Editor: Vy Vy 1505
Trong Trầm Hương điện đốt Già Nam hương sang quý ngàn vàng, tản ra nhàn nhạt hương thơm ngát. Vũ Hoàng Mặc lẳng lặng ngồi trên ghế bành bằng cây tử đàn, thân thể hơi nghiêng, một tay tựa vào tay cầm ghế chống trán, vẻ mặt lười biếng mà thanh thản. Lô đỉnh bằng đồng lượn lờ khói trắng kết hợp với dung nhan hắn tuyệt sắc mà yêu mỵ thành một bức họa yêu diễm, lẳng lặng phô bày giữa Trầm Hương điện.
Nhìn hình ảnh trước mắt quen thuộc lại giống như xa lạ, Liễu quý phi nhất thời có chút hoảng hốt, bật thốt lên: "Mặc nhi..."
"Quý phi nương nương triệu ta đến có chuyện gì sao?" Vũ Hoàng Mặc cười đánh gãy lời nàng, trong ánh mắt xẹt nhanh qua một tia phức tạp.
Bốn chữ "quý phi nương nương" lập tức gọi Liễu quý phi trở về với hiện thực.
Tuy rằng trước mặt người khác, vì tỏ vẻ nàng yêu thương Vũ Hoàng Mặc, Liễu quý phi vẫn gọi hắn "Mặc nhi", nhưng lúc chỉ có hai người lại chưa từng gọi như vậy. Huyết án Lãnh Thúy cung trong lòng lẫn nhau biết rõ ràng, trước mặt người khác diễn trò cũng thôi đi, khi không có ai nhìn mà còn diễn thì có vẻ quá mức dối trá. Mới vừa rồi gọi hắn "Mặc nhi" cũng là lần duy nhất Liễu quý phi thiệt tình gọi hắn trong ba năm này, nhưng bị hắn vô tình đánh gãy...
Liễu quý phi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Từ trước, mặc kệ trước mặt người ngoài Mặc nhi quái đản tàn nhẫn như thế nào, nhưng trước mặt nàng vẫn là đứa con hiếu thảo nhu thuận, chỉ cần nàng có phiền toái, hắn đều nghĩ biện pháp giải quyết giúp nàng, còn có thể làm nũng với nàng, mãi đến khi chọc nàng cười rộ lên mới từ bỏ, thường thường làm cho nàng cảm thấy phá lệ uất ức. Mà hiện tại, hắn cứ như vậy lạnh nhạt đánh gãy cảm xúc của nàng, vẻ mặt mỉm cười không có chút biến hóa, giống như nàng chỉ là một người qua đường xa lạ.
"Sao vậy? Con không dám nghe bản cung gọi con ‘Mặc nhi’ sao?" Liễu quý phi nhìn hắn, chậm rãi nói.
Vũ Hoàng Mặc cười nhẹ: "Quý phi nương nương là mẹ nuôi của ta, gọi ta một tiếng ‘Mặc nhi’ cũng thực bình thường, vì sao ta không dám nghe? Chẳng qua, hiện tại ta bề bộn nhiều việc, trong Kinh Cấm Vệ còn có rất nhiều chuyện phải làm, trong đại lao Kinh Cấm Vệ cũng giam giữ rất nhiều phạm nhân chờ ta xử trí, chỉ sợ không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với quý phi nương nương."
Nghe năm chữ ‘đại lao Kinh Cấm Vệ’, Liễu quý phi tự nhiên nghĩ tới Liễu phu nhân bị nhốt trong lao, nhíu mày: "Không sai, chuyện ở Lãnh Thúy cung, bản cung thực xin lỗi con, cũng khó trách con hận bản cung. Nhưng mà Mặc nhi, cho dù là khi đó bản cung cũng không muốn con chết, bản cung vẫn muốn con còn sống, cho dù ngày sau có Diệp nhi, bản cung vẫn xem con như con, sẽ che chở con thật tốt vì tình nghĩa mẹ con mười một năm của chúng ta, tình cảm bản cung dành cho con là thật, nhưng con lại —— "
Cảm xúc của nàng đột ngột kích động, lập tức chậm rãi bình phục, thở dài: "Con lại trước sau chỉ nhớ rõ mẹ đẻ của con..."
Nàng muốn ôn chuyện với hắn sao? Nghe giọng nàng ai thiết, trách ngược hắn cô phụ tình cảm mẹ con của nàng, giống như thực xin lỗi nàng! Vũ Hoàng Mặc cười lạnh: "Đúng vậy, mẹ con mười một năm, tình nghĩa quý phi nương nương dành cho ta là thật sự, vậy vì sao lúc quý phi nương nương tìm được Vũ Hoàng Diệp, không giết hắn để bảo toàn tình cảm mẹ con chúng ta chứ?"
"Con nói gì vậy?" Liễu quý phi ngẩn ra, suy diễn theo ý mình nói: "Mặc nhi ghen tị sao? Con lo lắng bản cung có Diệp nhi sẽ thiên vị hắn, sẽ vắng vẻ con phải không? Không đâu! Con và Diệp nhi một người là bản cung dưỡng dưới gối mười một năm, một người là bản cung thất lạc mười bảy năm, bản cung đều để trong lòng yêu thương!"
Đây là lần đầu tiên hai người công bằng đối thoại sau huyết án Lãnh Thúy cung.
"Nếu quý phi nương nương không đành lòng giết Vũ Hoàng Diệp, lại dựa vào cái gì yêu cầu ta vứt bỏ mẹ ruột?" Ánh mắt Vũ Hoàng Mặc liễm diễm mang theo thật sâu thất vọng và băng hàn: "Bà và thất hoàng huynh thất lạc mười bảy năm, bà đau thấu xương thấu tim, vậy bà có nghĩ tới, nương ta và ta gần trong gang tấc nhưng lại không thể nhận nhau, lại là đau đến cỡ nào? Bà nói thất hoàng huynh và ta đều là con của bà, bà đều để trong lòng thương yêu, với ta mà nói, bà và nương ta cũng giống nhau, đều là mẹ của ta, hai người ta đều hiếu thuận, nhưng mà, bà lại giết nàng, sau đó vu oan tội danh đến trên người ta!"
Liễu quý phi nhất thời giật mình, trầm mặc một lát nói: "Hoàng Mặc, khi đó bản cung không biết Vương mỹ nhân quan trọng với con đến thế, nếu bản cung biết, bản cung sẽ không làm như vậy. Vì sao con lại gạt bản cung chứ? Lúc trước con nói cho bản cung, con thích Bùi Nguyên Ca, bản cung liền dừng tâm tư đối phó nàng, nếu con sớm một chút nói cho bản cung tình cảm con dành cho Vương mỹ nhân, bản cung cũng sẽ không —— "
"Nếu ta sớm một chút nói cho bà, nương ta đã sớm chết!" Vũ Hoàng Mặc cắt đứt lời nàng biện bạch.
Liễu quý phi có chút phẫn nộ nói: "Mặc nhi, là con gạt bản cung trước!"
"Cho dù bà không biết tình cảm ta dành cho mẫu thân, bà vẫn lệnh cho Vương ma ma giám thị động tĩnh mẫu thân ta, chín năm trước, mẫu thân thiếu chút nữa rơi xuống nước bỏ mình, nói là bệnh điên phát tác, trượt chân rơi xuống nước, nhưng ta lại biết có một cung nữ đẩy nàng, quý phi nương nương, cung nữ kia là người của bà!" Vũ Hoàng Mặc trầm tĩnh nói: "Ta không oan uổng bà, bởi vì nương ta không điên, nàng rành mạch biết là ai đẩy nàng!"
"Con không cần chuyện gì cũng đổ lên đầu bản cung, nếu bản cung muốn giết nàng, Vương mỹ nhân căn bản không sống đến tận ba năm trước! Khi đó nàng chỉ là