Editor: Hannah
Triệu tiểu thư vì sao vô duyên vô cớ lại bị người ta sàm sỡ trên phố, hơn nữa tin đồn còn nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ? Nếu nói không có ai lén lút giở trò, Cố Thanh Trúc không tin chút nào.
Mà người đứng đằng sau ra tay này là ai, không cần phải nghĩ nhiều cũng hiểu ra. Triệu tiểu thư đúng vào thời điểm mấu chốt này xảy ra chuyện, người được lợi nhất là ai nào? Kỳ Thân không muốn cãi lại Vân thị nhưng lại sợ Vân thị tự ý quyết định hôn sự cho mình, thế nên mới lén lút giở trò sau lưng.
Đối với một cô nương mà nói, việc hãm hại làm ô uế danh tiết thật sự vô cùng quá quắt, thủ đoạn quá tàn nhẫn, tâm địa cũng độc ác.
Sau khi Từ thị rời khỏi, Vân thị còn đang buồn bực, nói: “Sao lại như vậy chứ?”
Xem ra bà cũng không nghi ngờ gì Kỳ Thần, bây giờ dù có người nói với bà, chỉ sợ bà cũng không thể tin rằng đứa trẻ mà bà chăm sóc từ nhỏ tới lớn lại có thể vì mục đích của bản thân mà không tiếc hy sinh người vô tội.
Đêm hôm đó, Cố Thanh Trúc ngồi bên bàn trang điểm kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay với Kỳ Huyên, nói ra hết tình cảnh của Triệu tiểu thư. Kỳ Huyên đang cắt lõi nến, nghe thế liền quay đầu lại, lập tức hiểu ra, đáp:
“Ha, hắn ra tay cũng nhanh thật đấy.”
Hiển nhiên Kỳ Huyên cũng nghĩ ra chủ mưu đứng sau chuyện của Triệu tiểu thư là ai.
“Trước đây ta cũng không biết hắn lại có thể xuống tay quyết đoán, tàn nhẫn như vậy, chỉ nghĩ hắn là một kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.” Đây là đánh giá của Cố Thanh Trúc đối với Kỳ Thần. Khi nàng mới gả vào Kỳ gia, nàng đã tận mắt chứng kiến Kỳ Huyên đối xử với Kỳ Thần như thế nào, về cơ bản chàng luôn coi hắn là đệ đệ ruột thịt, đối với Kỳ Thần tốt hơn so với đối với Cố Thanh Trúc không biết bao nhiêu lần.
Nhưng sau đó Kỳ Huyên kế thừa tước vị, Kỳ Thần trở thành Quận mã gia, hắn lập tức đòi phân nhà, ôm theo gia sản. Khi đó Kỳ Huyên có lẽ còn chưa hiểu ra được Kỳ Thần là loại người gì, chỉ cho rằng hắn nhất thời hồ đồ mà mưu lợi cho bản thân.
“Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa không đủ để miêu tả hắn.” Kỳ Huyên hừ lạnh rồi nói.
Cố Thanh Trúc liếc mắt nhìn chàng. Kỳ Huyên dường như còn biết chuyện gì đó khác, Cố Thanh Trúc nghĩ không ra, cũng không muốn hỏi nhiều, sau khi chải tóc xong liền đi về phía giường.
Kỳ Huyên nằm bên ngoài, thấy nàng đi tới liền nhích người để nàng có lối đi vào. Sau khi nàng đã nằm xuống, Kỳ Huyên cũng buông cuốn sách trong tay, nằm xuống giường, ôm Cố Thanh Trúc vào lòng nhưng không nói gì. Hai ngày nay, Kỳ Huyên dường như có phần trầm mặc ít nói, Cố Thanh Trúc hơi co người, định ngủ luôn nhưng Kỳ Huyên lại giữ chặt không cho.
“Nói chuyện một lát đã.”
Cố Thanh Trúc xoay người rồi hỏi: “Nói cái gì?”
Kỳ Huyên trầm ngâm một lát rồi mới từ từ nói: “Ta vẫn cảm thấy tình hình có sự thay đổi. Phụ thân ta ở Mạc Bắc cũng không biết thế nào rồi, trong lòng ta không yên, không cách nào bình tâm được.”
Lần này Kỳ Chính Dương đi Mạc Bắc sớm có lẽ thật sự không đơn giản như dự tính của Kỳ Huyên. Vì việc hai người họ sống lại mà trục thời gian của rất nhiều sự kiện đã bị thay đổi. Cứ nhìn việc Kỳ Chính Dương hai lần bị ám sát trên đường tới Mạc Bắc đi, kiếp trước hoàn toàn không xảy ra chuyện này, thế nên, dù cho hai người họ đã trải qua một kiếp cũng không thể bảo đảm Kỳ Chính Dương chắc chắn sẽ bình an vô sự.
“Nếu ngươi lo lắng thì tới Binh Bộ nhiều một chút, ở nhà sốt ruột cũng vô dụng. Nếu thực sự có chuyện gì, Binh Bộ hẳn phải có thông tin kịp thời.”
Cố Thanh Trúc an ủi, Kỳ Huyên nghe xong những điều nàng nói liền khẽ thở dài:”Có đôi lúc ta cảm thấy sinh ra trong một gia đình như thế này rất mệt mỏi, bên trong luôn ngầm tranh đấu, bên ngoài thoạt nhìn tưởng như bạn bè, thực ra lại đang cố ‘đâm một dao’ sau lưng. Nếu có thể cảnh giác còn đỡ nhưng nếu nhất thời sơ sẩy thì hoàn có thể bị đối phương đánh gục thảm hại.”
“Quan trọng nhất là phải biết dùng trí óc, nếu ngươi rõ là kẻ ngu ngốc, bảo người ta không hại ngươi thì hại ai đây?”
Cố Thanh Trúc vừa nhắm mắt vừa nói chuyện với Kỳ Huyên, rõ ràng nàng đang nói về Kỳ Huyên của kiếp trước. Khoảng thời gian ngây ngô của Kỳ Huyên so với người khác dài hơn không ít, thế nên cũng phải chịu khổ nhiều.
“Đừng ngủ nhé. Ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Nàng nói với ta vài câu dễ nghe đi, mấy ngày nay trong lòng ta không thoải mái.”
Kỳ Huyên nằm nghiêng người, véo má Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc đành mở mắt nhìn chàng, tức giận nói: “Lời từ miệng ta thốt ra thì sao có thể dễ nghe cho được? Ngươi kỳ vọng ở ta quá cao rồi.”
Kỳ Huyên dùng tay chống đầu, nhìn xuống Cố Thanh Trúc đang mỉa mai chàng, đưa tay vuốt ve viền môi nàng, nói:
“Chỉ cần là lời nàng nói, ta đều cảm thấy dễ nghe.”
Cố Thanh Trúc hất tay Kỳ Huyên đang quấy rầy mình ra, nằm dịch ra bên cạnh. Kỳ Huyên bướng bỉnh bám theo, vây Cố Thanh Trúc giữa cơ thể mình và ván giường. Cố Thanh Trúc định vùng ra nhưng thân mình vừa nhúc nhích đã bị Kỳ Huyên đè xuống, để nàng gối đầu lên cánh tay mình, càng tiện cho chàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
Cố Thanh Trúc giãy giụa cũng không có tác dụng gì, càng giãy giụa càng bị ôm chặt lấy. Ánh mắt Kỳ Huyên nhìn chăm chú vào đôi môi hơi nhếch lên của Cố Thanh Trúc, từ từ áp lại gần. Cố Thanh Trúc thấy vậy, đột ngột ngẩng đầu lên đập mạnh vào cằm Kỳ Huyên, làm chàng phải dừng lại độngt ác, đưa tay che cằm, nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ đáng thương.
Cố Thanh Trúc bò dậy, đẩy Kỳ Huyên ra, không thèm để ý tới chàng, chỉ cuộn lấy chăn của mình nằm co ro một góc. Kỳ Huyên xoa cằm một lúc, nhìn Cố Thanh Trúc dáng người mỏng manh đang quay lưng về phía mình, nuốt nước bọt, đột nhiên trở nên to gan, một tay xốc chăn Cố Thanh Trúc lên, cả người lao tới.
“Kỳ Huyên, ngươi làm gì đó?”
Cố Thanh Trúc tức giận quát lên.
Kỳ Huyên không quan tâm, đáp: “ ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’, ngày nào ta cũng phải nhịn muốn nghẹn rồi, Thanh Trúc à, ta không làm loạn nữa, được không?”
Trong phòng truyền ra âm thanh kỳ lạ, vừa nghe đã thấy mờ ám nhưng cùng rất quái lạ, cứ “lách cách”, “rầm rập”, âm thanh rất to. Cuối cùng, sau một hồi lâu, từ trong phòng vang lên một tiếng kêu thảm thiết: “Ái.”
Cố Thanh Trúc xuống “chân” vô tình, bắt đúng tời cơ, đạp một cước khiến Kỳ Huyên đang giở trò ngã lăn khỏi giường. Kỳ Huyên ôm lấy chăn bò dậy từ mặt đất, trên mặt hiện mấy vết cào. Chàng vừa xoa xoa chỗ bụng bị đạp vào, vừa chỉ tay về Cố Thanh Trúc đang nằm trên giường, ấp úng một hồi lâu cũng không thốt nên lời.
Từ bên ngoài vang lên tiếng của hộ vệ và nha hoàn, hỏi:
“Thế tử, phu nhân, có chuyện gì sao?”
Cố Thanh Trúc không lên tiếng, ngồi trên giường sửa sang lại chăn đệm, cũng không có ý định trả lời. Kỳ Huyên đành phải vừa xong bụng, vừa xoa mặt, nói vọng ra ngoài:
“À, không… Không có việc gì đâu, lui xuống đi.”
Nếu để người khác biết được chàng bị thê tử đá văng từ trên giường xuống thì thật sự quá mất mặt.
Lăn lộn một hồi, bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt cũng lụi tắt theo tâm trạng đang chùng xuống, Kỳ Huyên mang vẻ mặt ai oán nhìn cái giường chằm chằm một lúc, điều chỉnh lại chăn đệm rồi nằm xuống bên cạnh Cố Thanh Trúc đang ngủ yên, lặng lẽ thở dài.
Thê tử cứ xa cách “ngàn dặm” như thế này, chàng biết làm thế nào bây giờ?”
*****
Sáng sớm hôm sau, khi Kỳ Huyên mở cửa phòng, Cố Thanh Trúc vẫn còn đang ngủ. Kỳ Huyên vừa mới rời khỏi, nàng đã độc chiếm cả chiếc giường lớn, ngủ càng thoải mái hơn.
Suốt dọc đường Kỳ Huyên ra khỏi Thương Lan Cư, tất cả nô tỳ trong viện đều không nhịn được mà liếc nhìn chàng với ánh mắt đầy sự quan tâm.
Khi Lý Mậu Trinh nhìn thấy Kỳ Huyên cũng cuống quít chạy đến, hỏi: “Thế tử, người không sao chứ?”
Kỳ Huyên trừng mắt với hắn, dùng sự im lặng đáp lại cái tên Lý Mậu Trinh đã biết còn cố hỏi này. Lý Mậu Trinh hơi kinh ngạc nhưng vẫn cố gặng hỏi: “Đây là… phu nhân cào sao?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Huyên, ba vệt cào chảy máu hiện ra rất rõ, khiến người ta muốn không chú ý cũng khó.
Kỳ Huyên đột ngột dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh lùng nhìn Lý Mậu Trinh, đáp với vẻ đường hoàng:
“Phu nhân quá nhiệt tình với ta. Tình cảm phu thê khi lên tới cao trào căn bản sẽ không kìm chế được. Loại người không có phụ nữ ở bên như ngươi không hiểu được đâu.”
Lý Mậu Trinh quẹt quẹt mũi, cảm thấy tình huống có phần ngượng ngùng, nếu nói những mặt khác thì thôi đi nhưng thế tử lại bảo phu nhân đối với chàng rất “nhiệt tình”, Lý Mậu Trinh thật sự rất muốn hỏi thế tử khi người thốt ra những lời này, chính bản thân người có tin nổi hay không?
Kỳ Huyên thấy vẻ mặt Lý Mậu Trinh rõ ràng là không tin, một lần nữa cảm nhận được sự thất bại. Mấy ngày nay chàng vẫn luôn bực dọc trong lòng, ngày nào cũng chỉ có thể ngắm mà không thể “ăn”, có thể không bực sao?
“Thế tử, khi tình cảm phu thê lên tới cao trào, chỗ cần cào là… phía sau lưng, chưa từng nghe ai nói cào mặt bao giờ cả.”
Lý Mậu Trinh cảm thấy tuy bên cạnh mình vắng bóng phụ nữ nhưng kiến thức căn bản này không thể không có.
Kỳ Huyên lại trừng mắt với hắn, làm Lý Mậu Trinh sợ tới mức lập tức sửa lời: “Ấy, chuyện này… Đương nhiên… Có lẽ phương thức thể hiện của thế tử và thế tử phu nhân không giống người thường.”
Kỳ Huyên: ……
Hai tay khoanh trước ngực, Kỳ Huyên mang theo sắc mặt sầm sì rời khỏi Hầu phủ.
Hoàng thượng sai chàng đi tuần thành ba tháng, trong suốt ba tháng này, cứ vào lúc bình minh chàng lại phải rời phủ. Buổi sáng chàng tới Đức Thắng Lâu ăn sáng rồi đi tuần thành.
Kỳ Huyên vì nhu cầu không được thỏa mãn mà tâm tình phiền muộn, Lý Mậu Trinh liền gọi cho chàng một phần chè hạt sen đậu xanh giải nhiệt, hy vọng thế tử nhà mình có thể sớm thoát ra khỏi tình thế “nước sôi lửa bỏng” này.
Bữa sáng của Đức Thắng Lâu nức tiếng gần xa, hương vị thực sự rất khá. Kỳ Huyên ăn một miếng sủi cảo tôm xong, không chút do dự mà sai Lý Mậu Trinh: “Lát nữa nhớ mang một phần về cho phu nhân.”
Lý Mậu Trinh vâng lệnh.
Một người vừa bước vào cửa. Chính là Lục Hưng Thịnh tinh thần sảng khoái, tay còn đang một thiếu nữ yêu kiều trong lòng. Hai người họ “tình chàng ý thiếp”, làm Kỳ Huyên ngứa mắt.
Vốn chàng định lờ Lục Hưng Thịnh đi nhưng hắn lại nhìn thấy chàng, đi thẳng tới, chào hỏi:
“Ai da, Kỳ huynh tới sớm quá. Hiếm khi tình cờ gặp được huynh, cùng ngồi đi. Thiến Thiến lại đây. Vị này chính là Võ An Hầu thế tử.”
Cô nương tên Thiến Thiến kia đứng dậy, hành lễ với Kỳ Huyên cũng không quá phô trương. Kỳ Huyên liếc nhìn bọn họ, Lục Hưng Thịnh còn chưa cưới vợ, vậy thì cô nương kia là ai?
Thấy Kỳ Huyên có vẻ thắc mắc, Lục Hưng Thịnh liền đưa tay ra dấu “Khoan đã” với chàng, thì thầm nói mấy câu bên tai cô nương kia, nàng ta nhìn Lục Hưng Thịnh với vẻ thẹn thùng rồi ngoan ngoãn đứng dậy, hành lễ với hai người rồi rời khỏi Đức Thắng Lâu.
Kỳ Huyên nhíu mày không hiểu, hỏi: “Nàng ta là ai? Không nghe tin ngươi sắp thành thân.”
Lục Hưng Thịnh vội vàng xua tay, đáp: “Cũng không phải là thành thân. Đó là một cô nương ngưỡng mộ ta, thân phận không cao, ta cũng không dám nói với người nhà, thế nên cứ dùng dằng như vậy mãi.”
Kỳ Huyên ăn một miếng bánh bao, nhíu mày, hỏi: “Không thành thân? Ngươi nuôi tình nhân sao? Một cô nương trong sạch sao lại chịu làm nhân tình của ngươi chứ?”
Lục Hưng Thịnh không phản bác, chứng tỏ Kỳ Huyên đoán không sai. Chàng để thìa xuống, nói với Lục Hưng Thịnh: “Lục Hưng Thịnh, ngươi to gan lắm! Còn dám nuôi tình nhân bên ngoài?”
Âm lượng của Kỳ Huyên hơi to, hai người họ lại đang ngồi ở sảnh lớn, xung quanh có đông khách khứa, Lục Hưng Thịnh vội vàng xua tay, đáp: “Huynh nói nhỏ một chút. ‘Kẻ không phong lưu uổng thiếu niên’, ta và nàng ấy tâm đầu ý hợp, đôi bên tình nguyện, vì sao lại không thể chứ? Nàng ấy bằng lòng là được.”
Lý do thoái thác kiểu này, đúng là lần đầu Kỳ Huyên nghe được. Chàng nhìn Lục Hưng Thịnh dáng vẻ đắc ý như gió xuân, trong khi mình ngay cả muốn hôn thê tử còn không được, trong lòng càng buồn bực.