Editor: Hannah
“Nạp rồi. Nạp từ bốn tháng trước. Đứa thiếp kia là con gái của một gia đình quan lại sa cơ lỡ vận, rất được Đoàn thị yêu quý, thường ngày vẫn hất hàm sai bảo Ngọc Dao. Cũng không biết vì sao mà Ngọc Dao mới sinh con chưa đầy một tháng đã bị nàng kia cướp mất.” Trần thị vừa nói, hai mắt vừa đỏ lên, vẻ mặt vừa tức giận vừa lo lắng.
Cố Thanh Trúc nhíu mày, nói: “Nàng ta chỉ là một thị thiếp, dựa vào đâu mà giành lấy đứa con của chính thất chứ?”
Chỉ từng nghe nói việc chính thất muốn đem con của thị thiếp về nuôi dưỡng bên mình chứ chưa từng nghe chuyện thị thiếp lại có thể giành con của chính thất đem về nuôi. Đây chẳng phải là trên dưới lẫn lộn sao.
“Chẳng phải do Đoàn thị thì còn ai vào đây. Đoàn thị nói muốn đem đứa trẻ về chỗ bà ta nuôi dưỡng, sau khi bế đi lại giao cho Hàn thị. Khoảng thời gian đó, Ngọc Dao khóc đến mức cạn khô nước mắt, cả người gầy rộc đi. Tuy tính nó vừa điêu ngoa lại tùy tiện, nhưng cũng không đến nỗi phải chịu sự đối đãi như thế này.”
Trần thị nói đến đây liền cúi đầu lau nước mắt. Cố Thanh Trúc nghe xong cũng oán giận trong lòng. Dù rằng nàng không ưa Cố Ngọc Dao nhưng Hja gia cũng không thể tùy tiện ức hiếp người khác như vậy được.
“Thanh Trúc à, con và thế tử chưa có con, con chưa thể hiểu được tình yêu của một người mẹ dành cho con mình. Ngọc Dao là người hiếu thắng như vậy, thế mà vì đứa con nó đã năm lần bảy lượt đi cầu xin Đoàn thị. Thấy nó như vậy, trong lòng… trong lòng ta rất khó chịu.”
Cố Thanh Trúc lại gần Trần thị, lấy khăn tay lau nước mắt cho bà, hỏi: “Chuyện này phụ thân có biết không?”
Câu hỏi này lại khiến Trần thị một lần nữa thở dài: “Haiz, phụ thân con biết rồi thì sao chứ. Bây giờ ngay cả cửa lớn của Hạ gia nó còn không bước qua được, chứ đừng nói đến chuyện ra mặt cho Ngọc Dao.”
“Thanh Trúc, không phải tổ mẫu bất công mà ta thực sự đau xót cho tình cảnh của con nhóc Ngọc Dao. Nếu nó có thể sống tốt một chút, nếu Hạ gia có thể đối xử với nó tốt một chút thì ta cũng không đau lòng đến vậy. Quan trọng lạ từ trên xuống dưới Hạ gia đều ức hiếp nó, bên cạnh nó lại không có lấy một người có thể giúp đỡ hay trò chuyện cùng. Một đứa con gái ‘tứ cố vô thân’ như vậy thật đáng thương. Giờ con đã trở về, con hãy nể tình ta mà để ý tới nó một chút. Hạ gia nể mặt con, có lẽ sẽ đối xử với nó tốt hơn.”
Trước đây Trần thị vốn không có ý định nhờ Cố Thanh Trúc nhúng tay can thiệp vào chuyện của Cố Ngọc Dao, dù sao từ nhỏ quan hệ giữa hai chị em họ đã không tốt, mẹ ruột của Cố Ngọc Dao là Tần thị lại từng o ép Cố Thanh Trúc không ít, Trần thị không có lý do gì để nhờ Cố Thanh Trúc giúp Cố Ngọc Dao, nghĩ rằng mình cũng chỉ có thể lén lút tiếp tế cho nàng ta mà thôi. Nhưng ai ngờ đâu Hạ gia lại ngày một quá quắt, Đoàn thị tức giận cái gì cũng đều đổ lên đầu Cố Ngọc Dao.
Trần thị cũng từng khéo léo đề cập về chuyện này với Đoàn thị vài câu nhưng Đoàn thị nào có chịu nể mặt bà, chỉ đáp vài câu cho có lệ rồi đuổi bà đi, sau đó vẫn làm theo ý mình, thậm chí còn gay gắt hơn.
Nếu cứ tiếp tục bị ức hiếp như thế này, nha đầu Ngọc Dao của bà chỉ e ngay cả mạng cũng không thể giữ nổi.
Cố Thanh Trúc hiểu được ý của Trần thị, nàng an ủi bà vài câu, hứa rằng mình sẽ đi thăm Cố Ngọc Dao, Trần thị lúc này mới hơi yên tâm.
Kỳ Huyên ở trong vườn ngắm hoa cũng không khách khí chút nào, đúng như lời chàng đã nói, chọn 5-6 chậu hoa trong vườn của Trần thị, khi Cố Thanh Trúc đi tìm chàng, chàng đang sai người bọc lấy, định khuân về căn nhà đối diện.
Kỳ Huyên quay đầu, thấy Cố Thanh Trúc đang suy tư điều gì, liền nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Cố Thanh Trúc liếc nhìn chàng, không biết nên nói thế nào. Cố Thanh Trúc hỏi tình hình gần đây của Cố Thanh Học, biết tháng ba sang năm cậu sẽ tham dự kỳ thi Hương, mấy ngày nay đều ở thư viện, một tháng chỉ về nhà 1-2 lần, hôm nay không gặp được.
Sau khi bọn họ rời khỏi Cố gia, Kỳ Huyên liền đem mấy chậu hoa chọn được từ trong vườn của Trần thị đem về căn nhà đối diện, kéo tay Cố Thanh Trúc vào đình hóng gió trong vườn ngồi xuống, chàng cũng không hỏi gì, chỉ ngồi bên cạnh nàng. Cố Thanh Trúc bất lực thở dài, hỏi:
“Chàng nói xem, kết cục của Hạ gia sau này sẽ như thế nào? Kiếp này Hạ Thiệu Cảnh và Trương Liên Thanh liệu có còn bắt tay đối phó với chàng không?”
Kiếp trước, trước khi Kỳ Huyên tới Mạc Bắc, chàng đối với Kỳ gia mà nói không đạt được bất cứ thành tựu gì, lại bị Hạ Thiệu Cảnh và Trương Liên Thanh hợp tác “ngáng chân” không ít lần, làm hạ Kỳ gia ở trước mặt Hoàng thượng càng ngày càng không có thể diện. Hạ Thiệu Cảnh là tên tiểu nhân đê tiện, Cố Thanh Trúc chưa bao giờ hết khinh thường hắn ta.
Kỳ Huyên thấy nàng đột nhiên hỏi chuyện này, ánh mắt đổi hướng, nhìn về phía mấy người thợ trồng hoa đang bận rộn trong sân, mím môi rồi nói: “Có đôi lúc, chỉ cần một bước sai thì tất cả các bước đều sẽ sai. Nàng còn nhớ Thất gia không? Bắc Dương Hầu Đàm Tĩnh Tông bị Hạ Thiệu Cảnh lừa nên đã phái người đối phó với Thất gia ở kinh thành, suýt chút nữa giết chết lão ta, may mà nhờ có nàng cứ được. Thất gia chuyển sang đầu quân làm thuộc hạ của ta, Bắc Dương Hầu hiện giờ đã vào kinh, muốn trợ giúp cho Tam Hoàng tử để thay đổi cục diện. Thế nhưng bên cạnh Tam Hoàng tử còn có Hạ gia, hơn nữa nếu Đàm Tĩnh Tông không có công lớn thì Tam Hoàng tử sau có thể vứt bỏ Hạ gia để thu nạp Đàm gia chứ? Vậy nên cục diện của kiếp trước đã bị phá hỏng từ lâu. Trương Liên Thanh hẳn là tới kỳ thi Đình năm sau mới có thể bộc lộ tài năng, mà người hắn sẽ lựa chọn là Đại Hoàng tử, sao có thể bắt tay với Hạ Thiệu Cảnh được đây?”
Cố Thanh Trúc ngẫm lại cẩn thận. Kiếp trước Hạ Thiệu Cảnh và Trương Liên Thanh đều dốc sức cho Đại Hoàng tử, hai kẻ đó có cùng một mục tiêu, đó là chèn ép Thái tử và Kỳ gia. Nhưng đến kiếp này, Kỳ Huyên đã sớm khiến cho Bắc Dương Hầu phủ và Hạ gia kết thù oán, như vậy ý định muốn chiếm một vị trí bên cạnh Tam Hoàng tử của Đàm Tĩnh Tông đã không thành, chỉ cần Hạ gia chưa rời đi thì Đàm Tĩnh Tông sẽ không có cơ hội trèo lên, mà Hạ gia lại có lòng đề phòng Đàm gia, Đàm Tĩnh Tông dù muốn làm gì cũng không thành công được. Đó là chưa nói đến chuyện Đàm Tĩnh Tông chưa điều tra rõ nguyên do đã phái sát thủ đi ám sát trợ thủ đắc lực của mình là Thất gia, khiến cho người vốn là trợ thủ đắc lực này phải phản bộ, gia nhập dưới trướng Kỳ Huyên, trở thành phụ tá của Kỳ Huyên. Thất gia suýt chút nữa mất mạng trong tay Đàm Tĩnh Tông nên nhất định sẽ không dễ dàng dung tha cho ông ta, có Thất gia ở bên cạnh kìm hãm Đàm Tĩnh Tông, Bắc Dương Hầu phủ cũng không còn đáng gờm.
Thấy Cố Thanh Trúc có vẻ đã hiểu ra, Kỳ Huyên đắc ý nói: “Có phải nàng thấy rất bội phục phu quân của nàng không? Cái gì mà liên hoàn kế chứ, chỉ mọt chiêu phản gián của ta đã phá tan bọn chúng rồi. Giờ bọn chúng khó có thể hợp tác với nhau, ‘đơn thương độc mã’ thì sao có thể gây khó dễ cho ta?”
Đúng là không thể phủ nhận, khi Kỳ Huyên còn chưa có chí cầu tiên thì bọn người kia đã phải bắt tay nhau mới có thể đối phó với chàng, giờ Kỳ Huyên đã “thay da đổi thịt”, trong lòng có tính toán lại biết trước những việc sẽ xảy ra, hẳn là sẽ không rơi vào kết cục giống như kiếp trước.
Cố Thanh Trúc cười nhạo một tiếng: “ ‘Vết sẹo’ vừa lành đã quên đau à.”
Kỳ Huyên phản bác: “Làm gì có chuyện ‘vết sẹo’ lành đã quên đau? ‘Vết sẹo’ này ta vĩnh viễn sẽ không quên. Trương Liên Thanh thì thôi đi, phải xem vận mệnh hắn như thế nào. Còn về Hạ Thiệu Cảnh, ta sẽ không buông tha cho hắn.”
Cố Thanh Trúc nhướng mày, hơi khó hiểu, sau đó liền nghe Kỳ Huyên nói tiếp: “Nàng còn nhớ chuyện Tống Tân Thành bị đánh không? Nhìn qua chứng cứ bên ngoài có phải thấy giống như là ta đánh hắn không? Sau khi nàng đính hôn với Tống Tân Thành, ta lại bắt Tống Tân Thành phải từ hôn, đây là do ta ép hắn, ta thừa nhận nhưng ta sẽ không làm chuyện đánh lén sau lưng. Sau đó ta phái người đi điều tra, nàng biết người đã ra tay đánh là ai không?”
Cố Thanh Trúc đảo mắt, hỏi: “Không lẽ là Hạ Thiệu Cảnh?”
Kỳ Huyên vỗ tay, nói: “Chính là thằng khốn đó! Hắn đã quen giở trò đâm sau lưng người ta, biết ta để ý tới nàng nên muốn để nàng vì Tống Tân Thành mà tức giận với ta. Còn không phải là vì ông đây đã đập cho hắn một trận hay sao?”
Cố Thanh Trúc nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày Cố Ngọc Dao thành hôn, Kỳ Huyên mặc trên người áo giáp của lính tuần thành, đánh Hạ Thiệu Cảnh ngay trong phủ Hạ gia. Nàng bất giác nhoẻn miệng cười, đem chuyện lúc trước Hạ Thiệu Cảnh đề nghị nàng làm thiếp cho hắn kể lại cho Kỳ Huyên.
Kỳ Huyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó đứng vọt dậy, vén ống tay áo định rời đi nhưng lại bị Cố Thanh Trúc giữ lại: “Chàng định làm gì?”
“Đánh gãy răng hắn!” Kỳ Huyên quát cực kỳ to, làm nhóm thợ trồng hoa trong vườn sợ tới mức tay run lên. Cố Thanh Trúc ra sức kéo chàng lại.
“Chàng bình tĩnh một chút có được không? Chàng còn như vậy thì sau này ta nào dám kể chuyện với chàng?” Cố Thanh Trúc lườm Kỳ Huyên một cái, lúc này Kỳ Huyên mới thở phì phì, ngồi xuống rồi nói: “Sao nàng không nói với ta chuyện này từ sớm? Ta chỉ biết thằng nhãi kia có ý đồ tiếp cận nàng, không ngờ hắn còn dám có lòng dạ xấu xa với nàng như vậy. Làm thiếp cho hắn? Hắn cũng thật to gan!”
Cố Thanh Trúc đỡ trán, nói: “Chàng cứ gào lên đi, tốt nhất là gào lên cho toàn bộ kinh thành biết là hay nhất.”
Kỳ Huyên khựng lại, những lời còn đang định nói nghẹn nơi cổ họng. Cố Thanh Trúc thấy chàng đã bình tĩnh lại, mới tức giận tiếp tục nói: “Chuyện gì cũng phải nhìn nhận từ hai phía. Khi ấy ta và chàng là trai chưa cưới, nữ chưa gả, Hạ Thiệu Cảnh có suy tính như thế nào cũng là chuyện riêng của hắn. Đúng là cách hành xử của hắn rất đê tiện, giống như một con chó điên vậy, nếu chàng bị một con chó trên phố cắn cho một cái, chàng cũng sẽ đớp lại một miếng à? Hơn nữa, chàng ‘cắn’ một cái, hắn ‘cắn’ một miếng, điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta thấy cả Hạ gia cũng chỉ có Hạ Thiệu Cảnh là có chút năng lực, nếu chàng có thể diệt trừ Hạ Thiệu Cảnh thì chằng khác nào chặt đường lui của Hạ gia. So với việc phân tranh cao thấp với Hạ Thiệu Cảnh, chẳng thà chàng dành thời gian tính toán xem làm thế nào xử lý hắn thì hơn.”
Cố Thanh Trúc nói với vẻ ung dung, nhẹ nhàng, chỉ có hai người họ nghe được. Kỳ Huyên vốn còn đang tức giận khoanh tay trước ngực, giờ đã từ từ thả lỏng, nhìn Cố Thanh Trúc chằm chằm một lúc rồi thốt ra lời cảm khái từ tận đáy lòng:
“Người ta nói lòng dạ đàn bà như kim đáy biển quả là không sai mà. Ta chỉ muốn dạy cho hắn một trận mà nàng lại muốn ta diệt hắn luôn!”
Cố Thanh Trúc trừng mắt với chàng, nói: “Diệt cỏ không diệt tận gốc, đến khi xuân về sẽ lại hồi sinh. Năm đó nếu Hạ Thiệu Cảnh và Trương Liên Thanh xử lý chàng trước khi chàng tới Mạc Bắc thì chàng sao còn có thể đánh trận, cũng không có đất dụng võ, như vậy Kỳ gia cuối cùng cũng không gượng dậy nổi. Thế nhưng bọn chúng không làm như vậy. Là vì bọn chúng quá tự đề cao bản thân, cảm thấy Kỳ Huyên chàng đã bị đánh gục rồi, không đứng lên nổi nữa, bọn chúng muốn nhìn thấy cảnh ‘chó rơi xuống nước’ nên mới thả chàng ra khỏi kinh thành. Khi tin chàng đánh thắng trận đầu được truyền tới kinh thành, chàng có tin không, chắc chắn trong lòng hai người bọn chúng hối hận muốn đâm đầu vào tương. Nếu giết chàng sớm một chút thì đã chẳng có chuyện gì, phải không?”
Kỳ Huyên nghe Cố Thanh Trúc nói, tuy đều là những lời nói thật nhưng sao mà nghe cứ kỳ kỳ.
“Làm gì có ai dùng mấy từ ‘chó rơi xuống nước’ để miêu tả phu quân nhà mình không?” Kỳ Huyên không nhịn được mà trách móc.
Cố Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, nói: “Với tình cảnh của chàng khi đó, gọi chàng là ‘chó rơi xuống nước’ còn là nể mặt chàng rồi.”
Kỳ Huyên nghẹn lời, không thể phản bác.
Cố Thanh Trúc đưa tay ôm lấy cánh tay chàng, hỏi: “Ta nói với chàng nhiều như vậy, rốt cuộc chàng nghe có hiểu hay không thế?”
“Hiểu rồi hiểu rồi. Thực ra không cần nàng phải nói, ta vốn cũng không định bỏ qua cho Hạ Thiệu Cảnh. Chẳng qua nghe nàng nói chuyện vừa rồi, ta nhất thời không kìm được.”
Một khi Cố Thanh Trúc đã nói lý lẽ, sẽ không có ai hiểu rõ hơn Kỳ Huyên.
Xét cả về công và tư, Kỳ Huyên đều phải nghĩ các đối phó với Hạ Thiệu Cảnh mới được.
Cố Thanh Trúc nhìn dáng vẻ Kỳ Huyên, trong đầu không khỏi nhớ tới những điều Trần thị đã nói hôm nay. Nàng cũng không biết tình hình hiện tại của Cố Ngọc Dao như thế nào, liệu có thể nào còn đối chọi với nàng hay không. Chỉ cần Cố Ngọc Dao không đối chọi với nàng thì Cố Thanh Trúc vẫn bằng lòng vâng lời Trần thị, giúp nàng ta một lần, dù sao Tần thị rơi vào kết cục như hiện giờ cũng là do Cố Thanh Trúc nàng “thêm dầu vào lửa”, việc Cố Ngọc Dao không có tiếng nói ở Hạ gia, suy cho cùng cũng có liên quan tới Cố Thanh Trúc.
Vì điều này mà Cố Thanh Trúc sẽ không bỏ mặc Cố Ngọc Dao.