam ngọc, phấn ngọc… bát bảo được khảm trên đuôi phượng cũng đều bị rớt ra, có mấy khối rớt quá mạnh bị vỡ làm bốn năm mảnh.

Mọi người lập tức đều giật mình, không biết làm sao.

Ôn Dật Tĩnh đột nhiên buông tay ra, nhào về phía bát bảo phượng trâm, nhặt lên, để trong lòng bàn tay, bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc lên, quay đầu trợn mắt trừng Lý Tiêm Nhu, oán hận nói: "Lý Tiêm Nhu, tỷ thật nham hiểm! Tỷ ghen tị muội được sủng, muốn hủy dung mạo của muội còn chưa tính, còn dám đại bất kính đối với quý phi nương nương, khó chịu nàng ban cho muội trâm phượng, lại nhân cơ hội làm hỏng rồi! Đây chính là vật quý phi nương nương ban cho, muội chỉ là sườn phi nho nhỏ không đảm đương nổi, tỷ theo muội đến trước mặt quý phi nương nương nói rõ ràng, miễn cho tương lai liên luỵ muội!"

Lý Tiêm Nhu trợn mắt há hốc mồm, nhìn trâm phượng bị ngã phá hư, cắn môi không biết làm sao.


Trong lúc hai người dây dưa, vết phỏng trên tay Lý Tiêm Nhu đã muốn nhiễm trùng, vô cùng thê thảm, mà nàng đầy mặt nước mắt, tóc mai xoã tung, quần áo hỗn độn, vốn chuẩn bị tốt đoan trang cao quý không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại chật vật không chịu nổi. Nay lại bị đổ tội danh làm hư trâm phượng quý phi nương nương ban cho, trong lòng càng thêm ủy khuất không yên, một hồi lâu mới nói: "Nói bậy? Căn bản không phải bản cung làm hư!"

"Rõ ràng chính là tỷ! Tỷ khó chịu quý phi nương nương xem trọng muội, cố ý làm hư trâm phượng của muội!" Ôn Dật Tĩnh lại một mực chắc chắn là nàng.

Trâm phượng rớt ra, tóc Ôn Dật Tĩnh cũng hỗn độn rối tung, nay hai mắt rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất, thoạt nhìn nhưng thật ra phá lệ điềm đạm đáng yêu.

"Ngươi không cần vu oan hãm hại bản cung, rõ ràng là ngươi bất kính bản cung, cố ý hắt nước trà nóng bỏng lên tay ta, lại bóp vết thương của ta, trong lúc vô ý mới có thể làm rớt trâm phượng." Lý Tiêm Nhu khó thở nói: "Nay ngươi ngược lại vừa ăn cướp vừa la làng, nào có đạo lý như vậy? Rõ ràng chính là ngươi bất kính hoàng tử phi, vô lý phạm thượng trước." Trong lúc nhất thời nàng chỉ có thể cắn định chuyện này là lỗi của Ôn Dật Tĩnh.

Dù sao, là Ôn Dật Tĩnh hắt nước lên tay nàng trước.

Ôn Dật Tĩnh rơi lệ nói: "Tỷ nói bậy, muội nào có cố ý hắt nước trà lên tay tỷ? Muội chỉ là tối hôm qua... . tối hôm qua mới trải qua, hôm nay thân thể có chút không thoải mái, vừa rồi đột nhiên cảm thấy lưng mỏi eo đau chân mềm, trong lúc nhất thời không cầm chắc đĩa trà. Tỷ cũng là người từng trải, chẳng lẽ không biết cảm thụ lúc này của muội sao? Lại cố ý mượn đề tài để kiếm chuyện, muốn nhân cơ hội hủy dung mạo của muội, hủy cây trâm quý phi nương nương ban cho!"

Nghe vậy, Lý Tiêm Nhu lập tức tức giận đỏ bừng mặt, nghiến răng khanh khách.

Đêm tân hôn nàng không viên phòng với Vũ Hoàng Diệp, việc này vẫn luôn là nỗi nhục nhã của nàng, hiện tại Ôn Dật Tĩnh cố ý nói lời này trước mặt nàng, rõ ràng chính là muốn đâm đau lòng nàng, còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu nàng, thật sự rất đáng giận!

Đột nhiên, Ôn Dật Tĩnh như là nghĩ tới điều gì, tê thanh hô: "Muôi nhớ ra rồi, đêm tân hôn, Thất điện hạ căn bản không viên phòng với tỷ, khiến tỷ thành trò cười cho người khác. Nhưng mà, muội là sườn phi, tối hôm qua Thất điện hạ lại nghỉ trong điện của muội, bởi vậy tỷ sinh lòng ghen ghét mới cố ý làm như vậy! Lý Tiêm Nhu, tỷ... Đêm tân hôn Thất điện hạ không viên phòng với tỷ cũng không phải lỗi của muội, vì sao tỷ trách tội đến trên đầu muội?"

Nói xong, lại khóc lên.

Vốn nghĩ đến chuyện đó, Lý Tiêm Nhu đã cảm thấy đau đớn, hiện tại lại bị Ôn Dật Tĩnh ồn ào nói ra trước mặt nhiều cung nữ và hạ nhân, dẫm nát hoàn toàn tôn nghiêm của nàng, càng cảm thấy đau tận xương, hơn nữa, Ôn Dật Tĩnh còn vu oan hãm hại nàng, muốn châm ngòi thị phi trước mặt Liễu quý phi... . Trong lúc nhất thời gần như kiềm chế không được, vẫy tay muốn tát Ôn Dật Tĩnh.

"Ngài làm càn!"

Ngay tại lúc tay nàng vừa duỗi ra, bỗng nhiên bị người ngăn lại.

Lý Tiêm Nhu quay đầu nhìn, không phải người khác, dĩ nhiên là thị nữ Hồng Ngọc bên cạnh nàng.

Chỉ thấy Hồng Ngọc lắc đầu với nàng, vẻ mặt lo âu, khuyên nàng không cần xúc động, lập tức nói với Ôn Dật Tĩnh: "Tĩnh sườn phi, ngài cũng đừng ở đây làm ầm ĩ, chuyện này nếu thật nháo đến trước mặt quý phi nương nương, ai cũng không có lợi! Trâm phượng tuy là Thất hoàng tử phi làm hư, nhưng trâm phượng là quý phi nương nương ban cho ngài, ngài không bảo quản tốt, nên mới bị hỏng, ngài cho là ngài thoát được can hệ sao? Hơn nữa, ngài vừa mới vào cửa đã gây chuyện đến trước mặt quý phi nương nương, ngài cho là quý phi nương nương sẽ thích ngài làm như vậy sao?"

Ôn Dật Tĩnh nao nao, không nghĩ tới một cung nữ lại lanh lợi như vậy, dừng một chút, thế này mới nói: "Ta là vì làm cho người ta biết quý phi nương nương nhân từ cho nên mới cài, ai biết có người hẹp hòi như vậy, nửa điểm cũng không muốn người khác được tốt?"

"Tĩnh sườn phi, bởi vì ngài là sườn phi, chưa học tập cung quy với ma ma giáo dẫn, không biết cũng không kỳ quái." Hồng Ngọc trầm giọng nói, vẻ mặt trấn tĩnh: "Lúc trước có một cung nữ, bởi vì hầu hạ quý phi nương nương đắc lực, quý phi nương nương cố ý thưởng nàng một cây trâm phượng vàng ròng thể hiện ân sủng. Cung nữ này lấy trâm phượng vàng ròng để trước hương án, sáng chiều thắp hương, ai biết con mèo Tuyết Đoàn của quý phi nương nương không cẩn thận chạy vào, đụng ngã hương án, trâm phượng rớt xuống đất, vặn vẹo hư hao, cung nữ kia lập tức đến trước mặt quý phi nương nương dập đầu cầu tình. Kết quả, ngài có biết kết cục của cung nữ này là gì không?"

Tim Ôn Dật Tĩnh đột ngột run lên: "Kết cục gì?"

"Cung nữ này vốn là đại cung nữ đắc lực bên cạnh quý phi nương nương, hầu hạ quý phi nương nương nhiều năm, nếu không cũng không thể được ân sủng như vậy, nhưng mà, sau lần đó lại không có ai nhìn thấy cung nữ này trong cung quý phi nương nương nữa." Hồng Ngọc nhẹ giọng nói: "Cung nữ kia và quý phi nương nương nhiều năm chủ tớ, cung kính trâm phượng như vậy, lại là mèo của quý phi nương nương không cẩn thận bổ nhào vào, kết quả còn như thế, Tĩnh sườn phi cảm thấy, ngài sẽ là kết cục gì? Cung quy như thế, làm hư hao vật quý nhân ban tặng bị xem là đại bất kính, Tĩnh sườn phi nương nương chính mình cân nhắc đi!"

Ôn Dật Tĩnh cắn cắn môi, dao động không ngừng nhìn Hồng Ngọc: "Ngươi đang hù ta?"

"Nếu Tĩnh sườn phi không tin, cứ việc lôi kéo Thất hoàng tử phi đến trước mặt quý phi nương nương lý luận, cũng thử nhìn xem nô tỳ có phải hù ngài hay không?" Hồng Ngọc thản nhiên nói, thấy vẻ mặt Ôn Dật Tĩnh có chút nao núng, cũng biết chuyển biến tốt hãy thu, lại nói: "Việc hôm nay vốn là ngoài ý muốn, nhưng vật quý phi nương nương ban tặng bị hư, người ở đây chỉ sợ đều không tránh khỏi can hệ, vì thế chỉ có thể lặng lẽ tu bổ cây trâm phượng này, khôi phục như lúc ban đầu, không để quý phi nương nương phát hiện mới là kế sách hay bảo toàn mọi người. Tĩnh sườn phi cân nhắc rồi làm đi!"

Trong lòng Ôn Dật Tĩnh không yên, do dự không chừng.

Vốn đây là nàng và Dung di nương thương lượng tốt, ngày kính trà liền khiến cho Lý Tiêm Nhu đẹp mặt, sau đó cố ý tranh chấp với nàng, nghĩ biện pháp làm rớt trâm phượng, ấn cho Lý Tiêm Nhu tội ghen tị, bất kính Liễu quý phi, như vậy Liễu quý phi tất nhiên càng thêm không thích Lý Tiêm Nhu. Đến lúc đó nàng có Thất điện hạ sủng ái, lại có Liễu quý phi làm chỗ dựa, xem Lý Tiêm Nhu còn làm gì được nàng?

Nhưng hiện tại nghe lời cung nữ này nói, hiển nhiên dựa theo quy củ, trâm phượng bị hư hại, nàng cũng sẽ bị trách phạt, cái này mất nhiều hơn được.

"Như vậy tốt lắm, trâm phượng bị vỡ hồng ngọc và lam ngọc sẽ do Thất hoàng tử phi nhà ta xuất ra ngọc mới, tu bổ hoàn thiện trâm phượng này. Nhưng mà, Tĩnh sườn phi ngài cũng không thể lại gây chuyện, kính trà lại cho Thất hoàng tử phi, chuyện này xem như kết thúc, như thế nào?" Hồng Ngọc vừa đấm vừa xoa, nói: "Tĩnh sườn phi, đẹp cả đôi đường tổng so với lưỡng bại câu thương tốt hơn, ngài nói có đúng không?"

Ôn Dật Tĩnh trầm tư thật lâu, rốt cuộc chậm rãi gật gật đầu.

"Nô tỳ hầu hạ Tĩnh sườn phi rửa mặt chải đầu, Tĩnh sườn phi mời đi bên này!" Hồng Ngọc thấy thế, cũng không lại làm khó dễ, cười nghênh nàng vào thiên điện.

Một lần nữa rửa mặt chải đầu, Ôn Dật Tĩnh lại đi vào chính điện, không tình nguyện quỳ xuống, một lần nữa kính trà cho Lý Tiêm Nhu. Trải qua mới vừa rồi hỗn loạn, nàng cũng không dám lại gây chuyện, mà Lý Tiêm Nhu cũng chưa hết kinh hoảng, cũng không tâm làm khó dễ nàng, hai bên yên ổn dâng trà, uống trà. Sau đó Viên Sơ Tụ tiến lên chào Ôn Dật Tĩnh, bị Ôn Dật Tĩnh hừ xem thường, liền xem như xong lễ.

Lý Tiêm Nhu không muốn để ý tới các nàng, lập tức cho các nàng lui xuống.

Đợi cho tất cả mọi người rời đi, thậm chí bao gồm thị nữ hồi môn Úy Lam và Yên Chi của nàng, Lý Tiêm Nhu mới bắt lấy tay Hồng Ngọc, nói: "Ôn Dật Tĩnh thật sự quá đáng giận, dám khiêu khích ta, còn muốn vu oan hãm hại. Vừa rồi may mà có Hồng Ngọc ngươi giúp ta giải vây, bằng không chuyện này ta thật không biết phải làm như thế nào."

"Chỉ cần Thất hoàng tử phi không trách nô tỳ tự chủ trương là tốt rồi!" Hồng Ngọc không chút kiêu ngạo: "Kỳ thật ai cũng thấy được Tĩnh sườn phi là cố ý, nhưng hiện tại nàng là người mới vào cửa, Thất điện hạ hình như phá lệ ân sủng nàng, không thể không cẩn thận. Quan trọng nhất là, hiện nay nội viện của Thất điện hạ đã thực phiền toái, tất nhiên quý phi nương nương không thích lại truyền ra chuyện tranh giành tình cảm, nếu Tĩnh sườn phi vừa mới vào cửa, hai vị liền nháo lên, ảnh hưởng đến danh dự Thất điện hạ, địa vị của hoàng tử phi mới thành lập trong lòng quý phi nương nương sẽ ầm ầm sụp đổ."

Lý Tiêm Nhu gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ tới điểm ấy, cho nên sợ hãi!"

Trải qua đoạn thời gian này, làm sao nàng còn không rõ, tuy rằng mình là Thất hoàng tử phi, nhìn như thân phận tôn quý, kì thực cũng không có nửa phần địa vị. Vốn dĩ Thất điện hạ muốn dựa vào nàng mưu tính Bùi Nguyên Ca, nhưng chưa từng tốt với nàng, nàng lại vì vậy mà mất lòng Liễu quý phi, tình cảnh càng thêm thê lương. Nếu không phải Hồng Ngọc đề điểm, khiến nàng hiểu được, hiện tại Thất điện hạ đã hoàn toàn không đáng tin cậy, phải lấy lòng Liễu quý phi, nàng chỉ sợ còn mơ hồ.

Kỳ thật, Bùi Nguyên Ca cũng từng đề điểm nàng như vậy, làm cho nàng buông tha Thất điện hạ, ngược lại đánh chủ ý lên Liễu quý phi...


Ai, con dâu vốn khó làm, con dâu hoàng thất càng thêm khó làm.

Hơn nữa, không có phu quân che chở, lại khó càng thêm khó, không giống Bùi Nguyên Ca... . Cửu điện hạ sủng, phụ hoàng hình như cũng thích nàng, lại có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cho nên dám công khai quyết liệt với Liễu quý phi, từ sau chuyện của Thanh Đại, Liễu quý phi cáo ốm, Lý Tiêm Nhu mỗi ngày đều phải đi thị tật, mà Bùi Nguyên Ca cũng cáo ốm, ngay cả làm dáng đi thăm Liễu quý phi cũng chưa từng... . Vì sao chỉ có nàng thê thảm như thế?

Nhưng chuyện tới nước này, nàng có thế làm gì?

"Hoàng tử phi không cần lo lắng Tĩnh sườn phi. Theo nô tỳ thấy, tuy rằng Tĩnh sườn phi kiêu ngạo, nhưng tâm tư đơn giản, tính kế gì đều hiện ở trên mặt, ngược lại dễ ứng phó, ngài cứ việc thả nàng, xem nàng như con chó con mèo, không để ý tới là được" Hồng Ngọc khuyên: "Nô tỳ cảm thấy, Viên cô nương không thể khinh thường, dù sao nàng thừa sủng đã hơn hai năm, Thất điện hạ cũng chưa từng chán ghét nàng, mà lời đồn sủng thiếp diệt thê chẳng những không hủy nàng, ngược lại làm cho nàng được quý phi nương nương yêu thích, được ban cho danh phận... Người tâm cơ thâm trầm như vậy, hoàng tử phi mới phải cẩn thận đối phó, không thể xem thường!"

Lý Tiêm Nhu gật gật đầu, nói: "Ta biết, về sau ta không để ý tới Ôn Dật Tĩnh cũng được."

Rời đi chính điện, Yên Chi ở cửa phòng nháy mắt, không vui nhìn Hồng Ngọc trong điện, tức giận nói: "Chuyện này là sao chứ? Rõ ràng chúng ta mới là nha hoàn hồi môn của Thất hoàng tử phi, hiện tại lại bị con nhóc không biết ở đâu nhảy ra cưỡi lên trên đầu! Thất hoàng tử phi thà rằng đuổi chúng ta đi, cũng phải giữ nàng lại nói chuyện, vừa nghĩ đến đã thấy tức giận!"

Rõ ràng các nàng mới là tâm phúc thân cận nhất của Thất hoàng tử phi.

"Muội cảm thấy đủ đi thôi!" Úy Lam ở bên cạnh khuyên nàng: "Muội cũng biết chúng ta là nha hoàn hồi môn của Thất hoàng tử phi, đời này đã cột vào Thất hoàng tử phi, chỉ có Thất hoàng tử phi tốt, chúng ta mới có thể tốt! Tuy rằng Hồng Ngọc là người mới, nhưng rất rõ ràng chuyện trong cung, lại thông minh có tâm cơ, có nàng đề điểm Thất hoàng tử phi, muội không thấy Thất hoàng tử phi ở trước mặt quý phi nương nương càng ngày càng được yêu thích sao? Muội lại nhìn hiện nay người trong Đức Chiêu trong cung đối đãi chúng ta như thế nào? So sánh với tình cảnh lúc trước, chúng ta đều nên cảm ơn Hồng Ngọc mới đúng!"

"Lời này của tỷ quả thực chính là đề cao người khác, hạ thấp chính mình uy phong!" Yên Chi chán nản.

Úy Lam lắc đầu nói: "Tỷ đây là vì suy nghĩ cho chính chúng ta, Thất hoàng tử phi không được Thất điện hạ yêu thích, nếu ngay cả quý phi nương nương cũng không lung lạc được, tình cảnh thảm hại hơn, chúng ta làm nha hoàn có thể tốt sao? Vả lại..." Nàng hơi dừng một chút, nhỏ giọng vào tai Yên Chi: "Đừng vờ ngớ ngẩn, dù sao chúng ta cũng là nha hoàn hồi môn, hiện nay Thất hoàng tử phi xem trọng Hồng Ngọc tâm tư khéo léo mà thôi, ai mới là người có thể tin, trong lòng Thất hoàng tử phi đều biết, đợi cho địa vị Thất hoàng tử phi được củng cố, đến lúc đó chúng ta còn không đối phó được Hồng Ngọc sao?"

Trước mắt Yên Chi sáng ngời, cười xong nắm tay Úy Lam: "Vẫn là Úy Lam tỷ tỷ nghĩ chu đáo!"

Ngay tại lúc Yên Chi và Úy Lam khe khẽ nói nhỏ, ngoài cửa ánh trăng, Viên Sơ Tụ vẫn đang trầm tư tình hình mới vừa rồi, nhất là cung nữ Hồng Ngọc ra mặt dàn xếp, lời nói tĩnh đạm, tâm tư linh hoạt, nói hai ba câu đã có thể trấn áp Ôn Dật Tĩnh, hiển nhiên không phải cung nữ tầm thường. Trong khoảng thời gian này, Lý Tiêm Nhu giống như đột nhiên nghĩ thông, không hề giúp đỡ Thất điện hạ mưu tính Bùi Nguyên Ca, ngược lại chuyển tâm tư lên người Liễu quý phi, chẳng lẽ chính là cung nữ này đề điểm?

Kết quả này, Viên Sở Tụ cũng không muốn thấy.

Trước đây Lý Tiêm Nhu ngu dốt, lại ngốc nghếch muốn giúp Thất điện hạ mưu đoạt Bùi Nguyên Ca. Ngược lại bởi vậy đắc tội Liễu quý phi, đây đúng là tình hình Viên Sơ Tụ muốn thấy. Trước khi Viên Sơ Tụ chưa đoạt được vị trí chính phi, chính phi Lý Tiêm Nhu trước mặt Thất điện hạ và Liễu quý phi càng không có thể diện, càng ngu dốt càng có lợi cho nàng, bởi vì người như vậy mới có thể càng tôn lên nàng linh hoạt thông minh, do đó làm cho Liễu quý phi chú ý tới nàng, xem trọng nàng, giúp đỡ nàng.

Dù sao, tâm tư Thất điện hạ cũng không đặt trên người các nàng, chân chính có thể dựa vào một là Liễu quý phi, hai là con nối dòng.

Nhưng hiện tại, Lý Tiêm Nhu đột nhiên nghĩ thông, cũng ý thức được tầm quan trọng của Liễu quý phi, thậm chí cũng tìm được bí quyết lấy lòng Liễu quý phi chính là Thất điện hạ, chỉ cần là chuyện tốt cho Thất điện hạ, Liễu quý phi đều rất thích. Nhưng cứ như vậy, địa vị Viên Sơ Tụ sẽ nguy hiểm, dù sao Lý Tiêm Nhu là chính phi, nếu nàng thông minh lanh lợi, có thể giúp đỡ Thất điện hạ, Liễu quý phi tự nhiên xem trọng nàng vài phần, càng nguyện ý giúp đỡ nàng.

Dù sao, vợ chồng hòa thuận, tôn trọng chính thê, đây là mỹ đức ở Đại Hạ.

Liễu quý phi tất nhiên rất vui mừng thấy Lý Tiêm Nhu trở thành vợ hiền của Thất điện hạ, cho dù tâm tư nàng chưa nhạy bén, Liễu quý phi cũng sẽ đề điểm, dạy dỗ nàng.

Mà Viên Sơ Tụ chỉ là thị thiếp, có cũng được không có cũng không sao, chỉ khi Lý Tiêm Nhu ảm đạm, mới có thể hiện ra nàng sáng rọi, mới có thể khiến cho Liễu quý phi chú ý. Trong khoảng thời gian này, Liễu quý phi càng ngày càng cho Lý Tiêm Nhu sắc mặt tốt, mà càng ngày càng lạnh nhạt với nàng, thậm chí chẳng hề nhớ đến nàng... . Cục diện như vậy thực bất lợi, cần nghĩ biện pháp xoay người.

Viên Sơ Tụ đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhận thấy được trước mắt xuất hiện bóng người mới hồi thần.

Bên cạnh mấy bồn hoa sơn trà diễm lệ, Ôn Dật Tĩnh đứng yên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Viên Sơ Tụ, vẻ mặt có chút không tốt: "Ngươi chính là Viên Sơ Tụ? Là thị thiếp trong lời đồn? Nghe nói Thất điện hạ có chút sủng ái ngươi, thế nên đêm tân hôn, Thất điện hạ không ngủ ở tân phòng với Thất hoàng tử phi, mà nghỉ ở Thần Phương Các của ngươi?"

Nghe giọng điệu trong lời nàng không tốt, trong lòng Viên Sơ Tụ vừa động, vẻ mặt cung kính khiêm tốn nói: "Tĩnh sườn phi nương nương nói đùa, nô tỳ chỉ là một thị thiếp, làm sao có thể được Thất điện hạ coi trọng như vậy?" Nói xong, nhìn thấy bốn phía không ai, liền đến gần, nhẹ giọng nói: "Thất điện hạ chỉ là không thích Thất hoàng tử phi, cho nên không muốn viên phòng với nàng, cố ý lấy nô tỳ làm Thất hoàng tử phi mất mặt mà thôi, cũng không liên quan đến nô tỳ. Mà nay Tĩnh sườn phi vào cửa, Thất điện hạ trong lòng có ngài, tự nhiên sẽ không giống. Về sau còn phải nhờ Tĩnh sườn phi chiếu cố nhiều hơn!"

Lời này nói rất dễ nghe, vẻ mặt Ôn Dật Tĩnh lập tức dịu đi: "Xem như ngươi thông minh!"

"Tĩnh sườn phi vừa mới gả vào Đức Chiêu cung, chỉ sợ sẽ có rất nhiều thứ không quen thuộc, hay là nô tỳ đưa ngài đi dạo, vừa vặn nói cho ngài Thất điện hạ yêu thích, không biết ý Tĩnh sườn phi như thế nào?" Viên Sơ Tụ cười tung mồi.

Ôn Dật Tĩnh quả nhiên động tâm: "Vậy ngươi đến Mộ Vũ điện hầu hạ ta đi! Vừa mới ầm ĩ với Lý Tiêm Nhu lâu như vậy, làm cả người ta đều mỏi mệt, ngươi vừa vặn giúp ta bóp chân, thuận tiện nói với ta Thất điện hạ yêu thích!"Trong lời nói và vẻ mặt đều lộ vẻ ban ân, giống như muốn nói, ta cho ngươi đến hầu hạ ta là vinh hạnh của ngươi!

Mà nàng cũng thật nghĩ như vậy.

Một thị thiếp mà thôi, chẳng qua là thấy nàng đang đắc thế cho nên nhân cơ hội leo lên nịnh bợ, nếu thức thời như vậy, nàng cũng cho chút thể diện!

Mà Viên Sơ Tụ lại bị lời nói của Ôn Dật Tĩnh chọc giận, muốn nàng hầu hạ Ôn Dật Tĩnh?

Lý Tiêm Nhu thì không nói gì, dù sao cũng là chính phi, Ôn Dật Tĩnh là cái thá gì? Chẳng qua là nương theo chuyện xe ngựa bị cướp, mặt dày mày dạn leo lên Thất điện hạ mới vào cửa, nàng đã chịu thua, chủ động lấy lòng Ôn Dật Tĩnh, Ôn Dật Tĩnh lại thật sự xem nàng trở thành nô tỳ... . Nhưng trước mắt, Viên Sơ Tụ có ý đồ khác, không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích sau này, cường cười nói: "Được Tĩnh sườn phi để mắt là vinh hạnh của nô tỳ!"

Quả nhiên!

Thoạt nhìn nàng và di nương bàn bạc nửa điểm không sai, quả nhiên hôm nay ra oai phủ đầu Lý Tiêm Nhu, hướng gió Đức Chiêu cung liền lập tức thay đổi, người khác đều biết Ôn Dật Tĩnh nàng mới là nữ chủ nhân Đức Chiêu cung, thị thiếp leo lên nịnh bợ chính là chứng cứ rõ ràng!

Ôn Dật Tĩnh đắc ý dào dạt nghĩ.

Mà trong thời gian kế tiếp, Đức Chiêu cung vốn xem như bình tĩnh bởi vì Ôn Dật Tĩnh mà trở nên náo nhiệt phi phàm. Lý Tiêm Nhu ỷ vào là chính thất khinh thường Ôn Dật Tĩnh, Ôn Dật Tĩnh cảm thấy chính mình rất được Thất điện hạ sủng ái khinh thường Lý Tiêm Nhu, hai người mỗi lần gặp mặt đều đả kích ngấm ngầm hay công khai, phong ba vô số.

Mà trong đó, xui xẻo nhất không ai hơn Viên Sơ Tụ.

Lý Tiêm Nhu là thật lòng kiêng kỵ Viên Sơ Tụ, có cơ hội sẽ sửa chữa nàng, mà Ôn Dật Tĩnh lại xem Viên Sơ Tụ như nô tỳ, cho rằng Viên Sơ Tụ hầu hạ nàng là cất nhắc Viên Sơ Tụ, vì thế chỉ cần hai người xung đột, cuối cùng đều đã lấy Viên Sơ Tụ xả giận, mà ngại cho thân phận địa vị, hơn nữa tâm tư Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp cũng không ở trên người nàng, Viên Sơ Tụ cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, nghĩ biện pháp châm ngòi ly gián Ôn Dật Tĩnh và Lý Tiêm Nhu.

Trước mặt Vũ Hoàng Diệp và Liễu quý phi, mọi người nói cười yến yến, nhưng ngầm gió nổi mây phun, phấn khích khó có thể diễn tả bằng lời.

Mấy tin tức này tự nhiên ngày hôm sau ngầm truyền vào tai Bùi Nguyên Ca.

Nghe nói bởi vì bên cạnh Lý Tiêm Nhu đột nhiên xuất hiện cung nữ Hồng Ngọc, đột nhiên thông suốt, bắt đầu lấy lòng Liễu quý phi, đối phó Viên Sơ Tụ, ở Đức Chiêu cung địa vị càng ngày càng cao. Bùi Nguyên Ca mặt mày hơi cúi, khóe môi hơi gợi lên, ngón tay mảnh khảnh gõ mặt bàn, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Hồng Ngọc, Lý Tiêm Nhu, Viên Sơ Tụ, Ôn Dật Tĩnh... ." Suy tư một lát, nói: "Mộc Tê, lấy vòng tay vàng ròng khảm hoa dương chi bạch ngọc lần trước Cửu điện hạ tặng cho ta ra đây."

Vì thế, một ngày này, Bùi Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu ở trong ngự hoa viên "ngẫu nhiên gặp gỡ".

Đã lâu không gặp, Bùi Nguyên Ca dung nhan hình như càng thêm diễm chiếu sáng rọi, làm Lý Tiêm Nhu ít dám nhìn gần. Cái loại này sáng rọi, là do phu quân che chở, địa vị củng cố, vĩnh viễn ở hoàn cảnh hào quang tốt đẹp mới có thể dưỡng ra... . Lý Tiêm Nhu suy tư thật lâu, trên mặt bỗng nhiên hiện ra tươi cười, tiến lên nghênh đón Bùi Nguyên Ca, ôn nhu nói: "Nguyên Ca muội muội, đã lâu không gặp, khí sắc của muội càng ngày càng tốt."

"Đúng là đã lâu không gặp, nhưng thật ra ta cảm thấy khí sắc của Thất hoàng tẩu mới là càng ngày càng tốt!" Bùi Nguyên Ca cười dịu dàng: "Nghe nói gần đây địa vị của Thất hoàng tẩu ở Đức Chiêu cung càng ngày càng cao, nói vậy cũng càng ngày càng quen thuộc hoàng cung có phải không? Thật sự là đáng mừng!" Nói xong, như cố ý như vô tình vuốt vuốt tóc, lộ ra vòng tay vàng ròng khảm hoa dương chi bạch ngọc, óng ánh sắc vàng, trên da thịt trắng nõn càng thêm tươi sáng lấp lánh.

"Nguyên Ca muội muội, muội còn đang giận tỷ có phải không?" vẻ mặt Lý Tiêm Nhu ảm đạm.


Bùi Nguyên Ca cong môi cười: "Thất hoàng tẩu làm chuyện gì khiến cho ta tức giận sao?"

Lý Tiêm Nhu khẽ cắn môi, vẫy tay lệnh bọn thị nữ bên người lui ra phía sau vài bước, nhìn Bùi Nguyên Ca, thấy nàng thờ ơ, hiển nhiên không có ý làm cho đám người Tử Uyển lui ra phía sau. Lý Tiêm Nhu chịu đựng tiến lên, phúc thân với Bùi Nguyên Ca, nói: "Nguyên Ca muội muội, chuyện lúc trước là tỷ không đúng, tiệc mừng thọ ở Liễu phủ, tỷ không nên dẫn muội tới viện đó; thược dược hoa yến, tỷ cũng không nên bỏ đá xuống giếng, đều là lỗi của tỷ! Nhưng mà, Nguyên Ca muội muội, tỷ cũng là bất đắc dĩ, Thất điện hạ cưới tỷ vì tỷ là bằng hữu của muội, muốn mượn tỷ mưu tính muội... . Muội cũng biết tình cảnh của tỷ... . Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tỷ cũng không nên mưu tính muội, dù sao muội là người đối xử với tỷ tốt nhất, là tỷ bị ma quỷ ám ảnh..."

Lý Tiêm Nhu nói nhỏ, nói hết chính mình bất đắc dĩ cùng với hối hận.

"Cho tới hôm nay, tỷ mới hiểu được, Thất điện hạ căn bản không thể dựa vào, lúc trước là tỷ hồ đồ. Nguyên Ca muội muội, muội tha thứ tỷ lần này được không?" Lý Tiêm Nhu điềm đạm đáng yêu nói: "Tỷ thiệt tình tỉnh ngộ, muốn bù lại lỗi lầm lúc trước. Như vậy đối với muội cũng có ưu việt, dù sao Thất điện hạ hắn... . có tỷ ở bên cạnh Thất điện hạ làm tai mắt cho muội, muội cũng sẽ không bị thương tổn, mọi người đều tốt không phải sao?"

Bùi Nguyên Ca lẳng lặng nhìn nàng, trầm mặc không nói.

Nếu ở Liễu phủ thọ yến, Lý Tiêm Nhu chịu nói ra lời này, Bùi Nguyên Ca tất nhiên sẽ xúc động, sẽ không khó xử nàng, sẽ giúp đỡ nàng củng cố địa vị ở Đức Chiêu cung, sẽ đối với nàng rất tốt rất tốt, giống như Thanh Đại vậy... . Nhưng mà hiện tại ——

"Tiêm Nhu tỷ tỷ đây là muốn giảng hòa với muội sao?" Bùi Nguyên Ca cười nhẹ, có mấy phần chua xót.

Nghe được nàng sửa lại xưng hô, trong lòng Lý Tiêm Nhu mừng rỡ, vội nói: "Nguyên Ca muội muội, chỉ cần muội có thể tha thứ tỷ, cho dù muốn tỷ làm gì cũng được!" Hiện tại nàng xem như hiểu, nàng vĩnh viễn đều không giữ được lòng của Vũ Hoàng Diệp, biện pháp tốt nhất để củng cố địa vị chính là giống như trước đó Nguyên Ca dạy nàng, lấy lòng Liễu quý phi, giao hảo với Đỗ Nhược Lan và Bùi Nguyên Ca, dựa vào chính mình sống yên trong cung, nhất là Bùi Nguyên Ca... .

Bùi Nguyên Ca giống như đang do dự, tay không ý thức gác lên núi giả bên cạnh.

"A, hoàng tử phi, tay ngài bị bẩn rồi." Tử Uyển vội nói, lấy khăn tay giúp nàng chà lau: "Mấy ngày hôm trước vừa mưa to, núi giả rất dễ sinh ra rêu xanh, xem xem bàn tay và ống tay áo của hoàng tử phi đều bẩn. Ngài còn phải đi vấn an Lục hoàng tử phi, để như vậy hơi thất lễ. Ai nha, rêu xanh này rất khó lau sạch sẽ, vẫn là tìm chỗ rửa tay rồi nói sau!"

Lý Tiêm Nhu thấy Bùi Nguyên Ca động lòng, vội nói: "Bên đó có mấy gian phòng, chuyên dùng để rửa mặt nghỉ chân, ta dẫn đường Nguyên Ca muội muội đi qua."

Đi chưa được mấy bước quả nhiên có mấy gian phòng ốc, thấp thoáng trong cây cối sum suê, vô cùng u tĩnh, bên trong đầy đủ mọi thứ dụng cụ rửa mặt. Tử Uyển trở về lấy hoa lộ Bùi Nguyên Ca quen dùng và quần áo mới, Sở Quỳ, Mộc Tê đi múc nước, Thanh Đại tới hầu hạ Bùi Nguyên Ca rửa mặt. Thấy hơi thiếu nhân thủ, Lý Tiêm Nhu vì lấy lòng Bùi Nguyên Ca, kêu thị nữ bên cạnh cũng tiến lên hỗ trợ.

Bùi Nguyên Ca cởi vòng tay và nhẫn, sau khi rửa mặt, vừa vặn Tử Uyển trở về, liền thoa hoa lộ.

Về sau đám người Tử Uyển lại hầu hạ Bùi Nguyên Ca đến thiên điện thay quần áo, đợi cho Bùi Nguyên Ca lần nữa đi ra đã thay đổi áo lụa mỏng màu lam lá sen, quần lụa mỏng cùng màu, tôn lên dung sắc nàng thanh lệ như băng tuyết tiên tử, vào ngày nắng gắt tạo nên mát mẻ thấm lòng người, xinh đẹp thoát tục. Có lẽ là vì lời Lý Tiêm Nhu nói, Bùi Nguyên Ca vẫn có chút không yên lòng, sau khi đi ra nhìn về phía Lý Tiêm Nhu, hồi lâu mới nói: "Tiêm Nhu tỷ tỷ... ."

Đúng lúc này, Thanh Đại lại đột nhiên hô lên: "Hoàng tử phi, vòng tay vàng ròng khảm hoa dương chi bạch ngọc của ngài đâu rồi?"

Bùi Nguyên Ca nao nao, vẻ mặt lập tức bối rối: "Sao vậy? Không thấy vòng tay của ta sao? Mau giúp ta tìm xem, đó là vòng tay Hoàng Mặc tặng cho ta. Hắn nói hiếm khi tặng quà cho ta, cố ý dặn dò ta nhất định phải bảo quản thật tốt, mỗi ngày mang theo. Nếu làm mất, trở về Hoàng Mặc hỏi đến sẽ phiền toái!"

Đám người Tử Uyển lập tức tìm khắp mọi nơi.

Lý Tiêm Nhu nghe nàng nói nghiêm trọng, cũng phân phó thị nữ bên cạnh hỗ trợ tìm kiếm.

Thanh Đại vừa tìm vừa nói: "Vừa rồi hoàng tử phi muốn rửa tay, nô tỳ lo lắng vòng tay bị ướt, làm ẩm tay áo sẽ không tốt nên mới dùng khăn bao lại, đặt ở một bên, để chung chỗ với nhẫn và vòng vàng. Sau đó, nô tỳ vội vàng hầu hạ ngài thay quần áo, trở ra giúp ngài mang trang sức, mới phát hiện không thấy vòng vàng khảm hoa dương chi bạch ngọc đâu! Rõ ràng đều để cùng một chỗ, nếu là người đến người đi làm rớt, sao nhẫn và vòng vàng đều còn, chỉ có vòng tay bạch ngọc bị mất? Rõ ràng có kỳ quái!"

Nói xong, ngẩng đầu, chỉ vào cung nữ bên cạnh nói: "Mới vừa rồi có ai ra vào cung điện này? Có phải có người nổi lòng tham, trộm vòng tay vàng ròng khảm hoa dương chi bạch ngọc hay không?"

Cung nữ kia thành thực, lập tức lắc đầu nói: "Không có không có, vừa rồi đám người Thanh Đại tỷ tỷ hầu hạ Cửu hoàng tử phi đến thiên điện thay quần áo, nô tỳ và bọn người Hồng Ngọc tỷ tỷ, còn có Thất hoàng tử phi đều chờ ở đây, nếu có người ra vào, nô tỳ tất nhiên sẽ biết."

Hồng Ngọc lại nhíu mày, nghe ra Thanh Đại ý ở ngoài lời, vẻ mặt cực kỳ không tốt: "Thanh Đại cô nương cho rằng trong chúng ta có người trộm vòng tay vàng ròng khảm hoa dương chi bạch ngọc hay sao? Chúng ta tuy rằng chỉ là nô tỳ, bé nhỏ không đáng kể, nhưng dù sao cũng là người đi theo Thất hoàng tử phi, cũng gặp qua không ít thứ tốt, chắc chắn sẽ không thiển cận như thế, lại dám trộm vòng tay của Cửu hoàng tử phi. Còn nữa, nhiều người ở đây như vậy, nếu là có ai động tay, đã sớm bị người phát hiện."

"Theo như ngươi nói, vòng tay này là bay lên trời hoặc chui xuống đất hay sao?" Thanh Đại cười lạnh.

Hồng Ngọc nhíu mày càng sâu, nói: "Chuyện này xác thực kỳ quái. Vừa rồi Cửu hoàng tử phi mang vòng tay, chúng nô tỳ đều nhìn thấy —— "

"Ngươi nói lời này có ý gì? Cái gì gọi là các ngươi đều nhìn thấy? Nếu các ngươi không nhìn thấy, chẳng lẽ muốn nói hoàng tử phi nhà ta không mang vòng tay, cố ý vu oan các ngươi hay sao?" Thanh Đại lúc này nói tiếp, lời nói sắc bén: "Ta thật ra cảm thấy kỳ quái, trong ngày thường Yên Chi và Úy Lam ta đều gặp qua, thường hầu hạ bên cạnh Thất hoàng tử phi, ngươi lại là người nào? Vì sao Yên Chi và Úy Lam còn chưa lên tiếng, ngươi lại giành nói trước?"

Nghe trong lời nói nàng ý không tốt, Hồng Ngọc cố nén: "Nô tỳ Hồng Ngọc, vốn là cung nữ vẩy nước quét nhà chính điện Phi Hoa điện trong Đức Chiêu cung, được Thất hoàng tử phi ưu ái, thưởng thức nô tỳ, cho nô tỳ hầu hạ bên người. Chẳng qua là mới vừa nghe Thanh Đại tỷ tỷ nói chuyện, hình như đề cập đến chúng nô tỳ, bởi vậy tùy tiện mở miệng, muốn giải thích một hai. Tuy rằng chúng ta đều là nô tỳ, nhưng cho dù là phạm nhân tử hình trong thiên lao Hình bộ, cũng phải cho người ta cơ hội kêu oan biện giải có đúng không?"

Lời nói vừa uyển chuyển vừa cứng rắn, trong bông có kim, nhưng thật ra không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Thì ra là vẩy nước quét nhà, ta còn tưởng là cung nhân dạy dỗ vẹt chứ? Nếu không sao lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy?" Thanh Đại cười lạnh nói: "Nhưng mà, vẩy nước quét nhà vốn là thô sử, không có bao nhiêu kiến thức, đột ngột đến bên cạnh Thất hoàng tử phi, bị phục trang đẹp đẽ mê mắt, tầm mắt thiển cận cũng là bình thường, không dám trộm của chủ tử, liền trộm của người khác, loại chuyện này ta cũng thấy rất nhiều!"

Này rõ ràng chính là trực tiếp hiềm nghi Hồng Ngọc, còn kém nói rõ vòng tay là nàng trộm.

Nghe lời nàng nói càng ngày càng không tốt, Hồng Ngọc nhịn không được nói: "Thanh Đại cô nương, mời ngươi nói cẩn thận! Tuy rằng nô tỳ thấp kém, nhưng cũng không thể nhẫn bị nói xấu như vậy!"

"Nói xấu? Vậy vì sao mới vừa rồi tiểu cung nữ kia thành thành thật thật trả lời câu hỏi của ta, ngươi liền lỗ tai thính, nghe ra ý của ta là nghi ngờ các ngươi trộm vòng tay? Này không phải có tật giật mình là gì?" Thanh Đại cười lạnh, ánh mắt sắc bén: "Ta còn nhớ rõ, mới vừa rồi ta hầu hạ Cửu hoàng tử phi rửa tay, ngươi cũng ở bên cạnh. Giống như ngươi nói, trước mắt bao người, muốn trộm vòng tay không dễ dàng, nhưng nếu thừa dịp Cửu hoàng tử phi rửa mặt, trong lúc hỗn loạn, nhân cơ hội cầm lấy vòng tay, làm bộ như hầu hạ Cửu hoàng tử phi rửa mặt, có thể dễ dàng lấy trộm hơn nhiều!"

Hồng Ngọc rốt cuộc tức giận, cười lạnh nói: "Thanh Đại cô nương nhận định là ta trộm sao?"

"Nếu ngươi nói chính mình trong sạch, có dám để cho ta soát người hay không?" Thanh Đại đến gần từng bước, nhìn nàng, lạnh lùng thốt: "Không chỉ là ngươi, bất kỳ ai mới vừa rồi đến gần Cửu hoàng tử phi đều phải soát người, ngay cả nô tỳ Xuân Dương cung chúng ta cũng không ngoại lệ. Vòng tay vàng ròng khảm hoa dương chi bạch ngọc là Cửu điện hạ tặng cho Cửu hoàng tử phi, ý nghĩa không tầm thường, không thể bị người tay chân không sạch sẽ trộm đi, ngược lại làm hại Cửu điện hạ tức giận với Cửu hoàng tử phi!"

Hồng Ngọc hiển nhiên cũng bị Thanh Đại chọc tức giận, quát: "Được, soát người thì soát người, chẳng lẽ còn sợ ngươi hay sao? Nhưng nếu trên người ta không có thì sao?"

"Nếu ngươi không trộm vòng tay, Thanh Đại ta châm trà bồi tội với ngươi, từ nay về sau thấy ngươi, ta liền đi đường vòng, đời này nửa điểm không dám chọc giận ngươi!" Thanh Đại cất cao giọng nói: "Nhưng nếu là ngươi trộm vòng tay thì sao? Này lại nên luận xử như thế nào?"

Hồng Ngọc cũng cất cao giọng nói: "Nếu thật sự là ta trộm vòng tay, ta lập tức rời đi bên cạnh Thất hoàng tử phi, tự phạt đến Ngự Hình Giam làm khổ dịch!"

"Được, một lời đã định!"

Ai cũng không nghĩ tới, hai người này càng nói càng cương, thế nhưng cứ như vậy thỏa thuận. Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày nói: "Thanh Đại!" Lập tức lại nói với Lý Tiêm Nhu: "Tiêm Nhu tỷ tỷ, vòng tay này rất quan trọng với muội, không thể cứ như vậy mất không có lý do, nếu như thế, Cửu điện hạ cũng sẽ giận ta, bởi vậy phải tìm lại được. Nhưng mà, trước đó đến gần muội đều là người của Xuân Dương cung, nên bắt đầu soát trên người các nàng trước, Tử Uyển, lúc nãy ngươi về Xuân Dương cung, không có hiềm nghi, ngươi tới soát người."

"Cửu hoàng tử phi không cần làm thế, mới vừa rồi Thanh Đại cô nương nói như vậy, nếu nô tỳ không cho soát người chứng minh trong sạch, chỉ sợ mỗi người đều xem nô tỳ là trộm!" Hồng Ngọc ánh mắt lạnh lùng nói: "Cũng không cần Tử Uyển tỷ tỷ đến soát người, bản thân nô tỳ có thể cho mọi người xem!" Nói xong, liền chủ động cởi ra quần áo, lập tức đưa tay cởi đai lưng.

Mà đúng lúc này, chỉ nghe "loảng xoảng" một tiếng vang lên, một vòng tay từ bên trong tay áo của nàng rớt xuống.

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận