Editor: Hannah
Sau khi Cố Thanh Trúc dẫn Vĩnh Ninh Quận chúa tới viện chính để từ biệt Vân thị, nàng mời Vĩnh Ninh Quận chúa tới Thương Lan Cư ngồi một lúc nhưng nàng ta nói hôm nay đã ra ngoài lâu rồi, để lần sau sẽ tới. Cố Thanh Trúc cũng không ép, liền tiễn nàng ta ra cửa.
May làm sao, khi hai người họ ra đến cửa lại đúng lúc Kỳ Thần vừa từ bên ngoài trở về. Khoảnh khắc hắn bước xuống từ xe ngựa, Cố Thanh Trúc tận tai nghe tiếng Vĩnh Ninh Quận chúa đứng bên cạnh mình hít một hơi thật sâu.
Kỳ Thần cũng nhìn thấy bọn họ, hắn bước lên bậc thềm, đi tới trước mặt hai người, chắp tay hành lễ: “Quận chúa, đại tẩu, hai người đang…”
Vĩnh Ninh Quận chúa cúi đầu, ngại ngùng không dám mở lời, Cố Thanh Trúc thấy vậy liền trả lời thay: “Quận chúa tới thăm lão phu nhân, ta mời nàng ấy ở lại phủ chơi hai ngày nhưng nàng ấy không đồng ý, đành phải tiễn nàng ấy về.”
Kỳ Thần nghe xong gật đầu, dường như không nhận ra nét mặt thẹn thùng của Vĩnh Ninh Quận chúa, đáp: “Ra là vậy, sao quận chúa không ở lại mấy ngày?”
Hai má Vĩnh Ninh Quận chúa đỏ bừng, miệng tủm tỉm cười, hai mắt mơ màng nhưng cũng không nói gì, chỉ cắm đầu vội vàng chạy vọt vào cỗ kiệu của Thanh Hà Quận vương phủ đã dừng bên ngoài cửa từ lâu, mãi sau mới thẹn thùng vẫy tay từ biệt.
Cố Thanh Trúc và Kỳ Thần đứng ngoài cửa nhìn theo cỗ kiệu của Vĩnh Ninh Quận chúa rời đi. Kỳ Thần xoay người nói với Cố Thanh Trúc:
“Đại tẩu, nếu không còn việc gì khác, ta vào nhà đây.” Vẻ mặt hắn bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười hiền hòa, phong thái bình tĩnh, không vì gặp được Vĩnh Ninh Quận chúa mà dao động.
Cố Thanh Trúc gật đầu, nhìn dáng vẻ Kỳ Thần ngẩng cao đầu bước đi toát lên phong thái quân tử dịu dàng, hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, so với nét lạnh lùng trời sinh của Kỳ Huyên thì Kỳ Thần khiến người xung quanh cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Đúng là có những cô gái thích kiểu người như thế này, chẳng qua trong mắt Cố Thanh Trúc, tất cả những điều này dường như là cố ý tạo dựng nên. Dù cho hắn ung dung điềm tĩnh đến thế nào đi chăng nữa, từ lâu hắn đã biết Vĩnh Ninh Quận chúa có tình cảm với mình, thế nhưng khi đứng trước mặt một người không biết rõ sự tình như Cố Thanh Trúc, Vĩnh Ninh Quận chúa lại thể hiện thái độ rõ ràng như vậy, hắn đáng lẽ phải cảm thấy có phần ngượng ngùng và bối rối. Vậy nhưng hắn lại bình tĩnh đến thế.
Chuyện của Vĩnh Ninh Quận chúa và Kỳ Thần làm Cố Thanh Trúc đầu óc rối rắm suốt cả một buồi chiều. Tối hôm đó khi Kỳ Huyên trở về, thấy Cố Thanh Trúc vừa ngồi thẫn thờ xoa bụng vừa xem y thư, chàng tiến đến trước mặt nàng, khi thu hút được sự chú ý của nàng rồi mới ngồi xuống bên cạnh nàng thay quần áo.
Cố Thanh Trúc ngồi nhích ra nhường chỗ cho Kỳ Huyên, chàng lại quay lưng về phía nàng, nói: “Giúp ta cởi áo đi, ta với không tới.”
Cố Thanh Trúc cúi đầu liếc nhìn đai lưng chàng, làm sao mà với không tới được? Thế nhưng trong lòng nàng đang có thắc mắc cần chàng giải đáp nên nàng vẫn buông sách xuống, cởi đai lưng sau đó trả lại cho chàng, Kỳ Huyên thấy nàng dường như có tâm sự, sau khi cởi áo ngoài liền hỏi:
“Sao thế?”
Cố Thanh Trúc vẻ mặt suy tư, hỏi: “Ngươi còn nhớ vì sao Vĩnh Ninh Quận chúa lại gả cho Kỳ Thần không?”
Kỳ Huyên bất ngờ, hỏi lại: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Là Vĩnh Ninh Quận chúa tự nguyện gả cho hắn. Vốn dĩ Kỳ Thần muốn cưới An Lạc Công chúa nhưng Vĩnh Ninh Quận chúa lại chủ động đề nghị gả. Lúc trước Vĩnh Ninh Quận chúa đem lòng yêu Kỳ Thần, tuyệt đối không kém tình yêu nàng dành cho ta.”
Còn đang nói chuyện tử tế đột nhiên lại thay đổi chủ đề, Cố Thanh Trúc quay đầu lườm Kỳ Huyên một cái. Chàng bây giờ đã không còn sợ cơn giận của nàng nữa, ngược lại cứ rảnh rang lại muốn trêu chọc nàng. Chàng thà rằng hai người cứ thi thoảng lại cãi cọ một chút còn hơn thấy nàng cứ im lặng lờ mình đi.
“Ai da, ngẫm lại đúng là ‘cảnh còn người mất’. Trước đây nàng thích ta như vậy, ta lại không biết quý trọng, bây giờ ‘vận đổi sao dời’ rồi.”
Kỳ Huyên vừa nói, tay chân lại không “ngoan ngoãn”, cứ chạm vào cánh tay Cố Thanh Trúc, nàng muốn tránh cũng không được. Kỳ Huyên vẫn còn cảm khái chuyện trước đây: “Tất cả âu cũng là báo ứng.”
Cố Thanh Trúc hất cái tay càng lúc càng không biết điều của chàng, lạnh nhạt nói: “Nói chuyện cho tử tế được chưa nào?”
Kỳ Huyên ôm lấy nàng từ phía sau, lại nói: “Được rồi mà. Ta đang nói chuyện tử tế thế này còn gì. Sao đột nhiên nàng lại muốn hỏi chuyện của hai người họ? Nếu rảnh rỗi thì chẳng thà ngẫm lại chuyện của chúng ta còn hơn.”
“Ngươi nói Kỳ Thần muốn cưới An Lạc Công chúa sao? Sao trước đây ta không nghe nói về chuyện này nhỉ, cũng không thấy hắn có thái độ gì.”
Cố Thanh Trúc quay đầu, tránh để người nào đó cứ “nhấm nháp” vùng cổ của mình.
Giọng nói rầu rĩ của Kỳ Huyên truyền ra từ bên vai nàng: “Có từng tỏ thái độ, chỉ là nàng không biết thôi. Nhưng mà phụ thân không đồng ý, An Lạc Công chúa là muội muội nhỏ nhất của Hoàng thượng, dù cho nàng ta có ý với Kỳ Thần thì mối hôn sự này cũng không thành được.”
Hóa ra là như vậy.
Cố Thanh Trúc ngẫm lại kỹ càng chuyện của kiếp trước. Nếu như người mà Kỳ Thần một lòng muốn cưới là công chúa thế nhưng sau đó lại bị bắt phải cưới một quận chúa, vậy thì hắn đương nhiên sẽ không vui rồi. Còn Vĩnh Ninh Quận chúa lại không biết nội tình, chỉ mong được gả cho Kỳ Thần làm thê tử, cứ thế mơ màng hồ đồ làm ra chuyện sai lầm. Khó khăn lắm mới được gả cho ý trung nhân, sau đó lại phát hiện ra hiện thực kém xa giấc mộng tươi đẹp, thế nên sau khi thành hôn Vĩnh Ninh Quận chúa mới u sầu.
“Hôm nay Vĩnh Ninh Quận chúa tới phủ, còn dẫn ta đi thăm lão phu nhân. Ta thấy nàng ấy tỏ thái độ rất rõ ràng, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ nói ra. Có lão phu nhân ra mặt quyết định, phía Thanh Hà Quận vương phủ đoán chừng cũng sẽ không ngăn cản. Chỉ có điều, nếu Vĩnh Ninh Quận chúa gả về đây chắc chắn sẽ không được vui. Năm đó nàng ấy sống ở trong phủ lúc nào cũng u buồn, cũng ít khi qua lại với ai.”
Cố Thanh Trúc nghĩ đến đây liền cảm thấy nuối tiếc cho Vĩnh Ninh Quận chúa, hơn nữa nàng biết rõ kết cục của nàng ta, không lẽ cứ trơ mắt mà nhìn, không làm gì sao?
“Nghe nàng nói như vậy, không lẽ nàng muốn giúp Vĩnh Ninh Quận chúa sao?”
Kỳ Huyên có thể nói là rất hiểu Cố Thanh Trúc, sao có thể không đoán ra nàng đang nghĩ gì.
Cố Thanh Trúc cũng không giấu chàng, gật đầu rồi đáp: “Đã biết chắc nàng ấy sẽ không hạnh phúc mà còn trơ mắt đứng nhìn, liệu có tàn nhẫn quá không.”
Kỳ Huyên xoay mặt Cố Thanh Trúc về phía mình, để nàng đối diện với mình rồi nói:
“Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, giữa người với người đều có duyên phận. Chuyện giữa Vĩnh Ninh Quận chúa và Kỳ Thần chỉ có thể để bọn họ tự mình trải qua, nếu chúng ta nhúng tay vào, bọn họ chưa chắc sẽ được như ý nguyện. Hơn nữa, chuyện tình cảm giống như uống nước vậy, là ấm hay lạnh chỉ có người uống mới hiểu. Kỳ Thần đối với Vĩnh Ninh Quận chúa cũng chưa chắc đã không có tình cảm, chỉ là sau này bọn họ dọn tới phủ quận chúa ở, chúng ta lại tới biên quan Mạc Bắc, ít tiếp xúc với họ thôi.”
Cố Thanh Trúc nhìn chàng, hỏi:
“Thế nên ngươi không đồng ý để ta can thiệp vào chuyện của họ?”
Kỳ Huyên trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Nếu nàng thực sự muốn can thiệp thì phải khiến Vĩnh Ninh Quận chúa tâm phục khẩu phục, phải để nàng ta tự nhận ra Kỳ Thần không xứng với mình. Nếu nàng chỉ nói những lời này với nàng ta, chỉ e nàng ta sẽ không tin nàng. Đạo lý này chắc hẳn nàng hiểu rõ.”
Cố Thanh Trúc sao có thể không hiểu đây.
Năm đó nàng có cơ hội được gả cho Kỳ Huyên, nếu có ai đó nói với nàng rằng Kỳ Huyên và nàng không thích hợp, nàng tất nhiên sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng người kia cố ý gây sự.
“Được rồi, đừng vì chuyện của bọn họ mà hao tâm tổn sức nữa, cứ để thuận theo tự nhiên đi.” Kỳ Huyên kéo tay Cố Thanh Trúc vào gian trong. Chàng định thay xiêm y ở nhà nhưng rồi lại hỏi Cố Thanh Trúc:
“Đúng rồi, nàng nói hôm nay nàng đã tới Ích Thọ Cư sao? Có gặp lão phu nhân không?”
Cố Thanh Trúc lấy ra một bộ áo dài mặc ở nhà cho Kỳ Huyên, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, một tay tiếp tục xoa bụng, đáp: “Có gặp.”
Kỳ Huyên thấy nàng vẫn xoa bụng liền hỏi: “Bụng khó chịu à?”
“Ừ.” Cố Thanh Trúc cũng không giấu, gật đầu nói thật: “Ăn đến no căng.”
Đáp án này khiến Kỳ Huyên kinh ngạc. Sức ăn của Cố Thanh Trúc như thế nào chàng biết rất rõ, trừ khi đúng món nàng cực kỳ thích ăn mới có thể ăn đến no căng, giống như lúc trước chàng sắp xếp ông lão bán tào phớ trước cửa Nhân Ân Đường, Cố Thanh Trúc cứ 1-2 ngày lại mua hai bát để ăn.
Thói quen của nàng chính là như vậy, đối với món mình thích ăn thường không biết tiết chế.
Kỳ Huyên bế nàng lên, để nàng ngồi lên đùi mình. Cố Thanh Trúc không biết chàng định làm gì, sau đó cảm nhận được sự ấm áp ở phần bụng. Kỳ Huyên vừa ôm nàng vừa đặt tay lên bụng nàng, giúp nàng xoa giữ ấm. Bàn tay chàng rất lớn, khi xoa đem lại cảm giác thoải mái, Cố Thanh Trúc cũng không giãy giụa mà yên tĩnh tựa vào người chàng.
“Đồ ăn trong viện của lão phu nhân rất ngon, cũng không biết sau này có còn cơ hội được ăn hay không.”
Khi cơ thể khó chịu, Cố Thanh Trúc trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, dịu dàng, làm Kỳ Huyên vui vẻ, thỏa mãn. Thế nhưng chàng biết, tất cả những điều này chỉ mang tính tạm thời, nếu lúc này chàng được thể lấn tới, chắc chắn sẽ khiến Cố Thanh Trúc hận chàng cả đời, thế nên ngoan ngoãn thật thà một chút vẫn hơn. Trong lòng Cố Thanh Trúc có tổn thương, chàng không thể nóng vội được, phải kiên nhẫn xoa dịu mới được.
“Sao lại không được ăn? Chỉ cần nàng muốn ăn, ta lúc nào cũng có thể gọi nữ đầu bếp kia tới.”
Cố Thanh Trúc tựa vào lồng ngực Kỳ Huyên, cảm giác ấm áp, thoải mái làm nàng mơ màng buồn ngủ, nàng nói: “Lão phu nhân không thích người khác mượn người đâu, ta chỉ có thể mơ tưởng thôi. Năm đó lão phu nhân đối với ta tốt như vậy nhưng ta thậm chí còn kịp nhìn mặt người lần cuối. Giờ ‘cảnh còn người mất’, lão phu nhân không còn nhớ ta nữa.”
“Được rồi, nàng nghĩ đến chuyện này làm gì. Năm đó đừng nói nàng không kịp nhìn mặt tổ mẫu lần cuối, đến ta còn không kịp. Tổ mẫu ra đi quá đột ngột, ngự y cũng nói ngay cả thần tiên cũng khó cứu.”
Cố Thanh Trúc từ từ nhắm mắt, trong đầu hiện lên một loạt những hình ảnh khi nàng ở cạnh Dư thị kiếp trước. Dư thị cũng giống như Trần thị, yêu thương nàng như cháu gái ruột. Chỉ là cả hai người họ đều qua đời sớm, khiến cho Cố Thanh Trúc còn chưa kịp hưởng thụ tình yêu thương của hai người được bao lâu thì bọn họ đều đã rời khỏi nhân thế.
Năm đó Dư thị bị tắc nghẽn mạch máu, cả thuốc và châm cứu đều không có tác dụng. Cũng lạ, sức khỏe của Dư thị thoạt nhìn rất tốt, sắc mặt hồng hào tươi sáng, không có biểu hiện của người mắc bệnh về đường huyết, sao đột nhiên lại bị tắc nghẽn mạch máu được?
Nhớ tới cảnh Dư thị dùng bữa hồi trưa, Cố Thanh Trúc chợt mở to mắt, đúng lúc này phát hiện Kỳ Huyên đã áp lại gần mình, đang định cúi đầu hôn mình. Kỳ Huyên không ngờ Cố Thanh Trúc lại đột ngột mở mắt, thậm chí còn không kịp dừng lại động tác.
Cố Thanh Trúc đẩy chàng ra, rời khỏi vòng tay chàng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Kỳ Huyên thấy vậy thì hơi thất vọng, nói:
“Còn chưa kịp hôn đâu, đừng có trách ta đấy.”
Cố Thanh Trúc không có tâm tư đâu mà đi so đo chuyện đó với Kỳ Huyên. Nàng chợt nhớ tới một chuyện, đó là nguyên nhân vì sao kiếp trước Dư thị lại đột ngột qua đời.
Nàng nói với Kỳ Huyên: “Hình như ta đã biết vì sao kiếp trước lão phu nhân lại qua đời sớm rồi. Lão phu nhân ăn quá nhiều đồ dầu mỡ.”
Món ăn dầu mỡ tích tụ theo thời gian sẽ khiến lượng mỡ trong ngũ tạng tăng cao, làm phá hủy nội tạng, nếu trong lúc ngủ bị khó thở đột ngột sẽ vô cùng nguy hiểm. Cho tới hôm nay khi Cố Thanh Trúc ngồi cùng bàn ăn cơm với Dư thị, nàng mới phát hiện ra vấn đề này.
Dư thị là kiểu người không ăn thịt không vui, không ăn mỡ không sảng khoái, nếu cứ giữ thói quen như vậy, cơ thể sao có thể chịu nổi.