Editor: Hannah
Vĩnh Ninh Quận chúa nói được làm được, ngày hôm đó sau khi nói chuyện cùng Hoàng hậu ở Phượng Tảo Cung thì hôm sau liền mang theo lễ vật tới Võ An Hầu phủ, Vân thị và Cố Thanh Trúc cùng tiếp đãi nàng ta.
“Ngày đó nói chuyện với nương nương, ta mới nhận ra đã lâu không tới phủ bái kiến Hầu phu nhân và lão phu nhân nên hôm nay tới thỉnh tội.”
Vĩnh Ninh Quận chúa đứng dậy hành lễ với Vân thị, dáng vẻ thật lòng muốn tạ tội. Vân thị vội vàng đỡ nàng ta dậy, nói: “Quận chúa làm gì vậy, mau đứng lên.”
“Mấy ngày nay sức khỏe lão phu nhân không tốt, nếu biết Quận chúa tới thăm chắc chắn sẽ vui lắm.”
Vân thị nói với Vĩnh Ninh Quận chúa, nàng ta liền cười e lệ. Quay sang nhìn Cố Thanh Trúc, nàng ta nói: “Thế tử phu nhân, hay là người cùng ta đi thăm lão phu nhân đi. Đã lâu ta không tới đây, cũng không biết lão phu nhân có còn nhận ra ta hay không nữa.”
Cố Thanh Trúc nhìn Vĩnh Ninh Quận chúa, không chắc nàng ta không biết thật hay là giả vờ không biết rằng từ lúc Cố Thanh Trúc về phủ tới giờ, lão phu nhân Dư thị căn bản chưa từng gặp nàng, kể cả khi Kỳ Huyên đích thân dẫn nàng đi, Dư thị cũng không lộ diện.
Vĩnh Ninh Quận chúa đi tới kéo tay Cố Thanh Trúc, nói: “Thế tử phu nhân cũng đừng từ chối.”
Cố Thanh Trúc liếc nhìn Vân thị, bà đành nói đỡ cho nàng: “Hay là để ta đi cùng Quận chúa nhé.”
“Sao có thể làm phiền Hầu phu nhân được, ta và thế tử phu nhân tuổi tác tương đồng, sẽ không cảm thấy mình đang quấy rầy nàng ấy, còn nếu làm phiền đến Hầu phu nhân, ta liền thấy áy náy.” Nói xong, nàng ta lại quay sang hỏi Cố Thanh Trúc: “Thế tử phu nhân không muốn đi sao?”
Cố Thanh Trúc đứng dậy cười đáp: “Thịnh tình của Quận chúa, ta sao có thể từ chối. Mẫu thân, để con đi cùng Quận chúa đi.”
Vân thị nhìn nàng, trong lòng thấy bất đắc dĩ. Quận chúa không biết tình hình của Kỳ gia, cũng không biết lão phu nhân không muốn gặp Cố Thanh Trúc, nếu để nàng dẫn Quận chúa đi rồi lại bị lão phu nhân cho đứng ngoài cửa thì sao còn có thể diện gì, không khỏi khiến nàng phải chịu thiệt thòi.
Thế nhưng Quận chúa đã đích thân lên tiếng đề nghị, từ chối cũng không hay, vậy nên Vân thị chỉ có thể phái người đi theo quan sát.
*****
Cố Thanh Trúc dẫn Vĩnh Ninh Quận chúa đi trên hành lang, nàng ta nhìn Cố Thanh Trúc rồi hỏi:
“Thế tử phu nhân còn xinh đẹp hơn cả trong lời đồn, đúng thật là rất xinh đẹp.”
Cố Thanh Trúc ngạc nhiên, quay đầu liếc nhìn Vĩnh Ninh Quận chúa, thấy nàng ta cười rất ngây thơ đáng yêu nên cũng cười đáp lại, nói: “Quận chúa quá khen rồi. Quận chúa cũng rất đáng yêu động lòng người.”
Vĩnh Ninh Quận chúa nhún vai, cười nói: “Ta động lòng người chỗ nào chứ. Thế tử phu nhân đừng chê cười ta.”
Cố Thanh Trúc nhất thời không nhìn rõ được rốt cuộc Vĩnh Ninh Quận chúa có ý gì, bề ngoài rất ngây thơ hồn nhiên, không giống một kẻ có thể dùng quỷ kế.
“Quận chúa năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Năm nay ta mười sáu tuổi, nếu chúng ta tuổi tác xấp xỉ, người có thể gọi ta là tỷ tỷ cũng được, đừng gọi là phu nhân.”
Cố Thanh Trúc mặt không đổi sắc, hiền dịu nói.
Vĩnh Ninh Quận chúa nhướng mày, vui vẻ đáp: “Ta đã muốn nói như vậy từ lâu rồi, cứ gọi ‘phu nhân, phu nhân’, cảm giác tỷ tỷ già lắm vậy. Năm nay ta mười lăm tuổi, nhỏ hơn tỷ tỷ một tuổi, nếu tỷ tỷ không chê, ta sẽ gọi là ‘tỷ tỷ’.”
“Được, cứ như vậy đi.”
“Tỷ tỷ đừng trách ta đòi tỷ đi cùng với ta nhé, thực ra ta cũng không biết làm phải ứng đối, trò chuyện với trưởng bối như thế nào, cứ phải giữ kẽ thế này thế kia, mệt lắm. Có tỷ tỷ cùng độ tuổi nói chuyện mới vui, không cần kiêng kỵ nhiều.”
Hóa ra con người thật của Vĩnh Ninh Quận chúa là như thế này. Kiếp trước hình như nàng ta không giống như vậy, sau khi gả về Kỳ gia, trên khuôn mặt nàng ta gần như không bao giờ có nét tươi cười, sự ngây thơ hồn nhiên cũng không còn nữa, lúc nào cũng nặng nề tâm sự. Nàng ta cũng không thân thiết với người của Kỳ gia, mọi người chỉ cho rằng nàng là Quận chúa cao ngạo nên không dám nhiều lời, dần dà ấn tượng cứ như thế khắc sâu.
“Đúng rồi, tỷ tỷ, ta đã lâu không tới thăm lão phu nhân, cũng không biết lão phu nhân có thêm thói quen mới nào hay không, tỷ nói cho ta biết đi.” Vĩnh Ninh Quận chúa hồn nhiên hỏi.
Cố Thanh Trúc đành cười trừ, nói: “Chuyện này chỉ e ta cũng không trả lời được. Không sợ Quận chúa chê cười, đến giờ lão phu nhân cũng chưa từng đồng ý gặp mặt ta.”
Vĩnh Ninh Quận chúa ngẩn ra, bước chân cũng khựng lại, nàng ta kêu lên: “Cái gì? Lão phu nhân đến này… Sao có thể như vậy chứ? Tỷ tỷ chẳng phải là thế tử phu nhân sao, chẳng lẽ ngay cả lúc thành thân cũng không gặp?”
Cố Thanh Trúc lập tức gật đầu, đáp: “Ừm, khi thành thân chỉ có Quế mama bên cạnh lão phu nhân tới đại diện, ta không gặp người. Sau đó thế tử có dẫn ta tới bái kiến người nhưng lão phu nhân cũng không chịu gặp ta.”
Trên mặt Vĩnh Ninh Quận chúa hiện rõ vẻ áy náy, nàng ta nói: “Chuyện này… Ta… Ta cũng không biết chuyện này. Phải làm thế nào bây giờ? Hay là… Nếu không…”
“Không sao đâu.” Cố Thanh Trúc thấy nàng ta sốt ruột liền an ủi: “Ta dẫn Quận chúa tới trước cửa rồi chờ người ở bên ngoài là được.”
Nét mặt Vĩnh Ninh Quận chúa lộ vẻ bất an: “Nhưng mà… Nếu nói như vậy…”
Cố Thanh Trúc kéo tay nàng ta, tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng Vĩnh Ninh Quận chúa vô cùng hối hận, nàng ta nói: “Thật xin lỗi, ta thật sự không biết chuyện này.”
“Không sao đâu.”
Thực ra Cố Thanh Trúc cũng không để tâm lắm, chuyện lão phu nhân không thích nàng hẳn đã truyền ra ngoài từ lâu, lát nữa khi Vĩnh Ninh Quận chúa tới Ích Thọ Cư hẳn cũng sẽ biết, nàng không nói ra trước sẽ càng thêm xấu hổ, ngược lại nói ra sẽ không sao.
Vĩnh Ninh Quận chúa đầy vẻ ăn năn, đi theo Cố Thanh Trúc tới bên ngoài Ích Thọ Cư. Hai vị mama bên ngoài Ích Thọ Cư tiến lên hành lễ, nói rằng sẽ đi vào báo tin, chỉ chốc lát sau đã trở ra, làm động tác “mời” với Vĩnh Ninh Quận chúa.
Vĩnh Ninh Quận chúa nhìn Cố Thanh Trúc, nàng liền cười dịu dàng, nói: “Quận chúa mau đi đi, ta chờ người ở bên ngoài.”
Ai ngờ Cố Thanh Trúc vừa nói xong, vị mama kia liền tiếp lời: “Thế tử phu nhân, lão phu nhân mời người cùng đi vào.”
Cố Thanh Trúc ngây người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm rồi. Kỳ Huyên dẫn nàng tới cũng không thể đưa nàng vào gặp Dư thị, thế nhưng Vĩnh Ninh Quận chúa tới lại có thể khiến Dư thị nể tình.
“Tốt quá rồi.” Vĩnh Ninh Quận chúa xoay người, nắm chặt tay Cố Thanh Trúc, reo lên: “Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau vào đi.”
Cố Thanh Trúc mang theo tâm trạng kinh ngạc cùng Vĩnh Ninh Quận chúa bước vào Ích Thọ Cư mà kiếp trước nàng thường xuyên lui tới. Nghĩ đến việc sắp được gặp Dư thị, Cố Thanh Trúc ít nhiều có chút căng thẳng, nếu có thể chuẩn bị tinh thần sớm thì tốt, ai ngờ chỉ dẫn khách tới đây một chuyện mà lão phu nhân lại đồng ý cho nàng bước vào.
Hai người họ đi theo mama dẫn đường tiến vào viện chính của Ích Thọ Cư. Cố Thanh Trúc nhìn quanh đánh giá, Ích Thọ Cư vẫn giữ dáng vẻ như xưa, gần như không có gì thay đổi. Năm xưa khi nàng mới thành thân với Kỳ Huyên, lúc Dư thị còn sống, nàng gần như tới đây mỗi ngày.
Hai người bước ra từ gian trong phía sau bình phong, người đi đầu là một bà lão vóc người cao ráo, vững chãi, mặc trên mình xiêm y màu đỏ tím, trên người gần như không mang trang sức gì, khuôn mặt toát lên vẻ đoan chính, sự phóng khoáng thể hiện nơi đầu mày cũng không biến mất theo tuổi tác.
Dư thị chính là một bà lão phóng khoáng như vậy, ngoại trừ tính cách có phần bướng bỉnh thì bà thực sự là một trưởng bối tốt.
Đi bên cạnh bà là Quế mama, nhìn thấy Cố Thanh Trúc, Quế mama liền gật đầu coi như hành lễ, Cố Thanh Trúc cũng gật đầu đáp lại.
Dư thị đi tới trước mặt Vĩnh Ninh Quận chúa và Cố Thanh Trúc, cười với Vĩnh Ninh Quận chúa rồi nói: “Kiều Kiều đã lâu không tới thăm bộ xương già này rồi.”
Tên của Vĩnh Ninh Quận chúa là Phó Minh Kiều, lão phu nhân gọi nàng ta là Kiều Kiều, có thể thấy bà khá yêu quý nàng ta.
“Kiều Kiều thỉnh an lão phu nhân. Gần đây con theo phụ thân đi tới vùng quan ngoại, đã lâu không tới thăm lão phu nhân, thế nhưng Kiều Kiều vẫn phái người mang ít đặc sản tới tặng lão phu nhân mà, trong lòng con vẫn luôn nhớ tới người.”
Vĩnh Ninh Quận chúa thoải mái hành lễ với Dư thị, chọc cho Dư thị phá ra cười. Bà sai Quế mama đỡ nàng ta dậy rồi đảo mắt nhìn sang Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc tiến lên, nở nụ cười dịu dàng với Dư thị, nói:
“Thanh Trúc thỉnh an lão phu nhân.”
Dư thị quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, không nói gì mà chỉ nắm tay Vĩnh Ninh Quận chúa cùng ngồi xuống. Quế mama lại gần đỡ Cố Thanh Trúc dậy, cũng đưa nàng tới chỗ ngồi.
Cố Thanh Trúc cười thầm, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Nhớ năm đó ở trước mặt Dư thị nàng cũng rất có thể diện, bởi lần đầu tiên nàng gặp Dư thị là ở ngoài phủ. Khi đó, xe ngựa của Dư thị bị hỏng trục ngay trên đường núi, Cố Thanh Trúc không màng nguy hiểm xuống xe giúp bà, khi đó nàng đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Dư thị. Sau đó Cố Thanh Trúc lại cố ý tiếp cận, nghĩ cho Dư thị đủ mọi bề, năn nỉ ỉ ôi suốt một thời gian dài mới giành được tình cảm của bà, để bà đứng ra làm chủ cho phép nàng gả cho Kỳ Huyên.
Một Dư thị từng yêu thương nàng như vậy giờ đây lại trở nên lạnh nhạt. Ngẫm lại những chuyện xưa cũ, nàng ít nhiều thấy thổn thức trong lòng, ánh mắt không kìm được mà dõi theo Dư thị. Kiếp trước khi Dư thị qua đời, Cố Thanh Trúc đã khóc tới mức bỏ ăn tới mấy ngày. Dư thị ra đi quá đột ngột, nàng chưa có chút sự chuẩn bị tinh thần nào, ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không có, thật sự đáng tiếc.
Lúc trước khi Kỳ Huyên dẫn Cố Thanh Trúc tới gặp Dư thị, kỳ thực trong lòng nàng rất mong đợi, chỉ tiếc rằng Dư thị đã không còn dành thiện cảm cho nàng như kiếp trước.
Vĩnh Ninh Quận chúa nói chuyện với Dư thị cũng rất thoải mái, thẳng thắn, không cẩn trọng, đoan trang như khi đứng trước mặt Vân thị. Nàng ấy đúng là hợp với sở thích của Dư thị, kiếp trước sau khi Cố Thanh Trúc phát hiện ra điểm này cũng đi theo cùng một “con đường”, chẳng qua Vĩnh Ninh Quận chúa chân thật từ tận đáy lòng còn Cố Thanh Trúc nàng lại có ý đồ riêng.
Dư thị nghe những câu chuyện nơi biên quan của Vĩnh Ninh Quận chúa mà phá ra cười rất to, Quế mama tới hỏi ý về bữa cơm trưa, Dư thị liền nói với Vĩnh Ninh Quận chúa:
“Hiếm khi Kiều Kiều tới đây, buổi trưa phải ở lại ăn cơm với ta mới được, không được từ chối đâu đấy.”
Vĩnh Ninh Quận chúa cười hehe rồi đáp: “Dù cho lão phu nhân không giữ, con cũng phải mặt dày ở lại.”
Dư thị hài lòng vỗ vỗ lên tay Vĩnh Ninh Quận chúa rồi liếc nhìn Cố Thanh Trúc, thở dài bất đắc dĩ rồi nói: “Haiz, Kiều Kiều là một cô nương tốt, nếu có thể ở lại Kỳ gia luôn thì tốt biết bao nhiêu?”
Cố Thanh Trúc rất hiểu Dư thị, về cơ bản chỉ qua một ánh mắt nàng đã có thể biết được bà đang nghĩ gì. Nhìn vẻ nuối tiếc của bà, hơn nữa ánh mắt lại chuẩn xác liếc về phía mình, không lẽ năm đó bà vốn định sắp xếp để Vĩnh Ninh Quận chúa gả cho Kỳ Huyên sao? Nói như vậy cũng không phải không có lý, dù sao cũng một đăng hộ đối.
Có lẽ Vĩnh Ninh Quận chúa cũng không muốn, người mà nàng ta thích là Kỳ Thần. Nghĩ như vậy, kiếp trước Cố Thanh Trúc gả cho Kỳ Huyên nói không chứng chính là lấy đi phúc phận của Vĩnh Ninh Quận chúa. Nếu nàng ta và Cố Thanh Trúc cùng thích Kỳ Huyên, rất có thể sau một hồi cân nhắc, Dư thị sẽ lựa chọn Vĩnh Ninh Quận chúa làm thế tử phu nhân của Kỳ Huyên.
Thật ra có những chuyện của kiếp trước mà Cố Thanh Trúc không hiểu lắm. Sau khi thành thân, nàng quá mệt mỏi vì phải ứng phó với Kỳ Huyên, còn có những chuyện từ trên xuống dưới của Kỳ gia, bận đến sứt đầu mẻ trán, thực sự chưa từng cẩn thận suy xét xem vì sao Dư thị lại lựa chọn nàng làm cháu dâu.
“Nếu lão phu nhân muốn giữ con lại thì cũng không phải không có cơ hội đâu.” Khuôn mặt xinh đẹp của Vĩnh Ninh Quận chúa ửng hồng, khi nói chuyện đầy vẻ thẹn thùng, tay xoắn xuýt dây lưng, đầu cúi gằm ngượng ngùng không dám ngẩng lên.
Dư thị nhìn nàng ta tỏ ý không hiểu, Vĩnh Ninh Quận chúa nhịn không được đành cười trừ, chuyển chủ đề: “Lão phu nhân đừng nhìn con như vậy, nhìn đến mức làm người ta ngượng rồi đây này.”