Editor: Hannah
Cố Thanh Trúc bị câu hỏi của Kỳ Huyên làm cho câm nín, không đáp lại nên lời. Giờ đúng là chuyện gì chàng cũng có thể móc nối với chuyện viên phòng hay gì. Có điều không thể phủ nhận, điều Kỳ Huyên nói cũng không sai. Cho đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác rộn ràng của năm đó khi nàng sắp gả cho Kỳ Huyên, nếu lúc đó có người ngăn cản nàng thì dù có phải liều mạng nàng cũng dám đấu với kẻ đó một trận.
“Nhưng cứ thế trơ mắt đứng nhìn thì quá lạnh lùng rồi. Nếu Kỳ Thần giống như ngươi, đối với ai cũng không có tình cảm, thì dù cho hắn không thích Vĩnh Ninh Quận chúa, ta cũng sẽ không can thiệp. Thế nhưng hắn lại chẳng phải là người như vậy.”
Cố Thanh Trúc trong lòng phân vân, lỡ lời thốt ra câu này. Kỳ Huyên đứng bên cạnh nàng lập tức nhận ra trọng điểm: “Nàng đang vòng vèo khen ngợi ta đấy à?”
“Cái gì cơ cái gì cơ?” Cố Thanh Trúc ghét bỏ đẩy chàng ra.
“Con người ta có nhiều tật xấu nhưng lại rất chung tình. Năm đó tuy rằng ta tức giận vì nàng dùng thủ đoạn, thế nhưng sau khi thành hôn ta vẫn luôn trung thực, giữ mình trong sạch.” Kỳ Huyên cảm thấy mình hình như đã tìm được cơ hội thích hợp rồi. Chàng vẫn luôn muốn giãi bày với Cố Thanh Trúc một cách đàng hoàng tử tế về chuyện mình nạp thiếp, “trêu hoa ghẹo nguyệt” năm đó nhưng lại không có cơ hội. Hôm nay cơ hội đã dâng đến tận miệng rồi, nhất định phải nắm thật chắc mới được.
Cố Thanh Trúc quả nhiên cười lạnh, hỏi: “Ngươi chung tình?”
Kỳ Huyên ôm vai Cố Thanh Trúc, kéo nàng lại gần mình, để nàng nhìn thẳng vào mặt mình rồi nói:
“Có phải nàng dang nghĩ ta nạp nhiều người thiếp về phủ như vậy, không xứng với hai chữ ‘chung tình’ phải không? Giờ nàng nghe ta nói cho rõ, tuy rằng ta nạp thiếp nhưng trước giờ chưa từng động vào họ. Ta chỉ cố ý muốn để nàng thấy mà thôi, cố ý muốn chọc giận nàng.”
Cố Thanh Trúc nhìn Kỳ Huyên, nhíu mày, nói: “Kỳ Huyên, trước đây ta không nhận ra khi ngươi nói dối, sắc mặt không thay đổi dù chỉ một chút.”
Nhiều thị thiếp như vậy, chàng ở trước mặt nàng thân mật với họ không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ khi về phòng lại đột nhiên biến thành Liễu Hạ Huệ*?
“Đó là vì những điều ta nói đều là thật. Ta cũng không phải kẻ mù, những hạng ‘phấn son dung tục’ như thế, sao có thể so với dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng đây?” Kỳ Huyên chỉ tay lên trời thề: “Ta thề, nếu ta từng chạm vào họ thì cả đời này ta không ‘ngóc đầu’ lên được.”
Lời thề này cũng đủ độc. Cố Thanh Trúc có muốn không tin cũng không được*.
Nàng bình tĩnh gật đầu, hỏi vặn lại: “À, thế nên?”
Kỳ Huyên nóng nảy: “Thế nên cái gì? Điều ta nói có ý gì không lẽ nàng không hiểu sao? Ta nói ta chưa từng động vào những người thị thiếp đó, nàng không thấy vui vẻ chút nào sao?”
Cố Thanh Trúc vẫn ung dung, bình thản, hỏi ngược lại: “Ta vì sao phải vui vẻ? Ngươi không động vào họ, đối với ta cũng chẳng có ảnh hưởng gì.”
Kỳ Huyên nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cố Thanh Trúc, nàng nói thật sao?”
“Còn thật hơn cả vàng.” Cố Thanh Trúc buông một câu rồi xoay người rời đi, nhưng rồi nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, giờ ngươi nói như vậy có phải ý muốn ra hiệu cho ta rằng ngươi đã hối hận rồi? Hối hận năm đó không ‘lưu luyến chốn hồng trần’? Nếu là như thế ngươi cứ nói thẳng với ta là được, ta lại cho người nạp những người kia về.”
Hai mắt Kỳ Huyên như muốn “bốc lửa”. Cố Thanh Trúc nói xong liền chạy mất, không dám ở lại, khi Kỳ Huyên đưa tay muốn tóm lấy nàng thì đã muộn. Cố Thanh Trúc nhanh chân như thỏ, chạy xuống khỏi hòn giả sơn. Kỳ Huyên âm thầm cắn răng nhưng cũng không làm gì được.
Cố Thanh Trúc vừa chạy vừa ngoái lại xem người kia có đuổi theo sau hay không. Khóe miệng hơi hé nụ cười đã tiết lộ tâm tình của nàng giờ phút này.
Buổi trưa, toàn bộ Kỳ gia cùng An Lạc Công chúa và Vĩnh Ninh Quận chúa đều ở lại Phượng Tảo Cung. Hoàng hậu lệnh cho ngự trù thu xếp một bàn tiệc lớn toàn sơn hào hải vị. Sắc mặt Vân thị không tốt lắm, Dư thị cũng có vẻ bồn chồn không yên. Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc thấy vậy thì liếc nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sáng hôm đó Hoàng hậu gọi Dư thị và Vân thị vào trong điện nói chuyện, nhìn dáng vẻ như muốn nói chuyện gì đó quan trọng, khiến tâm trạng hai người kia chùng xuống.
Kỳ Huyên cầm bầu rượu, hỏi Dư thị: “Tổ mẫu, người uống một chút không?”
Vì ở đây đều là người nhà nên sau khi nhóm cung nữ bưng đồ ăn lên, Hoàng hậu đã cho họ lui xuống, ngay cả việc rót rượu cũng tự tay làm.
Dư thị cầm lấy chiếc ly rỗng trước mặt, đang định đưa tới chỗ Kỳ Huyên thì đã nghe Cố Thanh Trúc ngồi bên cạnh hắng giọng một tiếng. Tay Dư thị đã đưa ra lập tức vội vàng rụt lại, nghiêm túc từ chối Kỳ Huyên:
“Ta còn đang dưỡng bệnh, uống rượu cái gì.”
Dư thị thích đồ ăn ngon nhưng lại không mê rượu ngon. Nếu Kỳ Huyên lấy một cái chân giò lợn vừa to vừa ngon ra hỏi bà có muốn nếm thử một miếng hay không, khả năng cao Dư thị sẽ mất đi lý trí nhưng đổi lại là rượu thì bà không có hứng thú gì.
Sau khi nói xong, Dư thị còn cố ý dùng ánh mắt ra hiệu với Cố Thanh Trúc rằng: “Yên tâm đi, ta sẽ không để nó dụ dỗ”. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đề vô cùng ngạc nhiên. Vĩnh Ninh Quận chúa còn ghé lại gần, thì thầm hỏi Cố Thanh Trúc:
“Lão phu nhân tiếp nhận tỷ rồi?”
Nàng ta và Cố Thanh Trúc có chút giao tình, hai người xem như cũng hợp ý nhau, thế nên khi Kỳ Huyên ngồi bên phải Cố Thanh Trúc, Vĩnh Ninh Quận cháu liền chiếm lấy vị trí bên trái nàng. Nhưng Cố Thanh Trúc biết, Vĩnh Ninh Quận chúa sở dĩ chọn vị trí này là vì ngồi ở đây vừa hay đối diện với Kỳ Thần, nàng ta có thể quan sát thật kỹ.
“Xem như là thế.” Cố Thanh Trúc khẽ đáp.
Vĩnh Ninh Quận chúa thật lòng vui thay Cố Thanh Trúc, reo lên: “Thật tốt quá.”
Cả bữa cơm nay Vân thị vẫn luôn thất thần, không thấy bà ăn uống gì nhiều. Dư thị vẫn đỡ hơn, lúc ban đầu có hơi là lạ nhưng giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Mấy ngày qua Dư thị vẫn luôn kiên trì ăn đồ chay do Thiên Nhất sư thái làm, cả thể chất và tinh thần đều tốt hơn nhiều so với trước đây, đã gầy đi không ít, khi ngồi bên bàn đầy sơn hào hải vị đã không còn ăn uống thỏa thích như trước đây nữa mà bắt đầu tình nguyện nếm thử những món chay mà trước giờ bà chưa từng chạm vào.
Dùng bữa xong, Vân thị liền nói mình thấy trong người không khỏe, muốn về phủ nghỉ ngơi. Kỳ Hoàng hậu muốn giữ bà ở lại nhưng bà không đồng ý, Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc chủ động nhận nhiệm vụ đưa Vân thị về phủ.
Suốt dọc đường rời khỏi cung, Vân thị vẫn không nói lời nào, rầu rĩ không vui, Kỳ Huyên hỏi bà mấy lần bà cũng không đáp, chỉ liên tục thở dài. Kỳ Huyên hơi sốt ruột nên hơi to tiếng với Vân thị liền bị Cố Thanh Trúc tóm lấy tay, lắc đầu ra hiệu với chàng.
Khi lên xe ngựa, Cố Thanh Trúc đỡ Vân thị ngồi xuống, thấy hai tay bà lạnh cóng, liền lấy lò sưởi ra, rót cho bà một chén trà nóng, đặt vào tay bà, không hỏi câu nào, chỉ ngồi bên cạnh bà.
Xe ngựa lăn bánh, Kỳ Huyên ngồi bên ngoài với người đánh xe. Vân thị cúi đầu nhìn chén trà trong tay, chưa được bao lâu nước mắt đã rơi. Cố Thanh Trúc giật mình, vội vàng lại gần giúp bà lau nước mắt. Vân thị cuối cùng cũng không kìm được, đặt chén trà lên bàn bên cửa sổ sau đó ôm mặt òa khóc.
“Phải làm sao bây giờ? Hầu gia bị thương, nghe nói rất nghiêm trọng.”
Bà khóc nức nở, tiếng nói cũng đứt quãng, bên ngoài còn có tiếng bánh xe chuyển động nhưng điều này cũng không cản trở Cố Thanh Trúc nghe những câu bà nói. Nàng lập tức đoán ra được nguyên nhân, ghé lại gần hỏi Vân thị:
“Mẫu thân nói phụ thân bị thương ở Mạc Bắc sao?”
Vân thị không đáp, chỉ khóc to hơn.
Kỳ Huyên nghe thấy động tĩnh liền vén rèm bước vào. Những điều Vân thị nói tuy rằng chàng ở bên ngoài nghe không rõ nhưng câu Cố Thanh Trúc vừa nói lại nghe rất rõ. Thực ra khi nãy chàng cũng đã đoán được, chuyện có thể khiến cho Vân thị và Dư thị mất hồn mất vía trừ việc phụ thân chàng gặp bất trắc thì không còn giả thiết nào khác.
“Tỷ tỷ đã nói với mẫu thân thế nào, người đừng chỉ khóc mãi như thế. Khóc có ích gì?”
Kỳ Huyên trong lòng buồn bực. Về lý thuyết, lần này Kỳ Chính Dương tới Mạc Bắc không thể gặp tai nạn gì mới đúng, trong triều cũng không truyền ra chút tin tức nào, ngay cả Binh Bộ cũng phong tỏa thông tin. Như vậy xem ra trừ khi Kỳ Chính Dương ở Mạc Bắc gặp phải trở ngại cực kỳ lớn hoặc là bị thương rất nghiêm trọng, còn không nếu chỉ là vết thương nhỏ thì không đáng phải phong tỏa tin tức.
Vân thị lau mặt, ngẩng đầu hít thở sâu một hơi, đem những lời Kỳ Hoàng hậu đã nói với bà và Dư thị hồi sáng thuật lại một lần: “Phụ thân con trên đường tới Mạc Bắc bị ám sát hai lần, may là không bị thương còn tìm ra kẻ gian. Vốn tưởng rằng không còn vấn đề gì nữa nhưng nửa tháng trước, ngài ấy tự mình dẫn theo binh lính đi thị sát ở một vùng địa thế hiểm yếu, không ngờ hành tung lại bị tiết lộ, Đại Lương phái hơn trăm tử sĩ mai phục ở đó, phụ thân con liều chết mới có thể trở về quân doanh, trên người trúng rất nhiều đao…”
Vân thị cố giữ kiên cường, cho đến khi thốt ra mấy lời “trên người trúng rất nhiều đao” lại một lần nữa sụp đổ. Kỳ Chính Dương là phu quân của bà, là bầu trời của bà, giờ bầu trời của bà bị thương rồi, chuyện này bà làm sao có thể chấp nhận được. Nếu phu quân của bà thực sự gặp điều bất trắc, vậy bà biết phải làm sao đây?
Kỳ Huyên liếc nhìn Cố Thanh Trúc, vùng tiếp giáp với Đại Lương ở Mạc Bắc đúng là có một vùng địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, chỉ có điều ở nơi đó cũng dễ mai phục binh mã, năm đó Kỳ Huyên cũng từng ở vị trí này mà chịu không ít khổ sở, có điều so với Kỳ Chính Dương chàng nhạy bén hơn một chút, đã giải quyết hết mọi vấn đề trước khi xảy ra chuyện.
Kỳ Chính Dương thân là chủ soái, hành tung của ông luôn chỉ có vài người biết được, nếu không có người mật báo, quân địch không thể nào tính toán chuẩn xác thời cơ mai phục. Điều này chứng tỏ nội gián bên cạnh Kỳ Chính Dương căn bản chưa bị vạch trần, hoặc là chưa bị vạch trần hết.
Cố Thanh Trúc ôm lấy Vân thị đang khóc nức nở, thấy Kỳ Huyên nhíu mày, có vẻ đang suy tư điều gì. Nàng còn chưa kịp mở miệng đã thấy Kỳ Huyên đột nhiên ngẩng đầu, nói với Cố Thanh Trúc:
“Nàng đưa mẫu thân về đi, ta quay lại cung.”
Chàng đang định rời đi thì bị Cố Thanh Trúc gọi lại: “Đợi đã, ngươi nghĩ lại cho kỹ đi. Chuyện này trong và ngoài triều đều không biết, nương nương cũng chỉ âm thầm báo cho mẫu thân thôi, ngươi vào cung như thế này khác nào ‘giống trống khua chiêng’, có phải lỗ mãng quá rồi không.”
Kỳ Huyên quay lưng về phía Cố Thanh Trúc, một tay chống lên cửa xe, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Nàng yên tâm đi, ta tới Càn Nguyên Điện, sẽ không để lộ ra ngoài.”
Nói xong những điều này, Kỳ Huyên liền vén màn xe, nhảy thẳng ra ngoài, làm cho người đánh xe hoảng sợ. Hắn ta thậm chí còn chưa kịp dừng xe lại mà thế tử đã nhảy ra. Cố Thanh Trúc từ bên trong nói vọng ra ngoài:
“Thế tử quay lại lấy vài thứ, chúng ta về thẳng phủ là được.”
Người đánh xe bên ngoài vâng lệnh, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Vân thị vén mành cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy bóng dáng Kỳ Huyên đâu nữa. Bà lo lắng thở dài: “Haiz, đứa nhỏ này, không làm người ta bớt lo chút nào. Giờ nó vào cung hỏi thì có ích gì đây cơ chứ? Hầu gia đang ở Mạc Bắc, ngoài tầm với của chúng ta, ngay cả ta muốn tới chăm sóc ngài lúc ngã bệnh còn không được. Cũng không biết bây giờ tình hình ngài ấy ra sao rồi, có ai ở bên chăm sóc hay không. Khi ấy ta đã nói không cho ngài ấy đi mà ngài ấy không nghe, giờ để lại cả nhà ở kinh thành, biết làm sao bây giờ.”
Vân thị cứ lải nhải như thế này cũng coi như một hình thức xả nỗi lòng, Cố Thanh Trúc cũng không ngăn bà mà chỉ im lặng ngồi bên cạnh, ôm lấy vai bà, cố gắng an ủi bà.
Trong đầu nàng không khỏi tự hỏi không biết Kỳ Huyên vào cung tìm Hoàng đế nói chuyện gì. Lúc này thái độ của Hoàng đế đối với Kỳ gia như thế nào thực ra vẫn luôn rất mơ hồ. Lòng dạ thiên tử khó dò, Kỳ Huyên liệu có ứng phó được hay không.
Kiếp trước, rất nhiều năm sau khi Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên thành thân, vì Kỳ gia ở trong triều nhiều lần bị đả kích mới khiến Kỳ Chính Dương thân thể suy yếu, ngã bệnh qua đời. Thế nhưng đến kiếp này rất nhiều chuyện đã thay đổi, cả Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên đều không thể bảo đảm Kỳ Chính Dương lần này có thể biến nguy thành an hay không.