Đích Thê Tại Thượng

Editor: Hannah

Người một nhà đang hàn huyên thì bên ngoài vang lên tiếng hô cao chói: “An Lạc Công chúa, Vĩnh Ninh Quận chúa* tới.”

* Chú thích: Mấy chương này Hoa Nhật Phi để tên nhân vật là Vĩnh Nhạc Quận chúa, không rõ là nhầm hay cố ý đổi tên. Để thống nhất, mình vẫn giữ tên ban đầu là Vĩnh Ninh Quận chúa.

An Lạc Công chúa là con gái của Thục phi, năm nay mười sáu tuổi, dung mạo không tệ, rất giống Thục phi, phong thái dịu dàng. Vinh Ninh Quận chúa đi cùng nàng ta tiến vào, hai người bọn họ một người mặc y phục màu làm, một người diện y phục đỏ dẫm, rất thu hút ánh nhìn.

Hai người dắt tay nhau đi tới trước mặt Kỳ Hoàng hậu, ngoan ngoãn hành lễ. Vĩnh Ninh Quận chúa âm thầm “liếc mắt đưa tình” với Dư thị và Cố Thanh Trúc, chọc giận Dư thị lườm nàng ta một cái, còn Cố Thanh Trúc cũng che miệng cười.

Những người còn lại của Kỳ gia không có công danh hay địa vị Cáo mệnh nên đều phải đứng dậy hành lễ với hai người họ. An Lạc Công chúa giơ tay ra hiệu miễn lễ, đi tới trước mặt Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc, cười nói: “Cậu à*, người này là thê tử của cậu phải không. Dung mạo thật xinh đẹp.”

* Chú thích: An Lạc Công chúa gọi Kỳ Huyên là “biểu cữu cữu”, tức cậu họ đằng mẹ, do Kỳ Huyên là em trai của Kỳ Hoàng hậu, mẹ cả của An Lạc Công chúa. Do danh xưng này khá khó hiểu nên mình để là “cậu” cho thuần Việt.

Kỳ Huyên là đệ đệ của Hoàng hậu, là anh họ* của Thái tử, xét về thân phận trên dưới, An Lạc gọi chàng một tiếng “cậu” cũng không phải không đúng.

* Chú thích: Đoạn này tác giả nhầm về danh xưng, Kỳ Huyên là cậu của Thái tử, do đó việc An Lạc công chúa gọi Kỳ Huyên là Thái tử cũng hợp lý. Cảm ơn bạn Suyun đã chỉ ra lỗi này ヾ( ̄▽ ̄)

An Lạc Công chúa trước tiên quan sát Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc cũng đánh giá ngược lại nàng ta. Lại nói, kiếp trước nàng cũng từng gặp mặt vị công chúa này vài lần. An Lạc Công chúa đối với Cố Thanh Trúc không có thiện cảm, từng vài lần công khai châm chọc mỉa mai nàng trước mặt nhiều người, còn về nguyên nhân, Cố Thanh Trúc vẫn luôn không hiểu nổi, cho đến sau này khi An Lạc Công chúa gả chồng, Cố Thanh Trúc tới phủ công chúa tham dự yến tiệc mới nghe mấy lời nhiều chuyện của các vị phu nhân. Câu thoại “Ta không tin cái gọi là kiếp trước kiếp này. Ta chỉ tin chuyện trước mắt.” là của nhân vật nào, đáp án là mật khẩu các chương sau. Họ nói An Lạc Công chúa từng cầu xin Hoàng thượng ra lệnh cho Kỳ Huyên bỏ vợ cưới người khác, nhưng mà Hoàng thượng không chấp nhận với yêu cầu hoang đường này của nàng ta.

Cố Thanh Trúc quay sang nhìn Kỳ Huyên, không chắc Kỳ Huyên có biết về tâm ý mà An Lạc Công chúa dành cho chàng hay không. Kỳ Huyên nhận thấy Cố Thanh Trúc đang nhìn mình, liền nhoẻn miệng cười với nàng. Hai người liếc mắt đưa tình, hình ảnh họ nhìn nhau mỉm cười thực sự quá đẹp, khiến An Lạc Công chúa chỉ đành mím môi, quay về phía chỗ ngồi mà Kỳ Hoàng hậu đã sắp xếp cho họ.

Vĩnh Ninh Quận chúa tính tình hoạt bát, sau khi ngồi xuống liền nói: “Hôm nay ta vào cung chơi với công chúa, nghe nói trong cung của nương nương đang náo nhiệt liền qua đây xem thử. Nương nương, người đừng chê ta phiền phức nha.”

Miệng thì nói như vậy nhưng nàng ta vừa ngồi xuống đã vừa nói chuyện, ánh mắt vừa đảo qua Kỳ Thần đang ngồi phía sau. Ánh mắt của nàng ta rất lộ liễu, tựa như đang chờ đợi Kỳ Thần cho mình một tín hiệu đáp lại, tiếc rằng Kỳ Thần vẫn luôn cụp mắt, không có chút phản ứng gì.

An Lạc Công chúa và Vĩnh Ninh Quận chúa đều là hàng con cháu, có các nàng ở bên cạnh bầu không khí cũng rộn ràng vui tươi hơn nhiều. Mọi người cùng nhau trò chuyện một lúc, sau đó Kỳ Hoàng hậu liền mời Dư thị và Vân thị vào trong điện hàn huyên, để lại cung nữ đón tiếp những người khác dạo chơi trong Ngự Hoa Viên.

Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc hiếm khi có dịp nhàn rỗi. Kỳ Huyên nắm tay nàng đi dạo trong Ngự Hoa Viên, giảng giải cho nàng lai lịch của mấy loại kỳ hoa dị thảo trong vườn, giọng nói nhỏ nhẹ, tao nhã điềm đạm, cứ như thể sợ mình sẽ dọa Cố Thanh Trúc giật mình.

An Lạc Công chúa quan sát bọn họ từ phía sau, trong lòng có chút hụt hẫng. Từ nhỏ nàng ta đã thích Kỳ Huyên, một lòng muốn được gả cho chàng. Vốn nàng ta định chờ tới khi mười bảy tuổi sẽ đề cập chuyện này với phụ hoàng, thế nhưng không ngờ khi nàng ta còn chưa tới mười bảy, Kỳ Huyên đã lập tức khoa trương thành thân với người phụ nữ khác, lại còn là một người phụ nữ có dung mạo của hồ ly tinh.

Vinh Ninh Quận chúa đi theo sau lưng Kỳ Thần, trò chuyện câu được câu chăng với hắn. Kỳ Thần chỉ lễ phép đáp lời cũng không quá thân mật, thế nhưng Vĩnh Ninh Quận chúa dường như lại không cảm nhận được, cứ quấn lấy hắn ta “hỏi Đông hỏi Tây”. An Lạc Công chúa không muốn nhìn đôi uyên ương gắn bó keo sơn trước mặt nước, tức giận thở phì phì vòng về phía đình hóng gió. Kỳ Thần cũng lặng lẽ đi theo nàng ta nhưng không đi vào đình mà chỉ ngắm nhìn bụi hoa bên ngoài.

Kỳ Vân Chi và Kỳ Tú Chi thận trọng đi theo phía sau An Lạc Công chúa. Đến khi tới đình hóng gió, An Lạc Công chúa hất cằm về phía Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên, lạnh giọng hỏi: “Thế tử phu nhân kia là người như thế nào?”

Hai vị cô nương ngỡ ngàng, không ngờ An Lạc Công chúa lại hỏi vấn đề này. Kỳ Tú Chi nhát gan không dám đáp lời, Kỳ Vân Chi lại không sợ sệt, nói:

“Công chúa có điều không biết đấy thôi, vị thế tử phu nhân này của nhà chúng ta là một người rất lợi hại.”

Còn không phải rất lợi hại hay sao? Ngay trước mặt Vân thị mà dám dạy dỗ nàng ta và Nhan Tú Hòa, hơn nữa cũng không biết Vân thị bị nàng cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà từ sau lần đó hoàn toàn tin tưởng Cố Thanh Trúc, đến bây giờ có vẻ như càng ngày càng yêu thương.

An Lạc Công chúa thấy sắc mặt Kỳ Vân Chi không tốt, đoán được giữa bọn họ nhất định đã phát sinh chuyện không vui, lập tức hỏi: “Ngươi kể ta nghe một chút xem nào, nàng ta lợi hại ra sao?”

Kỳ Vân Chi liền lựa ra mấy việc Cố Thanh Trúc từng làm ở Kỳ gia, thuật lại sinh động như thật cho An Lạc Công chúa nghe. An Lạc Công chúa càng nghe càng khó chịu. Thật không ngờ người cậu họ mà nàng ta thương nhớ đã lâu thế mà lại cưới về một người đàn bà đanh đá như vậy.

An Lạc Công chúa tâm trạng không tốt, khi từ trong đình đi ra vẫn thở phì phì lao thật nhanh, không chú ý tới Kỳ Thần đang cúi người hái hai đóa hoa đột ngột đứng lên. Nàng ta không cẩn thận liền ngã nhào vào lòng Kỳ Thần, Kỳ Thần cũng hoảng sợ, theo phản xạ giang tay ôm lấy An Lạc Công chúa. An Lạc Công chúa tựa lên cánh tay Kỳ Thần, vẫn còn hoang mang chưa trấn tĩnh lại, ngước mắt lên nhìn Kỳ Thần. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, An Lạc Công chúa vội vàng lui ra phía sau một bước, đứng im với vẻ xấu hổ, chân tay luống cuống.

Kỳ Thần thấy nàng ta như vậy liền phá ra cười sảng khoái. Ngoại hình Kỳ Thần dù có hơi u ám nham hiểm nhưng lại tuấn tú bất phàm, khi cười rộ lên sẽ có cảm giác ấm áp như gió xuân, rạng rỡ như ánh mặt trời. Trong lòng An Lạc Công chúa dao động, không dám nhìn thẳng vào Kỳ Thần, chỉ biết cúi đầu cụp mắt, nhìn hai đóa hoa trong tay Kỳ Thần.

Kỳ Thần đưa một bông tới trước mặt An Lạc Công chúa. An Lạc Công chúa ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Kỳ Thần đang tươi cười với mình, hắn nói: “Công chúa đừng sợ, cái này tặng cho nàng. Lần sau cẩn thận một chút là được.”

Không trách cứ, không phán xét, ngược lại còn cất lời an ủi. An Lạc Công chúa mím môi do dự, không biết có nên nhận bông hoa mà Kỳ Thần đưa hay không, nam nữ khác biệt, ở đây lại là trong cung, nếu bị người có ý đồ bịa đặt thành lén lút trao gửi, đến lúc đó ai cũng mất mặt. Có điều nhìn nét mặt của Kỳ Thần lại chẳng có vẻ gì băn khoăn về vấn đề này cả, điềm tĩnh như quân tử. Nếu An Lạc Công chúa không nhận, ngược lại thành ra làm ra vẻ. Ngẫm lại thì hoa trong tay hăn cũng là hoa hái trong Ngự Hoa Viên, Ngự Hoa Viên là vườn của hoàng gia, cũng chính là vườn hoa nhà mình, nàng ta có nhận một bông hoa trong vườn nhà mình thì cũng đâu có gì không đúng.

An Lạc Công chúa cắn môi, nắm bông hoa trong tay, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Vừa dứt lời, hai má nàng ta đã ửng đỏ, cúi đầu đi lướt qua bên cạnh Kỳ Thần. Những cô nương ở độ tuổi của nàng ta chính là đang ở thời kỳ “có thiếu nữ nào không hoài xuân”, hơn nữa Kỳ Thần cử chỉ đoan chính, quân tử lễ độ, vẫn luôn ung dung điềm đạm, quan trọng nhất là ngoại hình của hắn không tệ, tuy sự oai phong không so được với Kỳ Huyên nhưng khuôn mặt kia so với đám con cháu thế gia thì hoàn toàn có thể coi là xuất chúng.

Đối diện gần với một người đàn ông tuấn tú như vậy, An Lạc Công chúa sao có thể vô tình cự tuyệt đây?

Sau khi An Lạc Công chúa rời đi, Kỳ Thần quay đầu lại liền thấy Vĩnh Ninh Quận chúa đang nhìn mình chằm chằm, Kỳ Thần cũng mỉm cười dịu dàng với nàng ta. Vĩnh Ninh Quận chúa tự nhắc bản thân đừng suy nghĩ linh tinh, Thần ca ca sao có thể có tình cảm với An Lạc Công chúa được cơ chứ, hai người họ cũng chỉ là tình cờ đụng phải nhau mà thôi, Thần ca ca trước nay dịu dàng, thấy An Lạc Công chúa sợ hãi mới tặng cho nàng ta một đóa hoa để an ủi, tuyệt đối không có ý gì khác đâu. (Lời của editor: Đúng là tấm chiếu mới trải. (¬‿¬))

Kỳ Thần đi tới trước mặt Vĩnh Ninh Quận chúa, Vĩnh Ninh Quận chúa thẹn thùng cúi đầu. Thấy một đóa hoa cũng được đưa tới trước mặt mình, Vĩnh Ninh Quận chúa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Kỳ Thần. Đôi mắt đào hoa của Kỳ Thần chú mục vào Vĩnh Ninh Quận chúa, chan chứa tình cảm, làm Vĩnh Ninh Quận chúa trong lòng như muốn nở hoa, tim đập thình thịch như sắp vọt lên cổ họng.

Nàng rụt rè run rẩy nhận lấy đóa hoa kia, thẹn thùng đưa tới bên mũi ngửi, cố gắng hít vào thật nhiều mùi hương của người kia còn đọng lại, lấp đầy khoảng không trong trái tim còn đang nhảy nhót trong lồng ngực.

Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên đã leo lên hòn giả sơn đằng trước cách đó không xa. Thiết kế của Ngự Hoa Viên là kiểu như vậy, đình hóng gió như mê đồ trận, phân bố khắp các nơi. Kỳ Huyên không muốn đi dạo cùng những người khác, chỉ muốn đi cùng Cố Thanh Trúc nên hai người tìm đến một hòn giả sơn nhỏ, chàng đề nghị hai người leo lên để nhìn ra xa, trước tiên là có thể nhìn ngắm cảnh trí của hoàng cung, thứ hai là để tránh mặt những người khác, “một mũi tên trúng hai con chim”.

Cố Thanh Trúc cũng muốn leo lên chỗ cao để ngắm phong cảnh, liền đi theo Kỳ Huyên lên hòn giả sơn. Ai ngờ hai người họ vừa leo lên tới nơi lại đúng lúc chứng kiến trò hay bên dưới.

“Nhìn không ra, đệ đệ này của ngươi thế mà lại là một cao thủ tình trường.”

An Lạc Công chúa và Vĩnh Ninh Quận chúa đều là những tiểu cô nương chưa từng trải, có lẽ tạm thời còn chưa nhìn ra màn kịch của Kỳ Thần, nhưng Cố Thanh Trúc lại chỉ cần liếc mắt đã hiểu. Kỳ Thần là muốn “bắt cá hai tay” sao?

Đầu tiên tạo ra tình huống ngẫu nhiên để có tiếp xúc với An Lạc Công chúa, sau đó chờ đến khi An Lạc Công chúa đi rồi lại quay sang trấn an Vĩnh Ninh Quận chúa, hắn đang tính toán “mất cái lọ vẫn vớ được cái chai”, nếu có thể “câu” được An Lạc Công chúa là tốt nhất, còn nếu không thành thì lại lui xuống bước tiếp theo, đón nhận Vĩnh Ninh Quận chúa.

Cuối cùng bây giờ Cố Thanh Trúc đã hiểu vì sao Vĩnh Ninh Quận chúa được gả cho người mình thích nhưng bộ dạng lại càng ngày càng u uất, buồn tủi không vui.

Nếu phân tích rạch ròi, đánh giá lại thì hành vi của Kỳ Thần so với những gì Kỳ Huyên đã làm năm đó càng đáng ghét hơn…

Kỳ Huyên năm đó tuy rằng cũng không thích Cố Thanh Trúc, nhưng chàng là bị nàng gài bẫy nên mới phải thành thân, vậy nên sau khi thành thân chàng có lòng dạ khác cũng không phải là điều gì bất ngờ. Bản thân Cố Thanh Trúc khi đó cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng sẽ “chiến đấu trường kỳ” với chàng, hy vọng thời gian trôi qua sẽ khiến chàng thay đổi, để chàng từ từ chấp nhận mình là được.

Mà Kỳ Huyên tuy rằng có điều mờ ám với Nhan Tú Hòa nhưng thực tế cũng không làm ra chuyện gì.

Còn Kỳ Thần lại khác. Hắn là kẻ “đứng núi này trông núi nọ”, “ăn cây táo rào cây sung”, có âm mưu lừa gạt, đây là cái sai của hắn. Rõ ràng người hắn muốn cưới là công chúa nhưng vì không được đáp lại mà lui một bước, tìm cách cưới Vĩnh Ninh Quận chúa. Đây là hành động ti tiện.

“Những chuyện nàng không nhìn ra còn nhiều lắm. Bề ngoài là chính nhân quân tử, kỳ thực bên trong là kẻ dơ bẩn không thể tưởng.”

Kỳ Huyên đối với người em trai Kỳ Thần này đã hiểu quá rõ.

Cố Thanh Trúc nhìn chàng, hỏi: “Hắn còn làm việc gì dơ bẩn không thể tưởng mà ta không biết sao? Nếu đúng là như vậy, sao ngươi còn ngăn cản ta phá hỏng hôn sự giữa hắn và Vĩnh Ninh Quận chúa? Ta có thể trơ mắt đứng nhìn quận chúa sau này không hạnh phúc được sao?”

Kỳ Huyên bước tới giữ lấy vai nàng, ôn hòa nói:

“Ta trước nay đều chưa từng ngăn cản nàng. Khi ấy ta không đồng ý để nàng can thiệp vào chuyện này là vì ta sợ rằng dù bây giờ nàng có nói gì thì Vĩnh Ninh Quận chúa cũng sẽ không tin nàng. Nàng ta giờ đây trong mắt trong tim đều chỉ có Kỳ Thần, nếu nàng nói Kỳ Thần không tốt thì nàng ta cũng sẽ chỉ cho rằng nàng có ý phá hoại mà sẽ không thật sự hoài nghi Kỳ Thần. Đến lúc đó lại đến lượt nàng bị trả đũa. Chuyện tình cảm nam nữ, trừ khi do chính người trong cuộc hiểu ra thông suốt, còn không người khác có nói gì cũng khó có hiệu quả. Cũng giống như nàng của năm đó, nếu ai đó bảo nàng đừng gả cho ta, nàng sẽ chịu sao? Cũng giống như ta của hiện tại, ta muốn nàng cùng ta viên phòng, nàng đồng ý sao?”

Lời của tác giả: Nam chính cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện viên phòng. Hừ (ˉ(∞)ˉ) tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui