Đích Nữ Vô Song

Thi đấu thuyền rồng lần thứ nhất có hai vị điện hạ và Diệp phủ Liễu phủ tham dự, bị tình nghi giúp đỡ thăm dò khuynh hướng của mọi người, bởi vậy tất cả mọi người Bùi phủ đặt Phùng phủ. Nhưng bắt đầu từ đợt thứ hai, thì không có kiêng kị những thứ này, mọi người bắt đầu tuỳ ý đặt xuống, có thua có thắng, trái lại từ từ trở nên náo nhiệt. Ôn phu nhân nhìn Phó Quân Thịnh, đột nhiên không nhịn được “Phì” bật cười một tiếng.

Phó Quân Thịnh ngẩnh đầu, thấy Ôn phu nhân đang tập trung nhìn mình, bộ dáng ý vị thâm trường (hứng thú sâu sắc), biết bị nhìn thấu, từ từ đỏ mặt.

Ôn Dật Lan khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Nương đang cười cái gì?”

“Không có gì, nhớ tới hôm qua xem một truyện cười, vốn cho là ngốc đầu, thì ra là nhìn sai rồi, cũng không có ngốc như thế.” Ôn phu nhân che tay áo cười nói, ngầm đẩy Thư Tuyết Ngọc một cái, đưa qua một ánh mắt chúc mừng. Phó Quân Thịnh này xem ra là kính cẩn thủ lễ, có bộ dáng hơi ngơ ngác, thì ra cũng là người thông minh, từng khoản đều đặt theo Thư Tuyết Ngọc, cho thấy rõ ràng đang lấy lòng nhạc mẫu (mẹ vợ) tương lai.

Xem ra chuyện hôn sự này là sắp thành!

Hiển nhiên Thư Tuyết Ngọc cũng đã nhận ra, lại không lên tiếng, chỉ là khóe miệng lại lộ ra một chút ý cười.

Bùi Nguyên Ca nhìn cái này, lại xem cái kia, trong lòng từ từ dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, cảm thấy hình như phụ thân mẫu thân và Ôn phu nhân đều biết chút gì đó, lại gạt nàng. Còn có Phó Quân Thịnh, vài lần gặp mặt trước đã nói chuyện với nàng, lần này ngoại trừ bắt đầu hành lễ ra, cũng không nói nhiều nửa lời, cơ thể đứng thẳng nhìn không chớp mắt, luôn luôn có loại cảm giác cố ý…Rốt cuộc những người này đang làm cái bí hiểm gì?

Đúng lúc này, một nha hoàn mặc áo váy lụa mỏng màu xanh đi tới, cúi người với mọi người, nói: “Nô tỳ Bích Nguyệt, là người phủ quốc cửu, tiểu thư nhà ta nghe tên Bùi đại tiểu thư đã lâu, mới vừa rồi thấy Bùi đại tiểu thư ở đây, muốn mời Bùi đại tiểu thư đi qua tụ họp, không biết Bùi đại tiểu thư có chịu nể mặt hay không?”

Phủ quốc cửu? Diệp Vấn Khanh?

Thực lực gia tộc sau lưng hùng hậu, Diệp Vấn Khanh là dòng chính nữ quốc cửu gia, lại được hoàng hậu yêu thích sâu sắc, coi như con gái ruột, là tiểu thư quý tộc trong vòng kinh thành danh viện làm cho mọi người đổ xô vào. Tuy là danh tiếng Bùi Nguyên Hoa kiêu ngạo ở kinh thành, nhưng lại chưa bao giờ có thể đi vào loại vòng luẩn quẩn quý tộc hoàng thân quốc thích này, lúc này nghe nói Diệp Vấn Khanh mời nàng đi qua gặp nhau, không khỏi ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía đối diện, thật sự thấy Diệp Vấn Khanh đang đứng ở chỗ nhã gian vốn là của Cửu hoàng tử, cười vẫy vẫy tay với nàng, đúng là mời nàng qua.

Trong lòng Bùi Nguyên Hoa khẽ động, Diệp Vấn Khanh là biểu muội Ngũ điện hạ, có phải là Ngũ điện hạ muốn gặp nàng hay không, nhưng nam nữ có khác, cho nên nhờ Diệp Vấn Khanh ra mặt?

Nghĩ tới đây, trong lòng vui mừng như điên, trên mặt lại kiềm chế, vẫn duy trì dịu dàng đoan trang của tiểu thư khuê các như cũ, xin ý kiến: “Phụ thân, mẫu thân, nếu Diệp tiểu thư tự mình mời, con gái nghĩ đi tới gặp, không biết phụ thân mẫu thân có bằng lòng hay không?”

Bùi Chư Thành biết vị con gái lớn này giao du rộng lớn, bạn bè rất nhiều, không để ý vẫy vẫy tay nói: “Đi thôi!”

Bùi Nguyên Hoa liền theo nha hoàn nhỏ rời đi. Đôi mắt Bùi Nguyên Dung chuyển vòng vo, làm bộ hơi xấu hổ ghé tai nói nhỏ với Thư Tuyết Ngọc là nàng muốn đi nhà cầu, sau khi đạt được đồng ý rời nhã gian, thừa dịp mọi người không chú ý, lén lút đi theo phía sau Bùi Nguyên Hoa, cũng đi về phía Thiên Thượng Khách đối diện trên kia. Bùi Nguyên Hoa chắc chắn là do bức thêu đồ kia được Ngũ điện hạ coi trọng, cho nên được mời đi lên Thiên Thượng Khách. Thêu đồ này là Bùi Nguyên Hoa cướp từ trong tay nàng, không thể chỉ để cho một mình nàng ta được lợi, nàng cũng phải đi.

Thiên Thượng Khách đều là quý tộc hoàng thân quốc thích, tuỳ ý bị vị thiếu niên quý công tử nhìn tới thì nàng lên như diều gặp gió.

Bùi Nguyên Hoa một chút cũng không biết con hoàng tước đi theo phía sau, theo nha hoàn nhỏ xuống lầu, vòng lên phía trước đài thưởng thi đấu thuyền rồng, ngồi đò qua sông, đi tới Thiên Thượng Khách, lên năm tầng. Nha hoàn nhỏ dẫn nàng đến chỗ nhã gian của Diệp Vấn Khanh, thì thi lễ cáo lui.

Bùi Nguyên Hoa đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Diệp Vấn Khanh ngồi ở bên cạnh cửa sổ hoa mẫu đơn, phía trên mặc áo ngắn cân vạt nhiều màu vẩy lông vũ màu vàng, váy dài trăm bứơm vờn hoa thắt nút màu vàng nhũ, vấn bách hoa kế (một kiểu tóc), mang một bộ trâm vàng ròng hoa mẫu đơn khảm hồng ngọc, nhuỵ hoa dạng rũ xuống thật dài đến cái trán trơn bóng, trên đỉnh hoa tai hình giọt nước gắn một viên hồng ngọc, phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Trên mặt trẻ trung xinh đẹp tuyệt trần mang theo vẻ kiêu căng, quay đầu lại, nhìn tỉ mỉ Bùi Nguyên Hoa từ trên xuống dưới, tầm mắt hơi giương lên thoáng toả ra khí thế kiêu căng mãnh liệt.

Bùi Nguyên Hoa cúi người nói: “Diệp tiểu thư khoẻ.”

Diệp Vấn Khanh tinh tế đánh giá nàng, áo ngắn cân vạt bằng lụa mỏng màu xanh nhạt mềm mại, bên trong là chiếc áo xanh nhạt vạt áo bên trái gần như màu trắng, phía dưới là váy lăng thuần trắng, bên hông buộc đai lưng màu xanh nhạt, eo càng có vẻ nhỏ nhắn, không đầy nắm tay. Toàn thân không có thêu hoa gì, nhưng một chút cũng không thấy keo kiệt eo hẹp, tự có cỗ ý vị quyến rũ phong lưu như thế, tóc mai đen tuyền vấn thành lưu vân kế, cài nghiêng cái trâm lá và hoa sen rũ xuống, hơi lắc lư theo bóng dáng của nàng, càng nổi bậc lên sắc mặt trắng nõn nà, giống như trứng gà bóc, hết sức mịn màng.

Hay cho một gương mặt Linh Lung dáng người nhiều hứng thú, hay cho cả người da thịt non mềm, thật sự là con hồ ly tinh!

Nhìn người đẹp như nước trong veo trước mắt, trong lòng Diệp Vấn Khanh càng hận, bản thân vừa cố chịu đựng, vẫy tay nói: “Ngươi qua đây. Ta thấy trên cái khăn che mặt của ngươi thêu hoa tử vân anh rất đẹp, tháo xuống cho ta nhìn một chút?”

Đương nhiên Bùi Nguyên Hoa sẽ không đắc tội nàng, tháo khăn che mặt xuống hai tay dâng lên.

Mở ra gương mặt phương hoa thịnh diễm như hoa mẫu đơn cứ như vậy hiện ra trước mắt Diệp Vấn Khanh, lại nhìn tay nàng đưa đến trước mặt, mềm mại trắng nõn nhỏ nhắn như gốc hành tước, tìm không ra một chút tì vết nào. Rốt cuộc trong lòng Diệp Vấn Khanh kiềm nén không đựơc tức giận, vung tay liền quăng một bạt tai qua: “Đồ con gái không biết xấu hổ, dám núp lưng ta quyến rũ Cửu ca ca, ngươi cho Diệp Vấn Khanh ta là người chết sao?”

Hoàn toàn không có phòng bị Bùi Nguyên Hoa bị đánh cho lờ mờ, ôm mặt phát đau nóng lên, trong lòng vừa tức vừa hận lại mờ mịt, lần trước bị Bùi Nguyên Dung đánh một cái bạt tai không thể đánh trả, nàng đã nôn rất nhiều ngày, không nghĩ tới hôm nay lại chẳng hiểu ra sao bị Diệp Vấn Khanh quăng cái tát! Nhưng Diệp Vấn Khanh là cháu gái ruột của hoàng hậu, nàng không đắc tội nổi, càng thêm không thể đánh trả. Chỉ có thể kiềm chế tính tình hỏi: “Diệp tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy? Quyến rũ Cửu ca ca gì chứ? Ta không biết ngươi đang nói cái gì?”

“Tiện nhân!” Nghe xong lời của nàng, trong lòng Diệp Vấn Khanh càng giận, “Cửu ca ca cũng là ngươi có thể gọi à?”

Lời không hỏi rõ ràng, ngược lại còn trúng một cái bạt tai, Bùi Nguyên Hoa đã cắn môi đến gần như rỉ máu. Cũng may đây là ở trong phòng, nếu là ở trước công chúng bị quăng một cái bạt tai, chỉ vào mũi mắng nàng quyến rũ đàn ông, vậy thì thanh danh của nàng thật sự là hoàn toàn bị huỷ!

“Diệp tiểu thư, nếu ta có chỗ nào đắc tội với ngươi, ngươi muốn đánh chết ta, ta cũng không dám nói lời nào, nhưng, dù sao ngươi cũng phải để cho ta chết rõ ràng, biết vì sao bị đánh? Có lẽ bên trong có hiểu lầm gì đó, hoặc nói không chừng là có người cố ý vu oan hãm hại. Ngươi làm như vậy, ngược lại chẳng phải là làm cho người thân đau khổ, kẻ thù khoái chí?”

“Hừ, đừng ra vẻ đáng thương ở trước mặt ta, Cửu ca ca không có ở đây, ngươi bày ra bộ dáng õng ẹo này cho ai nhìn chứ?” Diệp Vấn Khanh tức giận quát, lại vung tay lên,vung về phía trên mặt hơi hơi sưng đỏ và có vẻ càng thêm đẹp đẽ hấp dẫn của nàng. “Hiểu lầm gì? Vu oan hãm hại gì? Ta nhờ Bùi tam tiểu thư Bùi tứ tiểu thư thêu bức tranh, ngươi tham gia náo nhiệt gì? Vừa thêm Minh nguyệt (trăng sáng) vừa thêu thơ, như thế nào? Khoe khoang tài văn chương của ngươi hay, vẽ tranh đẹp? Còn thêu tên của mình ngay ở trong thơ, như thế nào? Sợ Cửu ca ca không biết tấm tranh thêu kia là của ngươi thêu? Sợ Cửu ca ca không nhớ rõ ngươi? Ngươi cái đồ tiện nhân này, hồ ly tinh!”

Nói xong, cảm thấy chỉ vung tay tát chưa hết giận, không nhịn được nhấc chân đá về phía Bùi Nguyên Hoa.

Hơn nữa, thật là cố tình truyền tình ý vào thêu đồ, lại là thông qua tay Diệp Vấn Khanh nàng đưa cho Cửu ca ca? Lại dám lợi dụng nàng tới quyến rũ Cửu ca ca!

Tuy là Bùi Nguyên Hoa không dám đánh trả, nhưng thấy dáng điệu Diệp Vấn Khanh, hai mắt đỏ ngầu, thế như hổ điên, cũng không chịu ngồi chờ chết, né tránh nói: “Diệp cô nương chỉ sợ người nghĩ sai rồi, ta cũng không có ý muốn quyến rũ Cưủ địên hạ. Ngươi nói thêu đồ, là tuyết săn đồ sao?” Trong lúc bối rối, nàng vẫn bắt được trọng điểm. Tuyết săn đồ, vậy không phải Ngũ điện hạ nhờ người thêu sao? Sao lại rơi vào tay Cửu điện hạ?

“Ngươi lại còn dám trốn, còn dám tránh?” Diệp Vấn Khanh ở trong phủ trong cung đều quen ngang ngược kiêu ngạo, ngoại trừ ở chỗ Vũ Hoằng Mặc nơi đó cam chịu ra, cho tới bây giờ hung hăn hống hách, nàng múôn đánh người, người khác phải lại gần ngoan ngoãn để cho nàng đánh, lúc này thấy Bùi Nguyên Hoa lại dám tránh né, càng thêm nộ hoả công tâm, “Ngươi tính cái gì đó? Ta muốn đánh ngươi, ngươi còn dám né tránh? Người nào cho ngươi lá gan? Cho là có Cửu ca ca làm chỗ dựa cho ngươi, thì ngươi không kiêng nể gì phải không? Quay về ta liền nói cho cô cô, ném ngươi cái đồ hồ ly tinh không biết nhục nhã, không biết xấu hổ tới trong lều hồng quân doanh! Ngươi muốn quyến rũ đàn ông, ta để cho ngươi quyến rũ đủ!”

Nghĩ đến Vũ Hoằng Mặc lại nhiều lần chú ý Bùi Nguyên Hoa, đây là chưa từng có, càng cảm thấy buồn bực đau lòng, sức lực xuống tay nhất thời quá nặng.

Bị người chỉ vào mũi mắng nàng quyến rũ đàn ông, Bùi Nguyên Hoa vừa tức vừa thẹn, nếu bàn về không biết thẹn, không biết xấu hổ, ai có thể so với Diệp Vấn Khanh? Danh viện kinh thành ai chẳng biết, từ nhỏ Diệp Vấn Khanh đã bám lấy Cửu điện hạ không rời, vụng trộm trao nhận với nhau, yêu thương nhung nhớ, thủ đoạn gì cũng dùng, chỉ là Cửu điện hạ không để ý tới nàng. Bị người như vậy mắng không biết thẹn, thật làm cho Bùi Nguyên Hoa có xúc động can đảm muốn liều chết.

Nhưng loại lời này, Bùi Nguyên Hoa chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, cũng không dám nói ra miệng, lại càng không dám quậy tưng lên, sợ hãi làm lớn chuyện, khiến cho mọi người vây xem, ngộ nhỡ Diệp Vấn Khanh lại vẫn nổi điên, nói bậy mắng nàng, lại để lộ chuyện thêu đồ, như vậy khó phân biệt thật giả được, thì nàng ở kinh thành đừng hòng ngẩnh đầu lên nữa. Việc khẩn cấp trước mắt, là trước phải dẹp yên được Diệp Vấn Khanh, để cho nàng có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Vì thế, Bùi Nguyên Hoa chịu đựng cơn giận, đột nhiên không né tránh nữa, tuỳ ý Diệp Vấn Khanh mắng to, trầm lặng nói: “Diệp tiểu thư, nếu người nói thật sự thích Cửu địên hạ, nên dừng tay, nghe ta nói rõ ràng mọi chuyện. Ta chưa từng mơ hão với Cửu điện hạ, chuyện này chắc chắn có người ở giữa phá rối, người sai đánh ta không sao cả, nếu như bởi vì nhìn chằm chằm ta mà bỏ lỡ người ở bên trong giở thủ đoạn thật sự quyến rũ Cửu điện hạ, vậy mới sẽ hối hận không kịp!”

Không cần hỏi, hoàn toàn **, chuyện này là nàng bị Bùi Nguyên Ca tính kế.

Bỗng nhiên nàng không né tránh nữa, đã làm cho Diệp Vấn Khanh hơi khẽ run sợ giật mình, lại nghe lời nói này của nàng ta, mọi nơi đều nhắc nàng và Cửu ca ca. Diệp Vấn Khanh luôn tâm niệm nhất chính là Vũ Hoằng Mặc, vậy mà tự nhiên nghe lọt vào trong tai, từ từ ngừng tay, nghi ngờ nói: “Tốt nhất ngươi có thể nói ra một hai ba bốn cho ta, nếu để ta phát hiện ngươi đang kéo dài thời gian, trong lời nói đùa giỡn quỷ kế, thì ta thật sự để người cứơp ngươi đi, ném vào lều hồng. Đừng tưởng rằng ngươi là con gái Hình bộ thượng thư, ta sẽ không dám, chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, đừng nghĩ ở trong tay ta lật trời!”

Với thân phận và địa vị của Diệp Vấn Khanh, sợ rằng thật sự có thể làm ra loại chuyện này.

Bùi Nguyên Hoa linh quang chợt lóe, ham muốn độc chiếm của Diệp Vấn Khanh với Cửu điện hạ mạnh như thế, lòng dạ lại độc ác, nếu như chuyển dời loại ghen tị và lửa giận này của nàng đến trên người Bùi Nguyên Ca… Nghĩ đến Bùi Nguyên Ca có thể sẽ bị ném vào lều hồng quân doanh, Bùi Nguyên Hoa liền cảm thấy hết sức sảng khoái, vội hỏi: “Diệp tiểu thư, ngươi thật sự hiểu lầm, ta cũng không biết bức thêu đồ kia có quan hệ với Cửu điện hạ, là Tứ muội muội nhờ ta thêu bức thêu đồ này, bài thơ kia cũng là Tứ muội muội lấy ra cho ta, để cho ta thêu lên, trước ta vốn không chú ý tới thì ra trong bài thơ kia ngầm chứa tên của ta.”

“Bùi Nguyên Ca?” Lòng nghi ngờ của Diệp Vấn Khanh quá nặng, hỏi, “Kỹ thuật thêu của nàng ta rất tốt, trái lại vì sao muốn tìm ngươi thêu?”

“Ta cũng không biết, Tứ muội muội thoái thác nói thân thể không khoẻ, ta chỉ cho là giúp đỡ tỷ muội bận rộn, thì không có để ý.” Bùi Nguyên Hoa thở dài, trong đôi mắt còn có vài phần quan tâm, “Diệp tiểu thư người không biết, từ nhỏ thân thể Tứ muội muội đã không tốt lắm, hơn nữa vài ngày trước đó bị tập kích ở Bạch Y am, tuy là được Cửu điện hạ cứu, nhưng còn bị hoảng sợ, cho nên nàng nói thân thể nàng yếu, thêu không được, ta cũng tin. Ta thật sự không rõ, đến cùng là nàng làm như vậy là vì cái gì?”

Giữa trán hơi nhíu, kéo theo mặt sưng, ** đau nóng, lại cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Diệp Vấn Khanh bị nàng quấy đến đầu choáng váng, tức giận lớn tiếng quát: “Bùi Nguyên Hoa, cho dù ngươi muốn lừa gạt ta cũng cần soạn chút lời nói dối như vậy, hiện tại ngươi nói đến chính ngươi cũng không giải thích được, lại còn đem ra qua quít ta? Ngươi vốn là không để ta vào mắt, cho rằng dùng loại nói dối rách nát này là có thể giao cho ta phải không?” Nói xong, vung tay lại muốn đánh người.

Ngươi chính là đồ ngu ngốc, chính là đồ vô dụng!

Bùi Nguyên Hoa tức giận đến suýt hộc máu, nàng đã ám chỉ đầy đủ rõ ràng, sao Diệp Vấn Khanh này còn chưa hiểu? Lại còn cái tính nôn nóng, một lời không hợp liền muốn đánh nhau. Nàng vốn không nghĩ muốn nói rõ, để tránh rơi xuống danh tiếng không tốt, nhưng thấy tình hình trước mắt này, không nói rõ ràng với Diệp Vấn Khanh ngu ngốc này, nàng ta hoàn toàn không hiểu rõ được. Chỉ có thể giải thích ra: “Diệp tiểu thư, Tứ muội muội nhà ta gặp được Cửu điện hạ ở bữa tiệc ngắm hoa của Liễu quý phi, kinh vi thiên nhân (kinh ngạc khi thấy hay nghe điều/người nào đó mà chỉ có thần tiên mới có), thường nhắc tới ở trước mặt ta, hơn nữa Cửu điện hạ lại cứu nàng, anh hùng cứu mỹ, Cửu điện hạ lại là một nhân vật như thần tiên, trong lòng Tứ muội muội làm sao có thể không nghĩ cách?”

Một câu sau cùng, trái lại được Diệp Vấn Khanh đồng ý sâu sắc.

“Chính xác, dạng nhân vật như Cửu ca ca, người nào không thích?” Diệp Vấn Khanh gật đầu, nghi ngờ nói, “Cho nên, ngươi là nói Bùi Nguyên Ca cũng thích Cửu ca ca? Nhưng nếu nói nàng ta thích Cửu ca ca, làm gì phải nhờ ngươi thêu bức tuyết săn đồ này? Nàng ta tự thêu, lại đưa cho Cửu ca ca không phải là càng tốt sao?”

Ngu ngốc! Ngu ngốc!

Trong lòng Bùi Nguyên Hoa thầm tức giận, chỉ có thể nói: “Tứ muội muội nhà ta là người rất thông minh, nàng ta cố ý nhường ta thêu giúp thêu đồ của nàng ta, lại cố ý thêm vào bài thơ kia, thầm khảm tên của ta, chính là muốn dời đi tầm mắt của Diệp tiểu thư, để Diệp tiểu thư nghĩ là ta có ý với Cửu điện hạ, tập trung lực chú ý ở trên người ta, ngươi và ta trai cò tranh nhau, tiện cho nàng ta Ngư ông đắc lợi! Lúc này ngươi thật nhìn chòng chọc ta, lại sơ hở nàng, vậy thì trúng bẫy của nàng ta! Ta đã luôn rất nghi ngờ, Bạch Y am hẻo lánh như thế, vì sao Cửu điện hạ lại có thể vừa vặn đuổi đến được, cứu Tứ muội muội? Nói không chừng vốn là họ hẹn gặp gỡ xong ở nơi đó, về sau Tứ muội muội còn đêm khuya một mình đến chỗ Cửu điện hạ…”

Không ngừng thêm mắm thêm muối, chỉ hy vọng có thể ngẫu nhiên gợi lên lửa giận của Diệp Vấn Khanh với Bùi Nguyên Ca, sửa chữa nàng ta một lần thật tốt.

Theo lời nói của nàng, vẻ mặt Diệp Vấn Khanh càng ngày càng khó coi, mắt thấy đã muốn bạo phát, bỗng nhiên cửa truyền đến âm thanh của một cô gái: “Diệp tiểu thư dù sao cũng đừng nghe nàng nói hưu nói vượn, nếu như người tin lời của nàng, đi tìm Tứ muội muội nhà ta phiền toái, đó mới thật sự là bị lừa!”

Cả người Bùi Nguyên Dung mặc quần áo tơ lụa đỏ nhũ bạc, trang sức vàng ròng, thật là kiều diễm, từ từ đi tới, thấy trên mặt Bùi Nguyên Hoa sưng đỏ, tóc mai rối tung, hình dáng quần áo không chỉnh tề, vui sướng khi người gặp hoạ mà nói: “Đại tỷ tỷ, không phải xưa nay ngươi đoan trang tao nhã sao? Sao lúc này lại chật vật như vậy? Đại tỷ tỷ bộ dáng này của ngươi thật đúng là hiếm lạ, ta cảm thấy ta nên kêu mọi người Thiên Thượng Khách lên, nhìn thật kỹ xem phong phạm lúc này của kinh thành đệ nhất tài nữ, ngươi nói có phải hay không?”

Đáng đời, cho ngươi cướp thêu đồ của ta, cho ngươi cướp đoạt nổi bật của ta, đáng đời ngươi bị đánh!

Nếu nói từ mới vừa bắt đầu, thì Bùi Nguyên Hoa kêu người, Diệp Vấn Khanh không hẳn có thể đánh xuống nhiều như vậy, nhưng Bùi Nguyên Hoa coi trọng hình tượng nhất, mặt mũi tốt nhất, không muốn bị người thấy bộ dáng chật vật của mình, càng không muốn ở trước công chúng bị chỉ mũi mắng là hồ ly tinh, quyến rũ đàn ông, bởi vậy mới kiềm chế tính tình, tình nguyện chịu thiệt hơn một chút đánh tới dẹp yên Diệp Vấn Khanh. Không nghĩ tới hiện tại bộ dáng mình chật vật, lại bị Bùi Nguyên Dung ngu ngốc này thấy rõ ràng, còn bị nàng ta nói giọng mỉa mai, tức giận đến suýt hộc máu.

Bùi Nguyên Dung tính gì đó? Bàn tài hoa, bàn tướng mạo, bàn nhân phẩm, bàn sủng ái của phụ thân, cho nàng ta xách giày cũng không xứng!

Nhưng mà bộ dáng nàng chật vật nhất, thê thảm nhất mà lại cứ bị nàng ta thấy!

Bùi Nguyên Dung cũng không nghĩ tới, sau khi nàng theo tới Thiên Thượng Khách sẽ thấy một màn đặc sắc như vậy, thấy thời gian qua đại tỷ tỷ vênh váo tự đắc, không thèm ngó ngàng tới nàng bây giờ lại chật vật thê thảm, trong lòng rất sảng khoái, cao giọng nói: “Diệp tiểu thư dù sao người cũng đừng bị nàng lừa, vị đại tỷ tỷ này của ta gian xảo hay cãi nhất, bức thêu đồ kia rõ ràng chính là nàng tố cáo phụ thân, thông qua phụ thân cứơp từ trong tay của ta, mới không phải là Tứ muội muội nhờ nàng thêu. Bài thơ kia càng là chính nàng viết, cố ý ghi vào tên của mình, muốn khoe khoang ở trước mặt điện hạ, nàng chính là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, viết bài thơ khảm tên của mình thì tính là cái gì? Lúc này lại cho Tứ muội muội, mới là thật sự dời đi tầm mắt, muốn để Diểp tiểu thư ngươi đi đối phó Tứ muội muội, tiện cho nàng ngư ông đắc lợi. Đương nhiên, Tứ muội muội cũng không phải không có suy nghĩ, chỉ là không có bản lĩnh như vị đại tỷ tỷ này của ta, không thể cứơp thêu đồ đi thôi!”

Bùi Nguyên Hoa, Bùi Nguyên Ca cũng không phải là thứ gì tốt, tốt nhất tất cả đi tìm chết, chỉ còn nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Diệp Vấn Khanh gặp qua Bùi Nguyên Dung, biết nàng là người không có tâm nhãn, lại nói lời có lý, lại nghĩ đến một chuyện, càng cảm thấy Bùi Nguyên Hoa lừa bịp nàng, liền trở nên tức giận, chỉ vào Bùi Nguyên Hoa nói: “Ngươi đồ hồ ly tinh này, thật coi ta là đứa ngốc, ngươi nói cái gì ta sẽ tin cái đó? Tứ muội muội nhà ngươi sớm bị Ngũ biểu ca ta nhìn trúng, đã nói với hoàng hậu cô cô, muốn lập nàng làm trắc phi, lại có quan hệ gì với Cửu ca ca? Vả lại, lúc trước thêu đồ vốn là nhờ Bùi Nguyên Ca thêu, là nàng ta không nhận mới cho Bùi Nguyên Dung, nếu nàng có ý nghĩ gì, lúc trước sao không đồng ý?”

“Ngươi nói cái gì? Ngũ điện hạ? Trắc phi?”

Lời này nói ra, Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Dung cùng biến sắc, nói cùng lúc, lại nhìn lẫn nhau, trong lòng đều cáu giận một trận.

Tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca này, khi nào thì không biến sắc đã thông đồng với Ngũ điện hạ rồi? Lại mê hoặc được Ngũ điện hạ muốn lập nàng làm trắc phi?

“Phải, cho nên, đừng lại lấy Bùi Nguyên Ca tới lừa bản cô nương!” Diệp Vấn Khanh dậm chân nói: “Ta mặc kệ suy nghĩ tỷ muội các ngươi xoay chuyển gì đó, ta nói cho các ngươi, ai dám đánh chủ ý với Cửu điện hạ, ta khiến cho nàng ta sống không bằng chết! Bùi Nguyên Hoa, đừng tưởng rằng ngươi thông minh, ngươi đẹp mắt, Cửu ca ca cũng sẽ bị ngươi mê hoặc, hôm nay ta hạ thủ lưu tình, lần sau lại để cho bắt được ngươi có quan hệ gì mập mờ không rõ gì đó với Cửu ca ca, thì ta không khách khí! Ngươi có biết hay không, trong cung có rất nhiều biện pháp trị loại hồ ly tinh các ngươi, không từ mà biệt, nhưng chỉ vả miệng, có tấm sắt đặc chế, một cái xuống có thể huỷ đi mặt của các ngươi, đến lúc đó, ta thấy các ngươi làm sao đắc ý lên?”

Nói xong, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Hoa, hung hăng đá một cái, lúc này mới nhấc váy rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội Bùi Nguyên Hoa, suy nghĩ mỗi người xoay chuyển. Rất lâu, Bùi Nguyên Hoa cười lạnh nói: “Tam muội muội, ngươi thật là có lòng tốt, lại đứng ra nói lời tốt thay cho Bùi Nguyên Ca, kết quả? Bị cắn lại một cái? Trắc phi của Ngũ điện hạ, ngươi có phải suy nghĩ thật lâu, kết quả hiện tại bị Bùi Nguyên Ca cứơp đi, không biết ngươi có cảm nghĩ gì?” Bị Bùi Nguyên Dung nghe được những lời này của nàng, lại thấy bộ dáng hiện tại của nàng ta, Bùi Nguyên Hoa cũng không kiên nhẫn ra vẻ phong phạm đại tỷ tỷ ở trước mặt nàng.

Dù sao cũng là cho con bạch nhãn lang này quen ăn không, nàng giúp nàng ta cầu tình, thả nàng ta ra ngoài dạo chơi, kết quả nàng lại khuỷu tai hướng ra ngoài, thiên vị tiện nhân Bùi Nguyên Ca kia! Hoàn toàn quên rồi, người nào mới là tỷ muội ruột cùng mẹ với nàng ta!

Tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca kia ngoại trừ là dòng chính nữ, điểm nào tốt hơn so với nàng?

Bùi Nguyên Dung tức giận bất bình nhớ lại, bị Bùi Nguyên Hoa này đâm một cái, chế giễu lại nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi cứ việc đâm ta, ngươi có tin hay không một tiếng kêu mọi người Thiên Thượng Khách, nhìn thật kỹ xem bộ dạng tôn vinh bây giờ của ngươi? Tóc lộn xộn, trên mặt đỏ tím lẫn lộn, quần áo không chỉnh tề, lại còn mang theo dấu tay… Ngược lại ta muốn xem, về sau làm sao ngươi còn ở kinh thành đoan trang đẹp đẽ quý giá lên được?”

Hai người trợn mắt đối mặt, mỗi người lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn đối phương.

Bùi Nguyên Hoa đứng ở trong chỗ góc phòng, chậm rãi sửa sang tóc mai quần áo, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tam muội muội, thật ra chúng ta không nên đối chọi gay gắt như vậy, ngược lại lợi cho Bùi Nguyên Ca. Chúng ta vốn là chị em ruột cùng một mẹ, vốn là người ta càng nên thân thiết mới phải, không thể khuỷu tay hướng ra ngoài, đến sau cùng lại lợi cho người ngoài. Tam muội muội ngươi nói có phải hay không?”

“Không cần ngươi khoe khoang lời ngon ngọt của ngươi ở trước mặt ta, lúc chuyện thêu đồ coi như ta nhìn rõ ngươi rồi.” Bùi Nguyên Dung vốn không để ý tới nàng.

“Tam muội muội, chuyện này, chỉ sợ chúng ta đã bị Bùi Nguyên Ca tính kế. Cũng may là ta, nếu như bức thêu đồ này là Tam muội muội ngươi thêu, hôm nay người gặp nạn có thể là Tam muội muội ngươi. Nói ra, đến lúc đó ta thay Tam muội muội cản tai hoạ này!” Bùi Nguyên Hoa tận tình khuyên bảo nói.

“Hừ, ta cũng không biết xấu hổ như ngươi vậy, thêu tên mình lên trên thêu đồ đưa cho người khác.” Thấy bộ dáng Bùi Nguyên Hoa trước mắt, nghĩ lại nguyên nhân hậu quay câu chuyện, lòng Bùi Nguyên Dung cũng có chút sợ, nhưng nàng hiếm khi bắt được khuyết điểm Bùi Nguyên Hoa , mới sẽ không dễ dàng từ bỏ, “Thay vì còn có suy nghĩ ở đây lừa ta, không bằng cẩn thận suy nghĩ sau khi trở về làm sao ăn nói với phụ thân cả người ngươi bị thương, đừng hy vọng ta sẽ che giấu cho ngươi! Ngược lại ta rất muốn nhìn một chút, phụ thân phải biết rằng ông ấy luôn luôn yêu thương con gái lớn, Bùi đại tiểu thư được ông ấy xem là tự hào làm ra loại chuyện mặt dày này, về sau sẽ đối xử thế nào với ngươi!”

Hừ thấy di nương bị phạt, nàng bị giam cầm, chưa bao giờ cầu tình cho họ, lại còn cướp đoạt thêu đồ của nàng, giả bộ làm người tốt trước mặt nàng, diễu võ dương oai, không phải dựa vào phụ thân quá tin nàng ta sao? Lần này Bùi Nguyên Dung thật muốn nhìn, vị đại tỷ tỷ này còn có thể đảo ngược chuyện có bằng chứng như núi này hay không!

Nhớ lại, Bùi Nguyên Dung xoay đầu muốn rời khỏi, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, âm thanh rất dịu dàng: “Ngũ điện hạ.”

Sao Ngũ điện hạ có thể qua đây vào lúc này? Trong lòng Bùi Nguyên Hoa kinh sợ, nghĩ đến hiện tại bộ dáng chật vật của mình, nếu bị Ngũ điện hạ thấy thì thảm, nghĩ tới đây, càng hận nghiến răng nghiến lợi với Diệp Vấn Khanh và Bùi Nguyên Dung. Nếu không do Diệp Vấn Khanh, nàng cũng sẽ không chật vật như vậy, nếu không do Bùi Nguyên Dung, nàng cũng sẽ không để lỡ đến bây giờ cũng chưa rời khỏi, thế cho nên bị Ngũ điện hạ thấy, cho dù là không thấy trực tiếp, chỉ có bóng dáng cũng đủ làm cho nàng xấu hổ không thôi.

Vũ Hoằng Triết tuỳ ý nhìn lứơt qua, thì có thể đoán ra chuyện đã xảy ra, ảm đạm cười nói: “Bùi đại tiểu thư, Bùi tam tiểu thư, nha đầu Vấn Khanh này bị cậu mợ ta làm hư, cho nên tính tình có chút nóng nảy. Chuyện hôm nay, đều là nha đầu kia càn quấy, ta thay nàng chịu tội với hai vị. Chỉ hy vọng không cần lan truyền chuyện này ra, Bùi đại tiểu thư bị thương có nặng lắm không? Không bằng ta sai người đưa ngươi đến hiệu thuốc khám?”

Diệp Vấn Khanh đánh một thứ nữ thôi, hắn vốn không để ở trong lòng, chỉ là có chút lo ngại Bùi Chư Thành, mới không quậy lớn chuyện lên.

Dù sao, nếu thật sự ồn ào chuyện này lên, cũng không có lợi với hắn.

Nghe được lời nói ấm áp của Vũ Hoằng Triết, Bùi Nguyên Hoa quay người hoàn lễ nói: “Đa tạ ý tốt của Ngũ điện hạ, tiểu nữ cũng không có gì đáng ngại.” Âm thanh mềm mại uyển chuyển êm tai.

“Hay là khám mới có thể yên tâm.” Vũ Hoằng Triết ảm đạm cười, lại nói, “Chỉ có một mình Bùi đại tiểu thư, khó tránh làm cho người khác lo lắng, không bằng ta phái người hộ tống Bùi đại tiểu thư và Bùi tam tiểu thư, trước khám vết thương, sau đưa các ngươi về phủ, ý các ngươi như thế nào?”

Ngũ điện hạ tôn quý đã nói như thế, hai cô gái kia lại không có ý khác, đều gật đầu chấp thuận.

Bùi Nguyên Hoa nhặt lên khăn che mặt rớt ở dưới đất, che giấu vẻ ngoài và sưng vù trên mặt, cùng đi với Bùi Nguyên Dung, được hai gã hộ vệ hộ tống rời khỏi Thiên Thượng Khách. Thấy bóng lưng hai người biến mất dưới bậc thang, nụ cười của Vũ Hoằng Triết từ từ biến mất, khinh thường nhìn lướt qua, quay đầu lại đúng lúc đối mặt với ánh mắt chê cười của Vũ Hoằng Mặc, lửa giận trong lòng dâng lên, lại cố gắng kiềm chế: “Khi nào thì Cửu hoàng đệ quay lại?”

Hai người bọn hắn đều biết Diệp Vấn Khanh kêu Bùi Nguyên Hoa tới không có chuyện gì tốt, nhưng có lòng dạy dỗ nàng, bởi vậy đã tránh đi.

“Vừa quay lại. Không biết kế tiếp Ngũ hoàng huynh chuẩn bị đi nơi nào?” Vũ Hoằng Mặc dựa vào cột tròn sơn hồng một tay chống cằm, làm dáng suy tư, “Ta đoán kế tiếp Ngũ hoàng huynh chắn chắc phải đi đối mặt? Bùi đại tiểu thư không cẩn thận bị thương, được người của Ngũ hoàng huynh hộ tống về phủ, nói vậy Ngũ hoàng huynh phải đi qua nói rõ một tiếng. Hay là ta đã đoán sai?” Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, như có ý cười, “Được rồi, nếu Ngũ hoàng huynh không muốn tự hạ thấp địa vị, vậy hoàng đệ ta cố mà làm, thay hoàng huynh đi một lần này đi!” Nói xong liền muốn bước xuống lầu.

“Cửu hoàng đệ!” Sau lưng truyền đến tiếng quát khẽ nén giận của Vũ Hoằng Triết, Vũ Hoằng Mặc quay đầu, cười tít mắt nói, “Ngũ hoàng huynh còn có gì dặn dò?”

Vũ Hoằng Triết nhìn chằm chằm hắn, Vũ Hoằng Mặc này chắc chắn là đoán được hắn muốn đi gặp Bùi Nguyên Ca, cho nên cố ý phá đám. Sau khi trải qua chuyện Bạch Y am, hắn luôn rất nhạy cảm với tiếp xúc giữa Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc, không muốn hai người kia tiếp xúc quá nhiều, lúc này làm sao lại có thể thả cho Vũ Hoằng Mặc đến? Chỉ có thể cố gắng kéo khóe miệng, nói: “Vấn Khanh là biểu muội của ta, đương nhiên ta phải đi.”

Nói xong, tức giận phẩy tay áo một cái, vượt qua Vũ Hoằng Mặc, đi thẳng xuống lầu, Cung ma ma và hai tên thị vệ theo sát phía sau.

Nhìn bóng dáng Vũ Hoằng Triết, khóe miệng Vũ Hoằng Mặc thoáng lộ ra ý cười, ngoắc lệnh ám vệ qua, khẽ dặn dò nói: “Hàn Thiết, kể cả gia quyến của Lý các lão ở góc lầu 4 Lâm Giang Tiên, sau khi ngươi tới đó….” Khẽ nói một lần, Hàn Thiết nhận lệnh rời đi.

Không phải nói muốn kết thân sao? Vậy thì cho các ngươi gần gũi thân thiết thật tốt!

Còn có…Vũ Hoằng Mặc hơi híp mắt, vẻ mặt u ám, cũng muốn đi nhìn người nào đó ngày hôm nay luôn làm cho hắn thật tức giận, con mèo nhỏ!

※※※

Trong gian phòng trang nhã tầng năm Lâm Giang Tiên, mọi người đánh cuộc thuyền rồng ở đây, chơi đến thật vui vẻ, không khí rất sôi nổi. Qua một lúc lâu, Thư Tuyết Ngọc mới nhận thấy Bùi Nguyên Dung nói muốn đi nhà cầu đến bây giờ còn chưa trở lại, không biết có gây ra chuyện gì hay không. Đang lo lắng, nha hoàn bên ngoài lại tiến vào khẽ bẩm báo, nói Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ đến đây chào.

“Bùi thượng thư, Bùi phu nhân, thật sự là không may, lúc Bùi đại tiểu thư và biểu muội gặp nhau, không cẩn thận bị thương, chúng ta đang muốn đưa nàng trở về, vừa vặn gặp được Bùi tam tiểu thư. Bùi tam tiểu thư nóng lòng thương tỷ, đã theo người mà ta phái đi hộ tống các nàng trước đi y quán chạy chữa, sau đó lại đưa các nàng về phủ.” Sau khi chào hỏi thì Vũ Hoằng Triết chắp tay giải thích, lại lướt qua quá trình Bùi Nguyên Hoa bị thương, “Nói ra đều là biểu muội Vấn Khanh bướng bỉnh, mới có thể đến nước này, cho nên, ta đặc biệt tới thay biểu muội nhận lỗi với các vị.”

Bùi Chư Thành tưởng rằng Bùi Nguyên Hoa và Diệp Vấn Khanh trong lúc dạo chơi trượt chân hay là ngã xuống như thế nào, tuy đau lòng, nhưng lại không có để ý, nói: “Ngũ điện hạ quá khách khí.” Nói xong lướt mắt về Vũ Hoằng Mặc phía sau hắn, trong lòng có chút nghi ngờ, bởi vì con gái nhỏ trượt chân bị thương, hai vị điện hạ cùng nhận lỗi với hắn?

Dường như nhận ra ý tưởng của ông, Vũ Hoằng Mặc mỉm cười, lười biếng nói: “Bùi thượng thư không cần nhìn ta, không phải ta tới nhận lỗi thay Vấn Khanh muội muội, ta chỉ là cảm thấy, cứ chỗ có Ngũ hoàng huynh sẽ có náo nhiệt coi, cho nên đi theo qua xem náo nhiệt!” Nói xong, nhìn khắp nơi, bỗng nhiên ánh mắt hơi chăm chú, nhìn chỗ ngồi của Phó Quân Thịnh và Bùi Nguyên Ca rất gần với nhau, đôi mắt u ám.

Dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, Phó Quân Thịnh theo bản năng chuyển động thân thể, che Bùi Nguyên Ca ở phía sau, không muốn hai người này tiếp xúc nhiều hơn.

Thấy động tác này của hắn, độ cong khóe môi Vũ Hoằng Mặc càng lớn, trên mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười yêu dị, làm cho người khác gần như có loại ảo giác hắn lại còn toả sáng. Cũng không để ý trong phòng có người khác, Vũ Hoằng Mặc nhìn chằm chằm hai người kia, sải bước qua, không chút khách khí ngồi xuống…Bên cạnh Phó Quân Thịnh, hai mắt chăm chú nhìn hắn, mỉm cười nói: “Bộ quần áo này của Phó thế tử không tệ, không biết đặt làm ở tiệm nào? Nói cho ta biết một tiếng, ngày khác ta cũng làm một bộ theo yêu cầu mặc xem thử, chắc chắn cũng không tệ.”

Ánh mắt xoay chuyển, rơi ở trên người Bùi Nguyên Ca sau lưng hắn, giống như cười, chậm rãi nói: “Bùi tứ tiểu thư, ngươi nói phải hay không?”

Rõ ràng là ánh mắt rất dịu dàng, lời nói rất bình thường, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Bùi Nguyên Ca cứ có loại cảm giác tóc gáy đều dựng thẳng lên, trong lòng âm thầm kêu khổ. Tóm lại là mắt ai không tốt, trêu chọc vị tổ tông điện hạ này? Thậm chí đến bây giờ còn chưa hết giận, lại thường đến tìm nàng làm phiền? Gật đầu nói: “Đó là đương nhiên.”

Người ngoài đều cho rằng nàng đang khen quần áo Phó Quân Thịnh đẹp, chỉ có Vũ Hoằng Mặc với nàng biết, đây là đang không biến sắc nịnh bợ Vũ Hoằng Mặc, nói hắn sau khi mặc vào sẽ rất đẹp mắt.

Nghe xong lời này, Vũ Hoằng Mặc mỉm cười, cảm thấy tích tụ trong lòng thoáng tan đi, không hề để ý tới Bùi Nguyên Ca, chỉ lôi kéo Phó Quân Thịnh nói không ngừng, thỉnh thoảng ánh mắt lứơt nhẹ, hơi sai chỗ, rơi vào trên người Bùi Nguyên Ca, nhưng rất nhanh lại tránh đi, lần nữa dừng lại trên người Phó Quân Thịnh. Bỗng nhiên tán thưởng, cao giọng nói: “Đúng rồi, bản điện hạ nhớ rõ, cái nhã gian này là người nhà mẹ đẻ Trần phi đặt, sao lại là Bùi thượng thư và gia quyến ở trong này? Lúc nào thì quan hệ của Bùi thượng thư và Trần phủ tốt như vậy, lại tặng cho Bùi thượng thư nhã gian tốt như vậy?”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Bọn họ dùng mọi biện pháp, cũng không hỏi thăm được tóm lại ai là người đặt cái nhã gian này, bây giờ nghe ý của Cửu điện hạ , chính là Trần đại nhân tế rượu Quốc tử giám đặt? Trần phi là con gái yêu của Trần đại nhân, mới mười chín tuổi đã được phong phi, thánh quyến vinh sủng (người nhà được vua sủng ái), trong cung ngoại trừ hoàng hậu, Liễu quý phi và Hoa phi, vị thứ tư chính là nàng. Mà nàng lại trẻ tuổi xinh đẹp, rất được hoàng để sủng ái, cũng chỉ có người nhà của nàng mới có khả năng đặt nhã gian tốt nhất này của Lâm Giang Tiên

Bùi Chư Thành lờ mờ cảm thấy kỳ lạ, bình tĩnh nói: “Vi thần cũng không qua lại tình cảm với Trần đại nhân, chỉ là lúc trước nhã gian mà vi thần đặt có người gây rối, không có cách nào dùng nữa, đúng lúc gặp được ông chủ của Lâm Giang Tiên, nói vốn là người khách đặt tầng cao nhất của họ đột nhiên có việc không tới được, có một nhã gian trống, mời chúng ta đến.”

“A…Thì ra là thế, che giấu đến rõ là khéo.” Vũ Hoằng Mặc có vẻ đăm chiêu, ánh mắt chợt chuyển sang Vũ Hoằng Triết, “Ngũ hoàng huynh, hoàng đệ ta nhớ rõ, Trần phi và hoàng hậu rất thân thiết, có lẽ ngươi sẽ biết người nhà của nàng ấy xảy ra chuyện gì, đến nỗi vứt bỏ nhã gian cực tốt như vậy, ngược lại làm lợi cho một nhà Bùi thượng thư. Sớm biết như vậy, ta đã ra tay trước chiếm được lợi thế rồi!”

Đôi mày thanh tú của Bùi Nguyên Ca nhíu lại, chẳng lẽ chuyện hôm nay không phải trùng hợp, mà là có người cố ý sắp xếp?

Chẳng lẽ Ngũ điện hạ?

Nhưng mà hắn làm như vậy là vì cái gì?

Ngoài nàng có ý nghĩ như vậy, hầu như mọi người đang ngồi đều có, suy nghĩ mỗi người, ánh mắt không tự giác rơi vào trên người Vũ Hoằng Triết.

Lén sắp xếp bị Vũ Hoằng Mặc vạch trần, Vũ Hoằng Triết buồn bực không thôi, thì biết lão Cửu này lại tới phá đám! Chẳng qua, sắp xếp chuyện này, chỉ là vì để cho Cung ma ma nhìn Bùi Nguyên Ca, tuy là nói không thể lấy đến bên ngoài, nhưng Vũ Hoằng Triết cũng không cảm thấy chột dạ, nhàn nhạt cười nói: “Ta cũng không rõ lắm, không có nghe người nhắc qua. Nếu Cửu hoàng đệ ngươi tò mò, vậy hoàng huynh sai người nghe ngóng là được.”

“Đã biết Ngũ hoàng huynh săn sóc hơn người, chỉ là, thật hỏi thăm không cần, chỉ là hy vọng Ngũ hoàng huynh có thể nói lại Trần đại nhân một tiếng, lần sau nếu lại có loại chuyện tốt này, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng, ta đưa bạc gấp hai lần cảm ơn hắn!” Tuy là không biết Vũ Hoằng Triết đang phá rối cái gì, nhưng Vũ Hoằng Triết càng không muốn làm cho người khác không biết chuyện, Vũ Hoằng Mặc lại càng muốn vạch trần ở trước mặt mọi người, ánh mắt xoay chuyển, lại rơi vào trên người Cung ma ma.

“Vị ma ma này –“

“Nô tỳ hầu hạ trong cung hoàng hậu, vốn là hoàng hậu nói, hằng năm thi đấu thuyền rồng ở sông Xích hà rất náo nhiệt, đáng tiếc nương nương lại không coi được, bởi vậy lệnh nô tỳ đến đây xem, trở về nói một chút mới mẻ cho nương nương. Bởi vậy nô tỳ liền da mặt dày đi theo Ngũ điện hạ tới tụ tập thú vị.” Vì không để cho Vũ Hoằng Mặc lại nói gì đó không dễ nghe, Cung ma ma giành nói.

“Ta đã nói, thấy vị ma ma này nhìn rất quen mắt, thì ra là người hầu hạ bên cạnh mẫu hậu nương nương.” Vũ Hoằng Mặc cũng không thèm để ý, vẫn cười mỉm như cũ nói, “Nhưng mà, nếu ma ma tới xem thi đấu thuyền rồng, đứng ở chỗ này làm sao có thể thấy được rõ ràng? Nên đến cửa sổ nhìn mới đúng, nếu không làm lỡ mẫu hậu nương nương nghe mới mẻ, vậy lại là tội lớn rồi.”

Vũ Hoằng Triết cũng nói: “Ngươi là phụng ý chỉ hoàng hậu nương nương tới, không cần giữ lễ tiết, tự đến cửa sổ nhìn đi!”

Cung ma ma hành lễ tạ ơn, đi về phía cửa sổ, lúc đi qua bên cạnh Bùi Nguyên Ca, không nhịn được quay đầu liếc nhìn nàng. Lúc nhìn xa chỉ cảm thấy cô gái này khí chất hơn người, lại gần, mặc dù có khăn che mặt bao phủ, nhưng mày mảnh như liễu, ánh mắt như nước mùa thu, da thịt trong sáng, tất nhiên vốn là mỹ nhân, trong lòng càng cảm thấy hài lòng, cười tiếp tục đi về phía trước. Còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên trong đầu xẹt qua luồn điện, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Bùi Nguyên Ca, nhất thời trong lòng kinh hoàng, vội vàng quay đầu, để tránh bị người khác nhìn ra khác thường.

Trên đời này, làm sao có người có thể giống nhau như vậy?

Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền tới âm thanh nha hoàn bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, phu nhân Lý các lão dẫn theo Lý tiểu thư đến chào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui