Editor: Hannah
Cố Thanh Trúc mau chóng gạt nước mắt, giọng nàng vừa nghẹn ngào vừa khàn khàn:
“Chàng làm gì thế? Cái gì mà gả với không gả?”
Kỳ Huyên lúc này lộ rõ vẻ thâm tình hiếm thấy:
“Lần đầu tiên gả cho ta, nàng không vui. Lần thứ hai gả cho ta, nàng không tình nguyện. Lần này coi như lần thứ ba, Kỳ Huyên ta muốn xin nàng gả cho ta một lần nữa. Ta nhất định sẽ luôn yêu nàng như lúc ban đầu, bảo vệ nàng cả đời.”
Những lời thề hẹn làm lòng người xúc động không bao giờ cần đến những câu từ hoa mỹ.
Cố Thanh Trúc vừa mới lau nước mắt, giờ đã lại muốn khóc. Không hiểu vì sao nàng không thể kìm chế được, nàng chưa từng nghĩ tới Kỳ Huyên sẽ đem đến cho nàng một niềm vui bất ngờ như thế này. Nàng cũng không ngờ Kỳ Huyên lại cẩn thận, tỉ mỉ đến thế. Nàng chưa bao giờ dám hy vọng xa xôi, có thể thực sự có được tình cảm này trong tay.
Cố Thanh Trúc nghẹn ngào không thành tiếng, dứt khoát ngồi bệt xuống, vùi mặt giữa đầu gối và khuỷu tay. Kỳ Huyên nhích lại gần, ôm cả người nàng vào lòng. Hai người họ cứ như thế ngồi ôm nhau trên mặt đất của đình viện. Kỳ Huyên dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng Cố Thanh Trúc, an ủi nàng, dần dần dỗ nàng bình tĩnh trở lại.
Giờ khắc này, phản ứng của Cố Thanh Trúc khiến Kỳ Huyên rất đau lòng. Đối với tình cảm giữa hai người bọn họ, Cố Thanh Trúc vẫn luôn chôn chặt trong lòng, so với chàng còn sâu đậm hơn nhiều lắm. Đối với nàng mà nói, đó là vết sẹo mà nàng không muốn động vào. Nó đã từng mang đến cho nàng nỗi tổn thương quá lớn, nàng từng muốn chôn vùi mối tình này, trên đời không có gì đáng buồn bằng một trái tim đã chết. Tình yêu của nàng quá mức hèn mọn, hèn mọn đến mức chỉ cần chàng đáp lại, dù chỉ một chút thôi, cũng đủ khiến nàng cảm động mãi không thôi. Cố Thanh Trúc không phải kiểu người sẽ bộc lộ nỗi lòng ra ngoài mặt, càng không có ai để có thể chia sẻ những bí mật trong lòng. Đã nhiều năm như vậy, nàng đã phải chịu tủi nhục nhiều.
Cố Thanh Trúc cuối cùng cũng khóc thoải mái, sau đó từ từ ngẩng đầu, giang hai tay ôm lấy Kỳ Huyên. Kỳ Huyên khẽ hôn lên tai nàng, nói: “Nàng chỉ đừng mải khóc, nàng còn chưa trả lời ta đó. Nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Cố Thanh Trúc nhanh chóng gật đầu, giọng vẫn còn nghẹn ngào:
“Em bằng lòng.”
Kỳ Huyên cúi đầu nhìn nàng, hai mắt và mũi đều đã ửng đỏ, giống như một con thỏ con bị người ta ức hiếp, đáng yêu đến mức khiến Kỳ Huyên muốn bế nàng lên, xoa dịu cho nàng. Nghĩ là làm, nhân lúc Cố Thanh Trúc còn đang ngồi bệt dưới đất, cả người tựa vào chàng, không định đứng dậy, chàng liền bế bổng nàng lên. Cố Thanh Trúc cảm giác cả người mềm nhũn, căn bản không thể tự chủ, chỉ có thể mềm yếu tựa đầu vào vai chàng, hai tay đặt trước ngực chàng, vẫn cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ. Thế nhưng nhịp đập điên cuồng của trái tim lúc này lại là thật.
Kỳ Huyên bế Cố Thanh Trúc đi về phía phòng ngủ. Cửa phòng khép hờ, chỉ đẩy khẽ là mở ra. Trong phòng đã thắp nến, từng góc nhỏ đều đỏ rực, giống như hỉ phòng trong ngày thành thân. Cố Thanh Trúc vừa mới ngừng khóc, bây giờ lại thấy rưng rưng, nàng hỏi Kỳ Huyên:
“Những thứ này chàng đã chuẩn bị từ khi nào, sao em không biết gì cả?”
Kỳ Huyên buông nàng xuống, đưa tay lau nước mắt cho nàng: “Sao lại dễ khóc thế này. Sau khi chúng ta rời Mạc Bắc, ta đã báo tin cho Lý Mậu Trinh, để hắn chuẩn bị đình viện này. Viện này khá tốt, cũng không kém hơn Thương Lan Cư là bao.”
Kỳ Huyên châm lửa thắp toàn bộ nến đã đặt trong phòng. Trong phòng có đốt địa long ấm áp, thời tiết tháng 11 tuy đã bắt đầu giá lạnh nhưng cũng chưa tới mức phải sử dụng địa long. Cố Thanh Trúc vào trong phòng một lúc đã bắt đầu cảm thấy hơi nóng, thế nhưng trong tình cảnh này, dù có bị nóng chết thì nàng cũng không chê.
Sau khi thắp toàn bộ nên, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn nhiều, giúp cho Cố Thanh Trúc có thể nhìn rõ đồ đạc bày biện trong phòng. Tất cả đều dựa theo những đồ đã dùng vào ngày bọn họ thành hôn để bố trí, từng chi tiết được sắp xếp đúng chỗ, gần như giống hệt, thậm chí trên bàn ở đây còn bày biện một cái bình hoa giống hệt cái mà Cố Thanh Trúc thích nhất, trong đó cắm hoa trường xuân màu tím hồng nhạt.
Cố Thanh Trúc ngồi trên ghế sư thái nhìn trái ngó phải. Sau khi Kỳ Huyên bận rộn một hồi liền lại gần, hai tay chống lên tay vịn ghế, chàng khom lưng, đối diện với Cố Thanh Trúc rồi hỏi:
“Ta còn nợ nàng hai đêm động phòng hoa chúc. Tối nay tuy rằng không có khách khứa chứng kiến, cũng không có lễ nghi chúc mừng náo nhiệt, nhưng đây là đêm động phòng hoa chúc chỉ thuộc về hai chúng ta.”
Lời nói của Kỳ Huyên làm hai má Cố Thanh Trúc ửng đỏ, đôi mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu, chỉ cúi đầu, ngập ngừng nói:
“Nhưng… nhưng em chưa chuẩn bị gì cả.”
Kỳ Huyên đưa tay khẽ véo mũi Cố Thanh Trúc rồi nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi vào gian trong. Phía sau gian trong có một cái bồn tắm lớn, trong bồn tắm đã đổ sẵn đầy nước ấm, trên mặt nước còn rải cánh hoa xinh đẹp, khói bốc lên mịt mờ.
“Nàng muốn ta giúp nàng không?”
Kỳ Huyên hạ giọng thì thầm bên tai Cố Thanh Trúc, những lời này tựa như một sự kích thích, trong nháy mắt khiến lông tơ trên người nàng dựng đứng. Cố Thanh Trúc kiên quyết lắc đầu, đẩy Kỳ Huyên ra ngoài, nói: “Không… Không cần, em tự mình làm được, chàng cứ ra ngoài chờ đi.”
Tuy nói sớm muộn gì cũng sẽ tới bước này nhưng khi chuyện đó tới quá đột ngột, Cố Thanh Trúc ít nhiều gì vẫn thấy hơi ngượng ngùng. Kỳ Huyên cũng đã đoán được điều này nên khi bị Cố Thanh Trúc đẩy ra khỏi phòng tắm cũng không tức giận, còn rất chu đáo dặn nàng ngăn nào trong tủ đã để sẵn xiêm y.
Sau khi Kỳ Huyên ra ngoài, Cố Thanh Trúc đi một vòng quanh vể tắm, ngồi xuống bệ đá ngọc, đưa tay thử độ ấm của nước. Sau một hồi rối rắm, nàng mới cúi đầu tháo nút thắt trên áo, cởi xiêm y, đắm mình trong làn nước ấm của bể tắm. Không biết có phải vì đang ngâm mình trong nước nóng hay không mà tim nàng cứ đập thình thịch mãi không thôi. Tất cả mọi chuyện đêm nay đều đẹp đẽ tới mức không chân thật.
Thế nhưng những lời Kỳ Huyên vừa nói cứ văng vẳng bên tai nàng mãi không dứt. Cố Thanh Trúc nhớ lại những điều chàng nói, khóe miệng bất giác mỉm cười duyên dáng. Có trời biết rằng cảnh tượng đêm nay đã từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng vậy, trong mộng hạnh phúc nhẹ nhàng như muốn bay lên, đến khi tỉnh lại thấy mọi thứ vẫn như cũ, dần dần thất vọng càng nhiều, mộng đẹp cũng phai mờ.
Nàng nghĩ có lẽ là nàng là người chấp nhất. Tình cảm của nàng dành cho một người có thể giữ gìn trong suốt khoảng thời gian dài như vậy cũng không thay đổi. Đã từng có lúc, nàng cho rằng mình có thể từ chối Kỳ Huyên, dùng thái độ lạnh lùng, cứng rắn để phân giới hạn với chàng, từ nay cả đời không còn liên hệ gì với nhau nữa. Nàng thậm chí còn nghĩ tới việc gả cho người khác để trốn tránh chàng, thế nhưng cuối cùng cũng bại trận bởi sự kiên trì của chàng.
Nếu không có sự kiên trì của Kỳ Huyên thì chỉ sợ giờ phút này nàng đã thành nàng dâu của nhà khác, đời này kiếp này không thể lại có bất kỳ liên hệ gì với chàng. Cố Thanh Trúc hẳn là nên biết ơn Kỳ Huyên. Là chàng đã kéo nàng ra khỏi con đường mà nàng biết rõ mình sẽ hối hận, chịu đựng đủ loại đối xử và lời nói lạnh nhạt của nàng, chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ nàng. Tình cảm mà nàng dành cho Kỳ Huyên căn bản không hề phóng khoáng như nàng đã nghĩ, tất cả những sự điềm tĩnh, ung dung đều là đóng kịch. Nàng không dám đối mặt với Kỳ Huyên, sợ chàng sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt với mình, sợ bản thân mình sẽ không chống cự được mà thuận theo chàng, sau đó một lần nữa gánh phải hậu quả đã từng nhận ở kiếp trước.
Nàng sợ hãi, nàng cự tuyệt, nhưng trên thực tế ai biết được rằng từ sâu thẳm đáy lòng, nàng mong đợi và khổ sở biết bao nhiêu. Từ trước tới nay, nàng chưa từng kháng cự Kỳ Huyên, mà là nàng tự ti, tự ti cho rằng bất kể qua bao nhiêu thời gian, Kỳ Huyên đều sẽ không bao giờ yêu nàng. Bởi vì tự ti mà nàng không dám, trước khi khẳng định chắc chắn tâm ý của Kỳ Huyên, nàng không dám bỏ ra bất cứ tình cảm nào.
Khoảng thời gian đó thật sự dày vò.
Cố Thanh Trúc đứng lên khỏi mặt nước, lau hết vệt nước trên người, hít vào không khí lạnh thấm vào ruột gan. Trong nháy mắt, làn khói mờ lờ lững trên đỉnh đầu như trở thành hư không. Trong lòng nàng ngập tràn sự ngọt ngào, hai tay nàng hất nước lên tung tóe, giọt nước bắn lên đầu và mặt nàng, làm nàng dễ chịu từ trong tâm can.
Cố Thanh Trúc dùng khăn lụa quấn quanh mình, đi tới phía trước ngăn tủ mà Kỳ Huyên đã chỉ, mở tủ ra, lấy ra mấy bộ xiêm y hơi mỏng manh, chọn một cái kín đáo nhất mặc trên người. Màu sắc diễm lệ chói mắt, khiến nàng không khỏi e lệ.
Mở cửa phòng tắm, Cố Thanh Trúc bước ra ngoài, tóc vẫn còn ướt sũng. Nàng giấu mình sau bức bình phong, liếc nhìn ra ngoài. Kỳ Huyên đã cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong, ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn trên mép giường. Thấy Cố Thanh Trúc đang lén nhìn mình, chàng đảo mắt nhìn qua, làm nàng cuống quít tay chân, trốn sau bình phong, không dám ra ngoài.
“Nàng định trốn sau đó cả đêm à?”
Giọng điệu chế nhạo của Kỳ Huyên vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Trong phòng chỉ có tiếng ngọn nến đang cháy, âm lượng của Kỳ Huyên tuy rằng rất nhỏ nhưng Cố Thanh Trúc không có bất kỳ cái cớ gì để giả vờ không nghe thấy.
Nàng lập cập bước ra ngoài, tơ lụa đỏ rực như lửa quấn lấy cơ thể quyến rũ của nàng. Kỳ Huyên cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, ánh mắt không cách nào dời khỏi nàng.
Chàng đứng dậy, tiện tay rút một chiếc khăn lông treo trên giá gỗ bên cạnh giường, đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc, dùng khăn lông quấn lấy mái tóc đang ướt của nàng. Chàng tóm lấy bả vai nàng, kéo nàng lại gần mình. Mùi hương tươi mát sau khi tắm phả vào mặt, không động tĩnh, lặng lẽ xâm nhập vào từng giác quan của Kỳ Huyên, động tác lau tóc cho nàng bất giác trở nên mạnh hơn.
Cố Thanh Trúc cảm thấy ban đầu động tác của chàng rất nhẹ nhàng, giúp mình lau mái tóc ướt, nhưng càng lau càng gấp gáp. Nàng đưa tay nắm lấy chiếc khăn lông, vén chiếc khăn đang che khuất tầm mắt của mình, để lộ ra đôi mắt to tròn ướt át, đen láy như bầu trời sao, khiến người ta lạc lối trong đó.
Rốt cuộc Kỳ Huyên còn đang dè chừng cái gì. Chàng đột nhiên vung tay, bế Cố Thanh Trúc lên, đặt nàng lên giường, bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, hung tợn ức hiếp nàng.
Ánh nến sáng rực trong phòng chiếu rọi bóng của hai người lên trên vách tường. Nhiệt độ trong phòng vốn đã ấm áp, dần dần càng ngày càng lên cao, càng lúc càng nóng.
Hai tay Cố Thanh Trúc mất hết sức lực, khẽ ôm lấy Kỳ Huyên. Vào lúc này đây, lý trí của nàng đã đầu hàng từ sớm, thứ còn lưu lại chỉ có động tác dịu dàng, tình tứ của Kỳ Huyên. Sau khi xa cách còn nồng nhiệt hơn lúc tân hôn, đối với đôi phu thê oan gia này mà nói, thời gian xa cách không thể coi là ngắn, kiếp trước dang dở trong tiếc nuối, nhờ có ông trời rủ lòng thương mà được đoàn tụ ở kiếp này, lần chờ đợi này đối với hai người họ quả thực đã quá lâu rồi.
Động tác của Kỳ Huyên không hẳn là dịu dàng, thậm chí còn có phần xâm lược và độc chiếm.
Cố Thanh Trúc chỉ còn nhớ mình rất mơ mơ màng màng, bị ai kia quăng mạnh lên giường, những chuyện sau đó giống như mưa rền gió dữ quét qua, nàng không cách nào làm chủ được bản thân, ký ức đọng lại là trong phòng rất nóng, vô cùng nóng…
Nến ngày đại hỉ thắp sáng căn phòng cả một đêm, cho đến khi ánh nắng mặt trời lên cũng chưa tắt.
Bên ngoài căn phòng, gió thổi ào ào, một bông rồi hai bông tuyết rơi xuống, đọng lại trên mái hiên, trên cánh hoa, trên đình đài lầu các, ban đầu chỉ là một vài bông tuyết nhưng rơi mãi rơi mãi, dần dần dày lên. Đây là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay ở kinh thành, cứ như thế, trong một đêm ấm áp đẹp đẽ, gió cuốn theo bông tuyết bay lên không trung, lơ lửng phiêu động một hồi lâu, bay qua ngọn cây, bay qua nóc nhà, bay tới tận phía chân trời, bay khắp ngân hà. Đất trời tĩnh lặng, vừa bao la lại xinh đẹp. Hai chữ “tình yêu” này, bất kể là lúc nào cũng không phải muộn.