Editor: Hannah
Trong rừng rất yên tĩnh nên âm thanh rít rít của mấy loài có độc cứ vang lên bên tai không dứt. Hai mắt Cố Thanh Trúc bỗng như sáng lên, nhìn thấy một cây mọc đầy cỏ xanh xung quanh, lập tức đi tới, đưa tay nhổ cỏ lên, giơ lên để trước mặt quan sát một lượt sau đó ra hiệu cho Kỳ Huyên đi theo mình.
Suốt dọc đường Cố Thanh Trúc đều tìm thảo dược, khi thấy thứ gì hữu dụng liền hái một ít để vào chiếc giỏ Kỳ Huyên đeo sau lưng. Rừng độc này âm u vắng bóng người nhưng sinh vật và thảo được lại rất phong phú, có không ít loài quý hiếm đều xuất hiện ở đây. Bỗng nhiên, Kỳ Huyên vỗ vào lưng Cố Thanh Trúc, nàng quay lại nhìn chàng, thấy chàng chỉ chỉ về phía cách đó không xa. Cố Thanh Trúc nhìn theo hướng Kỳ Huyên chỉ, liền thấy giữa mặt đất xanh rì có một khoảnh đất có ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nơi đó so với những chỗ xung quanh thì sáng hơn khá nhiều, bên trên còn có làn sương trắng lơ lửng, không biết là hơi nước bốc lên do ánh mặt trời chiếu vào hay là khí độc quẩn quanh.
“Chắc hẳn là nơi đó phải không.”
Hai người dò dẫm từng bước tiến đến, khi lại gần thấy được một hồ nước. Nước hồ màu xanh lục trầm đục, không biết vì nguyên nhân gì mà trên mặt hồ còn nổi bọt nước, nhìn vừa quỷ dị vừa ghê tởm. Cố Thanh Trúc đứng im tại chỗ quan sát, sau khi nhìn quanh một vòng, quả nhiên đã nhìn thấy cỏ Nguyệt Thiên mà hai người họ muốn tìm ở phía sau hồ nước.
Dưới ánh mặt trời, cỏ Nguyệt Thiên mỏng manh mềm mại tựa như một nhành u lan trong sơn cốc, cực kỳ tinh tế tao nhã. Cố Thanh Trúc chỉ về hướng đó, nói: “Chính là nó.”
Kỳ Huyên nhìn về phía nàng chỉ tay, nhanh chóng nhìn thấy mục tiêu, đang định bước qua đó thì bị Cố Thanh Trúc giữ lại. Kỳ Huyên quay đầu nhìn nàng tỏ ý không hiểu, Cố Thanh Trúc chỉ chỉ xung quanh, nói:
“Xung quanh đây không có rắn và bọ cạp.”
Kỳ Huyên sững người, lập tức hiểu ra ý của Cố Thanh Trúc. Trong rừng độc đầy rắn và bọ cạp chi chít, thế nhưng vì sao xung quanh đầm nước xanh này lại không thấy bóng dáng? Tất nhiên là vì ở đây còn có thứ độc hơn tất cả những thứ kia.
Cố Thanh Trúc lấy ra thanh đao và kiếm từ trong cái giỏ sau lưng Kỳ Huyên, đưa kiếm cho Kỳ Huyên, bảo chàng rút kiếm ra. Bản thân nàng cũng rút đao ra, cầm trong tay. Kỳ Huyên nói: “Nàng ở đây chờ ta, để ta đi lấy.”
Cố Thanh Trúc nhìn trái ngó phải. Tình huống như thế này, đúng là chỉ để một người lại gần sẽ tốt hơn, nhưng nếu Kỳ Huyên đi lên trước mà gặp nguy hiểm, với sức của một mình nàng sẽ rất khó có thể đưa chàng ra khỏi khu rừng độc. Cố Thanh Trúc giữ tay Kỳ Huyên, nói:
“Để ta đi trước đi, chàng canh giữ phía sau ta, nếu có gì bất ổn, chàng gọi ta là được. Nếu thật sự có vấn đề gì thì chàng còn có thể cứu ta.”
Kỳ Huyên bảo Cố Thanh Trúc lấy ra từ cái giỏ một sợi dây thừng, buộc một đầu quanh eo nàng, đầu còn lại chàng nắm trong tay. Cố Thanh Trúc chậm rãi tiến lên, cố gắng hết sức bước chậm thật chậm để không làm kinh động tới bất cứ vật gì. Mỗi một bước đi lại khiến mồ hôi lạnh trên người nàng túa ra, tiếng tim đập trong khu rừng yên tĩnh này trở nên rất rõ ràng.
Nàng tất nhiên là sợ hãi, sợ tới mức chỉ muốn xoay người bỏ chạy ngay lập tức, thế nhưng nàng không thể. Kỳ Huyên đang ở sau lưng nàng, nàng nhất định phải tiến lên mới được.
Vào thời khắc này, Cố Thanh Trúc thật sự không hiểu nổi vì sao trong đầu mình chỉ toàn hiện lên những chuyện có liên quan tới Kỳ Huyên, nghĩ tới chàng đã tuyệt tình như thế nào, nghĩ tới những điều chàng nói đã làm nàng tổn thương ra sao, nghĩ lại những việc chàng đã làm, nghĩ tới chàng… cũng từng có lúc đối tốt với mình. Đứa con của nàng thậm chí còn chưa từng thấy mặt đã biến thành một vũng máu. Ông trời đã dùng hành động để cho nàng thấy rằng đứa trẻ đó không thuộc về nàng.
Mấy năm đó ở Mạc Bắc, nàng đã hiểu quá rõ rằng sinh mệnh thật vô thường. Có những vị phu nhân của binh lính trong quân sinh con trong lúc theo phu quân ra trận, nàng đã từng chứng kiến những đứa trẻ được sinh ra, cũng đã từng thấy cảnh một xác hai mạng. Vùng cổng thành nơi chiến trận càn quét, xác chất đầy ngàn dặm, thảm kịch như vậy nơi nào cũng có. Kỳ thực, khi ở Mạc Bắc nàng đã không còn hận Kỳ Huyên. Chàng không làm sai bất kỳ chuyện gì, ngay từ lúc bắt đầu đã chỉ có nàng đơn phương tình nguyện, Kỳ Huyên chỉ phản ứng theo những gì chàng nhận thấy mà thôi. Một thê tử dùng mưu kế để gả cho chàng căn bản không xứng đáng có được sự tôn trọng và yêu quý của chàng, thế nên mới dẫn đến những khổ đau sau đó.
Khi ở Mạc Bắc, Kỳ Huyên đã đối với nàng rất tốt cũng muốn hai người có thể bắt đầu lại một lần nữa. Cố Thanh Trúc cho rằng bản thân mình không buông bỏ được những chuyện chàng từng làm với mình, đến sau này nàng mới hiểu rằng cũng không hẳn là như vậy. Nàng không phải là không buông bỏ được mà là một khi đã buông bỏ, nàng lại cảm thấy nếu hai người không còn liên quan gì tới nhau, cuộc sống của cả hai sẽ tốt đẹp hơn.
Không có nàng liên lụy, Kỳ Huyên vẫn có thể trở thành tướng quân trăm trận trăm thắng. Mà nàng dù không có Kỳ Huyên cho nàng thân phận Hầu phu nhân vẫn dần dần tìm được giá trị của bản thân. Cố Thanh Trúc nhận ra rằng khi nàng ở Mạc Bắc sẽ có ích hơn ở kinh thành rất nhiều, nàng có thể học hỏi được nhiều thứ, có thể cứu được nghìn vạn người.
Nhưng có ai ngờ được, một biến cố không thể lý giải nổi đã khiến hai người một lần nữa quay trở về thời điểm hơn hai mươi năm về trước, khi trai chưa cưới gái chưa gả. Nhìn qua thì tưởng như đang cho bọn họ cơ hội được lựa chọn một lần nữa nhưng thực tế, hai người họ lại giống như hai bấc đèn bị nung nóng dính chặt lấy nhau, kết duyên vợ chồng lần thứ hai với một tâm thế hoàn toàn thay đổi.
Đây là ý trời hay là ý người? Dần dà Cố Thanh Trúc đã không còn phân định rõ được nữa.
Tình yêu nàng dành cho Kỳ Huyên đã tan biến hay là được che giấu rồi?
Đi qua hồ nước xanh kia, Cố Thanh Trúc cảm thấy cả người mồ hôi ướt đẫm. Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhổ cỏ Nguyệt Thiên, vừa nhổ được hai cọng đã cảm thấy vòng eo bị kéo căng, cả người bay lên. Kỳ Huyên từ phía sau lưng dùng dây thừng kéo nàng về, Cố Thanh Trúc không hiểu rõ nguyên do, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy một cái miệng to đầy máu gần ngay trước mắt, nếu không có Kỳ Huyên kéo nàng ra, có lẽ giờ cái đầu của nàng đã nằm dưới chiếc răng nanh màu xanh lá kia rồi.
Một con mãng xà to lớn mày xanh trườn ra từ góc sâu trong rừng, thân dài phải bằng một con thuyền, bề ngang còn to hơn một chiếc bát tô. Cả đời này Cố Thanh Trúc chưa từng thấy sinh vật nào lớn như vậy, chỉ nghĩ đến việc khi nãy mình ở cách thứ này gần đến thế, suýt chút nữa còn thành bữa chiều của nó, trong lòng nàng lập tức sợ hãi. Ngay khi chân vừa chạm đất, Cố Thanh Trúc lập tức muốn bỏ chạy, thế nhưng nàng vừa xoay người đã thấy chân mình bị kéo lại. Chính là cái đuôi của con mãng xà kia đang cuốn lấy cổ chân nàng, kéo mạnh về. Một tay Cố Thanh Trúc bị Kỳ Huyên lôi đi, một chân bị cái đuôi mãng xà cuốn lấy, cơ thể như sắp bị xé rách. Thanh kiếm trong tay Kỳ Huyên vung ra, đâm bị thương cái đuôi dài của con mãng xà, thế nhưng cái đuôi kia vẫn không buông lỏng như dự đoán, ngược lại lực kéo càng lúc càng mạnh hơn, khiến Cố Thanh Trúc bị quăng mạnh sang bên cạnh, cả người đập vào thân cây cách đó không xa.
Cố Thanh Trúc rong ruổi trên đường suốt hai mươi ngày, sức lực đã hao mòn từ lâu, sáng nay lại vất vả chiến đấu với đám sát thủ một trận, thể lực đã đến điểm cạn kiệt, hơn nữa lúc này còn bị va đập mạnh như thế, cơ thể gắng gượng vài lần vẫn không thể đứng dậy nổi, cuối cùng cứ như thế rơi vào hôn mê.
Nàng không biết bản thân mình đang mê man hay là đã chết rồi, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đến đáng sợ, dần dần giống như đang bay lơ lửng trong không trung. Nàng biến thành một cơn gió, trôi lững lờ bên trên khu rừng. Trước mắt hiện ra một loạt những cảnh tượng trong quá khứ, đa phần là những hồi ức khi ở Mạc Bắc. Đầu tiên là nàng sảy thai, rồi Kỳ Huyên được ra khỏi thiên lao trở về Hầu phủ, sau đó Hầu phủ bị niêm phong, nàng lê lết tấm thân bệnh tật đi theo Kỳ Huyên một đường vất vả tới Mạc Bắc chịu cảnh lưu đày.
Đừng thấy thời tiết của Mạc Bắc của lúc này rất nóng mà nhầm, khi nàng cùng Kỳ Huyên tới đây lần đầu tiên, nơi này giá rét tuyết đọng cả tấc, rét đến dị thường.
Nàng và Kỳ Huyên được sắp xếp sống trong một khu nhà dân cách quân doanh không xa, xung quanh là nơi giam giữ nô lệ, hoàn cảnh sống như thế nào không khó để mường tượng. Sau khi Cố Thanh Trúc tới đây, thân thể do không hợp khí hậu mà liên tục ngã bệnh. Những đêm rét thấu xương đều phải nhờ Kỳ Huyên ôm lấy nàng sưởi ấm mới có thể vượt qua. Khi nàng ngã bệnh phải uống thuốc, xung quanh lại không có hiệu thuốc, là Kỳ Huyên đã quỳ gối trước quân doanh, cầu xin một vị quân y tới chữa bệnh cho nàng. Nàng yếu ớt tới mức ngay cả nước cũng không thể uống, cứ uống là nôn, cũng là Kỳ Huyên từng chút từng chút một bón cho nàng…
Cuộc sống ở Mạc Bắc vô cùng gian khổ, sau khi căn bệnh của nàng thuyên giảm, Kỳ Huyên liền tới quân doanh ghi danh vào đội quân tiên phong, còn nàng cũng bị xếp vào đội phụ giúp giặt đồ trong quân, làm công việc giặt giũ, vá áo cho quân sĩ. Ở nơi như thế này, đừng nói đến bánh trái, ngay cả mấy thứ đồ có vị ngọt đều vô cùng hiếm hoi. Cũng không biết Kỳ Huyên tìm thấy ở đâu, mang về cho nàng hai miếng kẹo. Khi kẹo tới được tay nàng thì đã hơi chảy ra, nàng không chịu ăn, Kỳ Huyên liền gỡ giấy gói kẹo, nhét vào miệng nàng.
Hương vị của hai miếng kẹo kia cho đến tận bây giờ Cố Thanh Trúc vẫn khó có thể quên được. Cả đời nàng chưa từng ăn miếng kẹo nào ngon như thế, ngọt đến mức lòng đau xót.
Sau này nàng mới biết được, Kỳ Huyên vì tìm cho nàng hai miếng kẹo kia mà đã đi 4-5 dặm đường suốt cả đêm, tới tận Ngọc Tố Quan mới mua được, suốt dọc đường đi chàng vẫn luôn bọc kẹo trên tay mình. Vốn là mua cả một túi, thế nhưng khi chàng trở về trời lại đổ mưa, kẹo bị ngấm nước, thế nên khi đưa tới trước mặt Cố Thanh Trúc chỉ còn lại hai miếng.
Những câu chuyện vụn vặt như vậy lúc này như một chiếc đèn kéo quân hiện ra trước mắt Cố Thanh Trúc. Những ngày tháng ở Mạc Bắc gian khổ như thế nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Cố Thanh Trúc cảm giác được cơ thể mình đang bị ai đó lay lay, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Thanh Trúc, Thanh Trúc. Nàng mở mắt nhìn ta đi, Thanh Trúc.”
Giọng nói của Kỳ Huyên càng lúc càng gần, giống như đang ở ngay bên tai vậy. Cố Thanh Trúc giơ tay quờ quờ bên tai, cho rằng Kỳ Huyên lại nhân lúc nàng đang ngủ mà bày trò gian manh, thế nhưng tay vừa mới quờ quạng một chút đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy.
Cố Thanh Trúc từ từ mở mắt, mơ màng thấy Kỳ Huyên đang ngồi bên cạnh mình. Kỳ Huyên trong ký ức của nàng cao gầy như kiếm, sắc như đao, trên mặt còn có râu mọc lởm chởm, nét mặt có chút bi thương. Hai hốc mắt chàng trũng sâu xuống, quầng mắt thâm xanh tím, cả người toát ra luồng sát khí. Chàng vốn là một công tử cao quý được cả kinh thành chú mục, nay lưu lạc thành một binh sĩ nhỏ lăn lộn trong đội quân tiên phong, chịu phải đả kích lớn như vậy, dung mạo chàng sao có thể không thay đổi được cơ chứ.
Thế nhưng Kỳ Huyên trước mắt nàng đây lại trẻ hơn, vẫn là vị công tử khí phách, nhiệt huyết bước chân ra từ phủ đệ cao quý nguy nga bậc nhất kinh thành. Chàng sao lại biến thành thế này rồi?
“Thanh Trúc, nàng có thấy ta không? Nàng đừng làm ta sợ. Thanh Trúc, Thanh Trúc, Thanh Trúc.”
Tiếng gọi của Kỳ Huyên liên tục dội vào tai Cố Thanh Trúc, vô cùng ồn ào. Đầu óc nàng từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo, hình ảnh Kỳ Huyên trước mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Cuối cùng, nàng cũng thoát khỏi cơn mê, tập trung nhìn Kỳ Huyên đang ngồi bên mình. Nàng nuốt nước bọt, miệng mấp máy muốn nói gì đó với chàng.
Kỳ Huyên cũng nhận ra nàng dường như muốn nói gì đó, vội vàng cúi đầu lại gần, áp tai bên miệng nàng, cố gắng lắng nghe. Cố Thanh Trúc dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được, nói với Kỳ Huyên:
“Kỳ Huyên, em muốn ăn kẹo.”
Kỳ Huyên bị yêu cầu này của Cố Thanh Trúc làm ngây ngẩn cả người, thế nhưng chàng cũng không gạt đi, chỉ gật đầu lia lịa rồi nói: “Được rồi, để ta mua cho nàng.”
Cố Thanh Trúc yếu ớt gật đầu: “Ừ, mau đi đi, em muốn ăn bây giờ.”
Tuy rằng Kỳ Huyên không hiểu vì sao chuyện đầu tiên Cố Thanh Trúc nghĩ đến sau khi tỉnh lại chính là muốn ăn kẹo. Thế nhưng bất kể thế nào, chỉ cần Cố Thanh Trúc có thể tình lại, dù có bảo chàng làm gì chàng cũng không oán thán. Cả người Kỳ Huyên nghiêng ngả, lảo đảo, tay vung rèm doanh trướng lên, nhanh chóng bón cho Cố Thanh Trúc hai thìa đường.
“Tạm thời không có kẹo, hay là nàng chịu khó ăn cái này trước đi. Để ta lấy nước cho nàng.”
Cố Thanh Trúc gắng gượng ngồi dậy trên giường, cúi đầu liếc nhìn chiếc chén trong tay chàng, bỗng nhiên không biết do điều gì đả động, nàng bất giác nở nụ cười. Kỳ Huyên cầm chén đường trong tay, nhìn Cố Thanh Trúc đang cười một cách khó hiểu, trong lòng lo lắng không biết có phải nàng bị ngã nên đầu óc có vấn đề rồi không.