Editor: Hannah
Kỳ Huyên ôm lấy Cố Thanh Trúc, cụp mắt, khẽ nói:
“Mấy ngày nay Hạ Thiệu Cảnh đều ở lại Binh Bộ, muốn gia nhập cấm quân.”
Cố Thanh Trúc tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao hắn tự nhiên lại muốn tới Binh Bộ? Hắn chẳng phải là quan văn hay sao?”
“Đó là chuyện kiếp trước. Hắn và Trương Liên Thanh đều về dưới trướng Đại Hoàng tử, thế nhưng kiếp này chẳng phải hắn đã không còn cơ hội đầu quân cho Đại Hoàng tử nữa sao? Tam Hoàng tử tính cách quái đản, đối xử với thuộc hạ cũng không được rộng lượng, hào phóng như Đại Hoàng tử, dù cho Hạ Thiệu Cảnh có là ‘Thiên Lý mã’ thì cũng phải gặp ‘Bá Nhạc’ mới có người tán thưởng năng lực của hắn.”
* Chú thích: Bá Nhạc là một nhân vật ở thời Xuân Thu chiến quốc, có kiến thức sâu rộng về loài ngựa. Thiên Lý mã là một loại ngựa tốt bậc nhất thời bấy giờ, do Bá Nhạc phát hiện ra.
Ý của Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc hiểu được. Hạ Thiệu Cảnh có thể trở thành thuộc hạ được Đại Hoàng tử trọng dụng, thế nhưng dưới trướng Tam Hoàng tử thì chưa chắc. Kiếp trước, vì có sự can thiệp của Bắc Dương Hầu phủ mà Hạ Thiệu Cảnh phải tách khỏi Tam Hoàng tử, thành công đầu quân cho Đại Hoàng tử, sau đó lập được công trạng. Còn giờ thì sao, Bắc Dương Hầu phủ mới nhăm nhe ý định hồi kinh thì đã bị Kỳ Huyên phá hỏng, nếu không có sự cạnh tranh giữa Bắc Dương Hầu phủ và Hạ gia thì Tam Hoàng tử chỉ có thể bám chắc lấy “sợi dây thừng” Hạ gia, mà Tam Hoàng tử lại không có năng lực dùng người như Đại Hoàng tử, thúc ép Hạ gia mọi bề, khiến cho Hạ Thiệu Cảnh không có cách nào phát huy sở trường tính toán âm mưu quỷ kế của hắn. Vì không còn lối thoát, hắn mới buộc phải từ bỏ con đường văn nhân và đi theo đường võ tướng, muốn tìm một chức quan trong Binh Bộ chiếm vị trí quan trọng trong sáu bộ.
Nếu hắn muốn gia nhập cấm quấn thì bước đầu tiên phải tới Binh Bộ, có điều Hạ gia dù sao cũng không xuất thân binh nghiệp giống như Kỳ gia, Binh Bộ tuy không phải đứng đầu sáu bộ nhưng lại là nơi có đặc thù bài người ngoài nhất trong sáu bộ, võ tướng đương nhiên mong muốn đầu tư phát triển người của mình hơn, làm gì có ai bằng lòng dìu dắt một kẻ đổi hướng giữa chừng như Hạ Thiệu Cảnh chứ?
Chính vì biết chắc Hạ Thiệu Cảnh không thể tìm được đường đi trong Binh Bộ nên hiện giờ Kỳ Huyên mới có thể bình tĩnh đem chuyện này nói ra như vậy.
Giờ Kỳ Huyên hiển nhiên đã biến thành một tiên cáo già, dù trước đó không am hiểu về âm mưu quỷ kế vẫn có thể ung dung đối phó, Cố Thanh Trúc cũng không lo lắng cho chàng.
“Kỳ thi mùa xuân sang năm sắp tới chỉ trong nháy mắt, cũng không biết năm nay sẽ thế nào.”
Cố Thanh Trúc tựa vào lòng Kỳ Huyên, khẽ thủ thỉ: “Lần này em về nhà cũng không gặp được Học đệ, nó ở trong thư viện, lần này cũng không biết có thể thi đỗ tú tài hay không.”
Cố Thanh Học hiện tại đang là đồng sinh, năm nay thi tú tài, Cố Thanh Trúc không biết cậu có đủ năng lực thi đỗ hay không nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có mong đợi. Kiếp trước, Cố Thanh Học không được đi học mà đi theo con đường buôn bán, cả đời gian nan vất vả, chỉ hy vọng kiếp này cậu có thể phát huy năng lực tối đa, không cần phải phiền muộn cả đời là được.
“Ta vẫn phái người dõi theo Học đệ rất kỹ, các tiên sinh trong thư viện đều đề cao nó, kỳ thi tú tài có lẽ sẽ không thành vấn đề.” Kỳ Huyên trước đây đã mời Trạng Nguyên lang làm thầy giáo dạy thêm cho Cố Thanh Học, có danh sư ở bên cạnh dạy dỗ, có thể nói là đã tạo điều kiện tốt nhất cho Cố Thanh Học, Cố Thanh Trúc hy vọng đệ đệ mình đừng phụ sự kỳ vọng này.
Nghĩ tới Cố Thanh Học, Cố Thanh Trúc lại không kìm được mà nghĩ tới Cố Ngọc Dao. Nàng hít sâu một hơi, hỏi: “Kỳ Huyên, chàng cảm thấy có phải em không nên nhúng tay vào chuyện của Cố Ngọc Dao hay không?”
Hôm nay tuy rằng Cố Thanh Trúc đã nói mấy lời trấn an Hồng Cừ, thế nhưng trên thực tế nàng ít nhiều vẫn còn bận tâm, không chắc chắn liệu có phải mình đã quá tuyệt tình hay không.
“Ta cảm thấy nàng có thể ngầm trợ giúp một chút, quan tâm một chút, thế nhưng về bề ngoài đừng nên can thiệp thì hơn.” Kỳ Huyên nói ra quan điểm của mình, Cố Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn chàng, Kỳ Huyên lại giải thích ý của mình rõ hơn một chút: “Chuyện này ta thấy nên làm thế này, nếu hôm nay muội ấy đã nhân cơ hội đề nghị Hạ gia bỏ mình, vậy thì đây tuyệt đối không phải ý nghĩ nhất thời của muội ấy. Nếu muội ấy đã có ý định này thì trước tiên nhất định phải suy tính kỹ lưỡng con đường sau này, nói không chừng đã có kế hoạch. Có sự giúp đỡ của nàng, muội ấy đúng là có thể nhanh chóng thành công hơn, nhưng đây chưa chắc đã là mong muốn của muội ấy.
“Đúng vậy. Tuy rằng em không thích muội ấy nhưng không thể không thừa nhận, muội ấy đúng là một cô nương có lòng tự trọng khá cao.” Cố Thanh Trúc ngẫm lại bản thân mình, năm đó cũng dựa vào sự hiếu thắng mới có thể chống đỡ ở Võ An Hầu phủ qua nhiều năm như vậy.
Chuyện năm đó nàng có thể làm được thì Cố Ngọc Dao chưa chắc đã kém hơn nàng bao nhiêu. Nếu chuyện gì mình cũng đảm đương, lo liệu hết, không để nàng ấy tự mình trải qua thì đây chưa hẳn đã là việc tốt.
“Em bây giờ cực kỳ may mắn, may mắn được gả đến Kỳ gia. Nếu bị gả tới Hạ gia, sợ rằng kết cục của em cũng không tốt hơn Ngọc Dao là bao.”
Kiếp trước cũng không có tin tức Cố Ngọc Dao và Hạ Bình Chu bỏ vợ hay ly hôn truyền ra ngoài nhưng đó là vì kiếp trước Cố Thanh Trúc không lén tráo bức hôn thư nên không kích thích lòng tham của Tần thị, làm bà ta nảy sinh ý định kỳ lạ muốn đòi của hồi môn của Hạ gia, thế nên giữa phu thê hai người họ cũng không có mâu thuẫn sâu sắc. Đến kiếp này, mâu thuẫn đã có, lòng người cũng dễ nhìn thấu hơn.
Kỳ Huyên nghe nàng nói vậy, liền bật cười, nói:
“Ta cũng thấy may mắn là nàng gả tới Kỳ gia.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy tình ý không cần nói thành lời, chỉ cần ôm lấy nhau. Hai người đều thuộc kiểu “chậm nóng”, mối tình này có thể hồi sinh lại một lần thật sự có thể xem như kỳ tích. Trong quá trình đó có bao nhiêu gian khổ, chỉ có hai người họ hiểu được.
Con người đúng là phải đập tan cuộc sống “thuận buồm xuôi gió” mới có thể tìm được người thực sự đồng hành với mình. Cố Ngọc Dao lúc này đang ở trạng thái sự tan vỡ của những điều tốt đẹp, còn sau này có thể đi được tới đâu còn phải xem bản lĩnh của nàng.
*****
Năm nay đối với Kỳ gia quả thực vô cùng tốt đẹp. Binh sĩ Mạc Bắc chiến thắng trở về, sau khi Kỳ Chính Dương trở về kinh thành, Trương Lê tạm giữ chức chủ soái thay cho ông, đánh một trận bốn phương êm đẹp. Trương Lê là người thật thà, cũng không có chút mong muốn kể công nào, trong tấu sớ dâng lên Thánh thượng nhiệt liệt thể hiện sự kính nể đối với Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên, đem toàn bộ quá trình của trận chiến này báo cáo với Hoàng thượng.
Long nhan vui vẻ, ngay trên triều không tiếc lời tán dương khen thưởng hành động của Kỳ Huyên, hơn nữa còn giao cho Kỳ Huyên vị trí thống lĩnh cấm quân kiêm thống lĩnh Ngũ thanh Binh mã Tư phó, cứ như thế, đem toàn bộ sự an nguy của cả kinh thành và hoàng gia giao vào tay Kỳ Huyên. Sự tin tưởng này không cần nói cũng biết sâu sắc đến mức độ nào.
Sau khi phong chức cho Kỳ Huyên, Hoàng thượng cũng không quên ban thưởng cho Kỳ Hoàng hậu và Thái tử. Kỳ Hoàng hậu khi được ban thưởng cũng không thấy xuất hiện, nguyên nhân là vì mấy ngày trước thái ý bắt mạch thấy Kỳ Hoàng hậu đã mang long thai, tinh thần hơi uể oải, Hoàng thượng xót xa Hoàng hậu nên không để nàng phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì, chỉ tĩnh tâm an dưỡng.
Trong bữa tiệc tối hôm đó, Kỳ Hoàng hậu mới xuất hiện, thân hình mượt mà hơn một chút, khí sắc cực kỳ tốt. Nàng gọi Cố Thanh Trúc tới ngồi bên cạnh mình, Cố Thanh Trúc kể với Hoàng hậu về chuyện ở Mạc Bắc, lặng lẽ bắt mạch cho nàng. Tim thai vững vàng, không có điều gì bất thường. Kỳ Hoàng hậu nắm tay Cố Thanh Trúc, nhẹ nhàng vỗ lên:
“Muội cẩn thận quá.”
Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười, đáp: “Cẩn thận một chút cũng không thừa.”
Kỳ Hoàng hậu xoa bụng mình, tuy vẫn còn rất phẳng nhưng nàng cũng đã cảm nhận được sự vui sướng và ấm áp khi được làm mẹ. Mấy năm qua bên cạnh nàng cũng chỉ có một mình Thái tử, không có người con nào khác, trong lòng dù sao vẫn cảm thấy không vững vàng, nếu không có Cố Thanh Trúc phát hiện ra sức khỏe của nàng có vấn đề thì chỉ e đến tận bây giờ Kỳ Hoàng hậu vẫn bị người ta dối gạt không hay biết gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cả đời này khó có thể có con được nữa.
Điều nhờ sự để tâm nho nhỏ của Cố Thanh Trúc mà Kỳ Hoàng hậu mới có được hạnh phúc như hiện giờ, từ tận đáy lòng nàng rất biết ơn Cố Thanh Trúc, bất kể phần thưởng gì cũng không đủ để biểu đạt sự cảm kích của nàng. Cố Thanh Trúc hiểu ý của Kỳ Hoàng hậu nên cũng không nhiều lời.
Có người đi tới kính rượu Đế Hậu, Cố Thanh Trúc liền quay về chỗ ngồi của mình. Kỳ Huyên và Kỳ Chính Dương đang đi mời rượu, Vân thị và Dư thị cũng đang trò chuyện với mấy vị phu nhân. Cố Thanh Trúc được thảnh thơi một lúc, nhìn trên bàn đầy những món ăn nguyên liệu quý hiếm, tay gắp đũa, nếm thử một chút.
Kỳ Huyên mong ngóng nàng, sau khi mời rượu liền vội vàng quay về, thấy Cố Thanh Trúc đang ăn khá ngon lành, đang định nói chuyện với nàng thì cả hai người đã bị Dư thị gọi tới. Cố Thanh Trúc không uống rượu, chỉ có Kỳ Huyên đứng ra chống đỡ. Kỳ Huyên che chở cho nàng mọi bề, khiến mọi người phải chê cười vài câu rồi mới rời đi.
Trong bữa tiệc này, Kỳ gia là nhân vật chính, Kỳ gia lúc này đã lấy trọn được lòng Hoàng đế.
Cố Thanh Trúc nhìn ngắm bức họa náo nhiệt này, lại nghĩ tới cảnh tượng thê lương của kiếp trước, cảm giác như cách xa “một trời một vực”.
Tối hôm đó, khi ngồi trong xe ngựa về phủ, Cố Thanh Trúc nói với Kỳ Huyên:
“Con người có đôi lúc không thể thấy rõ con đường phía trước. Nếu chàng có thể thông suốt sớm một chút thì kiếp trước Kỳ gia cũng không đến nỗi thua thảm hại như vậy.”
Kỳ Huyên không để tâm cũng không thương cảm, chỉ nói: “Ngã một lần khôn hơn một lần. Nếu như không có sự tích lũy từ kiếp trước thì ta sao có thể thông suốt ở kiếp này?”
Cố Thanh Trúc không nhịn được bật cười. Đúng là như vậy.
Bỗng nhiên, nàng hào hứng hỏi Kỳ Huyên: “Giờ là giờ nào rồi?”
“Chắc là giờ Tuất một khắc. Sao vậy?” Kỳ Huyên thấy Cố Thanh Trúc có vẻ uể oải, tuy nàng không uống rượu nhưng dáng vẻ lười nhác này lại rất giống như khi vừa uống rượu xong.
Cố Thanh Trúc vén màn xe, nhìn ra bên ngoài, nói: “Em muốn ăn đậu hũ thối bán trên cầu đá nhỏ, giờ chắc là vẫn còn nhỉ.”
Kỳ Huyên hơi bất ngờ. Trước giờ Cố Thanh Trúc vẫn luôn ăn rất ít nhưng hai ngày nay nàng lại ăn nhiều hơn rõ rệt. Kỳ Huyên gõ hai cái lên vách xe, dặn dò mấy câu, xe ngựa liền thay đổi phương hướng, đi về phía cầu đá nhỏ. Kỳ Huyên hỏi Cố Thanh Trúc:
“Sao đột nhiên lại muốn ăn cái kia?”
Cố Thanh Trúc thích sạch sẽ, đối với những thứ không sạch sẽ, nàng thậm chí còn không muốn chạm vào chứ đừng nói là ăn. Đậu hũ thối tuy rằng có hương vị đặc biệt nhưng chính vì hương vị đó mà Cố Thanh Trúc không thích, tối hôm nay nàng thật kỳ lạ. Hơn nữa, lúc nãy khi ở yến tiệc, Kỳ Huyên đã thấy Cố Thanh Trúc ăn không ít, thế mà vẫn còn chưa no.
Cố Thanh Trúc cũng hơi buồn bực, đáp: “Cũng không biết vì sao, em chỉ muốn ăn một miếng.”
Hơn nữa, nàng còn vô cùng vô cùng muốn ăn. Trong chuyện ăn uống, Cố Thanh Trúc là người rất biết tự tiết chế, khi ăn cơm chỉ ăn no bảy phần là đủ, thế nhưng hôm nay cũng không biết là do vui vẻ hay vì nguyên nhân nào khác mà nàng vẫn cảm thấy muốn ăn. Lúc ở trong cung dự yến tiệc, nàng đã ăn không ít nhưng sau khi ra khỏi cung, mũi ngửi thấy mùi hương trên đường phố, đột nhiên lại thèm ăn món đậu hũ thối trước giờ chưa từng chạm vào.
Xự ngựa dừng lại ở cầu đá nhỏ, dưới chân cầu có mấy bà cụ, hàng năm đều đứng ở đây bán đậu hũ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương. Cố Thanh Trúc hít vào hai hơi thật sâu, mùi hương mà trước nay nàng rất ghét giờ lại cảm thấy hình như nó cũng không đáng ghét đến thế, thậm chí nàng còn có thể ngửi thấy mùi đậu rất thơm. Kỳ Huyên lại gần mua cho nàng một phần, Cố Thanh Trúc vội vã không thể chờ nổi, lấy cái quen chọc một miếng đậu đưa vào trong miệng, sau đó thỏa mãn nheo mắt, reo lên:
“Ngon quá.”
Kỳ Huyên bán tín bán nghi, cũng chọc một miếng, cảm thấy hương vị cũng không có gì khác biệt, liền hỏi: “Ngon lắm à?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Trúc phồng lên, nàng ăn liên tiếp hai miếng, dáng vẻ ăn rất thèm thuồng. Kỳ Huyên thấy nàng như vậy, bỗng nhiên trong lòng hơi nghi hoặc, khi Cố Thanh Trúc ăn đến miếng thứ ba, chàng liền hỏi: “Thanh Trúc, liệu có phải nàng… có rồi không?”
Cố Thanh Trúc nghe được câu này thì sửng sốt. Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, Cố Thanh Trúc chớp chớp mắt nhìn Kỳ Huyên rồi cúi đầu nhìn đậu hũ thối trong tay, bỗng thấy có cảm giác kỳ lạ.