Editor: Hannah
Cố Ngọc Dao xoay người đi về phía Cố Thanh Trúc, đón lấy bé con từ trong tay nàng, hành lễ với nhóm các lão phu nhân Dư thị rồi xoay người đi về phía vườn thủy tạ. Hạ Bình Chu thấy nàng như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, cố ý cao giọng ra lệnh:
“Người đâu, đi theo nàng ta, đừng để cho nàng ta lấy đi dù chỉ một phân đồ vật thuộc về Hạ gia.”
Hai mama vâng lệnh đi theo, Cố Thanh Trúc liếc nhìn Hồng Cừ, Hồng Cừ hiểu ý, đi theo sau Cố Ngọc Dao. Sợ người của Hạ gia xuống tay với Cố Ngọc Dao trong vườn thủy tạ, Lý Mậu Trinh cũng phái hai hộ vệ đi theo.
Sau khi Cố Ngọc Dao rời khỏi, Cố Thanh Trúc quay lại nhìn Dư thị. Chuyện đã phát sinh ngoài dự đoán của nàng, không ngờ Hạ gia lại tuyệt tình đến mức này, cũng không ngờ Cố Ngọc Dao lại quyết đoán tới vậy, thực ra nếu đổi lại bảo Cố Thanh Trúc lựa chọn, nàng cũng sẽ lựa chọn rời khỏi Hạ gia, dù sao một gia đình thậm chí còn không quan tâm tới sự sống chết của mình thì dù có ở lại cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn. Con cháu Hầu gia, tuy rằng xuất thân này nghe rất tốt, thế nhưng Thiến Nhi vừa sinh ra đã bị đổ tiếng xấu, Hạ gia đương nhiên sẽ không đối xử tốt với con bé. Cố Ngọc Dao nghĩ rất đúng, so với việc để Thiến Nhi sống ở trong cảnh bị người người khinh rẻ thì chẳng thà để con bé ở bên cạnh Cố Ngọc Dao. Trải qua những việc này, Cố Ngọc Dao cũng sẽ sửa được tính cách điêu ngoa, biết cách nuôi dưỡng con cái cho tốt.
Hạ gia đã dùng tới chiêu “thằn lằn đứt đuôi”, hôm nay Cố Thanh Trúc tới Hạ gia gây sự chính là vì muốn ra mặt cho Cố Ngọc Dao, hy vọng Hạ gia có thể tự ý thức được sai lầm của mình, đối xử với Cố Ngọc Dao và đứa bé tốt hơn một chút, thế nhưng gây chuyện lớn đến thế này rồi, bọn họ cũng không còn lý do nào ở lại.
Hạ Vinh Chương tiến lên nói với Dư thị và các vị lão phu nhân: “Làm phiền các vị lão phu nhân nhúng tay vào việc của Hạ gia, Hạ mỗ vô cùng cảm kích. Chỉ là chuyện thế nào các vị cũng đã thấy, không phải do Hạ gia ta vô tình mà là có người tự làm tự chịu. Đa tạ chư vị hôm nay đã tới đây, giúp Hạ gia đuổi kẻ không trong sạch kia ra khỏi phủ. Đa tạ đa tạ.”
Các vị lão phu nhân hừ lạnh, cũng không bằng lòng tiếp chuyện với Hạ Vinh Chương, tất cả đều chờ Dư thị lên tiếng. Dư thị đút tay vào trong ống tay áo, nói:
“Hạ Hầu gia, chuyện hôm nay ngươi giải quyết rất tốt, khiến bà già này thán phục. Tổ tiên Hạ gia lập nghiệp bằng tấm lòng đôn hậu, hai đời đều là những người sống có tình có nghĩa, nếu tổ tiên dưới suối vàng biết được con cháu đời sau lại là những kẻ không có liêm sỉ, đổi trắng thay đen như thế này, cũng không biết có tức giận tới mức nhảy từ trong quan tài ra hay không.”
Hạ Vinh Chương cụp mắt, không màng đến lời châm chọc của Dư thị, khoanh tay đứng một bên, bộ dạng hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm gì sai. Dư thị liếc nhìn Cố Thanh Trúc, nói:
“Nếu muội muội con đã quyết định rời đi thì chúng ta cũng không nên dây dưa thêm nữa. Đạo trời luân hồi, những kẻ táng tận lương tâm đương nhiên sẽ không được trời đất dung thứ. Chúng ta về đi thôi, nơi này chướng khí mờ mịt, đứng lâu đau đầu.”
Cố Thanh Trúc cụp mắt gật đầu: “Vâng.”
Dư thị lại quay sang nói với những vị lão tỷ muội bên cạnh: “Hôm nay làm phiền các vị rồi.”
Trấn Quốc công phu nhân Trương thị ung dung cười, nói: “Phiền cái gì chứ? Chúng ta tới là để đòi lại công bằng, ai ngờ nơi này căn bản chẳng có công bằng gì để nói. Một gia tộc coi mạng người như cỏ rác, đổi trắng thay đen, ai gặp phải người nấy xui xẻo. Chúng ta sống cả đời này rồi cũng chưa từng gặp phải hạng người nào vô liêm sỉ, vô tình vô nghĩa như người của Sùng Kính Hầu phủ này. Đúng là bất ngờ quá.”
Hạ Vinh Chương thay đổi sắc mặt, mắng: “Lão phu nhân nói vậy là có ý gì? Chuyện này thế nào đều đã rõ, lão phu nhân cần gì phải bàn lại?”
Trương thị mỉa mai đáp lại: “Sao nào? Hạ gia các ngươi làm ra chuyện không có đạo đức nhưng lại không cho người ta mở miệng chỉ trích hay sao?” Nói xong, bà quay sang nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Làm gì có đạo lý như vậy chứ? Kẻ ác còn sợ người ta chỉ trích mình.”
Lưu thị cũng hùa theo: “Chẳng phải là thế sao, càng sợ cái gì càng để ý cái đó. Có lẽ do chúng ta nói trúng vào chỗ đau của hắn, tự hắn chột dạ trong lòng nhưng lại không dám thừa nhận bản thân là kẻ vô tình vô nghĩa, không có liêm sỉ.”
“Đúng rồi. Vậy phải làm sao đây, chẳng lẽ muốn mấy bộ xương già chúng ta dập đầu tại tội với hắn mới được à? Chúng ta tạ tội thì không sao, chỉ sợ có người không nhận nổi lễ này đâu, tổn thọ lắm đấy.”
Trương thị cùng Lưu thị kẻ xướng người phụ họa, đi theo Dư thị rời khỏi Sùng Kính Hầu phủ, suốt đường đi, âm lượng nói chuyện không hề hạ xuống, khiến Hạ Vinh Chương tức đến độ giậm chân tại chỗ, thế nhưng lại e sợ thân phận của các vị lão phu nhân này, không dám ngăn lại.
Đoàn thị trong lòng hơi run, hỏi Hạ Vinh Chương:
“Hầu gia, hôm nay chúng ta đã đắc tội với các vị lão phu nhân này, sau này liệu có thể có phiền phức gì không?”
Hạ Vinh Chương trừng mắt với bà ta, lạnh lùng mắng:
“Ngươi còn biết sẽ có phiền phức hay sao. Ta nói cho ngươi biết, là phiền phức lớn đó!”
Đoàn thị bị mắng, mặt dính đầy nước bọt, liền oán thán: “Ai da, người làm gì vậy! Không thể nói chuyện cho tử tế sao?”
Hạ Bình Chu cũng hùa theo an ủi: “Đúng vậy, phụ thân, người đừng nóng giận, cũng chỉ là một đám bà già rảnh rỗi không có việc gì làm thôi mà, có thể gây phiền phức đến mức nào chứ. Nhưng còn Cố Ngọc Dao, con cứ thế để nàng ta rời đi sao? Liệu có phải dễ dàng quá rồi không?”
Hạ Bình Chu không đề cập đến Cố Ngọc Dao thì thôi, một khi đã nhắc đến, Hạ Vinh Chương lại không kìm được cơn giận, lao tới véo tai Hạ Bình Chu, ra sức lôi hắn về phòng. Vào trong phòng, ông ta vừa mới buông lỏng tay thì mấy cái tát đã giáng xuống mặt Hạ Bình Chu, khiến cho hắn đầu váng mắt hoa. Hạ Bình Chu ôm mặt, sững sờ hỏi:
“Phụ thân, người làm gì vậy?”
Hạ Vinh Chương chỉ vào mặt Hạ Bình Chu, quát: “Ta làm gì? Ngươi cho rằng vì sao ta để ngươi bỏ Cố Ngọc Dao hả? Là vì ngươi hay sao? Đứa bé do Cố Ngọc Dao sinh ra có phải là con của ngươi hay không, trong lòng ngươi không biết rõ hay sao?”
Đoàn thị vào nhà, vốn định khuyên nhủ Hạ Vinh Chương, nhưng nghe thấy ông ta nhắc tới Hàn Tú Nga, bà ta khựng lại, định lui ra ngoài. Hạ Vinh Chương lập tức gọi giật lại: “Còn cả ngươi nữa! Người ta nói ngươi tâm địa rắn rết quả thực không phải nói quá chút nào. Một đứa trẻ mới ba tháng tuổi, ngươi hành hạ nó làm gì? Hóa ra không phải là con do ngươi sinh nên ngươi không đau lòng có phải không? Chuyện ngày hôm nay ngươi cũng đã thấy rồi đấy, từ nay về sau, Hạ gia ta sẽ thành cái đích cho mọi người mắng chửi, chỉ vì ả đàn bà ác độc nhà ngươi!”
Sắc mặt Đoàn thị trắng bệch, quỳ xuống lắp bắp: “Hầu gia bớt giận, ta… Ta thực ra cũng không định làm gì đứa bé đó cả, ta chỉ định dạy dỗ con nhóc thối tha Cố Ngọc Dao kia một chút thôi. Lần trước ta bế đứa bé đi, nó đã chạy tới viện của ta, không giữ cho ta chút thể diện nào, miệng mắng ta toàn những lời không sạch sẽ. Ta dù thế nào cũng xuất thân là tiểu thư khuê các, sao có thể nó mắng chửi như thế chứ. Ta cũng chỉ định dạy dỗ nó một chút thôi, ta cũng không ngờ ả đàn bà độc ác Hàn Tú Nga kia lại hành hạ đứa bé. Người trong phủ từ trên xuống dưới không ai nói với ta chuyện này, nếu ta biết được, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng hành hạ đứa bé.”
Hạ Vinh Chương ôm ngực, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Bản thân ông ta cũng không biết liệu hôm nay mình hành xử ngang ngược như thế là đúng hay sai. Khi ấy ông ta thực sự tức giận Dư thị dã dẫn theo đám bà già tới phủ “bới lông tìm vết”, nếu ông ta không phản kích mạnh mẽ một chút, chẳng lẽ để đám người đó chê cười Hạ gia yếu đuối, dễ bắt nạt hay sao? Huống hồ, đây cũng là do Kỳ gia không có đạo nghĩa trước, dù cho Hạ gia có sai khi bạc đãi Cố Ngọc Dao nhưng Cố Thanh Trúc cũng không nên làm to chuyện đến thế, khiến ông ta không cách nào giải quyết êm đẹp được. Chẳng lẽ bọn họ còn muốn ông ta vì một Cố Ngọc Dao mà bỏ Đoàn thị hay sao? Hạ Vinh Chương cũng không phải là Cố Tri Viễn, chí ít vẫn biết tức giận và có máu mặt.
Hạ nhân tới báo lại, nói Cố Ngọc Dao đã thu dọn quần áo xong, ngoài ra không lấy gì hết, chỉ bế đứa bé tới viện chính. Hạ Vinh Chương nhíu mày:
“Nó còn tới đây làm gì?”
Hạ nhân đứng bên ngoài bẩm báo: “Nghe nói là tới để lấy hưu thư ạ.”
Hạ Vinh Chương nhìn về phía Hạ Bình Chu, Hạ Bình Chu ôm mặt, trong lòng tức giận buồn bực, định lao ra ngoài nhưng bị Hạ Vinh Chương ngăn lại: “Ngươi định làm gì?”
Hạ Bình Chu không nén giận được, mắng: “Phụ thân, chẳng lẽ để cho con tiện nhân kia làm con mất mặt thế sao? Nàng ta muốn hưu thư sao, vậy phải để nàng ta quỳ tới đây để lấy!”
Nói xong, hắn định lao ra ngoài. Trong lòng Hạ Bình Chu khinh thường Cố Ngọc Dao, từ lâu đã quên béng những lời ngon tiếng ngọt hắn dùng để lừa gạt nàng ta lúc trước. Đời này của hắn bị hủy trong tay Cố gia, mà Cố Ngọc Dao chính là đầu sỏ gây ra tội lỗi.
Hạ Vinh Chương dùng chân đá hắn, quát to: “Cho nó!”
Hạ Vinh Chương đã rất lâu không nhìn thấy Cố Ngọc Dao, ông ta cũng không để tâm tới chuyện này nhưng hôm nay vừa thấy, đúng thật là không còn ra hình người. Nàng gầy trơ cả xương, ngay cả con dâu nhà nghèo khổ bên ngoài cũng không tiều tụy khó coi đến thế. Thế nhưng ông ta còn có thể làm gì bây giờ, chẳng lẽ chỉ vì nàng ta mà phải dùng đến gia pháp với thê tử và con trai mình hay sao? Cô nương này vốn dĩ cũng giống mẹ của mình, đều là dạng ghê gớm, trước đây Hạ Vinh Chương tiếp nhận nàng ta hoàn toàn là vì thể diện của Hạ gia, hôm nay nhân cơ hội này phải bỏ nàng ta đi, không muốn giữ bất kỳ liên hệ gì với Cố gia nữa, có thể cắt đứt thì phải cắt đứt, không có gì nuối tiếc.
Hạ Bình Chu bị đá không dám lỗ mãng nữa, đi về phía thư phòng nhỏ bên cạnh, không chút do dự viết một bức hưu thư, đưa cho Hạ Vinh Chương xem qua. Hạ Vinh Chương đọc lướt hưu thư rồi đưa cho hạ nhân đang chờ ngoài cửa, dặn dò:
“Tới phòng thu chi lấy ra năm trăm lượng bạc, đưa bạc và hưu thư cho nàng ta.”
Cố Ngọc Dao đứng trong viện, Hồng Cừ dùng một tấm y phục cũ bọc lấy đứa bé đứng cạnh nàng, còn có hai hộ vệ của Kỳ gia. Cố Ngọc Dao tim đã như tro tàn, cuối cùng cũng chờ được hạ nhân đem hưu thư tới, còn có một túi bạc nặng trĩu, thoạt nhìn có mấy trăm lượng.
Cố Ngọc Dao ngay cả liếc cũng không liếc nhìn chỗ bạc kia, chỉ cầm bức hưu thư xoay người, nói với Hồng Cừ: “Đi thôi.”
Hồng Cừ hơi do dự, nhìn túi bạc trong tay hạ nhân, cuối cùng không nói gì, bế đứa bé đi theo Cố Ngọc Dao rời khỏi Sùng Kính Hầu phủ.
Hạ nhân quay về bẩm báo, cũng đưa bạc tới trước mặt Hạ Vinh Chương: “Nhị thiếu phu nhân không lấy bạc, chỉ cầm hưu thư rồi rời đi.”
Hạ Bình Chu trừng mắt, lạnh lùng nói: “Còn gọi là Nhị thiếu phu nhân làm gì? Không nhanh nhạy gì cả. Ta nói cho các ngươi biết, bảo người gác cổng canh giữ thật kỹ cho ta, nếu Cố Ngọc Dao dám bước chân tới cửa thì tuyệt đối không để nàng ta bước qua một bước. Ta muốn xem xem, nàng ta rời khỏi Hạ gia rồi có thể sống tốt như thế nào.”
Hạ Vinh Chương nhìn túi bạc bị từ chối kia nặng nề thở dài. Hạ Bình Chu bỗng cười lạnh, nói:
“Nhưng biết đâu được đấy, giờ nàng ta xem như đã leo lên ‘thuyền’ của Kỳ gia rồi, Cố Thanh Trúc thể nào cũng sẽ thưởng cho nàng ta mấy bữa cơm. Nàng ta tưởng có thể bám vào quý nhân nên không thèm để chúng ta vào mắt. Nàng ta cho rằng Kỳ gia là nơi mở thiện đường hay sao, sớm muộn cũng có một ngày nàng ta còn phải quay về đây cầu xin ta, cầu xin ta cho nàng ta một miếng ăn!”
Hạ Bình Chu ngoáy ngoáy mũi, thấy lỗ mũi hơi ngứa như có con côn trùng gì bên trong. Hạ Vinh Chương thấy hắn như vậy liền hỏi:
“Ngươi ngoái mũi cái gì, không thấy bẩn à?”
Hạ Bình Chu lại lau mũi, nói: “Mũi con ngứa, chuyện này người cũng cấm con sao.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu mà rời khỏi viện chính, gọi hạ nhân dắt xe ngựa ra, đi ra ngoài.
Lời của editor:
Chương sau sẽ kết thúc biến cố của Cố Ngọc Dao. Trong chuyện này, không có lời nào để bào chữa cho Đoàn thị, Hạ Bình Chu và Hàn Tú Nga. Cố Ngọc Dao có nhiều cái sai, nhưng đúng như Cố Thanh Trúc đã nói, nàng ta hoàn toàn không đáng bị hành hạ như vậy, đứa bé càng vô tội hơn. Nếu có ai đáng trách hơn thì đó là Tần thị, lời nói của Cố Tri Viễn lúc trước đã thành sự thật, sự tham lam của Tần thị đã làm hại cả đời Cố Ngọc Dao.
Cuối cùng, mình chỉ muốn nói mấy lời khách quan về Hạ Vinh Chương. Về bản chất, ông ta không phải là người xấu. Khi biết con trai mình đã có quan hệ thân mật với Cố Ngọc Dao trước khi thành hôn, suy nghĩ đầu tiên của ông ta là trách cứ con trai mình dụ dỗ con gái nhà người ta, đồng thời cảm thấy hổ thẹn với Cố Tri Viễn. Thực ra, trong xã hội phong kiến hay thậm chí là cả xã hội hiện đại bây giờ, hiếm có ai suy nghĩ được như Hạ Vinh Chương. “Không có lửa thì sao có khói”, nếu trách Cố Ngọc Dao dễ dãi thì phải trách Hạ Bình Chu lừa gạt trước.
Nói công bằng, ban đầu Hạ Vinh Chương đối xử với Cố Ngọc Dao rất tốt, nếu không phải vì sự quá quắt của Đoàn thị thì có lẽ ông ta cũng không đến mức có ác cảm với Cố Ngọc Dao, mà với những việc làm của Đoàn thị, dù Hạ Vinh Chương có ác cảm cũng không thể trách ông ta được. Còn về sau này, Hạ Vinh Chương chưa từng có ý định hành hạ Cố Ngọc Dao và đứa bé, ông ta cũng thừa nhận cả Đoàn thị và Hạ Bình Chu đều đáng phải chịu gia pháp, có điều ông ta quá sĩ diện đến mức không thể vì Cố Ngọc Dao mà thừa nhận sai phạm của người nhà. Cũng có thể, nguyên nhân khiến ông ta giải quyết sự việc thiếu tình người như vậy là do bị Cố Thanh Trúc gây sức ép quá mức. Thế nhưng, chuyện đã rồi, có hối hận cũng muộn.