Editor: Hannah
Xe đẩy được đưa tới trước mặt mọi người, hai thi thể lộ diện. Kỳ Huyên nhìn về phía Tống Thiết Thành. Tống Thiết Thành lúc này đang nhíu mày, cụp mắt, Kỳ Huyên đi tới bên cạnh hắn, hạ giọng hỏi:
“Tống thúc, thúc có nhận ra hai người này không?”
Không đợi Tống Thiết Thành mở miệng, trong số tướng sĩ vây xem xung quanh đã có người nhận ra: “Đây chẳng phải là Vương Long sao?”
Lời nói vừa dứt, người bên cạnh đã hùa theo lên tiếng: “Đúng vậy đúng vậy, chính là hắn.”
“Còn người này là Lý Tam Tài.”
Danh tính của hai tên thích khách rất nhanh đã bị chỉ ra. Tống Thiết Thành không nhịn được, cuối cùng nhíu mày, tức giận quát: “Hai người kia sao lại ở đây? Thế tử nói bọn họ là thích khách sao? Sao có thể như vậy! Từ sáng nay ta đã không thấy hai người họ đâu, ta còn tưởng rằng hai người đó liệu có phải đã bị phái đi đâu hay không, giờ bọn họ đã bị thế tử giết chết, hơn nữa còn bị thay quần áo trên người. Các người cứ như thế khiêng họ tới đây, nói với ta họ là thích khách hay sao! Ý đồ vu oan giá họa của các người còn có thể rõ ràng hơn được nữa hay không?”
Trương Lê quả thực muốn vỗ tay tán thưởng miệng lưỡi giảo biện của kẻ này, dùng lý lẽ đầy căm phẫn như vậy để trốn trách trách nhiệm, sợ rằng người nào không hiểu tường tận gốc rễ câu chuyện sẽ thực sự cho rằng hắn bị oan rồi.
“Tay sai bên cạnh ngươi đi ám sát thế tử, hiện giờ thi thể cũng đã được đem tới đây, ngươi lại còn có thể trợn mắt nói láo như vậy, bảo chúng ta rằng bọn chúng đã mất tích từ lâu. Trước đây ta quả thực đã nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ Tống Thiết Thành ngươi lại là kẻ có tài ăn nói xuất chúng như vậy.”
Tống Thiết Thành phản bác lời chỉ trích của Trương Lê: “Trương Lê, hôm nay ta đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Ngươi và ta đều là người theo hầu bên cạnh Hầu gia, cùng Hầu gia Nam chinh Bắc chiến, ta coi ngươi là huynh đệ, còn ngươi thì sao? Ngươi lúc nào cũng muốn đối địch với ta, giờ Hầu gia còn bệnh liệt giường, ngươi đã muốn nhân lúc Hầu gia còn chưa tỉnh táo, dùng những thủ đoạn này để lừa gạt thế tử. Ngươi cho rằng thế tử tuổi còn trẻ chưa hiểu âm mưu hiểm ác, ngươi cho rằng mình có thể vu oan hãm hại ta mà không cần kiêng dè gì hay sao? Ta nói cho ngươi biết, Tống Thiết Thành ta cũng không phải kẻ sẽ cam chịu oan sai, chỉ e hôm nay ngươi phải thất vọng rồi.”
Khi Tống Thiết Thành nói những lời này thực ra trong lòng cũng đã chột dạ.
Người là do hắn phái đi, vì hắn không dự đoán được Kỳ Huyên sẽ đột ngột tới Mạc Bắc. Cỏ Nguyệt Thiên nằm trên lãnh thổ của Đại Lương, Kỳ Chính Dương có thể nói là cầm chắc cái chết rồi, thế nhưng ai ngờ Kỳ Huyên vừa tới đã đoan chắc rằng trong khu rừng độc gì đó có cỏ Nguyệt Thiên. Nếu chàng thật sự có thể tìm được cỏ Nguyệt Thiên đem về, Kỳ Chính Dương sẽ thoát khỏi hiểm cảnh, vậy thì sau khi ông tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên sẽ là hoài nghi hắn ta. Thế nên, Tống Thiết Thành không còn cách nào khác, chỉ có thể lập tức điều động nhân lực đi mai phục ám sát Kỳ Huyên để rồi chuốc lấy thất bại.
Hôm nay, sau khi Kỳ Huyên rời khỏi quân doanh, Trương Lê vẫn luôn tự mình cầm kiếm canh giữ bên cạnh Kỳ Chính Dương, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần. Tống Thiết Thành liền nhận ra có khả năng Kỳ Huyên đã phát hiện ra điều gì đó, đã có bàn bạc với Trương Lê. Nếu Kỳ Huyên không thể trở về, bỏ mạng ở rừng độc là tốt nhất, nhưng nếu chàng có thể trở về, tất nhiên sẽ nói ra chuyện bị ám sát trên đường đi. Vậy nên, Tống Thiết Thành đã đi trước một bước, phái người kéo những thi thể thích khách nằm lại trên đường đi, hơn nửa còn rửa sạch hiện trường. Đây là lý do vì sao khi Trương Lê phái người tới con đường kia lại không tìm ra được manh mối gì.
Nhưng mà Tống Thiết Thành lại không ngờ rằng thủ hạ của hắn làm việc không cẩn trọng, thế mà lại có thể bỏ sót hai thi thể. Cũng do Kỳ Huyên tính toán kỹ càng, đem hai thi thể kia giấu đi trước. Có điều, tính toán cũng chỉ là tính toán, chỉ là hai thi thể mà thôi, nếu nói đó là ám sát thì sẽ chẳng có ai tin rằng hai người đó thực sự là do hắn phái đi. Thế nên, lúc này hắn chỉ cần khăng khăng cãi rằng đây chỉ là hiểu lầm, bọn họ cũng sẽ chẳng còn cách nào. Dù sao cũng không thể chỉ vì hai kẻ kia là thân tín của hắn mà đổ hết tội danh giết người này lên đầu hắn được.
Chỉ cần những thi thể khác đã bị người của hắn mang đi thì dù hai kẻ kia bị chỉ ra danh tính, Tống Thiết Thành hắn cũng không sợ.
Kỳ Huyên đứng bên cạnh, quan sát tất cả cảnh tượng xung quanh. Trương Lê bị Tống Thiết Thành chọc tức đến đỏ mặt tía tai nhưng lại không thể phản bác lại, chỉ có thể giậm chân. Tình thế một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc. Từ bên ngoài quân doanh lại vang lên tiếng vó ngựa đạp đất, trước mắt Kỳ Huyên nhá lên, một hàng hai mươi mấy binh sĩ giục ngựa phi vào trong quân doanh, mà người dẫn đầu chính là Lý Mậu Trinh. Lý Mậu Trinh xoay người xuống ngựa, thong thả đi tới trước mặt Kỳ Huyên, quỳ xuống đất rồi bẩm báo:
“Thế tử, chúng thuộc hạ đã truy bắt được người về, khi tìm được bọn chúng, bọn chúng còn đang định thiêu hủy thi thể nhưng đã bị chúng thuộc hạ ngăn được. Bây giờ đám người kia và cả những thi thể của thích khách đều đang ở bên ngoài quân doanh.”
Trương Lê nghe Lý Mậu Trinh nói xong, không màng đến vết thương của mình mà lập tức đẩy đám người xung quanh, chạy ra ngoài quân doanh. Tống Thiết Thành đã không khống chế được mà toát mồ hôi lạnh. Kỳ Huyên thấy vậy liền hỏi:
“A, Tống thúc, người thấy nóng rồi sao?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Tống Thiết Thành liếc nhìn chàng, không nói gì. Trương Lê quay trở lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, sau đó giơ tay đấm thẳng vào mặt Tống Thiết Thành. Tống Thiết Thành đã không còn giữ được vẻ thong dong như lúc trước, tay ôm mặt, mắt đảo nhanh. Trương Lê chỉ vào mặt hắn mà mắng:
“Giờ ngươi còn gì để nói! Những tên kia dù là người còn sống hay kẻ đã chết cũng đều là người của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có thể nói từ sáng nay đã không thấy bọn chúng hay sao? Tống Thiết Thành, ngươi còn dám giảo biện nữa hay không. Thông đồng với kẻ địch, nội gián âm mưu mai phục Hầu gia, chính là ngươi! Bây giờ đây, ngay cả thế tử và thế tử phu nhân mà ngươi còn dám không buông tha. Ta thực sự muốn hỏi ngươi, Hầu gia đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao phải hại ngài ấy như vậy chứ?”
Tống Thiết Thành cúi đầu không nói lời nào. Trương Lê lại quát tháo một hồi, Tống Thiết Thành đột ngột ngẩng đầu, tay bắn ám khí về phía Trương Lê. Kỳ Huyên kinh hãi, tóm lấy vai áo Trương Lê, quẳng gã ra đằng sau. Ám khi kia xẹt ngang qua y phục của Trương Lê rồi đâm xuống đất. Tống Thiết Thành lúc này mới gào to:
“Các ngươi vu oan cho ta! Ta không phải là nội gián! Nội gián thực sự chính là ngươi, Trương Lê! Ngươi mới là nội gián! Mọi người đừng để bị hắn che mắt, tất cả những việc này đều là âm mưu quỷ kế của Trương Lê. Hắn muốn hại ta, bọn họ đều muốn hại ta!”
Tống Thiết Thành vừa tức giận quát tháo vừa lui ra sau. Kỳ Huyên nhận ra ý đồ của hắn, lập tức hạ lệnh: “Mau ngăn hắn lại! Đừng để hắn chạy thoát!”
“Ai dám ngăn cản ta! Ta không phải là nội gián, các ngươi giúp bọn chúng chính là ‘cõng rắn cắn gà nhà’! Hầu gia tỉnh lại sẽ không tha cho các ngươi! Giờ ta phải đi, chờ đến khi Hầu gia tỉnh lại ta sẽ tự mình quay về để đối chất. Tất cả tránh ra cho ta! Tránh ra!”
Tống Thiết Thành miệng lưỡi giảo hoạt, nói dối không chớp mắt. Tướng sĩ đang vây xem quay sang nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc lời của ai là thật, lời của ai là giả. Có người nóng ruột muốn thử bắt Tống Thiết Thành để lập công với thế tử, cũng có những người cúi gằm mặt xuống đất, không dám tiến lên. Khí thế của Tống Thiết Thành không hề suy giảm, mở một đường máu rời khỏi vòng vây. Khi sắp tới cửa quân doanh, hắn tóm lấy hai binh sĩ quăng về phía đám người, sau đó lại đánh ngã vài binh lính xung quanh. Hắn vừa động thủ, đám binh sĩ đã bắt đầu trở nên hỗn loạn. Tống Thiết Thành giành lấy một con ngựa, xoay người leo lên lưng ngựa, lao ra ngoài quân doanh. Kỳ Huyên tức giận, hạ lệnh:
“Tất cả xông lên! Truy bắt bằng được tên gian tặc kia cho ta!”
Tống Thiết Thành dù sao cũng ở trong quân đã nhiều năm, binh sĩ đều gọi hắn là Tống Tướng quân, nhất thời cũng trở nên hồ đồ, thế nhưng sau khi thấy Tống Thiết Thành leo lên ngựa ý định đào tẩu thì đa phần đều đã hiểu ra. Đội kỵ binh lập tức hỏa tốc truy đuổi, mấy chục con ngựa ầm ầm lao ra khỏi quân doanh.
Trương Lê còn đích thân muốn đuổi theo nhưng bị Kỳ Huyên ngăn lại: “Thúc băng bó vết thương trước đi.”
Trương Lê thở dài oán thán: “Ta cũng không biết hắn lại là kẻ ác nhân tới mức này! Ta đúng là mắt mù rồi mà! Uổng công mấy năm nay còn coi hắn là huynh đệ tốt, Hầu gia đối xử với hắn cũng không tệ…”
“Có những kẻ bản tính trời sinh là như vậy, lòng tham không đáy, người khác đối với hắn càng khoan dung bao nhiêu, hắn càng quá quắt bấy nhiêu. Khi ở cạnh nhau, chỉ cần có chút cám dỗ và bất mãn, tất cả đều có thể trở thành lý do để hắn phản bội.”
Kỳ Huyên cũng lo lắng Tống Thiết Thành sẽ bỏ trốn, giờ đây tình thế đã rõ ràng. Tống Thiết Thành là gian tế, đang lúc hai nước đang giao chiến căng thẳng, Tống Thiết Thành lại một lòng muốn hại chết chủ soái là Kỳ Chính Dương, nếu không phải là vì lợi ích cá nhân của hắn thì chắc chắn là bởi hắn có liên hệ với Đại Lương. Giờ hắn đã bỏ chạy, hẳn cũng là chạy về phía Đại Lương bởi chỉ có ở nơi đó hắn mới có thể tìm được đường sống.
“Thực ra từ sau khi Hầu gia trúng kế và bị mai phục, ta cũng đã bắt đầu hoài nghi hắn, nhưng tiếc rằng không có bằng chứng. Hầu gia suýt chút nữa đã bỏ mạng trong tay một kẻ tiểu nhân như hắn, may là thế tử và thế tử phu nhân tới đây kịp thời. Ta cũng rất hổ thẹn.”
Trương Lê lớn lên bên cạnh Kỳ Chính Dương từ nhỏ, hai người vừa là anh em cũng là bạn bè, nếu Kỳ Chính Dương gặp chuyện bất trắc thì Trương Lê đương nhiên cũng không dễ chịu gì, thế nên, hôm nay khi Kỳ Huyên nói thầm bên tai gã về chuyện chàng hoài nghi Tống Thiết Thành, dặn Trương Lê phải đích thân canh giữ bên cạnh Kỳ Chính Dương, Trương Lê không hề hoài nghi, tay cầm kiếm, một mình tạo thành phòng tuyến trấn thủ bên cạnh Kỳ Chính Dương, không để cho bất kỳ ai tới gần.
“Thúc đừng tự trách nữa. Nếu không có thúc ở bên bảo vệ, phụ thân của ta cũng không thể bình an được tới bây giờ.”
Đây là lời nói thật lòng của Kỳ Huyên. Tống Thiết Thành ở ngay tại quân doanh này, nếu như Trương Lê lơi lỏng dù chỉ một chút thì từ lâu đã bị Tống Thiết Thành lợi dụng. Rõ ràng lúc này thứ mà Đại Lương muốn chính là mạng của Kỳ Chính Dương, vì thế mà không tiếc công sắp xếp nội gián trong quân doanh. Tống Thiết Thành chính là thứ ung nhọt, hắn vì vinh hoa phú quý của bản thân mà thất tín bội nghĩa, vong ân phụ bạc, loại người này có chết cũng không đáng tiếc.
Trong lúc đám người Kỳ Huyên ở bên ngoài quân doanh vạch mặt Tống Thiết Thành thì Cố Thanh Trúc đi vào doanh trướng của Kỳ Chính Dương.
Kỳ Huyên cùng Trương Lê bước vào trong trướng. Cố Thanh Trúc chạy ra đón, hỏi: “Thế nào rồi?”
Sáng hôm nay Cố Thanh Trúc đã gặp Tống Thiết Thành, cảm thấy người này tuy rằng bề ngoài tỏ vẻ vô cùng chính trực nhưng ánh mắt lại gian tà, khi nói chuyện cứ bất giác không khống chế được mà liếc về phía Kỳ Chính Dương, ngoài miệng nói chỉ hận không thể thay Kỳ Chính Dương chịu khổ nhưng trên thực tế lại chẳng làm gì. Loại người này chỉ biết nói miệng mà không đáng tin, vì thế Cố Thanh Trúc liền nhắc nhở Kỳ Huyên, trong khoảng thời gian bọn họ rời quân doanh, phải sắp xếp người bảo vệ cho Kỳ Chính Dương mới được.
Từ đây mới phát sinh những chuyện tiếp theo, khi nàng và Kỳ Huyên trên đường tới khu rừng độc gặp phải bọn thích khách, mối nghi ngờ kia càng được khẳng định rõ ràng. Tống Thiết Thành không dám đánh cuộc, hắn sợ rằng bọn họ thật sự có thể tìm được cỏ Nguyệt Thiên ở khu rừng độc, thế nên mới bố trí sát thủ mai phục trên đường đi, cũng giống như lúc trước hắn đã cho người mai phục Kỳ Chính Dương. Thế nhưng lúc mai phục Kỳ Chính Dương, hắn đã chuẩn bị chu toàn từ trước, còn lần này hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện Kỳ Huyên sẽ đột ngột tới Mạc Bắc, hơn nữa nhanh như vậy đã đòi tới khu rừng độc để lấy cỏ Nguyệt Thiên, nhất thời hắn không có ai trong tay để có thể điều động, chỉ đành mạo hiểm dùng người bên cạnh mình. Hắn vốn tưởng rằng sẽ không gặp phải chuyện không lành, dù sao Kỳ Huyên của hiện tại trong mắt hắn cũng chỉ là một tên công tử lớn lên ở kinh thành, hoàn toàn chẳng biết gì về chiến trường hiểm ác, không thể nào có sự cảnh giác cao độ. Thế nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được rằng Kỳ Huyên không chỉ nhận thấy có điều không ổn, hơn nữa còn có năng lực giết chết tất cả thích khách do hắn phái đi.
Nếu Tống Thiết Thành không xem thường Kỳ Huyên thì có lẽ hôm nay hắn sẽ không thất bại thảm hại như vậy.