Đích Thê Tại Thượng

Editor: Hannah

Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc mang theo cỏ Nguyệt Thiên trở về, thái y cùng với quân y trong quân doanh bắt tay vào điều chế thuốc giải. Ngay khi Kỳ Chính Dương vừa uống thuốc, hạ nhân đã tới báo rằng Kỳ Chính Dương phun ra mấy ngụm máu đen.

Cố Thanh Trúc nói muốn đi xem sao, Kỳ Huyên liền đỡ nàng đứng lên, hai người cùng tới doanh trướng của Kỳ Chính Dương.

Xung quanh doanh trướng có vô cùng nhiều hộ vệ, gần như bao quanh toàn bộ doanh trướng không một kẽ hở. Kỳ Huyên vén rèm đỡ Cố Thanh Trúc đi vào trong trướng, những người ở bên trong quay sang nhìn bọn họ. Trương Lê cầm kiếm trong tay, một mình canh giữ bên giường Kỳ Chính Dương, dáng vẻ như nếu ai muốn làm hại tới Kỳ Chính Dương, gã ta sẽ lập tức chém một đao.

Kỳ Chính Dương đã uống thuốc rồi ngủ say, sau khi nôn ra máu đen, sắc mặt ông tuy vẫn tái nhợt nhưng cũng không còn tệ như trước.

“Hầu gia đã uống thuốc, thái y cũng nói tình hình đã khá hơn. Thế tử và phu nhân không cần lo lắng. Ta sẽ canh giữ ở đây, không để cho bất kỳ ai lại gần Hầu gia. Hai vị cứ nghỉ ngơi đi.”

Kỳ Huyên liếc mắt trao đổi với Trương Lê. Kỳ Huyên cụp mắt, quay đầu nói với Cố Thanh Trúc: “Chúng ta ra ngoài đi, có Trương Tướng quân ở đây, cha sẽ không sao đâu.”

Cố Thanh Trúc gật đầu, chỉ cần độc Chu Sa trên người Kỳ Chính Dương được giải thì không còn gì phải lo lắng nữa, còn về chuyện dùng thuốc như thế nào, đã có quân y và thái y quản.

Hai người họ dắt tay nhau cùng rời khỏi doanh trướng chủ soái. Đang lúc hoàng hôn, mặt trời ngả về Tây, có điều thời điểm hoàng hôn ở Mạc Bắc không giống như lúc ở kinh thành mà muộn hơn nhiều. Hai người họ nắm tay đi dạo trong quân doanh, kèn trong quân doanh đã vang lên từ sớm, các tướng sĩ đã dừng thao luyện, đến giờ nghỉ ngơi chuẩn bị dùng bữa.

“Nàng còn mệt sao?” Kỳ Huyên hỏi Cố Thanh Trúc. Hai người đi về phía Diễn Võ Trường.

Cố Thanh Trúc lắc đầu, đáp: “Không mệt. Chúng ta quay về như thế nào vậy? Em nhớ em bị con mãng xà kia cuốn lấy, còn tưởng rằng mình sắp nằm trong bụng nó tới nơi rồi.”

“Có ta ở đây, sao có thể để nàng táng thân trong bụng mãng xà được chứ. Có điều con mãng xà kia quả thực quá to lớn, tuổi thọ có khi đã đến trăm năm.” Kỳ Huyên nhớ lại hình ảnh kia, cho đến lúc này vẫn khiến chàng sợ hãi.

“Chàng đã giết nó rồi sao?” Cố Thanh Trúc hỏi.

Con mãng xã kia nếu duỗi thẳng người phỏng chừng có thể cao gấp đôi Kỳ Huyên, thân to hơn cái bát lớn, với hình thể như vậy dù cho là một con trâu cũng có thể bị nó nuốt gọn. Hồi tưởng lại hình ảnh Kỳ Huyên vật lộn cùng nó, Cố Thanh Trúc liền không rét mà run, cũng cực kỳ sợ hãi. Nếu Kỳ Huyên bị con mãng xà kia nuốt lấy hoặc trúng độc mà chết, nàng biết phải làm sao đây.

Kỳ Huyên lắc đầu, nói: “Không có, ta chỉ ghim cái đuôi của nó xuống mặt đất, nhân lúc nó còn đang giãy giụa lập tức bế nàng bỏ chạy, sao còn dám tham chiến. Con súc sinh quả thực quá lợi hại, dùng kiếm cũng không đối phó được với nó.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía Diễn Võ Trường. Quân sĩ đã thao luyện cả một ngày ở Diễn Võ Trường, bụi đất còn chưa lắng lại, một trận gió thổi qua đem theo cát bụi phả vào mặt. Kỳ Huyên nâng cổ tay áo chắn gió cát cho Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc ngước mắt nhìn Kỳ Huyên đăm đăm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay sờ vào mặt chàng. Kỳ Huyên sững người, cúi đầu nhìn nàng, Cố Thanh Trúc liền ngượng ngùng rụt tay lại.

Kỳ Huyên thấy hai mắt nàng sáng lên, so với ánh nắng ban chiều còn đẹp hơn, đẹp không sao tả xiết. Chàng quay đi, hỏi nàng: “Đúng rồi, khi ngủ nàng đã mơ thấy cái gì? Sao lúc tỉnh lại câu đầu tiên lại nói là muốn ăn kẹo?”

Nhắc tới chuyện này, khóe miệng Cố Thanh Trúc không khỏi nở nụ cười. Nàng cũng không giấu Kỳ Huyên, nói:

“Em mơ thấy chuyện khi chúng ta ở Mạc Bắc. Trời giá rét, em muốn ăn kẹo, chàng đi mấy dặm đường tới Ngọc Tố Quan mua một gói về cho em, ai ngờ lại bị ngấm nước, chỉ còn lại hai viên.”

Kỳ Huyên nhớ ra đúng là có chuyện như thế, liền bật cười rồi nói:

“Cũng may là nàng không chê, chịu ăn hai viên kẹo nhũn đó.”

“Đâu có, là chàng không nói một lời đã nhét kẹo vào miệng em, em còn chưa kịp nói mình không muốn ăn.” Cố Thanh Trúc cố ý trêu chọc.

Kỳ Huyên tỏ vẻ nghi ngờ: “Thế sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Kỳ Huyên ôm lấy vai Cố Thanh Trúc. Hai người ngồi xuống tảng đá bên trên Diễn Võ Trường, đối mặt với ánh nắng chiều. Kỳ Huyên cười phá ra vui vẻ, nói: “Nhưng sao ta lại nhớ rằng có người nào đó khi ăn hai viên kẹo kia đã cảm động tới rơi nước mắt nhỉ?”

Cố Thanh Trúc không nói gì, chỉ nhích người áp vào lồng ngực Kỳ Huyên. Khi ấy nàng có thể không cảm động sao? Kỳ Huyên thở hồng hộc, cả người ướt sũng chạy về, đưa cho nàng một bao giấy dầu bọc kẹo, thế nhưng vừa mở ra đã thấy chỉ còn hai viên nguyên vẹn.

“Thanh Trúc.” Kỳ Huyên gọi nàng.

“Ừ?” Cố Thanh Trúc trả lời.

Bên trong quân doanh, các quân sĩ đang ăn cơm nên bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng gió ào ào, chiến kỳ bị thổi tung bay. Gợi ý chương sau là một tập tục trong lễ thành hôn ở thời phong kiến mang ý nghĩa củng cố vai trò và vị trí làm chủ của người chồng. Hai người họ ngồi im giữa Diễn Võ Trường rộng lớn, tựa sát vào nhau. Ánh tà dương chiếu rọi làm bóng hai người trải dài trên mặt đất, bao phủ xung quanh hai người một lớp ánh sáng lấp lánh, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Giữa hai chúng ta thực ra vẫn có những hồi ức tốt đẹp phải không?” Giọng nói của Kỳ Huyên cực kỳ trầm thấp nhưng từng câu từng chữ lại dội vào tim Cố Thanh Trúc.

“Em không nhớ.” Cố Thanh Trúc tươi cười, cố ý nói như vậy.

Kỳ Huyên cũng không chê nàng phiền, dùng giọng nói dịu dàng của mình khơi lại những hồi ức năm xưa của nàng: “Ta nhớ có một năm trong cung bắn pháo hoa, cũng không biết có vấn đề gì mà có tàn pháo bay về phía nàng. Nàng không chút đắn đo suy nghĩ đã nhào vào trong lòng ta, khi đó ta cũng không biết vì sao lại không đẩy nàng ra.”

Cố Thanh Trúc hừ một tiếng, nói: “Nhưng sau đó chàng lại mỉa mai em.”

Kỳ Huyên sững người, hơi ngượng ngùng quẹt mũi, hắng giọng rồi nói tiếp: “Còn có một lần, Hoàng thượng thưởng cho ta một hòm ngọc Đông Châu, ta không suy nghĩ gì đã đem về tặng hết cho nàng.”

Cố Thanh Trúc lại hừ một tiếng, đáp lại: “Thế nhưng chàng lại sai em dùng đống ngọc Đông Châu làm một bộ trang sức cho đám thị thiếp trong phủ, Nhan Tú Hòa cũng có phần.”

“……” Bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Kỳ Huyên cố gắng nhớ lại những kỷ niệm đẹp giữa chàng và Cố Thanh Trúc, nhưng càng nhớ càng nhận ra mình không nhớ ra nổi. Cuối cùng chàng cũng bỏ cuộc, hai vai rũ xuống, bất đắc dĩ thở dài.

Đúng là một cơ hội tốt để ôn lại những kỷ niệm đẹp giữa chàng và Cố Thanh Trúc, ai ngờ đâu, những khoảnh khắc dịu dàng giữa hai người họ lại quá ít ỏi. Những thứ có thể nhớ được toàn những chuyện đau khổ, thậm chí còn cả những chuyện khiến người ta xấu hổ.

Cố Thanh Trúc thấy chàng như vậy, không khỏi nở nụ cười. Kỳ Huyên nhận ra từ sau khi từ khu rừng độc trở về, Cố Thanh Trúc rất thích cười, thế nên Kỳ Huyên không khỏi hoài nghi, Cố Thanh Trúc liệu có phải trúng độc rồi không.

Chàng đưa tay sờ trán nàng áng chừng độ nóng, bị Cố Thanh Trúc hất ra, nói: “Làm gì thế?”

Kỳ Huyên xoa xoa mu bàn tay, hỏi: “Sao nàng cứ cười với ta mãi thế?”

Cố Thanh Trúc lườm chàng một cái. Kỳ Huyên thấy nàng nhìn mình với vẻ khinh thường, lúc này mới yên tâm, nói: “Đúng rồi, vẻ mặt này mới giống nàng.”

Cố Thanh Trúc bị chàng nói tới mức dở khóc dở cười, đưa tay đánh lên ngực Kỳ Huyên. Kỳ Huyên dường như càng thỏa mãn, nắm lấy tay Cố Thanh Trúc, ôm nàng chặt hơn. Hai người đùa giỡn một lúc, Kỳ Huyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

“Thanh Trúc, hai chúng ta làm hòa đi. Chuyện đứa trẻ ta sẽ ghi nhớ cả đời. Ta sẽ mãi mãi ghi nhớ sai lầm ta đã phạm phải. Ta thề, từ nay về sau, ta tuyệt đối không để nàng phải chịu dù chỉ một chút khổ sở. Chúng ta đời đời kiếp kiếp làm phu thê.”

Cố Thanh Trúc nghe Kỳ Huyên nói những lời âu yếm bên tai. Không biết vì sao, mũi nàng lại nghẹn ngào, chỉ trong chốc lát nước mắt đã tuôn rơi. Kỳ Huyên không thấy Cố Thanh Trúc đáp lại, chàng cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng đã khóc nức nở, không khỏi đau lòng, ôm lấy nàng dỗ dành:

“Sao lại khóc rồi. Ai da, ta… ta không nói nữa. Là tại ta lại nhắc tới chuyện làm nàng đau lòng phải không? Nàng đừng so đo với ta, ta bảo đảm sau này sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa. Nàng đừng khóc nữa mà.”

Cố Thanh Trúc giang tay, ôm chặt lấy Kỳ Huyên, vùi mặt vào lòng chàng, nghẹn ngào nói:

“Chẳng phải chàng nói sẽ ghi nhớ cả đời sao?”

Cả người Kỳ Huyên cứng đờ. Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trúc chủ động ôm chàng. Niềm hạnh phúc tới quá đột ngột khiến chàng nhất thời không dám tin. Chàng ôm lấy Cố Thanh Trúc thử thăm dò, thấy nàng cũng không kháng cự lại như lúc bình thường.

“Ta chỉ ghi nhớ trong lòng, không nhắc tới là được.”

Kỳ Huyên cảm nhận được thân mình nhỏ nhắn trong lồng ngực mình đang khóc đến run rẩy, tâm chàng lập tức rối loạn, không biết phải an ủi như thế nào. Thế nhưng chàng có linh cảm rằng Cố Thanh Trúc đang bắt đầu bộc lộ những cảm xúc của mình. Mấy năm qua chàng vẫn luôn chôn giấu những chuyện đau khổ trong lòng, không muốn nhắc tới, dù cho thi thoảng đề cập đến cũng chỉ dùng thái độ mạnh mẽ để phản ứng. Thái độ lạnh nhạt của nàng kỳ thực chính là vũ khí phòng bị của nàng, nàng không phải là người sắt đá, chỉ là nàng tỏ vẻ kiên cường mà thôi.

Từ sau khi đứa trẻ không còn, nàng theo Kỳ Huyên tới Mạc Bắc, cuộc sống từ đó trở nên kham khổ, gian nan. Thế nhưng từ sau khi tới Mạc Bắc, nàng dường như đã mất đi khả năng khóc, bất kể tháng ngày có gian khổ bao nhiêu, bất kể có phải chịu bao tủi nhục, bất kể cảnh ngộ của khó khăn nhường nào, nàng đều không khóc.

Kỳ Huyên biết bản thân mình đã khiến nàng quá thất vọng. Mặc dù chàng ở Mạc Bắc giết được ngàn vạn kẻ địch, lập bao chiến tích, nhưng đối với Cố Thanh Trúc mà nói cũng chẳng được an ủi bao nhiêu. Tất cả những việc chàng làm, bản thân chàng biết rõ đều là vì có thể đưa Cố Thanh Trúc trở về kinh thành sớm một chút, thế nhưng ở trong mắt người ngoài thì hoàn toàn là vì chính bản thân chàng, vì một Kỳ gia đã mất đi vinh quang gia tộc.

Cố Thanh Trúc đương nhiên cũng nghĩ như vậy, thế nên trong mấy năm ở Mạc Bắc, dù Kỳ Huyên có đối tốt với nàng bao nhiêu thì nàng cũng chỉ giữ vẻ dịu dàng bên ngoài nhưng thực tế bên trong lại vô cùng xa cách, không cho Kỳ Huyên bất cứ cơ hội bù đắp nào. Nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt nàng nhưng trong lòng từ lâu đã bị sương mù giăng kín.

Đề nghị muốn hòa giải của Kỳ Huyên trong mắt nàng cũng chỉ là sự tiếc nuối muốn bù đắp chứ không phải thật lòng muốn ở bên nàng, thế nên Cố Thanh Trúc mới kháng cự chàng lâu như vậy. Khi nàng dốc lòng nhiệt tình, Kỳ Huyên vứt bỏ chân tình của nàng, chà đạp dưới chân, chờ đến khi nàng thu lại tất cả tình cảm của mình, chàng sao còn có thể yêu cầu nàng chấp nhận mình được nữa đây?

Tất cả đều là do Kỳ Huyên tự làm tự chịu. Có điều, đạo lý này chàng lại mất quá nhiều thời gian mới có thể thông suốt. Cho tới tận bây giờ, chàng vẫn cho rằng thứ mà Cố Thanh Trúc để tâm nhất chính là những gian khổ, đau thương mà nàng từng trải qua, thế nên chàng muốn bù đắp cho nàng, muốn làm cho Cố Thanh Trúc quên đi những khổ đau đó. Nhưng suy nghĩ của chàng đã sai ngay từ ban đầu rồi. Điều mà Cố Thanh Trúc để tâm không phải là nàng đã khổ đau bao nhiêu, con người nàng kiên cường như vậy, dù cho có đau đến đâu nàng cũng có thể cắn răng vượt qua. Điều mà nàng khó có thể chấp nhận nhất chính là tình cảm mà Kỳ Huyên dành cho nàng.

Từ góc nhìn của Cố Thanh Trúc, Kỳ Huyên đối xử tốt với nàng là vì chàng hối hận về những chuyện đã làm sai trước đây chứ không phải là vì yêu nàng. Xuất phát điểm đã sai lầm, Cố Thanh Trúc có thể chấp nhận bất kể nỗi khổ sở nào nhưng lại không thể chấp nhận chuyện Kỳ Huyên không yêu nàng.

Lý lẽ này đến lúc này Kỳ Huyên mới hiểu được. Cố Thanh Trúc của chàng không phải là người lạnh lùng, càng không phải nàng so đo. Nàng sống quá lý trí, đối với chuyện tình cảm quá chấp nhất. Thứ nàng muốn không phải là sự hối hận và bù đắp của Kỳ Huyên, thứ nàng muốn chính là trong lòng Kỳ Huyên có nàng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui