Đích Nữ Vô Song

"Chương di nương, chỉ một tiểu nha hoàn ăn nói bừa bãi mà đại nha hoàn bên cạnh ngươi lại thực cho rằng tứ tiểu thư tư thông với người, còn tưởng mình đứng đắn đến bẩm báo ngươi, không cảm thấy quá là một trò đùa sao? Ta cũng không biết Bùi phủ này lại có quy củ như thế, nghe chuyện biến tấu, ngay cả tra hỏi nha hoàn cũng không làm mà đã nói năng thiếu suy nghĩ bêu xấu danh dự tiểu thư?" Ôn phu nhân lạnh nhạt nói, mở miệng nhắm thẳng vào người Hỉ Ngôn.

Chương Vân cũng có chút tức giận trừng mắt nhìn Hỉ Ngôn, theo bà nhiều năm như vậy mà chuyện lớn như thế cũng không kiểm tra lại đồ chôn dưới đất rồi bẩm báo, để giờ nháo thành trò cười. Bà ta lạnh giọng quát: "Hỉ Ngôn, ngươi biết tội chưa?"

Sắc mặt Hỉ Ngôn trắng bệch, liên tục dập đầu nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!"

"Tục ngữ nói đúng, nô tài tùy chủ. Nếu Chương di nương coi trọng tứ tiểu thư thì nha hoàn bên cạnh sao dám khinh mạn như thế? Cho dù thực sự là y phục nam nhân, lại không hề nghi ngờ bọn nha hoàn có hành vi không đứng đắn? Chương di nương ngược lại rất tốt, luôn mồm chắc chắn trong viện tứ tiểu thư ẩn dấu xiêm y nam tử, nửa câu cũng không đề cập tới nha hoàn đầy sân. Trên làm dưới theo, cũng không thể trách hoàn toàn nha hoàn của ngươi." Ôn phu nhân nhếch miệng lạnh lùng đầy vẻ trào phúng.

Chương Vân thấp thỏm bất an nói: "Nô tỳ... Nô tỳ chẳng qua nhất thời lỡ lời."

Những sơ sót này không phải Chương Vân không nghĩ tới. Chẳng qua là nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, xác thực được tội danh tư thông của Bùi Nguyên Ca thì Bùi Chư Thành nhất định giận dữ, vô cùng thất vọng nữ nhi này. Sau bà lại làm bộ giấu diếm cho Bùi Nguyên Ca, nói đỡ cho nàng ta để Bùi Chư Thành thấy bà đối xử với Bùi Nguyên Ca "từ ái" chi tâm, tự nhiên sẽ không hoài nghi nữa. Nhưng theo tình hình này, tội danh không xử trí thỏa đáng thì bất luận thế nào bà ta cũng trốn không thoát.


"Từ lâu đã nghe nói Chương di nương chưởng quản Bùi phủ khôn khéo, xử lý phủ vụ rõ ràng, thế nào mà hôm nay vừa gặp đã nói lỡ hai lần? Mà cả hai lần đều nhằm vào tứ tiểu thư vậy? Thật sự rất khéo nha!" Ôn phu nhân cong miệng cười rồi lập tức thở dài: "Nhưng mà cũng khó trách, dù sao Chương di nương cũng có nữ nhi của mình, tứ tiểu thư lại không phải do ngươi đẻ ra, sao có thể tận tâm hết lòng cho được? Suốt ngày gây khó dễ cho người ta, đây cũng là nhân chi thường tình."

Bùi Nguyên Ca thầm khen trong lòng, vị Ôn phu nhân này thật sự rất cao minh!

Lúc này, nếu Ôn phu nhân ám chỉ việc này do Chương Vân thiết kế, tội danh mưu hại đích nữ này quá lớn, khác hoàn toàn với hình tượng ngày thường của Chương Vân ở trong lòng Bùi Chư Thành, nhất định Bùi Chư Thành sẽ không tin. Nói không chừng còn tạo hiệu ứng ngược, cảm thấy Chương Vân bị ủy khuất. Nhưng giờ Ôn phu nhân chỉ nói Chương Vân phản ứng không thỏa đáng, lại tham chiếu vào Bùi Nguyên Dung. Cuối cùng đứng giải thích ở góc độ một người bình thường, Bùi Chư Thành tiếp nhận, có khả năng khiến ông tạo bất mãn với Chương Vân. Lời này nói rất đúng lúc, tuyệt vời!

Vậy xem ra, vị Ôn phu nhân này rất hiểu tính cách của phụ thân, nhưng không biết vì sao bà ấy phải giúp mình như vậy?

Quả nhiên, sắc mặt Bùi Chư Thành càng thêm âm trầm, nhìn Chương Vân bằng ánh mắt thất vọng pha chút tức giận, cực kỳ bất mãn với phản ứng đêm nay của bà. Mấy năm nay, ông giao Ca nhi cho Chương Vân, vốn dĩ vì cảm thấy bà hoàn hảo, bất luận Ca nhi thế nào, bà cũng sẽ tận tâm hết lòng. Nhưng gặp chuyện quan trọng bà lại biểu hiện lơ đãng, sơ sẩy chậm trễ. Nếu đêm nay không đào ra yểm trấn, không phải y phục nam tử thì danh dự của Ca nhi sẽ mất hết.


Chân chính như lời Ôn phu nhân, không phải thân sinh, sao có thể tận tâm hết lòng?

Mười năm qua, đây là lần đầu tiên Chương Vân thấy Bùi Chư Thành nhìn bà như vậy, lại là vì nữ nhi của Minh Cẩm. Trong lòng bà cảm thấy đau đớn và ghen ghét khó nói thành lời. Bà ta cắn môi không ngụy trang nữa, trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ, thấp giọng nói: "Nô tỳ... nô tỳ lỡ lời, thỉnh lão gia... giáng tội!"

Nếu là bình thường, nhìn thấy bộ dáng của Chương Vân như vậy, Bùi Chư Thành tất sẽ tiến lên an ủi. Nhưng lần này, ông lại lạnh lùng thốt: "Hỉ Ngôn phạm thượng, bôi nhọ danh dự tiểu thư, đánh hai mươi trượng đuổi ra khỏi phủ." Ông nhìn ba ta một cái, không nói nữa. Mặc dù không trách phạt Chương Vân, nhưng phạt nặng đại nha hoàn bên người bà ta như vậy đã coi như cảnh cáo nghiêm khắc.

So với mất đi cánh tay Hỉ Ngôn này, Bùi Chư Thành không hề nể mặt mà phạt đại nhà hoàn của bà như vậy, càng khiến tim Chương Vân như bị đao cắt.


"Về sau chuyện của Tĩnh Xu trai, ngươi không được nhúng tay vào, để cho Ca nhi tự mình xử lý đi!" Bùi Chư Thành trầm giọng nói, lời nói tuy đơn giản nhưng cũng là cắt giảm quyền của Chương Vân. Mà quan trọng hơn cả đó là những lời này bao hàm không còn tín nhiệm Chương Vân nữa. Mười năm qua, ông tin tưởng Chương Vân có thừa, đây là lần đầu tiên không cho bà ta thể diện ngay trước mặt mọi người như thế: "Ca nhi, những nha hoàn này một người cũng không thể lưu lại. Đêm nay phải ủy khuất con rồi, ngày mai kêu mua giới mang những người gia thế trong sạch tới, cha sẽ chọn lựa cùng con. Lần này nhất định sẽ chọn cho con người đáng tin cậy."

Ca nhi đáng thương, mẹ đẻ mất sớm, lại không có nhà ngoại, chỉ còn một người cha là ông. Nếu ngay cả ông cũng không hết lòng, thì còn có ai sẽ thực lòng suy nghĩ vì Ca nhi?

Nếu như bình thường, nha hoàn trong viện tiểu thư có thiếu, đều sẽ chọn người trong phủ bổ sung. Lần này, Bùi Chư Thành lại bỏ qua người trong phủ, trực tiếp mua người bên ngoài. Hiển nhiên ông sợ hạ nhân trong phủ rắc rối phức tạp, nô đại khi chủ (nô tài cậy lớn bắt nạt chủ), lại khiến Bùi Nguyên Ca bị ủy khuất.

Chương Vân sao có thể không nghe ra thâm ý này, trong lòng càng thêm càng hận.

Mua nha hoàn bên ngoài, nghĩ như vậy sẽ vẹn toàn sao? Người mua giới của Bùi phủ bà rất quen thuộc, muốn động tay chân đưa hai nha đầu lanh lợi xuất sắc vào để Bùi Nguyên Ca chọn trúng, còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Đến lúc đó, nàng sẽ khiến Bùi Nguyên Ca ngã đau hơn!

Bùi Nguyên Ca lại vừa mừng vừa sợ, lần này có thể nói nàng nhất cử tam tiện: thứ nhất, trừ bỏ hết tai mắt trong Tĩnh Xu trai ; thứ hai, dấu được chuyện nàng có hành vi dị thường, sẽ không khiến phụ thân nghi ngờ; thứ ba, dao động được trọng lượng của Chương Vân ở trong lòng phụ thân, ít nhất về sau chuyện của bà ta, phụ thân sẽ không tin tưởng Chương Vân như trước nữa. Có hạt giống này, một ngày nào đó, nàng nhất định có thể ban đổ hoàn toàn Chương Vân.


Niềm vui ngoài ý muốn đó là nàng có thể trở thành chủ nhân chân chính của Tĩnh Xu trai, không bị quyền quản phủ của Chương Vân quản chế nữa.

Nếu không có Ôn phu nhân nói đúng lúc thì mọi chuyện tuyệt đối sẽ không thể thập toàn thập mỹ đến như vậy. Bùi Nguyên Ca nhìn Ôn phu nhân bằng ánh mắt cảm kích, lại phát hiện bà ấy có lòng tốt gật đầu với nàng, trong lòng ngẩn ra.

Ban đêm, Kiêm Gia viện.

"Ta cho rằng ngươi định chết khô ở đây như vậy, cả đời không màng thế sự, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ có bằng hữu là ta! Đây là thứ ngươi muốn!" Ôn phu nhân ném danh sách thầy giáo lên bàn, hơi mệt mỏi nhìn Thư Tuyết Ngọc: "Ta và Bùi Chư Thành đã nói chuyện, lúc đầu ông ta còn rất kiên quyết, sau đó nhắc tới Nguyên Ca... Minh Cẩm mất sớm, mà ngươi lại không có con, hơn nữa chuyện tình đêm nay khiến ông ta xao động, ta lại bảo đảm thay ngươi, nói ngươi sẽ đối đãi với Nguyên Ca như con đẻ của mình, chăm lo cho Nguyên Ca. Cuối cùng ông ta mới đồng ý ."

Bà rất muốn cảm ơn trò hay đêm nay của Chương Vân, nếu không, bà sẽ không thể lay chuyển được Bùi Chư Thành.

Sắc mặt Thư Tuyết Ngọc lại không hề vui mừng, chỉ thản nhiên nói: "Nhưng mà, muốn giải phong (xóa bỏ cấm túc) Kiêm Gia viện thì hắn có điều kiện, đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận