Đích Nữ Vô Song

Editor: Vy Vy 1505

Trên nền gạch bóng loáng như mới, một vòng tay vàng ròng rực rỡ lẳng lặng nằm, khảm hoa dương chi bạch ngọc ôn nhuận, thoạt nhìn vừa đẹp đẽ quý giá vửa thanh lịch, đúng là vòng tay lúc nãy Bùi Nguyên Ca đeo. Mà vừa rồi mọi người cũng thấy rành mạch, vòng tay  thật rơi xuống từ trên người Hồng Ngọc  ... .

Kinh ngạc nhất không ai hơn chính bản thân Hồng Ngọc, nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn vòng tay, cứng họng.

Thanh Đại một mực không buông tha, cười lạnh nói: "Cái này mọi người thấy rành mạch, ngươi còn có cái gì biện giải? Ta sớm nói, nô tỳ thô sử đột ngột đến phú quý, nào có ai không mắt thèm sinh lòng đen tối? Ngươi tưởng có thể dễ dàng trộm vòng tay này sao?" Nói xong tiến lên nhặt vòng tay, tỉ mỉ chà lau, giúp Bùi Nguyên Ca đeo vào: "Hoàng tử phi, loại nô tỳ dám trộm đồ của chủ tử, nhất quyết không thể nhẹ tha."

Hồng Ngọc quay đầu nhìn Lý Tiêm Nhu cầu cứu: "Hoàng tử phi, nô tỳ... . nô tỳ không có!"

Đón ánh mắt Hồng Ngọc lo âu, Lý Tiêm Nhu trầm mặc không nói. tuy rằng Hồng Ngọc vốn chỉ là nha hoàn vẩy nước quét nhà, nhưng làm người thông minh có ánh mắt sắc bén, lại am hiểu sâu chuyện trong cung, chính vì này đó sở trường mới khiến nàng nhìn trúng, cho Hồng Ngọc theo bên người hầu hạ, dần dần xem như tâm phúc. Mà sau khi có Hồng Ngọc, Lý Tiêm Nhu xác thực càng ngày càng có thể diện trước mặt Liễu quý phi, địa vị ở Đức Chiêu cung cũng càng ngày càng cao. Người như vậy làm sao có thể trộm vòng tay của Bùi Nguyên Ca?

Nhưng hiện nay vòng tay thật là rơi xuống từ trên người nàng ... .

Chuyện này nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Hồng Ngọc bối rối suy tư, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột ngột chỉ vào Thanh Đại nói: "Ta nhớ ra rồi, lúc nãy ta thấy bên cạnh Cửu hoàng tử phi thiếu nhân thủ, tiến lên hỗ trợ, từng va vào ngươi, ngươi đỡ ta đứng lên, lúc ấy ta không để ý, hiện tại ngẫm lại, nhất định là ngươi thừa dịp đó đặt vòng tay vào túi ta, cố ý vu oan hãm hại ta! Ta và ngươi có thù oán gì mà ngươi muốn hại ta như vậy?"

Thanh Đại mặt mày sắc bén: "Thật sự là chê cười, ta và ngươi ngày đầu tiên gặp mặt, ngươi có cái gì đáng giá để ta hãm hại? Quả nhiên là xuất thân vẩy nước quét nhà, không có quy củ, làm trộm bị bắt quả tang, lại còn muốn vu oan người khác, thật không biết xấu hổ!"

"Ngươi ——" Hồng Ngọc khó thở, giơ tay muốn đánh người, lại bị đám người Úy Lam ngăn lại.

Bùi Nguyên Ca lẳng lặng nhìn hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Đủ rồi!" Chờ chung quanh đều an tĩnh, mới nói: "Vòng tay này vốn là ta đeo, hiện tại từ trên người ngươi rơi xuống, mọi người tận mắt nhìn thấy, cũng không oan uổng ngươi. Lúc nãy ngươi đã nói, nếu thực từ trên người ngươi xét ra vòng tay, ngươi sẽ đi Ngự Hình Giam làm khổ dịch, nể mặt Thất hoàng tẩu, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi tự mình đến Ngự Hình Giam đi thôi!"

Nghe được nàng lại gọi "Thất hoàng tẩu", nhìn lại Bùi Nguyên Ca tươi cười bao hàm thâm ý, trong đầu Lý Tiêm Nhu đột nhiên xẹt qua một tia chớp, chợt hiểu được toàn bộ, Bùi Nguyên Ca căn bản không tha thứ nàng! Chẳng những không tha thứ, ngược lại muốn tự tay đẩy nàng vào địa ngục!

Gần đây nàng đột nhiên coi trọng Hồng Ngọc, sau đó việc làm địa vị biến hóa, Bùi Nguyên Ca trí tuệ, đương nhiên có thể đoán được là nha hoàn Hồng Ngọc phát huy tác dụng, cho nên hôm nay cố ý an bài thủ đoạn như vậy. Lúc trước nàng có ý định cầu hòa, Bùi Nguyên Ca vốn không muốn làm lành với nàng, lại giả vờ do dự, cố ý làm cho tay lây dính rêu xanh muốn rửa tay, liệu định nàng vì lấy lòng Bùi Nguyên Ca, tất nhiên sẽ đi theo, lại cố ý ra vẻ thiếu nhân thủ, nàng đương nhiên sẽ sai cung nữ bên cạnh hỗ trợ, sau đó nhân cơ hội an bài âm mưu này.

Làm cho Hồng Ngọc có cơ hội tiếp xúc Bùi Nguyên Ca, sau đó lại để vòng tay lên người nàng, vu oan nàng trộm.

Mưu kế không phải rất phức tạp, lại rõ ràng lưu loát.

Mà đối phó cung nữ Hồng Ngọc căn cơ chưa ổn, Bùi Nguyên Ca cũng không cần tính kế rất phức tạp, chỉ cần nhân chứng vật chứng đều có, làm cho Hồng Ngọc không thể biện giải thoát thân là đủ rồi. Sau đó có thể hợp tình hợp lý khiến Hồng Ngọc rời đi bên cạnh nàng, tuy rằng hiện nay tình cảnh của nàng tốt hơn một chút so với trước kia, nhưng đều là do có Hồng Ngọc đề điểm, tuyệt đối không thể không có Hồng Ngọc. Bùi Nguyên Ca làm như vậy là muốn bức nàng đến đường cùng!

Bởi vì vật bị trộm là vòng tay của Bùi Nguyên Ca, lại là Cửu điện hạ tặng, như vậy Bùi Nguyên Ca muốn xử trí Hồng Ngọc cũng rất hợp lý, làm cho nàng không thể bao che.

Đây là lần đầu tiên Lý Tiêm Nhu chân chính giao thủ với Bùi Nguyên Ca, trong lòng dâng lên thật sâu cảm giác vô lực.

Nàng rõ ràng biết Bùi Nguyên Ca vu oan hãm hại, cũng rõ ràng biết đầu đuôi hậu quả mọi chuyện, nhưng vẫn bất lực, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào mới có thể bảo trụ Hồng Ngọc. "Nguyên Ca muội muội... . Xưa nay Hồng Ngọc hầu hạ tỷ chu đáo, lần này chắc chỉ là nhất thời hồ đồ, muội —— "

"Thất hoàng tẩu, cung nữ này trộm vòng tay, nếu được tha ở lại bên cạnh Thất hoàng tẩu, khó tránh khỏi sẽ làm người lên án, ngược lại làm phiền hà danh dự Thất hoàng tẩu. Cũng may cung nữ này hầu hạ tẩu không bao lâu, nói vậy cũng không có bao nhiêu tình cảm chủ tớ, đột nhiên mất nàng cũng sẽ không làm cho Thất hoàng tẩu quá mức không thói quen." Bùi Nguyên Ca môi anh đào hơi cong, ý cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt tất cả đều là thân thiết.

Trong giọng nói lộ vẻ "muội vì tốt cho tẩu", Lý Tiêm Nhu nghe lại tức muốn hộc máu.

Lời này ngăn chận tất cả đường lui của nàng.

Lý Tiêm Nhu cắn răng, làm cuối cùng cố gắng: "Cũng đúng, cung nữ này ánh mắt thiển cận, đắc tội Nguyên Ca muội muội, muội yên tâm, chờ ta trở lại Đức Chiêu cung, tất nhiên sẽ không nhẹ tha nàng, cũng làm gương cho hạ nhân Đức Chiêu cung!" Cũng là muốn kéo dài thời gian, đợi cho trở lại Đức Chiêu cung, xử trí như thế nào cũng chỉ là một ý niệm của nàng, nhiều lắm sau này lại nhận lỗi với Bùi Nguyên Ca là được.

"Thất hoàng tẩu là muốn duy hộ cung nữ này sao... ." Bùi Nguyên Ca trầm mặc hồi lâu, thản nhiên cười nói.

Lý Tiêm Nhu thật không ngờ Bùi Nguyên Ca sẽ nói trắng ra như vậy, sửng sốt, không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Cũng được, cung nữ này vốn là người Đức Chiêu cung, theo lý thuyết, Cửu hoàng tử phi muội cũng không có quyền xử trí... ." Bên tai truyền đến lời Bùi Nguyên Ca nói nhẹ phiêu phiêu, Lý Tiêm Nhu đang kinh hỉ nghĩ qua cửa, liền nghe Bùi Nguyên Ca nói: "Tử Uyển, ngươi đi mời Trịnh tu dung đến đây! Theo lý, Hồng Ngọc là người Đức Chiêu cung, vật bị trộm là vòng tay của ta, vẫn là mời Trịnh tu dung đến quyết đoán đi! Nếu Trịnh tu dung không có mặt thì mời Lý ma ma bên người nàng lại đây."

Tử Uyển ứng: “Dạ”, liền rời đi.

Lý Tiêm Nhu muốn cản lại, nhưng Tử Uyển căn bản cũng không để ý nàng, một mực đi rồi. Trong lòng Lý Tiêm Nhu không khỏi khẩn trương, Trịnh tu dung là người phân quyền chưởng cung, vốn có khúc mắc với Liễu quý phi, mà nàng và Bùi Nguyên Ca địa vị cách xa, chứng cớ Hồng Ngọc trộm lại vô cùng xác thực,… , Trịnh tu dung tuyệt đối sẽ không đứng về phe nàng, ngược lại bởi vì Trịnh tu dung đến, chuyện nháo lớn, đến lúc đó truyền ra cung nữ bên cạnh nàng trộm cắp, với nàng hay Đức Chiêu cung đều rất khó coi.

"Vốn muội muốn nể mặt Thất hoàng tẩu cứ như vậy lén xử lý, ai biết Thất hoàng tẩu không thể lý giải nỗi khổ tâm của muội, một khi đã như vậy, vẫn là mời Trịnh tu dung đến xử trí đi!" Bùi Nguyên Ca thản nhiên cười, cũng không lại để ý tới nàng, ngồi xuống bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lòng Lý Tiêm Nhu không yên, cho Úy Lam một ánh mắt, chỉ chỉ hướng Trường Xuân cung.

Trước mắt không những phải bảo vệ Hồng Ngọc, mà còn phải áp chế chuyện này, nếu không lỡ như truyền ra lời đồn đãi gì bất lợi với Đức Chiêu cung, Liễu quý phi cũng không vui. Huống chi, lần này mời Trịnh tu dung, nếu Liễu quý phi có thể áp chế chuyện này, đó là đè ép Trịnh tu dung một đầu, cũng có thể làm cho mọi người trong cung biết, tuy rằng Liễu quý phi cáo ốm, nhưng vẫn là chủ nhân thật sự của hậu cung. Hy vọng Liễu quý phi có thể niệm hai điểm này, đến hỗ trợ nàng.

Không trong chốc lát, Trịnh tu dung liền dẫn người đến.

Đúng như Lý Tiêm Nhu đoán, Trịnh tu dung ước gì lấy người hay chuyện gì có liên quan đến Liễu quý phi để khai đao, chiêu hiển quyền cùng nhau giải quyết lục cung của nàng, lập tức nói ngay: "Ánh mắt cũng thật cao? Một cung nữ nho nhỏ thế nhưng dám trộm của Cửu hoàng tử phi, vẫn là vật mà Cửu hoàng tử phi đeo trên người, lá gan không khỏi quá lớn, hẳn nên sung đến Ngự Hình Giam làm khổ dịch, cũng có thể làm cho nàng nhớ lâu!"

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói kiều mỵ: "Đây là làm sao vậy?"

Chính là Liễu quý phi theo sau cũng đến.

Mặc dù Trịnh tu dung có quyền cùng nhau giải quyết lục cung, nhưng luận phẩm cấp, lại còn không cao bằng hoàng tử phi Bùi Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu. Luận phẩm cấp, luận bối phận luận địa vị, Liễu quý phi đều cao hơn so với các nàng, bởi vậy mọi người trong phòng nghe tiếng, đều đứng lên, hành lễ vấn an Liễu quý phi. Liễu quý phi tươi cười quyến rũ: "Vừa mới ở bên ngoài, chợt nghe thấy giọng Trịnh muội muội thật lớn, thoạt nhìn, đoạn thời gian bản cung cáo bệnh tu dưỡng, tiếng nói của Trịnh muội muội vang dội hơn rất nhiều so với trước."


Trịnh tu dung có chút xấu hổ, biết Liễu quý phi châm chọc nàng lộng quyền ương ngạnh.

Bùi Nguyên Ca lại tiến lên nói: "Hồi mẫu phi, việc này vốn không liên quan đến Trịnh tu dung, là cung nữ trộm vòng tay vàng ròng khảm ngọc dương chi của thiếp thân, bởi vì cung nữ này là người bên cạnh Thất hoàng tẩu, thiếp thân không dám xử trí nên mới mời Trịnh tu dung đến phân xử." Tuy rằng gọi mẫu phi, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt và giọng nói cũng không có bao nhiêu cung kính, có vẻ hơi lạnh nhạt.

Trải qua chuyện ở thược dược hoa yến, nàng và Liễu quý phi đã gần như hoàn toàn trở mặt, chẳng qua là duy trì vẻ bề ngoài thôi.

"Thiếp thân cảm thấy việc này cũng thật khéo, vốn là Cửu đệ muội không cẩn thận làm bẩn tay, thiếp thân có ý tốt sai cung nữ đến hỗ trợ, ai biết trùng hợp như vậy, vòng tay của Cửu đệ muội đang yên đang lành cất giữ bên cạnh thế nhưng từ trên người Hồng Ngọc rơi xuống. Thiếp thân cũng biết Hồng Ngọc làm người như thế nào, cảm thấy nàng không phải là người kiến thức hạn hẹp, bởi vậy cũng đang nghi ngờ! Mẫu phi tới vừa vặn, xưa nay ngài trí tuệ quả quyết, tất nhiên có thể phán đoán sáng suốt !" Lý Tiêm Nhu cũng cười nói.

Trên đường đến đây Liễu quý phi đã nghe Úy Lam nói đầu đuôi mọi chuyện.

Bởi vì chuyện liên lụy đến Bùi Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu, lại mời Trịnh tu dung đến đây, Liễu quý phi cũng không thể không cẩn thận xử trí, nghiền ngẫm xem đây có phải là Bùi Nguyên Ca thiết hạ âm mưu gì hay không, cho nên mới đi một chuyến. Lúc này nghe lời Lý Tiêm Nhu nói, làm sao Liễu quý phi nghe không hiểu nàng ám chỉ, tỏ vẻ chuyện này đều là Bùi Nguyên Ca vu oan hãm hại?

Nghĩ nghĩ, chậm rãi đi đến ghế trên ngồi xuống.

"Còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, tụ tập nhiều người như vậy, thì ra chỉ là một vòng tay mà thôi!" Liễu quý phi cười thản nhiên nói: "Nguyên Ca không cần đau lòng, vài ngày trước bản cung vừa vặn được một đôi vòng tay dương chi bạch ngọc rất tốt, vốn nghĩ rất thích hợp với con, vừa vặn hôm nay gặp gỡ. Chu ma ma, mang đôi vòng tay kia lấy đến cho Cửu hoàng tử phi."

Cũng không hỏi đúng sai, trước tiên bày ra bộ dáng từ ái rộng lượng, kỳ ân cho Bùi Nguyên Ca.

Sau thược dược hoa yến, Bùi Nguyên Ca và nàng xem như triệt để trở mặt, không hề giả vờ bề ngoài, mấy ngày nay thỉnh an sáng chiều cũng miễn. Nhưng Liễu quý phi cũng không thể cứ như vậy quyết liệt, chẳng phải là thừa nhận với Hoàng đế chuyện này thật do nàng làm? Nói không chừng còn có thể liên tưởng đến thảm án ở  Lãnh Thúy cung. Bởi vậy, nàng vẫn muốn bày ra bộ dáng mẹ hiền, hy vọng thời gian trôi qua, chuyện này có thể dần dần trừ khử.

"Mẫu phi nói đùa, chẳng lẽ thiếp thân truy cứu đến cùng là do đau lòng vòng tay này hay sao? Vòng tay lại quý trọng cũng chỉ là vật chết, nhưng tội trộm cắp xử trí như thế nào liên lụy đến toàn bộ chế độ hoàng cung, làm sao có thể chủ quan? Mẫu phi tới cũng tốt, có thể xử trí cung nữ này, làm gương cho những người còn lại trong cung." Nàng muốn chuyển đề tài, Bùi Nguyên Ca mới không cho nàng như ý, vẫn vòng vo lại đề tài này.

Liễu quý phi khẽ nhíu mày, biết nói sang chuyện khác là vô dụng với Bùi Nguyên Ca.

Không có cách nào, nàng cũng chỉ có thể hỏi chuyện trải qua, hy vọng có thể từ giữa phát hiện sơ hở gì. Nhưng chuyện chỉ đơn giản như vậy, lúc Bùi Nguyên Ca rửa mặt, người đến người đi, ai sẽ chú ý vòng tay kia từ lúc nào thì không thấy? Nhưng vòng tay từ trên người Hồng Ngọc rơi xuống lại là tất cả mọi người tận mắt thấy ... Mày Liễu quý phi nhất thời càng nhăn càng chặt.

Chuyện này hơn phân nửa thật sự là Bùi Nguyên Ca thiết kế, nhưng vấn đề ở chỗ không có chứng cớ.

Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca rất ít chủ động ra tay đối phó ai, lại càng sẽ không vì đối phó một cung nữ bình thường bên người Lý Tiêm Nhu tốn công to như vậy, mà với tính tình của Lý Tiêm Nhu, cũng sẽ không vì một cung nữ bình thường mời nàng đến giải vây... Suy nghĩ lại thời gian cung nữ này xuất hiện cùng với lời nói và hành vi cử chỉ gần đây của Lý Tiêm Nhu, trong lòng Liễu quý phi dần dần có sở đoán, Bùi Nguyên Ca làm như vậy hơn phân nửa muốn chặt đứt cánh tay đắc lực của Lý Tiêm Nhu.

Hồng Ngọc chỉ sợ là tâm phúc hiện nay của Lý Tiêm Nhu.

Nhưng chuyện này chứng cớ vô cùng xác thực, cho dù nàng muốn che chở, trong lúc nhất thời không biết nên ra tay như thế nào.

Đúng lúc này, bỗng nhiên thân thể Lý Tiêm Nhu mềm nhũn, sắp té ngã, may mắn được Hồng Ngọc và Yên Chi bên người đỡ lấy, liên thanh hỏi: "Hoàng tử phi, ngài làm sao vậy? Ngài làm sao vậy?"

Lý Tiêm Nhu bộ dáng thực suy yếu, nhẹ giọng nói: "Ta choáng váng đầu!"

Lý Tiêm Nhu còn không tính ngốc hết thuốc chữa, biết lúc này nên giả vờ bệnh dời đi tầm mắt! Trong lòng Liễu quý phi khó được tán thưởng Lý Tiêm Nhu một ít, quý tiện có khác, nếu trước mắt Lý Tiêm Nhu bị bệnh, tất nhiên phải xem bệnh cho nàng trước, xử trí cung nữ linh tinh là việc nhỏ, đương nhiên kéo đến sau này... . Nếu Bùi Nguyên Ca còn cắn chặt không buông, chính là bất kính chị dâu, sẽ cho người ta ấn tượng không tốt!

Liễu quý phi nghĩ, trên mặt sớm bày ra vẻ mặt lo âu, liên thanh nói: "Người tới, nhanh đi mời thái y đến! Tiêm Nhu con làm sao vậy? Đang yên lành đột nhiên choáng váng đầu, thiếu chút nữa té xỉu?"

Nàng cố ý nói tình thế nghiêm trọng, như vậy Bùi Nguyên Ca lại càng không thể tiếp tục truy cứu Hồng Ngọc.

Không trong chốc lát, thái y đến.

Vốn Liễu quý phi còn cho là Lý Tiêm Nhu giả vờ bệnh, đang muốn ám chỉ thái y, làm cho hắn nói bệnh tình nghiêm trọng chút, để có thể che giấu chuyện của Hồng Ngọc, ai ngờ thái y bắt mạch xong lại cho nàng một tin tức mừng rỡ: "Chúc mừng quý phi nương nương, chúc mừng Thất hoàng tử phi, chúc mừng Thất điện hạ, Thất hoàng tử phi không phải bị bệnh, là có hỉ! Nếu ty chức chẩn đoán không lầm, Thất hoàng tử phi đã có thai hai tháng!"

Liễu quý phi và Lý Tiêm Nhu đều giật mình, lập tức Lý Tiêm Nhu kinh hỉ nói: "Thái y, ngươi sẽ không chẩn sai đi?"

Bắt đầu từ lúc gả vào Đức Chiêu cung, nàng luôn chờ đợi có thể có thai, chỉ là Thất điện hạ cũng không thích nàng, cơ hội cùng phòng cũng rất ít, bởi vậy Lý Tiêm Nhu không dám hy vọng quá lớn. Trong khoảng thời gian này, tuy rằng quỳ thủy của nàng chậm lại, cả người cũng có chút mệt mỏi, lại chỉ nghĩ nỗi lòng tích tụ, thật không ngờ lại là mang thai! Có thai rồi, nếu lại có thể sinh con trai, nàng mới chính thức đứng vững chân ở Đức Chiêu cung!

"Hơn phân nửa sẽ không sai!" Thái y cười nói: "Chúc mừng!"

Liễu quý phi cũng mừng rỡ như điên, nàng so với ai khác đều rõ ràng, ở hoàng thất, con nối dòng có bao nhiêu trọng yếu! Lúc trước, tiên hoàng đã sớm được phụ hoàng hắn chọn trúng, muốn lập làm thái tử, chỉ bởi vì vẫn không có con nối dòng, mà huynh đệ Trữ vương lại sớm có thế tử, thế nên mới dao động không ngừng, thậm chí thiếu chút nữa làm cho Trữ vương thực hiện được. Sau đó tiên hoàng nhận Hoàng đế làm con thừa tự, nên mới thuận lợi được lập làm thái tử, kế vị.

Lục hoàng tử phi Đỗ Nhược Lan có thai trước tiên, Liễu quý phi đã rất nóng lòng.

Nhưng vợ chồng Vũ Hoàng Diệp và Lý Tiêm Nhu không hợp nhau, ngoại trừ thúc giục Diệp nhi đến điện của Lý Tiêm Nhu nhiều chút, Liễu quý phi cũng không có biện pháp khác. Không nghĩ tới Lý Tiêm Nhu lại có thai, đây chính là trưởng tử! Lập tức, Liễu quý phi cho Lý Tiêm Nhu vẻ mặt ôn hòa từ ái trước nay chưa từng có: "Tiêm Nhu, con có thai, thật tốt quá! Con đứa nhỏ này, sao lại không nói cho bản cung một tiếng? Nếu biết, bệnh của bản cung chỉ sợ đã sớm khỏi hẳn."

"Thiếp thân cũng không quá xác định." Lý Tiêm Nhu xấu hổ nói, trong lòng cũng là vui sướng không thôi.

Có đứa nhỏ này, có thái độ hiện nay của Liễu quý phi, sau này nàng mới chính thức có dựa vào.

Liễu quý phi cười nói: "Cũng khó trách, dù sao vẫn là tuổi nhỏ. Sau này muốn ăn cái gì chỉ cần nói cho bản cung, cho dù như thế nào cũng không thể bạc đãi cháu trai của bản cung!" Nói xong, tươi cười vui sướng vô hạn.

"Đa tạ mẫu phi!" Lý Tiêm Nhu cười nói, bỗng nhiên trong lòng vừa động, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca, gương mặt vốn tú lệ mà hơi nhát gan lúc này cũng toả sáng nhàn nhạt, ôn hòa nói: "Nguyên Ca muội muội, nay tỷ có thai, đúng là lúc cần người chăm sóc, Hồng Ngọc hầu hạ tỷ luôn luôn chu đáo, so với mấy nha hoàn hồi môn của tỷ còn tỉ mỉ hơn, thật sự cách không được nàng. Lúc nãy Hồng Ngọc đắc tội muội, ta thay nàng xin lỗi muội, muội nể mặt tỷ bỏ qua cho nàng lần này đi!"

Tươi cười tuy rằng ôn hòa, lại mang theo thản nhiên chắc chắn.

Nay nàng có thai, Liễu quý phi xem nàng như trân bảo, cũng là lúc địa vị hai người thật sự hòa nhau, Bùi Nguyên Ca cũng không thể làm trái ý nàng lúc này, một hai đòi xử trí Hồng Ngọc có phải không? Có Hồng Ngọc bên cạnh, lại có đứa con trong bụng che chở, cho dù là Ôn Dật Tĩnh hay Viên Sơ Tụ cũng không thể lại trở thành trở ngại của nàng!


Liễu quý phi cũng nhân cơ hội nói: "Nha đầu Nguyên Ca, nếu Tiêm Nhu dùng quen cung nữ này, để cho nàng tiếp tục hầu hạ Tiêm Nhu đi! Bản cung tặng vòng tay dương chi bạch ngọc này cho con, cộng thêm hai đôi vòng tay vàng ròng." Vừa có cưỡng bức, vừa có an ủi, dù sao nay Lý Tiêm Nhu có thai, tất cả phải lấy Lý Tiêm Nhu làm trọng, nàng làm như vậy cũng không có gì đáng trách.

Bùi Nguyên Ca suy tư thật lâu, bỗng nhiên cười: "Thiếp thân hiểu được."

Liễu quý phi và Lý Tiêm Nhu đều nghĩ là nàng biết lợi hại tiến lùi, trong lòng âm thầm đắc ý, nhất là Lý Tiêm Nhu, nàng vẫn là lần đầu tiên giằng co với Bùi Nguyên Ca chiếm được thượng phong, hơn nữa nay nàng có thai, mà Bùi Nguyên Ca không có, càng cảm thấy đè ép Bùi Nguyên Ca một đầu.

"Thất hoàng tẩu nay có thai, tự nhiên là quý trọng, làm sao thiếp thân dám không theo? Đừng nói chỉ là một cung nữ vẩy nước quét nhà hầu hạ Thất hoàng tẩu không được bao lâu trộm vòng tay của thiếp thân mà thôi, nay cho dù thiên hạ có xảy ra chuyện lớn cũng nên lấy Thất hoàng tẩu có thai làm trọng." Bùi Nguyên Ca cười khanh khách nói: "Hơn nữa chuyện này vốn là thiếp thân không phải, không nên đeo vòng tay này ra ngoài, lại càng không nên chọc cung nữ bên người Thất hoàng tẩu. Thanh Đại, thay mặt bản cung nhận lỗi với Hồng Ngọc cô nương, vốn vòng tay của bản cung quăng không khéo, không nên ở trên người nàng, ngược lại chọc Thất hoàng tẩu lo lắng, đều là bản cung không phải!"

Thanh Đại lúc này bước ra khỏi hàng, hơi cúi đầu với Hồng Ngọc, nói: "Hồng Ngọc cô nương, nô tỳ thay mặt Cửu hoàng tử phi xin lỗi ngài!"

Bùi Nguyên Ca và Thanh Đại làm ra vẻ một phen, đâu chỉ là xuống nước, quả thực là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Mà hàm ý bên trong lời nàng nói lại càng làm người ta suy nghĩ sâu xa, Hồng Ngọc trộm vòng tay vốn nên bị xử trí theo cung quy, nay lại bởi vì Lý Tiêm Nhu có thai mà không thể không che lấp. Nếu Hồng Ngọc là nha hoàn hồi môn Lý Tiêm Nhu mang tới cũng thôi đi, cố tình nàng lại là người trong Đức Chiêu cung, vốn chỉ là cung nữ thô sử vẩy nước quét nhà, thời gian hầu hạ Lý Tiêm Nhu không bao lâu. Cứ như vậy, rõ ràng là Lý Tiêm Nhu ỷ vào có thai, muốn lập uy với Bùi Nguyên Ca, bức bách đường đường hoàng tử phi phải buông tha cung nữ trộm vòng tay của mình.

Hơn nữa, Bùi Nguyên Ca sai người thay nàng nhận lỗi không phải người khác, mà là Thanh Đại.

Thanh Đại là ai? Lúc trước thược dược hoa yến bị người nói xấu dây dưa với Cửu điện hạ, do đó bôi nhọ Cửu hoàng tử phi ghen tỵ ngoan độc, bị buộc ở trước mắt bao người nghiệm thân, thiếu chút nữa đâm cột tự sát! Nàng nhận lỗi với Hồng Ngọc tất nhiên sẽ khiến mọi người nhớ lại chuyện ở thược dược hoa yến, đồng dạng là cung nữ của hoàng tử phi, Thanh Đại bị người oan uổng, bị buộc nghiệm thân, thiếu chút đâm cột tự sát chứng minh trong sạch, cuối cùng chuyện lại không giải quyết được gì; mà Hồng Ngọc trộm vòng tay của Cửu hoàng tử phi, chứng cớ vô cùng xác thực, lại bởi vì Thất hoàng tử phi có thai cầu tình mà bình yên vô sự... .

Hơn nữa, Thanh Đại là nha hoàn hồi môn của Bùi Nguyên Ca, mà Hồng Ngọc chẳng qua là cung nữ theo Lý Tiêm Nhu không bao lâu mà thôi. . . .

Vì sao so sánh hai bên lại như một trời một vực?

Mà Liễu quý phi xử trí hai chuyện này lại là cỡ nào bất công? Quả nhiên là con ruột và con nuôi có khác, kết quả cách xa như vậy...

Nếu trong điện này không có người ngoài cũng thôi đi, cố tình Trịnh tu dung ánh mắt sáng quắc đứng ở nơi đó, Liễu quý phi tin tưởng, nếu chuyện hôm nay cứ như vậy kết thúc, nhất định sẽ truyền ra ngoài, tất nhiên chuyện ở thược dược hoa yến sẽ bị lấy ra làm đề tài một lần nữa, làm cho lời đồn thật vất vả bình ổn sẽ lại nổi lên... Sau khi Bùi Nguyên Ca trở mặt với nàng thế nhưng khó giải quyết như vậy, thật sự giống như cùng một khuôn mẫu khắc ra với Vũ Hoàng Mặc!

Lời này nhìn như tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, kì thực bức Liễu quý phi và Lý Tiêm Nhu đến đường cùng.

Mắt thấy Trịnh tu dung nóng lòng muốn mở miệng, Liễu quý phi giành nói trước: "Nguyên Ca con nói đúng, vòng tay tuy là chuyện nhỏ, nhưng trật tự hoàng cung quan trọng hơn, nếu Hồng Ngọc đã trộm vòng tay thì nên bị xử lý, truyền mệnh lệnh của bản cung, áp giải Hồng Ngọc đến Ngự Hình Giam làm khổ dịch."

Trong lòng Lý Tiêm Nhu quýnh lên, đang muốn nói chuyện, lại bị Liễu quý phi đè lại.

Cho dù giờ phút này Hồng Ngọc phải đến Ngự Hình Giam làm khổ dịch, chỉ cần nguời còn sống, Lý Tiêm Nhu lại đang có thai, sau này tùy tiện tìm cái cớ cũng có thể triệu hồi; ngược lại, nếu giờ phút này không nói như vậy, làm cho Trịnh tu dung giành trước, lời lẽ chính nghĩa xử trí Hồng Ngọc, còn có thể áp cho Liễu quý phi tội bất công, khi nhục hoàng tử phi, lại gợi lên chuyện ở thược dược hoa yến, chuyện sẽ càng thêm khó giải quyết.

"Đa tạ mẫu phi!" Bùi Nguyên Ca thấy thế mới khôi phục bình tĩnh, đứng dậy.

Lập tức có người tiến lên, áp giải Hồng Ngọc đi xuống.

Không nghĩ tới nay nàng có thai, có Liễu quý phi làm chỗ dựa, thế nhưng vẫn không thể cứu Hồng Ngọc từ trong tay Bùi Nguyên Ca! Đối với chuyện này, trong lòng Lý Tiêm Nhu tích tụ không nói nên lời, tuy rằng sau đó Liễu quý phi phân tích lợi hại cho nàng, nhưng nàng tổng cảm thấy không cam lòng, hơn nữa, hôm sau nàng phái người đi Ngự Hình Giam, muốn tìm Hồng Ngọc thương lượng, bị tin tức truyền về khiến cho tức giận sôi lên.

Ngự Hình Giam nói, Hồng Ngọc bị đưa tới, đêm đó liền đột phát bệnh cũ mà chết.

Đây đương nhiên là nói cho có lệ mà thôi, căn cứ Lý Tiêm Nhu hỏi thăm, Ngự Hình Giam được Cửu điện hạ phân phó, sau khi Hồng Ngọc bị đưa đến liền bí mật xử chết, chỉ báo chết bất đắc kỳ tử. Ngự Hình Giam chết bất đắc kỳ tử rất nhiều người, ai cũng sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu, mà Hồng Ngọc bị định tội trộm cắp tới đó, Lý Tiêm Nhu cũng không thể vì nàng ra mặt, chỉ có thể cắn răng ngậm bồ hòn nhịn xuống.

Không nghĩ tới so với nàng tưởng tượng Bùi Nguyên Ca còn độc ác, tuyệt tình hơn, trực tiếp giết chết Hồng Ngọc, không để cho nàng chút đường sống.

Tuy rằng Lý Tiêm Nhu rất đau lòng mất Hồng Ngọc đắc lực giúp đỡ, nhưng trước đó Hồng Ngọc đã phân tích đại cục cực kỳ thấu triệt, lấy lòng Liễu quý phi, không đếm xỉa Ôn Dật Tĩnh, đối phó Viên Sơ Tụ. Nay nàng có thai, Liễu quý phi xem nàng như tròng mắt đối đãi, mà Viên Sơ Tụ chẳng qua là một thị thiếp nho nhỏ, nàng muốn đối phó Viên Sơ Tụ dễ như trở bàn tay, kế tiếp chính là Ôn Dật Tĩnh... Lý Tiêm Nhu nghĩ, vẻ mặt chậm rãi bình tĩnh lại.

Việc Lý Tiêm Nhu mang thai tất nhiên dấy lên vô số phong ba ở Đức Chiêu cung.

Trong lúc nhất thời ngay cả Vũ Hoàng Diệp cũng bởi vì con nối dòng đối xử tốt với Lý Tiêm Nhu, hơn nữa Liễu quý phi trịnh trọng chăm sóc, địa vị của Lý Tiêm Nhu ở Đức Chiêu cung lập tức thăng cấp, không có bất kỳ người nào dám chậm trễ. Nhìn Lý Tiêm Nhu diễu võ dương oai, Viên Sơ Tụ và Ôn Dật Tĩnh đều là vừa tức vừa hận, hơn nữa sau khi Lý Tiêm Nhu mang thai cũng không thu liễm chút nào, bày ra mười phần uy nghi chính Thất hoàng tử phi, tình cảnh của hai người lại không hay ho.

Con dâu có có thai, Liễu quý phi "nhờ việc vui mà tinh thần thoải mái", cũng theo đó "lành bệnh".

Hôm nay, Liễu quý phi lại mở buổi tiệc lớn, chiêu đãi cáo mệnh phu nhân quen biết, nói là đầu tháng tám con cua ăn ngon, kỳ thực tất cả mọi người biết, Liễu quý phi đây là vì ăn mừng Thất hoàng tử phi có thai. Việc vui này biến lời đồn Thất điện hạ "sủng thiếp diệt thê" trước đó trở thành hư không, lại vì Thất điện hạ thêm tầng thanh thế, hơn nữa vốn là chuyện vui lớn, cũng khó trách Liễu quý phi muốn gióng trống khua chiêng.

Bùi Nguyên Ca tự nhiên cũng được mời, trang điểm sửa soạn đi dự tiệc.

Trong bữa tiệc nói đến Lý Tiêm Nhu có thai, Liễu Cẩn Nhất phu nhân liền cười nói: "Mấy năm này trong cung thật sự là việc vui liên tiếp không ngừng, mấy tháng trước Lục hoàng tử phi vừa mới truyền tin vui, không nghĩ tới Thất hoàng tử phi vào cửa không bao lâu, cũng đi theo có thai, trước mắt chỉ còn Cửu điện hạ Xuân Dương cung. Cửu hoàng tử phi, nghe nói ngài và Cửu điện hạ ân ái vô cùng, Thất hoàng tử phi đều truyền tin vui, sao ngài bên này còn không có động tĩnh đâu?"

Vẻ mặt rất không có ý tốt, hiển nhiên là chèn ép Bùi Nguyên Ca.

"Liễu phu nhân nói lời này bản cung không đồng ý." Bùi Nguyên Ca sớm đoán được sau khi Lý Tiêm Nhu mang thai, tất nhiên sẽ có chèn ép loại này, dù sao, thời gian nàng và Lý Tiêm Nhu đại hôn gần nhau, khó tránh khỏi sẽ bị người so sánh: "Thất hoàng tẩu vào cửa sớm hơn bản cung, có thai trước bản cung cũng thực bình thường. Vợ chồng mới cưới nào có không ân ái, sao Liễu phu nhân lại đặc biệt chọn bản cung mà nói? Nghe giống như bản cung và Cửu điện hạ ân ái, Thất hoàng tẩu và Thất hoàng huynh không ân ái vậy?"

Nói xong, lấy tay áo che miệng cười, giống như hồn nhiên không thèm để ý.

Liễu phu nhân ngẩn ra, thật không ngờ Cửu hoàng tử phi lời nói lanh lợi như thế, lập tức bắt được nhược điểm trong lời nàng nói, không dấu vết chuyển dời đề tài đến lời đồn đãi Thất điện hạ "sủng thiếp diệt thê" lúc trước, lập tức cứng họng, muốn giải thích cái gì, lại cảm thấy mặc kệ nói cái gì đều là càng bôi càng đen, nhìn lại sắc mặt Liễu quý phi bỗng nhiên trầm xuống, trong lòng lo âu vô cùng.


Chỉ sợ quý phi nương nương đã giận nàng nói lời này... .

"Nguyên Ca vào cửa cũng mới mấy tháng, cũng không vội, nhưng mà cũng nên tìm thái y nhìn xem, nếu có tật xấu liền sớm điều dưỡng, miễn cho tương lai chịu thiệt!" Liễu quý phi cười chuyển đề tài, quét mắt Bùi Nguyên Ca, cũng lấy tay áo che miệng nói: "Nhưng mà lời tẩu tử nói cũng không sai, nếu nói ân ái, Nguyên Ca và Mặc nhi nhận thứ hai, còn không có người dám nhận thứ nhất. Trước đó vài ngày, Mặc nhi tới thỉnh an bản cung, bản cung thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, còn tưởng rằng làm sao vậy, hỏi rất nhiều, Mặc nhi cũng không trả lời, bản cung còn buồn bực, nghĩ là xảy ra chuyện gì? Kết quả hỏi thăm mới biết được, thì ra là... ."

Nói xong, giống như cảm thấy có chút ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ, không nói tiếp, cười không ngừng.

Thấy hành vi Liễu quý phi cổ quái, liền có người tò mò hỏi: "Là chuyện gì xảy ra? Tục ngữ nói đúng lắm, có việc vui phải chia sẻ, không bằng chúng ta cùng vui, quý phi nương nương đừng tự cười một mình, cũng nói ra làm cho chúng ta đều nghe một chút! Bằng không để trong lòng ngứa, cũng không biết nên làm thế nào cho phải!"

"Nếu như thế, bản cung nói, nhưng không cho các ngươi truyền ra, bản cung hỏi thăm hồi lâu, mới biết được thì ra mấy ngày nay thân thể Nguyên Ca không thoải mái, kết quả Mặc nhi giống như mèo con nhìn thấy cá nhưng không được ăn vậy, gấp đến độ lửa cháy hừng hực, vài ngày nay không cho ai sắc mặt hoà nhã! Nhưng lại không phải lần đầu tiên, nghe nói trong Xuân Dương cung, hàng tháng đều có vài ngày giống vậy, ai cũng không dám chọc Mặc nhi, sợ đụng vào mũi dao!"

Liễu quý phi cười nói, vẻ mặt giống như thực vui vẻ vì Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc ân ái.

Tuy rằng chuyện ở thược dược hoa yến đã lan truyền mọi người đều biết, nhưng trước mặt người khác Liễu quý phi vẫn như cũ làm ra bộ dáng từ ái, như vậy thời gian lâu, tổng sẽ làm cho người ta hoài nghi, cho rằng nàng thật tâm yêu thương Vũ Hoàng Mặc.

Lập tức có phu nhân tiếp lời nói: "A? Cửu hoàng tử phi thật là có bản lĩnh, lại có thể thu phục Cửu điện hạ dễ bảo, không biết là làm sao được? Cũng dạy chúng ta với!"

Lời này có chút không có ý tốt, rõ ràng khen Bùi Nguyên Ca, kỳ thực nói nàng ghen tỵị hung hãn, không suy nghĩ vì Cửu điện hạ.

Mọi người đều biết Cửu hoàng tử phi và Cửu điện hạ ân ái, hơn nữa nghe Liễu quý phi nói, đúng là khi Cửu hoàng tử phi đến quỳ thủy, Cửu điện hạ cũng không thu dùng nha hoàn thông phòng, bởi vậy mới có thể lửa cháy khó chịu, đang ngồi đều là phu nhân, đều là nữ tử, ai mà không hâm mộ? Mà hâm mộ lại dễ dàng nảy sinh ghen tỵ, khó tránh khỏi muốn nói móc hai câu, dù sao chuyện gì cũng có hai mặt, thảo luận theo mặt tốt, đây là Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi ân ái; thảo luận theo mặt không tốt, đây là Cửu hoàng tử phi ghen tỵ hung hãn, không cho Cửu điện hạ chạm vào nữ tử khác.

"Phu nhân nói lời này khiến cho bản cung có chút khó hiểu, chẳng lẽ đối với phu quân, phu nhân muốn dùng từ ‘thu phục’ hay sao? Bản cung cũng không to gan như vậy, xuất giá tòng phu, tự nhiên tất cả đều là Cửu điện hạ làm chủ. Bản cung cũng từng khuyên giải, nhưng mà Cửu điện hạ một mực không để ý, bản cung cũng thực bất đắc dĩ." Bùi Nguyên Ca cười nói, làm sao nàng không biết tâm tư phu nhân này, không phải là hâm mộ ghen tỵ, muốn nàng đẹp mặt sao?

Nếu Liễu quý phi và vị phu nhân này nghĩ là nói vài lời có thể bức bách nàng nhượng bộ, chấp nhận thị thiếp thông phòng, vậy mười phần sai.

Tự xưa tới nay, chỉ có nữ tử không được trượng phu ân sủng mới xấu hổ, chưa từng nghe nói, vợ chồng tình thâm ngược lại thê tử cảm thấy hổ thẹn chính mình không đủ rộng lượng! Nếu bọn họ hâm mộ ghen tỵ nàng và Hoàng Mặc ân ái, vậy nàng liền đơn giản thoải mái nhận, tùy ý các nàng hâm mộ ghen tỵ đi thôi, chỉ cần đấu võ mồm không bị bọn họ bắt được nhược điểm, lại có gì phải e ngại?

"A, Cửu hoàng tử phi nói làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, thật không biết Cửu điện hạ đúng là người nhi nữ tình trường như thế?" Phu nhân kia bị Bùi Nguyên Ca bày ra tư thái cam chịu làm cho nghẹn một hơi trong yết hầu, không thể biểu hiện sượng mặt, chỉ có thể cố nén nói chuyện, ý ở ngoài lời, ám chỉ Bùi Nguyên Ca ghen tỵ hung hãn, lại đổ tất cả lên người Cửu điện hạ.

Bùi Nguyên Ca cong mắt cười: "Tất nhiên ta hiểu rõ Cửu điện hạ làm người như thế nào hơn phu nhân rồi, nếu không chẳng phải là không xong?"

Nghe vậy, mọi người ồn ào cười to.

Cửu hoàng tử phi võ mồm thật sắc bén, Bùi Nguyên Ca là Cửu hoàng tử phi, chính phi của Cửu hoàng tử, cùng Cửu hoàng tử thân mật vô cùng, đương nhiên càng thêm rõ ràng Cửu hoàng tử làm người. Mà cứ như vậy, liền có vẻ phu nhân này nghi vấn và khiêu khích thực không có đạo lý, nàng không có chút liên quan gì với Cửu hoàng tử, dựa vào cái gì phán đoán suy luận Cửu hoàng tử làm người?

Lần trước thược dược hoa yến, Bùi Nguyên Ca là người bị hại, làm người ta đồng tình.

Nhưng lúc này, mọi người thấy nàng mặt không thay đổi, trong lúc vui đùa liền có thể đẩy lùi lời nói không có ý tốt của Liễu phu nhân, Liễu quý phi và vị phu nhân này, không để người ta bắt chút nhược điểm nào, phần nhạy bén ứng biến này đương nhiên làm người ta khâm phục.

Mọi người đang ngồi, có lẽ bởi vì lời đồn đãi vợ chồng Cửu điện hạ ân ái mà mang lòng sợ hãi Cửu hoàng tử phi, có lẽ bởi vì lần trước thược dược hoa yến mà mang lòng đồng tình Cửu hoàng tử phi, nhưng dù sao đều là tác động bên ngoài mà áp đặt cho nàng, mãi đến lúc này thấy Cửu hoàng tử phi ứng đối, mới làm cho bọn họ thật sự bắt đầu nhìn thẳng kính phục bản thân Bùi Nguyên Ca. Mỹ mạo cỡ này, lại trí tuệ khéo léo như vậy, cũng khó trách Cửu điện hạ yêu như trân bảo.

Mẫu thân của Mạc chiêu nghi Mạc phu nhân liền nói ngay: "Cửu hoàng tử phi như vậy, ngay cả ta là nữ tử cũng nhịn không được sinh lòng yêu thích, thà rằng nghe nàng trò chuyện nhiều chút, cũng không muốn để ý tới người khác, huống chi là Cửu điện hạ? Phải xem xem dạng người nào mới có thể xứng với dạng gì phúc khí, đây là người khác hâm mộ cũng không được đến!" Bà và Liễu quý phi không vừa mắt đã lâu, lại thấy Bùi Nguyên Ca ứng đối khéo léo, nhịn không được mở miệng, ám chỉ phu nhân kia trong lòng hâm mộ ghen tỵ, thế nên mới nói năng lỗ mãng.

Bị nói trung tâm sự, phu nhân kia lập tức vẻ mặt đỏ bừng, nói không ra lời.

Bùi Nguyên Ca chỉ là cười, cúi đầu nhấp nhẹ trà.

Nàng và Hoàng Mặc thành thân mới có mấy tháng, Liễu quý phi lại vội vã muốn nàng mang tiếng đố phụ đanh đá, hình như hơi nóng vội rồi?

Thấy Bùi Nguyên Ca chỉ cần vài ba câu đã khiến phu nhân kia không còn mặt mũi, Liễu quý phi âm thầm cắn răng. Tuy rằng Lý Tiêm Nhu đã mang thai, nhưng mà... . nếu nữ tử nhạy bén trí tuệ này là chính phi của Diệp nhi, có thể làm thỏa mãn tâm tư Diệp nhi thì tốt biết bao nhiêu? Địa vị của Bùi Nguyên Ca trong lòng các phu nhân ở đây lên cao, vợ chồng một thể, địa vị của Vũ Hoàng Mặc trong lòng phu quân của bọn họ tự nhiên cũng sẽ tăng cao... .

Quả nhiên là hối hận không kịp!

Nhưng mà, tuy rằng không nói rõ, nhưng nhân vật chính yến hội hôm nay là Lý Tiêm Nhu đang mang thai, sao nàng còn chậm chạp chưa lộ diện?

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một cung nữ áo xanh vội vàng chạy vào, trên váy lụa hình như ẩn ẩn có vết máu, đúng là cung nữ Úy Lam bên cạnh Lý Tiêm Nhu. Chỉ thấy nàng vẻ mặt đầy nước mắt, vừa vào liền trực tiếp quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, khóc nói: "Quý phi nương nương, không tốt, hoàng tử phi nhà ta sinh non, nay tình hình vô cùng nguy cấp, ngài... xin ngài mau đi xem một chút!"

Liễu quý phi nghe vậy, tâm thần đại loạn, bỗng nhiên đứng dậy, quát: "Tại sao có thể như vậy? Thái y không phải nói thai của Tiêm Nhu thực củng cố, không có gì ngoài ý muốn sao? Làm sao có thể đột nhiên sinh non? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Úy Lam rơi lệ đầy mặt nói: "Hồi quý phi nương nương, là Tĩnh sườn phi thấy Thất hoàng tử phi có thai, trong lòng khó chịu, cố ý tranh chấp với Thất hoàng tử phi, đẩy Thất hoàng tử phi một phen, mới có thể làm hại Thất hoàng tử phi sinh non! Nay máu chảy không ngừng, thái y nói tình hình rất nguy hiểm, cầu quý phi nương nương làm chủ cho Thất hoàng tử phi, cứu hoàng tử phi nhà ta, nghiêm trị Tĩnh sườn phi!"

Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh nghe, trong lòng nhịn không được mỉm cười.

Úy Lam quả nhiên là thị nữ hồi môn Lý Tiêm Nhu mang tới, một chút cũng không hiểu giới quyền quý trong hoàng cung kiêng kỵ, càng là nhà tôn quý càng kiêng kỵ loại chuyện này, gặp chuyện chỉ có che lấp, rất ít trước mặt mọi người nói ra. Úy Lam nêu lý do thoái thác cũng là chứng thực thê thiếp trong Đức Chiêu cung không hợp, càng sẽ làm người ta nghĩ đến lời đồn Vũ Hoàng Diệp "sủng thiếp diệt thê" đoạn thời gian trước,  dù sao Lý Tiêm Nhu là chính phi, lại có thai, Ôn Dật Tĩnh thân là sườn phi, lại dám tranh chấp với nàng, thậm chí đẩy ngã Lý Tiêm Nhu, nếu không phải Thất điện hạ cực kỳ sủng ái, làm sao Ôn Dật Tĩnh sẽ dám to gan như vậy?

Quả nhiên, sắc mặt mọi người đang ngồi đều có chút thay đổi, có vài người quan hệ tốt đã chau đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ.

Liễu quý phi ôm kỳ vọng rất sâu với cái thai của Lý Tiêm Nhu, bởi vậy nghe nói sinh non, trong lòng đã đau như tim bị bóp gắt gao, lại nghe Úy Lam không biết giữ mồm giữ miệng, thế nhưng trước mặt mọi người đã nói ra lời này, tức giận đến ngực đau, một hơi nghẹn trong yết hầu, gần như thở không nổi, Chu ma ma vội vàng tiến lên giúp nàng vuốt lưng, liên thanh gọi người đi mời thái y.

"Không cần!" Liễu quý phi vẫy tay nói: "Đi Đức Chiêu cung, bản cung muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Nói xong, trước tiên cất nước ra cửa.

Bùi Nguyên Ca nhịn không được nhíu mày, tuy rằng nàng không thích hợp đi Đức Chiêu cung, nhưng mà có Liễu quý phi, cho dù gặp phải Vũ Hoàng Diệp, nàng cũng không lo lắng, bởi vì Liễu quý phi tuyệt đối sẽ không để nàng gặp chuyện không may, ảnh hưởng đến thanh danh Vũ Hoàng Diệp. Hơn nữa, nếu nàng không cùng đi qua nhìn xem náo nhiệt, chẳng phải là rất đáng tiếc sao? Lúc này cũng đứng dậy nói: "Bản cung cũng đi thăm Thất hoàng tẩu!"

Có nàng đi đầu, các cáo mệnh phu nhân đang ngồi cũng đứng dậy theo, muốn mau chân đến xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Trong Đức Chiêu cung đã rối loạn, ai cũng thật không ngờ, cái thai quý giá của Thất hoàng tử phi lại cứ như vậy không còn? Tuy rằng chưa nổi lên mưa gió, nhưng mọi người đều cảm giác được lo lắng, đúng là dấu hiệu bão táp sắp đến, bởi vậy cho dù có người ra ra vào vào, lại không ai dám thở mạnh, khiến cho Đức Chiêu cung yên tĩnh gần như áp lực.

Liễu quý phi đuổi tới điện của Lý Tiêm Nhu, nhìn thấy thái y liền hỏi: "Tình hình như thế nào?"

"Hồi quý phi nương nương, Thất hoàng tử phi đã sinh non!" Thái y đầu đầy mồ hôi nói: "Càng làm cho người lo lắng là, Thất hoàng tử phi sau khi sinh non chảy máu không ngừng, tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, chỉ sợ... chỉ sợ..." Hắn không dám nói thêm gì nữa, e sợ nói quá rõ ràng, làm cho quý phi nương nương giận chó đánh mèo hắn.

Nhưng mấy chữ "đã sinh non" cũng đủ làm cho Liễu quý phi tức giận.


Nàng chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên biến đen, thế nhưng có chút đứng không nổi.

Đúng lúc này, trong màn trướng truyền ra một trận tiếng kinh hô, lập tức tiếng khóc dậy trời, tràn ngập điềm xấu. Mà thái y vốn ở bên giường thi châm cho Lý Tiêm Nhu cũng vẻ mặt bi thương thu hồi kim châm, quay lại dập đầu với Liễu quý phi nói: "Xin Quý phi nương nương nén bi thương, Thất hoàng tử phi đã qua đời!"

Liễu quý phi đã bị tin tức sinh non làm cho choáng váng đầu, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không có phản ứng.

Bùi Nguyên Ca lại chau mày, đi đến gần, thấy trong màn trướng Lý Tiêm Nhu xác thực đã không còn thở, bỗng nhiên lớn tiếng quát: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thất hoàng tẩu có thai còn chưa đủ ba tháng, cho dù bất hạnh sinh non, cũng không có khả năng nguy hại tính mạng. Làm sao có thể chảy máu không ngừng mà mất mạng? Thái y, có phải các ngươi y thuật không tinh hay không, làm ra sai lầm mới có thể hại Thất hoàng tẩu chết?"

Chúng phu nhân ở đây nghe vậy, đều âm thầm gật đầu.

Mang thai ba tháng đầu, thai chưa củng cố, dễ dàng sinh non, đây đều là thật, nhưng cũng rất ít có người bởi vì sinh non mà nguy hiểm tính mạng, nhiều nhất cũng chỉ là thân thể bởi vậy suy yếu, cần điều dưỡng, dù sao cũng không giống mang thai bảy tám tháng, lỡ như ngoài ý muốn, thực dễ dàng một xác hai mạng.

Vài vị thái y nghe vậy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.

Bọn họ thật sự không muốn bị cuốn vào cũng nước đục, nhưng nghe Cửu hoàng tử phi nói, rõ ràng đẩy trách nhiệm cái chết của Thất hoàng tử phi lên đầu của bọn hắn, đây là bọn hắn gánh vác không nổi! Bất đắc dĩ, một người tiến lên đáp lời: "Hồi Cửu hoàng tử phi, nếu chỉ là bị người đẩy ngã cho nên sinh non, xác thực không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà... . nhưng mà khi vi thần chạy tới bắt mạch cho Thất hoàng tử phi, phát hiện trong cơ thể Thất hoàng tử phi có lượng lớn hoa hồng. Thất hoàng tử phi sinh non, vốn là chảy máu, hoa hồng lại có công hiệu lưu thông máu, hai cái cộng lại mới có thể bị như vậy!"

"Hoa hồng?" Bùi Nguyên Ca thất thanh kinh hô: "Trong cơ thể Thất hoàng tẩu làm sao có thể có hoa hồng? Chẳng lẽ Thất hoàng tẩu sinh non, không phải bởi vì nổi lên tranh chấp với Tĩnh sườn phi, mà là bởi vì bị người hạ hoa hồng hay sao? Cần phải truy tra rõ việc này!"

"Cửu hoàng tử phi hiểu lầm, Thất hoàng tử phi thật là bởi vì bị người đẩy ngã, động thai khí mới có thể sinh non, vấn đề ở chỗ... sau khi Thất hoàng tử phi động thai khí, từng có người hầm thuốc dưỡng thai cho Thất hoàng tử phi, mà trong thuốc dưỡng thai bị người bỏ hoa hồng, mới có thể... ." Thái y không thể không nói, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, tình huống trước mắt, nếu đã muốn nói, cũng chỉ có nói rõ ràng mới có thể nhẹ tội.

"Thuốc dưỡng thai?" Bùi Nguyên Ca chau mày, tàn khốc nhìn chung quanh bốn phía, quát hỏi: "Ai là người hầm thuốc dưỡng thai?"

Sớm có người chỉ vào Yên Chi đang quỳ bên giường nói: "Là Yên Chi!"

Nghe nói đến tên nàng, Yên Chi sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, lập tức quỳ bò lại đây, liên tục dập đầu nói: "Cửu hoàng tử phi minh giám, nô tỳ là nha hoàn hồi môn của Thất hoàng tử phi, vẫn luôn trung thành và tận tâm với Thất hoàng tử phi, làm sao có thể bỏ hoa hồng vào thuốc dưỡng thai của Thất hoàng tử phi chứ? Vậy chẳng phải là nô tỳ tự đoạn đường sống của chính mình hay sao? Còn thỉnh Cửu hoàng tử phi minh giám! Trong thuốc dưỡng thai làm sao có thể có hoa hồng?"

Thái y lúc nãy đáp lời vội nói: "Hồi Cửu hoàng tử phi, khi các vị đồng nghiệp chẩn ra hoa hồng trong cơ thể Thất hoàng tử phi, ty chức liền chú ý bốn phía, hoa hồng thật là hạ trong thuốc dưỡng thai, thật trăm phần trăm, nếu Cửu hoàng tử phi không tin, có thể lại triệu thái y khác đến xác định."

Yên Chi nghe vậy, lập tức choáng váng.

"Yên Chi là nha hoàn hồi môn Thất hoàng tẩu mang tới, nếu Thất hoàng tẩu gặp chuyện không may, cũng không có lợi cho nàng." Bùi Nguyên Ca trầm ngâm, lại hỏi: "Như vậy, lúc ngươi hầm thuốc dưỡng thai, có phát sinh chuyện gì hay không?"

Yên Chi nghĩ nghĩ, lập tức nói: "Nô tỳ nghĩ ra rồi, lúc nô tỳ hầm thuốc dưỡng thai, nha hoàn Bích Vân bên cạnh Tĩnh sườn phi từng tới phòng bếp nhỏ, còn bởi vì nô tỳ chiếm bếp lò, cãi nhau ầm ĩ với nô tỳ. Lúc ấy nô tỳ bị nàng làm cho tức giận choáng váng, từng có đoạn thời gian không nhìn dược, nhất định là Tĩnh sườn phi, nàng đẩy Thất hoàng tử phi còn chưa đủ, còn muốn đẩy Thất hoàng tử phi vào chỗ chết, thế nên mới bỏ thêm hoa hồng vào thuốc, muốn mưu hại Thất hoàng tử phi, là nàng! Là nàng!"

Bùi Nguyên Ca chau mày: "Tĩnh sườn phi và Bích Vân đâu?"

Yên Chi đang muốn trả lời, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói Ôn Dật Tĩnh không kiên nhẫn: "Các ngươi đừng hù ta, ta chỉ đẩy nhẹ một cái, làm sao Lý Tiêm Nhu có thể chết được chứ? Quả thực là chê cười! Đừng cho là ta không biết, chẳng qua là nàng ỷ vào có thai kiêu căng ngang ngược, cố ý phô trương thanh thế, muốn cho ta đẹp mặt thôi! Trong khoảng thời gian này, ta bị nàng chèn ép còn ít sao? Lúc này lại giả vờ giả vịt?"

Đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt trong điện, vẻ mặt trầm túc, Ôn Dật Tĩnh nhất thời ngẩn ra, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Yên Chi lập tức tiến lên, kéo một cung nữ bên người Ôn Dật Tĩnh, vừa đánh vừa khóc hô: "Bích Vân, ngươi thật độc ác, lại cố ý cãi nhau với ta, mượn cơ hội bỏ hoa hồng vào thuốc dưỡng thai của Thất hoàng tử phi, làm hại Thất hoàng tử phi qua đời! Vì sao ngươi phải làm như vậy? Là Tĩnh sườn phi sai sử ngươi có phải không? Nghĩ rằng hại chết Thất hoàng tử phi, Tĩnh sườn phi có thể leo lên làm chính phi? Nằm mơ!"

Thuốc dưỡng thai là nàng nấu, nay xảy ra chuyện, Yên Chi biết nàng tất nhiên không trốn được, chỉ cầu đổ tội lên người khác có thể còn mạng sống.

Bích Vân vẻ mặt bối rối: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ta đang yên lành ở phòng bếp nhỏ hầm thuốc dưỡng thai, cố tình ngươi đi qua tranh bếp lò với ta, nói cái gì thân thể Tĩnh sườn phi không khoẻ, muốn hầm thuốc bổ! Nàng đẩy Thất hoàng tử phi, làm hại Thất hoàng tử phi sinh non, làm sao có thể không khoẻ? Rõ ràng chính là cố ý tìm cớ phân tán lực chú ý của ta, động tay chân trong thuốc dưỡng thai!" Yên Chi khóc nói, không ngừng đánh Bích Vân.

Nghe nói thuốc dưỡng thai bị người hạ hoa hồng, làm hại Lý Tiêm Nhu chết, đừng nói Bích Vân, ngay cả Ôn Dật Tĩnh cũng ngây ngẩn cả người.

Trước đó đã từng xảy ra chuyện như vậy, vài lần Lý Tiêm Nhu cố ý chèn ép nàng, đoạt gì đó của nàng, nàng hơi có động tác, Lý Tiêm Nhu sẽ nói chính mình thân thể không khoẻ, bị nàng tức giận đến động thai khí, đàng hoàng mời thái y, còn dọa muốn nói cho Liễu quý phi. Ôn Dật Tĩnh bị nàng ép buộc vài lần, trong lòng càng ngày càng tích tụ, bởi vậy lần này không thể kiềm được, mới có thể đẩy Lý Tiêm Nhu một phen.

Lúc ấy nàng cũng không dùng bao nhiêu sức, làm sao Lý Tiêm Nhu có thể sinh non?

Về phần thuốc dưỡng thai bị hạ hoa hồng, lại từ đâu mà nói? Nàng xác thực phái Bích Vân đi phòng bếp nhỏ, nhưng chưa từng lệnh cho Bích Vân hạ hoa hồng!

"Cung nữ kia, ngươi không cần oan uổng ta, ta không có hại Lý Tiêm Nhu!" Ôn Dật Tĩnh cũng biết sự tình nặng nhẹ, mắt thấy hiện tại tất cả hiềm nghi đều chỉ hướng nàng, lập tức sợ hãi, lúc này quỳ gối trước mặt Liễu quý phi, khóc kể nói: "Quý phi nương nương minh giám, mấy ngày nay, Thất hoàng tử phi lấy cớ có thai, chiếm hết bếp lò trong phòng bếp nhỏ, cái này nói muốn hầm thuốc bổ, cái kia nói muốn hầm thuốc dưỡng thai, cái đó là quý phi nương nương ban cho, cái kia là dược thiện tu dung nương nương đưa tới... . Từ lúc Thất hoàng tử phi có thai, ngay cả một chút thức ăn nóng thiếp thân đều không có ăn qua, hôm nay thật sự nhịn không được, thế nên mới phái Bích Vân đi lý luận với Yên Chi, nhưng tuyệt đối không có lệnh nàng hạ hoa hồng! Quý phi nương nương minh giám!"

Nói xong, dập đầu không ngừng.

Vốn thấy Lý Tiêm Nhu bị hại sinh non bỏ mình, Ôn Dật Tĩnh thân là sườn phi còn kiêu ngạo, mọi người đã cảm thấy Đức Chiêu cung không có trật tự, nay lại nghe Ôn Dật Tĩnh nói như vậy, tạm thời không nói đến hoa hồng, chuyện cắt xén đồ ăn chỉ sợ tám phần là thật. Tuy rằng Thất hoàng tử phi mang thai quý giá, nhưng bởi vì mang thai mà chèn ép phân lệ thức ăn của sườn phi thành như vậy, không tránh khỏi có chút quá đáng?

Khó trách Ôn Dật Tĩnh sẽ ôm hận đến tận đây.

"Vậy bản cung hỏi ngươi, ngươi có đẩy Thất hoàng tẩu không?" Thấy Liễu quý phi không lên tiếng, Bùi Nguyên Ca liền hỏi.

Trước mặt mọi người mặt, nàng ước gì Ôn Dật Tĩnh nói ra càng nhiều, làm cho Đức Chiêu cung có vẻ càng loạn càng tốt! Dù sao bị cuốn vào đều là người của Vũ Hoàng Diệp, nàng coi như đang xem diễn là được.

Ôn Dật Tĩnh co rúm lại, không dám phủ nhận: "Dạ!" Lập tức lại biện giải: "Nhưng thiếp thân cũng là quá tức giận, mấy ngày nay Thất hoàng tử phi ỷ vào có thai, khắp nơi khi nhục ta, hôm nay lại cố ý nói chuyện mỉa mai ta, ta nhịn không được, thế nên mới... . Nhưng mà, ta không dùng bao nhiêu khí lực! Ta chỉ là... Ta chỉ là..." Nàng càng nói càng cảm thấy chính mình nói không rõ, trong lòng sợ hãi không thôi.

"Ngươi xác thực có đẩy Thất hoàng tẩu, lại xác thực phái Bích Vân đi khắc khẩu với Yên Chi...." Bùi Nguyên Ca thở dài, lắc đầu, quay đầu nói với Liễu quý phi: "Mẫu phi, thiếp thân đã hỏi xong, có lẽ còn có chỗ nào sơ hở, thỉnh mẫu phi tiếp tục truy tra, cũng gia dĩ xử trí. Lời thật mất lòng, Đức Chiêu cung, không khỏi cũng quá rối loạn!"

Một câu cuối cùng, căn bản chính là nói ra tiếng lòng của mọi người.

Liễu quý phi vốn đã đần đần độn độn, nghe được Bùi Nguyên Ca nói, bỗng nhiên giật mình, tỉnh táo lại, lập tức ý thức được chính mình sai lầm. Nàng không nên bị tin tức Lý Tiêm Nhu sinh non choáng váng đầu, thế nhưng không cản lại mọi người trong tiệc chiêu đãi, làm cho các nàng đi theo vào Đức Chiêu cung, lại càng không nên hỗn loạn mọi việc không để ý tới, tùy ý Bùi Nguyên Ca đặt câu hỏi, hoàn toàn trải ra tranh đấu trong Đức Chiêu cung trước mắt mọi người.

Nay, chỉ sợ ấn tượng của mọi người đối với Đức Chiêu cung chính là chủ mẫu không hiền, sườn phi bất kính, thê thiếp tranh chấp, loạn thành một nùi?

Tục ngữ nói, tề gia trị quốc bình thiên hạ, tề gia ở vế trước nhất, ngay cả một Đức Chiêu cung Diệp nhi đều quản lý không tốt, trước mặt mọi người làm ra như vậy gièm pha, người khác sẽ nghĩ Diệp nhi như thế nào? Liễu quý phi thật sự là hối hận không kịp, rõ ràng biết quan hệ lợi hại, không nên ngồi nhìn Lý Tiêm Nhu ở Đức Chiêu cung không có thể diện, bắt đầu từ lúc nàng mới gả vào hẳn nên dạy nàng tâm cơ và quy củ trong cung, cùng với như thế nào xử lý cung vụ, như thế nào xử lý thê thiếp... . Phàm là Liễu quý phi nhìn xa một chút, chuyện cũng sẽ không nháo đến tình trạng không thể vãn hồi như bây giờ!

Trong lúc nhất thời, tim Liễu quý phi giống như bị đao trát, toàn tâm toàn trí đau, toàn tâm toàn trí hối hận...

(*)Mình giải thích một chút: các truyện cổ đại hay dùng 'sinh non' thay cho 'sảy thai' vì họ muốn nói tránh đi, trong trường hợp này, 'sinh non' không có nghĩa là 'sinh con thiếu tháng' nha.
Một ví dụ khác: họ hay nói là 'đi lấy nước' thay vì 'cháy nhà, hỏa hoạn'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận