Editor: Hannah
Cố Thanh Trúc ngồi chờ ở Phượng Tảo Cung, Kỳ Huyên cũng ngồi cùng nàng.
Tối hôm đó, sau khi Cố Thanh Trúc nói với Kỳ Huyên về chuyện của Kỳ Hoàng hậu, Kỳ Huyên bận rộn rất lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn. Những đơn thuốc kê cho Kỳ Hoàng hậu nếu chỉ xem xét riêng lẻ thì không có bất kỳ vấn để gì, thế nhưng khi theo dõi từ đầu tới cuối liền phát hiệu những điểm không đúng.
Kỳ Huyên vốn định mời đại phu từ bên ngoài vào cung nhưng nếu làm vậy thứ nhất sẽ “rút dây động rừng”, thứ hai, việc đưa đại phu vào cung cũng là cả một vấn đề, chàng đành xin Kỳ Hoàng hậu cho Cố Thanh Trúc vào cung thử xem sao. Đối với y thuật của Cố Thanh Trúc, Vân thị và Kỳ Hoàng hậu ít nhiều gì cũng còn có phần hoài nghi, dù cho nàng có thể tự mình mở y quán hơn hai năm nhưng tuổi tác cũng còn quá nhỏ.
Kỳ Hoàng hậu triệu Cố Thanh Trúc vào cung với tâm thế thử một lần xem sao.
Hai người hành lễ với Kỳ Hoàng hậu, sau đó, Cố Thanh Trúc liền tiến lên bắt mạch cho nàng ta. Không mất bao lâu sau, nàng đã xoay người, cầm bút viết đơn thuốc. Tốc độ này khiến Kỳ Hoàng hậu hơi kinh ngạc, hỏi: “Thế này là xong sao?”
Cố Thanh Trúc cầm đơn thuốc trong tay, gật đầu rồi trình cho Kỳ Hoàng hậu xem, nói: “Khí huyết của nương nương có phần hao tổn, may là còn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Triệu chứng nguyệt sự không đều của nương nương hẳn là cũng mới chỉ xuất hiện mấy năm gần đây, chỉ cần thay đổi một chút các loại dược liệu trong thuốc bổ hàng ngày, trước tiên dùng một lượng nhỏ thuốc điều dưỡng trong vòng mười ngày nửa tháng là đã bắt đầu thấy hiệu quả. Đến lúc đó, nương nương uống thuốc ba lần một ngày, uống trong vòng hai tháng là có thể hồi phục những phần khí huyết hao tổn.”
Kỳ Hoàng hậu nhìn đơn thuốc, trong lòng hơi ngạc nhiên. Ban đầu nàng ta còn không quá tin Cố Thanh Trúc nhưng sau đó lại thấy nàng nói năng mạch lạc, chuẩn xác, bắt mạch nhanh chóng, còn nói được cả việc mấy năm nguyệt sự của nàng ta không đều. Phải biết rằng việc nguyệt sự của Hoàng hậu không đều số người biết được vô cùng ít, ngoại trừ mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh, ngay cả Vân thị nàng ta cũng chưa từng nói qua, thế mà Cố Thanh Trúc lại chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra, có thế thấy nàng thực sự có chút bản lĩnh. Hơn nữa, từ trong lời nói của Cố Thanh Trúc không khó nhận ra rằng nàng là người tâm tư kín đáo, không để lộ chút suy nghĩ ra ngoài mặt, biết rằng Kỳ Hoàng hậu không thật lòng tín nhiệm mình nên mới đề nghị dùng một lượng thuốc nhỏ.
Đem phương thuốc giao lại cho nha hoàn bên cạnh, Kỳ Hoàng hậu hỏi Cố Thanh Trúc: “Y thuật của muội học từ ai? Tuổi còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy.”
Đúng thật là lợi hại. Nàng có thể chỉ dựa vào việc quan sát sắc mặt mà đã đoán ra Hoàng hậu có bệnh nhẹ, rõ ràng mọi người gặp Hoàng hậu đều nói khí sắc nàng ta rất tốt, chỉ có mình Cố Thanh Trúc nhìn ra manh mối. Vì sao nói lòng dạ người trong hậu cung khó dò, Kỳ Hoàng hậu lần này coi như cũng được mở mang tầm mắt một phen. Nếu nàng ta cứ tiếp tục uống thuốc theo đơn của Thái Y Viên, cơ thể sớm muộn gì cũng chịu tổn thương, đến lúc đó, kẻ địch giấu mình trong chỗ tối không cần chiến mà thắng, còn nàng kéo lê thân thể bệnh tật, quả thực không dám tưởng tượng mình sẽ có kết cục gì.
Cố Thanh Trúc còn chưa mở miệng Kỳ Huyên đã nói thay cho nàng:
“Là lão đại phu trước đây của Nhân Ân Đường. Từ khi Thanh Trúc còn nhỏ đã theo học vị đại phu đó, sau đó, vì lão đại phu muốn tới Vân Nam sống ở nhà con gái nên Thanh Trúc mới tiếp quản Nhân Ân Đường.”
Cố Thanh Trúc nhìn Kỳ Huyên, trong đầu thầm nghĩ chàng thực sự biết rõ đến từng “chân tơ kẽ tóc” mọi chuyện của Nhân Ân Đường, người này vì để tiếp cận nàng mà đúng là đã dùng mọi thủ đoạn, ở những nơi nàng xuất hiện, những căn nhà, cửa tiệm gần đó đều bị mua lại, đến một “con ruồi” cũng không lọt.
“Thì ra là thế. Nhưng lúc ấy dù thế nào muội cũng mới chỉ là một tiểu cô nương, sao lại nghĩ đến việc mở y quán chứ?”
Kỳ Hoàng hậu tiếp tục hỏi Cố Thanh Trúc, Kỳ Huyên lại tiếp tục trả lời thay: “Đó là vì…”
Chàng còn chưa nói xong đã bị Kỳ Hoàng hậu ngắt lời: “Ta đang hỏi Thanh Trúc, đệ cứ trả lời thay cho muội ấy làm gì?”
Kỳ Huyên nhìn Cố Thanh Trúc đang nở nụ cười nhàn nhạt, quay sang trả lời Kỳ Hoàng hậu: “Đệ là phu quân của nàng ấy, phu quân trả lời thay cho thê tử, có vấn đề gì sao?”
Kỳ Hoàng hậu bó tay, quay sang nhìn Vân thị, Vân thị cũng lắc đầu với nàng ta, ánh mắt như muốn nói: “Đừng so đo với nó làm gì.”
Cố Thanh Trúc tủm tỉm cười, đáp: “Bẩm nương nương, khi trước mẫu thân của thần qua đời sớm, chỉ để lại thần và đệ đệ. Thần nghĩ nếu thần có thể học y thuật, có lẽ mẫu thân của thần sẽ không mất sớm như vậy nên đã tới Nhân Ân Đường làm học trò, dần dần gặp nhiều những người bị bệnh tật tra tấn, liền cảm thấy mình hẳn là nên tiếp tục làm công việc này.”
Lý do thoái thác này Cố Thanh Trúc đã nghĩ xong từ lâu rồi, không cần Kỳ Huyên phải nói đỡ cho nàng. Kỳ Hoàng hậu nghe xong gật đầu, vui vẻ nói:
“Nữ nhi có sự quyết đoán như muội không nhiều, muội không lo nếu tiếp tục làm công việc này thì tương lai chuyện gả chồng sẽ gặp trắc trở sao?”
Kỳ Huyên lập tức xen miệng vào: “Không lo, chẳng phải đã có đệ rồi sao.”. đam mỹ hài
Lần này không chỉ có Kỳ Hoàng hậu mà ngay cả Cố Thanh Trúc cũng không nhịn được mà quay sang lườm chàng.
Đang nói chuyện, trong viện truyền đến một tiếng hô cao chói lói: “Hoàng thượng giá lâm…”
Mấy người trong cung vội vàng đứng lên, lui về cạnh cửa, khom lưng hành lễ. Kỳ Hoàng hậu đứng ở giữa cửa nghênh đón, Nguyên Đức Đế khoác trên mình long bào màu sáng bước tới, dắt tay Kỳ Hoàng hậu cùng bước vào, giơ tay với mọi người, nói: “Không cần đa lễ.”
Đây không phải lần đầu tiên Cố Thanh Trúc nhìn thấy Nguyên Đức Đế nhưng chưa bao giờ nhìn gần như ngày hôm nay. Nguyên Đức Đế trẻ hơn khá nhiều so với tưởng tượng của nàng, nhìn ngài và Kỳ Hoàng hậu xem ra mối quan hệ khá tốt. Nguyên Đức Đế rất thân mật với Kỳ Hoàng hậu, mà Kỳ Hoàng hậu khi nói chuyện riêng với bọn họ phong cách rất phóng khoáng nhưng khi đứng trước mặt Hoàng đế lại đột nhiên trở thành đoan trang, nền nã.
Nếu chỉ dựa vào cảm giác, Cố Thanh Trúc thầm nghĩ mình thích một Kỳ Hoàng hậu phóng khoáng, hoạt bát, có thể dũng cảm gánh tội cho Kỳ Huyên kia hơn. Dáng vẻ đoan trang này của nàng ta ít nhiều gì cũng có phần gượng gạo và không thật.
“Trẫm nghe nói Tử Hằng tới, hiếm khi thấy hắn vào cung.”
Kỳ Huyên chắp tay, bước lên nói: “Thần cũng không phải cố ý vào cung mà là đi cùng phu nhân. Hoàng thượng cũng biết, tỷ tỷ của thần hung dữ, phu nhân của thần lại yếu ớt, để một mình nàng ấy vào cung, thần quả thật không yên tâm.”
Kỳ Huyên vừa thẳng thắn nói xong những lời này, Kỳ Hoàng hậu lập tức nhíu mày, mắng: “Ngươi nói ai hung dữ? Có còn biết quy tắc nữa hay không?”
Kỳ Hoàng hậu vừa dứt lời đã thấy Kỳ Huyên uất ức, mách mỏ với Nguyên Đức Đế: “Hoàng thượng, người nhìn xem, thế này còn không phải là hung dữ à? Đường đường một nam nhi cao bảy thước như thần còn bị Hoàng hậu nương nương dọa không thốt nên lời.”
Cố Thanh Trúc cảm thấy kỳ lạ vì sao Kỳ Huyên lại nói những lời như vậy về Kỳ Hoàng hậu trước mặt Nguyên Đức Đế, nhưng khi nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt của Nguyên Đức Đế, thấy ngài khẽ nhoẻn miệng cười, không những không giận Kỳ Huyên mà thậm chí ánh mắt nhìn Kỳ Hoàng hậu còn ẩn chứa sự quan tâm và hứng thú. Có vẻ như Nguyên Đức Đế lại thích Kỳ Hoàng hậu bộc lộ tính cách thật của mình hơn, Kỳ Huyên đang giúp Kỳ Hoàng hậu để lộ “bản tính”.
Kỳ Huyên làm như vậy quả thực là “một mũi tên trúng hai con chim”, vừa giải thích qua loa lấy lệ mục đích vào cung hôm nay của bọn họ, vừa có thể để Kỳ Hoàng hậu biểu hiện một chút.
“Kỳ Huyên, ngươi không muốn để yên có phải không? Đừng có mà thất lễ trước thánh giá.”
Kỳ Hoàng hậu không biết Kỳ Huyên định giở trò gì, nếu không có Nguyên Đức Đế ở đây, chỉ e nàng ta đã xông lên véo tai Kỳ Huyên từ lâu rồi.
Nguyên Đức Đế bật cười ha hả, cầm lấy bàn tay Kỳ Hoàng hậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái, trấn an nàng ta: “Được rồi được rồi, không nhận ra hắn đang cố ý sao. Thằng nhóc này rất xảo quyệt, nàng tuyệt đối đừng để hắn lừa.”
Nghe xem, giọng điệu này của Hoàng đế có chút ý trách tội nào không, rõ ràng là giọng điệu yêu chiều mà.
Kỳ Hoàng hậu âm thầm trừng mắt với Kỳ Huyên rồi mỉm cười với Nguyên Đức Đế. Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, trong đó chứa bao tình ý nồng nàn.
Ánh mắt Nguyên Đức Đế nhìn về phía Cố Thanh Trúc, hỏi Kỳ Huyên: “Thế nào, đây là phu nhân của ngươi sao?”
Vừa dứt lời, Kỳ Huyên liền dẫn theo Cố Thanh Trúc quỳ xuống thỉnh an Nguyên Đức Đế: “Kỳ Huyên và phu nhân Cố Thanh Trúc tham kiến Hoàng thượng.”
Nguyên Đức Đế cho hai người đứng dậy, nhoẻn miệng cười, nói với Kỳ Huyên: “Cũng là một dung mạo ‘khuynh quốc khuynh thành’, ánh mắt không tệ.”
Kỳ Huyên cười hehe, đáp: “Hoàng thượng, thần cưới nàng cũng không phải vì dung mạo.”
Nguyên Đức Đế bị lời nói của Kỳ Huyên chọc cười, như thể vừa nghe điều gì hài hước lắm. Kỳ Huyên lại tiếp tục khoe khoang về Cố Thanh Trúc, nàng đứng sau lưng phải kéo kéo ống tay áo chàng, để chàng tiết chế một chút, đừng vì nàng mà tranh cãi với Hoàng đế.
Tổng quản đại nội Vương Thuận tiến vào, dò hỏi hôm nay Hoàng đế có dùng bữa ở Phượng Tảo Cung hay không. Lúc này mọi người mới bất giờ nhận ra thời gian đã muộn, Vân thị xin cáo lui nhưng tâm tình Nguyên Đức Đế đang rất tốt nên lệnh cho bọn họ ở lại cung dùng bữa. Vân thị cảm thấy có phần không ổn nhưng Kỳ Huyên lại nhận lời rất nhanh, Vân thị muốn từ chối cũng không kịp.
Ngự thiện được bày ở Phượng Tảo Cung, Cố Thanh Trúc không tài nào ngờ được đời này mình thế mà lại có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với Hoàng đế và Hoàng hậu. Nguyên Đức Đế nhìn qua cũng khá hiền hòa, nói với Vân thị:
“Nếu có món gì đặc biết muốn ăn có thể trực tiếp nói với Vương Thuận, để trẫm sai Vương Thuận đi chuẩn bị.”
Vân thị cung kính vâng lệnh, nhìn đồ ăn bày đầy trên bàn, thấy đa phần trong số đó đều là những món mà Kỳ Hoàng hậu thích ăn thì rất cảm động. Nguyên Đức Đế vừa trò chuyện, hỏi han Vân thị chuyện trong nhà, vừa tự nhiên gắp đồ ăn cho Kỳ Hoàng hậu. Kỳ Hoàng hậu rất khách khí, khi nhận đồ ăn, tay bưng bát đều nhất mực cung kính.
Nguyên Đức Đế nói với Kỳ Huyên về chuyện của Kỳ Chính Dương:
“Võ An Hầu đã bình an tới Mạc Bắc, trên đường gặp một chút trục trặc nhưng đều ứng phó được. Trận này cũng không biết phải đánh bao lâu.”
Đôi mày Kỳ Huyên hơi giật giật nhưng không hỏi nhiều mà chỉ cúi đầu ăn cơm, Nguyên Đức Đế cũng không cần nhiều lời nữa. Bầu không khí trên bàn cơm có chút áp lực, mọi người đều không ăn được nhiều. Sau khi dùng bữa, Nguyên Đức Đế liền đứng dậy, nói phải về Càn Nguyên Điện xử lý công vụ, Kỳ Hoàng hậu tiễn ngài tới cửa.
Kỳ Huyên lặng lẽ đi theo ngài, Nguyên Đức Đế cũng không ngăn cản. Cho đến khi Kỳ Huyên cùng Nguyên Đức Đế đã đi xa, Kỳ Hoàng hậu mới nói với Vân thị:
“Ta còn cho rằng nó là một đứa ngốc, giờ xem ra nó cũng không hoàn toàn ngốc.”
Vân thị bất đắc dĩ cười cười, nói: “Được rồi, người cũng bớt nói vài câu đi.”
Kỳ Hoàng hậu thở dài, Cố Thanh Trúc đứng bên cạnh cũng nghe hiểu ra. Kỳ Huyên đi theo Nguyên Đức Đế tới Càn Nguyên Điện đương nhiên là để bàn về việc quân của Kỳ Chính Dương ở Mạc Bắc, hơn nữa rất có khả năng, trên đường Kỳ Chính Dương tới Mạc Bắc đã xảy ra chuyện, đến nỗi Nguyên Đức Đế phải đích thân báo cho Kỳ Huyên.
Hậu cung không được bàn chính sự, nữ quyến cũng vậy, thế nên ba người phụ nữ ở lại Phượng Tảo Cung trò chuyện, không hề đề cập một chữ tới việc ở Càn Nguyên Điện hay Kỳ Chính Dương. Cố Thanh Trúc nhân cơ hội này, quan sát một lượt những thứ được bày biện trong Phượng Tảo Cung, thầm liệt kê trong đầu những thứ có mùi hương, phải nhắc Kỳ Hoàng hậu tốt nhất không nên bày những đồ này ở đây. Mùi hương tuy rằng vô hại nhưng khó có thể bảo đảm khi kết hợp với những thứ khác vẫn vô hại, cách tốt nhất chính là dứt khoát bỏ đi không dùng nữa. Tối giản mới là thật, càng có thể giúp tự bảo vệ cho bản thân.
Kỳ Hoàng hậu sắc mặt không đổi dặn dò nha hoàn bên cạnh mình làm theo, bề ngoài vẫn giữ thái độ hiền lành khi trò chuyện cùng người nhà mẹ đẻ. Cố Thanh Trúc và Vân thị vẫn ở Phượng Tảo Cung chờ Kỳ Huyên, tới tận buổi chiều giờ Thân chàng mới quay lại, sắc mặt nghiêm trọng. Kỳ Hoàng hậu hỏi chàng đã xảy ra chuyện gì nhưng chàng lại chỉ lắc đầu cười cười. Ba người chào từ biệt Hoàng hậu rồi rời khỏi hoàng cung.