Đích Phi Sách


Biểu tiểu thư này ở trong phủ xưa nay không nhiều lời, giống như người vô hình, lần này nàng xen vào để nói chuyện giúp An Cửu sao?
Xem ra, nàng ấy ở Thanh Ninh Tiểu Trúc trong khoảng thời gian này chịu không ít ân huệ của An Cửu!
Mọi người thầm suy đoán, nghĩ đến Bắc thế tử cùng mấy thứ trong cung đưa tới, theo bản năng nhìn bốn phía, vật trang trí nơi này đều là thêm vào lúc sau, chỉ nhìn một cái cũng thấy hâm mộ tới cực điểm, đặc biệt là mấy thứ Bắc thế tử đưa tới, thứ nào thứ nấy đều giá trị liên thành, nếu có một vật như vậy, cuộc đời này chỉ sợ cũng đủ rồi.

Trong đầu Huệ phu nhân xuất hiện ý niệm này, nếu An Cửu không còn ở Thanh Ninh Tiểu Trúc, vậy...!
"Lời này của biểu tiểu thư nói sai rồi, tuy An Cửu quận chúa họ An, nhưng nàng ấy ở Diệp gia, trong thân thể cũng chảy dòng máu của Diệp gia, đương nhiên chịu gia pháp của Diệp gia quản thúc, còn về hôn sự kia...! Dù sao cũng chưa thành thân, gia pháp cũng không lấy mạng, trước khi thành thân phạm lỗi, còn không quản thúc thật tốt, vậy nếu gả tới Bắc Vương phủ rồi, chẳng phải bại hoại nề nếp của Bắc Vương phủ, còn vứt mặt mũi của quốc công phủ chúng ta!" Huệ phu nhân lên tiếng, bà ta biết chắc lão phu nhân hôm nay nào cho An Cửu đường sống?
Lam Nguyệt cầu xin như thế càng đánh thức lão phu nhân phải xử trí An Cửu, khiến nàng không có cơ hội xoay người, chỉ sợ càng ra tay không lưu tình.

Lúc này Huệ phu nhân không hề sợ An Cửu, dù sao cũng có lão phu nhân và lão gia ở đây, cả hai đều muốn lấy mạng của nàng, hiện tại, bà ta chỉ cần tính toán một chút, chờ chủ nhân của Thanh Ninh Tiểu Trúc này chết đi, bản thân nên thu nạp những thứ này vào tay mình thế nào.

An Cửu nhàn nhạt liếc nhìn Huệ phu nhân, khóe miệng vẫn duy trì ý cười, ánh mắt quét nhìn những phu nhân di nương khác trong phòng, chậm rãi hỏi: "Các ngươi cũng cảm thấy ta nên chịu gia pháp?"
Bị An Cửu nhìn, đám người Triệu di nương và Tô di nương đều run rẩy, theo bản năng nhớ tới biến cố ở quốc công phủ mấy ngày trước trung thu.

Nhưng giờ phút này tình thế lại quá giằng co, nếu bọn họ giúp An Cửu, lão phu nhân và lão gia chắc chắn sẽ không buông tha, Diệp gia này dù sao cũng do hai người họ làm chủ, nếu đắc tội, cuộc sống sau này chỉ sợ không có cách nào yên ổn.

Cẩn thận suy nghĩ, Tô di nương lên tiếng trước: "An Cửu quận chúa thật sự không nên làm Đại thiếu gia bị thương."
"Đúng vậy, vết thương này của Đại tiểu thư, gương mặt này sợ rằng bị hủy rồi." Hai di nương khác lập tức phụ họa.

Ánh mắt An Cửu sáng lên.

Hay, hay lắm!
An Cửu nhìn lão phu nhân: "Lão phu nhân, vậy ngươi cảm thấy ta làm Diệp Thanh bị thương, nên chịu gia pháp gì?"
Mọi người nghe An Cửu nói, đồng loạt đảo mắt nhìn những gia pháp đó, roi có gai, côn bổng, dây thừng...!Chỉ nhìn thôi cũng không nhịn được mà tê dại da đầu.

Nếu lão phu nhân muốn đẩy An Cửu vào chỗ chết, vậy đương nhiên...!Không đợi lão phu nhân mở miệng, An Cửu vốn ngồi trên ghế bỗng đứng dậy, đi đến trước mặt gia pháp, giọng nói lãnh đạm lần nữa vang lên.

"Roi này, nếu đánh lên người, chỉ sợ không còn tấc da tấc thịt nào, còn côn bổng này, ta thấy có thể để mấy kẻ có sức lực chấp hành, nhưng đừng đánh mông, trực tiếp đánh lên lưng, nơi đó gần nội tạng trong thân thể, mấy bổng đánh xuống sẽ khiến người ta bị nội thương, vết thương này, e rằng nằm trên giường tĩnh dưỡng một hai này cũng không thể khỏi...!Hay là dây thừng này đi, giếng cạn sau Giới Luật Đường kia đã lâu không có người vào!"
Tác dụng của dây thừng chính là trói chặt người ném vào giếng cạn, khiến người ta một chút cơ hội giãy giụa cũng không có!
An Cửu bình đạm nói ra tất cả, hoàn toàn không bị mấy thứ này dọa sợ, giống như nàng không phải người bị phạt, mà chính là kẻ hành hình.

Hình ảnh này lộ ra một tia quỷ dị.

Lão phu nhân nhíu mày, Diệp Thanh thấy tình hình như vậy, lập tức bắt lấy cơ hội: "Tổ mẫu, dùng dây thừng này, thả ả ném vào giếng, cháu là trưởng tử của Diệp gia chúng ta, ả làm bị thương tôn nhi, theo lý nên chịu hình phạt này!"
Ném vào giếng, chắc chắn sẽ lấy mạng nàng.

An Cửu khẽ cười: "Ném vào giếng sao? Được thôi, chủ ý này không hề tồi."
"Không tồi gì hả, An Cửu nhà ngươi, chết đến nơi rồi còn không biết sợ?" Có lẽ không muốn bị ánh mắt của An Cửu dọa sợ, Diệp Thanh cố lấy hết dũng khí, kêu gào, "Tổ mẫu, người mau hạ lệnh đi, bằng không, để tôn nhi tự mình ra tay!"
Dứt lời, Diệp Thanh tiến lên, dù sao trong phòng đã không còn mấy hắc y nhân cường tráng vừa rồi, gã tới đối phó An Cửu quá thích hợp, An Cửu này tuy rằng mưu mô thủ đoạn, nhưng nhiều người ở đây như vậy, nếu nàng dám làm gì mình, vậy kết cục vẫn là ném xuống giếng..

Nghĩ thế, Diệp Thanh cầm dây thừng, muốn trói An Cửu, nhưng dây thừng còn chưa tiếp xúc đến thân thể nàng, nàng đã bắt lấy dây thừng, híp mắt nhìn Diệp Thanh: "Làm phiền Đại thiếu gia ra tay, thật ngại quá!"
Nói rồi, An Cửu bắt lấy dây thừng giơ lên, lưu loát hành động, mọi người chỉ thấy dây thừng xoay quanh mấy vòng trước mặt bọn họ, đợi nhìn rõ, dây thừng thế mà đã cuốn lấy người kia.

Mọi người nhìn người kia, khóe miệng không nhịn được mà giật giật.

Đó không phải là Đại thiếu gia Diệp Thanh sao?
"Đại thiếu gia, ngươi làm gì vậy? Thế mà tự trói mình lại ư?" An Cửu nhướng mày cười, "Chẳng lẽ ngươi biết mình phạm tội, nên tự giác thỉnh tội trước?"
Lão phu nhân và Diệp Hi nghe, cho rằng An Cửu ám chỉ việc tối nay Diệp Thanh tới trộm đồ, chuyện này tuy rằng bọn họ sẽ không bỏ qua, nhưng nếu có thể mượn cơ hội này trừ bỏ An Cửu, bên nặng bên nhẹ, bọn họ sớm đã đưa ra lựa chọn.

Nhưng Diệp Thanh lại nghĩ đến khế nhà và khế đất kia, lòng rét run, nếu chuyện đó bại lộ, vậy người bị ném xuống giếng sẽ là gã!
Nghĩ đến hậu quả, Diệp Thanh theo bản năng nuốt nước bọt, vội nói: "Tổ mẫu, cha, hai người xem An Cử này...!Ả chẳng những không biết an phận chịu phạt, thế mà còn đối đãi với Thanh Nhi như vậy..."
Vừa nói ra lời này, An Cửu híp mắt, đá một chân qua, một cước kiêng vừa vặn đá vào mắt cá chân của Diệp Thanh, thân thể bị trói chặt đột ngột mất trọng tâm, bịch một tiếng, ngã mạnh xuống, mặt chạm đất đụng vào miệng vết thương.

"A!" Máu tươi lại chảy ra nhiễm đầy đất, "A...!An Cửu đáng chết, tổ mẫu...!Tổ mẫu, mau, giết ả, giết nữ nhân này...!Ai da..."
Diệp Thanh lạnh giọng kêu, đám phu nhân di nương nhìn cảnh tượng ghê rợn này đều không khỏi cảm thấy rét run.

"An Cửu, ngươi đừng vội làm càn!" Diệp Hi tức giận quát.

"Đừng vội làm càn?" An Cửu khẽ cười, "Ta sắp bị các ngươi ném xuống giếng rồi, nếu còn không làm càn, chẳng lẽ ngồi yên chờ chết?"
"Ngươi..." Lão phu nhân chán nản, An Cửu này đúng là đáng giận!
An Cửu ghét bỏ ném dây thừng ra, đi đến bên tay, tùy tay cầm cái roi kia, dưới ánh nến, gai bên trên khiến người nhìn tê dại.

Roi này không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, mọi người đều khiếp sợ, nhưng giờ phút này An Cửu lại thưởng thức món đồ cầm trong tay.

"Cái này đánh vào người tất nhiên cũng không tồi!"
Không ai ngờ, An Cửu đột nhiên vung tay, roi kia đánh thật mạnh lên người Diệp Thanh.

"A!" Phẫn hận trong lòng Diệp Thanh còn chưa hết, một roi quất quất xuống, không kịp phòng bị, đau đớn khó nhịn, mà rơi kia giờ phút này vẫn quất lên người Diệp Thanh, Diệp Thanh cảm nhận roi kia đâm vào thân thể mình, lòng chợt cảm thấy bất an, theo bản năng nhìn về phía An Cửu, ánh mắt đựng đầy sợ hãi, "Tỷ, tỷ...!Đệ cầu xin tỷ, đừng đánh, đừng đánh nữa..."
Đừng đánh?
An Cửu nhướng mày cười: "Được thôi, có điều ngươi phải phối hợp một chút, ta vì khiến người bị thương mà sắp phải chịu gia pháp, nhưng ta lại không cam lòng, dù sao cũng vì ngươi tới Thanh Ninh Tiểu Trúc của ta trộm cắp, việc này, nếu ta không biết rõ là chuyện thế nào, làm sao có thể bỏ qua, nhưng nếu lão phu nhân và Diệp Quốc Công đều không có ý truy cứu, vậy ta đây chỉ có thể tự mình làm!"
Diệp Thanh ngẩn ra, An Cửu là muốn...!
"Bây giờ ở trước mặt mọi người, ngươi nói xem, vì sao lại tới Thanh Ninh Tiểu Trúc của ta trộm đồ hả?" An Cửu đột nhiên cao giọng.

Diệp Thanh cắn răng, không trả lời.

An Cửu lại vung tay, roi kia lần nữa xé rách da thịt của Diệp Thanh.

"A...!Đau...!Đau...!Đau quá..."
"An Cửu, ngươi dừng tay cho ta!" Lão phu nhân lạnh giọng quát, nhưng vừa nói xong, An Cửu lại vung roi đánh vào chân lão phu nhân.

Mọi người cả kinh, lão phu nhân hoảng sợ lui về sau một bước.

"An Cửu, ngươi..." Lão phu nhân lảo đảo một cái, nếu không phải bên cạnh có nha hoàn đỡ, sợ rằng đã ngã xuống đất.

Bà ta trừng mắt nhìn An Cửu, An Cửu thế mà ở trước mặt nhiều người dám đối đãi với bà ta như thế, đúng là to gan!
Sự kiêu ngạo này, còn nhiều hơn Thẩm Diên năm đó.

Bà ta không thể tha cho nàng, tuyệt đối không thể!
"Lão phu nhân, ngươi phải tránh xa một chút, miễn cho bản thân lại bị thương, vậy thì không tốt!"
"Ngươi...! Làm càn, hỗn trướng...!Diệp Hi..." Bộ dáng khiêu khích như vậy càng khiến lão phu nhân tức giận, bà ta lạnh lùng quát, "Diệp Hi, con còn không quản nó..."
Diệp Hi quản nàng?
Ông ta nào có tư cách?
An Cửu híp mắt, lại vung roi, roi lần này là đánh tới trước mặt Diệp Hi.

"A!" Nhất thời, mấy phu nhân di nương đứng bên cạnh Diệp Hi cũng kinh hách lui mấy bước.

"Diệp Quốc Công, ngài cũng cẩn thận!" An Cửu khẽ cười, "Roi này ta dùng khá thuận tay, nhưng tay và rơi lại không nằm trong tầm mắt, nếu làm bị thương ai, ta đây không chịu trách nhiệm đâu!"
Dứt lời, nàng lần nữa đánh Diệp Thanh: "Sao hả? Còn không nói?"
Diệp Thanh cắn răng: "An Cửu, ác ma nhà ngươi...!Ngươi...!Vừa rồi vì sao ta không giết ngươi chứ!"
"Giết ta?" Muốn giết nàng sao?
Người trong phòng này e rằng đều mong nàng chết đi, chết rồi, bọn họ sẽ không còn chịu uy hiếp, nhưng An Cửu nàng mạng lớn, kiếp trước đã chết, cũng trời xui đất khiến nhập vào thân thể này, sống lại một đời, sao có thể dễ dàng để Diệp Thanh gã giết?
"Mạnh miệng không có kết cục tốt." An Cửu tiếp tục đánh, xiêm y trên lưng Diệp Thanh sớm đã bị tàn phá, da thịt lộ ra ngoài, máu tươi loang lổ khiến người ta phải khiếp sợ.

Diệp Thanh sắp bị đau đớn tra tấn đến ngất đi, nhìn thoáng qua An Cửu, gã biết, nếu còn không nhận tội, chỉ sợ An Cửu này sẽ đánh chết gã, không, sẽ không đánh chết, nữ nhân này sẽ chậm rãi tra tấn gã đến khi gã nhận tội mới thôi.

Ý thức được điểm này, nhìn roi trong tay An Cửu lần nữa giơ lên, Diệp Thanh cuống quít nói: "Nói, ta nói...!Đừng đánh nữa, ta nói..."
An Cửu ngồi xổm xuống: "Bây giờ mới nói sao, sớm một chút, miễn phải chịu khổ như vậy, không phải à?"
Diệp Thanh trừng mắt nhìn An Cửu, hít sâu một hơi: "Những người này là ta tìm tới, ta nghe nói Bắc thế tử tặng cho ngươi rất nhiều đồ, trong lòng nghĩ, có thể trộm đem ra ngoài bán được giá tốt."
Nghe Diệp Thanh khai ra, sắc mặt Diệp Hi và lão phu nhân càng âm trầm.

"Diệp Thanh, cháu câm miệng, cháu đừng vội vì ả nghiêm hình bức cung mà nhận tội, cháu là nhi tử của Diệp gia ta, tất cả quốc công phủ này đều sẽ là của cháu, cháu muốn lấy cái gì thì cứ lấy, không liên quan tới trộm!" Lão phu nhân lạnh giọng, bà ta không thể để nghiệt tử Diệp Thanh hủy hoại tính toán của mình.

An Cửu nghe vào tai, càng cảm thấy châm chọc, lão phu nhân này đúng là cái gì cũng có thể vặn vẹo!
Nàng hôm nay coi như được chứng kiến, cũng khó trách năm đó bá chiếm sản nghiệp của An Dương Vương phủ nhưng vẫn vô sỉ cảm thấy đó là lẽ đương nhiên!
A, nghĩ đến việc sớm đã an bài, trời cũng sắp sáng, trời vừa sáng, Lẫm Phong liền đến, không biết lão phu nhân có thể chấp nhận sự thật Lẫm phong mang đến hay không.

An Cửu mỉm cười: "Lão phu nhân, tất cả quốc công phủ này sao lại là của gã?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui