Đích Nữ Vô Song

Edit: Beyours

Trong lòng Nguyên Ca nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể không kiềm chế xuống, nghĩ biện pháp chọc cho Vũ Hoằng Mặc vui vẻ. Thời gian trôi qua, Vũ Hoằng Mặc vẫn giữ bộ dáng lười biếng cười như không cười, không nhìn ra chút cảm xúc. Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy, vị Cửu điện hạ này hoàn toàn không có tâm đi cứu phu nhân, chẳng qua cứ thích dây dưa ở đây để trêu chọc nàng, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp khác, bởi vậy càng nôn nóng bất an.

Nhìn bộ dáng này của Bùi Nguyên Ca, ý cười trong mắt Vũ Hoằng Mặc ngày càng sâu.

"Cửu điện hạ, " Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên dừng lại, cắn môi, một lúc lâu mới nói: "Xin ngài cho ta một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc ngài có tâm đi cứu mẫu thân ta không? Cứ trì hoàn tiếp, chỉ sợ không còn kịp nữa. Nếu ngài không muốn cứu thì cứ việc nói thẳng."

Vũ Hoằng Mặc nhìn nàng, giống như đang cười: "Ngươi đoán?"

"..." Người này tuyệt đối đang trêu chọc nàng, hắn hoàn toàn không có ý cứu người! Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên đứng dậy: “Nếu Cửu điện hạ không muốn cứu, vậy để ta tự nghĩ biện pháp!" Tên Vũ Hoằng Mặc này ngày càng hỗn đản, lần trước đùa dai tìm nàng gây chuyện, lần này lại —— hắn không chịu cứu người thì thôi đi, còn cố tình dây dưa khiến nàng hao phí bao thời gian, đã chậm lại càng chậm, không biết bây giờ phu nhân thế nào?

Bùi Nguyên Ca xoay người muốn đuổi theo, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân đạp lùm cây từ phía trước truyền đến, trái tim như đập chậm lại.

Chốc lát sau, Thư Tuyết Ngọc một thân xiêm y cẩm tú đập vào mắt, sắc mặt hơi tái, nhưng khí sắc khá tốt, bước chân vẫn nhẹ nhàng, thoạt nhìn không có gì đáng ngại. Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên cảm thấy tảng đá đè nặng lòng trong rơi xuống, quay đầu nhìn Vũ Hoằng Mặc đang rảnh rỗi nhàn hạ, không có chỗ phát tiết, nửa giận nửa châm chọc nói: "Cửu điện hạ, bây giờ không nhọc lão nhân gia ngài động thủ nữa!" Nói xong, nàng nhấc váy chạy đến.

Vũ Hoằng Mặc cười cứng ngắc, hắn bĩu môi, nha đầu kia quả nhiên trở mặt!

Càng chạy càng gần, gương mặt hiền hậu nhu thuận của Thư Tuyết Ngọc dần dần rõ ràng, nhìn dung nhan hết sức quen thuộc này, lại nghĩ đến ân đức bà liều mình người nàng vừa rồi, suy nghĩ trong lòng Bùi Nguyên Ca như sóng thủy triều dâng, cuồn cuộn không ngừng, cảm xúc ngổn ngang, bước chân dường như chậm lại. Lanh lợi như nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì với Thư Tuyết Ngọc, chỉ biết đỡ lấy tay bà, một lúc lâu sau mới hỏi: "... Mẫu thân, người có khỏe không?"

Thư Tuyết Ngọc cũng nhìn Bùi Nguyên Ca từ trên xuống dưới, tươi cười lắc đầu: "Ta không sao, may có vị công tử này đã cứu ta."

Lúc này Bùi Nguyên Ca mới nhìn đến phía sau Thư Tuyết Ngọc có nam tử mặc đồ đen thêu vân tùng chìm, dáng người khỏe mạnh, mặt mũi nghiêm chỉnh, có điều hơi lạnh lùng, không nhìn rõ cảm xúc. Nàng vội vàng phúc thân nói: "Đa tạ vị công tử này cứu giúp mẫu thân ta, tiểu nữ vô cùng cảm kích, mạn phép hỏi tôn tính đại danh của công tử ? Mặc dù ân cứu mạng không thể báo, nhưng nếu có cơ hội, tiểu nữ nhất định hậu tạ công tử."

Hàn Lân là người tập võ, nhãn lực rất tốt, từ xa đã nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Vũ Hoằng Mặc khi nhìn Bùi Nguyên Ca, lần đầu tiên hắn nhìn thấy chủ tử nhà mình có vẻ mặt nhu hòa với một nữ tử như thế, đoán vị này có trọng lượng không nhẹ trong lòng Cửu điện nhẹ. Hắn không dám chậm trễ, cung kính nói: "Tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc theo mệnh lệnh của chủ nhân, không dám nhận lời cảm tạ của Bùi tiểu thư. Nếu Bùi tiểu thư muốn tạ, thì cảm tạ chủ nhân của ta là được rồi."

"Vậy…" Bùi Nguyên Ca vội vàng hỏi, "Không biết tôn chủ là —— "

"Chủ nhân nhà ta chính là Cửu điện hạ!" Hàn Lân gật đầu chào, lướt qua hai người, đi tới trước mặt Vũ Hoằng Mặc, quì một gối xuống, bẩm báo: "Điện hạ, sau khi tiểu nhân cứu được Bùi phu nhân, có để ý xung quanh nhưng không nghe được tiếng động nào khác. Sợ Bùi phu nhân lo lắng cho Bùi tiểu thư, cho nên hộ tống phu nhân về đây trước, tiểu nhân lại đi lúc soát bốn phía?" Câu cuối cùng mang giọng điệu xin chỉ thị.

Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu, thản nhiên nói: "Đi đi!"

Sau khi Hàn Lân nhận lệnh, lắc người vài cái liền biến mấy trong rừng sâu u ám.

Bùi Nguyên Ca ngạc nhiên, nhìn Vũ Hoằng Mặc, trong lòng đủ mọi tư vị, lâu sau mới nói: "Cửu điện hạ, ngươi..."

"Ta cái gì? Cho tới bây giờ ta chưa hề nói đến đây một mình." Vũ Hoằng Mặc cười như không cười, "Ta chỉ nói chính ta không có tâm tư cứu người, chứ chưa nói thủ hạ của ta cũng sẽ không đi cứu người. Haizz, thực ra con người ta không thích nói láo, nếu ngươi hỏi ta Bùi phu nhân sẽ không sao chứ, có lẽ ta sẽ nói cho cho ngươi biết không sao. Nhưng ngươi cố tình không hỏi, chỉ muốn cầu ta đi cứu người, ta rất không thích tốn nhiều chuyện..."

Nhìn thấy trong mắt Bùi Nguyên Ca dần dần có lửa giận bùng lên, dường như còn nghe được tiếng nghiến răng, hắn lại cảm thấy tâm tình tốt lên.

"Ngươi ——" Đáng lẽ ra, thuộc hạ của Vũ Hoằng Mặc phụng mệnh cứu phu nhân, Bùi Nguyên Ca biết mình phải cảm tạ hắn. Nhưng nhìn bộ dáng của hắn lúc này, nàng thật sự không thể nói được lời cảm tạ, ngược lại càng cảm thấy tức giận. Rõ ràng Vũ Hoằng Mặc sớm đã biết có người đi cứu phu nhân, nhưng cố tình không nói, còn cố ý kéo dài thời gian nói đông nói tây, nói cái gì mà tâm tình không tốt không muốn cứu người, bắt nàng chọc cho hắn vui vẻ, đơn giản là muốn nhìn nàng vừa tức vừa vội, tức giận đến mức dậm chân, mua vui cho hắn.

Nam nhân này, thật sự quá xấu xa!

Bùi Nguyên Ca dậm chân một cái, không thèm để ý tới hắn, quay đầu xem kỹ Thư Tuyết Ngọc, bỗng nhiên nhìn thấy bả vai bà có vết máu, trong lòng trầm xuống, lo lắng hỏi: "Mẫu thân, ngài bị thương sao? Thế nào, có nghiêm trọng không?"

Thư Tuyết Ngọc lắc đầu, cầm tay nàng, mỉm cười nói: "Chỉ là một vết thương nhẹ thôi, đừng lo. Nguyên Ca, con không cần lo lắng." Bỗng nhiên nhận ra được khác thường, bà kéo tay nàng đến chỗ trắng sáng, thấy mặt mũi tay chân bị trầy da khắp nơi, trong lòng đau xót: "Tay con sao vậy? Còn trên cổ cũng có, trên mặt nữa... Đứa nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy?"

Bà thường xuyên gọi Nguyên Ca là đứa nhỏ, bình thường Bùi Nguyên Ca không cảm thấy gì, nhưng lúc này không hiểu sao trong lòng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua, lắc đầu nói: "Con không sao, chỉ là không cẩn thận bị ngã một cái thôi. Ngược lại là người ấy, vết thương trên vai là bị trường kiếm cắt phải không? Hình như còn đang chảy máu! Đều là con không tốt, nếu không phải vì con, người cũng sẽ không..." Giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.

Trải qua chuyện kiếp trước, Bùi Nguyên Ca luôn có phòng bị mãnh liệt.

Nếu lần này là người khác cứu nàng, thì nàng sẽ nghi ngờ chuyện này có phải khổ nhục kế do Thư Tuyết Ngọc sắp đặt hay không, mục đích muốn lôi kéo nàng. Nhưng mà người cứu là Vũ Hoằng Mặc, thì tức là lúc ấy, phu nhân thật sự mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cứu nàng, đây là tấm lòng thật. Bởi vì dựa vào năng lực của phu nhân, hoàn toàn không có khả năng khiến Vũ Hoằng Mặc phối hợp diễn trò với bà.

Lúc này lại nghĩ tới ngày xưa phu nhân đối xử với nàng tốt biết bao...

"Hài tử ngốc nói gì vật?" Thư Tuyết Ngọc lấy khăn tay trong tay áo ra, động tác ôn nhu, lau nước mắt cho nàng: "Con là con gái của ta, ta là mẫu thân của con, nhìn thấy con gái gặp nạn, thân là mẹ sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Được rồi, Nguyên Ca đừng khóc, vết thương của con còn chưa rửa sạch, nước mắt chảy vào lại đau."

Vũ Hoằng Mặc biết Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca không phải mẹ con ruột, nhưng nhìn dáng vẻ thân thiết của họ, ánh mắt bỗng trở nên u ám.

Hắn quay đầu, ngước lên nhìn lên trắng sáng trên bầu trời đêm, trầm mặc không nói.

Dần dần, ám vệ do Vũ Hoằng Mặc dẫn theo lần lượt hộ tống người của Bùi phủ trở về, còn có tốp năm tốp ba ni cô của Bạch Y am. Không có nhiều người bị thương, chỉ có đại nha hoàn Tú Ngọc bên người Bùi Nguyên Dung tụt lại phía sau, bị hắc y nhân giết chết. Tử Uyển và Mộc Tê nhìn thấy Bùi Nguyên Ca bình yên vô sợ, kéo tay nàng, vừa khóc vừa cười. Lần này bị hắc y nhân tập kích bất ngờ, chúng lại có võ công cao cường như vậy, các nàng cứ nghĩ chết chắc rồi, không ngờ mọi người đều bình an.

Bên kia, ám vệ đang bẩm báo: "Cửu điện hạ, thuộc hạ đã điều tra xung quanh, nhưng không phát hiện ai khác."

Nói vậy, Nhan cô nương kia gặp nạn ở đâu? Hay đã trốn ở nơi khác? Vũ Hoằng Mặc trầm tư, không khỏi liếc nhìn Bùi Nguyên Ca, hắn vì cứu nha đầu kia mà chậm trễ cả chính sự của mình, kết quả vẫn không nhận được một câu tạ ơn, không có lương tâm! Suy nghĩ một lát, hắn đứng lên, đi tới trước mặt Thư Tuyết Ngọc, hỏi: "Bùi phu nhân, đêm nay các người tá túc ở Bạch Y am, xin hỏi có biết một vị cô nương họ Nhan không?"

Nhan Minh Nguyệt? Bùi Nguyên Ca thầm nghĩ, chẳng lẽ lần ám sát này là nhằm vào Nhan Minh Nguyệt?

"Đúng rồi, Nhan cô nương còn bên trong Bạch Y am, ta cũng không yên tâm tình hình của nàng, vừa vặn, chúng ta quay về đó xem sao?" Lúc này Thư Tuyết Ngọc mới nhớ tới Nhan Minh Nguyệt, trước đó Nhan Minh Nguyệt bị giật mình, được hộ tống đến trước cửa phòng bà, mặc dù sợ đến có chút thất thường, nhưng vẫn nhìn ra được là nữ tử dịu dàng, ngây thơ, lương thiện, bà rất hài lòng khi thấy Ca nhi kết giao với cô nương như vậy.

Nghe thấy Nhan Minh Nguyệt vẫn ở Bạch Y am, Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra.

Bọn họ đã phái người tìm khắp Bạch Y am, nhưng không phát hiện tung tích của Nhan Minh Nguyệt, chẳng lẽ Bạch Y am có mật đạo sao?

Quay lại Bạch Y am, thấy đám người Bùi Nguyên Ca đi vào đại điện, sau lưng tượng Phật cao lớn, đỡ Nhan Minh Nguyệt sắc mặt uể oải xuống dưới, Vũ Hoằng Mặc thật không biết nói gì. Hắn cho rằng nếu Nhan Minh Nguyệt muốn lẩn trốn, nhất định sẽ trốn ở góc tối tăm nào đó, còn Bạch Y am thắp đèn đuốc sáng trưng, đại điện nổi bật thế này, cho nên chỉ xem qua cho xong chuyện, sao có thể ngờ được Nhan Minh Nguyệt và tỳ nữ lại trốn phía sau tượng Phật Quan âm cớ chứ.

Hắn bất giác nhìn về phía Bùi Nguyên Ca, không cần hỏi cũng biết, chủ ý xảo quyệt như vậy, nhất định là của nàng!

Đúng lúc này, từng tiếng dồn dập từ bên ngoài truyền đến: "Minh Nguyệt —— Minh Nguyệt —— "

Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn chạy vội vào, y phục xanh nhạt, gương mặt thanh tú tràn đầy lo âu, nhìn thấy Nhan Minh Nguyệt đứng cạnh Bùi Nguyên Ca bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn bước tới, nhìn Nhan Minh Nguyệt từ trên xuống dưới, luôn miệng hỏi: "Minh Nguyệt, muội không sao chứ? Nhìn thấy hộ vệ của muội người đầy máu trở về báo tin, nói muội bị tập kích ở Bạch Y am, tình hình nguy cấp, suýt thì hù chết ta!" Hắn luôn luôn trấn tĩnh vững vàng, chỉ khi gặp chuyện liên quan tới Nhan Minh Nguyệt, mới có thể lo lắng đến như vậy.

Nhìn người tới, trên mặt Nhan Minh Nguyệt cũng nở nụ cười tự đáy lòng, đi qua cầm tay hắn, lắc đầu nói: "Ta vẫn tốt, lần này may mà có Nguyên Ca, là hộ vệ của bọn họ tới kịp thời, mới cứu được ta. Hơn nữa, Nguyên Ca rất thông minh, biết thân thể ta không tốt, không thể chạy trốn, liền giấu ta sau bức tượng, còn công phu bố trí. Ta và Tiểu Thọ ở phía sau, nghe tiếng tiếng động hai nhóm người đi lại, nhưng không hề phát hiện ra ta."

Nguyên Ca? Chẳng lẽ là Bùi tiểu thư Bùi Nguyên Ca?

Trong lòng nam tử áo xanh phỏng đoán, đảo ánh mắt nhìn, quả nhiên thấy trong đám người có dung nhan đã từng gặp qua một lần, hắn nắm tay Nhan Minh Nguyệt, kéo nàng về phía trước, chắp tay hành lễ nói: "Tại hạ Nhan Chiêu Bạch, Minh Nguyệt muội ấy…. là người thân duy nhất trên đời này của ta, tứ tiểu thư cứu nàng, chẳng khác nào đã cứu mạng ta. Khối ngọc bội này là tín vât Nhan phủ ta, mong tứ tiểu thư nhận lấy, nếu sau này có gì sai khiến, chỉ cần kêu người mang ngọc bội này tới, Nhan Chiêu Bạch có chết vạn lần cũng không chối từ." Giọng hắn rất nhẹ nhàng, không khẳng khái kịch liệt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác tin người.

Giống như hắn đã nói chết muôn lần không chối từ, thì chính là chết muôn lần không chối từ!

Nghe lời hắn nói, trên mặt Nhan Minh Nguyệt hiện lên vẻ ôn nhu, lại mang chút buồn bã.

"Nhan công tử không cần đa lễ, ta và Nhan tỷ tỷ mới gặp mà như đã quen từ lâu, giúp đỡ là điều nên làm." Bùi Nguyên Ca vội vàng đáp lễ, mơ hồ cảm thấy giọng nói lạnh lùng của Nhan Chiêu Bạch, nàng đã nghe qua ở đâu đó, hơi hơi quen tai, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.

Đúng lúc này, phía sau lại có một người bước nhanh vào, tử y (quần áo tím) hoa bào, thần thái văn nhã không che dấu được ngạo mạn, chính là Vũ Hoằng Triết. Hắn vừa vào đã cất cao giọng nói: "Chiêu Bạch, ngươi đường gấp, ta nghĩ Nhan cô nương cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không ——" bỗng nhiên nhìn thấy mọi người Bùi phủ và Nhan Minh Nguyệt bình yên vô sợ, ánh mắt đông lại, dừng trên người Bùi Nguyên Ca, lập tức lại thấy Vũ Hoằng Mặc đứng cách đó không xa đang mỉm cười, lông mi đen nhíu chặt lại: Sao Bùi tứ tiểu thư lại ở đây? Còn cả Vũ Hoằng Mặc sao cũng ở đây vậy?!

Tình hình hiện tại là người Bùi phủ bị đuổi giết, Vũ Hoằng Mặc cứu bọn họ sao?

Nói vậy, Nhan Minh Nguyệt cũng được Vũ Hoằng Mặc cứu?!

Đáng giận!

Nhìn thấy người tới đúng là Vũ Hoằng Triết, Bùi Nguyên Ca không kìm được nhíu mày, trong lòng thầm suy đoán, thoạt nhìn ba người này đều đến vì Nhan Minh Nguyệt, nói như vậy, hắc y nhân đuổi giết lần này là nhằm vào Nhan Minh Nguyệt? Còn nữa, nam tử áo xanh vừa rồi nói rằng hộ vệ của Nhan Minh Nguyệt khắp người đầy máu trở về báo tin. Chuyện này, thật sự rất kỳ quái!

"Ngũ điện hạ, Cửu điện hạ, thiếp thân chạy nạn, dung nghi xốc xếch, nay muốn cáo lui sửa sang lại để tránh thất lễ." Thư Tuyết Ngọc nói.

Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Dung đều thích chưng diện, nặng về hình trước, lúc trước bất đắc dĩ vì chạy nạn, lúc này đã bình an vô sự, trước mắt lại có quý nhân, đã sớm muốn đổi trang phục khó coi này, nhưng lại sợ khi nói ra khiến mọi người chú ý, làm hai vị điện hạ đều nhìn thấy bộ dáng lếch thếch của các nàng, nên vẫn luôn ẩn nhẫn, giờ nghe thấy Thư Tuyết Ngọc nói vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn mọi người đều mặc truy y phật mạo, Vũ Hoằng Triết cũng đoán được nguyên nhân, gật gật đầu.

Về phần Vũ Hoằng Mặc, đã sớm muốn Bùi Nguyên Ca đổi trang phục chướng mắt này (bị rách vai), có điều không được lý do để nói, nên dĩ nhiên đồng ý.

Vì thế mọi người Bùi phủ dẫn Nhan Minh Nguyệt trở về sương phòng ở hậu viện. Cũng may mọi người biết sẽ ở qua đêm nên đều mang y phục để thay, chỉ có sương phòng của Nhan Minh Nguyệt bị hắc y nhân làm xáo trộn, khắp nơi đều dính máu, xiêm y mang đến đều bẩn hết. Mà dáng người của nàng cao hơn Bùi Nguyên Ca, không thể mặc vừa, cuối cùng Bùi Nguyên Xảo lấy xiêm y của mình cho Nhan Minh Nguyệt mặc.

Đổi xong xiêm y, Bùi Nguyên Ca đi vào phòng của Thư Tuyết Ngọc, hỏi: "Mẫu thân, vết thương trên cánh tay của người sao rồi?"

Bình thường, chỉ có trước mặt người khác nàng mới gọi Thư Tuyết Ngọc là mẫu thân, đa phần gọi là phu nhân. Nhưng lần này, trong phòng chỉ có hai người, nàng vẫn gọi bà ấy là mẫu thân như cũ. Mà tiếng gọi này có ngữ điệu cũng khác hẳn ngày thường, bởi vì từ thời khắc Thư Tuyết Ngọc xả thân cứu nàng, nàng đã cảm nhận được, có lẽ Thư Tuyết Ngọc thật sự coi nàng như con ruột...

Thư Tuyết Ngọc không phát hiện xưng hô thay đổi, mỉm cười nói: "Không sao đâu, con không cần lo lắng."

"Vết thương bôi thuốc chưa ạ?" Bùi Nguyên Ca ngồi xuống, thấy Thư Tuyết Ngọc chỉ mặc trung y, chắc đang kiểm tra vết thương, đúng lúc nàng vào liền cuống quít che đi. Thấy trên trung y màu trắng thấm máu, Bùi Nguyên Ca không khỏi nhăn mày: "Mẫu thân, sao vết thương vẫn chảy máu? Con thấy thương thế không nhẹ, không bằng chúng ta mau chóng xuống núi, tìm một đại phu tốt xem xem?"

"Không phải, là trong am không có thuốc trị thương, không biết xử lí thế nào." Thư Tuyết Ngọc trấn an nàng: "Đừng nói lời ngốc ngếch, bây giờ trời tối như vậy, ngồi xe ngựa xuống núi rất nguy hiểm. Nếu đi bộ xuống, mọi người đều mệt mỏi cả đêm rồi, làm sao còn tinh lực trèo non lội suối về phủ nữa? Con yên tâm, vết thương trên người ta chính ta hiểu rõ, chờ trời sáng xuống núi sẽ không sao hết." dieend.an.leeee,q.uyyyyd0nnn

Bùi Nguyên Ca vẫn không yên lòng, đang định lên tiếng, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa.

Do Thư Tuyết Ngọc chỉ mặc trung y, không tiện gặp người, Bùi Nguyên Ca kéo chăn bông, cẩn thận đắp lên cho bà rồi đứng dậy đi mở cửa. Cửa gỗ mộc mạc vừa mở liền lộ ra dung nhan yêu nghiệt của Vũ Hoằng Mặc. Thấy hắn đến, Bùi Nguyên Ca xa xầm mặt, quay về hướng khác, không muốn nhìn thẳng mắt hắn, lạnh nhạt hỏi: "Cửu điện hạ cần gì sao?"

Thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng Vũ Hoằng Mặc cảm thấy tức giận, hừ lạnh một tiếng không nói gì, xoay người bước đi.

Đến gõ cửa, lại không nói lời nào mà bỏ đi? Người này quả nhiên khó hiểu! Dù sao tính tình của hắn vẫn luôn âm tình bất định, không thể đoán trước như vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không muốn phí hơi sức đi đoán, đang định đóng cửa thì nghe thấy hai tiếng "phốc phốc" vang lên, hai bình sứ một xanh một trắng lần lượt rời vào tay nàng. Đang lúc giật mình, giọng nói của Vũ Hoằng Mặc từ xa xa truyền đến: "Thuốc trị thương, bình xanh thoa ngoài da, bình trắng đề uống, có cần hay không, không cần thì vứt đi!"

Lời cuối cùng còn kèm theo tiếng đá cửa mạnh mẽ.

Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, chẳng lẽ hắn cố ý đến để đưa hai bình thuốc trị thương này? Nếu như vậy, thái độ vừa rồi của nàng có phải quá lạnh nhạt hay không? Nhưng mà... người này rất hay cáu kỉnh, tính tình lại cổ quái như vậy, ai biết hắn đến gây sự hay đến đưa thuốc trị thương chứ? Điều này cũng không thể trách nàng nha! Còn về tiếng đập cửa lúc sau kia, hừ, tốt nhất đá gãy ngón chân hắn đi, ai bảo khó ưa như vậy, rõ ràng biết nàng lo lắng cho phu nhân, lại cố tình không nói, cố ý hại nàng nóng lòng?

Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, quay về phía Vũ Hoằng Mặc rời đi, nhăn mặt, le lưỡi, làm mặt quỷ.

"Bùi Nguyên Ca!"

Giọng nói trầm thấp đè nén vang lên, mang theo sự tức giận nghiến răng nghiến lợi, không phải Vũ Hoằng Mặc thì là ai?

"..." Bùi Nguyên Ca cứng đờ mặt, đồ mồ hôi lạnh, nàng nuốt nước bọt căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Cửu điện hạ, không phải ngài đi rồi sao?" Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ nghe giọng nói kia cũng biết, bây giờ nam nhân hẹp hòi này đang tức giận như nào.

"Bản điện hạ biết khinh công!" Vũ Hoằng Mặc nghiến răng, lộ ra hàm răng trắng tinh, hận không thể cắn người nào đó một phát.

"Á, vết thương của mẫu thân có vẻ nghiêm trọng, tiểu nữ về bôi thuốc cho bà trước đã, đa tạ thuốc trị thương của Cửu điện hạ, Cửu điện hạ đi thong thả không tiễn!" Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Bùi Nguyên Ca nói một lèo, nở nụ cười lấy lòng, sau đó đóng cửa “bụp” một tiếng, nàng vỗ nhẹ ngực, thở phào. Nàng lại xong rồi, trong mắt hậu duệ hoàng tộc, làm mặt quỷ là đại bất kính, hắn lại nhỏ nhen như vậy, trừng mắt tất báo...

Nhưng mà kệ đi, dù sao cũng đã đắc tội rồi, có thêm một lần cũng chẳng sao! diễ.n.đà.lê.quy/.đô%n

Bùi Nguyên Ca le lưỡi, cầm thuốc đến nội thất bôi cho Thư Tuyết Ngọc.

Bên ngoài, Vũ Hoằng Mặc suýt bị cánh cửa kẹp vào mũi, mặt mày xanh mét, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, lửa giận trong mắt bừng bừng như muốn đốt cháy tất cả, thuận tiện thiêu hết nữ nhân không biết tốt xấu trong kia luôn! Hắn đúng là có bệnh mà, rõ ràng biết người nào đó giảo hoạt gian trá, lại vong ân phụ nghĩa, còn nhớ nàng bị thương mà đến đưa thuốc, kết quả... . Quả nhiên lại bị nàng chọc tức giận muốn té ngửa!

Sau khi trở về, hắn muốn mười mâm thủy tinh đề bàng, một mâm chiên, một mâm luộc, một mâm đao tước, một mâm kiếm chém... (giải thích cho bạn nào không hiểu chỗ này: Ca tỷ thích ăn thủy tinh đề bàng, Mặc ca muốn ăn món này nhưng lại làm đủ kiểu chiên, luộc, chém, chặt….ngụ ý là hành hạ chị qua món ăn ý, không trút giận được lên người thật nên nhìn món ăn chém người =)]]] )

Sau khi trong lòng dùng đủ mọi khổ hình hành hạ thủy tinh đề bàng, Vũ Hoằng Mặc mới thoáng hết giận, ánh mắt bất thiện nhìn về phía cánh cửa, nghiến răng căm giận rời đi.

Vết thương trên bả vai của Thư Tuyết Ngọc không tính là nhẹ, bà cũng chỉ là nữ tử yếu đuối. Nhưng sợ Bùi Nguyên Ca lo lắng, nên vẫn miễn cưỡng mỉm cười, không lộ ra chút dấu vết. Sau khi bôi thuốc bột trong bình xanh lên vết thương, một cảm giác mát mẻ ập tới, đau đớn nhất thời tiêu tán rất nhiều, ăn viên thuốc trong bình trắng vào nữa thì càng cảm thấy sảng khoái, nhất thời không còn khó chịu.

"Thuốc bột này quả nhiên rất tốt, ta phải nói lời cảm tạ vị Cửu điện hạ này mới được." Thư Tuyết Ngọc nhẹ giọng, cười nói.

Nụ cười này rất thật lòng, không có nửa phần miễn cưỡng.

Bùi Nguyên Ca hơi chột dạ: "Mẫu thân không cần lo lắng, con đã cảm tạ Cửu điện hạ rồi." Chẳng qua không thể nào thành tâm được mà thôi… Nhưng dựa vào tính tình cổ quái của Vũ Hoằng Mặc, cho dù thành tâm nói lời cảm tạ, hắn chưa chắc đã để trong lòng, có nói hay không cũng chẳng có gì khác nhau.

"Vậy là tốt rồi." Thư Tuyết Ngọc khẽ mỉm cười, cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, không nhịn được ngáp một cái.

Bùi Nguyên Ca thấy thế, vội hỏi: "Giày vò cả đêm rồi, lại bị thương nữa, mẫu thân nhất định mệt mỏi, vậy người mau nghỉ ngơi cho lại sức!" Nói xong, nàng đỡ bà nằm xuống, cẩn thận để không đụng vào vết thương, sau đó chỉnh góc chăn, hạ gối giúp bà có thể nằm thoải mái. Kiếp trước nàng hầu hạ Chương Vân và mẹ chồng, việc này đã làm thành thạo, bây giờ dùng nó chăm sóc Thư Tuyết Ngọc, tất nhiên cũng rất dễ dàng.

Thư Tuyết Ngọc không từ chối, nhìn bộ dáng ân cần chăm sóc của Nguyên Ca, khóe miệng không tự chủ nở nụ cười.

"Nguyên Ca, đột nhiên ta cảm thấy, lúc này con giống như con gái ruột của ta vậy." Thư Tuyết Ngọc nằm giữ chặt tay nàng, vỗ nhẹ: "Nguyên Ca, ta biết có vài lời, bất luận nói thế nào cũng rất khó làm con tin tưởng. Ta xác thực từng có xung đột với Minh Cẩm, từng nhằm vào bà ấy, hại bà ấy rất thảm, những thứ đó ta thừa nhận. Nhưng mà sau khi cảm nhận được tấm lòng của bà ấy, lúc bà ấy mang thai con đã nói với ta, con gái của bà ấy cũng là con gái của ta. Nguyên Ca, trước kia ta bỏ mặc con, ta có lỗi với con, cũng có lỗi với Minh Cẩm, nhưng bây giờ, ta thật sự coi con như con gái ruột của mình!"

Không ngờ Thư Tuyết Ngọc sẽ nói ra những lời như vậy, Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, nhất thời trong lòng không biết trả lời thế nào.

"Cho dù bây giờ con không tin cũng không sao, ta biết nói như vậy rất đột ngột, nhưng mà thời gian còn rất dài, ta nghĩ một ngày nào đó con có thể hiểu được tấm lòng của ta ." Thư Tuyết Ngọc cười hiền hậu, bộ dáng ôn nhu như nước lúc này rất hợp với gương mặt dịu dàng: "Được rồi, con đừng nghĩ nhiều, nếu cảm thấy không được tự nhiên thì cứ đối đãi như trước kia, không sao cả. Ta hơi mệt mỏi, Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ đều ở đây, chỉ sợ còn có một số việc phải thay mặt, làm phiền con!"

Bà không khách sáo, cũng không cố chấp làm thay Bùi Nguyên Ca, nhưng kiểu phân phó này lại càng khiến người ta cảm thấy, bà không coi Bùi Nguyên Ca là người ngoài, mà thật sự coi như con gái mình vậy.

Bùi Nguyên Ca cắn môi, trong lòng có chút hỗn loạn, gật gật đầu nói: "Mẫu thân yên tâm, mọi chuyện bên ngoài, con sẽ xử lý."

Đợi Bùi Nguyên Ca rời đi, Thư Tuyết Ngọc lại từ từ mở to mắt, nhìn góc màn xanh mộc mạc giản dị, nước mắt trào ra, trong mông lung, tựa hồ nhìn thấy dung nhan mà cho tới bây giờ bà luôn không muốn nhớ đến, bà từng hận bà ấy, hận bà ấy đoạt đi trượng phu của bà. Nhưng giờ khắc này... Minh Cẩm, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi để lại cho ta một nữ nhi tốt như vậy!

Cả đời này, ngươi có lỗi với ta, ta cũng có lỗi với ngươi.

Nhưng quan trọng nhất bây giờ là con gái của chúng ta, Nguyên Ca. Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không nuốt lời, ta nhất định sẽ chăm sóc Nguyên Ca thật tốt, để cả đời này con bé được sống hạnh phúc an khang!

※※※ dieen.d.a.n.le^quy.do*n

Ra khỏi đó, Bùi Nguyên Ca chậm rãi đi về phòng mình, nghĩ đến những lời Thư Tuyết Ngọc vừa nói, trong lòng nàng lại thấy cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

"Bùi tứ tiểu thư!"

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ôn hòa, Bùi Nguyên Ca xoay người, thấy Vũ Hoằng Triết đứng ngạo nghễ ở đó, nét mặt tươi cười, ra vẻ nhã nhặn, nhưng hoàn toàn không thể che dấu phong thái hoàng gia, nhất là sự kiêu căng và tự đắc của vị hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra. Trên quần áo tím thêu kim tuyết văn mây, ánh đèn lồng chiếu rọi xuống, lập lánh rạng rỡ. Bùi Nguyên Ca phúc thân hành lễ: "Ngũ điện hạ."

"Bùi tứ tiểu thư không cần đa lễ." Vũ Hoằng Triết hơi cúi người, nụ cười càng trở nên nhu hòa.

Bùi Nguyên Ca cười nhàn nhạt, nếu nàng tức giận Vũ Hoằng Mặc hỉ nộ vô thường lại thích đùa cợt nàng, thì đối với tên Vũ Hoằng Triết kiêu căng ngạo mạn, lại cố tình ra vẽ nhã nhặn này chính là chán ghét, hơn nữa càng không thích kiểu ánh mắt hắn nhìn nàng. Nhưng dù sao hắn cũng là Ngũ điện hạ, dù nàng chán ghét không thích, cũng không thể lộ ra, đành phải khách sáo để duy trì khoảng cách.

Vũ Hoằng Triết không biết, lại lo lắng nói: "Vừa rồi, ta thấy Cửu hoàng đệ nổi giận đùng đùng đi từ trong viện các người ra, không phải hắn tới gây phiền toái cho các người chứ?"

Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, lập tức lắc đầu: "Không có."

Xác thực không có, mà là… bị nàng chọc tức không nhẹ.

Vũ Hoằng Triết lại cho rằng nàng đang bao che Vũ Hoằng Mặc, lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ: "Ngươi không nói ta cũng biết, tính tình Cửu hoàng đệ quái đản như vậy, vô sự cũng muốn sinh sự. Ngươi nhất định lại chịu ủy khuất phải không? Thực ra người không cần che giấu trước mặt ta gì cả, mặc dù ta và hắn là huynh đệ ruột, nhưng làm người cũng không giống nhau. Nếu hắn làm khó ngươi, tuy ta là hoàng huynh của hắn, nhưng cũng sẽ không bảo vệ hắn đâu. Chẳng qua hắn do Liễu quý phi nuôi lớn, lại có công trạng, cho dù là phụ hoàng, cũng đánh cũng phạt qua rồi, nhưng dạy mãi cũng không được, không có cách nào ép hắn."

Bùi Nguyên Ca chỉ cười không tiếp lời.

Đây là mâu thuẫn giữa huynh đệ bọn họ, hắn có thể nói, nhưng nếu nàng đồng ý thì đó là đại bất kính. Huống chi, nàng tuyệt đối không muốn tham gia vào cuộc tranh đầu của các vị hoàng tử.

"Đúng rồi, lúc trước ta nhờ Bùi tứ tiểu thư thêu bức Tuyết liệp đồ, không biết tiến độ thế nào rồi?" Vũ Hoằng Triết bỗng nhiên đổi đề tài, bây giờ hắn thay đổi chủ ý, nếu Bùi Nguyên Ca thêu tốt bức tuyết liệp đồ cô, hắn không muốn đưa cho Diệp Vấn Khanh để nàng ta mang đi lấy lòng Vũ Hoằng Mặc nữa, mà giữ lại cho mình. Nghe nói kỹ thuật thêu của Bùi Nguyên Ca vô cùng cao siêu, nàng thêu bức mai thọ đồ tặng Bùi Chư Thành, thậm chí khiến Bùi Chư Thành phải thay bức xuân mai đồ treo trong đại sảnh.

Bùi Nguyên Ca rầu rĩ, rất muốn làm gì đó để Vũ Hoằng Triết hiểu được, nàng không có ý với hắn, nhưng lại không thể nói rõ ràng, đúng lúc hắn đổi đề tài, đây chính là cơ hội, nàng vội nói: "Bức tuyết liệp đồ là Ngũ điện hạ ủy thác Tam tỷ thêu, tài nghệ tiểu nữ vụng về, không dám nhận sự yêu thương của Ngũ điện hạ. Bởi vậy, nếu Ngũ điện hạ muốn hỏi tiến độ, hẳn nên hỏi Tam tỷ mới phải. Nàng ở ngay gian phòng kia, tiểu nữ nghĩ, tỷ ấy rất sẵn lòng bẩm báo tiến độ cho Ngũ điện hạ."

Sắc mặt Vũ Hoằng Triết khẽ biến, ánh mắt thâm trầm, nặng nề nhìn Bùi Nguyên Ca.

Mặc dù hắn ủy thác Bùi Nguyên Dung thêu bức tranh kia, nhưng trong lòng lại muốn tự tay Bùi Nguyên Ca thêu, dựa vào thông minh của Bùi Nguyên Ca, chắc chắn không thể không nhìn ra ý tứ này. Nàng nói như vậy, rõ ràng là từ chối. Hơn nữa câu "không dám nhận sự yêu thương của Ngũ điện hạ" lại bao hàm thâm ý, dường như mang theo ý cự tuyệt hắn. Điều này khiến Vũ Hoằng Triết vô cùng không vui. _di.ễn.đàn.lê^quy!đô.n

Từ trước đến giờ hắn luôn là đối tượng nữ tử ái mộ, không ngờ lần đầu tiên mình nhìn trúng một nữ tử, lại bị cự tuyệt?

Nhớ lại vừa rồi khi hắn nhắc đến Vũ Hoằng Mặc, vẻ mặt Bùi Nguyên Ca rất thờ ơ, trong lòng Vũ Hoằng Triết khẽ động, chẳng lẽ Bùi Nguyên Ca thích Vũ Hoằng Mặc? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, mặc dù Vũ Hoằng Mặc có thân phận không bằng hắn, nhưng vẫn là hoàng tử, dung mạo lại yêu mĩ, mê hoặc nữ tử dễ dàng. Huống chi, lần này hắn còn anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Bùi Nguyên Ca đang bị đuổi giết, chịu đủ kinh sợ. Nếu vì vậy mà Bùi Nguyên Ca ái mộ hắn, thì cũng là điều bình thường.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại thấy bực bội, không chỉ nhằm vào Bùi Nguyên Ca, mà nhằm cả vào Vũ Hoằng Mặc.

Suy nghĩ một hồi, Vũ Hoằng Triết không nổi giận ra ngoài, ngược lại khẽ cười cười, vẻ mặt dịu đi: "Bùi tứ tiểu thư, có mấy lời đáng lẽ ta không nên nói, vì dù sao Cửu hoàng đệ cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi. Nhưng mà ta thật sự lo Bùi tứ tiểu thư không biết bản chất vị Cửu hoàng đệ này của ta, bị hắn lừa gạt, cho nên không thể không nói. Vị cửu hoàng đệ này của ta là người hết sức ngang bướng, hành vi lỗ mãng (nói năng tùy tiện), mọi người đều biết, nhưng mà trừ điều đó ra, hắn cũng là người vô cùng lạnh lùng và tuyệt tình, coi mạng người như cỏ rác. Bùi tứ tiểu thư có biết, hắn từng vụng trộm với một cung nữ bên người mẫu hậu ta chứ?"

Bước chân Bùi Nguyên Ca ngừng lại, mặc dù đây là bí mật hoàng thất, không phải thứ nàng nên nghe, nhưng vị cung nữ “bị” Cửu điện hạ này coi trọng...thật…tò mò nha!

Thấy ánh mắt nàng dò hỏi, Vũ Hoằng Triết càng cảm thấy mình đoán đúng rồi, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: "Thật ra cũng không có gì, hoàng tử vụng trộm với cung nữ là chuyện thường. Nếu Cửu hoàng đệ chịu cầu mẫu hậu, mẫu hậu là người hiền lành, nhiều nhất la mắng đôi câu, cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà, hắn lại chậm chạp không chịu nói, đến khi cung nữ kia có bầu, cuối cùng không thể che giấu được nữa, lúc này mới khóc lóc kể lể bên cạnh mẫu hậu. Mẫu hậu triệu Cửu hoàng đệ đến, vì mặt mũi, Cửu hoàng đệ nhất định không chịu thừa nhận. Nhưng mà mẫu hậu là người thấu tình đạt lý, lại thương tiếc cung nữ kia hầu hạ bà hết lòng, ban cung nữ đó cho Cửu hoàng đệ làm thị thiếp, coi như mở đường sáng. Bùi tứ tiểu thư có biết, cuối cùng kết quả thế nào không?"

Bùi Nguyên Ca lắc đầu.

"Kết quả, mẫu hậu ban cung nữ kia cho Cửu hoàng đệ làm thị thiếp, đưa vào điện của hắn, kết quả hôm đó, thi thể của nàng ta được đưa từ trong điện ra, một xác hai mạng." Vũ Hoằng Triết lắc đầu, vẻ mặt bất bình cùng với thương tiếc: "Mặc dù vậy nhưng ta cũng biết, Cửu hoàng đệ thân cận cung nữ kia, hơn phân nửa vì nàng ta là cung nữ bên cạnh mẫu hậu, muốn nàng ta làm tai mắt. Nhưng dù thế nào, cung nữ đó cũng có một đoạn tình cảm với hắn, còn mang thai. Hắn chần chừ không cho nàng danh phận cũng thôi, sau khi mở hậu mở đường rồi lại sát hại cung nữ đó, ngay cả đứa con trong bụng nàng cũng không thương tiếc, đơn giản vì cung nữ này làm hắn mất mặt. Người bội tình bội nghĩa, bạc tình phụ lòng, lại tàn nhẫn tuyệt tình như vậy, cho dù hắn là Cửu hoàng đệ của ta, ta cũng vô cùng khinh thường."

Bí mật hoàng thất rất thú vị, có điều... Bùi Nguyên Ca thầm suy tư, hoài nghi tính chân thực của câu chuyện.

Nói thêm, Vũ Hoằng Mặc là con của Liễu quý phi, Hoàng hậu lại có Ngũ điện hạ, Cửu điện hạ và Ngũ điện hạ đấu chết đi sống lại, Hoàng hậu và Liễu quý phi cũng có khúc mắc. Nếu Hoàng hậu phát hiện Vũ Hoằng Mặc vụng trộm với cung nữ, sao Hoàng hậu không mượn cơ hội đó trừng trị Vũ Hoằng Mặc? Lại có lòng tốt ban thưởng người cho hắn! Có trời mới biết bên trong có khuất tất gì. Nhưng Ngũ điện hạ dám nói như vậy, xem ra nhất định có chuyện...

Đột nhiên Bùi Nguyên Ca cảm thấy, về sau có gặp vị Cửu điện hạ này, nàng vẫn nên đi đường vòng là tốt nhất.

Nhưng vì sao Ngũ điện hạ lại nói với nàng những điều này? Chỉ vì muốn hủy hoại thanh danh Vũ Hoằng Mặc? Hay là có thâm ý khác.

Thấy nàng trầm mặc không nói, Vũ Hoằng Triết tưởng rằng lời nói của mình có tác dụng, tiếp tục nói: "Còn có một việc, Bùi tứ tiểu thư nên biết, ta là con trai trưởng do mẫu hậu sinh ra, phía trên có mấy vị hoàng huynh đều lần lượt chết non, nay trong con em hoàng thất, ta là trưởng. Mà Liễu quý phi vẫn luôn ghen tị mẫu hậu là Hoàng hậu, cho nên từ nhỏ đến lớn, bất luận cái gì, Cửu hoàng đệ đều thích tranh đoạt với ta, phàm là cái ta thích, hắn nhất định tìm đủ mọi cách giành lấy. Thật sự ta rất lo lắng, bởi vì ta chú ý tới tiểu thư, nên hắn mới tới sinh sự. Nhất là chuyện đêm nay, ta đang ở trong phủ của Nhan công tử, nghe nói Nhan tiểu thư bị tập kích, lập tức chạy tới đây. Nhưng không biết vì sao, Cửu hoàng đệ không hề có chút quan hệ với Nhan công tử, lại vừa vặn chạy tới địa phương hẻo lánh như này, lại vừa vặn cứu được Bùi tứ tiểu thư, chuyện này quá mức trùng hợp, khiến ta không thể không lo lắng. Bùi tứ tiểu thư, thủ đoạn đùa bỡn của vị Cửu hoàng đệ này của ta, ngươi nên phải cảnh giác cho tốt."

Ngụ ý là, Vũ Hoằng Mặc thấy hắn nhìn trúng Bùi Nguyên Ca, nên cũng có hứng thú Bùi Nguyên Ca. Mà sự kiện hắc y nhân tập kích hôm nay, có thể là Vũ Hoằng Mặc tự biên tự diễn, mục đích tạo trùng hợp anh hùng cứu mỹ nhân, làm Bùi Nguyên Ca ái mộ, là không có ý tốt.

Lời còn chưa dứt, trên nóc nhà bỗng truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

"Ngũ hoàng huynh, nói xấu sau lưng người khác, không phải chuyện quân tử nên làm?" Vũ Hoằng Mặc một thân y phục đỏ thẫm, lười biếng ngồi trên nóc nhà, ống tay áo tung bay dưới ánh trăng, dung mạo tuyệt mỹ, thoạt nhìn tràn ngập cảm giác yêu mị: "Nhan công tử và Nhan tiểu thư đã sửa soạn xong xuôi, đang thảo luận chuyện tập kích tối nay ở chính điện, hình như đã tìm ra chút manh mối, Ngũ hoàng huynh không qua đó nghe chút sao?"

Vũ Hoằng Triết ngẩn ra, lập tức chắp tay với Bùi Nguyên Ca: "Nếu đã như vậy, lát nữa gặp ở đại điện!" _di.ê~n.đa`nlê^quy!đ@n

Nói xong vội vàng rời đi.

"Bùi Nguyên Ca, ta không biết ngươi lại cảm thấy hứng thú với chuyện của ta như vậy đâu? Tò mò sao, không bằng tới hỏi đương sự là ta đây này, muốn ta kể tượng tận cho ngươi biết ta vụng trộm với cung nữ thế nào không hả?" Vũ Hoằng Triết vừa đi, mặt mũi Vũ Hoằng Mặc lập tức trầm xuống, nhưng vì hắn đưa lưng về phía ánh trăng, nét mặt bị che giấu trong chỗ tối, cách xa một chút sẽ không thấy rõ.

Nhưng mà nào đâu dám nhìn? Chỉ dám nghe thôi, Bùi Nguyên Ca chợt nghe được giọng điệu của người nào đó không tốt, vội vàng lắc đầu.

"Thật sự không cần?" Vũ Hoằng Mặc nhíu mày, tâm tình không những không tốt lên, mà càng thấy áp lực: "Thật sự không muốn nghe? Rất ướt át, rất kích thích, rất thân mật đó? Đời này ta chưa từng nói với bất kì người nào đâu, ngươi chắc chắn không muốn nghe?" Muốn cắn người, rất muốn cắn người! Chuyện này tất cả mọi người đều hiểu lầm hắn, hắn cũng không quan tâm nhưng bộ dáng của Bùi Nguyên Ca bây giờ, chỉ thấy rất khó chịu, hơn nữa nhìn nàng lắc đầu, không có chút ý định tìm hiểu, càng thêm khó chịu. Hắn quyết định, trở về phải làm nhục hai mươi mâm thủy tinh đề bàng! (@@)

Bùi Nguyên Ca kiên quyết lắc đầu, trong lòng thầm kêu khổ.

Cái này đâu phải lỗi của nàng, là Ngũ điện hạ nói cái không nên nói đó chứ! Chẳng qua nàng chỉ hơi tò mò mà thôi, kết quả lại bị bắt quả tang...

"Không nghe cũng được, nhớ đến đại điện, muốn hỏi ngươi chuyện tập kích đêm nay!" Vũ Hoằng Mặc thu lại vẻ mặt, hừ lạnh một tiếng, nhún hai chân, như chim to bay lượn rời đi. Có điều không ai phát hiện, gạch xanh xung quanh chỗ hắn đứng, đã hóa thành bột mịn, gió thổi qua, liền phiêu tán khắp trong không khí.

Chuyện đêm nay... . Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày. Chuyện đêm nay, quả thực có rất nhiều chỗ kỳ quái!

Đợi sau khi cả hai người đều rời đi, cửa gian phòng gần đó mới hơi hé mở, lộ ra đôi mắt xinh đẹp mang theo sự ghen ghét. Bùi Nguyên Hoa ngưng mắt nhìn hướng Bùi Nguyên Ca rời đi, trong lòng tràn ngập không cam lòng. Bùi Nguyên Ca có chỗ nào mạnh hơn nàng? Không xinh đẹp như nàng, không tài hoa hơn nàng, cũng không đoan trang rộng lượng bằng nàng, chẳng qua chỉ có thân phận đích nữ, đã hấp dẫn mọi người đổ xô vào, ngay cả hai vị điện hạ cũng tranh nhau lấy lòng nàng ta.

Nàng chỉ thua ở thân phận đích nữ, nàng không phục, tuyệt đối không phục!

Có điều... Ánh mắt của Bùi Nguyên Hoa khẽ chuyển, nhớ tới những lời mới nghe vừa rồi, trong lòng không khỏi trầm tư, tú đồ (tranh thêu) trong lời Ngũ điện hạ theo, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ ý hắn là bức tranh Bùi Nguyên Dung bận rộn thêu suốt những ngày qua sao? Chẳng trách gần đây Bùi Nguyên Dung lại yên lặng như thế, dù bị cấm túc cũng không làm ầm ĩ, chỉ chuyên tâm thêu bức tranh kia, hóa ra là vì Ngũ điện hạ phó thác (giao cho)!

Tú đồ... Trong mắt Bùi Nguyên Hoa chợt lóe lên tia sáng, mơ hồ nhận ra rằng, đây chính là cơ hội của nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui