Đích Thê Tại Thượng

Kỳ Huyên được Cố Tri Viễn mời ngồi vào bàn. Cho tới lúc này Cố Tri Viễn vẫn cảm giác mơ hồ như lạc giữa sương mù, Võ An Hầu thế tử cứ thế này mà ngồi trong phủ của ông ta, hơn nữa còn cùng ông ta nói chuyện thân thiết, không hề tỏ vẻ, việc này thật quá ngoài sức tưởng tượng. Phóng mắt ra khắp kinh thành này, có bao nhiêu người muốn kết giao với vị đang ngồi trước mặt đây mà trước sau đều không có cơ hội.

Cố Thanh Trúc nhìn phụ thân mình nói chuyện với Kỳ Huyên, trong lòng cực kỳ nôn nóng, sợ rằng Kỳ Huyên sẽ nói đến chủ đề nào đó lệch khỏi quỹ đạo. Tính cách mọi người trong Cố gia, Cố Thanh Trúc rất hiểu, chỉ cần Kỳ Huyên mở lời thì không thể có chuyện Cố Tri Viễn không đồng ý, đừng nói tới chuyện chung thân đại sự của con gái, dù cho có là thứ đồ gì quý giá ông ta cũng sẵn sàng dâng tận tay.

Suy nghĩ một hồi, trong lòng Cố Thanh Trúc bực bội, bất giác đập mạnh cái ly lên bàn, không ngờ phát ra âm thanh vang dội, làm cho Cố Tri Viễn cùng Kỳ Huyên đang nói chuyện đều quay lại nhìn nàng. Cố Thanh Trúc thấy thế không khỏi xấu hổ, cười cười: “Xin… xin lỗi, do ta không cẩn thận.”

Kỳ Huyên nhịn cười đến nghẹn nhưng sắc mặt lại không hề dao động, thản nhiên nói chuyện cùng Cố Thanh Trúc: “Không sao. Chúc Cố tiểu thư năm mới vui vẻ.”

Cố Thanh Trúc cười gượng gạo, đặt tách trà bên cạnh, đứng dậy khách khí làm phúc lễ với Kỳ Huyên. Kỳ Huyên thầm hài lòng, nhìn sắc trời bên ngoài, quay sang nói với Cố Tri Viễn:

“Hôm nay tới phủ quấy rầy, làm phiền Trung Bình Bá tiếp đón, bên nhà ta còn có chuyện cần giải quyết, không dám quấy rầy thêm.”

“Vậy, hay ở lại ăn bữa cơm đạm bạc đã, ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị rồi.” Cố Tri Viễn lịch sự nói.

Kỳ Huyên vẫn kiên định từ chối: “Đa tạ ý tốt của Bá gia, tương lai còn dài, sau này còn rất nhiều thời gian.”

Sau khi nói xong, Kỳ Huyên liền đi tới trước mặt Trần thị, chắp tay hành lễ vãn bối: “Lão phu nhân, đa tạ lão phu nhân hôm nay đã khoản đãi. Trong nhà có việc, vãn bối xin cáo lui trước.” Chàng lại quay sang liếc nhìn Cố Thanh Trúc: “Cố tiểu thư, cáo từ.”

Cố Thanh Trúc chỉ mong sao chàng biến đi cho nhanh, nghe thế lập tức đứng dậy: “Thế tử đi thong thả.”

Kỳ Huyên khăng khăng đòi ra về, Cố Tri Viễn muốn giữ chàng lại cũng không được. Tần thị tỏ phong thái của nữ chủ nhân, lên tiếng: “Thế tử, hay là cứ ở lại dùng bữa cơm đạm bạc đi, phòng bếp đã chuẩn bị xong rồi, dù sao ngài về phủ cũng phải dùng cơm mà.”

Kỳ Huyên liếc nhìn bà ta, lễ phép từ chối: “Đa tạ ý tốt, không cần đâu.”

Cố Tri Viễn thở dài, nói với vẻ tiếc nuối: “Ta tiễn thế tử vậy.”

Sau khi hai người họ rời khỏi Tùng Hạc viên, Tần thị vẫn đứng ở cửa nhìn chằm chằm theo bóng lưng Kỳ Huyên, cho đến khi bóng chàng khuất hẳn mới xoay người ngồi xuống. Đột nhiên bà ta nhớ ra chuyện gì, hạ giọng khẽ hỏi Cố Hành Chi: “Muội muội con sao không cùng về với các con?”

Cố Hành Chi đáp: “Muội muội chơi vui đến quên cả trời đất, đã cùng Cẩm Như biểu muội hẹn đi thăm Lục Hà Huyện chúa.”

Tần thị tiếc nuối, liếc nhìn Cố Thanh Trúc. Kỳ Huyên đi rồi, Cố Thanh Trúc lại trở nên thoải mái, Trần thị thấy thái độ của nàng, chỉ cười mà không nói.

Chờ đến khi Cố Tri Viễn cùng Tần thị đều đã rời đi, Trần thị mới gọi Cố Thanh Trúc đến bên cạnh, hỏi:

“Trúc nha đầu, con thấy Võ An Hầu thế tử thế nào?”

Cố Thanh Trúc bất ngờ: “Vì sao tổ mẫu lại hỏi như vậy?”

Trần thị cười hiền từ: “Ta không có ý gì, chỉ muốn hỏi con một câu như vậy, con cứ nói cho ta là được.”

Là người từng trải, Cố Thanh Trúc sao có thể không biết Trần thị hỏi vậy là có ý gì, nàng nói thẳng:

“Tổ mẫu, người đừng trêu con. Người ta có thân phận gì, còn con là thân phận gì chứ? Tuy nói con sắp đến tuổi cập kê, nhưng người cũng không thể thấy ai có độ tuổi thích hợp liền gán ghép với con chứ.”

Trần thị cùng Ngô mama đều bị Cố Thanh Trúc chọc cho phì cười. Trần thị cười rồi thở dài nói: “Haiz, cũng do gia đình chúng ta dòng dõi không cao, không với tới được Võ An Hầu phủ, bằng không vị thế tử kia cũng khá tốt, khiêm tốn lễ phép, tướng mạo đường hoàng, trong số các vị công tử ở kinh thành này không xếp số một cũng phải số hai. Không biết sau này cô nương nhà ai có thể gả cho một thiếu niên lang tốt như vậy.”

Cố Thanh Trúc nhìn tổ mầu nhà mình mặt đầy vẻ “đáng tiếc không phải cháu nhà mình”, trong lòng không khỏi thầm nghĩ tổ mẫu nàng đúng là nhìn người không chuẩn. Kiếp trước trước khi nàng gả cho Kỳ Huyên cũng nghĩ như Trần thị vậy, phải đến sau khi gả đi nàng mới cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực.

“Haiz, con không muốn ta trêu chọc con nhưng con lại không chịu nói cho ta biết rốt cuộc con thích người như thế nào. Ta biết con là người có chủ kiến, chuyện này phải theo ý con, nhưng ta dù sao cũng là tổ mẫu của con, tuổi cũng lớn rồi, mắt nhìn người cũng sẽ chuẩn hơn, giúp con có nhiều sự lựa chọn hơn.”

Trần thị khuyên bảo Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc do dự một lát, ngẫm lại cảm thấy Trần thị nói cũng đúng. Nếu hôn sự của nàng có sự can thiệp của Trần thị thì Tần thị dù gì cũng phải có phần kiêng kỵ.

“Con không muốn tìm gia đình nào dòng dõi quá cao quý, sẽ nhiều quy củ, con không chịu nổi. Dòng dõi khoogn quan trọng, chỉ cần là người có chí hướng, hiểu lễ nghĩa, có trách nhiệm, người lớn trong nhà hiểu lý lẽ phải trái đúng sai là được rồi.”

“Chỉ cần như vậy thôi sao?” Tần thị cảm thấy yêu cầu của cháu gái mình cũng quá thấp rồi.

Cố Thanh Trúc kiên định gật đầu: “Vâng, chỉ cần những điều này, thứ khác đều là hư danh, không quan trọng.”

Nhìn dáng vẻ bình đạm tâm lặng như nước này của nàng, Trần thị không khỏi bật cười: “Với yêu cầu này của con có thể chọn lựa rất nhiều người.”

“Đâu có nhiều, chỉ riêng vấn đề người này phải hiểu lễ nghĩa cũng đã là khó tìm rồi.” Cố Thanh Trúc nói không sai, Trần thị nghe xong cũng hiểu ra.

“Đúng vậy, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, có những người biểu hiện ra ngoài đều tốt đẹp nhưng sau lưng phải xem có bản lĩnh gánh vác hay không. Nếu là loại miệng cọp gan thỏ, gặp chuyện liền bỏ trốn thì không được.”

Hai bà cháu xem như bước đầu đạt được ý kiến thống nhất, thế nhưng trong lòng Trần thị vẫn còn chút tiếc nuối. Nếu dòng dõi nhà mình cao hơn một chút, nếu bà có thể hữu dụng hơn một chút thì một cô nương tốt như Thanh Trúc sao có thể leo không tới dòng dõi như Võ An Hầu phủ được.

*****

Kỳ Huyên đi rồi, Cố Tri Viễn bắt đầu phải đón tiếp những họ hàng thân thích khác, bận rộn cả buổi, tới lúc trời chạng vạng liền tới Tùng Hạc viên trò chuyện với Trần thị. Tần thị lấy cớ phải chuẩn bị cơm chiều để về Tây Cầm viên hít thở không khí.

Bà ta sai Cố Hành Chi đến Vinh An Hầu phủ đón Cố Ngọc Dao về. Cố Ngọc Dao có vẻ còn chưa được chơi bời thoải mái, tỏ vẻ khó chịu với Tần thị. Tần thị thấy nàng ta như vậy liền hỏi:

“Sao nào, đến cả ăn Tết con cũng muốn ăn Tết ở nhà người ta sao? Dù cho cô mẫu con không nói thì người Tống gia cũng sẽ nói con.”

Cố Ngọc Dao bĩu môi nói: “Nhưng mẫu thân cũng không cần bảo ca ca tới đón con nha. Con còn đang định ra ngoài chơi, sáng mai mới về, thế này bọn họ đi sẽ không có con. Nhị công tử lại nói con làm mất hứng.”

Tần thị vừa nghe liền hỏi: “Sao cơ, nhị công tử cũng cùng đi?”

Cố Ngọc Dao có vẻ không muốn nói về chủ đề này với Tần thị, sốt ruột xua tay: “Ai dà, mẫu thân cứ giục con về để làm gì. Từ năm ngoái con đã nói với lão phu nhân là sẽ ở nhà Cẩm Như chơi mấy ngày rồi.”

“Ta gọi con về là muốn nói cho con biết hôm nay Võ An Hầu thế tử tới phủ nhà chúng ta. Con không gặp được, quả là đáng tiếc.”

Cố Ngọc Dao nghe Tần thị nhắc tới Võ An Hầu thế tử liền có chút hứng thú: “Ngài ấy tới làm gì?” Trên mặt lại hiện lên vẻ căng thẳng: “Không phải là vì để mắt đến Cố Thanh Trúc đấy chứ? Mẫu thân, chuyện này không được đâu, Cố Thanh Trúc đó là cái thá gì chứ?”

Tần thị thấy Cố Ngọc Dao phản ứng mạnh mẽ như vậy, không khỏi buồn cười: “Con lo cái gì. Với thân phận của Cố Thanh Trúc mà muốn với lên Võ An Hầu thế tử ấy hả, cũng phải xem nàng ta có phúc phận này hay không. Võ An Hầu thế tử mua căn nhà đối diện phủ chúng ta làm nhà riêng, hôm nay tình cờ gặp phụ thân con ở cửa phủ, cha con mời ngài ấy vào ngồi một lúc, ngài ấy liền đồng ý, nói ra hàng xóm gặp mặt, vừa vung tay đã tặng hai cây nhân sâm ngàn năm. Con không nhìn thấy Cố Thanh Trúc đấy thôi, nhìn Võ An Hầu thế tử chằm chằm đến lồi cả hai con mắt ra rồi. Nhưng mà Võ An Hầu thế tử ngoại hình đúng là không tồi, là bậc long phượng trong đám người. Nếu sớm biết có chuyển biến như thế này, ta đã không vội vàng đính thân cho con với Hạ gia.”

Sùng Kính Hầu phủ tuy rằng dòng dõi cũng cao quý nhưng so với Võ An Hầu phủ thì vẫn còn kém xa.

Những lời này nếu trước đây Tần thị nói với Cố Ngọc Dao, nàng ta nhất định sẽ đồng tình, thế nhưng hôm nay nàng ta không những không hưởng ứng mà còn cảm thấy mất hết hứng thú. Tần thị thấy vậy, nhẹ nhàng lay lay nàng ta:

“Con nghĩ cái gì vậy? Ta đang nói chuyện với con đấy, con có nghe không vậy?”

Cố Ngọc Dao bĩu môi nói: “Có nghe. Nhưng giờ mẫu thân nói những chuyện này có ý nghĩa gì sao? Con đã đính thân rồi, đã là người của Hạ gia, người khác có tốt hơn con cũng đâu có thể mơ tới chứ? Chỉ cần Cố Thanh Trúc không được Kỳ thế tử để mắt là được.”

“Hừ, nàng ta cũng tưởng rằng mình được người ta để mắt đây. Hôm nay lúc thế tử ở đây, nàng ta muốn lôi kéo sự chú ý của thế tử. Đến giờ ta vẫn còn nhớ, không dưng lại làm rơi cái chén, nàng ta là người điềm tĩnh, nếu không phải cố ý thì sao có thể phạm phải sai lầm như vậy được.”

Điều Tần thị nói càng khiến Cố Ngọc Dao thập phần sầu lo: “Mẫu thân, người xem đi. Khuôn mặt Cố Thanh Trúc là loại hồ ly quyến rũ người khác, nếu nàng ta thực sự có vận khí tốt, có thể với được Kỳ thế tử thì chuyện con gả cho Hạ gia cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Con lo lắng gì chứ, không thể nào có chuyện này…” Tần thị đã nói vậy nhưng Cố Ngọc Dao vẫn không yên tâm: “Sao lại không thể chứ, trước đây mẫu thân cũng đâu có ngờ được có một ngày Kỳ thế tử lại chuyển đến ở đối diện phủ chúng ta đâu. Con cảm thấy người vẫn nên mau chóng tùy tiện tìm một nhà gả Cố Thanh Trúc đi thôi, đừng để cho nàng ta ngày nào cũng ôm dã tâm quyến rũ người khác.”

Tần thị nhìn Cố Ngọc Dao, dù thế nào vẫn cảm thấy con gái mình phản ứng thái quá liền thuận miệng hỏi:

“Sao ta lại cảm thấy gần đây con rất hay nóng nảy, cứ như có ai thiếu tiền con vậy. Là do có người trêu chọc con sao?”

Cố Ngọc Dao biết mình lỡ lời, cúi đầu xoắn chuỗi dây đeo bên hông, ngẩng đầu thấy Tần thị vẫn nhìn mình với vẻ nghi hoặc, nàng ta đành đáp:

“Ai dà, là Cẩm Như chứ còn ai. Con cùng nàng ta có chút mâu thuẫn, trước khi ca ca đến đón con, con với nàng ta có cãi cọ hai câu, cũng do đè nén trong lòng đã lâu. Mẫu thân, người đừng lo lắng.”

Tần thị hiểu tính nết của Tống Cẩm Như, là một đại tiểu thư cuồng vọng tự cao tự đại, khi chơi với Cố Ngọc Dao luôn muốn chiếm thế thượng phong, không chịu thỏa hiệp không chịu nhận thua, mà Cố Ngọc Dao lại rất thích chơi cùng nàng ta, ngay cả dịp Tết cũng không muốn tách ra.

“Con cứ lạnh nhạt với nàng ta hai ngày, qua hai ngày sẽ ổn thôi.” Tần thị bày mưu tính kế cho con gái.

Cố Ngọc Dao thất thần gật đầu: “Con biết rồi, mẫu thân. Còn chuyện của Cố Thanh Trúc…” Cuối cùng, Cố Ngọc Dao cũng vẫn không quên nhắc nhở Tần thị về chuyện này.

Tần thị trấn an: “Bảo con yên tâm thì con cứ yên tâm đi. Chờ qua tháng Giêng, ta sẽ bảo mợ con đi tìm người.”

Cố Ngọc Dao vừa nghe thế lập tức vui vẻ: “Người do mợ chọn chắc chắn rất tốt. Chúng ta nhất định phải tìm một mối tốt cho Cố Thanh Trúc mới được.”

Cố Ngọc Dao có một người mợ rất đanh đá, hám lợi, loại người mà bà ta tìm sao có thể có gì tốt chứ? Nghĩ tới đây tâm trạng đang buồn bực của Cố Ngọc Dao liền nhẹ nhõm hẳn đi. Dường như chỉ cần Cố Thanh Trúc không tốt thì nàng ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui