Editor: Hannah
Sau khi Cố Thanh Trúc mang thai, ngay ngày hôm sau, Kỳ Huyên đã đích thân vào cung mờ các vị mama tới phủ chăm sóc Cố Thanh Trúc, lo liệu mọi thứ trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của nàng. Từ trên xuống dưới Kỳ gia đều đối với nàng vô cùng cẩn thận, sau đó, ngay cả Cố Thanh Trúc cũng cảm thấy mình bị bao bọc quá kỹ lưỡng. Các vị mama làm việc đầy tinh thần trách nhiệm, ngày nào cũng tính toán lượng thức ăn đưa lên cho Cố Thanh Trúc, mà ngay cả thời gian sinh hoạt cũng rất nghiêm ngặt, có đôi lúc Cố Thanh Trúc muốn tới Nhân Ân Đường xem tình hình nhưng cũng bị các vị mama nghiêm khắc ngăn cấm, nói rằng trong y quán có quá nhiều người bệnh, không khí không trong lành, nói thế nào cũng không chịu để cho Cố Thanh Trúc đi. Cũng không biết các vị nương nương trong cung làm sao chịu đựng nổi, dù thế nào Cố Thanh Trúc cũng cảm thấy không quen.
May là Nhân Ân Đường còn có Vân Sinh và Lương Phủ, hiện giờ hai người đó đã có thể tự mình đảm nhiệm nhiều công việc, trở thành đại phu có tiếng gần xa, mà Nhân Ân Đường cũng nhờ có thanh danh của Cố Thanh Trúc cũng đã trở thành y quán số một trong kinh thành. Vân Sinh và Lương Phủ đã lựa chọn nhận mấy đồ đệ, những cửa hàng bên cạnh đã được Cố Thanh Trúc mua lại, mở rộng Nhân Ân Đường gấp ba lần trước đây.
Cố Thanh Trúc khó khăn lắm mới vượt qua giai đoạn ba tháng đầu thai kỳ, thuyết phục được bốn vị mama trong cung cho mình ra ngoài một chuyến, dẫn theo Hồng Cừ, Thúy Nga và một trong số các vị mama cùng đi. Bọn họ cùng ngồi trên xe ngựa ghế mềm đặc chế, đi ra đình cách thành ba dặm.
Đập vào mắt Cố Thanh Trúc là hình ảnh một đoàn xe ngựa đang xếp hàng dài trước cửa một tiệm cơm. Bước từ trên xe ngựa xuống, nàng đi về phía tiệm cơm. Cửa tiệm này không lớn lắm nhưng được dọn dẹp khá sạch sẽ, chỗ ngồi thoáng đãng, có nhiều xe ngựa lui tới, người dùng cơm cũng rất đông, có những người buôn bán nhỏ, có cả thương nhân giàu có, rất đông đúc.
Cố Thanh Trúc đội mũ có mạng che, phía sau có nha hoàn và người hầu đi theo, vừa nhìn đã biết là phu nhân nhà nào đó ra ngoài, thu hút không ít ánh nhìn. Cố Thanh Trúc quan sát tiệm cơm một vòng, sau đó cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng một người phụ nữ đang rót rượu trong một góc của tiệm cơm.
Người phụ nữ kia mặc áo vải thô, trên người còn khoác thêm tạp dề, mái tóc đen dày được búi gọn dưới khăn trùm đầu, trên mặt không trang điểm, nét mặt ung dung, khi có khách tới trả tiền còn tươi cười chào hỏi, động tác lấy tiền lẻ trả lại rất nhanh nhẹn, khi nói chuyện cùng khách khứa càng nhiệt tình niềm nở, nếu gặp khách quen còn chủ động tiễn họ ra về.
Cố Ngọc Dao vừa tiễn một vị khách quen thường xuyên tới ăn ra khỏi cửa đã thấy trong viện đang có người đứng chờ. Cố Thanh Trúc gật đầu chào hỏi với nàng ta, Cố Ngọc Dao ban đầu sửng sốt sau đó cũng nhoẻn miệng cười, lại gần nói với Cố Thanh Trúc:
“Tỷ tỷ sao lại tới đây?”
Cố Thanh Trúc vén một góc mạng che trên mũ, nói: “Tới uống một ngụm trà, có không?”
Cố Ngọc Dao thoải mái bật cười, đáp: “Nghe tỷ nói kia, mời chứ mời chứ. Để muội dẫn tỷ tới hậu viện.”
Căn nhà này đằng trước là tiệm cơm còn mặt sau là nơi Cố Ngọc Dao ở.
Sau khi vào tới hậu viện, Cố Thanh Trúc cởi mũ che mặt xuống, khung cảnh của tiểu viện lập tức đập vào mắt nàng. “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng toàn vẹn”*, cách bài trí khá lịch sự tao nhã, đồ dùng cùng đồ trang trí không toát lên sự cao quý như khi còn ở Bá phủ nhưng có thể nhìn ra được người sống ở đây rất chăm chút cho nơi này.
* Chú thích: Ý nói căn nhà của Cố Ngọc Dao tuy đơn giản nhưng những thứ cần có vẫn đầy đủ.
Một bé con từ trong phòng bước ra ngoài, trên người mặc áo khoác màu đỏ rực, tóc còn chưa dài lắm nên không thể thắt thành bím tóc nhỏ, đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trĩnh, cực kỳ đáng yêu.
Bé con nghe tiếng cửa viện mở ra liền chạy tới, đi theo sau là một mama bảo mẫu, bà cứ luôn miệng nhắc nhở: “Đi chậm một chút, chậm một chút. Cẩn thận kẻo ngã.”
Cố Ngọc Dao tiến ra đón, bế bé con lên, bé con nói còn chưa sõi nên chỉ bập bẹ mấy tiếng ê ê a a “mạ, mạ”. Cố Ngọc Dao một tay ôm con bé, một tay gõ gõ lên mũi nó, thấy Cố Thanh Trúc có vẻ rất hứng thú, nàng ta liền ôm con bé đến trước mặt Cố Thanh Trúc, nói với nhóc con tròn vo mũm mĩm kia:
“Gọi dì nào.”
Hai mắt bé con to tròn đen láy, nhìn Cố Thanh Trúc chằm chằm một hồi lâu, cái miệng nhỏ mới khẽ bập bẹ một chữ “dì”, khiến cho cả Cố Thanh Trúc và Cố Ngọc Dao cùng bật cười.
Cố Thanh Trúc đang mang thai nên không tiện bế con bé, chỉ đưa tay trêu chọc nó. Cố Ngọc Dao bế bé con, mời Cố Thanh Trúc đến ngồi ở một góc của tiểu viện có kê bàn ghế, để bé con ngồi trên đùi mình. Cố Ngọc Dao cầm ấm trà và chén trà trên bàn, rót một ly nước cho Cố Thanh Trúc.
“Tỷ tỷ hôm nay sao lại rảnh rang tới đây?”
Cố Ngọc Dao vẫn vừa trò chuyện vừa tươi cười, khác hẳn dáng vẻ ủ rũ, âu sầu trước đây. Giờ nàng rạng rỡ tựa như ánh mặt trời, càng có thêm phần hiền lành khiến người khác cảm thấy thân thiện, dễ gần.
Cố Thanh Trúc vừa uống một ngụm nước vừa cười nói:
“Hôm nay cũng không có việc gì, nghe nói muội đã mở một tiệm cơm nên muốn tới đây xem thử. Làm việc có vất vả không?”
Cố Ngọc Dao ôm con gái, dáng vẻ của một người phụ nữ có đầy đủ mọi thứ, nhanh nhẹn đáp: “Làm ăn buôn bán sao có thể không vất vả, nhưng mà dù vất vả thế nào cũng đáng. Vận may của muội cũng không tệ, lúc ban đầu muội mới mở tiệm cơm này cũng không đông khách được như bây giờ. Muội vừa cõng bé con vừa tự tay làm mọi thứ, cũng may kỹ năng rèn luyện mãi cũng khá lên, gặp được không ít khách quen, giờ thậm chí còn có người từ trong thành ra tận ngoài này để tới ăn cơm nữa.”
Cố Thanh Trúc thấy Cố Ngọc Dao thỏa mãn như vậy, trong lòng vô vùng vui mừng, nói những lời từ tận đáy lòng: “Ngọc Dao, muội thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhìn muội lúc này cực kỳ tốt.”
Cố Ngọc Dao cười hì hì, kìm lại đôi tay nghịch ngợm của con gái, nói: “Thực ra những lời này không nên để tự muội nói, thế nhưng muội thật lòng cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn trước đây rất nhiều. Trước đây muội vẫn luôn ghen tị với người khác, cảm thấy ông trời đối với muội không công bằng, cái gì tốt cũng đều chỉ ban phát cho người khác còn muội cái gì cũng không có, vận may chẳng ra sao, ngày nào cũng phải sống trong áp lực và nhàm chán. Người khác thấy muội như vậy khó chịu thì thôi, tự bản thân muội cũng không chịu nổi, lúc nào cũng nóng giận, làm gì cũng không thành công. Giờ muội phải tự lo cho bản thân, còn có thể nuôi sống bé con và cả người làm, muội cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như trước đây muội sống thật uổng phí.”
Cố Thanh Trúc nghe nàng ta nói như vậy cũng nờ nụ cười. Hồng Cừ đem đệm mềm do mama trong cung yêu cầu đưa tới chỗ Cố Thanh Trúc, lót dưới ghế của nàng rồi đỡ nàng ngồi xuống. Cố Thanh Trúc cảm thấy có phần bất lực, Hồng Cừ sau khi lót đệm xuống ghế cho Cố Thanh Trúc xong liền thỉnh an Cố Ngọc Dao: “Tam tiểu thư, tiểu thư bé.”
Hồng Cừ thỉnh an Cố Ngọc Dao, còn không quên thăm hỏi bé con. Cố Ngọc Dao cười nói với nàng ta: “Đã lâu không thấy ngươi, gần đây vẫn ổn chứ?”
Hồng Cừ gật đầu lia lịa, đáp: “Ổn, nô tỳ mọi thứ đều ổn. Tiểu thư bé à, nô tỳ bế người đi chơi nhé? Nô tỳ lấy kẹo cho người ăn, có được không?”
Bé con ngồi trong lòng Cố Ngọc Dao không ngoan ngoãn, cứ nhích tới nhích lui làm nàng không tiện nói chuyện. Hồng Cừ mới nói như vậy, Cố Ngọc Dao liền đặt con bé xuống đất, bé con chạy lon ton về phía vườn.
Cố Nggọc Dao thấy Cố Thanh Trúc cứ nhìn bé con chằm chằm, liền hỏi: “Tỷ tỷ được mấy tháng rồi?”
Cố Thanh Trúc cúi đầu nhìn bụng mình đã hơi phồng lên, đáp: “Hơn bốn tháng rồi. Vốn định đến thăm muội từ sớm nhưng ba tháng đầu ta không cách nào ra ngoài được.”
Cố Ngọc Dao hiểu, gật đầu rồi nói: “Muội biết, Hầu phủ nhiều quy tắc. Chỗ này của muội gần đây mới ra dáng tiệm cơm, nếu tỷ tỷ tới sớm thì viện này còn chưa sửa sang xong đâu.”
“Muội và Thiến Nhi sống ở đây thế nào? Có cần trợ giúp gì không?”
Cố Thanh Trúc thấy Cố Ngọc Dao nói rất nhẹ nhàng nhưng thực tế chắc chắn không dễ dàng và nhẹ nhàng như nàng ta nói. Một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ ra ngoài thành mở tiệm cơm, sao có thể dễ dàng được chứ.
“Bọn muội cũng khá, tỷ đừng lo lắng. Khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, muội bật mí cho tỷ biết, đừng thấy tiệm cơm này của muội không lớn mà nhầm, tiền kiếm ra rất khá, chỉ riêng tháng trước muội đã kiếm được hơn nghìn lượng. Qua một thời gian nữa là muội có thể mở một tiệm cơm trong kinh thành rồi. Trước đây muội cũng không biết hóa ra mình lại có năng khiếu trong việc việc buôn bán như vậy, nếu không có biến cố lần này thì năng lực của muội còn không được bộc lộ ra.”
Cố Ngọc Dao nói vậy làm Cố Thanh Trúc mỉm cười, nàng nói: “Ta chỉ hỏi vậy thôi, muội không cần trợ giúp là tốt nhất. Trong thành ta có rất nhiều cửa tiệm, khi nào muội muốn mở tiệm cơm trong thành thì cứ nói với ta, ta sẽ bảo người trong các tiệm chú ý tìm địa điểm giúp muội.”
“Thế cũng tốt. Việc buôn bán muội không sợ, chỉ sợ không tìm được địa điểm tốt, đến lúc đó còn phải nhờ tỷ tỷ tìm giúp muội một chưởng quầy biết việc, thế mới được.” Cố Ngọc Dao chấp nhận lời đề nghị của Cố Thanh Trúc, thậm chí còn trao đổi thông tin họ tên và địa chỉ của chưởng quầy trong thành có kinh nghiệm, xem ra nàng ta thực sự có ý định quay về kinh thành.
Có điều đúng là nàng ta cũng nên quay về kinh thành, một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ sống ngoài thành, dù thế nào cũng không đảm bảo an toàn, đang lúc thái bình còn tốt, nếu tình hình bất ổn thì mọi thứ sẽ khó khăn. Vậy nên Cố Thanh Trúc ủng hộ Cố Ngọc Dao quay về kinh thành, chỉ là có một số việc vẫn nên nhắc nhở nàng ta.
“Chuyện quay về kinh thành muội nghĩ kỹ rồi chứ, trong thành có nhiều người quen biết muội.”
Chỉ cần một câu này, Cố Thanh Trúc không cần nhiều lời thêm. Cố Ngọc Dao thông minh, chỉ nghe vậy đã hiểu, cười đáp:
“Nhiều người quen càng tốt chứ sao. Nếu bọn họ coi muội là bạn bè thì muội sẽ mời bọn họ dùng cơm, nếu bọn họ đã không coi muội là bạn bè thì muội còn quan tâm bọn họ nghĩ về muội như thế nào làm gì? Hạ gia đúng là có quyền có thế nhưng kinh thành cũng không phải nhà của họ, dựa vào đâu mà bọn họ sống ở đó được còn muội thì không? Muội cũng không làm gì khuất tất, đàng hoàng ngay thẳng, muội nuôi sống bản thân và bé con dựa vào chính sức lực và đôi bàn tay mình, ai còn có thể nói gì muội được chứ?”
Nói đến đây, Cố Thanh Trúc mới thực sự yên tâm. Nàng vốn còn lo lắng Cố Ngọc Dao chưa hoàn toàn vượt qua nỗi đau thương do Hạ gia gây ra nhưng bây giờ xem ra, là Cố Thanh Trúc đã nghĩ nhiều quá rồi.
“Muội có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi. Yên tâm đi, chỉ cần muội không tự làm khó bản thân mình thì ta bảo đảm trong kinh thành không ai có thể gây khó dễ cho muội.”
Cố Thanh Trúc cam đoan với Cố Ngọc Dao, lúc trước Cố Ngọc Dao không nhận sự trợ giúp của Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc cũng không áp đặt là bởi nàng sợ Cố Ngọc Dao chưa gượng dậy nổi, còn bây giờ Cố Ngọc Dao đã tự bước ra khỏi vùng sương mù bằng nỗ lực của mình, chào đón cuộc sống mới, Cố Thanh Trúc có giúp nàng ta thêm một chút cũng không ảnh hưởng nhiều. Không nói đến việc có thể hỗ trợ về tiền tài được bao nhiêu nhưng ít ra Cố Thanh Trúc nhất định sẽ bảo đảm hai mẹ con Cố Ngọc Dao có thể ở lại kinh thành an toàn, bình yên.
Cố Ngọc Dao cảm tạ Cố Thanh Trúc. Đến buổi trưa, Cố Thanh Trúc còn ở lại tiệm cơm của Cố Ngọc Dao ăn một bữa cơm đơn giản. Hương vị quả đúng là rất ngon như Cố Ngọc Dao đã nói. Tay nghề của Cố Ngọc Dao được rèn luyện từ khi nàng còn chưa gả chồng, khi đó nàng bị mẫu thân là Tần thị ép học, thi thoảng sẽ làm đồ ăn cho Cố Tri Viễn, bồi đắp cho tình cảm cha con ngoài ra bình thường nàng cũng không động tay. Thế nhưng Cố Ngọc Dao đúng là có thiên phú, sau một hồi nghiên cứu, nàng lại thấy mình có khả năng mở được một tiệm cơm.
Ban đầu Cố Ngọc Dao tự mình xuống bếp, tự mình đưa đồ ăn lên cho khách, cực kỳ vất vả, nhưng bây giờ đã kiếm được tiền lời, nàng có thể thuê người trợ giúp làm việc vặt còn nàng chỉ cần tự tay làm những món cầu kỳ, chưa dám nói mỗi ngày đều kiếm lời nhưng ít nhất cũng có đồng ra đồng vào.
Ăn xong bữa cơm, Cố Ngọc Dao tiễn Cố Thanh Trúc ra xe ngựa. Hai chị em cầm tay nhau lại nói thêm vài câu rồi Cố Thanh Trúc mới leo lên xe ngựa. Vén rèm nhìn ra bên ngoài, nàng liền thấy Cố Ngọc Dao đang đứng trước tiệm cơm vẫy tay với mình, đúng lúc có khách tới tiệm, Cố Ngọc Dao mới xoay người đón khách vào bên trong.