Editor: Hannah
Cố Thanh Trúc không ngờ sinh con sẽ đau đớn đến như vậy, cảm giác như gân đứt xương rạn, kêu khản cả giọng. Cơ thể nàng như bị ai đó xé toạc ra, mama liên tục ngồi bên cạnh ra hiệu cho nàng hít sâu, thở đều, dùng sức rặn. Cố Thanh Trúc dốc hết sức phối hợp cho đến khi nàng kiệt sức, thần trí dần rơi vào hôn mê, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng mama bên cạnh nói: “Có dấu hiệu rong huyết, mau sắc thuốc.”
Rong huyết. Hai chữ này đáng sợ đến mức nào.
Cố Thanh Trúc như quay ngược về kiếp trước, hình ảnh từng chậu từng chậu máu loãng hiện ra trước mắt nàng. Đó là đứa con của nàng, chẳng lẽ nàng thực sự không có duyên với đứa bé này, dù đã qua một kiếp nhưng vẫn không thể sinh nó ra đời hay sao?
Ý nghĩ này như một chất độc lan khắp trên người Cố Thanh Trúc, cơ thể vẫn luôn căng cứng đột nhiên buông lỏng, mềm nhũn. Trong lúc đầu óc mơ màng, nàng thấy mình đi tới một nơi rất tăm tối, bốn phía chỉ có một nơi có nguồn sáng rọi vào. Cố Thanh Trúc đi về phía ánh sáng đó, liền thấy một đứa bé đang đứng trước nguồn sáng vẫy tay với nàng. Cố Thanh Trúc từ từ lại gần, nàng không nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé kia nhưng nàng biết, đây chính là con của nàng, là đứa con nàng đã từng mất đi.
Cố Thanh Trúc thong thả khom người ngồi xuống, giang hai tay ôm lấy đứa bé vào lòng, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, đứa bé đã tan biến trong vòng tay nàng. Cố Thanh Trúc vội vàng đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh đã không còn tăm tối nữa. Bên tai nàng dường như còn văng vẳng âm thanh từ đâu vọng lại:
“Đầu ra rồi, ra rồi.”
Cố Thanh Trúc một lần nữa lấy lại được ý thức, nàng cảm thấy cơ thể dường như không còn là của mình nữa. Nàng hét lên một tiếng cuối cùng trước khi lịm đi vì kiệt sức. Trước khi ngất xủy, nàng nghe tiếng mama bên cạnh mình vui vẻ reo lên:
“Là một vị tiểu thế tử, là một vị tiểu thế tử. Chúc mừng thế tử phu nhân, chúc mừng Hầu phu nhân…”
*****
Khi Cố Thanh Trúc mở mắt tỉnh dậy thì đèn đuốc đã được thắp lên rực rõ. Nàng chuyển dạ vào lúc nửa đêm, đứa bé được sinh ra vào bình minh, nàng đã hôn mê suốt mấy canh giờ.
Vừa mở mắt Cố Thanh Trúc đã nhìn thấy Kỳ Huyên, chàng áp lại gần, hỏi nàng: “Nàng thấy sao rồi?”
Cố Thanh Trúc ngủ được một giấc, tinh thần đã hồi phục nhiều, gật đầu đáp: “Khá hơn nhiều rồi. Bé con đâu?”
Kỳ Huyên nhẹ nhàng xoa trán Cố Thanh Trúc rồi đứng dậy, bế đứa bé lại gần, đặt bên cạnh Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn đứa bé. Bé con nhỏ xíu, da đỏ ửng như một con khỉ nhỏ, yên tĩnh nằm im trong tã lót, nhìn có vẻ đã được bú sữa no say, giờ đã ngủ rồi. Bàn tay nhỏ nhăn nheo, ngay cả trong lúc ngủ vẫn khẽ động đậy, quơ quơ.
Cố Thanh Trúc nằm nghiêng nhìn bé con, nói ra một câu từ đáy lòng: “Không xinh lắm nhỉ.”
Kỳ Huyên cũng bò lên giường nằm. Trong lúc Cố Thanh Trúc hôn mê, chàng đã bế nàng về căn phòng này, chiếc giường rất lớn, đủ cho một nhà ba người cùng nằm.
“Ta thấy khá xinh xắn mà, nhìn cái mũi nhỏ này, lông mày xinh xắn này, miệng nhỏ này, rất giống nàng.”
Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười nói: “Giống chàng.”
Kỳ Huyên cười ngu ngơ, đáp: “Giống cả hai.”
Kỳ Huyên áp lại gần thơm lên má con trai, sau đó nắm lấy tay Cố Thanh Trúc. Hai người cùng nằm nghiêng trên giường, bé con nằm giữa hai người họ, bốn mắt nhìn nhau. Kỳ Huyên giúp Cố Thanh Trúc vén tóc mái ra sau vành tay, ngón tay khẽ khàng vuốt ve má nàng, dịu dàng nói:
“Vất vả cho phu nhân rồi.”
Cố Thanh Trúc nhìn chàng, nhớ lại cảm giác khi sinh đứa bé, bất ngờ gật đầu, nói: “Đúng là rất vất vả.”
Cúi đầu nhìn con trai, Cố Thanh Trúc thở dài: “ Nhưng mà, tất cả đều đáng giá. Đây chính là con của chúng ta. Là đứa con kia của chúng ta.”
Kỳ Huyên đương nhiên hiểu ý của Cố Thanh Trúc, chàng đồng ý, nói: “Ta cũng cảm thấy là như vậy. Mấy đêm trước ngày nàng sinh, đêm nào ta cũng nằm mơ thấy nó, thấy cả người nó đều là máu nhưng lại rất vui vẻ đứng trước mặt ta. Con của chúng ta… đã quay lại rồi.”
Một câu nói “đã quay lại” của Kỳ Huyên khiến Cố Thanh Trúc không kìm nén được mà đẫm nước mắt. Đứa bé trốn đi lâu như vậy, nhờ có ông trời rủ lòng thương mà cuối cùng cũng đưa nó quay trở lại.
Kỳ Huyên đưa tay lau nước mắt cho Cố Thanh Trúc, hiền hòa nói: “Đừng khóc, đây là chuyện vui mà. Khóc sẽ không tốt cho mắt nàng, lát nữa mama vào đây còn tưởng là ta bắt nạt nàng đó.”
Cố Thanh Trúc thẹn thùng sụt sịt: “Đúng là chuyện vui, em không khóc nữa.”
Nàng đưa tay, nắm lấy tay Kỳ Huyên, nhẹ nhàng đặt bên trên tã lót. Một nhà ba người bình yên nằm trên giường. Mọi khổ cực trải qua để chào đón một kết thúc đẹp nhất.
*****
Một năm sáu tháng sau.
Tiệm cơm thứ ba của Cố Ngọc Dao ở kinh thành khai trương. Trong tiếng pháo nổ giòn giã, Cố Thanh Trúc bế một đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm, được chưởng quầy đích thân nghênh dón dẫn lên nhã gian ở lầu ba.
Cố Ngọc Dao đang ngồi trong một gian riêng ở lầu ba, chuyên để tiếp đón người nhà mình. Cố Thanh Trúc vừa mới lên lầu đã thấy một bóng dáng nhỏ xinh, hoạt bát lon ton chạy ra, vừa chạy vừa gọi: “Dì, An đệ.”
Thiến Nhi bốn tuổi đã có thể nói năng khá lưu loát, Cố Thanh Trúc thường hay gặp con bé, đương nhiên con bé quen mặt.
Sau khi vào trong nhã gian, Kỳ An lập tức trượt xuống khỏi người Cố Thanh Trúc, thân mình tròn vo đi theo sau Thiến Nhi, miệng ê ê a a gọi “tỷ tỷ”. Thiến Nhi dẫn theo Kỳ An còn bé xíu vào trong phòng chơi đùa trong khi Cố Thanh Trúc và Cố Ngọc Dao ngồi bên cạnh uống trà.
“Thật không ngờ, muội lắc mình một cái đã biến thành một bà chủ giàu có rồi, khai trương hết cửa tiệm này tới cửa tiệm khác như măng mọc mùa xuân.”
Cố Thanh Trúc nhìn từ lầu ba xuống dưới, tiệm cơm này cũng nằm trên phố Chu Tước, cách Nhân Ân Đường không xa lắm, đứng trên lầu này còn có thể nhìn thấy biển hiệu của Nhân Ân Đường, khách khứa ra ra vào vào như mây, tuyệt đối không nói quá.
Cố Ngọc Dao trang điểm kiểu phụ nữ đã gả chồng, cuối cùng cũng không còn mặc đồ vải thô như trước nữa nhưng cũng không quá cầu kỳ hoa lệ, chỉ giống như phu nhân của một gia đình bình thường, rất bình dị. Nàng rót một tách trà cho Cố Thanh Trúc.
“Nào có khoa trương như tỷ nói, chỉ có ba tiệm thôi mà.”
Cố Thanh Trúc nhận lấy tách trà, nhìn dáng vẻ Cố Ngọc Dao càng ngày càng tự tin, từ đáy lòng thấy vui thay cho nàng ta.
Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài có nha hoàn tới báo tin, nói là kiệu của lão phu nhân Trần thị đã tới bên ngoài. Cố Thanh Trúc và Cố Ngọc Dao đều rất bất ngờ, tuy rằng tin Cố Ngọc Dao hôm nay khai trương tiệm mới đã được báo cho lão phu nhân nhưng bọn họ không hề nghĩ lão phu nhân sẽ muốn tới đây.
Nha hoàn dưới lầu đỡ lão phu nhân Trần thị đi lên lầu ba. Trần thị nhìn tửu lâu sang trọng này, miệng cười toe toét.
Vào trong gian, Cố Thanh Trúc và Cố Ngọc Dao dẫn theo con mình hành lễ với lão phu nhân Trần thị. Cố Thanh Trúc tiến lên hỏi bà: “Lão phu nhân sao tới mà không báo cho bọn con trước?”
Trần thị tủm tỉm cười, đáp: “Học ca nhi thi đỗ cử nhân, ta muốn lên chùa thắp hương cầu phúc cho nó, ra ngoài từ sáng sớm tới trưa thì về, nhớ ra hôm nay tiệm cơm của Ngọc Dao khai trương nên tới ngồi một lúc. Nhìn qua thấy không tệ đâu.”
Nhắc tới Cố Thanh Học, Cố Thanh Trúc cũng rất hài lòng. Thằng bé này đúng là có chí tiến thủ, từ đồng sinh thi đỗ lên tú tài, giờ lại đỗ cử nhân, thật không ngờ thằng bé này lại có thiên phú học hành như vậy.
“Đâu chỉ là không tệ, phải là rất tốt mới đúng. Tiền con kiếm được trong hai năm qua đều chi hết vào tiệm cơm này rồi, tổ mẫu phải khích lệ con đấy.” Cố Ngọc Dao nói với vẻ hờn dỗi.
Từ sau khi dựa vào thực lực của mình mà đi lên, tính cách Cố Ngọc Dao cũng trở nên phóng khoáng hơn, vứt bỏ hết những thành kiến vốn có với Trần thị, thật lòng yêu quý bà.
Trần thị hùa theo, cười cười: “Được được được, là ta nói sai rồi, là rất tốt, rất tốt. Ngọc Dao nha đầu rất giỏi nha.”
Bà vừa dứt lời, trong nhã gian đã tràn ngập tiếng cười.
Cố Thanh Trúc ngẫm lại chuyện năm đó khi mình chưa thành hôn đã muốn mở y quán, nếu đổi lại là lão phu nhân nhà khác đương nhiên sẽ không cho phép khuê nữ nhà mình còn chưa gả chồng mà đã lộ mặt ra ngoài làm việc, thế nhưng Trần thị lại cho phép. Chính nhờ vào sự tân tiến và phóng khoáng của Trần thị mà hai tỷ muội các nàng mới có được ngày hôm nay.
“Haiz, ngẫm lại năm đó, ta lo lắng ngày đêm không yên giấc được, vẫn luôn cảm thấy con bé Ngọc Dao sau này không biết phải làm sao bây giờ. Hạ gia bạc tình bạc nghĩa như vậy, may là ông trời có mắt, khiến cho bọn họ ‘gieo nhân nào gặt quả nấy’, cuối cùng cũng gặp báo ứng.”
Năm đó chuyện Hạ gia ruồng bỏ Cố Ngọc Dao từng gây một trận ồn ào huyên náo. Từ trong miệng bọn họ, Cố Ngọc Dao tự dưng trở thành một đứa con gái không giữ đạo hạnh, Hạ gia bọn họ một mặt lôi chuyện Cố Ngọc Dao trước khi thành hôn đã không còn “trong sạch” ra nói, một mặt kích động mấy kẻ không tử tế trong kinh thành, ngầm ra tay khiến Cố Ngọc Dao bị mắng như tát nước vào mặt, tuy rằng có Võ An Hầu phủ âm thầm hỗ trợ nhưng miệng lưỡi thế gian không phải là thứ có thể dùng quyền thế để trấn áp.
Những ngôn từ ô uế đó ít nhiều cũng đến tai lão phu nhân Trần thị cũng, có thể tưởng tượng được khi ấy trong lòng bà khó chịu đến nhường nào.
Thế nhưng hiện giờ Hạ gia đã bị tước đi tước vị, chỉ trong một đêm từ Hầu phủ biến thành thường dân, còn Cố Ngọc Dao mấy năm qua vùi đầu chăm chỉ làm việc, cuối cùng cũng đạt được chút thành tựu. Đứa bé bị Hạ gia ruồng bỏ năm đó bây giờ cũng càng ngày càng lớn, bất kể ai nhìn thấy cũng nói con bé giống hệt người của Hạ gia, thế nên những lời bôi nhọ của Hạ gia năm đó rằng Cố Ngọc Dao trước khi thành hôn đã không còn “trong sạch” cũng tự động tan biến. Ai cũng hiểu rằng đơn giản chính là Hạ Bình Chu vô tình vô nghĩa vứt bỏ vợ con.
Cố Ngọc Dao khẽ nói: “Lần trước muội ra ngoài thành đã gặp Hạ Bình Chu.”
Cố Ngọc Dao chưa từng nói về chuyện này trước đây, Cố Thanh Trúc và Trần thị nhìn nhau rồi Cố Thanh Trúc hỏi: “Hắn có gây khó dễ cho muội không?”
Cố Ngọc Dao lắc đầu, đáp: “Không, giờ hắn đã không còn ra hình người nữa, sao còn có thể gây khó dễ cho muội. Thực ra hắn đã nhiễm ngũ thạch tán từ lâu. Thứ như ngũ thạch tán, một khi dính vào là cầm chắc cái chết, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nếu Hạ gia vẫn còn cường thịnh như trước đây thì hắn cũng không thê thảm đến nông nỗi này, giờ cả người hắn toàn vết thâm tím, sắc mặt xanh xao vàng vọt, ung nhọt chi chút, muội gần như không nhận ra hắn nữa.”
Trần thị và Cố Thanh Trúc cũng từng nghe người khác nhắc đến chuyện này. Cuộc sống của Hạ gia đúng là không dễ dàng gì, vốn là danh gia vọng tộc, một khi đã bị biếm thành thường dân thì thậm chí còn chẳng bằng người bình thường. Nói sao nhỉ, người bình thường biết cách sống một đời thanh bần và vui vẻ, ngược lại đối với một gia đình vốn cao quý như trên mây giờ ngã xuống bùn đen thì chỉ riêng sự chênh lệch đó thôi đã khiến họ không cách nào thích ứng nổi. Huống chi khi bọn họ còn là người của Hầu phủ thì đã đắc tội với toàn bộ những thế gia danh môn xung quanh. Trấn Quốc công phủ, Hộ Quốc công phủ, Võ An Hầu phủ, đây đều là những thế gia được lòng Hoàng đế, một khi họ đã bắt tay chống lại Hạ gia thì trong kinh thành nào có thế gia quý tộc nào dám trợ giúp cho Hạ gia nữa đây?
Đức phi bị đày vào lãnh cung, vì Hoàng thượng muốn cầu phúc cho hoàng tử trong bụng Hoàng hậu nương nương nên mới không sát sinh. Tội mà Đức phi phạm phải chính là mưu hại Hoàng hậu, mấy đời con cháu sau này cảu Hạ gia đều khó có thể khôi phục vinh quang gia tộc. Người trong kinh thành này nào có ai không lõi đời, bọn họ không “thừa nước đục thả câu” cũng đã coi như phúc hậu lắm rồi.
“Hắn nhìn thấy Thiến Nhi, còn muốn nói chuyện với con bé nhưng Thiến Nhi không biết hắn, vội vàng chạy trốn. Cuối cùng hai người đoán xem, hắn thế mà còn không biết xấu hổ duỗi tay xin tiền của con, con cũng không khách khí với hắn, sai tiểu nhị đánh đuổi hắn đi. Cũng không phải vì con tiếc tiền không cho hắn, chỉ là loại người này không thể thương xót được.”
Cố Ngọc Dao trong lòng đầy căm phẫn, Cố Thanh Trúc cũng thấy nàng nói rất có lý, lập tức đồng tình: “Ta cũng cảm thấy muội không nên để tâm tới hắn.”
Trần thị càng tức giận hơn, nói: “Đương nhiên không thể giúp. Loại người này một khi con giúp hắn một lần thì hắn sẽ bám lấy con, sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thứ tư. Ngũ thạch tán là thứ gì chứ, một khi đã dính vào thì đời này coi như bỏ, thế mà còn dám tới gây họa cho các con. Lần sau nếu gặp thì phải tránh xa hắn ra, sai người đánh đuổi hắn đi, tuyệt đối đừng để hắn tới gần các con.”
Cố Ngọc Dao gật đầu cười cười, đồng ý với Trần thị. Trần thị lúc này mới bình tĩnh lại, thở dài:
“Haiz, để ta nói về Hạ gia này, đúng là ông trời có mắt trừng trị bọn chúng. Đã bị biếm thành thường dân rồi mà còn cứ nằng nặc đòi phải ở nhà rộng, trong nhà đã nghèo tới mức không dốc ra nổi một xu mà còn bắt người bên ngoài phải nhất nhất xưng hô ‘lão gia, thiếu gia’, thật đúng là không có liêm sỉ. Cứ thành thật, ngay thẳng mà sống thì đã chẳng ai phê phán gì bọn chúng, thế nhưng tự bản thân mình không nỗ lực lại chỉ biết ra ngoài chửi bới, kêu gào, nói cái gì mà lòng người hiểm ác, cứ như thể bọn chúng chẳng hề phạm chút lỗi lầm nào nhưng lại rơi vào kết cục ngày hôm nay.”
Cố Thanh Trúc rất đồng ý với những điều Trần thị nói, con người rơi xuống “vực thẳm” cũng không sao, quan trọng là có thể từ đó đứng lên.
Cảnh ngộ của Hạ gia lúc này Kỳ gia cũng từng trải qua. Khi đó nếu Kỳ Huyên cũng sa sút ý chí như vậy thì kết cục cuối cùng của Kỳ gia sợ rằng còn không bằng Hạ gia của hiện tại. Dù sao năm đó ngay sau khi Kỳ gia bị khám nhà thì đã bị đuổi ra khỏi kinh thành, đày đến biên quan, nếu không nhờ Kỳ Huyên vực dậy thì bọn họ đều đã bỏ mạng ở biên quan mà chẳng ai hay, càng đừng nói đến việc gây dựng lại Kỳ gia.
Điều thất bại nhất của Hạ gia chính là bọn họ không muốn nhìn nhận sự thật, vẫn còn đắm chìm trong quá khứ xa vời, ngày ngày lôi công trạng của tổ tiên ra kể lể, trong lòng vẫn ôm ảo tưởng rằng chỉ cần một ngày nào đó Hoàng thượng suy nghĩ lại kỹ càng thì Hạ gia sẽ có cơ hội phục hồi, một lần nữa được phong hầu phong tướng. Vậy nên, tất cả những sự chèn ép của người khác đối với bọn họ lúc này đối với bọn họ mà nói chỉ là nhất thời mà thôi. Cứ mãi chìm đắm trong sự mơ mộng vô căn cứ, không thực tế như vậy thì ngay cả chút thiện cảm cuối cùng mà người khác dành cho họ cũng hao mòn, sau đó chỉ biết cả ngày oán trời trách đất, than vãn cuộc đời bất công. Nếu bọn họ gây ra rắc rối lớn một chút thì khó có thể bảo đảm Hoàng thượng sẽ không tức giận, một khi đã ra lệnh trục xuất bọn họ ra khỏi kinh thành thì không biết liệu Hạ gia còn có bản lĩnh trở về kinh thành như Kỳ Huyên hay không.
Trần thị và Cố Thanh Trúc ở lại tửu lâu của Cố Ngọc Dao ăn bữa cơm, ngồi chơi cả ngày, tới tận lúc chạng vạng mới về phủ.
An ca nhi khóc lóc nhõng nhẽo muốn ở lại chơi cùng tỷ tỷ nhưng bị Cố Thanh Trúc mạnh mẽ bế lên xe ngựa, vẻ mặt vô cùng đáng thương tì bên cửa sổ xe, vẫy tay chào Thiến Nhi xinh xắn đang đứng trước tiệm cơm. Đến tận khi Thiến Nhi hứa mấy ngày nữa sẽ tới Hầu phủ tìm hắn chơi, An ca nhi mới tủi thân buông tay.
Xe ngựa từ từ lăn bánh đi về phía Hầu phủ. Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều bao phủ, trên con phố Chu Tước tiếng người cười nói ồn ào, dòng người đi tới đi lui, chen chúc xô đẩy nhau, giống như khung cảnh yên bình trong một bức họa.
Cố Thanh Trúc ôm An ca nhi ngồi bên cửa sổ, ánh nắng hoàng hôn rọi vào người hai mẹ con. Hai mẹ con liếc nhìn nhau, An ca nhi đảo mắt tinh nghịch, linh động, Cố Thanh Trúc bình thản ôm lấy con trai.
Thứ được gọi là hạnh phúc nằm ngay trước mắt. Duyên phận thực ra chỉ lướt qua tỏng giây lát, xuân tới xuân qua, hoa nở rồi hoa lại tàn. Không phải mọi sự trên đời đều có cơ hội được làm lại, quý trọng thứ trước mắt mới là điều quan trọng nhất.
— Kết thúc —
Lời của tác giả:
Câu chuyện kết thúc. Tuy rằng mọi người có thể thấy tình tiết hơi rối rắm nhưng ít nhất tôi cũng đã hoàn thành ước mơ viết về đề tài “gương vỡ lại lành”. Trước đây khi đọc tiểu thuyết, tôi rất thích đọc thể loại “gương vỡ lại lành”, sau này khi chính mình làm công việc viết tiểu thuyết thì lại ước mong mình sẽ viết một cuốn thuộc thể loại này, bất kể có hay hay không thì cũng coi như một lần thử sức. Tôi đã cố gắng hết sức khiến cho khoảng cách giữa hai nhân vật chính dần dần được xóa bỏ. Sau này tôi cũng sẽ thử sức với những đề tài khác, đề tài của cuốn tiểu thuyết tiếp theo sẽ khá vui vẻ, cũng vì khi viết cuốn này, bản thân tôi cũng cảm thấy buồn bực nên tác phẩm tiếp theo sẽ nhẹ nhàng, vui vẻ hơn một chút. Hihi, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ.